Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
-
Chương 120: Đào hoa cẩm trướng – 3
Nơi của Hán Nghiêu Sinh tự nhiên rộng rãi hơn tiểu lâu Trọng Thích nhường cho ta, sáng sớm Đông Hà điện thực yên ắng, huân hương trong đỉnh được đốt cả ngày, khói hương lượn lờ thành một đường nhỏ, lập tức phiêu tán trên không trung, chậm rãi tan biến.
Đông Hà điện so với Tây Lưu cung hoa lệ chỉ có hơn chớ không kém, mỗi đồ vật sở dụng tự nhiên cũng không kém, nằm sau tầng tầng màn trướng, ta ngắm nhìn trạm trổ mạ vàng trên giường, tia nhìn chuyển đến Hán Nghiêu Sinh, nhớ tới điên cuồng hôm qua, không khỏi sờ sờ cái mũi, mặt già đỏ lên.
Hán Nghiêu Sinh xoay người lại, cười nhìn qua, nói: “Thế nào, tỉnh?” Lúc này hắn và ta đều y quan bất chỉnh, chuẩn xác phải nói là lõa thể, lõa thể quấn lấy một chỗ, chỉ cần đụng chạm chút chút là có thể phát hỏa.
Xem quang cảnh tiết xuân như vậy, nuốt ngụm nước miếng, thầm mắng một tiếng lão yêu tinh, lại cũng chỉ có thể nhìn mà không thể động.
Hôm qua Hán Nghiêu Sinh tình tự thay đổi rất nhanh, tuy rằng cố cưỡng chế, nhưng xúc cảm kịch liệt vẫn khiến hắn nguyên khí đại thương, mà hôm qua lại giằng co cả đêm, đến lão nhân gia ta cũng có chút ăn không tiêu, khỏi cần nói tới lão già hắn.
Nghĩ như vậy, không khỏi nắm cổ tay Hán Nghiêu Sinh, tinh tế kiểm tra mạch tượng, thấy mạch tượng vững vàng, mới giãn mày “Hôm qua gây sức ép lâu như vậy, không sao chứ?”
Hán Nghiêu Sinh cười không trả lời, ngược lại chậm rãi đứng dậy, dựa vào đầu giường, ta thấy hắn như thế lập tức đưa tay nâng “Cẩn thận đau eo.”
Hoàng thiên hậu thổ làm chứng, ta thật không có ý gì khác.
Nhưng người nói vô ý người nghe có tâm, Hán Nghiêu Sinh đã sớm canh cánh trong lòng vì tuổi của mình, lúc này vừa nghe lòng liền trùng xuống, chẳng qua Hán Nghiêu Sinh tính khí trầm ổn, gương mặt vẫn bất động thanh sắc.
Chỉ nghe Hán Nghiêu Sinh thở dài yếu ớt, nếu không nhìn lão nhân gia ta ít nhiều còn nhịn được nửa thân dưới bán ngẩng đầu, ánh mắt kia đảo qua, đó là một tầng lửa nóng, nhưng hắn lại cố tình làm bộ như không phát hiện, làm người ta giậm chân lại không thể làm gì, cuối cùng còn bỏ thêm một câu “Người quả nhiên đã già, không chịu nổi sức ép.”
Ta vừa nghe, lập tức ý thức được sai lầm, nhanh chóng sửa chữa “Ngươi mà già, ta chỉ sợ cũng chẳng trẻ bao nhiêu, huống chi hai ta nếu lẫn trong đám người, có ai nhìn ra được tuổi ngươi, tuổi tác chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi, sinh sớm chưa chắc chết sớm, sống lâu mới là quan trọng, còn nữa lấy tu vi của ngươi chỉ cần không tán công, sống quá trăm tuổi cũng không phải việc khó, so với kẻ sinh muộn, sống tới bốn năm mươi năm liền bỏ mạng, cũng chẳng khác mới sinh, để ý nhiều làm gì.” Lại càng lấy lòng vì hắn nhu thắt lưng giãn cốt.
Thắt lưng Hán Nghiêu Sinh cũng thực biệt hữu phong vị, tiêu hồn vô hạn, xoa nắn cũng có chút tâm viên ý mã, nước miếng là âm thầm nuốt một ngụm lại một ngụm.
Hán Nghiêu Sinh nghe ta hồ ngôn loạn ngữ, nhàn nhã cười nói: “Nga, hôm qua là ai nói ta, bảo đao chưa ‘lão’, bất giảm đương niên?” Trọng âm nhấn vào chữ ‘lão’ này khiến ta muốn tự vả cho mình một cái.
Lòng ta lộp bộp, âm thầm kêu khổ, người này hóa ra còn nhớ rõ từng từ ngày hôm qua. Tả hữu cân nhắc, hắc hắc cười nịnh hót, người cũng dán tới: “Cẩu Bách Trực tuy lão vẫn có thể săn, ngựa Lật Dương có già vẫn là ngựa tốt, Từ nương dù lão vẫn đa tình, Hán Nghiêu Sinh ngươi có già, ta vẫn yêu bất diệt.” Lời này có chút ý vị trêu đùa lấy lòng, Hán Nghiêu Sinh nghe xong rõ ràng sửng sốt, lại không biết có nên cảm động hay không, hay vì đối phương so mình với Từ nương mà để ý, cuối cùng suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể cười trừ, mà không nói gì thêm.
Đúng lúc hai ta nhu tình mật ý, ngoài điện lại truyền đến thanh âm ——
Trọng Thích đứng trước cửa Đông Hà điện, do dự không tiến, vốn hắn không thể vào đây, nhưng vì có thể gặp cung chủ, hắn thật mạo hiểm không ít, nếu không phải thủ vệ ở đây nhận thức hắn, mà thủ vệ là người của Đại trưởng lão cùng Đại công tử quan hệ không tệ, cố ý cho hắn tiến vào, bằng không chỉ sợ lúc này đã sớm bị áp đến Hình đường rồi.
Trọng Thích nhìn đại môn gắt gao khép kín trước mắt, hắn không chắc cung chủ có nghe hắn nói hết sự tình không, nhưng lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều, nhưng dù liều mạng hắn cũng phải thanh minh cho Đại công tử, hắn và Đinh Hình Mạc Khải một đường theo Đại công tử, con mắt nào cũng không thấy Đại công tử trói vị hôn thê của Cách Thiếu minh chủ kia, càng đừng nói cái gì mà bỏ trốn hay áp chế.
Trọng Thích càng nghĩ càng giận, nghiến răng nghiến lợi hận không thể băm thây kẻ tiểu nhân bịa đặt kia.
Lại nhìn cánh cửa cao lớn đóng chặt, Trọng Thích buông bỏ do dự, quỳ gối trước cửa cung, miễn cưỡng trấn định hoảng loạn trong lòng, cất giọng nói: “Đệ tử Trọng Thích cầu kiến cung chủ”
Trộm chạy đến đây cầu kiến, vô luận ra sao, đều khó tránh khỏi trừng phạt, nhưng Trọng Thích lúc này cũng đành cam chịu, chỉ cần có thể cứu Hàn Đàm, dù cung chủ muốn giết hắn, hắn cũng nguyện ý.
Thật lâu sau sau cửa cung vẫn không có nửa điểm phản ứng, Trọng Thích thử nghiêng lỗ tai nghe ngóng một lát, không khỏi chần chờ, chẳng lẽ cung chủ không ở trong cung? Nghĩ vậy không khỏi có chút thất vọng, nhưng thất vọng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn liếm liếm đôi môi phát khô, tự hỏi là cung chủ có ở Thiên điện hay không, tiếp tục quỳ ở đây chờ cung chủ về, hay thừa dịp hiện tại trờ về, đi hỏi hành tung của cung chủ? Trọng Thích do dự không ngừng.
Cũng vừa lúc đó, cửa điện đột nhiên bị người từ trong mở ra.
Khi cửa điện mở ra, tim Trọng Thích suýt nhảy ra ngoài, nhưng vừa thấy rõ người mở cửa là ai, Trọng Thích lại hóa đá tại chỗ.
Nếu nói với Trọng Thích đả kích nào mạnh hơn mấy ngày trước, không thể nghi ngờ chính là hiện tại, nếu nói kẻ tạo thành đả kích liên tiếp cho Trọng Thích là ai, không thể nghi ngờ chính là lão nhân gia ta.
Trọng Thích nhìn người trước mắt suýt rớt cả tròng mắt, không lâu trước hắn mới nhìn đến người trước mắt y phục bất chỉnh từ phòng Đại công tử bọn hắn đi ra, vậy ngay lúc này, Trọng Thích lại thấy người này y phục càng không ngay ngắn từ tẩm cung cung chủ bọn hắn đi ra, này là thế nào? Trọng Thích cả người hóa đá tại chỗ, nuốt ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy trong đầu có ngàn vạn con sâu nhỏ rúc rích, ong ong không ngừng.
Có thể nói hiện tại Trọng Thích thật sự choáng váng ——
Còn hơn thấy ta cùng Hàn Đàm quan hệ mập mờ, không thể nghi ngờ ta cùng Hán Nghiêu Sinh quan hệ mập mờ càng làm hắn kích động.
Trọng Thích có chút si ngốc nhìn người trước mắt, tựa hồ vẫn không thể tiếp nhận tin tức trước mắt, Trọng Thích trừng lớn hai mắt, đột nhiên nhảy dựng, nổi trận lôi đình kéo vạt áo của ta, nhe răng nhếch miệng lộ ra hung quang nghiến răng quát: “Ngươi tại sao lại ở đây? Đại công tử vừa bị giam ngươi liền đổi người? Ngươi không thấy có lỗi với Đại công tử sao?”
.
.
.
Đông Hà điện so với Tây Lưu cung hoa lệ chỉ có hơn chớ không kém, mỗi đồ vật sở dụng tự nhiên cũng không kém, nằm sau tầng tầng màn trướng, ta ngắm nhìn trạm trổ mạ vàng trên giường, tia nhìn chuyển đến Hán Nghiêu Sinh, nhớ tới điên cuồng hôm qua, không khỏi sờ sờ cái mũi, mặt già đỏ lên.
Hán Nghiêu Sinh xoay người lại, cười nhìn qua, nói: “Thế nào, tỉnh?” Lúc này hắn và ta đều y quan bất chỉnh, chuẩn xác phải nói là lõa thể, lõa thể quấn lấy một chỗ, chỉ cần đụng chạm chút chút là có thể phát hỏa.
Xem quang cảnh tiết xuân như vậy, nuốt ngụm nước miếng, thầm mắng một tiếng lão yêu tinh, lại cũng chỉ có thể nhìn mà không thể động.
Hôm qua Hán Nghiêu Sinh tình tự thay đổi rất nhanh, tuy rằng cố cưỡng chế, nhưng xúc cảm kịch liệt vẫn khiến hắn nguyên khí đại thương, mà hôm qua lại giằng co cả đêm, đến lão nhân gia ta cũng có chút ăn không tiêu, khỏi cần nói tới lão già hắn.
Nghĩ như vậy, không khỏi nắm cổ tay Hán Nghiêu Sinh, tinh tế kiểm tra mạch tượng, thấy mạch tượng vững vàng, mới giãn mày “Hôm qua gây sức ép lâu như vậy, không sao chứ?”
Hán Nghiêu Sinh cười không trả lời, ngược lại chậm rãi đứng dậy, dựa vào đầu giường, ta thấy hắn như thế lập tức đưa tay nâng “Cẩn thận đau eo.”
Hoàng thiên hậu thổ làm chứng, ta thật không có ý gì khác.
Nhưng người nói vô ý người nghe có tâm, Hán Nghiêu Sinh đã sớm canh cánh trong lòng vì tuổi của mình, lúc này vừa nghe lòng liền trùng xuống, chẳng qua Hán Nghiêu Sinh tính khí trầm ổn, gương mặt vẫn bất động thanh sắc.
Chỉ nghe Hán Nghiêu Sinh thở dài yếu ớt, nếu không nhìn lão nhân gia ta ít nhiều còn nhịn được nửa thân dưới bán ngẩng đầu, ánh mắt kia đảo qua, đó là một tầng lửa nóng, nhưng hắn lại cố tình làm bộ như không phát hiện, làm người ta giậm chân lại không thể làm gì, cuối cùng còn bỏ thêm một câu “Người quả nhiên đã già, không chịu nổi sức ép.”
Ta vừa nghe, lập tức ý thức được sai lầm, nhanh chóng sửa chữa “Ngươi mà già, ta chỉ sợ cũng chẳng trẻ bao nhiêu, huống chi hai ta nếu lẫn trong đám người, có ai nhìn ra được tuổi ngươi, tuổi tác chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi, sinh sớm chưa chắc chết sớm, sống lâu mới là quan trọng, còn nữa lấy tu vi của ngươi chỉ cần không tán công, sống quá trăm tuổi cũng không phải việc khó, so với kẻ sinh muộn, sống tới bốn năm mươi năm liền bỏ mạng, cũng chẳng khác mới sinh, để ý nhiều làm gì.” Lại càng lấy lòng vì hắn nhu thắt lưng giãn cốt.
Thắt lưng Hán Nghiêu Sinh cũng thực biệt hữu phong vị, tiêu hồn vô hạn, xoa nắn cũng có chút tâm viên ý mã, nước miếng là âm thầm nuốt một ngụm lại một ngụm.
Hán Nghiêu Sinh nghe ta hồ ngôn loạn ngữ, nhàn nhã cười nói: “Nga, hôm qua là ai nói ta, bảo đao chưa ‘lão’, bất giảm đương niên?” Trọng âm nhấn vào chữ ‘lão’ này khiến ta muốn tự vả cho mình một cái.
Lòng ta lộp bộp, âm thầm kêu khổ, người này hóa ra còn nhớ rõ từng từ ngày hôm qua. Tả hữu cân nhắc, hắc hắc cười nịnh hót, người cũng dán tới: “Cẩu Bách Trực tuy lão vẫn có thể săn, ngựa Lật Dương có già vẫn là ngựa tốt, Từ nương dù lão vẫn đa tình, Hán Nghiêu Sinh ngươi có già, ta vẫn yêu bất diệt.” Lời này có chút ý vị trêu đùa lấy lòng, Hán Nghiêu Sinh nghe xong rõ ràng sửng sốt, lại không biết có nên cảm động hay không, hay vì đối phương so mình với Từ nương mà để ý, cuối cùng suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể cười trừ, mà không nói gì thêm.
Đúng lúc hai ta nhu tình mật ý, ngoài điện lại truyền đến thanh âm ——
Trọng Thích đứng trước cửa Đông Hà điện, do dự không tiến, vốn hắn không thể vào đây, nhưng vì có thể gặp cung chủ, hắn thật mạo hiểm không ít, nếu không phải thủ vệ ở đây nhận thức hắn, mà thủ vệ là người của Đại trưởng lão cùng Đại công tử quan hệ không tệ, cố ý cho hắn tiến vào, bằng không chỉ sợ lúc này đã sớm bị áp đến Hình đường rồi.
Trọng Thích nhìn đại môn gắt gao khép kín trước mắt, hắn không chắc cung chủ có nghe hắn nói hết sự tình không, nhưng lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều, nhưng dù liều mạng hắn cũng phải thanh minh cho Đại công tử, hắn và Đinh Hình Mạc Khải một đường theo Đại công tử, con mắt nào cũng không thấy Đại công tử trói vị hôn thê của Cách Thiếu minh chủ kia, càng đừng nói cái gì mà bỏ trốn hay áp chế.
Trọng Thích càng nghĩ càng giận, nghiến răng nghiến lợi hận không thể băm thây kẻ tiểu nhân bịa đặt kia.
Lại nhìn cánh cửa cao lớn đóng chặt, Trọng Thích buông bỏ do dự, quỳ gối trước cửa cung, miễn cưỡng trấn định hoảng loạn trong lòng, cất giọng nói: “Đệ tử Trọng Thích cầu kiến cung chủ”
Trộm chạy đến đây cầu kiến, vô luận ra sao, đều khó tránh khỏi trừng phạt, nhưng Trọng Thích lúc này cũng đành cam chịu, chỉ cần có thể cứu Hàn Đàm, dù cung chủ muốn giết hắn, hắn cũng nguyện ý.
Thật lâu sau sau cửa cung vẫn không có nửa điểm phản ứng, Trọng Thích thử nghiêng lỗ tai nghe ngóng một lát, không khỏi chần chờ, chẳng lẽ cung chủ không ở trong cung? Nghĩ vậy không khỏi có chút thất vọng, nhưng thất vọng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn liếm liếm đôi môi phát khô, tự hỏi là cung chủ có ở Thiên điện hay không, tiếp tục quỳ ở đây chờ cung chủ về, hay thừa dịp hiện tại trờ về, đi hỏi hành tung của cung chủ? Trọng Thích do dự không ngừng.
Cũng vừa lúc đó, cửa điện đột nhiên bị người từ trong mở ra.
Khi cửa điện mở ra, tim Trọng Thích suýt nhảy ra ngoài, nhưng vừa thấy rõ người mở cửa là ai, Trọng Thích lại hóa đá tại chỗ.
Nếu nói với Trọng Thích đả kích nào mạnh hơn mấy ngày trước, không thể nghi ngờ chính là hiện tại, nếu nói kẻ tạo thành đả kích liên tiếp cho Trọng Thích là ai, không thể nghi ngờ chính là lão nhân gia ta.
Trọng Thích nhìn người trước mắt suýt rớt cả tròng mắt, không lâu trước hắn mới nhìn đến người trước mắt y phục bất chỉnh từ phòng Đại công tử bọn hắn đi ra, vậy ngay lúc này, Trọng Thích lại thấy người này y phục càng không ngay ngắn từ tẩm cung cung chủ bọn hắn đi ra, này là thế nào? Trọng Thích cả người hóa đá tại chỗ, nuốt ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy trong đầu có ngàn vạn con sâu nhỏ rúc rích, ong ong không ngừng.
Có thể nói hiện tại Trọng Thích thật sự choáng váng ——
Còn hơn thấy ta cùng Hàn Đàm quan hệ mập mờ, không thể nghi ngờ ta cùng Hán Nghiêu Sinh quan hệ mập mờ càng làm hắn kích động.
Trọng Thích có chút si ngốc nhìn người trước mắt, tựa hồ vẫn không thể tiếp nhận tin tức trước mắt, Trọng Thích trừng lớn hai mắt, đột nhiên nhảy dựng, nổi trận lôi đình kéo vạt áo của ta, nhe răng nhếch miệng lộ ra hung quang nghiến răng quát: “Ngươi tại sao lại ở đây? Đại công tử vừa bị giam ngươi liền đổi người? Ngươi không thấy có lỗi với Đại công tử sao?”
.
.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook