Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
-
Chương 4: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (4)
Cô ta lại bày ra vẻ cao quý cùng khoe khoang mà châm biếm Tô Hồng, thu hút sự chú ý của một vài người tham gia buổi dạ tiệc hôm trước, cùng với các đại tiểu thư mà mới vừa nãy còn liên tục trố mắt nhìn hắn, họ đều bước sang phía này, hơn nữa còn mang theo thái độ chế giễu, thì thầm với người bên cạnh.
Phải, ở trong mắt những người thuộc xã hội thượng lưu thì tầng lớp dân nghèo, thậm chí cả tầng lớp phổ thông, e rằng đều là loại chim sẻ thấp kém, chỉ có bọn họ mới được sở hữu đặc quyền tương xứng với danh xưng phượng hoàng.
Con người Tô Hồng tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Dù là chim sẻ hay là phượng hoàng, tôi nghĩ cô đều không xứng, tốt nhất là nên làm cầm thú đi."
Giờ khắc này, vị thiên kim phía sau Đỗ Kiều Tuyết rốt cuộc cũng nhìn rõ quần áo trên người Tô Hồng, nhỏ giọng cất tiếng nói: "Ai nha, tôi luôn thắc mắc tại sao bộ trang phục không có nhãn mác này hắn lại mặc đẹp mắt đến vậy, không ngờ lại là dòng sản phẩm cao cấp của Hermes nha."
Các cô đều là tiểu thư trong nhà giàu quyền thế đương nhiên mắt thẩm mỹ cũng cực cao, hiển nhiên coi rẻ quần áo phổ thông. Đối với các cô, nếu trong lần gặp đầu tiên, khi vẫn chưa biết gì về đối phương thì có thể dựa vào quần áo của họ mà đưa ra kết luận về giá trị con người.
Đỗ Tuyết Kiều vốn định tiếp tục sỉ nhục Tô Hồng, lại bị hắn đáp trả ngược lại nên rất buồn bực.
"Cậu, cậu đã quên lần trước cậu nói chuyện với tỷ tỷ mình như thế nào rồi sao. Người như cậu…"
"Tôi đã nói cái gì sao?" Tô Hồng đánh gãy lời cô ta, nở nụ cười yếu ớt giống như trấn an: "Tôi chỉ thể hiện tôi là một người đàn ông ngay thẳng, trung thực, không nói bất kỳ điều gì tổn hại đến ai cả, cảm ơn chị Tuyết Kiều đã quan tâm."
Thanh âm của hắn ôn nhu, nói xong liền khom người cáo biệt, cử chỉ tao nhã đến không chê vào đâu được.
Đến được một lúc, rồi lại để Đỗ Tuyết Kiều đứng tại chỗ này không quan tâm đến!
Chết tiệt, tên xú tiểu tử này sao miệng lưỡi lại trở nên bén nhọn như thế. Lần trước là bởi vì Tô Văn nói với cô, hắn là một đứa em trai ngu ngốc, sẽ không thể tự biện minh cho chính mình, gặp phải những việc quan trọng thì càng không thốt nổi ra nửa lời, các cô vì thế mới dám ỷ đông mà ức hiếp hắn. Không ngờ, chỉ mới qua một tháng, hắn lại thay đổi nhiều đến vậy.
Không giống sắc mặt khó coi của Đỗ Kiều Tuyết, những vị đại tiểu thư với tâm tư bị lung lay trước đó, thấy Tô Hồng dí dỏm hài hước còn nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời hoa đào trong mắt các cô lại càng tung bay rợp trời, thậm chí có vài cô còn to gan trực tiếp tiến lên cùng hắn bắt chuyện.
Lúc Tô Văn bước ra thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, lại thoáng liếc qua sắc mặt đầy giận dữ của Đỗ Tuyết Kiều liền biết ngay bạn thân của cô vừa bị tên em trai kia chọc tức đến điên người.
Cô khẽ nhíu mày, tên xú tiểu tử này sao đột nhiên lại trở nên vững vàng đến thế.
Không được rồi, một chiêu này đã bị hắn đánh bại, Tô gia sau này còn phần nào để lại cho cô và mẹ can thiệp kia chứ!
Nhưng cô và Đỗ Tuyết Kiều không giống nhau. Cô từ đầu đến cuối đều tao nhã thong dong, dựa vào "tính cách tốt" này mà ở trong đám bạn con nhà giàu thể hiện tài năng, cô được vô số người tung hô là nữ thần. Cô quyết tâm đẩy Tô Hồng xuống nước cho bằng được, nhưng tuyệt nhiên sẽ không để bản thân phải khóc lóc ầm ĩ.
Ngay lúc đang nghĩ bước tiếp theo để hãm hại Tô Hồng, một thanh niên nở nụ cười đi vào, thu hút nhiều ánh mắt của nhóm người trong buổi tiệc.
Nhìn thấy người đang vui đùa, tên Âu Dương Thần kia bước vào cửa, lông mày nhíu chặt của Tô Văn liền buông lỏng.
Ha ha, suýt chút nữa là đã quên nhân vật này.
Âu Dương Thần là con trai cả của Âu Dương gia, Âu Dương gia cùng Tô gia là hai thế trọng tương đương nhau, đều là hai đại gia tộc nổi nhất nhì ở Dung Thành. Tuy nhiên, danh tiếng của Âu Dương Thần trong mắt các bậc trưởng bối thực sự thua xa Tô Văn – bởi vì hắn phóng đãng, khó bảo lại vô cùng phong lưu, trên người mang quá nhiều đào hoa, thường thường đầu Weibo luôn đi kèm Douban là một trong những nhân vật bát quái.
Người này nam nữ đều không ngại, chỉ cần hắn thấy hứng thú đều sẽ theo đuổi gắt gao không tha, nếu để Âu Dương Thần đi quấy rối Tô Hồng, quả thực là không còn gì tốt đẹp hơn, vừa thuận lợi vừa là phương pháp triệt tiêu được hai kẻ đáng ghét.
Buổi tiệc tối nay rất nhanh liền bắt đầu, tổ chức là tập đoàn Minh thị, mời được rất nhiều thương gia cũng như minh tinh tiếng tăm tại Dung thành có mặt, họ đều là những nhân vật tinh anh, từng người đều mang trong mình mục đích riêng.
Đi một vòng lên rồi lại xuống, Tô Hồng cảm thấy đại khái bản thân hắn vốn dĩ chỉ có một mục đích đơn thuần – là muốn tiếp cận với Nhan Ngọc Minh một chút.
"Xin hỏi là…Nhị thiếu gia họ Tô sao?"
Tô Hồng quay đầu chỉ thấy một thanh niên vô cùng đẹp trai đang nhìn mình, đối phương có phần tóc đen buộc sau gáy, cùng đôi mắt phượng lấp lánh có thần, trên thân mặc trang phục Renly ngực kéo một đóa hoa hồng tươi thật đẹp, nụ cười của hắn xán lạn phảng phất nét tao nhã phương Tây.
"Không phải"
Tô Hồng đơn giản trả lời một câu rồi tiếp tục quay đầu chăm chú nhìn Nhan Ngọc Minh có đi tới không.
Tại sao chủ nhân bữa tiệc đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, thật là nhọc lòng!
Âu Dương Thần ăn phải bơ đẹp, nhưng nhìn vào gò má điển trai của đối phương, trong lòng vẫn như có như không đi tới "Nhị thiếu gia họ Tô sao lại gạt tôi"
Tô Hồng thăm thẳm nhìn về phía hắn: "Anh đã biết rõ tôi là nhị thiếu gia họ Tô, tại sao lại còn cố ý muốn hỏi."
Âu Dương Thần: "…."
Phải, ở trong mắt những người thuộc xã hội thượng lưu thì tầng lớp dân nghèo, thậm chí cả tầng lớp phổ thông, e rằng đều là loại chim sẻ thấp kém, chỉ có bọn họ mới được sở hữu đặc quyền tương xứng với danh xưng phượng hoàng.
Con người Tô Hồng tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Dù là chim sẻ hay là phượng hoàng, tôi nghĩ cô đều không xứng, tốt nhất là nên làm cầm thú đi."
Giờ khắc này, vị thiên kim phía sau Đỗ Kiều Tuyết rốt cuộc cũng nhìn rõ quần áo trên người Tô Hồng, nhỏ giọng cất tiếng nói: "Ai nha, tôi luôn thắc mắc tại sao bộ trang phục không có nhãn mác này hắn lại mặc đẹp mắt đến vậy, không ngờ lại là dòng sản phẩm cao cấp của Hermes nha."
Các cô đều là tiểu thư trong nhà giàu quyền thế đương nhiên mắt thẩm mỹ cũng cực cao, hiển nhiên coi rẻ quần áo phổ thông. Đối với các cô, nếu trong lần gặp đầu tiên, khi vẫn chưa biết gì về đối phương thì có thể dựa vào quần áo của họ mà đưa ra kết luận về giá trị con người.
Đỗ Tuyết Kiều vốn định tiếp tục sỉ nhục Tô Hồng, lại bị hắn đáp trả ngược lại nên rất buồn bực.
"Cậu, cậu đã quên lần trước cậu nói chuyện với tỷ tỷ mình như thế nào rồi sao. Người như cậu…"
"Tôi đã nói cái gì sao?" Tô Hồng đánh gãy lời cô ta, nở nụ cười yếu ớt giống như trấn an: "Tôi chỉ thể hiện tôi là một người đàn ông ngay thẳng, trung thực, không nói bất kỳ điều gì tổn hại đến ai cả, cảm ơn chị Tuyết Kiều đã quan tâm."
Thanh âm của hắn ôn nhu, nói xong liền khom người cáo biệt, cử chỉ tao nhã đến không chê vào đâu được.
Đến được một lúc, rồi lại để Đỗ Tuyết Kiều đứng tại chỗ này không quan tâm đến!
Chết tiệt, tên xú tiểu tử này sao miệng lưỡi lại trở nên bén nhọn như thế. Lần trước là bởi vì Tô Văn nói với cô, hắn là một đứa em trai ngu ngốc, sẽ không thể tự biện minh cho chính mình, gặp phải những việc quan trọng thì càng không thốt nổi ra nửa lời, các cô vì thế mới dám ỷ đông mà ức hiếp hắn. Không ngờ, chỉ mới qua một tháng, hắn lại thay đổi nhiều đến vậy.
Không giống sắc mặt khó coi của Đỗ Kiều Tuyết, những vị đại tiểu thư với tâm tư bị lung lay trước đó, thấy Tô Hồng dí dỏm hài hước còn nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời hoa đào trong mắt các cô lại càng tung bay rợp trời, thậm chí có vài cô còn to gan trực tiếp tiến lên cùng hắn bắt chuyện.
Lúc Tô Văn bước ra thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, lại thoáng liếc qua sắc mặt đầy giận dữ của Đỗ Tuyết Kiều liền biết ngay bạn thân của cô vừa bị tên em trai kia chọc tức đến điên người.
Cô khẽ nhíu mày, tên xú tiểu tử này sao đột nhiên lại trở nên vững vàng đến thế.
Không được rồi, một chiêu này đã bị hắn đánh bại, Tô gia sau này còn phần nào để lại cho cô và mẹ can thiệp kia chứ!
Nhưng cô và Đỗ Tuyết Kiều không giống nhau. Cô từ đầu đến cuối đều tao nhã thong dong, dựa vào "tính cách tốt" này mà ở trong đám bạn con nhà giàu thể hiện tài năng, cô được vô số người tung hô là nữ thần. Cô quyết tâm đẩy Tô Hồng xuống nước cho bằng được, nhưng tuyệt nhiên sẽ không để bản thân phải khóc lóc ầm ĩ.
Ngay lúc đang nghĩ bước tiếp theo để hãm hại Tô Hồng, một thanh niên nở nụ cười đi vào, thu hút nhiều ánh mắt của nhóm người trong buổi tiệc.
Nhìn thấy người đang vui đùa, tên Âu Dương Thần kia bước vào cửa, lông mày nhíu chặt của Tô Văn liền buông lỏng.
Ha ha, suýt chút nữa là đã quên nhân vật này.
Âu Dương Thần là con trai cả của Âu Dương gia, Âu Dương gia cùng Tô gia là hai thế trọng tương đương nhau, đều là hai đại gia tộc nổi nhất nhì ở Dung Thành. Tuy nhiên, danh tiếng của Âu Dương Thần trong mắt các bậc trưởng bối thực sự thua xa Tô Văn – bởi vì hắn phóng đãng, khó bảo lại vô cùng phong lưu, trên người mang quá nhiều đào hoa, thường thường đầu Weibo luôn đi kèm Douban là một trong những nhân vật bát quái.
Người này nam nữ đều không ngại, chỉ cần hắn thấy hứng thú đều sẽ theo đuổi gắt gao không tha, nếu để Âu Dương Thần đi quấy rối Tô Hồng, quả thực là không còn gì tốt đẹp hơn, vừa thuận lợi vừa là phương pháp triệt tiêu được hai kẻ đáng ghét.
Buổi tiệc tối nay rất nhanh liền bắt đầu, tổ chức là tập đoàn Minh thị, mời được rất nhiều thương gia cũng như minh tinh tiếng tăm tại Dung thành có mặt, họ đều là những nhân vật tinh anh, từng người đều mang trong mình mục đích riêng.
Đi một vòng lên rồi lại xuống, Tô Hồng cảm thấy đại khái bản thân hắn vốn dĩ chỉ có một mục đích đơn thuần – là muốn tiếp cận với Nhan Ngọc Minh một chút.
"Xin hỏi là…Nhị thiếu gia họ Tô sao?"
Tô Hồng quay đầu chỉ thấy một thanh niên vô cùng đẹp trai đang nhìn mình, đối phương có phần tóc đen buộc sau gáy, cùng đôi mắt phượng lấp lánh có thần, trên thân mặc trang phục Renly ngực kéo một đóa hoa hồng tươi thật đẹp, nụ cười của hắn xán lạn phảng phất nét tao nhã phương Tây.
"Không phải"
Tô Hồng đơn giản trả lời một câu rồi tiếp tục quay đầu chăm chú nhìn Nhan Ngọc Minh có đi tới không.
Tại sao chủ nhân bữa tiệc đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, thật là nhọc lòng!
Âu Dương Thần ăn phải bơ đẹp, nhưng nhìn vào gò má điển trai của đối phương, trong lòng vẫn như có như không đi tới "Nhị thiếu gia họ Tô sao lại gạt tôi"
Tô Hồng thăm thẳm nhìn về phía hắn: "Anh đã biết rõ tôi là nhị thiếu gia họ Tô, tại sao lại còn cố ý muốn hỏi."
Âu Dương Thần: "…."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook