Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
-
Chương 62: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (19)
Tô Hồng lập tức nổi giận!
Nếu không phải Lý Ngọc Trần can ngăn thuyết phục, không chừng hiện tại hắn đã chờ chết trong tù vì tội cố ý giết người.
Tiếu Thanh rất đúng mực cảm ơn Lý Ngọc Trần, ánh mắt thâm thúy nói: "Tô Thiếu Hiệp đừng trách, mấy năm trước ta bị thương nặng ở đây, được tiểu Hầu gia cứu giúp, từ đó rửa tay chậu vàng thoái lui khỏi giang hồ, trừ khi là người của Ngọc Hầu phủ, những kẻ khác đều giống nhau, không chữa."
Cuối cùng, hắn dừng lại một chút, tinh tế đánh giá Tô Hồng một loạt, do dự nói:
"Nếu Tô Thiếu Hiệp đồng ý cưới Ngọc Minh quận chúa làm vợ, cũng được xem như là người của Ngọc Hầu phủ, như thế không biết có thể không…."
"Không đồng ý!"
Tô Hồng không chờ hắn nói hết, lập tức trả lời cự tuyệt ngay.
Tô Hồng:???
Lão già này muốn đào hố chôn ta!
Không nói đến hắn mang trên người nhiệm vụ công chiếm trọng yếu, chỉ xét sở thích riêng của bản thân hắn là nam nhân…..Nếu không phải như vậy, đế quốc cũng chẳng lựa chọn hắn để tham gia hàng loạt nhiệm vụ này.
Nhưng nếu bảo hắn lấy mạng sống ra đánh đối với sự thiệt thòi cả đời của một cô gái vô tội, hắn không muốn!
Lý Ngọc Trần cũng hết sức chật vật, nguyên tắc của Tiếu Thanh rõ ràng, nhưng Tô Hồng không muốn, hắn cũng không thể nào ép buộc, dù gì việc này cũng liên hệ đến chuyện đại sự cả đời của em gái ruột của hắn, quả thực cần phải suy nghĩ thật kỹ càng.
"Nếu không thì Tô huynh quay về hỏi lại một chút ý kiến của Khúc minh chủ, xem xem minh chủ đại nhân có phương pháp nào giải trừ sâu độc hay không, chuyện Tiếu tiên sinh nói…tạm thời gác lại đi."
Tâm tình Tô Hồng hơi chìm xuống, trước tiên chỉ có thể làm theo lời nói Lý Ngọc Trần, kết quả không nghĩ đến tên này cũng gài bẫy mình!
Nghĩa phụ minh chủ võ lâm kia của hắn sau khi nghe nói chuyện này, không nói hai lời trực tiếp giấu diếm hắn đặt sính lễ!
Cha! Người đúng thật không phải cha đẻ của tan ha!
"Ngươi yên tâm A Hồng, dù cho lão tử tang gia bại sản cũng sẽ giúp ngươi cưới được quận chúa, nhỡ như ngươi có chuyện bất trắc, ta làm sao xứng đáng với cha mẹ của ngươi!"
Khúc Thương năm nay đã hơn 40 tuổi, vỗ ngực phát ra tiếng bang bang bang.
Sau đó nếu Tô Hồng từ chối chỉ lo rằng vị nghĩa phụ này một khóc hai nháo ba thắt cổ, trước tiên chỉ có thể để mặc sự tình tiếp tục phát triển.
Nội dung tình tiết lại cứ như thế hệt một con ngựa hoang mất cương, hắn hiện tại không thể nào khống chế được.
…..
Những hồi ức đã qua này thật là sự tình khiến người ta bi thương, động tác trên tay Tô Hồng cũng càng ngày càng tăng tốc.
Hạ Tinh Hoàng cho hắn uống sâu độc, đến nay xem ra không phải là vấn đề gì lớn lao, chỉ có tối đến mới đồng loạt lộ ra bệnh trạng, ác liệt nhất trong đó chính là – hắn giống như ăn phải xuân dược liên tục hưng phấn không ngớt.
Vì lẽ đó cứ màn đêm vừa buông xuống, Tô Hồng liền đem mình nhốt ở trong phòng, bất kì ai tới cũng không cho phép tiền vào, do đó bên ngoài dần dần nói bóng nói gió, đồn ra hắn mắc phải bệnh lạ.
Tô Hồng cười lạnh một tiếng, rồi lại lên rỉ một tiếng. Ngâm theo chỗ đó xuất ra.
Không đủ…Còn chưa đủ….
Hôm nay là tháng thứ hai kể từ ngày nuốt sâu độc, cổ trùng trong cơ thể dường như càng ngày càng táo bạo, dẫn đến hắn cũng càng ngày càng mẫn cảm…cùng với không vừa lòng.
"A…"
Hắn cả người run rẩy, hơi co giật thống khổ đến không thể nào tả nỗi.
Một chữ tình này, ăn sâu vào xương tủy.
Không biết sao, trong đầu hắn đột nhiên lại nghĩ đến câu nói này.
Mà ngay trong nháy mắt hắn đang hoảng hốt, một bóng người nhảy từ ngoài cửa sổ vọt vào, chớp mắt tắt đi ánh nến trong phòng.
"Ai!"
Đầu ốc Tô Hồng trống rỗng, phát ra âm thanh chất vấn, ngay cả bản thân hắn cũng khiếp sợ với tiếng nói khàn khàn đầy tính dục hãm sâu này.
Không chờ hắn phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo đè lại miệng của hắn.
"Ha…"
Tiếng cười trêu tức vang lên tràn ngập ở bên tai, trong nháy mắt hắn phân rõ được chủ nhân của âm thanh!
Trong lòng Tô Hồng rung mạnh.
Đây chính là phủ minh chủ nha!
Tầng tầng thủ vệ trông giữ, thế mà Hạ Tinh Hoàng lại có thể lẻn vào…
Cho một đàn phế vật này ăn cơm thật hoang phí!
Lời mắng chửi tức giận trong đầu còn chưa kết thúc, một bàn tay lạnh như băng lại trực tiếp luồn vào trong quần áo của hắn, đặt bàn tay của chính mình cùng một chỗ với Tô Hồng.
Tô Hồng: "…."
Vị bệnh kiều giáo chủ kia, ngươi đang chơi cái vừa xuất ra đó???
Nếu không phải Lý Ngọc Trần can ngăn thuyết phục, không chừng hiện tại hắn đã chờ chết trong tù vì tội cố ý giết người.
Tiếu Thanh rất đúng mực cảm ơn Lý Ngọc Trần, ánh mắt thâm thúy nói: "Tô Thiếu Hiệp đừng trách, mấy năm trước ta bị thương nặng ở đây, được tiểu Hầu gia cứu giúp, từ đó rửa tay chậu vàng thoái lui khỏi giang hồ, trừ khi là người của Ngọc Hầu phủ, những kẻ khác đều giống nhau, không chữa."
Cuối cùng, hắn dừng lại một chút, tinh tế đánh giá Tô Hồng một loạt, do dự nói:
"Nếu Tô Thiếu Hiệp đồng ý cưới Ngọc Minh quận chúa làm vợ, cũng được xem như là người của Ngọc Hầu phủ, như thế không biết có thể không…."
"Không đồng ý!"
Tô Hồng không chờ hắn nói hết, lập tức trả lời cự tuyệt ngay.
Tô Hồng:???
Lão già này muốn đào hố chôn ta!
Không nói đến hắn mang trên người nhiệm vụ công chiếm trọng yếu, chỉ xét sở thích riêng của bản thân hắn là nam nhân…..Nếu không phải như vậy, đế quốc cũng chẳng lựa chọn hắn để tham gia hàng loạt nhiệm vụ này.
Nhưng nếu bảo hắn lấy mạng sống ra đánh đối với sự thiệt thòi cả đời của một cô gái vô tội, hắn không muốn!
Lý Ngọc Trần cũng hết sức chật vật, nguyên tắc của Tiếu Thanh rõ ràng, nhưng Tô Hồng không muốn, hắn cũng không thể nào ép buộc, dù gì việc này cũng liên hệ đến chuyện đại sự cả đời của em gái ruột của hắn, quả thực cần phải suy nghĩ thật kỹ càng.
"Nếu không thì Tô huynh quay về hỏi lại một chút ý kiến của Khúc minh chủ, xem xem minh chủ đại nhân có phương pháp nào giải trừ sâu độc hay không, chuyện Tiếu tiên sinh nói…tạm thời gác lại đi."
Tâm tình Tô Hồng hơi chìm xuống, trước tiên chỉ có thể làm theo lời nói Lý Ngọc Trần, kết quả không nghĩ đến tên này cũng gài bẫy mình!
Nghĩa phụ minh chủ võ lâm kia của hắn sau khi nghe nói chuyện này, không nói hai lời trực tiếp giấu diếm hắn đặt sính lễ!
Cha! Người đúng thật không phải cha đẻ của tan ha!
"Ngươi yên tâm A Hồng, dù cho lão tử tang gia bại sản cũng sẽ giúp ngươi cưới được quận chúa, nhỡ như ngươi có chuyện bất trắc, ta làm sao xứng đáng với cha mẹ của ngươi!"
Khúc Thương năm nay đã hơn 40 tuổi, vỗ ngực phát ra tiếng bang bang bang.
Sau đó nếu Tô Hồng từ chối chỉ lo rằng vị nghĩa phụ này một khóc hai nháo ba thắt cổ, trước tiên chỉ có thể để mặc sự tình tiếp tục phát triển.
Nội dung tình tiết lại cứ như thế hệt một con ngựa hoang mất cương, hắn hiện tại không thể nào khống chế được.
…..
Những hồi ức đã qua này thật là sự tình khiến người ta bi thương, động tác trên tay Tô Hồng cũng càng ngày càng tăng tốc.
Hạ Tinh Hoàng cho hắn uống sâu độc, đến nay xem ra không phải là vấn đề gì lớn lao, chỉ có tối đến mới đồng loạt lộ ra bệnh trạng, ác liệt nhất trong đó chính là – hắn giống như ăn phải xuân dược liên tục hưng phấn không ngớt.
Vì lẽ đó cứ màn đêm vừa buông xuống, Tô Hồng liền đem mình nhốt ở trong phòng, bất kì ai tới cũng không cho phép tiền vào, do đó bên ngoài dần dần nói bóng nói gió, đồn ra hắn mắc phải bệnh lạ.
Tô Hồng cười lạnh một tiếng, rồi lại lên rỉ một tiếng. Ngâm theo chỗ đó xuất ra.
Không đủ…Còn chưa đủ….
Hôm nay là tháng thứ hai kể từ ngày nuốt sâu độc, cổ trùng trong cơ thể dường như càng ngày càng táo bạo, dẫn đến hắn cũng càng ngày càng mẫn cảm…cùng với không vừa lòng.
"A…"
Hắn cả người run rẩy, hơi co giật thống khổ đến không thể nào tả nỗi.
Một chữ tình này, ăn sâu vào xương tủy.
Không biết sao, trong đầu hắn đột nhiên lại nghĩ đến câu nói này.
Mà ngay trong nháy mắt hắn đang hoảng hốt, một bóng người nhảy từ ngoài cửa sổ vọt vào, chớp mắt tắt đi ánh nến trong phòng.
"Ai!"
Đầu ốc Tô Hồng trống rỗng, phát ra âm thanh chất vấn, ngay cả bản thân hắn cũng khiếp sợ với tiếng nói khàn khàn đầy tính dục hãm sâu này.
Không chờ hắn phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo đè lại miệng của hắn.
"Ha…"
Tiếng cười trêu tức vang lên tràn ngập ở bên tai, trong nháy mắt hắn phân rõ được chủ nhân của âm thanh!
Trong lòng Tô Hồng rung mạnh.
Đây chính là phủ minh chủ nha!
Tầng tầng thủ vệ trông giữ, thế mà Hạ Tinh Hoàng lại có thể lẻn vào…
Cho một đàn phế vật này ăn cơm thật hoang phí!
Lời mắng chửi tức giận trong đầu còn chưa kết thúc, một bàn tay lạnh như băng lại trực tiếp luồn vào trong quần áo của hắn, đặt bàn tay của chính mình cùng một chỗ với Tô Hồng.
Tô Hồng: "…."
Vị bệnh kiều giáo chủ kia, ngươi đang chơi cái vừa xuất ra đó???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook