Tân An Quỷ Sự
Quyển 1 - Chương 20: Cổ

Trình Mục Du không để ý tới câu trào phúng của nàng mà chỉ nhìn về phía trước, đôi mắt càng thêm sáng ngời, “Có điều ta đúng là có phát hiện ra manh mối ở Tê Phượng Lâu.”

Yến Nương nhìn hắn, “Là cái gì?”

Trình Mục Du đặt một cái vòng tay dệt sợi tơ ngũ sắc trước mặt Yến Nương, “Ta đã phái người hỏi qua, cái dây trường mệnh này là của Chu Tiểu Tứ. Ta tìm thấy nó ở một gian phòng chứa củi của Tê Phượng Lâu.”

“Vì sao đại nhân lại muốn đưa cho ta cái này?”

Trên mặt Trình Mục Du tràn ra một nụ cười, đó là một nụ cười chân thành không chút mưu đồ, “Ta ở Tê Phượng Lâu nhìn thấy cô nương hoảng loạn chạy ra từ bên trong núi giả nên dự đoán mục đích ngươi tới đó cũng không đơn giản. Triều đình ta không thiếu những kỳ nhân dị sĩ. Năm đó Thái tổ hoàng đế sở dĩ làm mọi việc đều thuận lợi, bình định được Đại Tống là do có người tài ba tương trợ.” Hắn dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Nếu cô nương nguyện trợ giúp một tay để phá án này thì Trình mỗ chắc chắn vô cùng cảm kích.”

“Đại nhân nói quá lời,” Thần sắc trên mặt Yến Nương không có nửa điểm biến hóa, giống như những việc vừa nói đều không liên quan đến mình. “Ta quả thật có biết chút ngũ hành chi thuật, nhưng cũng chỉ là cái biết cái không thôi, sao có thể cùng những vị khai quốc công thần đó đánh đồng chứ? Nhưng mà,” nàng đột nhiên chuyến hướng câu chuyện, “Đại nhân đúng là đoán không sai, Chu Tiểu Tứ chính là ở trong Tê Phượng Lâu, hơn nữa còn bị con quái vật kia mang về.”

Trình Mục Du vội đứng lên, “Ngươi là nói Chu Tiểu Tứ nàng…… Còn chưa chết?”

Yến Nương hơi hơi gật đầu, nàng đứng lên nói, “Đại nhân, mời theo ta.”

Nàng nói xong thì vén rèm lên đi vào trong phòng, Trình Mục Du theo sát phía sau. Hắn thấy trên chiếc giường khắc hoa ở tận cùng bên trong có một người đang nằm. Tuy rằng hắn chỉ gặp một lần nhưng vẫn nhận ra người đang thở thoi thóp kia chính là Chu Tiểu Tứ. Nàng quần áo tả tơi, sắc mặt trắng bệch như người chết, chỉ có trong miệng vẫn thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ mới chứng minh nàng vẫn còn sống.

Trình Mục Du bước nhanh đến mép giường, cầm tay Chu Tiểu Tứ nghiêm túc sờ soạng nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra, móc ra một viên thuốc cho nàng ăn để ổn định khí tức.

“Là ngươi cứu nàng ra sao?”

Yến Nương gật đầu, “Ta nói chuyện với Hoa Cô xong thì cũng không thật sự rời đi mà trốn trong Tê Phượng Lâu, sau đó thừa dịp buổi tối cứu nàng về đây.”

“Ngươi phát hiện nàng ở đâu?”

“Núi giả, trong đó có một cái động, khả năng là Hoa Cô cũng không biết đứa nhỏ này nằm ở trong động chỉ còn một hơi.”

Trình Mục Du nhíu mày càng chặt hơn, “Hoa Cô? Ngươi nói là chuyện này không có liên hệ gì với Hoa Cô sao? Chu Tiểu Tứ ở Tê Phượng Lâu mà bà ta lại không biết gì ư?”

“Nếu bà ta biết thì sao không bố trí phòng vệ, mà một chút cũng chẳng hề kiêng dè?” Mặt Yến Nương không chút biểu tình mà liếc Trình Mục Du một cái, “Ta gặp bà ta ở cạnh núi giả nhưng thần sắc bà ta không chút sợ hãi, huống chi lấy dáng người của bà ta thì căn bản chui không nổi vào cái động kia.”

“Yến cô nương nói đúng. Vậy tức là con quái vật kia chỉ lấy địa bàn của Hoa Cô làm nơi ẩn nấp. Nhưng nó rốt cuộc là thứ gì?”

Yến Nương nhếch khóe miệng, “Không cần vội, rất nhanh nó sẽ tự mình mò tới.”

“Yến cô nương tính như vậy là có căn cứ gì sao?”

Yến Nương nhìn Trình Mục Du, “Trình đại nhân biết nguyên nhân những hài tử đó chết không?”

Ánh mắt Trình Mục Du lướt qua khuôn mặt của nàng, “Không dối gạt cô nương, ta có sai Sử Kim đi kiểm tra xác bọn họ thì phát hiện óc của bọn nhỏ đều bị hút ra ngoài.”

Yến Nương không vạch trần sự hoài nghi trong mắt hắn mà chỉ bình tĩnh nhìn Trình Mục Du, “Nhưng đó không phải nguyên nhân trí mạng, mà nguyên nhân bọn họ chết là do cổ trùng.”

“Cổ trùng?” Trình Mục Du bừng tỉnh đại ngộ, hắn bỗng chốc đứng lên đi qua đi lại trong phòng, “Trách không được đêm đó Chu Ngũ Nhi chết ta phát hiện trên bàn chân hắn có một cái lỗ nhỏ bằng hạt đậu xanh. Nói thế thì đó chính là nơi cổ trùng bò vào. Mà thứ tập kích Sử Phi ngày đó cũng có đầu nhọn, cả người là dịch nhầy và nhiều chân, hẳn cũng là độc trùng. Nhưng cổ trùng không phải là độc vật của Đại Lý Miêu tộc sao? Sao lại đến Trung Nguyên được?”

Yến Nương không trả lời hắn, nàng nhìn chăm chú vào Chu Tiểu Tứ trên giường, cả người giống như một pho tượng.

“Yến cô nương, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Qua một hồi lâu, Trình Mục Du rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Cổ trùng là phải dưỡng. Kẻ dưỡng cổ chắc chắn là quái vật ăn não người kia. Trước đó nó dùng cổ trùng giết chết những hài tử kia sau đó ăn luôn óc bọn nhỏ nhưng vì sao nó lại chậm chạp không ra tay với Chu Tiểu Tứ?”

Yến Nương rốt cuộc thu hồi suy nghĩ, nàng nhìn Trình Mục Du liếc mắt một cái, rồi lại quay đầu sang chỗ khác. Trình Mục Du không chú ý tới chút hàn ý trong đáy mắt nàng, lúc này tâm tư của hắn tất cả đều đặt tại manh mối của vụ án mà không hề nghĩ đến cái gì khác.

“Trình đại nhân đối với cổ độc còn có nghiên cứu sao?” Ngữ khí của nàng vừa bình tĩnh lại tự nhiên.

“Ta từ nhỏ thích đọc y thư, còn thường xuyên theo phụ thân đi khám bệnh tại nhà cho nên đối với cổ độc có biết đại khái. Không nói cái này nữa, cô nương mới vừa nói cái thứ kia sẽ tự mình tới cửa, chẳng lẽ là vì Chu Tiểu Tứ sao?”

Yến Nương hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình nuốt khối áp lực ở trong ngực xuống. Nàng nhìn ánh nến đang nhảy nhót nói, “Ta chỉ biết Chu Tiểu Tứ có vai trò đặc biệt với nó. Nó dưỡng nàng ở trong động, lại chậm chạp không muốn xuống tay thì có thể thấy được nữ hài này đối với nó quan trong đến thế nào.”

“Ta hiểu,” Trình Mục Du cảm kích nhìn Yến Nương, “Ta sẽ phái người mai phục bốn phía của Tễ Hồng tú trang. Chúng ta sẽ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong rọ.” Hắn nói xong thì đi ra bên ngoài nhưng vừa đi đến cửa lại ngừng lại, quay đầu nhìn Yến Nương, “Yến cô nương, ngươi vì Tân An thành làm những chuyện này, ta chắc chắn ghi nhớ. Nếu tương lai ngươi có yêu cầu gì ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.”

“Ta nhớ rõ.” Mặt Yến Nương không có biểu tình gì khi nói ra mấy chữ này. Giọng nói của nàng lạnh giống như hàn băng.

Thấy Trình Mục Du ra cửa lớn Hữu Nhĩ mới lắc lư đi đến. Hắn liếc nhìn Chu Tiểu Tứ ở trên giường, sau đó nói với Yến Nương: “Sao thế? Nhanh như vậy mà ngươi đã biến thành ân nhân của hắn rồi à? Mấy ngày trước còn thử tới thử lui, không có lấy vài câu thiệt tình.”

Yến Nương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cứ quá lời, vừa rồi hắn còn hoài nghi ta có phải đã đi Thiết Thạch Lan dùng khăn tay giết chết con sói kia hay không kìa. Tâm tư vị Trình đại nhân này không dễ đoán đâu.”

Lúc bọn họ đang nói thì một con chim màu xanh lam đột nhiên bay từ cửa sổ tới, đậu trên cánh tay Yến Nương ríu rít kêu to nhưng đang kể cái gì đó.

“Thì ra là thế, ngươi quả nhiên không có đoán sai.” Sau khi con chim kia ngừng hót, Hữu Nhĩ trợn to mắt nhìn Yến Nương, “Kẻ tâm tư khó lường hóa ra không phải chỉ có mỗi Trình đại nhân đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương