Tấm Vải Đỏ
-
Chương 20: Nguồn gốc lời nguyền
Bầu không khí ngột ngạt kết hợp với sự xuất hiện vàbiến mất của ông trẻ khiến mọi người chán nản vô cùng. Họ đều không thểtin nổi Tiểu Ngư đáng yêu kia lại không phải là người.
Lục Tử Minh buồn bã thốt lên:
- Cứ nhìn thấy ông nội Kha Lương là lại có chuyện chẳng lành.
Kha Lương uất ức định đốp lại Tử Minh cho bõ tức thì bất ngờ nghetiếng "Xào xạc" vang lên từ cuối con hẻm. Mọi người ngẩng đầu lên xem,thì ra là người áo đen lúc nãy.
Lúc này, người đó không biến mất nữa mà chầm chậm tiến lại phía họ.
Mọi người chăm chú quan sát, hóa ra là một bà lão già nua, mặt mũi nhăn nheo đau khổ không đoán được tuổi, răng đã rụng hết.
Bà già tiến về phía họ, im lặng hồi lâu rồi nói: "Cuối cùng các cháu đã tới."
Nói rồi bà già ngồi trên phiến đá dưới gốc cây giữa làng, dõi mắt ra xa, bà thở dài rồi nói tiếp:
- Trước đây, cứ vào lúc này, mọi người trong làng lại tụ tập ở đây hóng mát, bây giờ thì vắng lặng chẳng có ai cả.
Kha Lương hấp tấp hỏi:
- Bà là người làng này ạ?
- Đúng vậy, nhưng dân làng này không chấp nhận sự tồn tại của ta.
- Tại sao hả bà? - Thi Thi và ba người còn lại đều bị lôi cuốn vào câu chuyện.
Bà lão bắt đầu kể chuyện:
- Làng này có tên Thạch Đầu, tuy tọa lạc ở nơi hoang vắng nhưng do có nghề nhuộm vải truyền thống nên dân làng cũng có của ăn của để.
Lúc ta sinh ra đã bị mọi người coi là không bình thường. Dân tộc Mèochúng ta quan niệm trẻ con khi đẻ ra mà cười thì không may mắn. Địnhmệnh sắp xếp đứa trẻ ấy phải làm đệ tử của thầy mo, phục vụ thầy mo.
Tần Cẩm thắc mắc:
- Bà ơi, thầy mo là người như thế nào ạ?
- Thầy mo chính là thần hộ mệnh cho chúng ta. Trong truyền thuyết, mẹ của bà ta là người còn bố của bà ta là rắn, do vậy bà ta là người rắn;điều này cũng có nghĩa bản tính của bà ta lúc là người lúc lại là yêuquái. Bà ta bảo vệ cho chúng ta, do vậy yêu cầu chúng ta phải cống hiếnlinh hồn cho bà ta sai khiến. Ta vừa mới ra đời đã bị thầy mo chọn làmtín đồ; nhưng bố mẹ ta lại không muốn ta trở thành đệ tử của thầy mo, cứ cương quyết nuôi ta trong làng, không đuổi lên núi. Sau đó, khi trưởngthành ta lập gia đình. Mãi tới khi ta có cháu nội Tiểu Ngư, lời nguyềncủa thầy mo mới linh nghiệm.
- Bà là bà nội của Tiểu Ngư sao?
- Đúng vậy, do không chịu để ta làm tín đồ nên bố mẹ ta đã mắc tộivới thầy mo, vì vậy sau này thầy mo đã trút sự phẫn nộ lên cháu nội ta,Tiểu Ngư.
- Tiểu Ngư cũng là tín đồ của thầy mo sao? - Thi Thi tò mò hỏi.
- Nó không phải là tín đồ mà là yêu quái.
- Yêu quái ư? Không lẽ nào? Nó đáng yêu, lương thiện thế, sao lại cóthể là yêu quái được? - Bốn người không tin vào tai mình nữa.
- Các cháu đoán xem Tiểu Ngư mấy tuổi rồi? - Bà nội Tiểu Ngư nhẹ nhàng hỏi.
- Khoảng năm, sáu tuổi gì đó, đúng không bà? - Kha Lương láu táu đáp lại.
- Nó đã qua lứa tuổi đó từ lâu rồi, chẳng qua nó không lớn nổi đấythôi. Nó cũng không bị mù đâu, ta không cho nó mở mắt ra đấy, bởi takhông muốn nó nhìn thấy cảnh tượng buồn thảm nơi đây.
- Cháu không biết làng này đã xảy ra chuyện gì mà lại tiêu điều, vắng lặng thế này? - Tần Cẩm tò mò hỏi bà lão.
- Tiểu Ngư vừa ra đời không lâu thì người giàu có nhất làng này cướivợ. Tất cả người làng đều tới tham dự đám cưới của ông ta. Chính trongđêm đó, mọi người đã bị lời nguyền CA BĂNG giết chết.
- CA BĂNG? Bà cũng biết lời nguyền CA BĂNG sao?
- Bởi ta có chút hiểu biết về mo thuật nên sớm biết hôm ấy có chuyệnchẳng lành, ta đã lén ôm Tiểu Ngư trốn được kiếp nạn. Tất cả dân làngđều bị CA BĂNG điều khiển. Ta biết đây là báo ứng của ta nên đã quyếtđịnh làm thầy mo cả đời để bảo vệ Tiểu Ngư. Do Tiểu Ngư lớn lên trongmột không gian đầy âm khí nên nó mới không lớn nổi.
- Sao bà không bế Tiểu Ngư đi trốn?
- Ta không đủ sức vượt qua khu rừng này, hơn nữa Tiểu Ngư cũng khôngthể rời xa nơi này được. Nó vốn đã không phải là người, do vậy nếu rờibỏ ngôi làng này, nó sẽ chết. Vì vậy ta quyết định ở lại đây để bảo vệnó.
- Tại sao bố mẹ Tiểu Ngư lại có thể xuất hiện vào mỗi buổi tối thế hả bà?
- Bố mẹ nó xuất hiện được là do Tiểu Ngư đã sử dụng sức mạnh tinhthần gọi chúng về đó. Tiểu Ngư có sức mạnh phi phàm, nó có thể điềukhiển được bọn ma nữ quái ác đó. Bản thân nó đến giờ vẫn không biết bốmẹ nó đã chết. Sức mạnh tinh thần tiềm tàng trong người nó có thể kêugọi được các xác chết về chơi cùng.
Bốn người lộ rõ vẻ ngạc nhiên liền hỏi lại:
- Toàn bộ xác chết trong làng đều do Tiểu Ngư gọi về ư?
- Đúng vậy. Nhưng nó không biết gì đâu, nó chẳng qua vẫn là một đứa trẻ tự cho rằng mình bị mù mà thôi.
- Tại sao bà biết chúng cháu tới đây?
- CA BĂNG xuất hiện ở làng ta, đã giết chết mọi người trong làng, tuy thế sức mạnh của nó vẫn chưa dừng ở đây. Tiểu Ngư có thể điều khiểnđược nó, nhưng không biết vì lý do gì Tiểu Ngư lại tặng CA BĂNG chongười khác.
- Chính vì lẽ đó tấm vải ma quái đó đã lọt vào tay cháu. - Thi Thinghiến răng nói. Lúc đầu cô cứ tưởng mọi bất hạnh là do cô mang tới, bây giờ cô đã biết, cô chỉ là một nạn nhân đen đủi bị CA BĂNG chọn mà thôi.
Bà già thông cảm nhìn cô nói:
- Đến giờ ta cũng không hiểu tại sao CA BĂNG vẫn tiếp tục gieo rắctai họa cho người khác. Giả sử mối thù có lớn cỡ nào thì cái chết của cả làng ta đã quá đủ để nó mãn nguyện rồi chứ? Hằng đêm ta vẫn tự hỏi tạisao CA BĂNG chưa sát hại ta và Tiểu Ngư? Lẽ nào nó vẫn chưa hoàn thànhnhiệm vụ nào đó chăng? Có thể do nguyên nhân này, nó đã đau khổ, dằnvặt, kêu thét giữa đêm tối rồi épTiểu Ngư phải tặng nó cho các cháu cũng nên.
Tần Cẩm hét lên:
- Cháu vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào? Lẽ nào ai đó trong bọn cháu có liên quan tới lời nguyền chết tiệt này ư?
- Ta nghĩ khả năng này đúng đây; do vậy nó đã kêu gọi các cháu tới đây để bắt đầu cuộc thảm sát mới cũng nên.
Kha Lương uất ức hỏi lại:
- Làm sao CA BĂNG lại có liên quan tới tụi cháu kia chứ? Lúc Ca Băng xuất hiện tụi cháu còn chưa có mặt trên cõi đời này kia mà.
Bà già nhẹ nhàng vỗ vào vai Kha Lương giải thích:
- Cháu à, CA BĂNG vốn mệnh danh là lời nguyền đáng sợ nhất trên đờimà. Nó không những có thể truy sát người bị nguyền rủa, cũng như thânbằng cố hữu của họ mà còn có thể truy sát kiếp sau của người đó nữa. Nếu người bị nguyền rủa còn có cháu chắt chút chít... gì gì đó thì nó vẫntiếp tục công việc. Nếu linh hồn người bị nguyền rủa được siêu sinh đầuthai kiếp sau thì nhất định CA BĂNG sẽ tiếp tục tới quấy rối rồi tiêudiệt nhân vật tương lai đó.
Lục Tử Minh tức giận nói:
- Trên thế giới này tại sao lại có lời nguyền ác độc đến thế chứ? Hại người ta một đời còn chưa đủ hay sao mà phải theo người ta đến tận kiếp sau.
- Đúng vậy, có lẽ mối thâm thù đó không gì có thể xoa dịu được nên mới biến thành lời nguyền độc ác như vậy.
- Mối thâm thù này là rất lớn. - bà già chỉ tay vào ngôi nhà lớntrước mặt rồi nói. - Nguồn cơn của câu chuyện bắt nguồn từ ngôi nhà này, các cháu muốn nghe không?
Bốn người chỉ thấy từ tay bà già bay lên một vòng khói màu tím. Họnghe thấy tiếng bà vọng lại từ xa không rõ lắm: "Đây là mộng ký ức bà đã lưu giữ lại, các cháu xem xong sẽ rõ cả thôi."
Bốn người đã có kinh nghiệm xem mộng ký ức, họ biết sắp có kịch hayđể xem rồi. Họ như quên đi nỗi hiểm nguy trước mắt, tay trong tay cùngtiến tới trước tấm gương to...
Một giọng nói lảnh lót cất lên: "Cẩu Tử, mày hái cho tao bông hoa kia đi."
Đó là giọng nói của một bé gái sắc sảo, yêu kiều, khoảng bảy, támtuổi, trông rất đài các, quyền quý. Con bé đứng trên vách núi, chỉ tayvào bông hoa đang nở rộ kia rồi ra lệnh cho bọn trẻ ăn mặc rách rưới bên cạnh mình.
Thằng bé tên Cẩu Tử vừa sợ lại vừa ghét con bé nhưng nó vẫn phảingoan ngoãn bò xuống vách núi hái hoa bởi con bé dọa: "Cẩu Tử à, nếu mày không hái hoa cho tao, tao sẽ bảo bố tao không lấy vải nhuộm nhà màynữa."
Thằng bé lần mò trèo xuống dưới. Vách đã trơn tuột do vừa mưa xong làm nó tuột tay ngã.
Bọn trẻ sợ ngây người ra, rồi không ai bảo ai, toán loạn chạy về nhà. Con bé cũng sợ hết hồn, nhưng nó nhanh chóng theo chân bọn kia chạythục mạng về nhà.
Bọn trẻ không dám nói với người lớn. Thằng bé tuy bị rơi xuống vựcnhưng nó may mắn thoát chết, chỉ bị gãy hai chân mà thôi. Nó rên rỉ đauđớn, tưởng không qua nổi. Một ông lang đi hái thuốc ngang qua đó đã cứunó. Tới khi hồi phục hoàn toàn, nó trở về quê thì biết tin bố mẹ đều đãqua đời. Lúc đi tìm con giữa đêm hôm khuya khoắt, bố nó không may rơixuống vực chết tươi; mẹ nó không chịu nổi mất mát lớn lao, chẳng bao lâu cũng mắc trọng bệnh mà qua đời.
Từ đó không ai biết tin tức gì về Cẩu Tử nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không ngờ mới đó mà đã mười năm trôiqua. Một hôm, có một nhà buôn thuốc bắc tới làng Thạch Đầu, anh ta không những tuấn tú lại đa tài, đa nghệ. Sự có mặt của anh ở đây đã gây chấnđộng lớn với người dân. Công việc chính của người dân nơi đây là lên núi tìm những loại rễ cây có thể nhuộm vải được, sau đó đưa thành phẩm tớinhà trưởng làng họ Dư. Họ Dư từ lâu quen thói bóc lột dân lành, ngườilàng ai cũng căm hận lão ta.
Sự có mặt của thương gia trẻ tuổi Trần Văn đã đem đến một cơ hội mưusinh khác cho người dân nơi đây. Bây giờ họ không theo nghề nhuộm vảinữa mà chuyển sang việc tìm cây thuốc.
Khí hậu ở đây rất thích hợp với thảo dược phong phú quanh năm. TrầnVăn quyết định ở lại làng trong một ngôi nhà cũ, rồi lập điểm thu muathảo dược tại đây.
Việc anh định cư tại làng khiến ông Dư lo sợ. Ông nhận thấy nếu người dân cứ tiếp tục không mang vải tới cho ông thì dù cho sản nghiệp có lớn đến cỡ nào cũng khó giữ nổi.
Để gạt bỏ cái gai trong mắt, ông đã sai gia đinh đột nhập vào nhà ámsát anh. Trần Văn không những giỏi võ lại là người mưu trí nên dễ dàngđánh đuổi bọn gia đinh kia. Anh tức giận báo thù bằng cách bắt cóc đạitiểu thư nhà họ Dư - Dư Kim Sa.
Tiểu thư nhà họ Dư bị trói gô vào ghế; Trần Văn không hề sàm sỡ với cô, trái lại anh nhìn cô trìu mến.
Tiểu thư nhà họ Dư vốn ngang ngược, quen được cưng chiều, nay gặpphải đối thủ mạnh hơn mình mà lại không hề để ý đến cô; điều này khiếncô vừa tức giận vừa băn khoăn. Tâm trạng mâu thuẫn đó cứ giày vò cô.Tình yêu có lẽ đã nảy nở từ lúc đó.
Kể từ lúc Dư Kim Sa bị bắt, cả hai đều không nói năng gì. Trần Vănmột mặt bắt mối làm quen với ông Dư. Mặt khác vẫn âm thầm toan tính việc riêng của mình.
Rồi tới lúc cũng phải thả người. Trần Văn đưa cho Dư Kim Sa - cô gáihận anh tới xương tủy - một con dao; anh ghé sát vào tai cô thì thầm:"Một là cô giết tôi, hai là lấy tôi."
Tiểu thư nhà họ Dư nghiến răng đâm một nhát ngập nửa con dao vào ngực anh.
- Sao anh không tránh đi? - Dư Kim Sa đờ đẫn hỏi.
- Sao tôi lại phải tránh kia chứ? Nếu em không bằng lòng lấy tôi, tôi thà chết còn hơn.
Vẻ mặt Trần Văn vẫn như đùa như thật.
Lúc ngã xuống, trong mắt anh lóe lên sự đắc thắng.
Đúng như anh dự đoán, trái tim Dư Kim Sa đã hoàn toàn thuộc về anh.Cô chờ đợi ngày anh bình phục, bất chấp tất cả để thành thân với anh. Dư lão gia nghĩ thầm: "Trai tài gái sắc, chẳng phải chúng cũng rất đẹp đôi đó sao? Mình chỉ có duy nhất một cô con gái lại được gả cho một chàngtrai tài giỏi xuất chúng, đúng là việc tốt. Lễ cưới mau chóng được tổchức, Trần Văn và Dư Kim Sa đúng là một cặp uyên ương trời sinh.
Dù có sắt đá đến đâu thì khi đã bị Trần Văn chinh phục, trái tim củaDư Kim Sa đã hoàn toàn thuộc về anh. Sau lễ cưới, họ quyết định lên núidu ngoạn.
Lúc hai người đi ngang qua một vách núi, cô rùng mình nhớ lại chuyênngày xưa. Chỉ vì một phút bồng bột trẻ con, cô đã khiến cho cả nhà người ta chết oan. Trên vách núi cheo leo đang nở một bông hoa giống như mười năm trước.
Dư Kim Sa chỉ muốn mau chóng rời xa cái nơi gợi lại kỷ niệm buồntrong cô nhưng Trần Văn lại muốn trèo xuống hái hoa cho cô. Dư Kim Sahét toáng lên: "Đừng!", anh từ từ quay lại nói.
- Cô đã từng nói nếu không hái hoa cho cô, cô sẽ bắt bố cô không nhận vải nhuộm nhà tôi đúng không?
Dư Kim Sa sợ hết hồn, đứng im tại chỗ.
- Cô tưởng rằng tôi yêu cô ư? Cô xấu như dạ xoa thế, ai mà thèm yêukia chứ? Tính nết vừa buông thả vừa đáng ghét, chính cô đã hại chết bốmẹ tôi, tại sao người chết lại không phải là cô?
Thì ra Trần Văn chính là Cẩu Tử ngày xưa.
- Tại sao anh lại đứng yên cho tôi đâm?
- Nếu không dùng khổ nhục kế, sao tôi có thể chinh phục được cô? Sao tôi có thể giày vò cô đau khổ như lúc này?
Cô run bắn lên:
- Tình cảm anh dành cho tôi đều là giả ư? Anh không yêu tôi chút nào sao?
- Ha, ha... Muốn biết thật hay giả thế nào, tốt nhất cô hãy hỏi Diêm Vương ấy.
Dư Kim Sa còn đang ngỡ ngàng thì đã bị Trần Văn đẩy xuống vực. Chỉ vì một bông hoa mà bao nhiêu người phải chết. Trong rừng vọng lên tiếngcười ngạo nghễ, đắc thắng đáng sợ của Trần Văn.
Trần Văn trở về nhà nói dối rằng Dư Kim Sa không may trượt chân ngãxuống vực. Dư lão gia tin lời con rể, ông phái người đi tìm xác cô nhưng không thấy.
Không lâu sau đó, Dư lão gia đau buồn, mắc bệnh rồi chết. Tàn sản nhà họ Dư bỗng chốc thuộc về con rể; anh trở thành người giàu có nhất làng. Anh thay Dư lão gia vừa nhập thuốc vừa thu mua vải nhuộm.
Gia quyến nhà họ Dư, nếu không bỏ đi biệt xứ một cách khó hiểu thìmắc bệnh lạ rồi qua đời. Chưa đầy mười năm, nhà họ Dư đã không còn ainữa.
Trần Văn vẫn sống độc thân nhiều năm, người ta ca ngợi anh là ngườichung thủy, chọn cảnh sống một mình vì hãy còn lưu luyến đại tiểu thưnhà họ Dư. Chỉ anh là người rõ hơn cả, anh bị giày vò vì không thể quênđược ánh mắt đau khổ tột cùng của Dư Kim Sa trước khi ngã xuống vực.
Thời gian trôi mau, ánh mắt đó cuối cùng cũng được hóa giải bởi một kỹ nữ lầu xanh.
Cô kỹ nữ đó nổi tiếng khắp thành. Mỗi lần vào thành bán thuốc, đingang qua lầu xanh đó, Trần Văn lại trông thấy cô ta chải đầu trong ángchiều rực rỡ. Mái tóc đen, dài, óng ả tung bay trong ánh chiều tà đi cảvào giấc mơ của anh. Trần Văn năng lui tới lầu xanh đó hơn, anh chuộcthân cho cô rồi quyết định lấy cô ta làm vợ.
Cái tin Trần Văn sắp lấy vợ lan đi rất nhanh, chốc lát đã tới tai một phụ nữ hái thuốc.
Người phụ nữ đó, trông già nua, xấu xí vô cùng. Cô đứng trên đườngnhìn thấy Trần Văn và cô kỹ nữ kia đang trêu đùa nhau, từng câu nói yêuthương của họ như cứa vào trái tim rớm máu của cô. Cô nắm chặt chiếcxẻng trong tay.
Người phụ nữ đó chính là Dư Kim Sa năm xưa. Đúng là phúc to mạng lớn, tuy bị rơi xuống vực nhưng ý chí phải sống trong cô mãnh liệt đến mứcthúc giục cô bằng mọi giá phải tiếp tục sống. Cô cố bám vào cây mây, cho nên đã không bị thương quá nặng. Xuống được đáy vực, cô không muốn tiếp tục đối mặt với tình yêu phũ phàng của mình nữa.
Mặc dù rất hận anh nhưng tận sâu thẳm đáy lòng cô vẫn rất yêu anh.
Cô hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian sau khi ngã xuống vực.
Cô chẳng biết phải đối mặt với sai lầm của mình năm xưa như thế nàonữa, cũng chẳng có cách nào đối mặt với sai lầm hiện tại của Trần Văn,mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô biết, nếu bây giờ cô xuất hiệntrong làng thì Trần Văn - người nắm giữ toàn bộ quyền hành trong làng -sẽ không ngần ngại thanh toán cô ngay.
Cô chạy mãi, may mà gặp được một gia đình người Mèo tốt bụng đã chocô ăn ở trong nhà. Cô học được cách hái thuốc; cùng lúc đó cô phát hiệnđang mang trong mình giọt máu của Trần Văn.
Tuy bị phụ bạc, nhưng tận đáy lòng cô vẫn rất yêu Trần Văn, do đó côcắn răng chịu đựng để sinh đứa bé ra. Tình yêu mù quáng ấy giày vò cô cả ngày lẫn đêm khiến cô già trước tuổi; vì thế không ai có thể nhận ra Dư Kim Sa ngày xưa nữa.
Cô thường mang con gái đi hái thuốc cùng, đứa bé rất ngoan ngoãn,đáng yêu. Con bé đang lớn lên từng ngày còn Trần Văn của cô vẫn sống độc thân. Kim Sa cũng biết cái chết của bố cô có liên quan đến Trần Vănnhưng cô không dám tìm hiểu sâu hơn nữa. Khi nhìn thấy Trần Văn của côcuối cùng đã yêu người đàn bà khác thì nỗi hận dồn nén đã lâu trong lòng cô bùng phát.
Cô đắm chìm trong nỗi thù hận. Nguyên nhân khiến cô tồn tại trên cõiđời này là để kiểm nghiệm xem Trần Văn có lưu luyến, nhớ nhung mìnhkhông. Đáp án quá phũ phàng trái ngược đàng hoàng với những gì cô mongđợi. Trần Văn đã quên cô.
Cô chỉ muốn báo thù. Khi biết Trần Văn đã định ngày cưới, cô nghĩ ngay tới lời nguyền tai quái CA BĂNG.
Cô đưa mắt nhìn đứa con gái đang ngủ say.
Lúc này, cô không còn là mẹ của nó nữa mà đã biến thành ác quỷ.
Nỗi hận thù thật đáng sợ biết bao!
Trên đường hái thuốc về cô đã móc mắt con gái mình ra rồi trói nó lên cây hòe cổ; để cho cây hòe hút hết máu tươi của nó. Năm sau, cô tới đây đào rễ cây hòe, dùng thứ nước đỏ như máu chảy ra từ gốc hòe nhuộm vải,rồi tìm mọi cách để tặng tấm vải - quà cưới cho Trần Văn.
Tấm gương ký ức bỗng nhiên vỡ tan.
Bà già đó lại hiện ra; cả bốn người dụi mắt, họ đều đã tỉnh lại.
- Bây giờ các cháu đã biết nguồn gốc của lời nguyền CA BĂNG rồi đúng không? - Bà già hỏi.
Tần Cẩm vẫn thắc mắc mà hỏi lại.
- Tặng tấm vải xong thì xảy ra vụ thảm sát dân làng ở đây, sau đó cô Kim Sa đã đi đâu hả bà?
- Người tạo ra lời nguyền CA BĂNG về sau còn phải hiến linh hồn chothầy mo nữa. Ta cùng không biết cô ta đã đi đâu, nhưng dù thế nào cô tasống cũng như chết mà thôi.
- Đúng là hại người thì cũng thiệt thân. Không hiểu cái bà Kim Sa này có bị điên không mà lại dùng lời nguyền CA BĂNG này kia chứ? - KhaLương tức giận nói.
- Thôi, các cháu đừng để tâm đến việc này nữa. Trời sắp tối rồi, nếucác cháu không mau khởi hành thì không ra khỏi làng được đâu. Các cháumau đi đi! - Bà già giục họ.
Tần Cẩm rất thương Tiểu Ngư liền đề nghị:
- Bà ơi, chúng cháu muốn đưa Tiểu Ngư đi cùng bởi bọn cháu không muốn nó tiếp tục sống với người chết nữa.
- Đừng mang nó theo. Tiểu Ngư là người cõi âm nên nó phải sống ở nơinày, nếu rời khỏi đây nó sẽ chết. Các cháu cứ yên tâm đi đi, bà sẽ chămsóc nó cẩn thận. Nếu nó không mở mắt thì vẫn được sống hạnh phúc.
- Bà ơi, thế bà định thế nào?
- Ta vốn là con người trông nom nơi này lại hiểu biết về mo thuật, ta không thể rời bỏ mảnh đất này được.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định quay về nhà Tiểu Ngư lấy hành lý lên đường.
Về tới nơi, không thấy Tiểu Ngư đâu, họ đành lấy hành lý rồi đi ngay, không kịp tạm biệt thằng bé bởi thời gian không cho phép họ chậm trễ.Họ đặt Hắc Bảo xuống, nó chạy đằng trước dẫn đường. Lúc bốn người đi qua chỗ gặp bà già lúc nãy thì không thấy bà đâu nữa.
Họ cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng vậy.
Mọi người sải bước theo Hắc Bảo; nó đã tìm ra một con đường khác rấtkhúc khuỷu trong bụi cây. Càng đi càng thấy nhiều cây, họ đã không cònnhìn thấy mặt trời nữa. Lúc tới đây hình như không có nhiều cây đến vậy.
Hắc Bảo chạy nhanh đằng trước, mọi người cố bám theo sau. Thi Thitrượt ngã, Tử Minh vội đỡ cô dậy rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau bọnTần Cẩm.
Bỗng Hắc Bảo đột ngột dừng lại rồi lùi về phía sau. Bốn người đoán đã gặp trở ngại phía trước, nhưng cụ thể thế nào thì họ không rõ.
Một bóng người từ từ đứng dậy ở lùm cỏ trước mặt.
Chính là Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư vẫn cười hì hì rất dễ thương.
Nhìn thấy Tiểu Ngư, Tần Cẩm vui sướng reo lên: "Tiểu Ngư", rồi vội vàng chạy về phía thằng bé. Kha Lương nhanh tay kéo cô lại.
Mọi người đều nhận thấy thằng bé đang tròn mắt nhìn họ thân thiện.
Tiểu Ngư nhẹ nhàng hỏi:
- Sao anh chị lại đi thế? Chẳng lẽ anh chị không thể ở thêm mấy ngày chơi với em được sao?
Bốn người lạnh xương sống, còn Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn họ.
- Từ lâu em đã biết mình không bị mù. Mặt trăng và những vì sao emgặp trong mộng đều là thật, thế nhưng do bố mẹ em đều đã qua đời, ngườilàng cũng chết cả rồi nên em không dám đối mặt với thực tế phũ phàngđấy, và em cứ nhắm nghiền mắt lại.
Thi Thi giải thích:
- Tiểu Ngư à, anh chị thực sự muốn đưa em đi cùng nhưng bà nội em nói em không thể rời xa nơi này được.
Tiểu Ngư tiến lên phía trước vài bước, bọn Tần Cẩm lại lùi về phía sau tránh. Kha Lương sốt ruột hỏi thẳng:
- Rốt cuộc em muốn gì đây?
Nhìn cảnh tượng mấy người lớn cao to lại run sợ trước một đứa trẻ chỉ năm, sáu tuổi, không ai có thể nhịn được cười.
Tiểu Ngư trả lời:
- Em đã nói rồi em muốn anh chị ở đây chơi với em.
- Mấy ngày có được không? - Chàng ngốc Kha Lương dở chứng mặc cả.
- Ở luôn không quay về nữa.
Đúng lúc này họ nghe thấy một giọng nói vọng lại từ phía sau: "Cáccháu mau trốn đi, Tiểu Ngư đã mở mắt rồi. Bây giờ nó không phải là TiểuNgư lúc trước đâu. Các cháu mau chạy đi! Nó sẽ giết các cháu đấy."
Là giọng của bà nội Tiểu Ngư.
Hắc Bảo lấy đà nhảy về phía Tiểu Ngư, thằng bé tàn nhẫn giơ tay đậpmạnh con mèo đang nhảy trên không xuống đất. Tần Cẩm bất chấp hiểm nguyxông lên phía trước ôm Hắc Bảo đang bị thương.
Họ chạy thục mạng về phía sau.
Tiểu Ngư không đuổi theo, nhưng họ đều cảm thấy có ai đó đang hà hơisau cổ, cảm giác đó giống như Tiểu Ngư đang ngồi ngay sau họ vậy. Họ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng không dừng. Càng ngày con đường càng khó đi.Rừng rậm càng lúc càng âm u, rộng lớn. Họ nhanh chóng bị mất phươnghướng. Lúc này, bọn họ giống như con ruồi không định vị được phươnghướng, cứ bay loạn xạ trong rừng sâu. Màn đêm dần buông xuống. Họ mệtmỏi dừng lại nghỉ. Nếu cứ tiếp tục chạy không mục đích thế này, sớm muộn gì họ cũng chết vì mệt thôi.
Kha Lương dừng lại nói trong tiếng thở gấp:
- Đằng nào thì cũng chết, sao bọn mình không chọn cái chết nào chonhẹ nhàng một chút, chứ cứ cố sống khổ sống tội thế này cũng không ổnchút nào.
- Sao anh biết chúng tôi sẽ chết? À, tôi quên mất anh còn có vật báu gia truyền gì đó mà. - Tử Minh dè bỉu.
Nghe đến đây, Kha Lương mới sực nhớ ra vật báu gia truyền nhà mình. Anh nói với Tần Cẩm:
- Em mau lấy khuyên tai ra đi, biết đâu lại có thể cầm cự được một lúc thì sao?
Tần Cẩm lấy chiếc khuyên tai đang sáng bừng ra, mọi người nhìn nhau, không ai nói năng gì.
Bốn người đứng dựa lưng vào nhau, đột nhiên họ nghe thấy tiếng "lạo xạo" như âm thanh đào đất vọng tới.
Tần Cẩm hốt hoảng nói:
- Nguy rồi! Tiểu Ngư đã gọi người làng tới đó.
- Thằng nhóc này không đấu nổi chúng ta lại bày trò gọi mấy cái xácchết khô đến dọa đây. Mày tưởng tao sợ đấy à? - Kha Lương nổi quạu nói.
- Anh nói không sợ mà lại run bần bật lên thế? - Lục Tử Minh châm chọc.
- Run là run thế nào? Chẳng qua trúng gió nên cảm lạnh thôi.
Thi Thi can ngăn:
- Đã đến nước này mà các ông vẫn còn tâm trạng cãi nhau à?
- Em thì biết cái gì? Cãi nhau là để giảm stress đấy.
Khoảnh khắc hiếm hoi bọn họ có cùng quan điểm!
Tần Cẩm không để ý đến bọn họ, cô cẩn thận chăm sóc Hắc Bảo đang bịthương. Cô nghĩ thầm lần này là chết chắc rồi. Trước kia, mỗi khi bị dồn vào chân tường, Hắc Bảo thường xông ra giúp đỡ, bảo vệ cô; lần này HắcBảo bị thương rồi, còn có ai đến giúp cô đây?
Từ trong rừng rậm bỗng xuất hiện một đám xác chết khô đang ồ ạt tiến về phía họ. Họ bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Kha Lương luyến tiếc nói:
- Nếu sớm biết đội hình của chúng đông đảo thế này thì bọn mình không nên phí sức chạy thục mạng tới đây.
Lục Tử Minh đồng ý với quan điểm của Kha Lương.
- Tôi thấy bọn xác chết khô này cũng chẳng đáng sợ lắm.
- Em đã trải qua quá nhiều chuyện rùng rợn rồi, do đó chẳng chuyện gì có thể làm em sợ được nữa. - Thi Thi phụ họa theo.
Bọn họ tựa sát vào nhau nhìn lũ xác chết càng lúc càng tiến lại gần.Dường như xích hoàn và vòng ngọc vẫn còn phát huy tác dụng nên bọn chúng không dám tiến tới quá gần họ.
Họ bình tĩnh đón đợi sự sắp đặt của số phận.
- Mọi người nói xem chúng ta có bao nhiêu phần trăm có thể trốn thoát khỏi đây? - Kha Lương nghiêm túc hỏi.
Ba người còn lại nhìn nhau cười; họ thấy cơ hội trốn thoát của họ bằng không.
Một giọng nói đanh thép cất lên: "Ta đảm bảo một trăm phần trăm các con có thể thoát khỏi nơi này."...
Họ ngạc nhiên vô cùng. Thực sự họ không nghĩ rằng thời điểm này lại có người ngoài nói chuyện với họ.
Đâu đó vọng lại tiếng tụng kinh, những xác chết kia vẻ rất đau kổ, từ từ ngã xuống đất. Tiếng tụng kinh càng ngày càng to khiến cho các xácchết lùi lại phía sau, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng sâu.
Một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống, một người nữa lại đang đứngtrên cây rắc thứ bột gì đó xuống đất. Đến thời điểm này, họ không biếtcó tổng cộng bao nhiêu người và những người đến cứu họ là ai nữa?
Mặt Kha Lương tái xanh. Lúc này, trông anh còn đáng sợ hơn lúc bị bầy ma bao vây.
Bóng người lạ kia nhảy bổ tới, tát vào hai má Kha Lương. Kha Lương bị đánh mà không nói năng gì.
Tần Cẩm nhận ra đó chính là người đàn bà đã đánh Kha Lương trên đường quốc lộ trước kia - mẹ anh; Lục Tử Minh cũng biết, chỉ có Thi Thi ngạcnhiên nhìn.
Tần Cẩm nói nhỏ: "Không có gì đâu, mẹ của Kha Lương đấy."
Thi Thi vẫn không tin nổi người đàn bà trẻ đẹp kia lại có con lớn đến thế.
- Sao bà ấy lại có thể giữ được thân hình trẻ đẹp đến thế nhỉ? - Thi Thi hỏi nhỏ Tần Cẩm.
Không ngờ bà Nạp Lan Tĩnh cũng nghe thấy, bà đi về phía cô, hỏi:
- Cháu thật có con mắt tinh đời! Cháu thấy ta giữ dáng tốt đấy chứ?
Không ai ngờ sự việc lại chuyển biến nhanh như thế, đến Lục Tử Minh cũng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào?
Một bóng người nữa nhảy từ trên cây xuống. Ông ta béo phị, hói đầu,bụng phệ. Kha Lương trông càng đáng thương hơn, anh sợ xanh mặt.
Người đàn ông đó cũng tiến về phía Kha Lương rồi tát anh hai cái, Kha Lương uất ức nấp sau lưng Tần Cẩm. Hành động của ông ta không qua nổimắt bà Nạp Lan Tĩnh đang bàn luận cùng Thi Thi về đồ mỹ phẩm. Bà hùng hổ tiến đến tát ông rồi vặn hỏi:
- Ông lấy cớ gì đánh con trai tôi?
- Nó cũng là con trai tôi, tại sao bà được quyền đánh còn tôi thì không?
Hóa ra người đàn ông trung niên hói đầu kia là bố Kha Lương.
- Trừ tôi ra, không ai được phép đánh con trai tôi. - Bà ta quả thật rất hung dữ.
Người đàn ông có vẻ bị lép vế nhưng chẳng làm gì được, ông tức tối nhìn Kha Lương.
Được mẹ nâng đỡ, Kha Lương không sợ nữa, anh nói với bố mẹ:
- Bố mẹ à, nơi này đông người, muốn đánh bố mẹ cũng nên về nhà mà đánh con chứ. Bố mẹ cũng nên giữ thể diện cho con một chút.
Người đàn ông đã lấy lại phong độ thường ngày. Ông ngẩng đầu giới thiệu với mọi người.
- Xin chào! Tôi là Kha Gia Khoan - bố Kha Lương. Tuy có hơi xấu traimột chút nhưng tôi đúng là bố đẻ của Kha Lương; Kha Lương giống ông nộimà.
Mọi người cố nhịn cười, họ cảm thấy nhà họ Kha này thật kỳ quặc.
Thi Thi chợt nhớ ra.
- Kha Gia Khoan - bậc kỳ tài kinh doanh, Chủ tịch Hội đồng quản trịTập đoàn Phi Hồng của thành phố chúng ta đúng không? Trời ơi! Kha Lươngà, anh đúng là công tử nhà giàu đấy.
Nạp Lan Tĩnh hớn hở ra mặt, bà cứ vuốt ve bàn tay Thi Thi rồi tiếc rằng mình không thể khen cô một triệu lần:
- Cháu thật có con mắt tinh đời đấy.
Kha Lương ngạc nhiên hỏi:
- Sao bố mẹ lại xuất hiện ở đây chứ?
Kha Gia Khoan cụt hứng trả lời:
- Mày tưởng bố mày thích đến đây lắm đấy à? Nếu không nể tình ông nội mày thì tao đã mặc kệ cho mày chết ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi.
- Ông nội? - Cả bốn người đồng thanh hỏi.
- Đúng thế, tối qua ông báo mộng cho tao biết mày đang gặp nguy hiểm. Ông còn chỉ đường cho tao đến đây để cứu chúng mày đấy. Hừm, Kha lươngơi là Kha Lương, tao đã cố gắng tạo điều kiện để mày học hành, không cho mày tìm hiểu về trò bắt ma bắt quỷ này rồi. Tại sao mày không chịu nghe lời tao? - Kha Gia Khoan tức giận mắng con.
- Tại sao bố mẹ không cho con học làm phép chứ? - Kha Lương giận dỗi hỏi.
- Bố mẹ không cho con học làm phép là vì cái chết của chị con.
- Con còn có chị gái sao?
Kha Gia Khoan nóng lòng muốn kể mọi việc cho Kha Lương nghe: "Dòng họ Kha chúng ta coi việc bắt ma là một nhiệm vụ thiêng liêng. Thực ra bắtma không dễ, nếu làm không đến nơi đến chốn sẽ bị chúng báo thù. Bọn mađã giết chết bà nội con - một phụ nữ hiền lành, lương thiện ngay trướcmắt ta. Ta đã cố gắng học giết ma là vì lý do đó."
Ông thở dài rồi nói tiếp: "Ông nội con nghỉ hưu, ta tiếp tục kếnghiệp, một lòng một dạ bắt ma. Để tránh lặp lại bi kịch như mẹ ta đãgặp phải, ta chọn vợ là một nhân tài trừ ma - mẹ con bây giờ. Chúng tayêu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, cùng nhau bắt ma để trừ hại cho dân. Đó là những ngày tháng rất có ý nghĩa trong cuộc đời chúng ta."
Nạp Lan Tĩnh bùi ngùi quệt nước mắt trên mặt, trông bà lúc này rấtđau khổ. Hồi ức về những ngày tháng đó vẫn in sâu trong tâm trí bà.
"Sau đó, chúng ta sinh hạ chị gái con - Tiểu Như. Nó có thiên bẩm.Nếu không chết thì nó đã có thể trở thành anh tài giết ma trong dòng họta. Không ngờ nó đã bị bọn ma hại chết. Lần đó, chúng ta gặp phải mộtđối thủ đáng gờm; thiếu chút nữa nó đã giết chết cả nhà chúng ta. Chúngta may mắn thoát chết do có sức đề kháng tốt, còn Tiểu Như lúc đó mớihai tuổi đầu đã bị con ma đó sát hại."
Bầu không khí trở nên nặng nề.
"Mẹ con đau đớn chỉ muốn chết, ta cũng vậy. Nhưng chúng ta dồn cămthù vào việc báo thù ác ma. Chúng ta chỉ ngừng việc truy sát ma khi mẹcon có thai con. Chúng ta đã từng mất một đứa con gái, do vậy không thểtiếp tục mất thêm con trai nữa. Sau khi sinh con ra, bố mẹ đã bỏ nghềnày rồi theo đuổi nghề kinh doanh. Thực sự ta đã rất sợ con lại dẫm lênvết xe đổ của bố mẹ nên tìm mọi cách để ngăn cản không cho con học phépthuật. Không hiểu có phải do di truyền hay không mà con lại rất hứng thú với việc này. Nếu sớm biết con thích công việc này, ta đã tiếp tục kếthừa tổ nghiệp; nếu làm thế có lẽ ta đã không phải chịu báo ứng, bị sưtổ lấy đi vẻ khôi ngô, tuấn tú."
Kha Lương cảm động, sụt sùi nói với bố:
- Con xin lỗi bố. Con đã luôn làm bố phải lo lắng.
Thực sự Kha Lương không ngờ rằng, ông bố béo phì, suốt ngày đấu khẩuvới mẹ anh đã vì sự an nguy của anh mà hy sinh bản thân, dũng cảm từ bỏtrách nhiệm lớn lao của dòng họ.
Nhưng Kha Lương vẫn không bỏ được tật lắm mồm cố hữu:
- Bố, bố đã từng đẹp trai à?
Ông gõ nhẹ vào đầu Kha Lương rồi nghiêm túc nói:
- May mà tối qua ông nội bảo chúng ta tới cứu các con, nếu không hôm nay các con đã nguy rồi.
- Bố à, chỉ có bố mẹ tới cứu bọn con à? Lúc nãy bố rắc thứ bột gì đó?
- Đó là dẫn hồn hương, dùng để gọi người chết trở về nơi của họ. Tuynhiên, hai chúng ta chỉ có thể đối phó được với lũ xác chết kia chứkhông có cách nào đối phó được với âm đồng. Chỉ một người duy nhất cóthể làm được việc đó, may mà chúng ta đã mời được bà ta cùng tới đây.
Từ con đường nhỏ trong rừng, xuất hiện hai bóng người - một bóngngười đang ôm một đứa trẻ chầm chậm tiến tới chỗ họ. Lúc này, mọi ngườiđã nhận ra đó là một ni cô, bà khoảng năm mươi tuổi. Khuôn mặt bìnhthản, bà luôn mồm niệm kinh. Tiếng niệm kinh lúc nãy là của bà ta. Đisau bà là bà nội Tiểu Ngư đang chắp tay trước ngực, dáng vẻ rất thànhkhẩn. Ni cô đang bế Tiểu Ngư, lúc này nó đang thiêm thiếp ngủ.
Thi Thi nhìn thấy Tiểu Ngư, sốt sắng hỏi:
- Sư thái à, Tiểu Ngư chết rồi ư?
- Nó không sao cả, nó chỉ bị ta ru ngủ mà thôi.
Trong bóng tối lờ mờ, Tần Cẩm nghe thấy giọng nói này rất quen; chăm chú quan sát ni cô đó, cô không tin nỗi vào mắt mình nữa.
Tần Cẩm sợ hãi lùi về phía sau. Hắc Bảo rơi xuống đất, nó chạy tớichỗ ni cô. Tần Cẩm dường như không chịu được chấn động này, cô ngã vậtxuống đất...
Ni cô bình tĩnh nhìn Tần Cẩm rồi dịu dàng hỏi:
- Cẩm nhi, con vẫn khỏe đấy chứ?
- Không lẽ nào, không thể tin được! - Tần Cẩm hét to.
Kha Lương ôm Tần Cẩm rồi nhẹ nhàng hỏi han:
- Sao thế em?
Nạp Lan Tĩnh nói nhỏ:
- Vị ni cô này là mẹ của Tần Cẩm. Chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.
Bốn người trẻ tuổi sững sờ; họ không biết phụ huynh của họ còn giấubao nhiêu bí mật nữa. Tất cả bọn họ đều cảm thấy mình như đã bị lừa vậy.
- Mẹ đã đi nước ngoài rồi kia mà, sau khi bố chết, chính mắt con đã nhìn thấy mẹ đã lên máy bay. - Tần Cẩm bức xúc hét to.
Vị ni cô kia đưa mắt nhìn ra xa rồi nhẹ nhàng trả lời Tần Cẩm:
- Con à, con vừa trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình đấy. Đây chính là nhà, là cội nguồn của con.
Nhà của Tần Cẩm ở trong làng này.
Ni cô nói tiếp: "Từ khi có mặt trên cõi đời này, ta đã là một khắctinh. Ta đã khắc chết bố mẹ mình. Thầy mo từng nói ta sẽ mang đen đủitới cho người thân của ta, bởi ta sinh ra đã phải chịu lời nguyền. Vềsau, cả làng bị lời nguyền CA BĂNG nhưng ta và Tiểu Ngư may mắn thoátchết. Ta có may mắn được một bà lão lạ mặt - chính là người sau này congọi là bà ngoại ấy - giúp trốn ra ngoài. Ta đã gặp bố con; tuy đã tìmmọi cách né tránh không thừa nhận tình cảm thật trong tim nhưng có lẽ đó là kiếp nạn của ta, cũng là kiếp nạn của bố con nữa. Chúng ta đã khôngthoát được lưới tình, tự ý kết hôn, bất chấp sự phản đối của bà. Sau đó, chúng ta sinh ra con."
Vị ni cô dường như rất xúc động, bà niệm vài câu kinh lấy lại bìnhtĩnh rồi tiếp tục kể: "Bố con không tránh được kiếp nạn, phải chết thảm, người tiếp theo sẽ là con. Bà ngoại vì giúp bảo toàn tính mạng cho con, đã bắt ta rời xa con. Ta không còn cách nào hơn đành phải xuất gia. Chỉ có làm như thế mới cứu được con bởi ta là khắc tinh mà. Ta chỉ còn biết ở nơi xa xôi cầu chúc mọi điều tốt lành đến với con. Khi Gia Khoan nóivới ta là con gặp nạn, ta liền đến ngay bởi ta có cách đối phó với âmđồng. Khi Tiểu Ngư còn bé, ta thường hay dỗ nó ngủ. Lúc nó tỉnh dậythường xảy ra những chuyện kỳ quái, chỉ riêng ta dỗ được nó ngủ. Sự việc xảy ra đã rất lâu rồi, vậy mà Tiểu Ngư chẳng lớn lên chút nào, nó vẫnnhư ngày xưa, chỉ cần nghe ta hát ru là lăn ra ngủ."
- Âm đồng? - Kha Lương tò mò hỏi.
- Âm đồng chính là đứa trẻ nơi âm giới, nó không thuộc về thế giớichúng ta. Nó có quyền lực tối cao có thể điều khiển người chết; tuynhiên, nó không thể sống xa nơi này. Tiểu Ngư chính là sự báo thù củathầy mo, do bà Tiểu Ngư không chịu làm đồ đệ của thầy mo.
- Thầy mo thật chẳng dân chủ chút nào. - Kha Lương bất mãn nói.
Tần Cẩm dường như mới tỉnh sau cơn chấn động.
- Mẹ chưa đi nước ngoài? Cứ trốn tại am? Tu hành? Bao nhiêu năm rồi sao mẹ chưa từng đi thăm con lần nào?
- Mẹ không dám tới thăm con bởi mẹ sợ con sẽ bị liên lụy vì mẹ.
- Thế sao bây giờ mẹ lại tới?
- Bởi lúc này con đang bị lời nguyền CA BĂNG truy sát.
- Người bị CA BĂNG truy sát chính là con sao?
- Đúng vậy. Con là hậu duệ nhà họ Dư, là đối tượng truy sát của CA BĂNG.
Nghe tới đây, ai cũng ngạc nhiên.
- Cha ta - ông ngoại của con, là em trai ông Dư. Ta có mặt trên cõiđời này chưa lâu thì họ đều chết, tuy vậy, CA BĂNG quyết không bỏ qua ta bởi dù gì ta vẫn là hậu duệ nhà họ Dư. May mà ta đã được bà lão lạ mặtkia cứu, sau đó sinh hạ ra con. Vì ta sống một mình lại là người tu hành nên lời nguyền không hại được ta, con là người bình thường nên lờinguyền lại truy sát con. Ta nghĩ tấm vải đỏ đó đã được sắp xếp để tớitay con. Nếu lời nguyền muốn giết người, nó sẽ tìm mọi cách để hoànthành nhiệm vụ.
Tần Cẩm không nói năng gì. Mọi việc quá bất ngờ. Đầu tiên cô phải tin bố mẹ Kha Lương là cao thủ bắt ma; kế đó là bà mẹ tưởng đã mất tích từlâu đột nhiên xuất hiện trong hình dạng ni cô; điều cuối cùng khó tinnhất - cô là hậu duệ nhà họ Dư, sinh ra trong một ngôi làng hẻo lánh, xa xôi.
Thi Thi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô an ủi. Cô sợ Tần Cẩm bất tỉnh.
Tần Cẩm thẫn thờ nói:
- Người ác ma muốn giết là mình. Tại sao nó giết Lam Kỳ rồi liên lụytới cả Anh Kỳ kia chứ? Tại sao lại liên lụy tới nhiều người như thế? Tại sao nó không nhằm vào mình rồi giết chết mình đi cho xong chuyện đi?
- CA BĂNG sẽ không bỏ qua những người thân của bạn, nếu không nó đã không giết hết mọi người trong làng.
Tần Cẩm căm thù con ác ma, cô giận dữ hét lên:
- Mình phải giết nó, mình phải giết con đàn bà đó, nó là loại ma độc ác nhất trên đời này.
Đột nhiên Nạp Lan Tĩnh lên tiếng:
- Các con mau rời khỏi nơi này đi! Ta cảm thấy không nên ở lâu trong khu rừng đầy âm khí này.
Kha Gia khoan gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, tranh thủ chưa tới 12h đêm, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đi.
Vị ni cô đặt Tiểu Ngư xuống, bà chắp tay rồi hướng về phía bà nội Tiểu Ngư, nói:
- Bà tự bảo trọng nhé!
Bà nội Tiểu Ngư bế nó lên rồi dần biến mất trong rừng sâu.
Kha Gia Khoan đi trước dẫn đường; mọi người cất bước theo sau, chẳngmấy chốc đã ra khỏi khu rừng. Khu rừng này không rộng chút nào, vậy màlúc trước không hiểu sao bọn họ cứ loanh quanh mãi vẫn không thoát rangoài được.
Vừa ra khỏi rừng, họ nhìn thấy chiếc xe địa hình của mình đậu bênđường. Nhìn thấy chiếc xe bóng nhoáng thời trang, nhóm trẻ cảm thấy được an ủi rất nhiều, bởi cuối cũng họ cũng đã nhìn thấy sản phẩm của thờihiện đại rồi. Mấy ngày lưu lạc tại ngôi làng ma quái đó đã khiến họkhông biết mình đang sống ở thời đại nào nữa. Nhìn thấy chiếc xe hiệnđại khiến họ xúc động vô cùng.
Vừa lên xe Kha Lương vừa nói với bố mẹ mình.
- Về nhà rồi bố mẹ mua cho con chiếc xe thế này nhé! Con thấy loại xe này hay đấy!
Mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Lục Tử Minh lại được giao nhiệm vụlái xe. Xe vừa khởi động xong liền phóng như bay. Tuy mọi người đều rõhọ vẫn chưa phá bỏ được lời nguyền CA BĂNG, nhưng không ai thất vọng,chán nản bởi họ vẫn còn sống là may mắn lắm rồi.
Lục Tử Minh buồn bã thốt lên:
- Cứ nhìn thấy ông nội Kha Lương là lại có chuyện chẳng lành.
Kha Lương uất ức định đốp lại Tử Minh cho bõ tức thì bất ngờ nghetiếng "Xào xạc" vang lên từ cuối con hẻm. Mọi người ngẩng đầu lên xem,thì ra là người áo đen lúc nãy.
Lúc này, người đó không biến mất nữa mà chầm chậm tiến lại phía họ.
Mọi người chăm chú quan sát, hóa ra là một bà lão già nua, mặt mũi nhăn nheo đau khổ không đoán được tuổi, răng đã rụng hết.
Bà già tiến về phía họ, im lặng hồi lâu rồi nói: "Cuối cùng các cháu đã tới."
Nói rồi bà già ngồi trên phiến đá dưới gốc cây giữa làng, dõi mắt ra xa, bà thở dài rồi nói tiếp:
- Trước đây, cứ vào lúc này, mọi người trong làng lại tụ tập ở đây hóng mát, bây giờ thì vắng lặng chẳng có ai cả.
Kha Lương hấp tấp hỏi:
- Bà là người làng này ạ?
- Đúng vậy, nhưng dân làng này không chấp nhận sự tồn tại của ta.
- Tại sao hả bà? - Thi Thi và ba người còn lại đều bị lôi cuốn vào câu chuyện.
Bà lão bắt đầu kể chuyện:
- Làng này có tên Thạch Đầu, tuy tọa lạc ở nơi hoang vắng nhưng do có nghề nhuộm vải truyền thống nên dân làng cũng có của ăn của để.
Lúc ta sinh ra đã bị mọi người coi là không bình thường. Dân tộc Mèochúng ta quan niệm trẻ con khi đẻ ra mà cười thì không may mắn. Địnhmệnh sắp xếp đứa trẻ ấy phải làm đệ tử của thầy mo, phục vụ thầy mo.
Tần Cẩm thắc mắc:
- Bà ơi, thầy mo là người như thế nào ạ?
- Thầy mo chính là thần hộ mệnh cho chúng ta. Trong truyền thuyết, mẹ của bà ta là người còn bố của bà ta là rắn, do vậy bà ta là người rắn;điều này cũng có nghĩa bản tính của bà ta lúc là người lúc lại là yêuquái. Bà ta bảo vệ cho chúng ta, do vậy yêu cầu chúng ta phải cống hiếnlinh hồn cho bà ta sai khiến. Ta vừa mới ra đời đã bị thầy mo chọn làmtín đồ; nhưng bố mẹ ta lại không muốn ta trở thành đệ tử của thầy mo, cứ cương quyết nuôi ta trong làng, không đuổi lên núi. Sau đó, khi trưởngthành ta lập gia đình. Mãi tới khi ta có cháu nội Tiểu Ngư, lời nguyềncủa thầy mo mới linh nghiệm.
- Bà là bà nội của Tiểu Ngư sao?
- Đúng vậy, do không chịu để ta làm tín đồ nên bố mẹ ta đã mắc tộivới thầy mo, vì vậy sau này thầy mo đã trút sự phẫn nộ lên cháu nội ta,Tiểu Ngư.
- Tiểu Ngư cũng là tín đồ của thầy mo sao? - Thi Thi tò mò hỏi.
- Nó không phải là tín đồ mà là yêu quái.
- Yêu quái ư? Không lẽ nào? Nó đáng yêu, lương thiện thế, sao lại cóthể là yêu quái được? - Bốn người không tin vào tai mình nữa.
- Các cháu đoán xem Tiểu Ngư mấy tuổi rồi? - Bà nội Tiểu Ngư nhẹ nhàng hỏi.
- Khoảng năm, sáu tuổi gì đó, đúng không bà? - Kha Lương láu táu đáp lại.
- Nó đã qua lứa tuổi đó từ lâu rồi, chẳng qua nó không lớn nổi đấythôi. Nó cũng không bị mù đâu, ta không cho nó mở mắt ra đấy, bởi takhông muốn nó nhìn thấy cảnh tượng buồn thảm nơi đây.
- Cháu không biết làng này đã xảy ra chuyện gì mà lại tiêu điều, vắng lặng thế này? - Tần Cẩm tò mò hỏi bà lão.
- Tiểu Ngư vừa ra đời không lâu thì người giàu có nhất làng này cướivợ. Tất cả người làng đều tới tham dự đám cưới của ông ta. Chính trongđêm đó, mọi người đã bị lời nguyền CA BĂNG giết chết.
- CA BĂNG? Bà cũng biết lời nguyền CA BĂNG sao?
- Bởi ta có chút hiểu biết về mo thuật nên sớm biết hôm ấy có chuyệnchẳng lành, ta đã lén ôm Tiểu Ngư trốn được kiếp nạn. Tất cả dân làngđều bị CA BĂNG điều khiển. Ta biết đây là báo ứng của ta nên đã quyếtđịnh làm thầy mo cả đời để bảo vệ Tiểu Ngư. Do Tiểu Ngư lớn lên trongmột không gian đầy âm khí nên nó mới không lớn nổi.
- Sao bà không bế Tiểu Ngư đi trốn?
- Ta không đủ sức vượt qua khu rừng này, hơn nữa Tiểu Ngư cũng khôngthể rời xa nơi này được. Nó vốn đã không phải là người, do vậy nếu rờibỏ ngôi làng này, nó sẽ chết. Vì vậy ta quyết định ở lại đây để bảo vệnó.
- Tại sao bố mẹ Tiểu Ngư lại có thể xuất hiện vào mỗi buổi tối thế hả bà?
- Bố mẹ nó xuất hiện được là do Tiểu Ngư đã sử dụng sức mạnh tinhthần gọi chúng về đó. Tiểu Ngư có sức mạnh phi phàm, nó có thể điềukhiển được bọn ma nữ quái ác đó. Bản thân nó đến giờ vẫn không biết bốmẹ nó đã chết. Sức mạnh tinh thần tiềm tàng trong người nó có thể kêugọi được các xác chết về chơi cùng.
Bốn người lộ rõ vẻ ngạc nhiên liền hỏi lại:
- Toàn bộ xác chết trong làng đều do Tiểu Ngư gọi về ư?
- Đúng vậy. Nhưng nó không biết gì đâu, nó chẳng qua vẫn là một đứa trẻ tự cho rằng mình bị mù mà thôi.
- Tại sao bà biết chúng cháu tới đây?
- CA BĂNG xuất hiện ở làng ta, đã giết chết mọi người trong làng, tuy thế sức mạnh của nó vẫn chưa dừng ở đây. Tiểu Ngư có thể điều khiểnđược nó, nhưng không biết vì lý do gì Tiểu Ngư lại tặng CA BĂNG chongười khác.
- Chính vì lẽ đó tấm vải ma quái đó đã lọt vào tay cháu. - Thi Thinghiến răng nói. Lúc đầu cô cứ tưởng mọi bất hạnh là do cô mang tới, bây giờ cô đã biết, cô chỉ là một nạn nhân đen đủi bị CA BĂNG chọn mà thôi.
Bà già thông cảm nhìn cô nói:
- Đến giờ ta cũng không hiểu tại sao CA BĂNG vẫn tiếp tục gieo rắctai họa cho người khác. Giả sử mối thù có lớn cỡ nào thì cái chết của cả làng ta đã quá đủ để nó mãn nguyện rồi chứ? Hằng đêm ta vẫn tự hỏi tạisao CA BĂNG chưa sát hại ta và Tiểu Ngư? Lẽ nào nó vẫn chưa hoàn thànhnhiệm vụ nào đó chăng? Có thể do nguyên nhân này, nó đã đau khổ, dằnvặt, kêu thét giữa đêm tối rồi épTiểu Ngư phải tặng nó cho các cháu cũng nên.
Tần Cẩm hét lên:
- Cháu vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào? Lẽ nào ai đó trong bọn cháu có liên quan tới lời nguyền chết tiệt này ư?
- Ta nghĩ khả năng này đúng đây; do vậy nó đã kêu gọi các cháu tới đây để bắt đầu cuộc thảm sát mới cũng nên.
Kha Lương uất ức hỏi lại:
- Làm sao CA BĂNG lại có liên quan tới tụi cháu kia chứ? Lúc Ca Băng xuất hiện tụi cháu còn chưa có mặt trên cõi đời này kia mà.
Bà già nhẹ nhàng vỗ vào vai Kha Lương giải thích:
- Cháu à, CA BĂNG vốn mệnh danh là lời nguyền đáng sợ nhất trên đờimà. Nó không những có thể truy sát người bị nguyền rủa, cũng như thânbằng cố hữu của họ mà còn có thể truy sát kiếp sau của người đó nữa. Nếu người bị nguyền rủa còn có cháu chắt chút chít... gì gì đó thì nó vẫntiếp tục công việc. Nếu linh hồn người bị nguyền rủa được siêu sinh đầuthai kiếp sau thì nhất định CA BĂNG sẽ tiếp tục tới quấy rối rồi tiêudiệt nhân vật tương lai đó.
Lục Tử Minh tức giận nói:
- Trên thế giới này tại sao lại có lời nguyền ác độc đến thế chứ? Hại người ta một đời còn chưa đủ hay sao mà phải theo người ta đến tận kiếp sau.
- Đúng vậy, có lẽ mối thâm thù đó không gì có thể xoa dịu được nên mới biến thành lời nguyền độc ác như vậy.
- Mối thâm thù này là rất lớn. - bà già chỉ tay vào ngôi nhà lớntrước mặt rồi nói. - Nguồn cơn của câu chuyện bắt nguồn từ ngôi nhà này, các cháu muốn nghe không?
Bốn người chỉ thấy từ tay bà già bay lên một vòng khói màu tím. Họnghe thấy tiếng bà vọng lại từ xa không rõ lắm: "Đây là mộng ký ức bà đã lưu giữ lại, các cháu xem xong sẽ rõ cả thôi."
Bốn người đã có kinh nghiệm xem mộng ký ức, họ biết sắp có kịch hayđể xem rồi. Họ như quên đi nỗi hiểm nguy trước mắt, tay trong tay cùngtiến tới trước tấm gương to...
Một giọng nói lảnh lót cất lên: "Cẩu Tử, mày hái cho tao bông hoa kia đi."
Đó là giọng nói của một bé gái sắc sảo, yêu kiều, khoảng bảy, támtuổi, trông rất đài các, quyền quý. Con bé đứng trên vách núi, chỉ tayvào bông hoa đang nở rộ kia rồi ra lệnh cho bọn trẻ ăn mặc rách rưới bên cạnh mình.
Thằng bé tên Cẩu Tử vừa sợ lại vừa ghét con bé nhưng nó vẫn phảingoan ngoãn bò xuống vách núi hái hoa bởi con bé dọa: "Cẩu Tử à, nếu mày không hái hoa cho tao, tao sẽ bảo bố tao không lấy vải nhuộm nhà màynữa."
Thằng bé lần mò trèo xuống dưới. Vách đã trơn tuột do vừa mưa xong làm nó tuột tay ngã.
Bọn trẻ sợ ngây người ra, rồi không ai bảo ai, toán loạn chạy về nhà. Con bé cũng sợ hết hồn, nhưng nó nhanh chóng theo chân bọn kia chạythục mạng về nhà.
Bọn trẻ không dám nói với người lớn. Thằng bé tuy bị rơi xuống vựcnhưng nó may mắn thoát chết, chỉ bị gãy hai chân mà thôi. Nó rên rỉ đauđớn, tưởng không qua nổi. Một ông lang đi hái thuốc ngang qua đó đã cứunó. Tới khi hồi phục hoàn toàn, nó trở về quê thì biết tin bố mẹ đều đãqua đời. Lúc đi tìm con giữa đêm hôm khuya khoắt, bố nó không may rơixuống vực chết tươi; mẹ nó không chịu nổi mất mát lớn lao, chẳng bao lâu cũng mắc trọng bệnh mà qua đời.
Từ đó không ai biết tin tức gì về Cẩu Tử nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không ngờ mới đó mà đã mười năm trôiqua. Một hôm, có một nhà buôn thuốc bắc tới làng Thạch Đầu, anh ta không những tuấn tú lại đa tài, đa nghệ. Sự có mặt của anh ở đây đã gây chấnđộng lớn với người dân. Công việc chính của người dân nơi đây là lên núi tìm những loại rễ cây có thể nhuộm vải được, sau đó đưa thành phẩm tớinhà trưởng làng họ Dư. Họ Dư từ lâu quen thói bóc lột dân lành, ngườilàng ai cũng căm hận lão ta.
Sự có mặt của thương gia trẻ tuổi Trần Văn đã đem đến một cơ hội mưusinh khác cho người dân nơi đây. Bây giờ họ không theo nghề nhuộm vảinữa mà chuyển sang việc tìm cây thuốc.
Khí hậu ở đây rất thích hợp với thảo dược phong phú quanh năm. TrầnVăn quyết định ở lại làng trong một ngôi nhà cũ, rồi lập điểm thu muathảo dược tại đây.
Việc anh định cư tại làng khiến ông Dư lo sợ. Ông nhận thấy nếu người dân cứ tiếp tục không mang vải tới cho ông thì dù cho sản nghiệp có lớn đến cỡ nào cũng khó giữ nổi.
Để gạt bỏ cái gai trong mắt, ông đã sai gia đinh đột nhập vào nhà ámsát anh. Trần Văn không những giỏi võ lại là người mưu trí nên dễ dàngđánh đuổi bọn gia đinh kia. Anh tức giận báo thù bằng cách bắt cóc đạitiểu thư nhà họ Dư - Dư Kim Sa.
Tiểu thư nhà họ Dư bị trói gô vào ghế; Trần Văn không hề sàm sỡ với cô, trái lại anh nhìn cô trìu mến.
Tiểu thư nhà họ Dư vốn ngang ngược, quen được cưng chiều, nay gặpphải đối thủ mạnh hơn mình mà lại không hề để ý đến cô; điều này khiếncô vừa tức giận vừa băn khoăn. Tâm trạng mâu thuẫn đó cứ giày vò cô.Tình yêu có lẽ đã nảy nở từ lúc đó.
Kể từ lúc Dư Kim Sa bị bắt, cả hai đều không nói năng gì. Trần Vănmột mặt bắt mối làm quen với ông Dư. Mặt khác vẫn âm thầm toan tính việc riêng của mình.
Rồi tới lúc cũng phải thả người. Trần Văn đưa cho Dư Kim Sa - cô gáihận anh tới xương tủy - một con dao; anh ghé sát vào tai cô thì thầm:"Một là cô giết tôi, hai là lấy tôi."
Tiểu thư nhà họ Dư nghiến răng đâm một nhát ngập nửa con dao vào ngực anh.
- Sao anh không tránh đi? - Dư Kim Sa đờ đẫn hỏi.
- Sao tôi lại phải tránh kia chứ? Nếu em không bằng lòng lấy tôi, tôi thà chết còn hơn.
Vẻ mặt Trần Văn vẫn như đùa như thật.
Lúc ngã xuống, trong mắt anh lóe lên sự đắc thắng.
Đúng như anh dự đoán, trái tim Dư Kim Sa đã hoàn toàn thuộc về anh.Cô chờ đợi ngày anh bình phục, bất chấp tất cả để thành thân với anh. Dư lão gia nghĩ thầm: "Trai tài gái sắc, chẳng phải chúng cũng rất đẹp đôi đó sao? Mình chỉ có duy nhất một cô con gái lại được gả cho một chàngtrai tài giỏi xuất chúng, đúng là việc tốt. Lễ cưới mau chóng được tổchức, Trần Văn và Dư Kim Sa đúng là một cặp uyên ương trời sinh.
Dù có sắt đá đến đâu thì khi đã bị Trần Văn chinh phục, trái tim củaDư Kim Sa đã hoàn toàn thuộc về anh. Sau lễ cưới, họ quyết định lên núidu ngoạn.
Lúc hai người đi ngang qua một vách núi, cô rùng mình nhớ lại chuyênngày xưa. Chỉ vì một phút bồng bột trẻ con, cô đã khiến cho cả nhà người ta chết oan. Trên vách núi cheo leo đang nở một bông hoa giống như mười năm trước.
Dư Kim Sa chỉ muốn mau chóng rời xa cái nơi gợi lại kỷ niệm buồntrong cô nhưng Trần Văn lại muốn trèo xuống hái hoa cho cô. Dư Kim Sahét toáng lên: "Đừng!", anh từ từ quay lại nói.
- Cô đã từng nói nếu không hái hoa cho cô, cô sẽ bắt bố cô không nhận vải nhuộm nhà tôi đúng không?
Dư Kim Sa sợ hết hồn, đứng im tại chỗ.
- Cô tưởng rằng tôi yêu cô ư? Cô xấu như dạ xoa thế, ai mà thèm yêukia chứ? Tính nết vừa buông thả vừa đáng ghét, chính cô đã hại chết bốmẹ tôi, tại sao người chết lại không phải là cô?
Thì ra Trần Văn chính là Cẩu Tử ngày xưa.
- Tại sao anh lại đứng yên cho tôi đâm?
- Nếu không dùng khổ nhục kế, sao tôi có thể chinh phục được cô? Sao tôi có thể giày vò cô đau khổ như lúc này?
Cô run bắn lên:
- Tình cảm anh dành cho tôi đều là giả ư? Anh không yêu tôi chút nào sao?
- Ha, ha... Muốn biết thật hay giả thế nào, tốt nhất cô hãy hỏi Diêm Vương ấy.
Dư Kim Sa còn đang ngỡ ngàng thì đã bị Trần Văn đẩy xuống vực. Chỉ vì một bông hoa mà bao nhiêu người phải chết. Trong rừng vọng lên tiếngcười ngạo nghễ, đắc thắng đáng sợ của Trần Văn.
Trần Văn trở về nhà nói dối rằng Dư Kim Sa không may trượt chân ngãxuống vực. Dư lão gia tin lời con rể, ông phái người đi tìm xác cô nhưng không thấy.
Không lâu sau đó, Dư lão gia đau buồn, mắc bệnh rồi chết. Tàn sản nhà họ Dư bỗng chốc thuộc về con rể; anh trở thành người giàu có nhất làng. Anh thay Dư lão gia vừa nhập thuốc vừa thu mua vải nhuộm.
Gia quyến nhà họ Dư, nếu không bỏ đi biệt xứ một cách khó hiểu thìmắc bệnh lạ rồi qua đời. Chưa đầy mười năm, nhà họ Dư đã không còn ainữa.
Trần Văn vẫn sống độc thân nhiều năm, người ta ca ngợi anh là ngườichung thủy, chọn cảnh sống một mình vì hãy còn lưu luyến đại tiểu thưnhà họ Dư. Chỉ anh là người rõ hơn cả, anh bị giày vò vì không thể quênđược ánh mắt đau khổ tột cùng của Dư Kim Sa trước khi ngã xuống vực.
Thời gian trôi mau, ánh mắt đó cuối cùng cũng được hóa giải bởi một kỹ nữ lầu xanh.
Cô kỹ nữ đó nổi tiếng khắp thành. Mỗi lần vào thành bán thuốc, đingang qua lầu xanh đó, Trần Văn lại trông thấy cô ta chải đầu trong ángchiều rực rỡ. Mái tóc đen, dài, óng ả tung bay trong ánh chiều tà đi cảvào giấc mơ của anh. Trần Văn năng lui tới lầu xanh đó hơn, anh chuộcthân cho cô rồi quyết định lấy cô ta làm vợ.
Cái tin Trần Văn sắp lấy vợ lan đi rất nhanh, chốc lát đã tới tai một phụ nữ hái thuốc.
Người phụ nữ đó, trông già nua, xấu xí vô cùng. Cô đứng trên đườngnhìn thấy Trần Văn và cô kỹ nữ kia đang trêu đùa nhau, từng câu nói yêuthương của họ như cứa vào trái tim rớm máu của cô. Cô nắm chặt chiếcxẻng trong tay.
Người phụ nữ đó chính là Dư Kim Sa năm xưa. Đúng là phúc to mạng lớn, tuy bị rơi xuống vực nhưng ý chí phải sống trong cô mãnh liệt đến mứcthúc giục cô bằng mọi giá phải tiếp tục sống. Cô cố bám vào cây mây, cho nên đã không bị thương quá nặng. Xuống được đáy vực, cô không muốn tiếp tục đối mặt với tình yêu phũ phàng của mình nữa.
Mặc dù rất hận anh nhưng tận sâu thẳm đáy lòng cô vẫn rất yêu anh.
Cô hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian sau khi ngã xuống vực.
Cô chẳng biết phải đối mặt với sai lầm của mình năm xưa như thế nàonữa, cũng chẳng có cách nào đối mặt với sai lầm hiện tại của Trần Văn,mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô biết, nếu bây giờ cô xuất hiệntrong làng thì Trần Văn - người nắm giữ toàn bộ quyền hành trong làng -sẽ không ngần ngại thanh toán cô ngay.
Cô chạy mãi, may mà gặp được một gia đình người Mèo tốt bụng đã chocô ăn ở trong nhà. Cô học được cách hái thuốc; cùng lúc đó cô phát hiệnđang mang trong mình giọt máu của Trần Văn.
Tuy bị phụ bạc, nhưng tận đáy lòng cô vẫn rất yêu Trần Văn, do đó côcắn răng chịu đựng để sinh đứa bé ra. Tình yêu mù quáng ấy giày vò cô cả ngày lẫn đêm khiến cô già trước tuổi; vì thế không ai có thể nhận ra Dư Kim Sa ngày xưa nữa.
Cô thường mang con gái đi hái thuốc cùng, đứa bé rất ngoan ngoãn,đáng yêu. Con bé đang lớn lên từng ngày còn Trần Văn của cô vẫn sống độc thân. Kim Sa cũng biết cái chết của bố cô có liên quan đến Trần Vănnhưng cô không dám tìm hiểu sâu hơn nữa. Khi nhìn thấy Trần Văn của côcuối cùng đã yêu người đàn bà khác thì nỗi hận dồn nén đã lâu trong lòng cô bùng phát.
Cô đắm chìm trong nỗi thù hận. Nguyên nhân khiến cô tồn tại trên cõiđời này là để kiểm nghiệm xem Trần Văn có lưu luyến, nhớ nhung mìnhkhông. Đáp án quá phũ phàng trái ngược đàng hoàng với những gì cô mongđợi. Trần Văn đã quên cô.
Cô chỉ muốn báo thù. Khi biết Trần Văn đã định ngày cưới, cô nghĩ ngay tới lời nguyền tai quái CA BĂNG.
Cô đưa mắt nhìn đứa con gái đang ngủ say.
Lúc này, cô không còn là mẹ của nó nữa mà đã biến thành ác quỷ.
Nỗi hận thù thật đáng sợ biết bao!
Trên đường hái thuốc về cô đã móc mắt con gái mình ra rồi trói nó lên cây hòe cổ; để cho cây hòe hút hết máu tươi của nó. Năm sau, cô tới đây đào rễ cây hòe, dùng thứ nước đỏ như máu chảy ra từ gốc hòe nhuộm vải,rồi tìm mọi cách để tặng tấm vải - quà cưới cho Trần Văn.
Tấm gương ký ức bỗng nhiên vỡ tan.
Bà già đó lại hiện ra; cả bốn người dụi mắt, họ đều đã tỉnh lại.
- Bây giờ các cháu đã biết nguồn gốc của lời nguyền CA BĂNG rồi đúng không? - Bà già hỏi.
Tần Cẩm vẫn thắc mắc mà hỏi lại.
- Tặng tấm vải xong thì xảy ra vụ thảm sát dân làng ở đây, sau đó cô Kim Sa đã đi đâu hả bà?
- Người tạo ra lời nguyền CA BĂNG về sau còn phải hiến linh hồn chothầy mo nữa. Ta cùng không biết cô ta đã đi đâu, nhưng dù thế nào cô tasống cũng như chết mà thôi.
- Đúng là hại người thì cũng thiệt thân. Không hiểu cái bà Kim Sa này có bị điên không mà lại dùng lời nguyền CA BĂNG này kia chứ? - KhaLương tức giận nói.
- Thôi, các cháu đừng để tâm đến việc này nữa. Trời sắp tối rồi, nếucác cháu không mau khởi hành thì không ra khỏi làng được đâu. Các cháumau đi đi! - Bà già giục họ.
Tần Cẩm rất thương Tiểu Ngư liền đề nghị:
- Bà ơi, chúng cháu muốn đưa Tiểu Ngư đi cùng bởi bọn cháu không muốn nó tiếp tục sống với người chết nữa.
- Đừng mang nó theo. Tiểu Ngư là người cõi âm nên nó phải sống ở nơinày, nếu rời khỏi đây nó sẽ chết. Các cháu cứ yên tâm đi đi, bà sẽ chămsóc nó cẩn thận. Nếu nó không mở mắt thì vẫn được sống hạnh phúc.
- Bà ơi, thế bà định thế nào?
- Ta vốn là con người trông nom nơi này lại hiểu biết về mo thuật, ta không thể rời bỏ mảnh đất này được.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định quay về nhà Tiểu Ngư lấy hành lý lên đường.
Về tới nơi, không thấy Tiểu Ngư đâu, họ đành lấy hành lý rồi đi ngay, không kịp tạm biệt thằng bé bởi thời gian không cho phép họ chậm trễ.Họ đặt Hắc Bảo xuống, nó chạy đằng trước dẫn đường. Lúc bốn người đi qua chỗ gặp bà già lúc nãy thì không thấy bà đâu nữa.
Họ cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng vậy.
Mọi người sải bước theo Hắc Bảo; nó đã tìm ra một con đường khác rấtkhúc khuỷu trong bụi cây. Càng đi càng thấy nhiều cây, họ đã không cònnhìn thấy mặt trời nữa. Lúc tới đây hình như không có nhiều cây đến vậy.
Hắc Bảo chạy nhanh đằng trước, mọi người cố bám theo sau. Thi Thitrượt ngã, Tử Minh vội đỡ cô dậy rồi cũng nhanh chóng đuổi theo sau bọnTần Cẩm.
Bỗng Hắc Bảo đột ngột dừng lại rồi lùi về phía sau. Bốn người đoán đã gặp trở ngại phía trước, nhưng cụ thể thế nào thì họ không rõ.
Một bóng người từ từ đứng dậy ở lùm cỏ trước mặt.
Chính là Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư vẫn cười hì hì rất dễ thương.
Nhìn thấy Tiểu Ngư, Tần Cẩm vui sướng reo lên: "Tiểu Ngư", rồi vội vàng chạy về phía thằng bé. Kha Lương nhanh tay kéo cô lại.
Mọi người đều nhận thấy thằng bé đang tròn mắt nhìn họ thân thiện.
Tiểu Ngư nhẹ nhàng hỏi:
- Sao anh chị lại đi thế? Chẳng lẽ anh chị không thể ở thêm mấy ngày chơi với em được sao?
Bốn người lạnh xương sống, còn Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn họ.
- Từ lâu em đã biết mình không bị mù. Mặt trăng và những vì sao emgặp trong mộng đều là thật, thế nhưng do bố mẹ em đều đã qua đời, ngườilàng cũng chết cả rồi nên em không dám đối mặt với thực tế phũ phàngđấy, và em cứ nhắm nghiền mắt lại.
Thi Thi giải thích:
- Tiểu Ngư à, anh chị thực sự muốn đưa em đi cùng nhưng bà nội em nói em không thể rời xa nơi này được.
Tiểu Ngư tiến lên phía trước vài bước, bọn Tần Cẩm lại lùi về phía sau tránh. Kha Lương sốt ruột hỏi thẳng:
- Rốt cuộc em muốn gì đây?
Nhìn cảnh tượng mấy người lớn cao to lại run sợ trước một đứa trẻ chỉ năm, sáu tuổi, không ai có thể nhịn được cười.
Tiểu Ngư trả lời:
- Em đã nói rồi em muốn anh chị ở đây chơi với em.
- Mấy ngày có được không? - Chàng ngốc Kha Lương dở chứng mặc cả.
- Ở luôn không quay về nữa.
Đúng lúc này họ nghe thấy một giọng nói vọng lại từ phía sau: "Cáccháu mau trốn đi, Tiểu Ngư đã mở mắt rồi. Bây giờ nó không phải là TiểuNgư lúc trước đâu. Các cháu mau chạy đi! Nó sẽ giết các cháu đấy."
Là giọng của bà nội Tiểu Ngư.
Hắc Bảo lấy đà nhảy về phía Tiểu Ngư, thằng bé tàn nhẫn giơ tay đậpmạnh con mèo đang nhảy trên không xuống đất. Tần Cẩm bất chấp hiểm nguyxông lên phía trước ôm Hắc Bảo đang bị thương.
Họ chạy thục mạng về phía sau.
Tiểu Ngư không đuổi theo, nhưng họ đều cảm thấy có ai đó đang hà hơisau cổ, cảm giác đó giống như Tiểu Ngư đang ngồi ngay sau họ vậy. Họ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng không dừng. Càng ngày con đường càng khó đi.Rừng rậm càng lúc càng âm u, rộng lớn. Họ nhanh chóng bị mất phươnghướng. Lúc này, bọn họ giống như con ruồi không định vị được phươnghướng, cứ bay loạn xạ trong rừng sâu. Màn đêm dần buông xuống. Họ mệtmỏi dừng lại nghỉ. Nếu cứ tiếp tục chạy không mục đích thế này, sớm muộn gì họ cũng chết vì mệt thôi.
Kha Lương dừng lại nói trong tiếng thở gấp:
- Đằng nào thì cũng chết, sao bọn mình không chọn cái chết nào chonhẹ nhàng một chút, chứ cứ cố sống khổ sống tội thế này cũng không ổnchút nào.
- Sao anh biết chúng tôi sẽ chết? À, tôi quên mất anh còn có vật báu gia truyền gì đó mà. - Tử Minh dè bỉu.
Nghe đến đây, Kha Lương mới sực nhớ ra vật báu gia truyền nhà mình. Anh nói với Tần Cẩm:
- Em mau lấy khuyên tai ra đi, biết đâu lại có thể cầm cự được một lúc thì sao?
Tần Cẩm lấy chiếc khuyên tai đang sáng bừng ra, mọi người nhìn nhau, không ai nói năng gì.
Bốn người đứng dựa lưng vào nhau, đột nhiên họ nghe thấy tiếng "lạo xạo" như âm thanh đào đất vọng tới.
Tần Cẩm hốt hoảng nói:
- Nguy rồi! Tiểu Ngư đã gọi người làng tới đó.
- Thằng nhóc này không đấu nổi chúng ta lại bày trò gọi mấy cái xácchết khô đến dọa đây. Mày tưởng tao sợ đấy à? - Kha Lương nổi quạu nói.
- Anh nói không sợ mà lại run bần bật lên thế? - Lục Tử Minh châm chọc.
- Run là run thế nào? Chẳng qua trúng gió nên cảm lạnh thôi.
Thi Thi can ngăn:
- Đã đến nước này mà các ông vẫn còn tâm trạng cãi nhau à?
- Em thì biết cái gì? Cãi nhau là để giảm stress đấy.
Khoảnh khắc hiếm hoi bọn họ có cùng quan điểm!
Tần Cẩm không để ý đến bọn họ, cô cẩn thận chăm sóc Hắc Bảo đang bịthương. Cô nghĩ thầm lần này là chết chắc rồi. Trước kia, mỗi khi bị dồn vào chân tường, Hắc Bảo thường xông ra giúp đỡ, bảo vệ cô; lần này HắcBảo bị thương rồi, còn có ai đến giúp cô đây?
Từ trong rừng rậm bỗng xuất hiện một đám xác chết khô đang ồ ạt tiến về phía họ. Họ bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Kha Lương luyến tiếc nói:
- Nếu sớm biết đội hình của chúng đông đảo thế này thì bọn mình không nên phí sức chạy thục mạng tới đây.
Lục Tử Minh đồng ý với quan điểm của Kha Lương.
- Tôi thấy bọn xác chết khô này cũng chẳng đáng sợ lắm.
- Em đã trải qua quá nhiều chuyện rùng rợn rồi, do đó chẳng chuyện gì có thể làm em sợ được nữa. - Thi Thi phụ họa theo.
Bọn họ tựa sát vào nhau nhìn lũ xác chết càng lúc càng tiến lại gần.Dường như xích hoàn và vòng ngọc vẫn còn phát huy tác dụng nên bọn chúng không dám tiến tới quá gần họ.
Họ bình tĩnh đón đợi sự sắp đặt của số phận.
- Mọi người nói xem chúng ta có bao nhiêu phần trăm có thể trốn thoát khỏi đây? - Kha Lương nghiêm túc hỏi.
Ba người còn lại nhìn nhau cười; họ thấy cơ hội trốn thoát của họ bằng không.
Một giọng nói đanh thép cất lên: "Ta đảm bảo một trăm phần trăm các con có thể thoát khỏi nơi này."...
Họ ngạc nhiên vô cùng. Thực sự họ không nghĩ rằng thời điểm này lại có người ngoài nói chuyện với họ.
Đâu đó vọng lại tiếng tụng kinh, những xác chết kia vẻ rất đau kổ, từ từ ngã xuống đất. Tiếng tụng kinh càng ngày càng to khiến cho các xácchết lùi lại phía sau, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng sâu.
Một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống, một người nữa lại đang đứngtrên cây rắc thứ bột gì đó xuống đất. Đến thời điểm này, họ không biếtcó tổng cộng bao nhiêu người và những người đến cứu họ là ai nữa?
Mặt Kha Lương tái xanh. Lúc này, trông anh còn đáng sợ hơn lúc bị bầy ma bao vây.
Bóng người lạ kia nhảy bổ tới, tát vào hai má Kha Lương. Kha Lương bị đánh mà không nói năng gì.
Tần Cẩm nhận ra đó chính là người đàn bà đã đánh Kha Lương trên đường quốc lộ trước kia - mẹ anh; Lục Tử Minh cũng biết, chỉ có Thi Thi ngạcnhiên nhìn.
Tần Cẩm nói nhỏ: "Không có gì đâu, mẹ của Kha Lương đấy."
Thi Thi vẫn không tin nổi người đàn bà trẻ đẹp kia lại có con lớn đến thế.
- Sao bà ấy lại có thể giữ được thân hình trẻ đẹp đến thế nhỉ? - Thi Thi hỏi nhỏ Tần Cẩm.
Không ngờ bà Nạp Lan Tĩnh cũng nghe thấy, bà đi về phía cô, hỏi:
- Cháu thật có con mắt tinh đời! Cháu thấy ta giữ dáng tốt đấy chứ?
Không ai ngờ sự việc lại chuyển biến nhanh như thế, đến Lục Tử Minh cũng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào?
Một bóng người nữa nhảy từ trên cây xuống. Ông ta béo phị, hói đầu,bụng phệ. Kha Lương trông càng đáng thương hơn, anh sợ xanh mặt.
Người đàn ông đó cũng tiến về phía Kha Lương rồi tát anh hai cái, Kha Lương uất ức nấp sau lưng Tần Cẩm. Hành động của ông ta không qua nổimắt bà Nạp Lan Tĩnh đang bàn luận cùng Thi Thi về đồ mỹ phẩm. Bà hùng hổ tiến đến tát ông rồi vặn hỏi:
- Ông lấy cớ gì đánh con trai tôi?
- Nó cũng là con trai tôi, tại sao bà được quyền đánh còn tôi thì không?
Hóa ra người đàn ông trung niên hói đầu kia là bố Kha Lương.
- Trừ tôi ra, không ai được phép đánh con trai tôi. - Bà ta quả thật rất hung dữ.
Người đàn ông có vẻ bị lép vế nhưng chẳng làm gì được, ông tức tối nhìn Kha Lương.
Được mẹ nâng đỡ, Kha Lương không sợ nữa, anh nói với bố mẹ:
- Bố mẹ à, nơi này đông người, muốn đánh bố mẹ cũng nên về nhà mà đánh con chứ. Bố mẹ cũng nên giữ thể diện cho con một chút.
Người đàn ông đã lấy lại phong độ thường ngày. Ông ngẩng đầu giới thiệu với mọi người.
- Xin chào! Tôi là Kha Gia Khoan - bố Kha Lương. Tuy có hơi xấu traimột chút nhưng tôi đúng là bố đẻ của Kha Lương; Kha Lương giống ông nộimà.
Mọi người cố nhịn cười, họ cảm thấy nhà họ Kha này thật kỳ quặc.
Thi Thi chợt nhớ ra.
- Kha Gia Khoan - bậc kỳ tài kinh doanh, Chủ tịch Hội đồng quản trịTập đoàn Phi Hồng của thành phố chúng ta đúng không? Trời ơi! Kha Lươngà, anh đúng là công tử nhà giàu đấy.
Nạp Lan Tĩnh hớn hở ra mặt, bà cứ vuốt ve bàn tay Thi Thi rồi tiếc rằng mình không thể khen cô một triệu lần:
- Cháu thật có con mắt tinh đời đấy.
Kha Lương ngạc nhiên hỏi:
- Sao bố mẹ lại xuất hiện ở đây chứ?
Kha Gia Khoan cụt hứng trả lời:
- Mày tưởng bố mày thích đến đây lắm đấy à? Nếu không nể tình ông nội mày thì tao đã mặc kệ cho mày chết ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi.
- Ông nội? - Cả bốn người đồng thanh hỏi.
- Đúng thế, tối qua ông báo mộng cho tao biết mày đang gặp nguy hiểm. Ông còn chỉ đường cho tao đến đây để cứu chúng mày đấy. Hừm, Kha lươngơi là Kha Lương, tao đã cố gắng tạo điều kiện để mày học hành, không cho mày tìm hiểu về trò bắt ma bắt quỷ này rồi. Tại sao mày không chịu nghe lời tao? - Kha Gia Khoan tức giận mắng con.
- Tại sao bố mẹ không cho con học làm phép chứ? - Kha Lương giận dỗi hỏi.
- Bố mẹ không cho con học làm phép là vì cái chết của chị con.
- Con còn có chị gái sao?
Kha Gia Khoan nóng lòng muốn kể mọi việc cho Kha Lương nghe: "Dòng họ Kha chúng ta coi việc bắt ma là một nhiệm vụ thiêng liêng. Thực ra bắtma không dễ, nếu làm không đến nơi đến chốn sẽ bị chúng báo thù. Bọn mađã giết chết bà nội con - một phụ nữ hiền lành, lương thiện ngay trướcmắt ta. Ta đã cố gắng học giết ma là vì lý do đó."
Ông thở dài rồi nói tiếp: "Ông nội con nghỉ hưu, ta tiếp tục kếnghiệp, một lòng một dạ bắt ma. Để tránh lặp lại bi kịch như mẹ ta đãgặp phải, ta chọn vợ là một nhân tài trừ ma - mẹ con bây giờ. Chúng tayêu nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, cùng nhau bắt ma để trừ hại cho dân. Đó là những ngày tháng rất có ý nghĩa trong cuộc đời chúng ta."
Nạp Lan Tĩnh bùi ngùi quệt nước mắt trên mặt, trông bà lúc này rấtđau khổ. Hồi ức về những ngày tháng đó vẫn in sâu trong tâm trí bà.
"Sau đó, chúng ta sinh hạ chị gái con - Tiểu Như. Nó có thiên bẩm.Nếu không chết thì nó đã có thể trở thành anh tài giết ma trong dòng họta. Không ngờ nó đã bị bọn ma hại chết. Lần đó, chúng ta gặp phải mộtđối thủ đáng gờm; thiếu chút nữa nó đã giết chết cả nhà chúng ta. Chúngta may mắn thoát chết do có sức đề kháng tốt, còn Tiểu Như lúc đó mớihai tuổi đầu đã bị con ma đó sát hại."
Bầu không khí trở nên nặng nề.
"Mẹ con đau đớn chỉ muốn chết, ta cũng vậy. Nhưng chúng ta dồn cămthù vào việc báo thù ác ma. Chúng ta chỉ ngừng việc truy sát ma khi mẹcon có thai con. Chúng ta đã từng mất một đứa con gái, do vậy không thểtiếp tục mất thêm con trai nữa. Sau khi sinh con ra, bố mẹ đã bỏ nghềnày rồi theo đuổi nghề kinh doanh. Thực sự ta đã rất sợ con lại dẫm lênvết xe đổ của bố mẹ nên tìm mọi cách để ngăn cản không cho con học phépthuật. Không hiểu có phải do di truyền hay không mà con lại rất hứng thú với việc này. Nếu sớm biết con thích công việc này, ta đã tiếp tục kếthừa tổ nghiệp; nếu làm thế có lẽ ta đã không phải chịu báo ứng, bị sưtổ lấy đi vẻ khôi ngô, tuấn tú."
Kha Lương cảm động, sụt sùi nói với bố:
- Con xin lỗi bố. Con đã luôn làm bố phải lo lắng.
Thực sự Kha Lương không ngờ rằng, ông bố béo phì, suốt ngày đấu khẩuvới mẹ anh đã vì sự an nguy của anh mà hy sinh bản thân, dũng cảm từ bỏtrách nhiệm lớn lao của dòng họ.
Nhưng Kha Lương vẫn không bỏ được tật lắm mồm cố hữu:
- Bố, bố đã từng đẹp trai à?
Ông gõ nhẹ vào đầu Kha Lương rồi nghiêm túc nói:
- May mà tối qua ông nội bảo chúng ta tới cứu các con, nếu không hôm nay các con đã nguy rồi.
- Bố à, chỉ có bố mẹ tới cứu bọn con à? Lúc nãy bố rắc thứ bột gì đó?
- Đó là dẫn hồn hương, dùng để gọi người chết trở về nơi của họ. Tuynhiên, hai chúng ta chỉ có thể đối phó được với lũ xác chết kia chứkhông có cách nào đối phó được với âm đồng. Chỉ một người duy nhất cóthể làm được việc đó, may mà chúng ta đã mời được bà ta cùng tới đây.
Từ con đường nhỏ trong rừng, xuất hiện hai bóng người - một bóngngười đang ôm một đứa trẻ chầm chậm tiến tới chỗ họ. Lúc này, mọi ngườiđã nhận ra đó là một ni cô, bà khoảng năm mươi tuổi. Khuôn mặt bìnhthản, bà luôn mồm niệm kinh. Tiếng niệm kinh lúc nãy là của bà ta. Đisau bà là bà nội Tiểu Ngư đang chắp tay trước ngực, dáng vẻ rất thànhkhẩn. Ni cô đang bế Tiểu Ngư, lúc này nó đang thiêm thiếp ngủ.
Thi Thi nhìn thấy Tiểu Ngư, sốt sắng hỏi:
- Sư thái à, Tiểu Ngư chết rồi ư?
- Nó không sao cả, nó chỉ bị ta ru ngủ mà thôi.
Trong bóng tối lờ mờ, Tần Cẩm nghe thấy giọng nói này rất quen; chăm chú quan sát ni cô đó, cô không tin nỗi vào mắt mình nữa.
Tần Cẩm sợ hãi lùi về phía sau. Hắc Bảo rơi xuống đất, nó chạy tớichỗ ni cô. Tần Cẩm dường như không chịu được chấn động này, cô ngã vậtxuống đất...
Ni cô bình tĩnh nhìn Tần Cẩm rồi dịu dàng hỏi:
- Cẩm nhi, con vẫn khỏe đấy chứ?
- Không lẽ nào, không thể tin được! - Tần Cẩm hét to.
Kha Lương ôm Tần Cẩm rồi nhẹ nhàng hỏi han:
- Sao thế em?
Nạp Lan Tĩnh nói nhỏ:
- Vị ni cô này là mẹ của Tần Cẩm. Chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.
Bốn người trẻ tuổi sững sờ; họ không biết phụ huynh của họ còn giấubao nhiêu bí mật nữa. Tất cả bọn họ đều cảm thấy mình như đã bị lừa vậy.
- Mẹ đã đi nước ngoài rồi kia mà, sau khi bố chết, chính mắt con đã nhìn thấy mẹ đã lên máy bay. - Tần Cẩm bức xúc hét to.
Vị ni cô kia đưa mắt nhìn ra xa rồi nhẹ nhàng trả lời Tần Cẩm:
- Con à, con vừa trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình đấy. Đây chính là nhà, là cội nguồn của con.
Nhà của Tần Cẩm ở trong làng này.
Ni cô nói tiếp: "Từ khi có mặt trên cõi đời này, ta đã là một khắctinh. Ta đã khắc chết bố mẹ mình. Thầy mo từng nói ta sẽ mang đen đủitới cho người thân của ta, bởi ta sinh ra đã phải chịu lời nguyền. Vềsau, cả làng bị lời nguyền CA BĂNG nhưng ta và Tiểu Ngư may mắn thoátchết. Ta có may mắn được một bà lão lạ mặt - chính là người sau này congọi là bà ngoại ấy - giúp trốn ra ngoài. Ta đã gặp bố con; tuy đã tìmmọi cách né tránh không thừa nhận tình cảm thật trong tim nhưng có lẽ đó là kiếp nạn của ta, cũng là kiếp nạn của bố con nữa. Chúng ta đã khôngthoát được lưới tình, tự ý kết hôn, bất chấp sự phản đối của bà. Sau đó, chúng ta sinh ra con."
Vị ni cô dường như rất xúc động, bà niệm vài câu kinh lấy lại bìnhtĩnh rồi tiếp tục kể: "Bố con không tránh được kiếp nạn, phải chết thảm, người tiếp theo sẽ là con. Bà ngoại vì giúp bảo toàn tính mạng cho con, đã bắt ta rời xa con. Ta không còn cách nào hơn đành phải xuất gia. Chỉ có làm như thế mới cứu được con bởi ta là khắc tinh mà. Ta chỉ còn biết ở nơi xa xôi cầu chúc mọi điều tốt lành đến với con. Khi Gia Khoan nóivới ta là con gặp nạn, ta liền đến ngay bởi ta có cách đối phó với âmđồng. Khi Tiểu Ngư còn bé, ta thường hay dỗ nó ngủ. Lúc nó tỉnh dậythường xảy ra những chuyện kỳ quái, chỉ riêng ta dỗ được nó ngủ. Sự việc xảy ra đã rất lâu rồi, vậy mà Tiểu Ngư chẳng lớn lên chút nào, nó vẫnnhư ngày xưa, chỉ cần nghe ta hát ru là lăn ra ngủ."
- Âm đồng? - Kha Lương tò mò hỏi.
- Âm đồng chính là đứa trẻ nơi âm giới, nó không thuộc về thế giớichúng ta. Nó có quyền lực tối cao có thể điều khiển người chết; tuynhiên, nó không thể sống xa nơi này. Tiểu Ngư chính là sự báo thù củathầy mo, do bà Tiểu Ngư không chịu làm đồ đệ của thầy mo.
- Thầy mo thật chẳng dân chủ chút nào. - Kha Lương bất mãn nói.
Tần Cẩm dường như mới tỉnh sau cơn chấn động.
- Mẹ chưa đi nước ngoài? Cứ trốn tại am? Tu hành? Bao nhiêu năm rồi sao mẹ chưa từng đi thăm con lần nào?
- Mẹ không dám tới thăm con bởi mẹ sợ con sẽ bị liên lụy vì mẹ.
- Thế sao bây giờ mẹ lại tới?
- Bởi lúc này con đang bị lời nguyền CA BĂNG truy sát.
- Người bị CA BĂNG truy sát chính là con sao?
- Đúng vậy. Con là hậu duệ nhà họ Dư, là đối tượng truy sát của CA BĂNG.
Nghe tới đây, ai cũng ngạc nhiên.
- Cha ta - ông ngoại của con, là em trai ông Dư. Ta có mặt trên cõiđời này chưa lâu thì họ đều chết, tuy vậy, CA BĂNG quyết không bỏ qua ta bởi dù gì ta vẫn là hậu duệ nhà họ Dư. May mà ta đã được bà lão lạ mặtkia cứu, sau đó sinh hạ ra con. Vì ta sống một mình lại là người tu hành nên lời nguyền không hại được ta, con là người bình thường nên lờinguyền lại truy sát con. Ta nghĩ tấm vải đỏ đó đã được sắp xếp để tớitay con. Nếu lời nguyền muốn giết người, nó sẽ tìm mọi cách để hoànthành nhiệm vụ.
Tần Cẩm không nói năng gì. Mọi việc quá bất ngờ. Đầu tiên cô phải tin bố mẹ Kha Lương là cao thủ bắt ma; kế đó là bà mẹ tưởng đã mất tích từlâu đột nhiên xuất hiện trong hình dạng ni cô; điều cuối cùng khó tinnhất - cô là hậu duệ nhà họ Dư, sinh ra trong một ngôi làng hẻo lánh, xa xôi.
Thi Thi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô an ủi. Cô sợ Tần Cẩm bất tỉnh.
Tần Cẩm thẫn thờ nói:
- Người ác ma muốn giết là mình. Tại sao nó giết Lam Kỳ rồi liên lụytới cả Anh Kỳ kia chứ? Tại sao lại liên lụy tới nhiều người như thế? Tại sao nó không nhằm vào mình rồi giết chết mình đi cho xong chuyện đi?
- CA BĂNG sẽ không bỏ qua những người thân của bạn, nếu không nó đã không giết hết mọi người trong làng.
Tần Cẩm căm thù con ác ma, cô giận dữ hét lên:
- Mình phải giết nó, mình phải giết con đàn bà đó, nó là loại ma độc ác nhất trên đời này.
Đột nhiên Nạp Lan Tĩnh lên tiếng:
- Các con mau rời khỏi nơi này đi! Ta cảm thấy không nên ở lâu trong khu rừng đầy âm khí này.
Kha Gia khoan gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, tranh thủ chưa tới 12h đêm, chúng ta mau rời khỏi nơi đây đi.
Vị ni cô đặt Tiểu Ngư xuống, bà chắp tay rồi hướng về phía bà nội Tiểu Ngư, nói:
- Bà tự bảo trọng nhé!
Bà nội Tiểu Ngư bế nó lên rồi dần biến mất trong rừng sâu.
Kha Gia Khoan đi trước dẫn đường; mọi người cất bước theo sau, chẳngmấy chốc đã ra khỏi khu rừng. Khu rừng này không rộng chút nào, vậy màlúc trước không hiểu sao bọn họ cứ loanh quanh mãi vẫn không thoát rangoài được.
Vừa ra khỏi rừng, họ nhìn thấy chiếc xe địa hình của mình đậu bênđường. Nhìn thấy chiếc xe bóng nhoáng thời trang, nhóm trẻ cảm thấy được an ủi rất nhiều, bởi cuối cũng họ cũng đã nhìn thấy sản phẩm của thờihiện đại rồi. Mấy ngày lưu lạc tại ngôi làng ma quái đó đã khiến họkhông biết mình đang sống ở thời đại nào nữa. Nhìn thấy chiếc xe hiệnđại khiến họ xúc động vô cùng.
Vừa lên xe Kha Lương vừa nói với bố mẹ mình.
- Về nhà rồi bố mẹ mua cho con chiếc xe thế này nhé! Con thấy loại xe này hay đấy!
Mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Lục Tử Minh lại được giao nhiệm vụlái xe. Xe vừa khởi động xong liền phóng như bay. Tuy mọi người đều rõhọ vẫn chưa phá bỏ được lời nguyền CA BĂNG, nhưng không ai thất vọng,chán nản bởi họ vẫn còn sống là may mắn lắm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook