Tâm Tự Diệu Ngôn
-
Chương 50
Orson đã đuổi theo Cố Diệu Dương bảy tám lần, nhưng vĩnh viễn cách xa vạn dặm. Lần đầu tiên đối mặt với thần tượng trong khoảng cách gần, cả người đều choáng váng, “G?” Gã vui mừng hoan hô một tiếng, vô thức muốn tiên lên ôm chầm. Lân Duật Ngôn thấy Cố Diệu Dương về trước thời hạn, còn chưa kịp vui vẻ, đã cực nhanh mà vòng đến bên cạnh hắn túm lấy hắn lùi lại mấy bước, lại ôm cánh tay hắn tuyên bố chủ quyền.
“Đây là bạn trai của tôi!”
“Làm sao có thể?” Cố Diệu Dương đã đứng ở trước mặt, Orson vẫn không tin: “Cậu quá nhỏ yếu! Thần G hẳn là xứng với một người đàn ông càng cường tráng hơn, bất kỳ một đối thủ nào đó trong lồng bát giác, thậm chí tôi cũng có thể!”
Cố Diệu Dương vừa định xác nhận quan hệ của hai người, đã nghe Lâm Duật Ngôn lớn tiếng bác bỏ: “Cậu tưởng bở!”
Lúc này thái độ cậu khác thường trung khí mười phần, tóc mềm mại cũng sắp nổ ra, giương nanh múa vuốt như con sư tử con, hận không thể cắn một cái vào cổ Orson. Lần đầu tiên Cố Diệu Dương nhìn thấy bộ dạng này của cậu, tiện tay lấy ra một viên kẹo hoa quả vị cam bỏ vào miệng, cười tủm tỉm không nói gì.
Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu mới không xứng với anh ấy, anh ấy là của một mình tôi!”
Orson không biết rõ tình hình: “G là của mọi người, hắn là anh hùng trong lòng tất cả đấu sĩ!”
“Anh hùng của cậu và bạn trai của tôi không xung đột, đây là khái niệm hoàn toàn khác nhau!”
Orson mù quáng: “Khác nhau chỗ nào? Nếu như điều cậu nói là sự thật, vậy cậu cũng không thể độc chiếm hắn, thần G là người hoàn mỹ như vậy, thì nên để tất cả mọi người chiêm ngưỡng!”
Tất cả mọi người? Lâm Duật Ngôn giận rồi, vậy mà chạy vọt về phía trước muốn động thủ, Cố Diệu Dương vội vàng ngăn cậu ở trong ngực, nửa ôm lấy hai chân cậu cách mặt đất. Lâm Duật Ngôn đạp chân về phía Orson: “Dựa vào đâu tôi không thể độc chiếm anh ấy? Tôi biết thừa cậu xăm tên anh ấy trên người là không có ý tốt! Nhưng tôi cho cậu biết muộn rồi, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu, sau này chúng tôi còn muốn kết hôn, còn muốn sinh con!”
“Ha?” Orson kinh hãi con ngươi cũng sắp rơi ra: “Cậu là nam, làm sao biết sinh con?”
Lâm Duật Ngôn đặc biệt kiên cường: “Cậu quản tôi? Tôi chính là có thể sinh!”
Cố Diệu Dương nghe cậu nói xong, viên kẹo trong miệng suýt chút nữa mắc trong họng, nín cười sờ lên bụng dưới bằng phẳng của cậu, giơ tay vác cậu lên. Lại nhếch miệng cười với Orson: “Em ấy nói không sai, chúng tôi thực sự sẽ kết hôn. Nếu có thể, cũng có thể sinh đứa bé chơi đùa.” Nói xong quay người đi, Lân Duật Ngôn nằm trên bả vai Cố Diệu Dương dương dương đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo hoàn toàn thắng lợi.
Cậu chưa từng đánh nhau bao giờ, không ngờ đánh thắng rồi sảng khoái đến vậy, nhất là đối mặt với tình địch!
Thời gian này vừa đúng sát giờ cơm, hai người chưa về nhà, mà là tìm một nhà hàng gọi đại một ít đồ ăn. Cố Diệu Dương không dễ gì trở về vài ngày, Lâm Duật Ngôn vui vẻ quá chừng, có rất nhiều lời cách điện thoại căn bản nói không rõ ràng, sau khi ngồi xuống chen chúc một chỗ với hắn, mở đôi mắt tròn vo nói: “Lúc ấy em trừng hắn như thế này, rốt cuộc hắn làm sao lại nhìn ra em thích hắn trong ánh mắt hung ác này?”
Cố Diệu Dương nắm vuốt cằm cậu nhìn kỹ trái phải, nghiên cứu trong chốc lát nói: “Cái này của em không gọi là hung?”
Lâm Duật Ngôn lại trợn to mắt lên một chút, phồng má lên như Hamster nỏi, “Thế này vẫn không hung?”
Cố Diệu Dương nghiêm túc nhận xét: “Thoạt nhìn giống mong mà không được hơn, còn mang theo chút hờn giận.” Lại nhíu mày nói: “Sau này không được lộ ra biểu cảm đáng yêu như thế, sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Lâm Duật Ngôn buồn rầu: “Vậy em phải nhìn hắn thế nào? Hắn đối với anh lòng mang ý xấu, fan hâm mộ bình thường thì cũng thôi đi, hắn lại còn xăm hình!” Chuyện xăm hình này coi như cắm rễ trong lòng, xăm ở trên người là muốn mang theo cả đời, chỉ có người thân cận nhất mới có thể xăm tên của đối phương.
Cố Diệu Dương xoa xoa tóc cậu, lại cuốn tay áo của cậu lên, thổi thổi chuỗi hình xăm xinh đẹp, thổi đến độ Lâm Duật Ngôn hơi ngứa, có chút xấu hổ nói: “Đã hết đau rồi.”
Cố Diệu Dương hôn cậu một cái, thần bí nói: “Em không phát hiện, hình xăm trên người Orson hơn kỳ lạ sao?”
Lâm Duật Ngôn: “Hả?”
Vừa rồi lúc Cố Diệu Dương xem trò vui thuận tiện liếc qua cánh tay Orson, tên phía trên đã bắt đầu phai màu, thậm chí còn thiếu mấy chữ cái. Phai màu là thường thấy, nhưng thiếu chữ cái thì không bình thường.
“Chắc là hắn dùng giấy dán dán lên.”
“Dán lên?” Lâm Duật Ngôn ngẩn ra: “Sao có thể? Dán lên sẽ không rửa trôi à?”
“Sẽ, nhưng cũng có thể dán lại mà.”
Lâm Duật Ngôn chớp mắt một cái: “Cho nên… hắn đối với anh cũng không có ý nghĩ dư thừa?” Là cậu trách nhầm Orson?
Cố Diệu Dương nói chuyện giật gân: “Có.”
Nhưng nom hắn muốn anh dạy kỹ xảo chiến đấu cho hắn hơn.
“Thế, thế làm sao bây giờ?” Lâm Duật Ngôn lập tức ôm lấy hắn, buồn buồn nói: “Em không muốn cho người khác dòm ngó anh, mặc dù em biết rất không có khả năng… nhưng em vẫn sẽ không vui.”
Cố Diệu Dương nghĩ ngợi, ngăn nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua, hỏi mượn anh ta một cây bút, đưa cho Lâm Duật Ngôn, lại cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay trái, “Em có thể vẽ một ký hiệu chỉ thuộc về em ở bên trên?”
“Có thể ư?”
“Đương nhiên có thể, em muốn vẽ cái gì cũng được.” Lại chọc chóp mũi cậu, chọc cậu thành một con lợn nhỏ: “Tự họa chân dung giống vậy cũng được.”
Lâm Duật Ngôn cười khì khì: “Trên cánh tay ngôi sao chiến đấu vẽ một con lợn nhỏ, có phải hơi buồn cười không.”
Cố Diệu Dương kinh ngạc: “Sao em chửi mình là lợn?”
“Em không có…” Lại lập tức kịp phản ứng, húc trán hắn một cái, “Là anh dẫn dụ em trước!”
Tự vẽ chân dung là không thể, Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, nằm nhoài trên cánh tay hắn, vẽ từng nét từng nét.
“Cố Diệu Dương.”
“Hửm?”
“Anh nói xem, chúng ta thật sự sẽ kết hôn à?”
“Sẽ.”
“Vậy anh thích trẻ con không?”
Cố Diệu Dương nói: “Anh thích Lâm Duật Ngôn.”
“Ha ha.” Lâm Duật Ngôn cười híp mắt nói: “Em nghiêm túc đấy, mặc dù bây giờ chúng ta nói mấy lời này vẫn hơi sớm.”
Cố Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cậu đặt bút, ngòi bút chậm rãi hoạt động ở cổ tay, giống như đang vẽ tương lai tốt đẹp của họ, “Nếu như em thích, cũng có thể cân nhắc.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Nhưng mà, em cũng chỉ thích một mình anh thôi.”
“Vậy thì không thể làm gì khác hơn là tùy duyên.” Cố Diệu Dương cười nói: “Nếu như em có thể sinh, thì nuôi một đứa đi.”
Lỗ tai Lâm Duật Ngôn hơi đỏ, lúc đặt bút ngọt ngào nói: “Được á.”
Thật ra tương lai còn rất xa, đối với bọn họ mà nói còn có rất nhiều năm phải đi. Nhưng không hề ảnh hưởng những dự định của họ về tương lai, bởi vì chỉ có nghĩ rồi, mới có thể đi làm. Đi làm, mới có thể thật sự thực hiện.
Vài ngày sau, trên nền tảng chuyên nghiệp của võ thuật tổng hợp công bố một tin tức nặng ký, mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ giới võ tổng hợp sôi trào. Fan hâm mộ chạy đi báo cho nhau, làm vỡ đầy đất trái tim thiếu nam thiếu nữ.
Siêu sao chiến đấu trẻ tuổi đăng một tấm ảnh lên nền tảng xã hội duy nhất.
Trên cánh tay gợi cảm xăm một đóa hồng xinh đẹp, hai chiếc nhẫn lồng trên hoa hồng, một chiếc khắc chữ “G”, một chiếc khắc chữ “L”.
“Đây là bạn trai của tôi!”
“Làm sao có thể?” Cố Diệu Dương đã đứng ở trước mặt, Orson vẫn không tin: “Cậu quá nhỏ yếu! Thần G hẳn là xứng với một người đàn ông càng cường tráng hơn, bất kỳ một đối thủ nào đó trong lồng bát giác, thậm chí tôi cũng có thể!”
Cố Diệu Dương vừa định xác nhận quan hệ của hai người, đã nghe Lâm Duật Ngôn lớn tiếng bác bỏ: “Cậu tưởng bở!”
Lúc này thái độ cậu khác thường trung khí mười phần, tóc mềm mại cũng sắp nổ ra, giương nanh múa vuốt như con sư tử con, hận không thể cắn một cái vào cổ Orson. Lần đầu tiên Cố Diệu Dương nhìn thấy bộ dạng này của cậu, tiện tay lấy ra một viên kẹo hoa quả vị cam bỏ vào miệng, cười tủm tỉm không nói gì.
Lâm Duật Ngôn nói: “Cậu mới không xứng với anh ấy, anh ấy là của một mình tôi!”
Orson không biết rõ tình hình: “G là của mọi người, hắn là anh hùng trong lòng tất cả đấu sĩ!”
“Anh hùng của cậu và bạn trai của tôi không xung đột, đây là khái niệm hoàn toàn khác nhau!”
Orson mù quáng: “Khác nhau chỗ nào? Nếu như điều cậu nói là sự thật, vậy cậu cũng không thể độc chiếm hắn, thần G là người hoàn mỹ như vậy, thì nên để tất cả mọi người chiêm ngưỡng!”
Tất cả mọi người? Lâm Duật Ngôn giận rồi, vậy mà chạy vọt về phía trước muốn động thủ, Cố Diệu Dương vội vàng ngăn cậu ở trong ngực, nửa ôm lấy hai chân cậu cách mặt đất. Lâm Duật Ngôn đạp chân về phía Orson: “Dựa vào đâu tôi không thể độc chiếm anh ấy? Tôi biết thừa cậu xăm tên anh ấy trên người là không có ý tốt! Nhưng tôi cho cậu biết muộn rồi, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu, sau này chúng tôi còn muốn kết hôn, còn muốn sinh con!”
“Ha?” Orson kinh hãi con ngươi cũng sắp rơi ra: “Cậu là nam, làm sao biết sinh con?”
Lâm Duật Ngôn đặc biệt kiên cường: “Cậu quản tôi? Tôi chính là có thể sinh!”
Cố Diệu Dương nghe cậu nói xong, viên kẹo trong miệng suýt chút nữa mắc trong họng, nín cười sờ lên bụng dưới bằng phẳng của cậu, giơ tay vác cậu lên. Lại nhếch miệng cười với Orson: “Em ấy nói không sai, chúng tôi thực sự sẽ kết hôn. Nếu có thể, cũng có thể sinh đứa bé chơi đùa.” Nói xong quay người đi, Lân Duật Ngôn nằm trên bả vai Cố Diệu Dương dương dương đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo hoàn toàn thắng lợi.
Cậu chưa từng đánh nhau bao giờ, không ngờ đánh thắng rồi sảng khoái đến vậy, nhất là đối mặt với tình địch!
Thời gian này vừa đúng sát giờ cơm, hai người chưa về nhà, mà là tìm một nhà hàng gọi đại một ít đồ ăn. Cố Diệu Dương không dễ gì trở về vài ngày, Lâm Duật Ngôn vui vẻ quá chừng, có rất nhiều lời cách điện thoại căn bản nói không rõ ràng, sau khi ngồi xuống chen chúc một chỗ với hắn, mở đôi mắt tròn vo nói: “Lúc ấy em trừng hắn như thế này, rốt cuộc hắn làm sao lại nhìn ra em thích hắn trong ánh mắt hung ác này?”
Cố Diệu Dương nắm vuốt cằm cậu nhìn kỹ trái phải, nghiên cứu trong chốc lát nói: “Cái này của em không gọi là hung?”
Lâm Duật Ngôn lại trợn to mắt lên một chút, phồng má lên như Hamster nỏi, “Thế này vẫn không hung?”
Cố Diệu Dương nghiêm túc nhận xét: “Thoạt nhìn giống mong mà không được hơn, còn mang theo chút hờn giận.” Lại nhíu mày nói: “Sau này không được lộ ra biểu cảm đáng yêu như thế, sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Lâm Duật Ngôn buồn rầu: “Vậy em phải nhìn hắn thế nào? Hắn đối với anh lòng mang ý xấu, fan hâm mộ bình thường thì cũng thôi đi, hắn lại còn xăm hình!” Chuyện xăm hình này coi như cắm rễ trong lòng, xăm ở trên người là muốn mang theo cả đời, chỉ có người thân cận nhất mới có thể xăm tên của đối phương.
Cố Diệu Dương xoa xoa tóc cậu, lại cuốn tay áo của cậu lên, thổi thổi chuỗi hình xăm xinh đẹp, thổi đến độ Lâm Duật Ngôn hơi ngứa, có chút xấu hổ nói: “Đã hết đau rồi.”
Cố Diệu Dương hôn cậu một cái, thần bí nói: “Em không phát hiện, hình xăm trên người Orson hơn kỳ lạ sao?”
Lâm Duật Ngôn: “Hả?”
Vừa rồi lúc Cố Diệu Dương xem trò vui thuận tiện liếc qua cánh tay Orson, tên phía trên đã bắt đầu phai màu, thậm chí còn thiếu mấy chữ cái. Phai màu là thường thấy, nhưng thiếu chữ cái thì không bình thường.
“Chắc là hắn dùng giấy dán dán lên.”
“Dán lên?” Lâm Duật Ngôn ngẩn ra: “Sao có thể? Dán lên sẽ không rửa trôi à?”
“Sẽ, nhưng cũng có thể dán lại mà.”
Lâm Duật Ngôn chớp mắt một cái: “Cho nên… hắn đối với anh cũng không có ý nghĩ dư thừa?” Là cậu trách nhầm Orson?
Cố Diệu Dương nói chuyện giật gân: “Có.”
Nhưng nom hắn muốn anh dạy kỹ xảo chiến đấu cho hắn hơn.
“Thế, thế làm sao bây giờ?” Lâm Duật Ngôn lập tức ôm lấy hắn, buồn buồn nói: “Em không muốn cho người khác dòm ngó anh, mặc dù em biết rất không có khả năng… nhưng em vẫn sẽ không vui.”
Cố Diệu Dương nghĩ ngợi, ngăn nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua, hỏi mượn anh ta một cây bút, đưa cho Lâm Duật Ngôn, lại cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay trái, “Em có thể vẽ một ký hiệu chỉ thuộc về em ở bên trên?”
“Có thể ư?”
“Đương nhiên có thể, em muốn vẽ cái gì cũng được.” Lại chọc chóp mũi cậu, chọc cậu thành một con lợn nhỏ: “Tự họa chân dung giống vậy cũng được.”
Lâm Duật Ngôn cười khì khì: “Trên cánh tay ngôi sao chiến đấu vẽ một con lợn nhỏ, có phải hơi buồn cười không.”
Cố Diệu Dương kinh ngạc: “Sao em chửi mình là lợn?”
“Em không có…” Lại lập tức kịp phản ứng, húc trán hắn một cái, “Là anh dẫn dụ em trước!”
Tự vẽ chân dung là không thể, Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, nằm nhoài trên cánh tay hắn, vẽ từng nét từng nét.
“Cố Diệu Dương.”
“Hửm?”
“Anh nói xem, chúng ta thật sự sẽ kết hôn à?”
“Sẽ.”
“Vậy anh thích trẻ con không?”
Cố Diệu Dương nói: “Anh thích Lâm Duật Ngôn.”
“Ha ha.” Lâm Duật Ngôn cười híp mắt nói: “Em nghiêm túc đấy, mặc dù bây giờ chúng ta nói mấy lời này vẫn hơi sớm.”
Cố Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cậu đặt bút, ngòi bút chậm rãi hoạt động ở cổ tay, giống như đang vẽ tương lai tốt đẹp của họ, “Nếu như em thích, cũng có thể cân nhắc.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Nhưng mà, em cũng chỉ thích một mình anh thôi.”
“Vậy thì không thể làm gì khác hơn là tùy duyên.” Cố Diệu Dương cười nói: “Nếu như em có thể sinh, thì nuôi một đứa đi.”
Lỗ tai Lâm Duật Ngôn hơi đỏ, lúc đặt bút ngọt ngào nói: “Được á.”
Thật ra tương lai còn rất xa, đối với bọn họ mà nói còn có rất nhiều năm phải đi. Nhưng không hề ảnh hưởng những dự định của họ về tương lai, bởi vì chỉ có nghĩ rồi, mới có thể đi làm. Đi làm, mới có thể thật sự thực hiện.
Vài ngày sau, trên nền tảng chuyên nghiệp của võ thuật tổng hợp công bố một tin tức nặng ký, mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ giới võ tổng hợp sôi trào. Fan hâm mộ chạy đi báo cho nhau, làm vỡ đầy đất trái tim thiếu nam thiếu nữ.
Siêu sao chiến đấu trẻ tuổi đăng một tấm ảnh lên nền tảng xã hội duy nhất.
Trên cánh tay gợi cảm xăm một đóa hồng xinh đẹp, hai chiếc nhẫn lồng trên hoa hồng, một chiếc khắc chữ “G”, một chiếc khắc chữ “L”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook