Tam Tiểu Thư Đối Đầu Tam Thiếu Gia
-
Chương 29
Anh không phải đi rồi sao quay lại làm gì-nó đang ung dung hưởng thụ thiên đường không có hắn, đánh trống vô lớp mà không thấy hắn quay lại nên nghỉ hắn trốn học rồi tính mắc cô cho hắn chừa cái tội hôn bậy ( chị này cũng phong phú ghê...ảnh hôn chỉ mà chỉ kêu hôn bậy)
Tôi tính "bù đắp ít quà mà có vẻ không được rồi tôi ăn một mình- hắn bỏ nguyên hai bị đồ ăn vặt xuống bàn như kè nó vậy, diễn rất sau tỏ vẻ hứ hoáy ghét bỏ ôm một mình vậy, biết nó thích ăn rồi mà còn xé ra trước mặt nó bị bim bim vị nó thích mới đau, sao nó chịu nổi, quyết anh hùng trả thù mười năm chưa muộn kì kèo xin hắn: " bạn yêu dấu ơi có thể cho mình xin tí được không, tại bạn mà mình đói từ nãy giờ nè bạn phải chịu trách nhiệm"
Vậy mà tôi tưởng trách nhiệm hôn em chứ, tôi không ngại- vừa nói còn bỏ vào miệng một miếng rõ to nữa, càng khiến nó gai mắt nó cố hít lấy dũng khí
Vâng chịu trách ngiệm gì cũng được nhưng chẳng phải điều chịu trách nhiệm hết sao...noi nghe hay lắm, anh chịu trách nhiệm hôn tôi thì chẳng phải tôi là.....-nói đến đây càng làm nó khó nói hơn mặt nhăn nhó nhìn đáng yêu vô cùng
Là gì???- hắn vươn người sát lại nó
Là là vầy nè- nó cùng hai tay tạo ra hình trái tim, nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang vòng hình trái tim mà tim hắn có chút loạn nhịp không đùa với nó nữa, hắn đưa hết cho nó luôn ngay cả bị đang ăn, còn nó cũng không nghĩ nhiều vội chụp ăn
Vậy em ăn của tôi, tạo hình trái tim cho tôi có phải em thích tôi không??- hắn kề vào tai nó mà nói, còn nó ăn ham ăn quá không biế bị hắn lập bẫy mà gục túi bụi, nhìn nó vừa dễ thương vừa đáng yêu sao đó, biết câu trả lời của nó chỉ là vô tình trong lúc nó ăn không để ý nên gục vậy nhưng mà trái tim hắn đập loạn cả nhịp, nụ cười trên môi ngày càng lớn đúng lúc cô giáo bắt đầu dạy hắn liên ngồi thẳng lại thì nhìn thấy Khánh nhìn với ánh mắt đầy tò mò cùng nghi hoặc, hắn không giải thích còn đáp trả lại nụ cười thần bí trong vài giây rồi quay lại bộ dạng bình thường cầm cuốn sách lên mà đọc, Khánh tưởng mình nhìn nhầm rồi cũng quay lên còn nó không biết gì mà cứ càng quét
------------------------------------------------HẾT TIẾT_RA VỀ-----------------------
Chuông reo hết tiết đung lúc nó càng quét xong bị cuối cùng nó vỗ vỗ cái bụng căng tròn, nó đứng dạy xách cặp đi về không để ý rằng bao nhiêu vỏ bánh vỏ kẹo nó ăn còn bỏ trên bàn mà kêu hai con bạn hai con quay xuống vui vẻ đpá xong nhìn vỏ bánh mà nén người nhìn nó bằng nụ cười sét lẹt, nó thấy bạn nhìn quá cũng nhìn theo thấy mình tính bước lầm rồi liên thu mình lại lén đi
Băng Băng, mày ăn mà không rủ bạn bè, mày có xem hai tụi tao là bạn không?- cả hai đồng thanh hét
Tao tao....không phải của tao....của hắn à nha....tao chỉ ăn ké thôi- nó vội trốn sau người hắn mà chỉ hắn như hắn mới là thủ phạm
Mày còn cải mày ăn ké mà bàn hắn không có tí bánh còn bàn mày thì hai bao bự mà có ăn ké thì cũng phải kêu tụi tao chứ mà chơi đánh ké một mình- Lâm phân tích
Chẳng phải mày nói ghét quân lắm sao nay mày đòi trả thù mà- Nguyên còn bổ sung thêm, biết hết sách đối pháo rồi nên chỉ có thể bỏ chạy thôi, đồng thời hai chị cũng đuổi theo còn chí ché cãi nhau làm cho bốn người con trai phía sau nhìn, mỗi người mỗi cảm xúc, Khánh thì quen rồi nhưng vẫn thấy ba đứa em mình thật đáng yêu, còn Nhật và Kiệt giờ mới ngộ nhận ra Nguyên và Lâm rất thích ăn còn tính có nên mua đồ ăn mua chuột không, còn hắn là kì dị nhất hắn nghĩ xem mất bao lâu để đợi ab nàng rượt đuổi xong sau đó hai nàng sẽ bỏ nó lại và hắn sẽ giả người tốt mà chở nó về mà dẫn nó đi chơi luôn, và dường như cả ba quên mất lời Nguyên nói là 3 nàng sẽ tính sổ các anh
Tôi tính "bù đắp ít quà mà có vẻ không được rồi tôi ăn một mình- hắn bỏ nguyên hai bị đồ ăn vặt xuống bàn như kè nó vậy, diễn rất sau tỏ vẻ hứ hoáy ghét bỏ ôm một mình vậy, biết nó thích ăn rồi mà còn xé ra trước mặt nó bị bim bim vị nó thích mới đau, sao nó chịu nổi, quyết anh hùng trả thù mười năm chưa muộn kì kèo xin hắn: " bạn yêu dấu ơi có thể cho mình xin tí được không, tại bạn mà mình đói từ nãy giờ nè bạn phải chịu trách nhiệm"
Vậy mà tôi tưởng trách nhiệm hôn em chứ, tôi không ngại- vừa nói còn bỏ vào miệng một miếng rõ to nữa, càng khiến nó gai mắt nó cố hít lấy dũng khí
Vâng chịu trách ngiệm gì cũng được nhưng chẳng phải điều chịu trách nhiệm hết sao...noi nghe hay lắm, anh chịu trách nhiệm hôn tôi thì chẳng phải tôi là.....-nói đến đây càng làm nó khó nói hơn mặt nhăn nhó nhìn đáng yêu vô cùng
Là gì???- hắn vươn người sát lại nó
Là là vầy nè- nó cùng hai tay tạo ra hình trái tim, nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang vòng hình trái tim mà tim hắn có chút loạn nhịp không đùa với nó nữa, hắn đưa hết cho nó luôn ngay cả bị đang ăn, còn nó cũng không nghĩ nhiều vội chụp ăn
Vậy em ăn của tôi, tạo hình trái tim cho tôi có phải em thích tôi không??- hắn kề vào tai nó mà nói, còn nó ăn ham ăn quá không biế bị hắn lập bẫy mà gục túi bụi, nhìn nó vừa dễ thương vừa đáng yêu sao đó, biết câu trả lời của nó chỉ là vô tình trong lúc nó ăn không để ý nên gục vậy nhưng mà trái tim hắn đập loạn cả nhịp, nụ cười trên môi ngày càng lớn đúng lúc cô giáo bắt đầu dạy hắn liên ngồi thẳng lại thì nhìn thấy Khánh nhìn với ánh mắt đầy tò mò cùng nghi hoặc, hắn không giải thích còn đáp trả lại nụ cười thần bí trong vài giây rồi quay lại bộ dạng bình thường cầm cuốn sách lên mà đọc, Khánh tưởng mình nhìn nhầm rồi cũng quay lên còn nó không biết gì mà cứ càng quét
------------------------------------------------HẾT TIẾT_RA VỀ-----------------------
Chuông reo hết tiết đung lúc nó càng quét xong bị cuối cùng nó vỗ vỗ cái bụng căng tròn, nó đứng dạy xách cặp đi về không để ý rằng bao nhiêu vỏ bánh vỏ kẹo nó ăn còn bỏ trên bàn mà kêu hai con bạn hai con quay xuống vui vẻ đpá xong nhìn vỏ bánh mà nén người nhìn nó bằng nụ cười sét lẹt, nó thấy bạn nhìn quá cũng nhìn theo thấy mình tính bước lầm rồi liên thu mình lại lén đi
Băng Băng, mày ăn mà không rủ bạn bè, mày có xem hai tụi tao là bạn không?- cả hai đồng thanh hét
Tao tao....không phải của tao....của hắn à nha....tao chỉ ăn ké thôi- nó vội trốn sau người hắn mà chỉ hắn như hắn mới là thủ phạm
Mày còn cải mày ăn ké mà bàn hắn không có tí bánh còn bàn mày thì hai bao bự mà có ăn ké thì cũng phải kêu tụi tao chứ mà chơi đánh ké một mình- Lâm phân tích
Chẳng phải mày nói ghét quân lắm sao nay mày đòi trả thù mà- Nguyên còn bổ sung thêm, biết hết sách đối pháo rồi nên chỉ có thể bỏ chạy thôi, đồng thời hai chị cũng đuổi theo còn chí ché cãi nhau làm cho bốn người con trai phía sau nhìn, mỗi người mỗi cảm xúc, Khánh thì quen rồi nhưng vẫn thấy ba đứa em mình thật đáng yêu, còn Nhật và Kiệt giờ mới ngộ nhận ra Nguyên và Lâm rất thích ăn còn tính có nên mua đồ ăn mua chuột không, còn hắn là kì dị nhất hắn nghĩ xem mất bao lâu để đợi ab nàng rượt đuổi xong sau đó hai nàng sẽ bỏ nó lại và hắn sẽ giả người tốt mà chở nó về mà dẫn nó đi chơi luôn, và dường như cả ba quên mất lời Nguyên nói là 3 nàng sẽ tính sổ các anh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook