Tận cùng nỗi nhớ
-
Chương 21:
Đàn Mạt nghe thấy hai chữ “người nhà” mang ý tứ sâu xa của Tạ Kỳ Thâm, sau đó hiểu được ý đồ của anh, mặt thoắt cái đỏ đến tận cổ.
Cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui vào một cái lỗ nào đó, tức giận trợn mắt lườm anh, cướp điện thoại rồi đứng thẳng dậy, vội vàng đi vào phòng bếp, ho khan mấy tiếng: “A lô, Diệp Dao.”
Diệp Dao ở đầu bên kia nghe thấy là giọng của Đàn Mạt thì hoàn hồn lại: “Hi, Đàn Mạt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngại quá, vừa nãy tôi bận chút việc…”
“Không sao.” Diệp Dao không kiềm chế được sự tò mò, “Người vừa nãy nghe điện thoại là?”
“Người vừa nãy là…” Đàn Mạt xấu hổ thuận miệng nói bừa: “Là anh tôi.”
“Vậy à, thì ra cậu còn có anh trai nữa?”
“Ừm…” Đàn Mạt nhức đầu đỡ trán.
Chủ yếu là Tạ Kỳ Thâm đã nói anh là người nhà của cô, mà cô không dám nói sự thật, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nói anh là anh trai cô thôi!
Đàn Mạt nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu tìm tôi có việc gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, không phải việc quan trọng gì, tôi muốn hỏi xem đêm giao thừa cậu có rảnh không, tôi muốn hẹn cậu đi ăn.”
Đàn Mạt đoán được ý đồ của Diệp Dao, bình thản từ chối: “Ngại quá, chắc là tôi không rảnh rồi.”
Diệp Dao không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy: “Chỉ ăn một bữa thôi mà? Thật ra không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu.”
Bắt đầu từ bó hoa lần trước, ý đồ của Diệp Dao đối với cô có thể nói là đã rõ như ban ngày. Đàn Mạt không muốn tiếp xúc riêng tư quá nhiều với cậu ta nữa, dù sao hiện tại trên danh nghĩa thì cô cũng đã kết hôn rồi, thế nên chỉ có thể nói dối để từ chối hết lần này đến lần khác: “Tôi không có thời gian, có hẹn rồi, hay là cậu đi hỏi người khác xem?”
Nam sinh thấy cô kiên quyết không đồng ý, đành phải từ bỏ: “… Không sao, vậy thì hẹn ngày khác vậy.”
Đàn Mạt cười nhạt, cuối cùng không nói gì nữa, kết thúc cuộc gọi này.
Để điện thoại xuống, cô quay đầu, trông thấy Tạ Kỳ Thâm đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nước, vừa xấu hổ vừa giận dữ xông lên tính sổ với anh: “Tạ Kỳ Thâm, vừa nãy sao anh lại nói vậy hả?”
Người đàn ông lấy nước ra, đóng tủ lạnh lại, ung dung nói: “Tôi nói không đúng à?”
“…”
Cô xấu hổ: “Thế thì cũng không được.”
“Em để ý đến cậu ta như vậy?”
Anh đưa mắt liếc nhìn cô, như vô ý hỏi: “Em thích cậu ta?”
Đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của anh, Đàn Mạt ngây người: “Cái gì vậy, em không thích anh nói linh tinh với bạn học của em thôi, đến lúc đó lời đồn bay khắp nơi, em phải giải thích thế nào đây.”
“Không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Cô tức giận muốn rời đi, cánh tay lại bị giữ lại.
Tạ Kỳ Thâm chặn đường đi của cô, dáng người cao lớn phủ bóng lên cô, bây giờ trong biệt thự chỉ có hai người, Đàn Mạt có phần không chống đỡ được, chất giọng ngọt ngào trời sinh cất lên giống như một con mèo nhỏ đang muốn cào người ta: “Anh làm gì…”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, giọng chứa ý cười, vừa trầm vừa dịu dàng: “Đừng giận nữa, là lỗi của tôi.”
“Sau này tôi không thế nữa.”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Đàn Mạt nghĩ đến khoảng cách mờ ám khi ngã vào lòng anh lúc nãy, trái tim lại lần nữa đập thình thịch.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, hồi lâu sau mới ấp úng nói một câu: “Đợi lần sau em nghe máy của anh, em cũng sẽ nói với người trong tập đoàn anh như vậy, xem lúc đó anh có xấu hổ không.”
Tạ Kỳ Thâm đè khóe môi cong xuống: “Được, tôi rất vui lòng.”
?
Đàn Mạt không hiểu nổi suy nghĩ của người này, vội vàng đẩy anh ra: “Bánh tart trứng chắc là xong rồi, em đi xem xem.”
Đúng lúc hẹn giờ kết thúc, cô mở lò nướng ra, đang định đeo găng tay vào thì bị Tạ Kỳ Thâm ngăn lại: “Đừng động vào, để tôi lấy cho.”
Đàn Mạt ngẩn người, chỉ vào bên cạnh: “Găng tay ở đó.”
Anh đeo găng tay vào, lấy bánh tart trứng ra giúp cô, bánh tart trứng màu vàng óng tỏa ra mùi sữa thơm ngào ngạt, hình dáng cực đẹp.
Đàn Mạt cầm lên, thổi nguội rồi cắn một miếng, hạnh phúc đến mức híp mắt lại. Tạ Kỳ Thâm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, không nhịn được cười: “Ngon thế cơ à?”
“Anh nói cứ như là anh làm vậy.”
Đối diện với ánh mắt của anh, Đàn Mạt đưa một cái bánh cho anh, kiêu ngạo nói: “Vì anh vừa lấy bánh tart trứng ra hộ em, miễn cưỡng cho anh một cái đó.”
Anh nhận rồi thử một miếng, gật đầu: “Rất ngon.”
Bưng chỗ bánh tart trứng còn lại, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm quay về phòng khách, Đàn Mạt làm tổ trên ghế dài đọc sách. Một lúc sau, một chiếc khăn choàng bỗng được đắp lên người cô: “Đừng để bị cảm nữa.”
“Cảm ơn…”
Cô quay đầu, trông thấy Tạ Kỳ Thâm không có ý định rời đi, đã thế còn đang ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh. Anh vắt chéo cặp chân dài, ánh mắt xuyên qua chiếc kính gọng vàng dừng trên trang sách, trông vừa nho nhã vừa cấm dục.
Trước lò sưởi ánh lửa bập bùng, hai người ngồi cùng nhau, bình thản nhấm nháp sự ấm áp trong đêm đông lạnh lẽo.
Từ khi vào biệt thự ở đến nay, đây là lần đầu tiên Đàn Mạt và anh chính thức ở cùng một không gian.
Rất bình thường, nhưng lại khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Cô nhìn anh, Tạ Kỳ Thâm lật sang trang mới, chất giọng thản nhiên vang lên: “Trên mặt tôi không có chữ.”
Đàn Mạt khựng lại, đỏ mặt đáp trả: “… Em thất thần thôi.”
Cô chuyên tâm đọc sách, một lúc sau chợt nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của anh: “Mấy ngày tới em đừng lên kế hoạch gì, tiệc kết hôn được ấn định vào cuối tuần này.”
Đàn Mạt sửng sốt: “Nhanh vậy?”
“Chỉ là tiệc cưới mà thôi, không cần chuẩn bị quá phức tạp.”
“Vậy em có cần…”
“Không cần lo, sẽ có người sắp xếp mọi việc thỏa đáng.”
Tạ Kỳ Thâm đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt chuyên chú: “Chỉ cần em có mặt là được.”
Lòng Đàn Mạt gợn sóng: “Vâng.”
…
Không vướng quy trình rườm rà như hôn lễ chính thức, tiệc cưới chỉ giống như một nghi lễ nho nhỏ, chuẩn bị rất nhanh.
Địa điểm nằm ở thành phố Lâm giáp phía nam thành phố Lệ, nơi đó có vùng biển cực đẹp, họ sẽ ngồi du thuyền ra khơi, tổ chức tiệc trên biển.
Thuộc hai gia đình quyền quý ở thành phố Lệ, đám cưới của hai nhà họ Đàn và Tạ đương nhiên không thể qua loa, tuy đơn giản nhưng không hề sơ sài.
Được mời tham gia, trừ bạn bè họ hàng khá thân thiết của hai bên, tất cả đều thuộc dạng không phú cũng quý, thân phận phi phàm, đều là những nhân vật tên tuổi trên thương trường.
Ngày tổ chức tiệc cưới là một ngày đông trời trong nắng đẹp hiếm thấy.
Buổi sáng, đón ánh mặt trời rực rỡ, tất cả khách khứa bước lên du thuyền, rời khỏi bến.
Trời xanh không mây, nước biển thăm thẳm, biển cả mênh mông khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Du thuyền xa hoa có không gian rất lớn, giống như một trang viên tư nhân, các phương tiện và chỗ ăn chơi đều đủ cả, ban ngày khách khứa có thể tự do giải trí trên du thuyền, hoặc là xuống biển bơi lặn.
Đến chiều, trong bữa trà chiều trước tiệc cưới, Tạ Kỳ Thâm đi tiếp đãi mấy vị giám đốc của tập đoàn, Đàn Mạt bèn ở cùng với Kỷ Thư.
Đàn Mạt không muốn trắng trợn khoe khoang chuyện kết hôn, thế nên hôm nay chỉ mời người bạn thân từ bé là Kỷ Thư tham gia.
Trên ban công trong căn phòng view biển có khung cảnh và tầm nhìn đẹp nhất du thuyền, Kỷ Thư nằm trên ghế dài hóng gió biển, cười ghẹo cô gái bên cạnh: “Mạt Mạt, từ nay nhà cậu và nhà họ Tạ trở thành thông gia, chính là một liên minh hùng mạnh, về sau tớ phải nịnh bợ cậu rồi he he.”
Đàn Mạt nhếch môi, đôi mắt biến thành vầng trăng non: “Được đấy, tớ bao nuôi cậu. Nói nghe coi cưng có tài nghệ gì nào? Để chị đây đặt cưng vào mắt.”
“Biến đi, chị đây cũng giàu nứt đố đổ vách nhé, không cần cậu bao nuôi.”
Kỷ Thư ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh thăm thẳm, cảm thán: “Mạt Mạt, không ngờ cậu kết hôn sớm như vậy, đúng là không kịp chuẩn bị tinh thần gì cả.”
“Tớ cũng không kịp.”
Kỷ Thư quay đầu sang véo má cô: “Hây, cậu bây giờ thế này có tính là trời xui đất khiến, yêu thầm thành thật rồi không?”
Đàn Mạt đột nhiên ngồi bật dậy đánh cô: “Yêu thầm cái gì! Không có! Hoàn toàn không có! Đã bảo là chuyện ngày xưa rồi mà!”
“Ha ha ha ừ thì không có, tớ không nói nữa…”
Đàn Mạt lúng túng vô cùng.
Cô tuyệt đối không thể để Tạ Kỳ Thâm biết được chuyện này, bằng không sau này cô làm sao đối mặt với anh được nữa! Cô không cần mặt mũi chắc!
Ồn ào một lúc, Kỷ Thư kéo tay cô, nghiêm túc nói: “Nhưng mà mặc kệ thế nào, tớ vẫn hy vọng sau khi kết hôn cậu sẽ sống thật tốt, mỗi một ngày đều hạnh phúc và vui vẻ. Đây là lời chúc phúc chính thức đấy.”
Đàn Mạt nở nụ cười: “Cậu cũng vậy nhé.”
Bọn họ đều phải hạnh phúc.
…
Mặt trời lặn dần, hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực khiến mặt biển biến thành màu đỏ cam.
Đến khi màn đêm phủ kín, sáu giờ tối, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Trong tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng du dương, mọi người ăn mặc lộng lẫy, có mặt đủ đầy, Đàn Mạt khoác tay Tạ Kỳ Thâm xuất hiện, trở thành tiêu điểm của tối hôm nay.
Cô gái mặc chiếc váy đuôi phượng màu lam bạc, làn váy xanh như mặt biển lấp lánh sóng gợn, tôn lên làn da trắng như tuyết, giống như bạch ngọc được nước biển gột rửa, xinh đẹp lộng lẫy không gì sánh được. Còn người đàn ông bên cạnh cô thì mặc âu phục cắt may tinh xảo, dáng người cao lớn nổi bật, gương mặt anh tuấn như được điêu khắc mà thành.
Rất nhiều thân thích đều khen hai người đứng bên nhau cực kỳ xứng đôi, giống như châu liền bích hợp.
Đàn Mạt vốn rất căng thẳng, may mà Tạ Kỳ Thâm ở bên cạnh quan tâm cô từ đầu đến cuối.
Cô phát hiện chỉ cần ở bên cạnh anh, dường như cô không cần mang theo não, chẳng cần lo nghĩ bất cứ điều gì cả.
Quá trình tiệc cưới diễn ra vô cùng thuận lợi.
Rượu vào dần say, cuộc vui sắp tàn, gần đến giờ kết thúc, hai người không cần phải tiếp đãi khách khứa nữa, Tạ Kỳ Thâm bèn đưa cô lên boong tàu hít thở không khí.
Trên mặt biển xanh lam bạc, sóng nước lóng lánh như dải lụa uốn lượn, được phủ đầy bởi tầng tầng lớp lớp vụn bạc, đường chân trời phía xa giống như trải dài ra vô tận.
Đèn trên du thuyền sáng choang, giống như ngọn hải đăng sáng giữa biển, trên boong tàu chỉ có hai người bọn họ, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Gió biển lành lạnh lướt qua mặt, Đàn Mạt tì tay trên lan can, cảm thấy trên vai được phủ thêm manh áo khoác.
Cô nghiêng sang nhìn Tạ Kỳ Thâm, khẽ hỏi: “Anh không lạnh à?”
“Không dễ bị cảm như em.”
Cô bĩu môi, quay đầu ngắm biển, thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô: “Sao vậy?”
Chiếc cằm trắng nõn của cô gái nhỏ thò ra khỏi cổ áo khoác của anh, giọng điệu mềm mại: “Cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi, căng thẳng suốt cả một buổi tối, ở trước mặt những người đó không thoải mái chút nào.”
Người đàn ông cười nhạt: “Buổi tối em ăn no chưa?”
Đàn Mạt gật đầu: “Cũng tạm, trước tiệc tối em có ăn một ít rồi. Em cảm thấy món cá chình hoa Tiên Cư tối nay khá ngon, cả món bánh Napoleon cũng vậy, hôm nào đó em sẽ nghiên cứu thử xem có thể làm lại như thế không.”
Tạ Kỳ Thâm cười: “Tôi thấy em thoải mái lắm mà, còn nhớ món nào ăn ngon.”
Tạ Kỳ Thâm nói món đó do đầu bếp chính của câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy làm, mấy đầu bếp lớn đã được mời đến bữa tiệc tối nay, vị đầu bếp này cũng được điều đến du thuyền.
Đàn Mạt hiểu ra: “Đồ ăn ở câu lạc bộ này của anh cũng ngon đó, lần trước em ăn đã cảm thấy không tệ rồi, nhưng mà em muốn đến đó ăn đều phải đặt trước tận một tháng lận.”
“Lần sau muốn ăn gì thì cứ đến thẳng đó, không cần đặt trước.”
“Oa, em còn có quyền lợi này cơ à?”
Đàn Mạt ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen xẹt qua cảm xúc cực nhạt của Tạ Kỳ Thâm: “Người bình thường thì không.”
“Bà chủ thì có.”
Bà chủ…
Tim Đàn Mạt đập lỡ một nhịp, khẽ khàng đáp một tiếng. Thật lâu sau, cô giơ tay lên xoa mũi, nói: “Được rồi, hay là chúng ta vào trong đi…”
Đàn Mạt định đi, cánh tay bỗng bị giữ lại.
Người đàn ông kéo gần khoảng cách với cô, mùi đàn hương lạnh lẽo hòa vào mùi hoa nhài ngọt ngào trên người cô.
Cô hơi đỏ mặt: “Sao vậy?”
Chất giọng cực trầm rơi xuống đỉnh đầu cô: “Đợi thêm chút nữa.”
Tạ Kỳ Thâm ngước mắt nhìn sân thượng phía trên du thuyền, Đàn Mạt không hiểu ra sao, quay sang nhìn theo tầm mắt của anh. Mấy giây sau, cô nghe thấy “pằng” một tiếng, một chùm sáng rực lên, phóng thẳng lên trời.
Những chùm pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ trên bầu trời đen thẫm, thắp sáng tầm mắt.
Đàn Mạt ngây người: “Tối nay còn có bắn pháo hoa nữa á?”
“Ừm.”
Pháo hoa bay vút lên trời cao, những bóng đèn sáng lấp lánh và hoa tươi được trang trí trên boong tàu cùng với pháo hoa rực rỡ trên đỉnh đầu chiếu rọi lẫn nhau, phủ lớp màu sắc lãng mạn lên cả thế giới trong mắt Đàn Mạt.
Đây là khung cảnh mà cô chưa từng tưởng tượng đến.
Đàn Mạt ngẩng đầu ngắm pháo hoa, cõi lòng ầm ầm rung động, khóe môi không nhịn được cong lên.
Tạ Kỳ Thâm tựa vào lan can, nhìn cô gái mềm mại tươi cười chăm chú, đáy mắt nhuốm vẻ dịu dàng.
“Đây là tiết mục áp chót.” Anh nói.
Cô ngờ vực ngẩng đầu nhìn anh: “Còn một cái nữa ư?”
“Ừm, em đưa tay đây.”
Cô mờ mịt chìa tay ra, cảm thấy bàn tay thon dài và sạch sẽ của Tạ Kỳ Thâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay người đàn ông rộng lớn, cảm giác ấm áp thoáng cái lan ra khắp làn da.
Cô thoáng ngây người, sau đó trông thấy người nọ thò một tay còn lại vào túi, lấy thứ gì đó ra.
Là một chiếc hộp trang sức vỏ nhung đen.
Anh mở nó ra.
Sau đó, một chiếc nhẫn kim cương được đeo lên ngón áp út của cô, từ từ đẩy vào.
Viên kim cương hồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt trong màn đêm, vừa khít với ngón tay cô, giống như được thiết kế riêng cho mình cô.
Trái tim Đàn Mạt đang đập thùng thùng như tiếng pháo hoa nổ ở bên tai, cô đỏ mặt ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông được pháo hoa thắp sáng.
“Đến giờ, tất cả nghi lễ mới coi như hoàn thành.”
Pháo hoa khắp trời giống như ánh sáng chiếu rọi.
Tạ Kỳ Thâm dùng áo khoác nửa ôm cô vào lòng, cặp mày sắc bén đối diện với ánh mắt gần trong gang tấc của cô, nhìn cô chăm chú: “Tân hôn vui vẻ.”
Bà Tạ của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook