Tâm Tự Diệu Ngôn
-
Chương 22
Hôm sau, Lâm Duật Ngôn đến sân chơi tụ tập với Trác Hàng dưới cái nắng ba mươi tám độ.
Đi cùng còn có mấy người bạn của Trác Hàng, cũng thành công hẹn được chị lớp mười hai, đều mang áo tắm, nóng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Trong đó có một nam sinh tên là Hứa Trạch, trông trắng trẻo, khá thân với Lâm Duật Ngôn, trước đó đã tán gẫu vài câu. Nhưng mà cậu ta và Lâm Duật Ngôn không cùng trường, bình thường không liên lạc nhiều.
Hôm nay có phần bất ngờ khi có thể gặp được cậu ta, nếu là ngày thường, thời tiết nắng gắt thế này, Hứa Trạch sẽ không đi ra ngoài.
Cậu ta che một cây dù màu đen, chào Lâm Duật Ngôn.
Lâm Duật Ngôn cười với cậu ta một tiếng, vẫn chưa mở miệng, đã bị kéo lại cùng đứng dưới dù.
Hứa Trạch nói: “Đừng đứng dưới nắng, đến lúc đó phơi nắng đen như Trác Hàng, thật là xong đời rồi.”
Lâm Duật Ngôn cười nói: “Phơi nắng chốc lát không sao đâu.”
Hứa Trạch kéo một cái vali đồ, bên trong đều là vài mỹ phẩm dưỡng da và kem chống nắng, biết cậu ta đến sân chơi để chơi, không biết còn tưởng cậu ta muốn đi xa nhà.
Tiện tay lấy ra một lọ kem chống nắng xoa lên mu bàn tay, còn chia cho Lâm Duật Ngôn một ít, “Sao lại không sao, tuy rằng chúng ta đều là nam, nhưng cũng phải sống tinh tế một chút.”
Cậu ta nói chuyện hơi điệu, luôn thích cong ngón út lên, có vài người cảm thấy buồn nôn, Lâm Duật Ngôn lại cảm thấy không có gì, dù sao đây là đặc điểm bẩm sinh của người ta, không tồn tại phân chia tốt xấu, cũng không nên có ý nghĩ khác nhau, không có điều luật nào quy định con trai nhất định phải vừa cao vừa cường tráng, nói chuyện nhất định phải to tiếng.
Hứa Trạch cũng rất thích Lâm Duật Ngôn, mỗi lần ra ngoài chơi đều tụ tập với cậu, lần này cũng không ngoại lệ. Trác Hàng luôn nói cậu ta dính lấy Lâm Duật Ngôn, Hứa Trạch nheo mắt nhìn Trác Hàng, nói biển người mênh mông hiếm khi gặp được một người đồng loại, đương nhiên phải giữ gìn mối quan hệ.
Lâm Duật Ngôn đần độn gật đầu theo, Hứa Trạch cũng thích vẽ tranh, cũng không có thiên phú như cậu.
Trong công viên, tất cả các trò chơi giải trí đều chật kín người, trong bể bơi cũng giống như sủi cảo, không thể chen được nữa. Hứa Trạch chê bẩn, kéo Lâm Duật Ngôn ngồi nghỉ mát trong quán cà phê gần đó, bên này giá cả cao, người cũng không đông lắm, chỗ ngồi gần cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy nam nữ mặc áo tắm chạy khắp nơi, Trác Hàng đang ngồi với chị kia bên cạnh bể bơi nói chuyện phiếm, cụ thể nói chuyện gì cũng không rõ, nhưng nhìn dáng vẻ ngay thẳng nói chuyện của cậu ta, đoán chừng là gặm thấu sách kiến trúc rồi.
“Ôi…”
Hứa Trạch ghé lên cửa sổ nhìn cả buổi, phát ra một tiếng thở dài, Lâm Duật Ngôn hỏi: “Sao vậy?”
“Quả nhiên không nên tới.” Hứa Trạch cắn ống hút cà phê đá, uống một ngụm: “Chỗ như thế này căn bản không đào ra mấy người có tư sắc.”
tư sắc: ngoại hình và phong thái
Tư sắc? Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái: “Cậu, cậu đang nhìn cái gì?”
Hỏi ra cậu liền hối hận, mọi người đều mặc áo tắm còn có thể nhìn cái gì? Ho khan một tiếng, bưng cà phê lên muốn nói sang chuyện khác, ai ngờ Hứa Trạch liếc mắt đưa tình về phía cậu, khẽ nói: “Nhìn đàn ông thôi.”
“Phù —— ”
Lâm Duật Ngôn phun ra cà phê với viên đá vừa cho vào miệng, không kịp lau miệng, vội vàng xin lỗi Hứa Trạch, lại hỏi cậu ta: “Không sao chứ?”
Hứa Trạch đã né trước cậu một bước, cũng không bị phun lên mặt, ghét bỏ lau bàn, hỏi: “Cậu phản ứng lớn như thế làm gì?”
Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu, trong lòng hoảng sợ không thôi, cậu tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Trạch vậy mà thích đàn ông.
Thật ra thì thích đàn ông cũng không phải chuyện ly kỳ cỡ nào, rất nhiều nơi ở nước ngoài, đã hợp pháp hôn nhân đồng giới. Lâm Duật Ngôn cũng chưa bao giờ kỳ thị quan hệ này, chỉ là đột nhiên biết được bạn bè bên cạnh cũng thế, ít nhiều có phần kinh ngạc.
Hơi hơi bình tĩnh lại một chút, phát hiện Hứa Trạch đang híp mắt nhìn cậu.
Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay: “Tôi tuyệt đối không có ý kỳ thị cậu.”
Nghe cậu nói xong, Hứa Trạch ngẩn ra mấy giây, khóe miệng giật một cái, nói lẩm bẩm: “Không thể nào…?”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cái gì?”
Hứa Trạch im lặng lại, quan sát cậu một lần từ đầu tới cuối, mới nói: “Không có gì.” Lại thuận miệng hỏi: “Cậu có người mình thích không?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Không có.”
“Vẫn luôn không có?”
Lâm Duật Ngôn còn cố ý ngửa đầu nghĩ một lát, chắc chắn mà nói: “Không có.”
“Không phải.” Hứa Trạch nói: “Từ nhỏ đến lớn gặp nhiều người như vậy, thưởng thức hoặc là mến mộ cũng phải có chứ?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Thích họa sĩ có tính không?”
Hứa Trạch ngay thẳng: “Cậu muốn lên giường với người đó?”
“Không không không, không muốn, tôi chỉ, tôi chỉ thích tranh của người ta.”
Hứa Trạch đau đầu: “Vậy cậu vẫn thích bức tranh, không phải thích người.”
Lâm Duật Ngôn hoang mang: “Thế… hình như không có.”
Hứa Trạch nghĩ ngợi, lại hỏi: “Vậy có người từng chú ý đặc biệt không.”
Lâm Duật Ngôn giật mình, Cố Diệu Dương tính không?
Hứa Trạch phát hiện khác thường, lập tức hỏi: “Nam hay nữ?”
Lâm Duật Ngôn cảm thấy không có gì không ổn, nói cho cậu ta biết: “Là con trai.”
Hứa Trạch lập tức vỗ tay đánh bốp, thầm nghĩ, quả nhiên. Lại gọi giúp cậu một ly cà phê, nói: “Cậu có biết tôi làm thế nào, phát hiện mình thích đàn ông không?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Không phải bẩm sinh đã biết à?”
“Tất nhiên không phải, nhận rõ bản thân là cần một quá trình.” Hứa Trạch muốn giúp đỡ tên ngốc này, kể ra: “Khi đó tôi giống như cậu, không có hứng thú với bất kể cô gái nào, bạn bè xung quanh đều có đối tượng thầm mến, chỉ tôi không có.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy cũng có thể là… vẫn chưa gặp được người mình thích thì sao?”
Hứa Trạch nói: “Đương nhiên là có khả năng này, nhưng điều không thể hiểu được nhất, tôi vậy mà không có cách nào sinh ra một loại kích động nào đó với con gái.” Lại bảo Lâm Duật Ngôn nhìn bên ngoài cửa sổ: “Còn cậu? Nhìn những người chân dài ngực cao kia, có cảm thấy chộn rộn không?”
Lâm Duật Ngôn không nhúc nhích, nhưng đỏ mặt.
Cậu cảm thấy trắng trợn như vậy mà nhìn chằm chằm vào người khác vô cùng bất lịch sự, vội vàng rời tầm mắt, lắc đầu.
Hứa Trạch quan sát cậu, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Vậy thì rất không bình thường.” Cậu ta gửi mấy tấm ảnh cho Lâm Duật Ngôn, tất cả đều là đàn ông cơ bắp trần như nhộng, phấn khích hỏi: “Nhìn cái này thì sao?”
Lâm Duật Ngôn thành thật đánh giá: “Dáng, dáng người rất đẹp.”
“Không có cái khác?”
Lâm Duật Ngôn lại nhìn mấy giây, “Ừ” một tiếng.
Ồ? Hứa Trạch hơi nghi hoặc, chẳng lẽ cậu ta đoán sai rồi? Nhưng không phải mà, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta đã ngửi được mùi của đồng loại, trên người Lâm Duật Ngôn.
Suốt một buổi chiều, hai người đều nghiên cứu thảo luận vấn đề này trong quán cà phê, Hứa Trạch gửi vô số ảnh nam tính tiêu chuẩn lớn cho Lâm Duật Ngôn, sắp gửi hết cả lưu trữ, nhưng cậu trừ có chút tự ti ra, không có bất kỳ dù sao.
Lúc rời khỏi sân chơi, đã hơn năm giờ, Lâm Duật Ngôn lại ăn cơm tối với các bạn, mới về nhà.
Cậu ngã xuống giường nghĩ đến Cố Diệu Dương, muốn biết hắn đang làm gì, bèn soạn một tin nhắn gửi đi.
Vài giây đồng hồ, trước mặt đã gửi lời mời video.
“Vừa về hả?” Cố Diệu Dương biết cậu đến sân chơi, thuận miệng hỏi một câu.
“Ừm.” Lâm Duật Ngôn nhìn thấy sau lưng hắn có rất nhiều ngăn tủ, hỏi: “Cậu đang trong phòng thay quần áo à?”
Cố Diệu Dương nói phải, tóc hắn ướt đẫm, đổ rất nhiều mồ hôi, tiện tay vuốt ra đằng sau, lộ ra cái trán đầy đặn.
Mặc dù không rõ cụ thể hắn làm gì, nhưng trông dáng vẻ này, chắc là vừa huấn luyện xong, áo ba lỗ màu đen dán chặt vào người, mồ hôi thuận theo gò má chảy xuống cổ, lại chậm rãi thấm vào da.
Lúc này mới phát hiện, vai của hắn rất rộng, eo lại nhỏ, dưới quần áo sát người cất giấu đường cong cơ bắp rất rõ ràng, đặc biệt đẹp đẽ.
Lâm Duật Ngôn không hiểu sao nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích.
Cảm thấy gọi video như vậy không tiện, Cố Diệu Dương tìm cái ghế, để di động lên trên, gập chân dài, ngồi trên ghế dài trong phòng thay quần áo, gỡ từng vòng băng vải bảo vệ trên tay.
Gỡ hết một cái, lại ngẩng đầu, không thấy người trong video.
Đợi một lúc lâu, đối diện truyền đến một loạt tiếng bước chân lề mà lề mề, hỏi: “Đi đâu?”
Khóe miệng Lâm Duật Ngôn hơi ướt, trên tay bưng một cốc thủy tinh, đỏ mặt nói: “Uống nước… hơi, hơi khát.”
Đi cùng còn có mấy người bạn của Trác Hàng, cũng thành công hẹn được chị lớp mười hai, đều mang áo tắm, nóng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Trong đó có một nam sinh tên là Hứa Trạch, trông trắng trẻo, khá thân với Lâm Duật Ngôn, trước đó đã tán gẫu vài câu. Nhưng mà cậu ta và Lâm Duật Ngôn không cùng trường, bình thường không liên lạc nhiều.
Hôm nay có phần bất ngờ khi có thể gặp được cậu ta, nếu là ngày thường, thời tiết nắng gắt thế này, Hứa Trạch sẽ không đi ra ngoài.
Cậu ta che một cây dù màu đen, chào Lâm Duật Ngôn.
Lâm Duật Ngôn cười với cậu ta một tiếng, vẫn chưa mở miệng, đã bị kéo lại cùng đứng dưới dù.
Hứa Trạch nói: “Đừng đứng dưới nắng, đến lúc đó phơi nắng đen như Trác Hàng, thật là xong đời rồi.”
Lâm Duật Ngôn cười nói: “Phơi nắng chốc lát không sao đâu.”
Hứa Trạch kéo một cái vali đồ, bên trong đều là vài mỹ phẩm dưỡng da và kem chống nắng, biết cậu ta đến sân chơi để chơi, không biết còn tưởng cậu ta muốn đi xa nhà.
Tiện tay lấy ra một lọ kem chống nắng xoa lên mu bàn tay, còn chia cho Lâm Duật Ngôn một ít, “Sao lại không sao, tuy rằng chúng ta đều là nam, nhưng cũng phải sống tinh tế một chút.”
Cậu ta nói chuyện hơi điệu, luôn thích cong ngón út lên, có vài người cảm thấy buồn nôn, Lâm Duật Ngôn lại cảm thấy không có gì, dù sao đây là đặc điểm bẩm sinh của người ta, không tồn tại phân chia tốt xấu, cũng không nên có ý nghĩ khác nhau, không có điều luật nào quy định con trai nhất định phải vừa cao vừa cường tráng, nói chuyện nhất định phải to tiếng.
Hứa Trạch cũng rất thích Lâm Duật Ngôn, mỗi lần ra ngoài chơi đều tụ tập với cậu, lần này cũng không ngoại lệ. Trác Hàng luôn nói cậu ta dính lấy Lâm Duật Ngôn, Hứa Trạch nheo mắt nhìn Trác Hàng, nói biển người mênh mông hiếm khi gặp được một người đồng loại, đương nhiên phải giữ gìn mối quan hệ.
Lâm Duật Ngôn đần độn gật đầu theo, Hứa Trạch cũng thích vẽ tranh, cũng không có thiên phú như cậu.
Trong công viên, tất cả các trò chơi giải trí đều chật kín người, trong bể bơi cũng giống như sủi cảo, không thể chen được nữa. Hứa Trạch chê bẩn, kéo Lâm Duật Ngôn ngồi nghỉ mát trong quán cà phê gần đó, bên này giá cả cao, người cũng không đông lắm, chỗ ngồi gần cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy nam nữ mặc áo tắm chạy khắp nơi, Trác Hàng đang ngồi với chị kia bên cạnh bể bơi nói chuyện phiếm, cụ thể nói chuyện gì cũng không rõ, nhưng nhìn dáng vẻ ngay thẳng nói chuyện của cậu ta, đoán chừng là gặm thấu sách kiến trúc rồi.
“Ôi…”
Hứa Trạch ghé lên cửa sổ nhìn cả buổi, phát ra một tiếng thở dài, Lâm Duật Ngôn hỏi: “Sao vậy?”
“Quả nhiên không nên tới.” Hứa Trạch cắn ống hút cà phê đá, uống một ngụm: “Chỗ như thế này căn bản không đào ra mấy người có tư sắc.”
tư sắc: ngoại hình và phong thái
Tư sắc? Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái: “Cậu, cậu đang nhìn cái gì?”
Hỏi ra cậu liền hối hận, mọi người đều mặc áo tắm còn có thể nhìn cái gì? Ho khan một tiếng, bưng cà phê lên muốn nói sang chuyện khác, ai ngờ Hứa Trạch liếc mắt đưa tình về phía cậu, khẽ nói: “Nhìn đàn ông thôi.”
“Phù —— ”
Lâm Duật Ngôn phun ra cà phê với viên đá vừa cho vào miệng, không kịp lau miệng, vội vàng xin lỗi Hứa Trạch, lại hỏi cậu ta: “Không sao chứ?”
Hứa Trạch đã né trước cậu một bước, cũng không bị phun lên mặt, ghét bỏ lau bàn, hỏi: “Cậu phản ứng lớn như thế làm gì?”
Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu, trong lòng hoảng sợ không thôi, cậu tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Trạch vậy mà thích đàn ông.
Thật ra thì thích đàn ông cũng không phải chuyện ly kỳ cỡ nào, rất nhiều nơi ở nước ngoài, đã hợp pháp hôn nhân đồng giới. Lâm Duật Ngôn cũng chưa bao giờ kỳ thị quan hệ này, chỉ là đột nhiên biết được bạn bè bên cạnh cũng thế, ít nhiều có phần kinh ngạc.
Hơi hơi bình tĩnh lại một chút, phát hiện Hứa Trạch đang híp mắt nhìn cậu.
Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay: “Tôi tuyệt đối không có ý kỳ thị cậu.”
Nghe cậu nói xong, Hứa Trạch ngẩn ra mấy giây, khóe miệng giật một cái, nói lẩm bẩm: “Không thể nào…?”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cái gì?”
Hứa Trạch im lặng lại, quan sát cậu một lần từ đầu tới cuối, mới nói: “Không có gì.” Lại thuận miệng hỏi: “Cậu có người mình thích không?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Không có.”
“Vẫn luôn không có?”
Lâm Duật Ngôn còn cố ý ngửa đầu nghĩ một lát, chắc chắn mà nói: “Không có.”
“Không phải.” Hứa Trạch nói: “Từ nhỏ đến lớn gặp nhiều người như vậy, thưởng thức hoặc là mến mộ cũng phải có chứ?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Thích họa sĩ có tính không?”
Hứa Trạch ngay thẳng: “Cậu muốn lên giường với người đó?”
“Không không không, không muốn, tôi chỉ, tôi chỉ thích tranh của người ta.”
Hứa Trạch đau đầu: “Vậy cậu vẫn thích bức tranh, không phải thích người.”
Lâm Duật Ngôn hoang mang: “Thế… hình như không có.”
Hứa Trạch nghĩ ngợi, lại hỏi: “Vậy có người từng chú ý đặc biệt không.”
Lâm Duật Ngôn giật mình, Cố Diệu Dương tính không?
Hứa Trạch phát hiện khác thường, lập tức hỏi: “Nam hay nữ?”
Lâm Duật Ngôn cảm thấy không có gì không ổn, nói cho cậu ta biết: “Là con trai.”
Hứa Trạch lập tức vỗ tay đánh bốp, thầm nghĩ, quả nhiên. Lại gọi giúp cậu một ly cà phê, nói: “Cậu có biết tôi làm thế nào, phát hiện mình thích đàn ông không?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Không phải bẩm sinh đã biết à?”
“Tất nhiên không phải, nhận rõ bản thân là cần một quá trình.” Hứa Trạch muốn giúp đỡ tên ngốc này, kể ra: “Khi đó tôi giống như cậu, không có hứng thú với bất kể cô gái nào, bạn bè xung quanh đều có đối tượng thầm mến, chỉ tôi không có.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy cũng có thể là… vẫn chưa gặp được người mình thích thì sao?”
Hứa Trạch nói: “Đương nhiên là có khả năng này, nhưng điều không thể hiểu được nhất, tôi vậy mà không có cách nào sinh ra một loại kích động nào đó với con gái.” Lại bảo Lâm Duật Ngôn nhìn bên ngoài cửa sổ: “Còn cậu? Nhìn những người chân dài ngực cao kia, có cảm thấy chộn rộn không?”
Lâm Duật Ngôn không nhúc nhích, nhưng đỏ mặt.
Cậu cảm thấy trắng trợn như vậy mà nhìn chằm chằm vào người khác vô cùng bất lịch sự, vội vàng rời tầm mắt, lắc đầu.
Hứa Trạch quan sát cậu, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Vậy thì rất không bình thường.” Cậu ta gửi mấy tấm ảnh cho Lâm Duật Ngôn, tất cả đều là đàn ông cơ bắp trần như nhộng, phấn khích hỏi: “Nhìn cái này thì sao?”
Lâm Duật Ngôn thành thật đánh giá: “Dáng, dáng người rất đẹp.”
“Không có cái khác?”
Lâm Duật Ngôn lại nhìn mấy giây, “Ừ” một tiếng.
Ồ? Hứa Trạch hơi nghi hoặc, chẳng lẽ cậu ta đoán sai rồi? Nhưng không phải mà, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta đã ngửi được mùi của đồng loại, trên người Lâm Duật Ngôn.
Suốt một buổi chiều, hai người đều nghiên cứu thảo luận vấn đề này trong quán cà phê, Hứa Trạch gửi vô số ảnh nam tính tiêu chuẩn lớn cho Lâm Duật Ngôn, sắp gửi hết cả lưu trữ, nhưng cậu trừ có chút tự ti ra, không có bất kỳ dù sao.
Lúc rời khỏi sân chơi, đã hơn năm giờ, Lâm Duật Ngôn lại ăn cơm tối với các bạn, mới về nhà.
Cậu ngã xuống giường nghĩ đến Cố Diệu Dương, muốn biết hắn đang làm gì, bèn soạn một tin nhắn gửi đi.
Vài giây đồng hồ, trước mặt đã gửi lời mời video.
“Vừa về hả?” Cố Diệu Dương biết cậu đến sân chơi, thuận miệng hỏi một câu.
“Ừm.” Lâm Duật Ngôn nhìn thấy sau lưng hắn có rất nhiều ngăn tủ, hỏi: “Cậu đang trong phòng thay quần áo à?”
Cố Diệu Dương nói phải, tóc hắn ướt đẫm, đổ rất nhiều mồ hôi, tiện tay vuốt ra đằng sau, lộ ra cái trán đầy đặn.
Mặc dù không rõ cụ thể hắn làm gì, nhưng trông dáng vẻ này, chắc là vừa huấn luyện xong, áo ba lỗ màu đen dán chặt vào người, mồ hôi thuận theo gò má chảy xuống cổ, lại chậm rãi thấm vào da.
Lúc này mới phát hiện, vai của hắn rất rộng, eo lại nhỏ, dưới quần áo sát người cất giấu đường cong cơ bắp rất rõ ràng, đặc biệt đẹp đẽ.
Lâm Duật Ngôn không hiểu sao nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích.
Cảm thấy gọi video như vậy không tiện, Cố Diệu Dương tìm cái ghế, để di động lên trên, gập chân dài, ngồi trên ghế dài trong phòng thay quần áo, gỡ từng vòng băng vải bảo vệ trên tay.
Gỡ hết một cái, lại ngẩng đầu, không thấy người trong video.
Đợi một lúc lâu, đối diện truyền đến một loạt tiếng bước chân lề mà lề mề, hỏi: “Đi đâu?”
Khóe miệng Lâm Duật Ngôn hơi ướt, trên tay bưng một cốc thủy tinh, đỏ mặt nói: “Uống nước… hơi, hơi khát.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook