*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Duật Ngôn phải trả giá rất lớn vì câu nói này, nằm sấp ngủ suốt một tuần, ngay cả vẽ tranh cũng phải đứng.

Cố Diệu Dương vốn định kéo dài thời gian để ở lại chăm sóc cậu, kết quả bị cậu cứng rắn đẩy đi. Chuyện khác thì thôi vậy, bị ốm hoặc là bị thương chăm sóc một chút cũng có thể thông cảm được, nhưng nếu như ở lại vì chuyện này, cũng quá làm cho người ta xấu hổ rồi đó?

Lúc xin phép nghỉ người đại diện hỏi lý do, Cố Diệu Dương nên trả lời thế nào?

Chắc chắn hắn sẽ nói thẳng, bởi vì thể lực của bạn trai không tốt, bị tôi làm cho không đứng dậy được, cho nên tôi muốn ở nhà chăm sóc em ấy.

Lâm Duật Ngôn lập tức lắc đầu, từ chối không thể để xảy ra chuyện như vậy.

Sau khi Cố Diệu Dương đi, tuần chiến đấu quốc tế cũng bắt đầu hừng hực khí thế, hắn ở trong lồng bát giác vô vãng bất thắng, có được càng nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt. Nhưng cũng càng ngày càng bận rộn, căn bản không có thời gian trở về, ngay cả thỉnh thoảng gọi điện thoại, cũng là cố gắng rút thời gian.

vô vãng bất thắng: bất kể đi tới đâu cũng thắng

Cùng lúc đó, kỳ thi của Lâm Duật Ngôn cũng tới gần từng chút một, để đảm bảo không có sơ hở nào, cậu lặp đi lặp lại luyện tập kỹ pháp hội họa, thường xuyên vẽ đến khuya. Mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, ngày hôm sau chạy đến phòng làm việc tiếp tục vùi đầu sáng tác. Một tháng cuối cùng thậm chí ở trong phòng làm việc, cho đến khi Tăng tiên sinh nhả ra, nói năng lực hiện giờ của cậu có thể xin khoản trợ cấp sinh viên, mới hoàn toàn thả lỏng ra.

Trong thời gian này, Lâm Trí Viễn và Từ Tĩnh Lan đều chưa bao giờ tìm cậu.

Cẩn thận suy nghĩ, cuộc sống bây giờ, không có gì khác trước kia, cho dù khi đó cha mẹ diễn kịch trước mặt cậu, cũng chỉ là một năm gặp mặt hai ba lần. Càng không cần nhắc đến hiện tại đã cắt đứt quan hệ. Lâm Trí Viễn lạnh lùng quyết đoán lại thực tế như vậy, chắc chắn sẽ không tìm cậu nữa. Ông ta chờ đợi con trai cùng đường mạt lộ quay về cầu xin ông, ông ta có thể sẽ lòng từ bi mà nhìn ở mức cha con, tha thứ cho hành động không biết tốt xấu của con trai.

Mà Từ Tĩnh Lan không biết còn muốn tự trách bao lâu, mới chủ động bước ra bước đầu tiên. Hình như bà căn bản không biết đứa con trai bà luôn miệng nói yêu cần gì. Cũng có thể, đây là kết cục bọn họ đã mong đợi từ lâu, cuối cùng cũng không cần vì con trai diễn vợ chồng ân ái với người không có tình cảm, cửa sổ giấy đã đâm thủng, thì không muốn lãng phí thêm một chút thời gian.

Rất kỳ lạ, Lâm Duật Ngôn cảm thấy không đau lòng đến vậy, thậm chí cảm thấy rằng những chuyện này, không đáng để cậu đau lòng.

“Ngày mai em phải thi rồi.”

“Chuẩn bị thế nào?”

“Thầy nói chắc không có vấn đề gì, nhưng em vẫn hơi căng thẳng.” Buổi tối, Lâm Duật Ngôn vừa chuẩn bị dụng cụ vẽ ngày mai, vừa video nói chuyện phiếm với Cố Diệu Dương, Cố Diệu Dương khích lệ cậu vài câu, lại đột nhiên hỏi: “Còn cảm thấy khó chịu không?”

Lâm Duật Ngôn không hiểu: “Khó chịu chỗ nào?”

Cố Diệu Dương nhướng mày: “Em nói xem?”

Lâm Duật Ngôn ngẫm nghĩ, lập tức đỏ mặt nói: “Đã, đã ba tháng rồi! Sao em có thể vẫn khó chịu.” Lại cứng cổ bổ sung: “Khoảng thời gian dài thế này gãy chân cũng có thể khỏi, càng, càng khỏi phải nói kỹ thuật của anh như thế, em, em căn bản không có cảm giác gì!”

“Hửm?” Cố Diệu Dương híp mắt tới gần ống kính, có phần nguy hiểm hỏi: “Em xác định?”

Hai người cách điện thoại, lá gan Lâm Duật Ngôn cũng lớn chút, không có sức lực gì hừ hừ: “Đương, đương nhiên.”

Lại nhỏ giọng hỏi thăm: “Anh, chừng nào thì anh về?”

Cố Diệu Dương nói: “Ngày mai.”

“Bộp” một tiếng, video đen, Lâm Duật Ngôn đánh rơi điện thoại xuống đất, lại vội vàng nhặt lên, hoảng sợ hỏi: “Ngày mai?!”

Nếu như đặt vào ngày thường cậu đã vui vẻ nhảy cẫng lên, nhưng vừa nãy nói lời ngông cuồng, hai chân không bị khống chế bắt đầu run rẩy, ngay cả cái mông cũng hơi đau theo.

Cố Diệu Dương nhìn chằm chằm dáng vẻ vừa hoảng vừa sợ của cậu thưởng thức hồi lâu, mới cười to: “Lừa em đấy, ít nhất còn phải hai tháng nữa.”

“A, còn phải lâu vậy…” Tâm tình Lâm Duật Ngôn lên xuống phập phồng, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc một vòng, giờ lại phiền muộn: “Lúc đó em đã khai giảng rồi.”

Cố Diệu Dương hôn điện thoại một cái, thấp giọng nói: “Đừng sốt ruột, qua khoảng thời gian này là tốt rồi.” Hắn chỉ cho mình bốn năm, trong bốn năm này ngoại trừ mua nhà, còn muốn làm chút chuyện khác.

Học viện nghệ thuật Mostin thi tuyển sinh, số người cũng không tính là nhiều, bởi vì là giai đoạn cuối, nơi thi chỉ có bảy tám người.

Một tên con lai tóc đen mắt xanh trong đó nhìn thấy Lâm Duật Ngôn, phấn khởi chạy tới chào hỏi: “Ha ha, chúng ta cùng màu tóc.”

Lâm Duật Ngôn cười với cậu ta một tiếng, “Xin chào.”

“Tôi tên Trần Trạch, còn cậu?”

Lâm Duật Ngôn không ngờ cậu ta có tên tiếng Trung, lập tức thân thiết: “Tôi tên Lâm Duật Ngôn.”

Trần Trạch bắt tay với cậu: “Hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn học.”

Lâm Duật Ngôn cũng rất vui có thể quen bạn mới, nhờ cậu ta chiếu cố nhiều hơn.

Đang nói, cửa nơi thi bỗng nhiên bị đạp ra, một người cao to da đen hung thần ác sát đi tới. Mostin đã có tuyết rơi, người kia lại mặc áo thun mỏng, lộ ra cánh tay cường tráng. Hình như nhận ra mọi người đang nhìn gã, trong lỗ mũi trong miệng thổi ra âm thanh khiêu khích “shh shh”. Nữ sinh nhát gan trực tiếp cuộn tròn lại, còn một vài người không gây gây chuyện, quay đầu đi. Lâm Duật Ngôn giật mình, cảm thấy người này có cảm giác quen thuộc không giải thích được, nhưng cậu lại có thể khẳng định, trước giờ bọn họ chưa từng gặp nhau.

Có lẽ người nước ngoài da đen đều trông khá giống nhau? Cho nên mới sẽ cảm thấy quen mắt.

“G…” Trần Trạch nhỏ giọng nói: “Người này thật kỳ lạ, sao toàn thân đều là chữ G?”

G? Lâm Duật Ngôn lóe lên linh quang, lập tức đứng lên, thảo nào nhìn quen mắt, người này chắc không phải là fan của Cố Diệu Dương nhỉ? Quả nhiên, trên cánh tay đen xì của gã lại còn xăm tên tiếng Anh của Cố Diệu Dương?

Lâm Duật Ngôn không phục, vén ống tay áo len lên nhìn một cái, hai cánh tay trắng tinh, không có gì cả, nháy mắt đã bị vượt lên. Cậu vừa định thả tay áo xuống, đã thấy fan Cố cuồng nhiệt kia nhảy lên, siết hai nắm đấm, tư thế muốn tấn công.

Ngay cả tư thế chuẩn bị cũng giống Cố Diệu Dương như đúc, quả nhiên là đang bắt chước hắn!

Lâm Duật Ngôn rõ ràng đánh không lại gã, vừa định mở miệng nói gì đó, đã nhận ra Trần Trạch kéo áo cậu bảo cậu ngồi xuống.

Giáo viên giám thị đi từ ngoài vào, ra hiệu mọi người giữ trật tự.

Trong lúc thi Lâm Duật Ngôn phát huy coi như ổn định, lúc giáo viên đi ngang qua bên cạnh cậu, hài lòng gật gật đầu, bài kiểm tra nền tảng mất ba tiếng rưỡi, mức độ hoàn thành của Lâm Duật Ngôn vô cùng cao, nộp tác phẩm, trong nơi thi chỉ còn hai người cậu và Trần Trạch.

“Tôi đi trước, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thứ hai tới chúng ta có thể trở thành bạn học.”

Lâm Duật Ngôn vẫy tay với cậu ta, dọn dẹp dụng cụ chuẩn bị về nhà. Đi đến nửa đường nhìn thấy một cửa hàng xăm hình nho nhỏ, do dự mấy giây, dừng lại.

Tám giờ tối.

Cố Diệu Dương gửi lời mời video cho Lâm Duật Ngôn, chuẩn bị hỏi xem cậu thi được không.

Bình thường mà nói chắc không có vấn đề gì, dẫu sao trình độ của Tăng Nghị đặt ở đó, đứa trẻ ngốc không có thiên phú cũng có thể dạy được. Ai ngờ video vừa kết nối, đã thấy Lâm Duật Ngôn làm ổ trong ghế sofa mắt đỏ hoe, lông mi còn hơi ướt.

Khóc? Cố Diệu Dương cau mày hỏi: “Sao vậy? Thi không tốt?”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu.

Cố Diệu Dương hỏi: “Vậy làm sao?”

Lâm Duật Ngôn im lặng cả buổi, vẫn không nói chuyện.

Cố Diệu Dương đợi mấy phút, dứt khoát không hỏi, đứng lên bảo Thiệu Chinh đi đặt vé máy bay gần nhất. Lâm Duật Ngôn nghe xong vội vàng ngăn cản, chậm rãi duỗi ra một cánh tay sưng đỏ, tủi thân nói: “Tên của anh nhiều nét quá, đâm lên từng nét từng nét, sắp đau chết rồi…”

***

tên của Cố tiểu công: 顾耀扬

lồng bát giác

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương