Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 116: Thiên hạ đệ nhất kiếm – 4

“Thì ra Trọng huynh ở đây, thật là trùng hợp, trùng hợp.” Ta vừa thấy người quen, lập tức đi tới, trực tiếp xem nhẹ sắc mặt như gặp quỷ của Trọng Thích.

“Ngươi tới làm gì?”

“Nơi này phong cảnh rất khá, ta đi ngắm cảnh, thấy các ngươi ở đây luyện kiếm, nghe nói kiếm pháp Thiên Huyền cung rất tinh diệu, đã sớm muốn thấy, có cơ hội như vậy sao lại bỏ qua.”

“Hừ” Trọng Thích nghe ta ca ngợi kiếm pháp Thiên Huyền cung, tuy rằng vẫn giữ khuôn mặt âm trầm, nhưng vẫn có vẻ tự mãn, cho tới nay hắn vẫn vì thân là đệ tử Thiên Huyền cung mà kiêu ngạo, đối với kiếm pháp Thiên Huyền cung tự nhiên vô cùng tôn sùng.

“Coi như ngươi còn có vài phần kiến thức, hôm nay để cho ngươi khai mở nhãn giới.”

Bên này Trọng Thích nổi tâm muốn để người ta mở rộng tầm mắt, bày ra tư thế muốn đi lên triển khai kiếm pháp, nhưng hắn còn chưa kịp bày ra, đã bị người phá sạch.

“Hà công tử” Đinh Hình tiến lên vài bước gật đầu ý chào hỏi, thuận tay ngừng lại động tác của Trọng Thích, nói “Kiếm pháp Thiên Huyền cung không tiện triển lộ trước mặt người ngoài, xin Hà công tử đừng lấy làm phiền lòng.”

Nói xong liếc nhìn Trọng Thích, lúc này Trọng Thích cũng hiểu ra, hoài nghi rồi lại cảnh giác nhìn ta, bất quá càng nhiều hơn là không cho là đúng, Trọng Thích xem ta là loại vô lại, bất kể thế nào cũng học không nổi kiếm pháp cao thâm kia, càng đừng nói là học trộm.

Thái độ bọn hắn như thế thật sự khiến ta bất đắc dĩ “Ta chỉ muốn biết một chút về kiếm pháp tinh diệu của Thiên Huyền cung mà thôi, cũng không có ý rình.” Hơn nữa ta nếu thật muốn học trộm, các ngươi cản được sao?

“Này ——” Đinh Hình không khỏi chần chờ, kỳ thật triển lộ kiếm pháp trước mặt người khác cũng không phải là không thể, các môn phái tuy rằng coi võ công môn phái mình cực kỳ bí ẩn, nhưng cũng không phải là không có sư huynh đệ đồng đạo khác phái chỉ điểm cho nhau, hơn nữa kiếm chiêu cần phối hợp với khẩu quyết, nếu chỉ biết kiếm thế mà không biết khẩu quyết, tuyệt đối khó có thể lĩnh hội hoàn toàn kiếm pháp, cho dù có thể theo bức họa bí kíp mà luyện một bộ kiếm pháp, nhưng cũng chỉ là rập khuôn mà thôi, thể hiện không được uy lực chân chính, nghĩ như thế ý khuyên giải cũng giảm đi phân nửa.

“Đinh huynh, theo ta, ta có thể đứng ở Thiên Huyền cung cũng chính là không tính là một ngoại nhân.” Hai chữ ‘ngoại nhân’ thực làm ta để ý, thật giống như Hàn Đàm đuổi ta ra cửa vậy.

Đinh Hình thấy ta tức giận, lập tức lại nghĩ tới chuyện Mạc Khải cùng Trọng Thích nghe nói, còn nghĩ đến thái độ của Hàn Đàm, cuối cùng do dự, dứt khoát cắn răng nói: “Đinh Hình quá lời, Hà công tử đừng để ý, thỉnh đến bên kia nghỉ ngơi một chút, hôm nay ta cùng Trọng Thích tới đây là để khảo sát tiến độ của các sư đệ, có Hà công tử ở một bên chỉ giáo, Đinh Hình tự nhiên cầu còn không được.” Đinh Hình bản tính khôn khéo, gần đây môn đồ học chỉ là chiêu kiếm, để người ta nhìn cũng không có gì lớn, hơn nữa, nếu đúng như Trọng Thích nói, ngại Đại công tử nên cũng không dám đắc tội người trước mặt.

“Không dám, thỉnh.” Ta vốn đang hiếu kỳ hai người này thế nào lại ở chỗ này, thì ra là tới kiểm tra tiến độ, thuận mắt quét qua hai đệ tử Thiên Huyền cung đang giao đấu, gật gật đầu, những người này tuy rằng tư chất không phải thượng thừa, nhưng cũng không quá kém, miễn cưỡng đủ tư cách làm đệ tử Thiên Huyền cung.

Ở bàn đá bên cạnh có một hàng liễu, dưới hàng liễu còn có mấy người, thấy Đinh Hình dẫn ta qua, không khỏi đều nhìn lại, ý vị đánh giá phi thường nồng hậu.

“Đinh hộ pháp, vị này là?” Cung Trường Thanh đang ngồi trên ghế cung kính đứng dậy, một đôi mắt ưng đảo quanh người ta.

“Vị này là Hà công tử” Đinh Hình thoáng chần chờ một chút, giới thiệu nói “Là người của Đại công tử.” Vội vàng lại bỏ thêm một câu.

Cung Trường Thanh vốn chỉ đánh giá, cũng không có ý khác, nhưng nghe Đinh Hình giới thiệu xong, mày nhăn lại “Đinh hộ pháp chúng ta đang sát hạch đệ tử, ngoại nhân ở đây sợ là không tiện.”

“Cung Đường chủ, Hà công tử không thể coi là người ngoài.”

“Hừ, cho dù hắn cứu tính mạng đệ tử bổn cung, chỉ cần một ngày chưa vào Thiên Huyền cung cũng không phải là người Thiên Huyền cung.” Nói xong ánh mắt sắc bén liếc Đinh Hình cùng Trọng Thích phía sau, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Này ——” Đinh Hình âm thầm kêu khổ, cũng do chuyện mấy ngày trước làm quá lên, kết quả toàn bộ cao thấp trong cung đều biết Trọng Thích có một ân nhân cứu mạng, muốn úp mở cho qua cũng không được, mà Cung Trường Thanh là người của Đại trưởng lão, trước nay công chính khắc nghiệt, lần này đặc biệt chú tâm đến đệ tử khảo giáo, muốn để người này đồng ý cho một kẻ không biết nội tình ở chỗ này, chỉ sợ khó càng thêm khó, quả nhiên là tự đập đá vào chân mình.

“Vậy đơn giản, ta nhập Thiên Huyền cung là được.” Ta không để ý nói, thân phận ngoại nhân này ta thật không muốn mang, vô luận là vì Hán Nghiêu Sinh hay vì Hàn Đàm, đối với ta, ta dù không có ý đem Thiên Huyền cung tái nhập U Minh giáo, nhưng ngoại nhân là tuyệt không phải.

“Hừ, tiểu tử vô tri, ngươi cho là bổn cung dễ vào thế sao?” Cung Trường Thanh nhìn tiểu tử không biết trời cao đất rộng trước mắt hừ lạnh một tiếng.

Kỳ thật nếu ta thật sự muốn nhập Thiên Huyền cung, chỉ cần nói với Hàn Đàm một câu, cho dù không phải Hàn Đàm, chỉ cần Trọng Thích cũng có thể dẫn ta vào, chẳng qua hôm nay đụng phải Cung Trường Thanh này, nếu người này cố ý gây khó dễ mới thật sự không dễ vào.

Dù sao đi cửa sau từ trước đến nay vẫn xuất hiện cùng với con đường vào bình thường.

“Thân phận của ngươi không rõ, nếu muốn nhập Thiên Huyền cung chỉ có thư dẫn kiến của trưởng lão mới được, hơn nữa có thư rồi còn phải trải qua kiểm tra võ luyện, qua mới xem như đệ tử Thiên Huyền cung.” Cung Trường Thanh nói mặc dù không sai, nhưng lại quá nghiêm trọng, Thiên Huyền cung mặc dù có quy định này, nhưng thông thường có rất ít phiền toái như vậy, dù sao Thiên Huyền cung cao thấp chỉ có mấy trưởng lão, không phải ai tìm xin thư dẫn kiến, còn nữa, nói là thân phận không rõ, nhưng chỉ cần đối phương chứng minh thân phận rõ ràng, trong cung kiểm chứng xong, kiểm tra đơn giản là qua, làm gì phiền toái như vậy.

Trong lòng ta tức giận, người nọ là cố ý đuổi ta đi, nhưng nếu thật bị y đuổi đi, lão nhân gia ta còn mặt mũi nào nữa.

“Cung Đường chủ có lẽ không biết, Đại công tử đã muốn thu ta, ta nghĩ ta hiện tại coi như là người của Thiên Huyền cung rồi.” Tròn mắt nói dối, nét mặt già nua cũng không chuyển hồng.

“Hừ, thân phận của ngươi không rõ, đến Hàn Đàm cũng không thể nói thu là thu.”

“Xuất thân của ta Đại công tử tự nhiên rõ ràng, sao lại thân phận bất minh?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi biết Thừa phong kiếm pháp?”

Ta sửng sốt.

Cung Trường Thanh châm chọc cười nói: “Ngươi ngay cả kiếm pháp cơ bản của Thiên Huyền cung cũng không biết, còn nói là đệ tử Thiên Huyền cung?”

“Đệ tử Thiên Huyền cung nhất định phải biết Thừa phong kiếm pháp sao?”

“Hừ, hôm nay nếu ngươi có thể sử ra một bộ võ công Thiên Huyền cung, lão phu liền thừa nhận ngươi là đệ tử Thiên Huyền cung ta.” Cung Trường Thanh tay vuốt chòm râu, thả ra một câu, hắn tin chắc người trước mắt căn bản không thể biết võ công của Thiên Huyền cung, cho dù biết cũng không thể nào trọn vẹn.

“Được, ta sẽ cho ngươi thấy ta có phải ngoại nhân hay không”

Võ công của Thiên Huyền cung không phải võ công của Hán Nghiêu Sinh sao, Hán Nghiêu Sinh sinh ở U Minh Giáo Trường ở U Minh giáo, ta quen hắn nhiều năm như vậy, sao có thể ngay cả võ công của hắn cũng không biết chứ.

Có điều, Hán Nghiêu Sinh sở học hơi tạp, ta không rõ có phải hắn đem tất cả sở học kia đều truyền thụ cho đệ tử không, xem như Thiên Huyền cung là thuần tuý võ học, nghĩ là do Hán Nghiêu Sinh tự nghĩ ra thì bảo đảm hơn, ta rời đi ba mươi năm, trong ba mươi năm Hán Nghiêu Sinh sáng chế võ công gì ta không biết, nhưng trước kia hắn tự nghĩ ra vài thứ ta lại biết thập phần rõ ràng.

Người nọ mỗi khi nghĩ ra cái gì, đều tìm ta luận bàn.

Nghĩ đến đây không khỏi nghĩ đến, một bóng hình trong Đào Hoa Quỷ Cốc nhẹ nhàng múa kiếm, tâm thần rung động, tinh thần nhẹ nhàng, bao nhiêu năm chưa thấy hắn múa kiếm ——

Đinh Hình ở một bên nhìn, người trước mắt có biết võ công Thiên Huyền cung không hắn còn không rõ sao? Hắn biết rõ trên đường Đại công tử cho tới giờ chưa từng truyền thụ cho hắn cái gì, người này muốn xuất ra võ công Thiên Huyền cung, thật sự không thể tin.

“Cung Đường chủ, ta thấy ——” Đinh Hình đang nghĩ phải khuyên thế nào, khóe miệng vẫn kéo ha ha cười với Cung Trường Thanh, nhưng ngay lúc này kẻ vốn cầm kiếm không nhúc nhích lại đột nhiên động.

Lúc này đệ tử Thiên Huyền cung luyện kiếm bên cạnh đã sớm dừng động tác, sớm không biết khi nào đã vây quanh đây, danh tiếng vị ‘ân nhân cứu mạng’ dạo này như sấm bên tai, hôm nay thật vất vả được xem náo nhiệt, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Đây là —— “

“A a a, ta biết, đây là Thiên hạ đệ nhất kiếm”

Chỉ trong chốc lát tất cả đều nhận ra, đám người Đinh Hình cùng Trọng Thích trên đài càng không thể không biết, lại nói Thiên hạ đệ nhất kiếm hoa chi loạn chiến, gạt không ít tân đệ tử nhập môn Thiên Huyền cung, nhớ ngày đó ai cũng bị Thiên hạ đệ nhất kiếm này lừa, cơ hồ không ai không muốn học, chỉ khi thực sự thấy rõ bộ kiếm pháp kia, thì liền từ trên mây rớt xuống đất, nửa điểm hứng thú cũng không còn.

Ai ai cũng biết kiếm pháp kia hoa nhi vô thực, căn bản chỉ làm cảnh, nửa điểm tác dụng cũng không có, chỉ nhìn thấy đẹp mà thôi.

Đối địch chiến thắng, đó là nói suông, không bị người ta làm thịt đã là may rồi.

Cung Trường Thanh vẫn đang ngạc nhiên, y thật không nghĩ tới kẻ bị hắn làm khó dễ lại thật có thể xuất sử một bộ võ công của Thiên Huyền cung, tuy rằng kiếm pháp kia căn bản không có tác dụng gì, chỉ làm đẹp mà thôi, nhưng lại thật sự rõ ràng là của Thiên Huyền cung, nghĩ cũng kỳ, đến giờ người Thiên Huyền cung cũng không hiểu, vì sao cung chủ lại sáng chế bộ kiếm pháp hoa chi vô thực ấy.

Bất quá Cung Trường Thanh càng xem càng thấy không đúng, mặt sắc chậm rãi ngưng trọng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm thân ảnh kia, phát ra một tiếng nghi hoặc “Di?”

Lúc này Đinh Hình cùng Trọng Thích cũng nhìn nơi ấy, thân ảnh giữa sân khi nhanh khi chậm, kiếm quang đầy trời, như nước chảy mây trôi, xoay người một cái, mũi kiếm run rẩy, phát ra thanh âm như long ngâm, thanh âm càng lúc càng lớn, ngay cả đám đệ tử cấp thấp của Thiên Huyền cung cũng nhìn ra có chút không đúng.

Nơi này cơ hồ mỗi người đều thấy qua Thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng so với thân ảnh trước mặt bọn họ lại thấy thật sự khác biệt.

Tất cả không khỏi mở to hai mắt, nhìn kiếm pháp như tuyết bay đầy trời, trường kiếm run rẩy như mưa hoa đào, lại như tuyết rơi trên cành hải đường, đẹp không nói nên lời, giờ bọn họ mới biết, hóa ra bộ kiếm pháp kia có thể thi triển đẹp như vậy, thật không hổ là đệ nhất thiên hạ.

Ngay khi một chiêu cuối cùng kết thúc, đột nhiên hoa quang đầy trời hạ xuống, vốn tất cả nghĩ đã xong rồi, nhưng mũi kiếm lại đột nhiên thay đổi, lại xuất ra chiêu mới, nhưng lần này lại không có kỳ *** xảo kỹ, kiếm chiêu hùng hậu, kiếm pháp vốn tản mạt đột nhiên sắc lên, mọi người hít một hơi, này —— đây mới thực sự là kiếm pháp —— Thiên hạ đệ nhất kiếm hoa chi loạn chiến chân chính ——

Đinh Hình đã không nói nên lời, hắn nuốt khẩu nước miếng, nhìn thân ảnh kia thu kiếm, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, bộ kiếm pháp kia ở Thiên Huyền cung gần ba mươi năm, cơ hồ mỗi người đều nghĩ bộ kiếm pháp kia chỉ làm đẹp lại không có nửa điểm tác dụng, nhưng hôm nay xem ra, kiếm pháp kia, mới là tinh hoa võ học của Thiên Huyền cung, điều này cũng để giải thích cho hành vi của cung chủ.

Cung Trường Thanh trong lòng rung động tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào trong sân, bất quá nháy mắt sắc mặt y liền chìm xuống “Ngươi đến tột cùng là ai?” Bộ kiếm pháp kia phỏng chừng ngay cả Đại công tử Hàn Đàm cũng không hiểu tường tận, người trước mắt này làm thế nào biết được?

Mọi người ở đây cũng kinh nghi bất định, mà đúng lúc ta muốn nghỉ ngơi, Mạc Khải vội vàng vọt tới “Xảy ra chuyện rồi, cung chủ muốn giam Đại công tử sau núi, bị Đại trưởng lão ngăn cản, ngươi mau cùng ta qua đó, cung chủ đang chờ gặp chúng ta.”

“Hà công tử, cũng mời ngươi cùng đi, lát nữa cung chủ hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ nói thật là được —— “

.

.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương