Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
-
Chương 112: Đặt chân thiên huyền – 2
“Ngươi đang làm gì đó?” Đinh Hình vừa về đến đã thấy tên vô lại đang cầm tay Đại công tử của bọn hắn không biết đang làm gì, như vậy sao được, lập tức ném con thỏ xuống chạy tới hộ giá.
Bên ta đang nhu tình mật ý, đột nhiên nhảy ra tên phá đám, sao không buồn bực, Hàn Đàm vừa thấy có người về lập tức lại biến về bộ dạng cách xa ngàn dặm, khiến lão nhân gia ta tức giận công tâm, cảm tình vừa dụ được đều uổng phí, sớm biết vậy còn không bằng củi khô lửa bốc một phen, ít nhất hiệu quả rõ rệt, chỉ là không biết tốt rõ rệt hay xấu rõ rệt thôi.
Trọng Thích lúc trở lại nhìn đúng cảnh tượng này, Đại công tử một bên lẳng lặng đả tọa, mà có kẻ quấn lấy bọn hắn thì đang nhìn Đại công tử tha thiết mong chờ, còn Đinh Hình thì ở một bên nướng thỏ một bên cảnh giác ác lang, cũng không biết là sợ ác lang này sẽ ăn thỏ hay trộm Đại công tử nhà hắn, tóm lại không khí vô cùng quái dị.
Trọng Thích buông bó củi ngồi một bên, cảnh giác nhìn ác lang vẫn đang tha thiết nhìn Đại công tử nhà hắn một cái, lại hướng Đinh Hình hỏi “Xảy ra chuyện gì sao?” Không thể trách hắn cẩn thận, Đại công tử đối xử với người này vô cùng mâu thuẫn, mà người này rất khả nghi, chớ nói từ khi hắn tới kéo theo bao nhiêu sát thủ, chỉ là bây giờ nghĩ lại người này lúc trước xuất hiện ở Thái Bạch lâu đã đủ làm người ta phải suy xét, sao có thể xuất hiện trùng hợp như vậy, dù trùng hợp cũng không đến mức đi theo chân bọn họ, đến hoang sơn dã lĩnh này, cũng thật nhiều chuyện.
Người này rõ ràng cố ý theo chân bọn hắn, thế nhưng Đại công tử lại không cho rằng người này có vấn đề, điều này thật sự là không phù hợp với Đại công tử luôn tiểu tâm cẩn thận, còn nữa, bọn hắn đang muốn về Thiên Huyền cung, để người này theo không phải sẽ lộ Thiên Huyền cung sao? Đại công tử rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Trọng Thích thực đau đầu, nhiều lần muốn ném người này đi, nhưng cứ cách hai ngày người này lại xuất hiện trước mặt bọn họ, chẳng lẽ bọn hắn còn chưa đủ cẩn thận? Nghĩ đến đây càng thêm phiền não, hiện tại thế cục không rõ, địch nhân trong tối, nếu lại bị người này dây dưa nữa, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Vạn nhất hắn thực là địch nhân —— Trọng Thích không dám nghĩ thêm nữa.
Trong nhất thời yên tĩnh đến có thể nghe tiếng châm rơi, chỉ có con ngựa bên cạnh thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hừ, con thỏ bị nướng vàng óng, mỡ rơi xuống lửa xèo xèo biến mất hầu như không còn, đêm này nói dài cũng không dài chẳng qua tất cả đều có suy nghĩ riêng mà thôi.
Nói cũng kỳ quái, từ khi người này đi cùng, những ngày tiếp theo lại thái thái bình bình, sát thủ thường thường xuất quỷ nhập thần kia tựa như mặt trời khuất bóng, vô ảnh vô tung biến mất, càng kỳ quái là, người này những ngày kế tiếp lại không một lần bị vứt lại, trước kia ba ngày hai lần bị bỏ rơi một lần, khiến Đinh Hình cùng Trọng Thích dùng hết thủ đoạn không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng lẽ ngã một lần, khôn hơn chút?
Đương nhiên khôn hay không với bọn họ mà nói cũng không trọng yếu, mắt thấy Lạc Dương ngày một gần, đến Mạc Khải luôn trầm ổn cũng nhịn không được lộ ra một tia vui mừng, nếu trở lại trong cung, tự nhiên không sợ sát thủ tiếp tục quấy rối, huống chi Thiên Huyền Cung bí ẩn, muốn tìm được hoặc đi vào, cũng mất một phen công phu.
Bất quá mắt thấy đã về đến, vấn đề kia cũng lập tức tới, ba người theo sau Hàn Đàm không khỏi đều nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ Đại công tử thật muốn mang người này vào Thiên Huyền cung? Tuy nói lấy thân phận Đại công tử muốn dẫn người vào cũng không ai dám nói gì, nhưng một người không thuộc Thiên Huyền cung, lại đang bị hoài nghi, Đại công tử chẳng lẽ không sợ người này mang ác ý, mang vị trí của Thiên Huyền cung truyền ra ngoài sao?
Nghĩ vậy, mày lại súc thâm một tầng, âm thầm hạ quyết tâm, một khi không thể cản người này tiến vào Thiên Huyền cung, vậy vào cung rồi nhất định phải thời khắc theo dõi người này, để ngừa hắn làm gì đó tổn hại đến Đại công tử cùng Thiên Huyền cung.
Mấy người kia nghĩ như vậy, Hàn Đàm lại mang tâm tư khác, mọi chuyện thật sự là vượt quá dự liệu của hắn, khiến lòng dạ sắt đá của hắn xuất hiện khe nứt, nhưng chung quy vẫn còn vài phần lý trí, cười khổ một tiếng, hắn nếu theo, vừa lúc lên Thiên Huyền cung, dẫn hắn tới, cũng có thể giúp tâm nguyện của cung chủ đạt thành, trong lòng nghĩ như vậy, lại mang vị chua sót.
Kỳ thật Hàn Đàm cũng không muốn, nếu hắn thực sự muốn vì Hán Nghiêu Sinh, vậy trực tiếp dùng bồ câu đưa tin là tốt rồi, cần gì phải giấu diếm thời gian dài như vậy tự mình đưa người tới Thiên Huyền cung, lúc này Hán Nghiêu Sinh không chừng còn không ở trong cung, không chừng còn đang tìm người bên ngoài, cố tình bỏ gốc lấy ngọn vậy là ý gì?
Tâm người khó sai khiến, cho dù tuyệt thế chi tài, thủy tinh tâm tư sợ cũng khó điều khiển tâm mình, nếu không thần tiên trên trời sống nhiều năm như vậy, có trí tuệ có tâm trí, thế nào cuối cùng vẫn ngã xuống phàm trần? Cho nên nói a, duyên phận muốn tới ai cũng ngăn không được, tâm hợp lại, tình liền gieo xuống, đủ loại cơ duyên xảo hợp, có xui xẻo cũng là một chữ ‘duyên’, coi như là mắc nợ kiếp trước đi.
…
Hai ngọn núi xanh thẳm, phong cảnh pha kiến tú lệ, nhân kiệt địa linh của tạo hoá, đoạn đường từ vùng khỉ ho cò gáy đi đến sơn đạo gập ghềnh này, lão nhân gia ta nếu không phải võ công đã khôi phục, khinh công cũng không tệ lắm, sợ đã mệt muốn đứt chân rồi.
Mấy người phía trước trong sơn đạo rẽ trái rẽ phải như đi trong mê cung, lắc đầu, quả nhiên là tuổi trẻ sung mãn a, đáng thương ta đây một lão già lọm khọm, còn phải leo núi, xem trời đã quá trưa mà không thấy đám người kia có ý định nghỉ chân ăn cơm, xoa xoa cái bụng, sớm biết vậy buổi sáng đã ăn nhiều một chút, giờ đói bụng nhìn ngọn núi, lão nhân gia ta càng lười đi.
Đám Đinh Hình vội vã hồi cung, nào còn có tâm tư ăn uống, mà đường lên núi nhiều lắm chỉ mất nửa ngày, đợi hồi cung rồi nghỉ ngơi vẫn hơn, nào có chuyện về đến nhà, còn ở ngoài cửa nhóm lửa nấu cơm, không vào nhà chứ.
“Ai?” Rất xa có mấy người đứng trên vách đá, xem bộ dáng như thị vệ, có mấy người khác cũng giống như mới trở về đang muốn đi vào.
“Đại công tử ở đây” Mạc Khải vượt lên vài bước, đưa lên một lệnh bài bằng đồng.
Kẻ phụ trách giữ cửa quan Thiên Huyền cung vừa thấy lệnh bài kia, lại nghe là Hàn Đàm, lập tức cúi người hạ bái “Thuộc hạ tham kiến Đại công tử, cung nghênh Đại công tử hồi cung.”
Hàn Đàm gật gật đầu, dẫn đầu đi lên, nguyên lai Thiên Huyền cung được xây trên vách đá, chẳng trách ba mươi năm qua vẫn không người nào có thể tìm được vị trí cụ thể của nó.
Ta sợ hãi thán phục, đang định theo sau, lúc này kẻ vốn cung kính mời Hàn Đàm qua đột nhiên lại chen qua trước mặt ta, liền một bước công phu kém cỏi, ta bị người cản lại.
Ta vừa rớt lại vài bước, đám quan môn này liền nghĩ rằng ta đi riêng, cũng không trách được y, Hàn Đàm mặc dù ở Thiên Huyền cung thời gian hơi ngắn, nhưng dù sao vẫn có địa vị cao, đám Đinh Hình nếu có thể đi theo Hàn Đàm, hẳn cũng không phải cung nhân bình thường, đám quan môn hàng năm ở đây, hẳn đều nhận thức, nhưng ta không giống, ta là lần đầu tiên tới đây, bị cản cũng không có gì đáng trách, mấu chốt là, ta căn bản không phải người Thiên Huyền cung a.
“Bài điệp, tính danh” Người nọ thấy ta không đáp, lại hỏi.
“Ta và Đại công tử các ngươi đi cùng nhau” Nói xong tính gọi Hàn Đàm lại làm chứng, nhưng ta không nhìn còn khá, vừa nhìn, bọn hắn đã chạy mất dạng, giờ sao, chẳng lẽ muốn ta hô to ta là thượng cấp của Hán Nghiêu Sinh sao?
.
.
.
Bên ta đang nhu tình mật ý, đột nhiên nhảy ra tên phá đám, sao không buồn bực, Hàn Đàm vừa thấy có người về lập tức lại biến về bộ dạng cách xa ngàn dặm, khiến lão nhân gia ta tức giận công tâm, cảm tình vừa dụ được đều uổng phí, sớm biết vậy còn không bằng củi khô lửa bốc một phen, ít nhất hiệu quả rõ rệt, chỉ là không biết tốt rõ rệt hay xấu rõ rệt thôi.
Trọng Thích lúc trở lại nhìn đúng cảnh tượng này, Đại công tử một bên lẳng lặng đả tọa, mà có kẻ quấn lấy bọn hắn thì đang nhìn Đại công tử tha thiết mong chờ, còn Đinh Hình thì ở một bên nướng thỏ một bên cảnh giác ác lang, cũng không biết là sợ ác lang này sẽ ăn thỏ hay trộm Đại công tử nhà hắn, tóm lại không khí vô cùng quái dị.
Trọng Thích buông bó củi ngồi một bên, cảnh giác nhìn ác lang vẫn đang tha thiết nhìn Đại công tử nhà hắn một cái, lại hướng Đinh Hình hỏi “Xảy ra chuyện gì sao?” Không thể trách hắn cẩn thận, Đại công tử đối xử với người này vô cùng mâu thuẫn, mà người này rất khả nghi, chớ nói từ khi hắn tới kéo theo bao nhiêu sát thủ, chỉ là bây giờ nghĩ lại người này lúc trước xuất hiện ở Thái Bạch lâu đã đủ làm người ta phải suy xét, sao có thể xuất hiện trùng hợp như vậy, dù trùng hợp cũng không đến mức đi theo chân bọn họ, đến hoang sơn dã lĩnh này, cũng thật nhiều chuyện.
Người này rõ ràng cố ý theo chân bọn hắn, thế nhưng Đại công tử lại không cho rằng người này có vấn đề, điều này thật sự là không phù hợp với Đại công tử luôn tiểu tâm cẩn thận, còn nữa, bọn hắn đang muốn về Thiên Huyền cung, để người này theo không phải sẽ lộ Thiên Huyền cung sao? Đại công tử rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Trọng Thích thực đau đầu, nhiều lần muốn ném người này đi, nhưng cứ cách hai ngày người này lại xuất hiện trước mặt bọn họ, chẳng lẽ bọn hắn còn chưa đủ cẩn thận? Nghĩ đến đây càng thêm phiền não, hiện tại thế cục không rõ, địch nhân trong tối, nếu lại bị người này dây dưa nữa, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Vạn nhất hắn thực là địch nhân —— Trọng Thích không dám nghĩ thêm nữa.
Trong nhất thời yên tĩnh đến có thể nghe tiếng châm rơi, chỉ có con ngựa bên cạnh thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hừ, con thỏ bị nướng vàng óng, mỡ rơi xuống lửa xèo xèo biến mất hầu như không còn, đêm này nói dài cũng không dài chẳng qua tất cả đều có suy nghĩ riêng mà thôi.
Nói cũng kỳ quái, từ khi người này đi cùng, những ngày tiếp theo lại thái thái bình bình, sát thủ thường thường xuất quỷ nhập thần kia tựa như mặt trời khuất bóng, vô ảnh vô tung biến mất, càng kỳ quái là, người này những ngày kế tiếp lại không một lần bị vứt lại, trước kia ba ngày hai lần bị bỏ rơi một lần, khiến Đinh Hình cùng Trọng Thích dùng hết thủ đoạn không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng lẽ ngã một lần, khôn hơn chút?
Đương nhiên khôn hay không với bọn họ mà nói cũng không trọng yếu, mắt thấy Lạc Dương ngày một gần, đến Mạc Khải luôn trầm ổn cũng nhịn không được lộ ra một tia vui mừng, nếu trở lại trong cung, tự nhiên không sợ sát thủ tiếp tục quấy rối, huống chi Thiên Huyền Cung bí ẩn, muốn tìm được hoặc đi vào, cũng mất một phen công phu.
Bất quá mắt thấy đã về đến, vấn đề kia cũng lập tức tới, ba người theo sau Hàn Đàm không khỏi đều nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ Đại công tử thật muốn mang người này vào Thiên Huyền cung? Tuy nói lấy thân phận Đại công tử muốn dẫn người vào cũng không ai dám nói gì, nhưng một người không thuộc Thiên Huyền cung, lại đang bị hoài nghi, Đại công tử chẳng lẽ không sợ người này mang ác ý, mang vị trí của Thiên Huyền cung truyền ra ngoài sao?
Nghĩ vậy, mày lại súc thâm một tầng, âm thầm hạ quyết tâm, một khi không thể cản người này tiến vào Thiên Huyền cung, vậy vào cung rồi nhất định phải thời khắc theo dõi người này, để ngừa hắn làm gì đó tổn hại đến Đại công tử cùng Thiên Huyền cung.
Mấy người kia nghĩ như vậy, Hàn Đàm lại mang tâm tư khác, mọi chuyện thật sự là vượt quá dự liệu của hắn, khiến lòng dạ sắt đá của hắn xuất hiện khe nứt, nhưng chung quy vẫn còn vài phần lý trí, cười khổ một tiếng, hắn nếu theo, vừa lúc lên Thiên Huyền cung, dẫn hắn tới, cũng có thể giúp tâm nguyện của cung chủ đạt thành, trong lòng nghĩ như vậy, lại mang vị chua sót.
Kỳ thật Hàn Đàm cũng không muốn, nếu hắn thực sự muốn vì Hán Nghiêu Sinh, vậy trực tiếp dùng bồ câu đưa tin là tốt rồi, cần gì phải giấu diếm thời gian dài như vậy tự mình đưa người tới Thiên Huyền cung, lúc này Hán Nghiêu Sinh không chừng còn không ở trong cung, không chừng còn đang tìm người bên ngoài, cố tình bỏ gốc lấy ngọn vậy là ý gì?
Tâm người khó sai khiến, cho dù tuyệt thế chi tài, thủy tinh tâm tư sợ cũng khó điều khiển tâm mình, nếu không thần tiên trên trời sống nhiều năm như vậy, có trí tuệ có tâm trí, thế nào cuối cùng vẫn ngã xuống phàm trần? Cho nên nói a, duyên phận muốn tới ai cũng ngăn không được, tâm hợp lại, tình liền gieo xuống, đủ loại cơ duyên xảo hợp, có xui xẻo cũng là một chữ ‘duyên’, coi như là mắc nợ kiếp trước đi.
…
Hai ngọn núi xanh thẳm, phong cảnh pha kiến tú lệ, nhân kiệt địa linh của tạo hoá, đoạn đường từ vùng khỉ ho cò gáy đi đến sơn đạo gập ghềnh này, lão nhân gia ta nếu không phải võ công đã khôi phục, khinh công cũng không tệ lắm, sợ đã mệt muốn đứt chân rồi.
Mấy người phía trước trong sơn đạo rẽ trái rẽ phải như đi trong mê cung, lắc đầu, quả nhiên là tuổi trẻ sung mãn a, đáng thương ta đây một lão già lọm khọm, còn phải leo núi, xem trời đã quá trưa mà không thấy đám người kia có ý định nghỉ chân ăn cơm, xoa xoa cái bụng, sớm biết vậy buổi sáng đã ăn nhiều một chút, giờ đói bụng nhìn ngọn núi, lão nhân gia ta càng lười đi.
Đám Đinh Hình vội vã hồi cung, nào còn có tâm tư ăn uống, mà đường lên núi nhiều lắm chỉ mất nửa ngày, đợi hồi cung rồi nghỉ ngơi vẫn hơn, nào có chuyện về đến nhà, còn ở ngoài cửa nhóm lửa nấu cơm, không vào nhà chứ.
“Ai?” Rất xa có mấy người đứng trên vách đá, xem bộ dáng như thị vệ, có mấy người khác cũng giống như mới trở về đang muốn đi vào.
“Đại công tử ở đây” Mạc Khải vượt lên vài bước, đưa lên một lệnh bài bằng đồng.
Kẻ phụ trách giữ cửa quan Thiên Huyền cung vừa thấy lệnh bài kia, lại nghe là Hàn Đàm, lập tức cúi người hạ bái “Thuộc hạ tham kiến Đại công tử, cung nghênh Đại công tử hồi cung.”
Hàn Đàm gật gật đầu, dẫn đầu đi lên, nguyên lai Thiên Huyền cung được xây trên vách đá, chẳng trách ba mươi năm qua vẫn không người nào có thể tìm được vị trí cụ thể của nó.
Ta sợ hãi thán phục, đang định theo sau, lúc này kẻ vốn cung kính mời Hàn Đàm qua đột nhiên lại chen qua trước mặt ta, liền một bước công phu kém cỏi, ta bị người cản lại.
Ta vừa rớt lại vài bước, đám quan môn này liền nghĩ rằng ta đi riêng, cũng không trách được y, Hàn Đàm mặc dù ở Thiên Huyền cung thời gian hơi ngắn, nhưng dù sao vẫn có địa vị cao, đám Đinh Hình nếu có thể đi theo Hàn Đàm, hẳn cũng không phải cung nhân bình thường, đám quan môn hàng năm ở đây, hẳn đều nhận thức, nhưng ta không giống, ta là lần đầu tiên tới đây, bị cản cũng không có gì đáng trách, mấu chốt là, ta căn bản không phải người Thiên Huyền cung a.
“Bài điệp, tính danh” Người nọ thấy ta không đáp, lại hỏi.
“Ta và Đại công tử các ngươi đi cùng nhau” Nói xong tính gọi Hàn Đàm lại làm chứng, nhưng ta không nhìn còn khá, vừa nhìn, bọn hắn đã chạy mất dạng, giờ sao, chẳng lẽ muốn ta hô to ta là thượng cấp của Hán Nghiêu Sinh sao?
.
.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook