Từ sau khi đăng cơ cho đến khi bắt đầu để tang tiên đế, Từ Tấn mỗi ngày đều chong đèn thâu đêm xử lý mọi việc trong cung và trên triều, Lục Vi Tầm ở bên ngoài vẫn luôn phối hợp giúp đỡ, những lúc rảnh rỗi sẽ ghé lại Trường Minh cung uống trà.

Trước đây trong lòng Từ Tấn vẫn còn lo lắng khi phải ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, y tứ cố vô thân, muốn khiến cho chúng thần trong triều tin phục một người soán vị như y không phải là chuyện một sớm một chiều.

Huống chi y còn phải đề phòng Lục Vi Tầm, chỉ cần nghĩ đến liền đau đầu.

Mặc dù Từ Tấn rất thận trọng, y có lòng bảo hộ con dân trong thiên hạ, nhưng từ nhỏ chủ yếu chỉ tập võ, việc định đoạt sách lược của văn nhân chắc chắn vẫn sẽ có sai sót.

Mà y lại chưa từng nghĩ đến chuyện Lục Vi Tầm đã cho thủ hạ xử lý đầu đuôi gốc ngọn, còn toàn tâm toàn lực vận dụng các mối giao thiệp ngầm giúp y giải quyết không ít phiền toái.

Dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng*.

Mặc dù Từ Tấn không biết vì sao Lục Vi Tầm lại thật tâm với y như thế này, nhưng thế cục trước mắt không thích hợp để hoài nghi nặng nề đối phương, cho nên ngoại trừ tạm thời tín nhiệm hắn thì không còn con đường nào tốt hơn.

*Dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng: Dùng người thì không thể hoài nghi người đó, nếu đã nghi thì không thể dùng nữa.

Từ Tấn mệt mỏi phê tấu chương,tay trái chống lên đầu, Lục Vi Tầm ngẩng đầu nhìn thấy y nhíu mày nhăn mặt, buông chung trà xuống đi tới bên cạnh long ỷ, nghiêng người ngồi vào bên tay vịn, vươn tay ra xoa huyệt thái dương của Từ Tấn, "Bệ hạ mệt rồi sao?"
Từ Tấn liếc Lục Vi Tầm một cái, đã quen với hành động vô phép vô tắc của hắn, thuở thiếu thời y ở lãnh cung, mẫu phi xuất thân cung nữ, cho nên cũng không tuân thủ cung quy nghiêm ngặt cùng lễ nghi cứng nhắc, cảm thấy một đứa trẻ chỉ nên đi chơi thôi là được.

Sau đó Từ Tấn dành thời gian ở quân doanh còn nhiều hơn ở trong phủ, vốn không ưa lễ nghi phiền phức, cho nên đối với hành động không hợp quy củ của Lục Vi Tầm cũng chẳng thấy phản cảm.

Nếu đổi thành những Hoàng Đế khác, sợ là đã sớm đem hắn ra trị tội.

Thủ pháp đấm bóp của người này ngược lại rất thoải mái, Từ Tấn để tay xuống, đầu thuận thế tựa vào bên cạnh eo Lục Vi Tầm, cố chấp dùng chu bút phê sửa tấu chương, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa ném bút sang một bên,"Toàn là những chuyện sáo rỗng, chỉ có vài ba câu mà cứ nói đi nói lại mãi, trẫm xem đến phát chán rồi."
Lục Vi Tầm không khỏi tức cười, "Bệ hạ, cái này còn phải xem đến hết đời đó."
Từ Tấn có chút giận dỗi, không nói nữa, dứt khoát nhắm hai mắt lại, rõ ràng là đang muốn đình công.

Lục Vi Tầm đảo mắt, đưa ra chủ ý của hắn, "Nếu không thì bệ hạ truyền ý chỉ, lệnh cho bọn họ tấu chương mỗi ngày đưa lênh đều không được quá năm mươi chữ đi?"
Từ Tấn lạnh lùng hừ một tiếng, "Trẫm vừa mới đăng cơ đã hạ chỉ như vậy đại thần sẽ nghĩ trẫm như thế nào? Nếu là thấy trẫm buông thả thì giảng đạo cho trẫm nghe sao."
"Nhưng bệ hạ chỉ là lười biếng một chút thôi mà?"

Từ Tấn nghe vậy mở to mắt hung dữ trừng hắn, ngồi thẳng dậy đẩy Lục Vi Tầm ngã từ trên tay vịn xuống, đối phương nhất thời không kịp phản ứng bị đẩy té lăn ra đất, trên sàn có lót thảm, cũng không đau lắm nhưng quả thực hơi mất mặt.

Từ Tấn chột dạ liếc hắn, ương ngạnh nói, "Ai bảo ngươi trêu trẫm."
Lục Vi Tầm không tức giận, đứng lên phủi lớp bụi trên áo bào, nhịn cười nói: "Phải, thần sai rồi, thần không nên trêu chọc bệ hạ." Hắn thở dài thường thượt, lại tiến về phía trước ngồi xuống bên cạnh Từ Tấn, đối phương nhanh chóng dịch qua một bên tránh đi.

Lục Vi Tầm tự nhiên cầm chu bút lên nhìn vào bản tấu, "Thần lấy công chuộc tội, có được không?"
Đem tấu chương giao cho bề tôi tâm phúc để phê chữa là việc mà các triều đại trước đều có, mà nay trong triều Từ Tấn quả thực không có văn thần khiến cho y tin tưởng giao phó, về phần Lục Vi Tầm, bởi vì y vẫn luôn ngại mặt mũi nên chưa từng mở lời, mà nay hắn tự mình thỉnh mệnh, đó cũng là điều mà y muốn.

Không biết Lục Vi Tầm có nhận ra tiểu Hoàng Đế bên cạnh trong lòng không được tự nhiên hay không, mực đỏ trên đầu bút thấm xuống giấy, tốc độ viết chữ so với Từ Tấn còn nhanh hơn, Từ Tấn nhìn chằm chằm động tác của hắn, cẩn thận học hỏi những đạo lý trên đó.

Nhìn thấy chiết tử được Lễ bộ Thượng thư trình lên, Từ Tấn chỉ lướt qua nhưng lại không để ý mấy, Lục Vi Tầm lại khác, hắn nhíu mày, vẽ một dấu gạch đỏ rồi bác bỏ.

Khi hắn đóng chiết tử lại, trộm liếc nhìn Từ Tấn một cái, thấy thần sắc đối phương không thay đổi, với tay ra xa lấy một quyển khác, thờ ơ hỏi: "Bệ hạ định khi nào thì mới tổ chức lễ tuyển tú?"
Từ Tấn nhìn hắn, "Ngươi đều bác bỏ cả rồi, sao còn tới hỏi trẫm?"
"Bệ hạ cũng đâu có ngăn cản thần?" Lục Vi Tầm chính là cây ngay không sợ chết đứng.

Từ Tấn không rõ hắn quan tâm chuyện hậu cung làm cái gì, "Tạm thời trẫm không có ý định này, đợi một thời gian nữa để triều cục an ổn đã."
Trong mắt Lục Vi Tầm thoáng qua một tia khác thường, "Vị thiếp thất ở trong Vương phủ của bệ hạ trước đây đâu, vì sao không an bài cho nàng vào cung?" Hắn cong cong khóe miệng, "Bệ hạ mỗi ngày bề bộn chính sự, ban đêm cũng không cần người hầu hạ hay sao?"
Từ Tấn cảm thấy lời này của hắn có chút cay nghiệt, ban ngày y bận rộn việc triều chính, ban đêm cũng chẳng dễ dàng ngủ ngon giấc, nào còn có tâm tư muốn được hầu hạ? Nhưng mà nói đến vị thiếp thất kia, "Trẫm ban cho nàng một số châu ngọc, để nàng xuất phủ, nàng là một thứ nữ, lại ở trong phủ đợi hết nửa năm, trong khi trẫm một mực ở bên ngoài chinh chiến, vốn đã rất hổ thẹn với nàng." Y tựa vào lưng ghế nhắm mắt, "Trẫm không thích nhìn thấy đàn bà trong cung tranh kỳ đấu diễm, chuyện tuyển tú trước mắt hay là cứ kéo dài thêm nửa năm một năm gì nữa đi."
Lục Vi Tầm nghe vậy, chân mày đang nhíu lại chậm rãi giãn ra, hắn nhìn về phía Hoàng Đế đang rất buồn ngủ kia, khẽ cười nói: "Bệ hạ mệt mỏi rồi thì đi nghỉ sớm đi, tấu chương thần sẽ phê chữa hoàn chỉnh cho người."
Ánh mắt của Từ Tấn vốn tràn ngập sự hoài nghi, nhưng Lục Vi Tầm quả thực chân thành đến mức thái quá, y liếc nhìn tấu chương chất cao như núi trên trác, biểu tình thả lỏng.

Lục Vi Tầm thấy y đáp ứng, gọi Trịnh An ở bên ngoài điện vào hầu hạ Hoàng Đế thay y phục, Từ Tấn đứng dậy, trước khi đi còn khách sáo, "Làm phiền nhiếp chính vương rồi."
"Có thể giúp đỡ bệ hạ phê tấu chương là vinh hạnh của thần."
Từ Tấn nằm trên long tháp chun mũi một cái, lời nói của Lục Vi Tầm, nghe rất hư tình giả ý, nhưng vì sao y cứ nhìn vào đôi mắt đó của hắn là luôn không tự chủ được tin tưởng chứ?
Thật là kì quái.

08.

Từ Tấn bắt đầu tịch thu tài sản của các đại tham quan trong triều đình, y vốn là người ở quân doanh, thủ đoạn xử lí chuyện triều chính như sấm rền gió cuốn, Lục Vi Tầm hài lòng nhướn mày, đợi đến khi thị vệ đưa những quan viên kia đi mất, hắn mới đi lên phía trước chắp tay nói, "Bệ hạ, mấy vị đại nhân này cấp bậc không thấp, quan vị này trống chỗ, cũng không thể để người có lòng đoạt đi."

Người có lòng, hắn nên nhìn xem, hắn mới là người có lòng đó.

Từ Tấn thầm oán trong lòng, nhưng biểu hiện trên mặt không thay đổi, "Hả? Vậy xem ra trong lòng nhiếp chính vương đã chọn được người phù hợp rồi."
"Bệ hạ anh minh." Lục Vi Tầm đưa cuộn chiết tử cho Trịnh An trình lên, "Đây đều là nhân tài từ Hàn lâm viện mà thần đã vì bệ hạ dày công lựa chọn, chờ mong được bệ hạ trọng dụng."
Lưu thừa tướng đứng bên cạnh liếc nhìn hắn, nhếch mép không nói gì.

Tầm mắt Từ Tấn quét qua những cái tên trong danh sách, quả thật đây là những người xuất sắc nhất trong Hàn lâm viện mấy năm gần đây, chẳng qua là vẫn chưa tra rõ được gia thế và thế lực đứng sau, cho nên cũng không thể tùy tiện dùng người, y nhận lấy chiết tử, "Làm phiền Lục khanh rồi."
"Có thể thay bệ hạ phân ưu chính là phúc phận của thần."
Sau khi bãi triều, Lục Vi Tầm sớm nhìn thấy Thừa tướng không để mình vào mắt đang đi bên cạnh, "Lưu thừa tướng có lời gì muốn nói với bổn vương sao?"
Lưu thừa tướng nheo mắt, hai người tránh khỏi đám quần thần đông đúc, lão mới thấp giọng nói, "Vương gia, trước Thái tử cung biến, thần vì trật tự xã tắc mà ủng hộ bệ hạ, nay triều chính vừa mới ổn định, Vương gia liền công khai tiến cử nhân tài, có hơi quá mức rồi."
Lục Vi Tầm cười ha ha, "Lưu Tương à, ông vẫn còn như vậy sao, thật là ngoan cố." Không chờ cho Thừa tướng kịp phản ứng, hắn lại nói, "Thần lòng dạ như Tư Mã Chiêu, ông cho rằng bệ hạ không biết sao? Những gì thần làm đều là vì tốt cho bệ hạ, tốt cho Đại Ngu, nếu như thần có tư tâm, kiêng kỵ thần nhất chắc chắn chính là bệ hạ, cũng không tới phiên ngài bận tâm."
Lưu thừa tướng bị lời nói của hắn làm cho nghẹn ứ, nóng giận phất tay áo bỏ đi, Phương Dự bước đến sau lưng Lục Vi Tầm, "Vương gia, Thừa tướng kia toàn đối nghịch với ngài, có muốn..."
Lục Vi Tầm cau mày, phất tay, "Không cần, mặc dù ông ta hơi ngoan cố, nhưng cũng là nguyên lão trong triều, động vào ông ta dễ dàng tổn thương căn cơ của Đại Ngu, bệ hạ xử trí mấy người kia đều chỉ là giết gà doạ khỉ, lúc này chưa cần phải làm to chuyện, sợ rằng sẽ có kẻ thừa cơ lợi dụng."
Phương Dự bóp cằm, chẳng lẽ ngài không phải cũng tự mình thừa cơ lợi dụng hay sao, Lục Vi Tầm có thể nắm giữ quyền lực đều là nhờ có ám mạch, nắm được sơ hở của các đại thần, ngoài mặt thể hiện mình chẳng có bao nhiêu người phụ thuộc, lại nói rằng muốn khuyên nhủ Hoàng thượng, nhưng còn không biết Hoàng thượng có đồng ý hay không.

Phương Dự dựa vào sự thấu hiểu của mình đối với vị Vương gia mà mình đã đi theo từ nhỏ, Vương gia nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, vốn là muốn phá cho triều đình này long trời lở đất, làm sao có thể thật sự chấp nhận làm nhiếp chính vương, còn quay ngược lại tận tâm giúp đỡ cho vị Hoàng Đế kia.

Đi theo Lục Vi Tầm, nhìn người này không hồi phủ mà chạy vào cung trở lại, Phương Dự không nhịn được lên tiếng, "Vương gia, ngài toàn đi lấy lòng Hoàng thượng, trong cung đã truyền đi rất nhiều lười đồn đại rồi kìa."
"Hửm?" Lục Vi Tầm nghe được lời này thả chậm nhịp bước, nheo mắt nhướn mày, hứng thú bừng bừng hỏi lại, "Nói nói, là lời đồn như thế nào?"
Phương Dự cúi đầu, "Chính là có thuộc hạ đi loanh quanh trong cung, đúng lúc nghe được hoạn quan nói rằng Hoàng thượng bị ngài uy hiếp, nói các ngài trong lúc cung biến, triều đình hoảng loạn đã đạt được một thỏa thuận, còn nói..."
"Còn nói gì?"
Phương Dự ngẩng đầu nhìn Lục Vi Tầm, mắt đối mắt nhìn nhau chằm chằm, lại lập tức cúi đầu, trong lòng thầm ảo não sao mình lại lắm mồm lắm miệng nói mấy chuyện này làm gì.

Hắn mím môi rồi lắp bắp, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Còn nói Vương gia cưỡng ép Hoàng thượng...!Hành sự bất chính."
Lục Vi Tầm lần này hoàn toàn dừng bước, Phương Dự không dám ngẩng đầu, da đầu một trận tê dại.

Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất chính là nhìn thấy Lục Vi Tầm nổi giận, đây chính là sự giận dữ mà chỉ có thể lột da, mổ xẻ lòng người thì mới có thể hả giận.


Không lâu sau, Phương Dự nghe hắn hỏi: "Chuyện này có bị truyền ra bên ngoài cung chưa?"
"Ở bên ngoài chưa từng nghe nói."
Phương Dự suy nghĩ một chút, nếu không thì sẽ nhận lệnh đi xử giết mấy tên hoạn quan bịa đặt kia, ai ngờ đối phương chỉ thong thả buông một câu: "Lời đồn này chỉ truyền trong nội cung, không truyền ra bên ngoài, vậy thì để cho bệ hạ tự mình phái người đi xử lý đi."
"Hả?" Phương Dự chớp mắt một cái người trước mặt đã treo ý cười trên đôi chân mày, vận công chạy vào cung, hắn gãi gãi sau gáy, Vương gia cũng không nhất thiết phải gấp gáp như vậy.

Chủ tử nhà hắn võ công tuy không được tốt, nhưng khinh công vẫn có thể xem là ổn định, bằng không nếu để cho thị vệ Tử Cấm Thành dòm ngó, sợ rằng sẽ bị giễu cợt sau lưng.

Khi Lục Vi Tầm xuất hiện ở Ngự thư phòng, Từ Tấn đang nói chuyện cùng với mấy vị học sĩ, đều là những vị mà hắn đã xếp vào trong danh sách.

"Thảo dân tham kiến Vương gia."
"Đứng lên đi, bệ hạ ở trước mặt, không cần phải quỳ hành lễ đâu." Lục Vi Tầm khoát tay một cái, Từ Tấn nhìn hắn tới là biết không có chuyện gì tốt đẹp, phân phó vài câu rồi để cho bọn họ lui xuống.

Sau khi người đã đi hết cả, Lục Vi Tầm cũng lười hành lễ với Từ Tấn, đi thẳng lên đài rót một chung trà giải khát, vị đầu vừa đắng vừa chát, hắn cố nén nuốt xuống, thần sắc lạnh như băng quét qua cung nhân ở bốn phía, "Các ngươi đều đang làm cái gì thế, nước trà khó uống như vậy cũng dám cho bệ hạ uống."
Hai cung nữa bị dọa sợ nhanh chóng quỳ xuống đất dập đầu, "Vương gia thứ tội, Vương gia thứ tội..."
Từ Tấn lúng túng sờ mũi ho khan một tiếng, "Không trách bọn họ, trà này là do trẫm nhất thời ngứa tay muốn pha thử..." Y chột dạ nhìn về phía khuôn mặt cứng nhắc của Lục Vi Tầm, "Thật sự là khó uống như vậy sao?"
Lục Vi Tầm hoàn toàn cạn lời, "Thật ra...!Cũng không khó uống lắm." Hắn đuối hai cung nữ kia ra ngoài, mặt mày vui vẻ pha một bình trà khác cho Từ Tấn, "Nếu như bệ hạ muốn học, thần có thể dạy người."
Từ Tấn bưng chung trà của mình lên nếm một hớp, cảm thấy tốt vô cùng, lại uống thêm một hớp trà Lục Vi Tầm vừa mới pha rót vào...!Được rồi, khả năng này rõ là rất khó lĩnh hội.

Nhưng y lại chỉ gượng gạo, lạnh lùng hỏi, "Trẫm học những thứ này để làm gì?"
Lục Vi Tầm lắc đầu, "Bệ hạ cảm thấy những người kia như thế nào?"
"Học thức quả thật không tệ, danh liệt tiền mao, trái lại rất hiểu đạo lý, chỉ là..."
"Chỉ là người của thần." Lục Vi Tầm tiếp lời y, "Bệ hạ không tin tưởng?"
Từ Tấn cau mày, ý tốt của Lục Vi Tầm đối với y vô cùng thẳng thắn tự nhiên, nếu như hắn hơi che đậy một chút thì còn có thể tìm được một con đường sống, vậy mà người này lại cứ như vậy ung dung nhàn nhã, lúc nào cũng nhếch mép cười nhẹ nhàng, nếu không chấp nhận hắn sẽ tỏ ra mình chính là người đa nghi lo ngại, không đủ rộng lượng.

Lục Vi Tầm thấy Từ Tấn cúi đầu uống trà, lại trầm mặc không nói lời nào, liền đổi sang một đề tài khác, "Mới nãy thần tiến cung nghe một vài lời đồn đại, bệ hạ có biết hay chưa?"
"Lời đồn đại gì?"
"Chính là lời cung nhân đồn đại về quan hệ của bệ hạ và thần..." Lục Vi Tầm liêc thấy sắc mặt Từ Tấn có chút cổ quái, cười rồi lại nói, "Cũng không biết đây là tin vịt truyền đến từ nơi nào, nhưng chuyện càng quá lên, lọt đến tai thần, thậm chí nói rằng thần cùng bệ hạ hành sự bất chính."
"Thật là hoang đường!" Từ Tấn nghe vậy cả giận, "Trong cung vốn đã không yên ổn, mấy ngày trước trẫm đã sớm lệnh cho Trịnh An xử trí những người phao tin đồn nhảm, lại còn có người lắm miệng đến bên tai nhiếp chính vương sao."
Lục Vi Tầm vội vàng đứng lên châm trà cho y, "Bệ hạ bớt giận, lời này là do thuộc hạ của thần truyền lại, hôm nay mới nghe được, Trịnh công công lo liệu thỏa đáng, nhất định sẽ không để xảy ra bất trắc."
Hắn lại thở dài một tiếng, "Bất quá, thần quá là oan ức rồi, ngay đến cả tay của bệ hạ thần còn chưa từng cầm qua, tin đồn kia quả là oan uổng cho thần..." Lời nói ngưng lại một chốc, "Bệ hạ đã sớm phái người đi xử trí, cũng biết đó là lời đồn, thần mỗi ngày chạy đến chạy đi trong cung người cũng không báo cho thần biết."
Từ Tấn chưa hiểu rõ lời này là muốn biểu đạt cái gì, "Ngươi cũng biết chuyện mỗi ngày ngươi chạy đến chỗ này trêu chọc trẫm khiến cho người người nghi vấn, sao còn tới làm gì?"
Lục Vi Tầm cười nói, "Không phải là hôm nay thần mới biết sao? Bệ hạ ngại thần nói, vậy vì sao không truyền ý chí xuống dưới, nói thần làm tổn hại thị hiếu trong cung, cấm chỉ nhập cung?
Trong lòng Từ Tấn thầm phản đối, y hạ chỉ trách móc Lục Vi Tầm làm tổn hại thị hiếu, há chẳng phải là ngầm thừa nhận tin đồn hành sự bất chính?
"Thử địa vô ngân tam bách lưỡng*, ngươi ta là quân thần chi giao, cần gì phải hạ xuống thánh chỉ như thế?"
* Thử địa vô ngân tam bách lưỡng: Ở đây không có ba trăm lạng bạc.


Trong dân gian có câu chuyện: Có người đem bạc đi giấu.

Sợ lộ, sau khi chôn xong, anh ta bèn cắm cái bảng ở trên và ghi: "Ở đây không có ba trăm lạng bạc".

Anh hàng xóm tên là Lý Tứ thấy tấm bảng này, bèn đào lấy số bạc đó rồi viết lên mặt kia của tấm bảng: "Lý Tứ nhà đối diện không hề ăn trộm".

"Quân thần chi giao tự có đối đãi một cách thẳng thắn với nhau, bệ hạ lại gạt thần như vậy, khắp nơi đều đề phòng thần, thần đây cực kì thương tâm."
Từ Tấn nghe hắn nói những lời này, mũi nhọn lại bay vòng trở lại, "Được rồi, không phải là ngươi muốn trẫm thu nhận những học sĩ kia hay sao? Trẫm nhận lời ngươi là được."
Lục Vi Tầm lại bắt đầu đường đường chính chính giải thích, "Bệ hạ nay đang lúc cần người, muốn thu liền thu, nào cần phải hỏi qua thần? Vừa rồi bãi triều, Lưu Tương nói thần độc tài quyền hành, dã tâm tràn trề, không coi bệ hạ ra gì, phỏng chừng hắn đã tố cáo thần không ít trước mặt bệ hạ, đáng thương cho thần vẫn luôn trung thành với người, lại bị người khác nghi kị thành như vậy."
Từ Tấn rũ mắt liếc nhìn tấu chương của Lưu thừa tướng, đúng là có nhắc y cẩn thận đề phòng nhiếp chính vương, lí do ngược lại không nghiêm trọng giống như lời Lục Vi tầm nói, "Tư tưởng của Lưu Tương đúng là có hơi cổ hủ, nhưng rốt cuộc đây vẫn là giang sơn của Từ gia, tiên đế cũng đã băng hà, cung biến vì Thái tử mà ra, nhưng tất cả đều liên quan đến ngươi, làm sao có thể không kiêng kị ngươi?"
"Vậy bệ hạ cũng kiêng kị ta sao?" Ánh mắt Lục Vi Tầm trầm xuống, hóa thành một đầm nước sâu không nhìn thấy đáy.

Từ Tấn ngẩng đầu nhìn hắn rồi đặt cây bút trên tay xuống, nếu đặt vào thời điểm trước đây, y đúng là có kiêng kị, nhưng mấy ngày nay Lục Vi Tầm đích thực là vẫn luôn tận tâm tận lực giúp đỡ, người ngoài không thấy được, nhưng Từ Tấn trong lòng rõ ràng, không có Lục Vi Tầm, hoàng vị của y căn bản không thể ngồi lên một cách yên ổn.

"Ngươi và ta đã là quân thần, tại sao lại nói là kiêng kị?" Từ Tấn lại cầm bút phê chữa tấu chương, lạnh nhạt nói, "Những lời này của ngươi hôm nay trẫm coi như là không nghe, giữa quân thần tối kị nhất là những lời gièm pha nịnh nọt, ngươi biết rõ còn cố phạm."
Lục Vi Tầm hốt hoảng cau mày một lúc, sau đó lại cười lên, "Thần biết sai rồi." Hắn tiến lên giúp Hoàng đế mài mực, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mực đen, trong ánh mắt có chút suy sụp nhưng cũng rất thoải mái, "Thần trở thành gian thần lớn nhất ở bên cạnh bệ hạ, sẽ không còn những thứ ti tiện cùng những tên tiểu nhân nào có thể hại đến bệ hạ."
Từ Tấn nghe vậy trong lòng phút chốc như bị khoét một lỗ, nhíu mày, cong môi muốn nói cái gì, đầu óc suy nghĩ lòng vòng, cuối cùng vẫn là quay về chuyện triều chính, "Từ khi trẫm lên ngôi tới nay, Lưu Tương vẫn luôn một mực duy trì thăng bằng triều cục, đối với trẫm cũng là người tận tâm tận lực, lão ta tuy không muốn nhìn thấy mặt ngươi, nhưng cũng đừng so đo quá đáng với lão."
Lục Vi Tầm nhăn mặt, "Bệ hạ cũng tận tình khuyên nhủ Thừa tướng như vậy sao?"
Từ Tấn sững sốt, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt đi nơi khác, "Như thế nào...!Trẫm cũng không có thảnh thơi như vậy."
Khóe miệng Lục Vi Tầm treo lên nụ cười, "Thần biết là thần không đúng, không nên so đo với Thừa tướng, cũng không nên liên lụy làm khó bệ hạ, không nên đem tin đồn nhảm của cung nhân đến để chất vấn bệ hạ, không nên ở chỗ bệ hạ kêu oan, không nên..."
"Được rồi, làm sao mà cứ không nên mãi vậy?" Từ Tấn thầm oán người này tâm khẩu vô cùng bất đồng, ngoài miệng tuy nói biết sai, nhưng lúc làm thì lại là cây ngay không sợ chết đứng, "Trẫm cũng chẳng nói ngươi không đúng, nhưng ngươi vốn đã ỷ vào việc trẫm dung túng ngươi trong triều đình này mà không kiêng nể gì cả..."
Khuôn mặt của đối phương tràn ngập sự vô tôi, "Thần chỉ là một phiên vương khác họ, không nơi nương tựa, triều đình lẫn hoàng cung đều là nơi dễ dàng bị người khác ăn tươi nuốt sống không nhả xương, không có bệ hạ, thần sơ ý một chút là đã thành cô hồn dã quỷ bay lòng vòng trong vương phủ, không ỷ lại bệ hạ thì thần nên nương tựa vào ai đây?"
Từ Tấn biết người này không đổi được cái tật ba hoa lắm lời, theo lý mà nói trước mắt y còn phải dựa vào thế lực ngầm của Lục Vi Tầm để giải quyết những vấn đề nan giải, nhưng y không có khả năng dùng điểm này để chọc cho mình tự mất mặt, vì vậy cho nên mặt dày chấp nhận lý lẽ của hắn, "Trẫm cũng không thể chỉ để cho một mình ngươi ỷ lại được, đây chính là thiên vị."
Lục Vi Tầm nhướn mày, "Bệ hạ đối xử tốt với thần cũng bị xem là thiên vị?"
Từ Tấn thất kinh, hình như y đã dùng sai từ rồi, "Trẫm không phải..."
"Giữa quân thần kiêng kị bên nặng bên nhẹ, bệ hạ rõ ràng đã biết mà còn cố phạm." Lục Vi Tầm ung dung cắt đứt lời y, khiến cho Từ Tấn bị chiếu tướng, thấy đối phương mím môi, sắc mặt khó coi, hắn lại cười hì hì châm thêm trà, "Được rồi, chuyện này cũng chỉ có thần biết, bệ hạ chỉ thiên vị thần, thần tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài."
Từ Tấn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đây làm gian thần, vậy trẫm chẳng phải là hôn quân hay sao."
Lục Vi Tầm lắc đầu nói, "Hoàng đế diệt trừ gian thần, không phải là hôn quân."
Từ Tấn nhíu chặt mày lại, nhận lấy chung trà Lục Vi Tầm đưa tới, "Thần tử trung thành với quân vương, cũng không phải là gian thần."
Sắc mặt Lục Vi Tầm cứng đờ, sau khi Từ Tấn uống trà xong lại khôi phục như cũ, cười khẽ, "Bệ hạ, thần đã nói rất nhiều lần rồi, trà này phải từ từ thưởng thức, không thể uống một cách hào sảng giống như là uống rượu được."
Từ Tấn khoát tay một cái, tiếp tục phê tấu chương, "Nhưng không phải cũng chỉ là uống vào bụng thôi sao..."
tbc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương