Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 24:
Tất cả mọi người thầm cảm thán rằng Tạ Kỳ Thâm, người luôn từ chối phụ nữ cách xa hàng vạn dặm, trong nháy mắt đã liên hôn Đàn Mạt rồi. Hơn nữa, bọn họ còn vô cùng tò mò về tình trạng của hai người.
Trên sân khấu, sau khi Trần An Thụy kết thúc bài phát biểu của mình, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Cuộc đấu giá sẽ được chia thành hai phần, theo thứ tự trên danh sách vật phẩm đấu giá từ trên xuống, Đàn Mạt xem những người khác đấu giá, cũng đã hiểu đại khái về quy trình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nửa tiếng sau đến lượt vật phẩm đấu giá thứ bảy.
Đây là một chiếc trâm cài áo hình hoa hồng bằng đá hồng ngọc mà cô đã nhìn trúng. Nhỏ bé, nhưng tinh xảo, tay nghề tinh tế, bình thường cũng khi mặc đồ rất dễ đeo. Có từ thời Napoleon, đã được lưu truyền qua mấy đời, lần này do một nhà sưu tập già đưa ra.
Chiếc trâm này không chỉ được Đàn Mạt ưa thích mà đêm nay rất nhiều khách nữ cũng để mắt tới.
Giá khởi điểm là một triệu nhân dân tệ, không ngừng tăng giá, sau khi qua vài người, Đàn Mạt lần đầu tiên giơ tấm biển, trả giá lên ba triệu.
Cách đó không xa, Đàn Chi Uyển nhận thấy, lông mày của cô ta hơi nhăn lại.
Đàn Mạt muốn cây trâm này? Cô ta có tiền không? Chẳng lẽ là Tạ Kỳ Thâm mua cho cô ta?!
Có người thêm vào, Đàn Mạt lại nâng biển lên và tăng thêm năm trăm nghìn. Ai dè đối phương cũng kiên trì muốn tranh giành với cô đến cùng nên đã nâng giá lên năm triệu rưỡi.
Nhân viên đấu giá lướt mắt nhìn về phía khán giả:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Năm triệu rưỡi, bây giờ là năm triệu rưỡi rồi, có ai muốn thêm nữa không...”
Đàn Mạt chưa bao giờ nghĩ mua một cây trâm phải tốn đến tận mấy triệu nhân dân tệ, đối với cô mà nói, nó đã vượt xa sự dự tính về mặt tâm lý của cô rồi.
Thấy nhân viên đấu giá hỏi, Đàn Mạt muốn từ bỏ, vì vậy cô do dự nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, chỉ thấy người đàn ông khép áo vest lại, quay đầu sang nhìn cô, vui vẻ nói:
“Giơ lên.”
Thấy kim chủ đã lên tiếng, Đàn Mạt chỉ đành phải giơ tấm biển lên.
Cuối cùng đối phương cũng đã chịu thua, không thêm nữa, Đàn Mạt với sáu triệu nhân dân tệ đã đấu giá thắng cây trâm cài ngực này, đúng như dự tính ban đầu của Tạ Kỳ Thâm.
Cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra, vật phẩm đấu giá cuối cùng trong hiệp một, số mười bốn, là một chiếc vòng cổ kim cương màu xanh lam xinh xắn.
Giá khởi điểm này cao nhất hiện nay là tám triệu đồng.
Món mà Đàn Mạt nhìn trúng tối nay là sợi dây chuyền và trâm cài, nhưng cô vừa mới đấu giá được một cái, có hơi nhũn tay rồi, nên ngửa cằm lên uống một hơi đồ uống. Cô đã mang tâm thế ngồi xem nghêu cò tranh nhau.
Sau khi bắt đầu đấu giá, Đàn Mạt nhận thấy Đàn Chi Uyển đã giơ biển lên với vẻ mặt cao ngạo, khinh thường tất cả mọi người. Như thể cô ta đã định nhất định sẽ giành lấy cho bằng được vậy.
Những người cạnh tranh với cô ta cũng không hề run tay, cả hai liên tục nâng giá, được vài vòng thì Đàn Chi Uyển đành nghiến răng miễn cưỡng tăng giá lên mười ba triệu nhân dân tệ.
Biến thái, biến thái quá...
Đàn Chi Uyển dường như đã đi đến giới hạn và cũng không còn đối thủ nữa.
Nhân viên đấu giá hỏi: “Mười ba triệu lần một, còn ai thêm nữa không?”
Nhân viên đấu giá hỏi tiếp, vẫn đang cố đổ thêm dầu vào lửa: “Chiếc vòng cổ bằng kim cương màu xanh lam tuyệt đẹp này rất nổi tiếng, hàng thật giá thật...”
Đàn Mạt đang quan sát, giọng nói bình tĩnh của Tạ Kỳ Thâm truyền vào tai cô: “Em thích không?”
Cô quay lại bắt gặp ánh mắt anh: “Hả?”
Khi nhân viên đấu giá nói “mười ba triệu lần thứ hai”, Đàn Mạt nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm giơ thẻ, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ: “Mười bốn triệu.”
Hiện trường lập tức trở nên náo động, Đàn Chi Uyển vốn dĩ tưởng rằng mình đã nắm chắc lấy phần thắng, ngay lập tức nụ cười đắc ý đã đông cứng trên khuôn mặt của cô ta.
Cô ta kinh ngạc nhìn Tạ Kỳ Thâm ở phía trước mặt mình, đôi mắt lạnh lùng như có như không của người đàn ông đúng lúc lướt qua trong khoảnh khắc.
Như muốn nói, nếu cô thêm nữa, anh nhất định sẽ theo.
Đàn Chi Uyển rất tức giận.
Người đàn ông này đang có ý gì cơ chứ?! Anh cố ý chống đối lại cô ta hay đó là ý của Đàn Mạt?!
Đàn Chi Uyển nghiến răng tăng giá lần nữa, quả nhiên Tạ Kỳ Thâm nhẹ nhàng theo, cô ta không dám và cũng không có khả năng thêm nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn Tạ Kỳ Thâm lấy được vật phẩm mà cô ta vừa ý bấy lâu. Cả người cô ta sắp gục ngã rồi.
Sau khi nửa trận đầu kết thúc, Ôn Thành thay mặt Tạ Kỳ Thâm hoàn thành thủ tục bàn giao. Sau khi đem vòng cổ về, Tạ Kỳ Thâm đưa hộp trang sức cho Đàn Mạt.
Đàn Mạt cũng không hiểu: “Sao đột nhiên lại muốn đấu giá cái này...”
Trong đầu Tạ Kỳ Thâm lóe lên dáng vẻ không vui của Đàn Mạt đên nay, anh nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Không có gì, dỗ em, tâm trạng em đã tốt hơn chưa?”
Đàn Mạt sững sờ.
Dỗ cô...??
Cô ngơ ngác nói: “Khá, khá tốt...”
“Ừm, khá tốt là được rồi.”
Người đàn ông không nói gì, trong đầu Đàn Mạt không hiểu ra sao, cũng không tiện truy hỏi thêm nữa.
...
Sau khi nửa hiệp sau bắt đầu, Đàn Mạt không định giơ biển nữa, Tạ Kỳ Thâm phổ cập cho cô kiến thức về các vật phẩm đấu giá. Cô say sưa lắng nghe, dáng vẻ thân mật thủ thỉ với nhau rơi vào mắt người ngoài, khiến người ta bàn tán xôn xao.
Trong số đó, Tạ Kỳ Thâm cũng cung cấp hai vật phẩm, cả hai đều được mua với giá cao, cuối cùng toàn bộ cuộc đấu giá đã đạt được kết quả đấu giá xuất sắc.
Sau bữa tối, Trần An Thụy đích thân đến tiễn Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm.
Cậu ta còn tặng họ vật phẩm mà đêm nay cậu ta đã đấu giá được dưới danh nghĩa của mình, nói rằng đây là quà tân hôn.
Trần An Thụy mỉm cười: “Anh à, nếu có thời gian thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm ôn lại chuyện cũ nhé. Hôm nay bận quá nên thôi bỏ qua để hôm khác đi. Đến lúc đó anh nhớ đưa chị dâu đi theo nhé.”
Tạ Kỳ Thâm gật đầu: “Được rồi, hôm khác nói chuyện sau.”
“Được.”
Đàn Chi Uyển ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào khung cảnh Tạ Kỳ Thâm nửa ôm Đàn Mạt, tức giận và phiền não vô cùng. Trần Ninh Ninh ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ cô ta: “Uyển Uyển, cậu đừng tức giận mà. Thật ra sợi dây chuyền đó cũng không có gì to tát đâu mà.”
Đàn Chi Uyển không vui.
Điều cô ta quan tâm là dây chuyền đó sao?! Điều ta cô quan tâm là sợi dây chuyền đó do Đàn Mạt - người mà cô ta không muốn thua kém nhất sở hữu được!
Đàn Chi Uyển tức giận quay lưng bỏ đi.
Trần Ninh Ninh vội vàng đuổi theo: “Này, Uyển Uyển, chờ tớ với...”
Phía bên kia, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm xuống lầu, đi ra khỏi khách sạn, Rolls-Royce đã đợi sẵn ở cửa.
Trở lại xe, dây thần kinh căng thẳng của Đàn Mạt cuối cùng cũng thả lỏng. Cô lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, kéo chăn trùm lên người, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm rồi rụt cổ vào trong chăn.
Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy dáng vẻ lười biếng, uể oải như chú mèo nhỏ của cô thì cười hỏi: “Đêm nay vui không?”
“Ừm, cũng được, chủ yếu là do không phải tiêu tiền của mình ha ha ha.”
Đàn Mạt quay đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh: “Tối nay em đã lĩnh hội được rất nhiều kiến thức, anh đừng nói chứ, quá trình đấu giá cũng khá giải tỏa áp lực đấy. Quả nhiên tiêu tiền là hạnh phúc, nhưng quan trọng là còn có thể giúp đỡ người khác.”
Người đàn ông cười: “Vậy thì tôi phải nỗ lực kiếm tiền hơn nữa, nếu không sẽ không đủ cho em chơi thì phải làm sao đây?”
Đàn Mạt kiêu ngạo lầm bầm: “Em không có phá gia như vậy đâu...”
“Không sao, đủ cho em phá đấy.”
Đàn Mạt nghe xong, hai má hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn hộp trang sức cùng sợi dây chuyền trên tay, nghe Tạ Kỳ Thâm nói: “Mang lại đây, tôi giúp em đeo vào.”
Đàn Mạt do dự: “Em thấy sợi dây chuyền này quý giá quá, nên chắc là thôi em không nhận đâu ha? Hay là anh giữ lại trước đi, lần sau đem đi bán đấu giá?”
Anh nhìn về phía cô:
“Đàn Mạt, tôi không có thói quen lấy lại quà đã tặng người khác.”
Người đàn ông mở chiếc hộp ra, lấy sợi dây chuyền ra, hơi nghiêng người về phía cô, giúp cô đeo vào.
Mùi thơm nhàn nhạt của một người đàn ông nhẹ nhàng thoảng qua, Đàn Mạt sững sờ không dám động đậy. Cô yên lặng nhìn ánh mắt sâu thẳm của Tạ Kỳ Thâm tiến đến gần trong gang tấc, hai má đột nhiên nóng lên, đầu ngón tay nắm chặt chăn, không khỏi thở chậm lại.
Chờ một lúc lâu, Đàn Mạt cảm thấy sắp bị khoảng cách thân mật giữa hai người làm cho không thở được, vì vậy nhẹ giọng gọi anh: “Đã xong chưa...”
Người đàn ông đảo mắt, nhìn cô, trầm giọng nói:
“Đèn hơi mờ, đừng nhúc nhích.”
Đàn Mạt lẩm bẩm đáp lại.
Sau một vài giây, anh thấp giọng thì thầm: “Được rồi.”
Anh quay người đi, kéo dài khoảng cách. Đàn Mạt buông hai tay đang nắm chặt ra, cúi đầu nhìn về phía sợi dây chuyền xinh đẹp, bất chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên: “Quà năm mới.”
Đàn Mạt sửng sốt: “Cảm ơn, nhưng em không có chuẩn bị quà cho anh...”
“Không sao cả.”
“Trưa mai em nấu cơm cho anh nhé?!”
Tạ Kỳ Thâm uể oải nhướng mày: “Lấy oán trả ơn?”
“...”
“Xem thường ai thế!” Lấy oán trả ơn cái gì chứ!
Cô tức giận hồng hộc nói: “Mặc dù em nấu ăn rất dễ bị thất bại, nhưng vẫn có một vài món ăn em nắm chắc đấy có được không hả? Đợi đến ngày mai em sẽ cho anh thấy tài nấu nướng của mình.”
Anh cười: “Được rồi, tôi sẽ đợi.”
Suốt cả quãng đường Đàn Mạt và anh đều cãi nhau, hai mươi phút sau, xe lái trở về biệt thự ở Gia Ngu Thiên Thành.
Bước vào hành lang, thay giày xong, Đàn Mạt đi vào phòng khách.
Họ sống chung dưới một mái nhà chưa tới một tuần, lúc này, cô vẫn có chút mất tự nhiên khi phải ở một mình với Tạ Kỳ Thâm. Cô rót một cốc nước rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, đang cúi đầu tập trung uống nước thì nghe thấy người đàn ông hỏi: “Có đói không?”
Đàn Mạt bị hỏi như vậy, trong bụng cô đột nhiên như có cảm giác gì đó: “Hình như có chút...”
Cô nhìn về phía anh: “Có phải buổi tối anh chưa ăn đúng không?”
“Trong tủ lạnh ở nhà có gì không?”
“Có đồ ăn, còn có trứng, có thể tùy tiện nấu một ít mì.”
Cô vội vàng đứng lên: “Để em nấu cho, anh muốn ăn gì?”
“Không cần đâu, em lên lầu thay quần áo đi, tôi đi vào bếp nấu.”
Đây là lần đầu tiên Đàn Mạt nhìn thấy vị tổng giám đốc sống trong nhung lụa này xắn tay vào nấu ăn, cô có chút hoài nghi: “Anh... có nấu được không đó?”
Người đàn ông nhẹ giọng ậm ừ: “Nhưng chắc chắn không bằng một vị đầu bếp như em.”
Anh quay lưng bước vào bếp.
“...”
Cô nghi ngờ rằng người này đang mờ ám cái gì đó.
Thấy anh không cần giúp đỡ, Đàn Mạt đứng dậy lên lầu thay váy thành bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, rồi lại tẩy trang, sau đó mới xuống lầu đi đến phòng khách ngồi đợi.
Cô muốn giúp trong bếp, nhưng người đàn ông đó đó không cho cô vào, vì vậy cô đành phải ngồi trong phòng khách và chờ đợi.
Giờ phút này, ngoài cửa sổ trời đã tối, đêm cũng đã khuya, Đàn Mạt đã mệt mỏi cả đêm không nhịn được nghiêng người tựa lưng xuống ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô gái đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Mười phút sau, khi Tạ Kỳ Thâm nấu mì đi ra thì nhìn thấy Đàn Mạt đã nằm ngủ say trên sô pha màu hạnh.
Cô gái nhỏ nhắn hơi cuộn người lại, mái tóc đen mượt che mất nửa khuôn mặt xinh đẹp, yên lặng ngủ thiếp đi, bất động, giống như đêm đó khi cô uống say rồi ngủ thiếp đi trong căn phòng khách sạn của anh vậy.
Tạ Kỳ Thâm bước tới, nhẹ giọng gọi cô:
“Mạt Mạt.”
Đàn Mạt rất buồn ngủ, nghe thấy âm thanh nhanh chóng mở đôi mắt đã mơ hồ của mình ra. Tạ Kỳ Thâm hỏi: “Mì đã nấu xong rồi, em còn muốn ăn không?”
Cô lắc đầu, cô thật sự là buồn ngủ quá rồi, trở mình tiếp tục nằm sấp, hiếm thấy cô không kìm chế được sự lười biếng ở trước mặt anh: “Quên đi, không ăn nữa, buồn ngủ quá.”
“Nếu buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi, ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng: “Không muốn đâu, em không muốn cử động...”
Tạ Kỳ Thâm nửa ngồi xổm người nhìn cô, cười mà như không cười: “Vậy được thôi, hay là tôi bế em lên trên đó?”
Cô lập tức sợ hãi: “Không cần đâu, em tự mình lên đó!”
Hai tay cô chống người lên, ủ rủ ngồi dậy, gạt đi mái tóc dài chắn trước mắt, ngẩng đầu lên, nhận thấy đồng hồ trên tường đã điểm số 0, cô chỉ vào đó: “Đã sang một năm mới rồi, wow.”
Hai tay cô chống lên trên ghế sô pha, cong lưng về phía Tạ Kỳ Thâm, mơ mơ hồ hồ nói:
“Tạ Kỳ Thâm, chúc mừng năm mới ...”
Người đàn ông ngồi chồm hổm trước mặt cô, nhìn thấy cô buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt, anh không khỏi bật cười.
Đôi mắt anh lại rơi vào trên người cô, không hề che giấu tình cảm sâu đậm trong đáy mắt. Anh nhìn cô chăm chú:
“Ừm, em cũng thế.”
Anh không có bất kỳ mong muốn đặc biệt nào, chỉ hy vọng…
Mỗi ngày sau khi cô gả cho anh đều hạnh phúc hơn trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook