Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm
-
Chương 2: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (2)
Tô Hồng cúi đầu, bày ra một vẻ thành khẩn cùng chân thành mà dốc lòng biểu đạt sự sám hối "Xin lỗi Nhan tổng, tôi vốn là không nghĩ đến va phải anh, Vì theo tin tức mà tôi nhận được thì đấy là chiếc xe chở tỷ tỷ của tôi"
Trong đầu đã soạn sẵn cả trăm nghìn câu trả lời khác nhau, thế nhưng không ngờ rằng, vừa mới vô đề đã phạm phải sai lầm.
Nhan Ngọc Minh trầm mặc hồi lâu "Vậy người mà Tô thiếu gia muốn va chính là Tô Văn tiểu thư?"
Tô Hồng ngẩng đầu cười cợt: "Thật là ngại, do mưa lớn quá nên tôi đã không nhìn rõ bảng số xe."
Nụ cười này bày ra bảy phần ngây thơ, nhưng hắn khẳng định, Nhan Ngọc Minh nhất định nhìn ra được ba phần dã tâm mà hắn cố ý ấn giấu – Tô gia là gia môn quyền thế nhất nhì tại đất Dung thành này, tuy chưa so được với Nhan Ngọc Minh tự thân đứng ra sáng lập tập đoàn Minh thị, nhưng nếu có thể nuốt được Tô gia thì tuyệt đối là đó sẽ là một viên bổ cực kỳ lớn.
Người đứng đầu Tô gia, Tô Án, có 2 đứa con 1 trai 1 gái, con số này vô cùng thích hợp để củng cố và duy trì một tập đoàn. Nhưng không may, con trai cả của Tô Án trong một lần xuất ngoại du lịch đã gặp phải tai nạn mà bất hạnh chết chìm. Chủ nhân nhà này cảm thấy ngôi vị hoàng đế của mình không có người kế nghiệp, nên vào nhiều năm trước đã cho người điều tra ra tung tích của một đứa con riêng bên ngoài, sau đó lập tức mang trở về nhà – đó cũng chính là ký chủ của nhiệm vụ lần này- Tô Hồng.
Một tháng trước, Tô Hồng được đưa về nhà họ Tô. Trong tiềm thức rất nhiều người đã mặc định Tô Hồng chính là người thừa kế của Tô gia, nhưng người vợ cả của Tô Án lại đem lòng ghen ghét rất rõ ràng.
Tô Văn – cũng chính là chị gái Tô Hồng, người con gái thâm trầm điềm đạm của vợ cả, năm nay hai mươi bốn tuổi, nắm trong tay một vài công ty con dưới chướng tập đoàn Tô thị. Ở trong mắt đám thiếu gia quần là áo lượt, cô được tung hô là người phụ nữ tinh anh, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp, kéo theo đó là số người theo đuổi thực sự không thể nào kể hết.
Tô Văn cùng mẹ cô ta nhiều lần bày mưu tính kế làm xấu mặt Tô Hồng, điều này từng khiến cho hình tượng Tô Hồng trong xã hội thượng lưu trở nên tệ hại đến không tả nỗi.
Loại tranh quyền đoạt thế thời hiện đại này quả thực quá tiếng tăm, cho dù Nhan Ngọc Minh không cố ý mở miệng hỏi thăm thì chắc hẳn cũng đã nghe qua sự tình. Vì lẽ đó, lần này Tô Hồng đụng phải hắn, hắn mới mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, muốn tự mình một lần diện kiến vị thái tử yếu thế trong truyền thuyết là như thế nào.
Cũng trong lần tìm hiểu này, hắn đã tìm ra được một vài điều khá là thú vị.
Tô Hồng giảo hoạt híp híp đôi mắt: "Nhưng dù gì cũng là tôi đụng phải Nhan tổng vô tội đây, cư nhiên cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình. Tôi bằng lòng trả một cái giá thật lớn, chỉ mong Nhan tổng giúp tôi điều này"
Bản thân hắn không cần thiết phải giải thích cặn kẽ với Nhan Ngọc Minh về vấn đề người hắn cố tình va vào có phải là Tô Văn hay không, nhưng để thỉnh cầu thì khẳng định không thể biểu đạt bằng lời nói đơn giản như vậy.
Điều này rốt cuộc là gì, người thông minh đều có thể hiểu được ý Tô Hồng là muốn Nhan Ngọc Minh hỗ trợ hắn trong trận tranh đoạt lần này.
Nhan Ngọc Minh bỗng nhiên nhướng mày, trên môi nở ra một nụ cười nóng bỏng như ánh mặt trời xuyên qua tầng băng giá.
"Tô thiếu gia đây là đang muốn dốc cạn sức lực chơi trò này?"
Tô Hồng cũng theo đó cười lên, ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào Nhan Ngọc Minh "Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con."
Nụ cười của Nhan Thế Minh dần biến mất, hắn nhìn chăm chú vào Tô Hồng với vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc hồi lâu.
Trái tim vừa mới ổn định của Tô Hồng lại loạn nhịp đập mạnh, vì sốt sắng mà có chút mím môi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được mà liếm môi một cái, tựa như bắt đầu thấp thỏm lo sợ về việc bản thân tùy tiện mà hướng về Nhan Ngọc Minh buông lời yêu cầu.
Phải biết rằng, hắn hiện tại cũng chỉ mới mười chín tuổi, chẳng qua trở về Tô gia vừa được một tháng, không có chỗ dựa buộc phải bắt đầu từ con số không, cho nên đành chịu cảnh bị Tô Văn ức hiếp bày mưu tính kế, ở trước mặt mọi người đều không thể ngẩng đầu.
Trong tình thế hiện tại, dựa theo việc Nhan Ngọc Minh là người tinh anh trưởng thành như thế này, rất có khả năng sẽ từ chối hợp tác với Tô Hồng.
Nhưng không ngờ, Nhan Ngọc Minh sau một hồi suy xét thận trọng, lại khẽ gật đầu, trầm giọng nói " Tô thiếu nghỉ ngơi cho tốt, một tháng sau tôi lại đến nhà tạ lỗi".
Vẻ mặt Tô Hồng trong phút chốc liền giãn ra, nét vui mừng không thể giấu giếm tràn khắp khuôn mặt. Đây chính là tư vị chỉ thuộc về thiếu niên ngây ngô đang hừng hực sức sống, khiến cho căn phòng lạnh lẽo của bệnh viện tựa hồ gia tăng không ít nhiệt độ.
Sau khi Nhan Ngọc Minh rời đi, Tô Hồng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sự kinh hỷ trên khuôn mặt cũng nhạt dần rồi hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là vẻ thấp thỏm cùng lo lắng chân thật nhất.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của hắn, không còn đơn giản chỉ là những âm mưu thôn tính bên trong các tập đoàn hùng hậu. Bởi vì lần này hắn đang phải đối mặt với một vị Hoàng đế có cái đầu siêu đẳng, cái đầu này của thể huỷ diệt cả một đế quốc.
Vì lẽ đó, tại thời điểm đối diện với Nhan Ngọc Minh, hắn luôn vô cùng cẩn trọng và dè dặt. Đó căn bản không phải là giả bộ, tất cả đều là những biểu hiện chân thật nhất.
Trong đầu đã soạn sẵn cả trăm nghìn câu trả lời khác nhau, thế nhưng không ngờ rằng, vừa mới vô đề đã phạm phải sai lầm.
Nhan Ngọc Minh trầm mặc hồi lâu "Vậy người mà Tô thiếu gia muốn va chính là Tô Văn tiểu thư?"
Tô Hồng ngẩng đầu cười cợt: "Thật là ngại, do mưa lớn quá nên tôi đã không nhìn rõ bảng số xe."
Nụ cười này bày ra bảy phần ngây thơ, nhưng hắn khẳng định, Nhan Ngọc Minh nhất định nhìn ra được ba phần dã tâm mà hắn cố ý ấn giấu – Tô gia là gia môn quyền thế nhất nhì tại đất Dung thành này, tuy chưa so được với Nhan Ngọc Minh tự thân đứng ra sáng lập tập đoàn Minh thị, nhưng nếu có thể nuốt được Tô gia thì tuyệt đối là đó sẽ là một viên bổ cực kỳ lớn.
Người đứng đầu Tô gia, Tô Án, có 2 đứa con 1 trai 1 gái, con số này vô cùng thích hợp để củng cố và duy trì một tập đoàn. Nhưng không may, con trai cả của Tô Án trong một lần xuất ngoại du lịch đã gặp phải tai nạn mà bất hạnh chết chìm. Chủ nhân nhà này cảm thấy ngôi vị hoàng đế của mình không có người kế nghiệp, nên vào nhiều năm trước đã cho người điều tra ra tung tích của một đứa con riêng bên ngoài, sau đó lập tức mang trở về nhà – đó cũng chính là ký chủ của nhiệm vụ lần này- Tô Hồng.
Một tháng trước, Tô Hồng được đưa về nhà họ Tô. Trong tiềm thức rất nhiều người đã mặc định Tô Hồng chính là người thừa kế của Tô gia, nhưng người vợ cả của Tô Án lại đem lòng ghen ghét rất rõ ràng.
Tô Văn – cũng chính là chị gái Tô Hồng, người con gái thâm trầm điềm đạm của vợ cả, năm nay hai mươi bốn tuổi, nắm trong tay một vài công ty con dưới chướng tập đoàn Tô thị. Ở trong mắt đám thiếu gia quần là áo lượt, cô được tung hô là người phụ nữ tinh anh, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp, kéo theo đó là số người theo đuổi thực sự không thể nào kể hết.
Tô Văn cùng mẹ cô ta nhiều lần bày mưu tính kế làm xấu mặt Tô Hồng, điều này từng khiến cho hình tượng Tô Hồng trong xã hội thượng lưu trở nên tệ hại đến không tả nỗi.
Loại tranh quyền đoạt thế thời hiện đại này quả thực quá tiếng tăm, cho dù Nhan Ngọc Minh không cố ý mở miệng hỏi thăm thì chắc hẳn cũng đã nghe qua sự tình. Vì lẽ đó, lần này Tô Hồng đụng phải hắn, hắn mới mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, muốn tự mình một lần diện kiến vị thái tử yếu thế trong truyền thuyết là như thế nào.
Cũng trong lần tìm hiểu này, hắn đã tìm ra được một vài điều khá là thú vị.
Tô Hồng giảo hoạt híp híp đôi mắt: "Nhưng dù gì cũng là tôi đụng phải Nhan tổng vô tội đây, cư nhiên cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình. Tôi bằng lòng trả một cái giá thật lớn, chỉ mong Nhan tổng giúp tôi điều này"
Bản thân hắn không cần thiết phải giải thích cặn kẽ với Nhan Ngọc Minh về vấn đề người hắn cố tình va vào có phải là Tô Văn hay không, nhưng để thỉnh cầu thì khẳng định không thể biểu đạt bằng lời nói đơn giản như vậy.
Điều này rốt cuộc là gì, người thông minh đều có thể hiểu được ý Tô Hồng là muốn Nhan Ngọc Minh hỗ trợ hắn trong trận tranh đoạt lần này.
Nhan Ngọc Minh bỗng nhiên nhướng mày, trên môi nở ra một nụ cười nóng bỏng như ánh mặt trời xuyên qua tầng băng giá.
"Tô thiếu gia đây là đang muốn dốc cạn sức lực chơi trò này?"
Tô Hồng cũng theo đó cười lên, ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào Nhan Ngọc Minh "Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con."
Nụ cười của Nhan Thế Minh dần biến mất, hắn nhìn chăm chú vào Tô Hồng với vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc hồi lâu.
Trái tim vừa mới ổn định của Tô Hồng lại loạn nhịp đập mạnh, vì sốt sắng mà có chút mím môi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được mà liếm môi một cái, tựa như bắt đầu thấp thỏm lo sợ về việc bản thân tùy tiện mà hướng về Nhan Ngọc Minh buông lời yêu cầu.
Phải biết rằng, hắn hiện tại cũng chỉ mới mười chín tuổi, chẳng qua trở về Tô gia vừa được một tháng, không có chỗ dựa buộc phải bắt đầu từ con số không, cho nên đành chịu cảnh bị Tô Văn ức hiếp bày mưu tính kế, ở trước mặt mọi người đều không thể ngẩng đầu.
Trong tình thế hiện tại, dựa theo việc Nhan Ngọc Minh là người tinh anh trưởng thành như thế này, rất có khả năng sẽ từ chối hợp tác với Tô Hồng.
Nhưng không ngờ, Nhan Ngọc Minh sau một hồi suy xét thận trọng, lại khẽ gật đầu, trầm giọng nói " Tô thiếu nghỉ ngơi cho tốt, một tháng sau tôi lại đến nhà tạ lỗi".
Vẻ mặt Tô Hồng trong phút chốc liền giãn ra, nét vui mừng không thể giấu giếm tràn khắp khuôn mặt. Đây chính là tư vị chỉ thuộc về thiếu niên ngây ngô đang hừng hực sức sống, khiến cho căn phòng lạnh lẽo của bệnh viện tựa hồ gia tăng không ít nhiệt độ.
Sau khi Nhan Ngọc Minh rời đi, Tô Hồng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sự kinh hỷ trên khuôn mặt cũng nhạt dần rồi hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là vẻ thấp thỏm cùng lo lắng chân thật nhất.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của hắn, không còn đơn giản chỉ là những âm mưu thôn tính bên trong các tập đoàn hùng hậu. Bởi vì lần này hắn đang phải đối mặt với một vị Hoàng đế có cái đầu siêu đẳng, cái đầu này của thể huỷ diệt cả một đế quốc.
Vì lẽ đó, tại thời điểm đối diện với Nhan Ngọc Minh, hắn luôn vô cùng cẩn trọng và dè dặt. Đó căn bản không phải là giả bộ, tất cả đều là những biểu hiện chân thật nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook