“Ngô……” Không tự giác mở to mắt, Hoắc Mẫn Lăng chật vật tựa lên trên người Hàn Kì, đại thấu kính hiện lên vẻ kinh dị không dự đoán được.

Đầu lưỡi nóng hổi gắt gao ở trên hàm răng mà liếm mút, một cỗ vị rượu dày đặc nhất thời tràn ngập miệng Hoắc Mẫn Lăng, mãnh liệt mà giao khẩu, khiến cho Hoắc Mẫn Lăng chưa bao giờ dính qua rượu khổ sở muốn rời đi, nhưng mà sau gáy không biết từ lúc nào đã bị bàn tay to áp chế.

Bình ổn lại hô hấp, không muốn tiếp tục hấp thu vị rượu quái dị kia nữa, miệng cũng không ngừng chảy vào một ngọn lửa quá mức nóng hổi, Hoắc Mẫn Lăng giãy dụa, khó chịu đến muốn khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không biết là vì men say hay là bởi vì buồn bực mà hồng toàn bộ, thoạt nhìn càng thêm mê người ngon miệng.

Có lẽ là tư thế quá khó khăn hoặc là cái miệng nhỏ ngọt kia luôn tiến công mà không phá được, Hàn đại thiếu vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên lặng lẽ mở ra hai mắt sương mù, nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở trên người vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt nhẹ nhàng run lên, một cái mạnh mẽ xoay người liền đem Hoắc Mẫn Lăng áp dưới thân mình.

“Y……” Bị hành động bất ngờ làm cho kinh hãi, Hoắc Mẫn Lăng nhìn Hàn Kì nửa đặt ở trên người mình, trên khuôn mặt tuấn tú sớm bị rượu biến thành lửa nóng, ngay cả thân mình nửa chống đỡ kia cũng có chút lung lay sắp đổ.

Chẳng lẽ mình ngay cả người say rượu cũng đánh không lại sao?

Hoắc Mẫn Lăng vừa nghĩ thế, khẽ cắn môi ngồi dậy.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới Hàn Kì sau khi uống rượu khí lực thế nhưng so với khi không uống rượu còn lớn hơn, thân mình vừa ngồi dậy lại mạnh mẽ bị áp chế xuống dưới, Hàn Kì mãnh liệt cúi đầu, hô hấp mang vị rượu ở bên cổ hắn nhẹ nhàng di động, từng chút từng chút nhiệt khí thổi lên làn da trắng nõn, phát ra cảm giác ngứa quái dị.

Tay đặt ở hai bên chống đỡ cũng bị người chuyên nghiệp [- – chuyên nghiệp?] bắt lấy, bàn tay to dễ dàng chế trụ hai cổ tay nhỏ gầy của hắn, lướt qua mặt hắn, dưới cái nhìn chăm chú của đại thấu kính liền đặt ở trên đỉnh đầu của hắn.

=,=…Tư thế này dường như……………

Tay bị khóa lên đỉnh đầu, tư thế chưa từng gặp qua này làm cho Hoắc Mẫn Lăng rất là khó chịu, mặt đỏ lên không ngừng mà vặn vẹo cổ tay mình, muốn đem chúng nó từ bàn tay to kia rút ra.

Cánh môi đứng ở dưới cổ Hoắc Mẫn Lăng lắc lắc lắc lắc không xong, tựa hồ có làm sao cũng không thể tới được làn da hơi lộ ra kia, đại khái là thật sự rất say, cho nên thế nào cũng tìm không thấy trọng tâm.

Dừng dừng, long mâu mệt mỏi cố gắng chống đỡ, con ngươi đen nhìn cái cổ trắng nõn nằm ở trước mắt, độ cong xinh đẹp chỉ lộ ra một chút, phần còn lại thì cứ như là bảo thủ, kéo dài vào trong áo sơmi màu trắng.

Hàn Kì ngẩn người, vì da thịt trắng noãn như ngà voi vẫn giấu dưới lớp y phục mà cảm thấy hoa mắt thần mê.

“Ân……” Bên tai dường như truyền đến một tiếng thấp nam cúi đầu, Hoắc Mẫn Lăng không có nhàn hạ mà đi bận tâm, vẫn như trước cùng đại thiếu ở trên đầu ra sức giãy dụa.

Nhưng mà khi hắn dần dần cảm giác được trên cổ có một mảnh nóng, dưới đại thấu kính trừ bỏ kinh dị vẫn là kinh dị.

Vô ý thức ở trên cái cổ mềm mại kia mà hôn xuống, Hàn Kì đối với da thịt lạnh lẽo này có một loại bản năng quyến luyến, ngọn lửa lướt lên vành tai, cẩn thận mà kiên nhẫn ở mặt trên lưu lại dấu vết ướt át.

“Hàn hội trưởng, mau thả ta ra…… Nếu không, đừng trách ta không khách khí ……” Bên cổ truyền đến xúc cảm quái dị làm cho Hoắc Mẫn Lăng trốn tránh rụt lui, đôi môi phấn hồng vội vàng giương cao, hai mắt nhìn về phía cái đầu đang ở bên cổ mình chơi tới bất diệc nhạc hồ.

Nhưng Hàn Kì tựa hồ không có nghe thấy cảnh cáo rất nhỏ mà hơi giận này, bạc thần (môi) từng chút một từ cái cổ xinh đẹp lướt xuống xương quai xanh.

Cái tay rảnh rang kia thì nhất nhất cởi bỏ cúc áo trên áo sơmi trắng, đem cái áo vạch ra lộ ra tấm ngực trắng noãn mê hoặc ở trong quần áo như ẩn như hiện, màu trắng, vẫn là màu trắng ngà voi, cơ hồ nhìn không sót thứ gì.

Thân thể dưới xương quai xanh cũng rất đẹp, độ cong kiên cố mà không sâu không ngắn, giống như hàng mi nữ tử, mỉm cười loan loan.(cười khỏi thý mặt trời lun ấy=.=)

Vong tình liếm cắn làn da cùng xương quai làm cho hắn cảm thấy thoải mái mà mềm nhuyễn, tay Hàn đại thiếu vói vào trong lớp quần áo hỗn độn, đôi môi nóng cũng như đang nhấm nháp mỹ vị, ở trong ngực chậm rãi lướt xuống, một tia một tấc cũng không bỏ sót.

“Hàn hội trưởng……” Hoắc Mẫn Lăng nhìn cái đầu kia đã sắp tiến đến ngực nhũ của mình, hoảng sợ.

Đây là đang làm cái gì?! Giống đực sinh vật này muốn ở trên ngực hắn làm gì nha?! Chẳng lẽ…… sẽ không phải là muốn cắn nơi đó của hắn đi? Cắn nãi (nụ hoa) của hắn……[- -+ thật có lỗi, mỗ thật sự không biết nên dùng từ gì thì thích hợp ……](Su: xài chữ nhũ ko phải được rồi sao=.=)

Trên mặt Hoắc Mẫn Lăng thoáng chốc ửng hồng cả lên, nhìn hai cánh môi càng ngày càng tiếp cận hai hạt trên ngực mình, không khỏi kinh hoảng giãy dụa.

Nơi đó chưa từng có ngoại nhân chạm qua, sao có thể để cho giống đực sinh vật này cắn được a……

Đơn thuần chưa trải việc đời, Hoắc Mẫn Lăng nhìn nơi tư ẩn (riêng tư) của mình sắp bị người xâm phạm đến, vừa nghĩ tới một đại nam nhân ở trên tiểu anh của hắn cắn qua, hỗn thân không khỏi trở nên không được tự nhiên.

“Hàn hội trưởng…… Mau buông ra……” một lần cảnh cáo cuối cùng, Hoắc Mẫn Lăng đã  không còn kiên nhẫn, chỉ có thể lung tung lăn lộn thân mình, muốn tránh đi đôi môi đang ở trên người hắn lưu lại vị rượu thản nhiên.

Nhưng vẫn là chậm một chút, tiểu anh phấn nộn vẫn rơi vào trong miệng lang. Đôi môi hàm trụ rung động yếu đuối, Hàn Kì nhắm mắt, chỉ có thể mơ mơ màng màng cảm thấy trong miệng xông vào một cái nhô lên nho nhỏ, ngượng ngùng mà thơm ngát, khiến ý nghĩ bị cồn làm cho mê muội cũng bất giác thanh tỉnh lên một chút, yêu thương hôn liếm thứ nho nhỏ, khóe miệng Hàn Kì vẽ nên một cái tươi cười hạnh phúc.

“Hàn hội trưởng……” Nhũ tiêm truyền đến xúc cảm quái dị làm cho Hoắc Mẫn Lăng sợ hãi muốn chết, đôi mi thanh tú nhíu nhíu, hắn không thể nhịn nữa, Hàn hội trưởng! Thực xin lỗi!

Ngay khi hắn sắp liều mạng, dị động trước ngực lại bỗng nhiên ngừng lại, Hàn Kì nghiêng mặt, lẳng lặng nằm ở trước tấm ngực lạnh lẽo.

Kiềm chế trên tay cũng đồng thời biến mất, rút về tay mình, Hoắc Mẫn Lăng chống đỡ thân thể, lôi kéo lại quần áo trong bị rộng mở, thật cẩn thận nhìn nam nhân còn đang dựa trên người mình.

Xem ra…… Có thể là say ngã……

Đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đẩy ra Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng như con thỏ nhỏ vội vàng nhảy xuống giường, chạy tới góc phòng ngủ có thể cách cái giường này xa nhất.

Tránh ở góc phòng siết chặt áo trong chậm rãi ló ra, cảnh giác nhìn con cá chết Hàn Kì nằm ở trên giường, thẳng đến khi cảm thấy đã không còn nguy hiểm, Hoắc Mẫn Lăng mới đi ra.

Ở ngăn tủ cầm lấy áo ngủ, Hoắc Mẫn Lăng một bên nhìn Hàn Kì một bên đi về hướng phòng tắm, bàn tay vẫn như cũ nắm chặt áo trong, trên vai nửa khoác áo màu đen, một thân hỗn độn đi vào phòng tắm.

Chặt chẽ đóng cửa lại, cởi xuống áo khoác cùng quần áo trong, Hoắc Mẫn Lăng tâm tình dị thường quay cuồng. Hắn không biết chuyện đêm nay làm cho hắn cảm thấy thực xa lạ này đến tột cùng là cái gì, nhưng chính là cảm thấy thực không nên, trong đầu không tình nguyện muốn tiếp tục phát sinh……

Mở ra chốt mở vòi nước, hỗn thân trần trụi đi đến làn nước lạnh lẽo, cảm thụ thấy hàn liệt đến thấu xương mà chân thật, Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng rửa sạch cổ và ngực còn lưu lại vị rượu, một lần lại một lần, không muốn mùi rượu ở trên người lưu lại một ti một hào……

Nếu là Phương hội trưởng a? (O.o)

Trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề như vậy, Hoắc Mẫn Lăng thất kinh rớt xuống khăn tắm trong tay……

……………………

Sáng sớm, luôn hàm nghĩa một ngày mới bắt đầu.

Đúng giờ sinh học, Hoắc Mẫn Lăng mở mắt ra, nhìn nhìn trần nhà tuyết trắng, rồi mới gian nan từ một đống không biết là cái gì áp hắn đi ra, khuôn mặt bởi vì buồn ngủ mà tự nhiên thấu hồng, mờ mịt hướng đến phòng tắm.

Nhu nhu mắt, gãi gãi một đầu tóc rối, Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng ôm cái thắt lưng lười nhác mơ mơ màng màng rót ly nước, lấy kem đánh răng hương bạc hà ở trên bàn chải đánh răng xiêu xiêu vẹo vẹo nặn ra một đường cong, rồi mới nhét vào miệng.

Nhìn cái gương lớn trước mắt, Hoắc Mẫn Lăng nhìn thiếu niên đồng dạng đang rửa mặt trong kính, không có cảm giác.

Trên gương bị hơi nước làm nhòe tựa hồ phản xạ lên một bóng dáng, chậm rãi tới gần phía sau hắn, một thân quần áo tuyết trắng, cơ hồ cùng phòng tắm hòa hợp nhất thể……

Hai cánh tay xinh đẹp mà rắn chắc nhẹ nhàng vòng qua cái eo nhỏ còn phủ áo ngủ, yêu thương mà ôn nhu siết chặt.

Một đầu tóc nhẹ bay, bỗng nhiên khoát lên trên vai Hoắc Mẫn Lăng.

“Mẫn Lăng, giúp ta rửa mặt……” Giọng nói của nam trầm thấp mà dễ nghe mang theo ngọt ngào của làm nũng, trong phượng nhãn bán mị đầy ý cười dạt dào.

Hoắc Mẫn Lăng động động bàn chải đánh răng trong tay, hai mắt còn là một mảnh mơ hồ, nghi hoặc nhìn qua.

Trên gương mặt xinh đẹp mà ôn nhu mang một cái mỉm cười mê người, âm điệu quen thuộc làm cho Hoắc Mẫn Lăng dần dần dừng động tác trong tay.

Hắn chỉ nghe thấy một thanh âm đang nói:

“Buổi sáng tốt lành a, Mẫn Lăng, ta đã trở về……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương