Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 89: Thí cổ trảo ấn – 1

Người ta nói thế sự là một giấc mộng dài, nhân duyên trời định, Hán Nghiêu Sinh cùng Hà Lân Sinh hao hết tâm tư tìm mấy chục năm, thời khắc gặp lại lại không thể tưởng, tất cả cố gắng đều như bát nước đổ, lại không thể oán hận ông trời, ai biết oán hận rồi, liệu người ấy có thể lại một lần nữa vô ảnh vô tung biến mất hay không. Huống chi, đây không phải là do ông trời thương tiếc mà ban ân cho bọn hắn sao.

Lúc này trên mặt Hán Nghiêu Sinh xuất hiện vết rách, không còn là bộ dáng luôn kiên cố, gương mặt cười nho nhã cuối cùng cũng có cảm tình, phức tạp vô cùng, có lẽ trên đời này cũng chỉ có một người có thể làm hắn không khống chế nổi mình như vậy.

Môi run rẩy, khép khép mở mở, cuối cùng chỉ thoát ra được hai từ “Giáo —— chủ ——” Giống như dùng hết toàn bộ khí lực, tiếng hô khinh phiêu phiêu tựa kim rơi, cố sức mới nghe thấy.

Ta nhìn người trước mắt, thanh sam bạch bào, đoan phương như ngọc, chỉ liếc mắt một cái ta liền nhận ra hắn, người này mặc kệ bao nhiêu năm đi qua, vẫn một bộ dáng như trước, thoạt nhìn bình thản, ôn văn nho nhã, kì thực lại là kẻ nói một câu cũng quyết định mệnh ngàn người.

Mà hắn có thể nhận ra ta, ta cũng không thấy kỳ quái, dù sao hắn lớn hơn ta mấy tuổi, từng thấy bộ dạng lúc này của ta trước đây. Đang muốn mở miệng hỏi hắn sao lại ở đây, một kẻ đeo hồng đái thoáng tiến tới.

“Cung chủ”

Nhìn người đứng sau Hán Nghiêu Sinh, người này đối với ta cũng không tính là xa lạ.

“Cung chủ, đứa nhỏ này?” Thấy hài đồng nho nhỏ trước mặt Hán Nghiêu Sinh, Hàn Đàm không khỏi sửng sốt.

Cung chủ? Ta vỗ mạnh vào trán, hóa ra đám người trước là người của Hán Nghiêu Sinh, lập tức nhớ tới lời Phó Thanh Vân, Hán Nghiêu Sinh dẫn người rời U Minh giáo sáng lập Thiên Huyền cung, hắn là chủ Thiên Huyền cung, không xưng cung chủ thì xưng cái gì?

Hán Nghiêu Sinh giờ nào còn tâm tư đáp lễ, đôi mắt dán chặt lấy người trước mắt, sợ nháy mắt một cái liền tiêu thất, ba mươi năm hắn chờ đến sợ, tìm đến sợ, lo lắng đến sợ.

“Ngươi ——” Ta xem vẻ mặt mất hồn mất vía bộ hạ cũ, lại nhìn Hàn Đàm đứng một bên hiển nhiên không rõ tình huống, bỗng nhiên nhớ tới Cách Ngạo Sinh.

A nha một tiếng, nhấc chân bước đi, trì hoãn một hồi không biết có thể xảy ra chuyện gì đâu, nếu là chuyện gì, chẳng phải là muốn lão nhân gia ta hối hận đứt ruột đứt gan sao.

“Giáo ——?” Hán Nghiêu Sinh thấy bóng nhỏ đột nhiên nhảy lên, cuống quít đuổi theo, từ đầu tới cuối không liếc đến Hàn Đàm bên cạnh.

Tiệc rượu phân ra ba nơi, nội tịch thiết lập tại nội đường đều là nhân vật trọng yếu, trung tịch phần lớn là giáo chúng U Minh giáo cùng một ít môn phái thân cận, mà ngoại tịch sở bao hàm ngũ hoa bát môn cơ hồ loại nào cũng có, tam lưu cửu giáo mỗi người đều lộ một chút mặt mũi ba nơi chí ít có tới ngàn người, tầng tầng vây quanh Thiên Âm Nghiễm Khuếch thực đồ sộ, nhìn không có nơi nào là không có người, nếu muốn tìm đất trống thật không dễ dàng, chỉ vừa đứng khỏi bàn thì đã bị người khác chiếm chỗ.

Vốn định tìm Cách Ngạo Sinh về hội tụ với đám người kia, nhưng bây giờ chẳng những Cách Ngạo Sinh không ở đây thậm chí ngay cả đám Ngôn Bốc Tử Đông Phương Thiếu đều không thấy, chẳng lẽ tất cả đều đi tìm ta sao? Không phải là không thể, sợ chỉ sợ những người này là hành động theo kế hoạch của bọn hắn đi.

Ta không cho rằng Cách Ngạo Sinh không để chuyện của ta trong lòng, nhưng nếu hắn cùng tách khỏi đám Ngôn Bốc Tử để hành động một mình, chỉ sợ lại càng nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, ta xoay người chạy vào Thiên Âm Nghiễm Khuếch, muốn tìm người cần nhiều người sẽ tốt hơn, mà cần tìm người ở U Minh giáo, dùng người U Minh giáo càng thích hợp.

Ngói lưu ly bích sắc, cột đá bạch ngọc cao ngất nối nhau như tới tận chân trời, ba mươi năm trước ta từng vô số lần ngồi trên bảo tọa xanh vàng rực rỡ ở đây nhất hô bá ứng, mà ba mươi năm sau ta lại bị người trói thành bánh chưng lăn tới lăn lui trước mắt bao người, mà tội danh là —— thông *** ——

Nhớ tới chuyện lần trước thật sự không chút vui vẻ, ta không khỏi có chút run rẩy, chừng này tuổi còn bị người hiểu lầm, thật sự là không còn mặt mũi.

Ngoài Thiên Âm Nghiễm Khuếch điện lúc này có rất nhiều người, những người này đều là ngoại tầng nội năng, mới được phép tới đây kính rượu chúc thọ, người chờ lâu thế nào vẫn giữ bộ dạng cung kính, một đám người đứng ở đó thậm chí ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có, thậm chí cả tiếng hít thở đều giảm xuống thấp nhất.

Cất bước tiến lên, lại bị người ngăn ngoài cửa điện.

“Đứng ——” Người chủ trì đứng trước cửa điện sửng sốt, từ khi hắn nhận chức tới nay trừ giáo chủ chưa thấy kẻ nào dám nghênh ngang đi vào như thế, huống chi trước mắt còn là một oa nhi đứng chưa tới bắp chân hắn.

Một bóng người phía sau cửa điện vội vàng chạy ra, ghé tai người chủ trì nói hai câu. Người chủ trì hai chữ đến miệng chỉ kịp nhảy ra một nửa, tuy rằng không rõ người đứng sau oa nhi kia là người ra sao, nhưng vẫn vô cùng cung kính thối lui qua một bên.

Người từ trong điện chạy ra cúi người thi lễ với Hán Nghiêu Sinh, cũng thối lui qua một bên.

Lúc này chiêng trống đàn sáo trong điện đột nhiên dừng lại, mà Bạch Liêm đã ra đón, ngân bào đai ngọc ung dung đẹp đẽ quý giá, đỉnh đầu bạch ngọc quan càng làm hắn thanh hoa tuyệt đại.

“Không biết cung chủ Thiên Huyền cung giá lâm, không có tiếp đón từ xa, nếu có chút sai xót, xin lượng thứ.” Thanh âm đều đều, mặt vẫn lạnh băng.

Nghe được xưng hô trong miệng Bạch Liêm, đại bộ phận mọi người đều chấn động, hiển nhiên không ngờ người tới chính là chủ nhân Thiên Huyền cung.

Mà làm bọn họ càng thêm bất an chính là, Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo không hợp, lần này cung chủ Thiên Huyền cung đích thân đến U Minh giáo không biết muốn làm gì.

“Bạch giáo chủ khách khí, trong lúc vội vàng quà mừng còn đặt dưới chân núi, sợ cần một lát nữa mới có thể đưa đến.” Hán Nghiêu Sinh miễn cưỡng kéo về một ít thần trí, khiêm lễ trả lời.

“Chỉ là tục vật không cần lo lắng, có thể được cung chủ tự mình đến, bổn tọa hiển nhiên vui sướng vạn phần, thỉnh.”

Nếu chỉ nhìn hai người này lúc này, thật nhìn không ra dấu hiệu gì cho thấy Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo đối đầu bao năm.

Lão nhân gia ta ảm đạm đứng một bên, nhìn hai người như ngọc như bích hàn huyên ứng đối, ta còn thắc mắc tại sao mình có thể thuận lợi đi thẳng đến đây, hóa ra là người mặt mũi lớn đứng phía sau, quả thật, danh hiệu cung chủ Thiên Huyền cung là không cần ngăn trở, bởi vì dù ngăn cản cũng chỉ Bạch Liêm có thể, cao thấp U Minh giáo người đủ tư cách cản cung chủ Thiên Huyền cung cũng không nhiều.

Bạch Liêm làm thế thỉnh, nhưng cung chủ Thiên Huyền cung lại không có ý đi vào, ngược lại nhìn chằm chằm tiểu hài đồng bên cạnh, bộ dáng kia hình như là xin chỉ thị?

Hoang đường, chưa nói tới thân phận cung chủ Thiên Huyền cung cao quý cỡ nào, chỉ xét theo tuổi mà nói cũng không cần xin chỉ thị một tiểu oa nhi năm tuổi.

“Tiểu công tử đây là?”

“Nga, a ——” Hán Nghiêu Sinh đột nhiên hoàn hồn, nhưng không biết nên trả lời thế nào, lại nhìn tiểu hài tử, ý tứ rõ ràng là xin chỉ thị.

Lần này ngay cả người bên cạnh đều đã nhìn ra, nhưng loại tình huống này quá quỷ dị, cho nên tất cả đều lựa chọn trầm mặc.

Ta vốn là tới đây tìm Bạch Liêm, lúc này gặp được, tự nhiên là lao đến, xung quanh không rõ thân phận của ta không dám tùy tiện ra tay ngăn trở, nhưng đều đề phòng, tuy rằng không cho rằng hài đồng nho nhỏ trước mắt có thể gây tổn thương gì cho giáo chủ võ công cao cường của bọn hắn, nhưng thái độ cung chủ Thiên Huyền chủ quỷ dị lại làm người ta không dám khinh thị một oa nhi như vậy.

Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả, ta đưa móng vuốt trơn như dầu túm lấy ngoại bào ngân bạch, sau đó mới ý thức tới trong tay mình còn đang nắm một con vịt, nhìn ngoại bào ngân bạch xuất hiện ấn trảo thật lớn, không khỏi có chút xấu hổ, lấy lòng lau lau mảng mỡ cho hắn.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, vừa lúc đó sườn đông điện truyền đến một tiếng cao vống “Thái thượng giáo chủ đến”

.

.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương