[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 2 – Ngoại Hỏa Tự Phần
-
Chương 3
Tư Mã Tuấn mở cửa bước vào, nữ diễn viên y từng bao dưỡng mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn y*.
Khi không trang điểm, cô ta trông xấu đến mức khiến y chán ghét, nhưng hiện tại cô ta xấu xí như thế nào cũng không sao, y chỉ là cần phát tiết mà thôi.
Y không có cách nào ở lại trong nhà Cung Tú Nhân, nơi có tiếng cười ồn ào của trẻ em, không gian ngập tràn mùi thức ăn, hơn nữa Cung Tú Nhân còn mặc một cái tạp dề đi qua đi lại trong nhà bếp, bầu không khí ấm áp đến mức làm cho đầu óc y toàn bộ đều bị đóng băng.
Y nhanh chóng cởi dây thắt lưng của mình, y mặc kệ tiếng rên rỉ của cô ta có chút chân thật nào hay không, ít nhất phát tiết sinh lý có thể giúp y quên đi những chuyện xảy ra tối hôm qua và sáng nay.
Bộ dáng ấm áp của Cung Tú Nhân khi ở nhà làm cho y thật sự chịu không nổi, y sớm đã biết hắn là người thích hợp kết hôn, trên đời này không có kẻ nào có thể thích hợp với gia đình hơn hắn.
Trước kia hắn rời đi loại người lãnh huyết, thối nát như y là đúng, hắn lựa chọn không muốn cùng y phát sinh quan hệ cũng là đúng, người bình thường đều nên rời xa loại người lãnh huyết vô tình giống như y.
Buổi sáng y thiếu chút nữa đã không thể khống chế được mình, nếu như không phải có đứa trẻ kia ở đó, có lẽ y sẽ trực tiếp xé rách quần áo hắn, giống như lúc trước bọn họ ở khách sạn, tham luyến nhiệt độ cùng hương thơm của cơ thể hắn.
Y muốn hôn lên mọi chỗ trên thân thể hắn, ngay cả nơi tư mật nhất cũng không buông tha, y muốn nhìn thấy hai gò má của hắn ửng hồng, sau đó những tiếng rên rỉ phóng đãng kia sẽ dần dần biến thành tiếng thét mãnh liệt hưởng thụ.
Đến nay y vẫn còn tinh tường nhớ rõ cảm giác hai chân hắn vòng qua thắt lưng y, đó không chỉ là làm tình, mỗi lần y đều cảm thấy dường như linh hồn của cả haị đang kêu gọi lẫn nhau, muốn khiến cho linh hồn không trọn vẹn của mình cùng đối phương hợp làm một, không chỉ là thân thể dây dưa, mà giống như ngay cả linh hồn hai người đều phải bên nhau tới chết mới thôi.
Y không biết loại tình huống như thế gọi là gì, nhưng y thật rất vui mừng vì bốn năm trước đã cùng hắn đã chia tay. Một khi chia tay, không nhìn thấy đối phương, loại chuyện làm y lo sợ sẽ không xảy ra lần nữa.
Sau khi phát tiết, Tư Mã Tuấn kéo quần mặc vào.
Cung Tú Nhân yêu y, y làm sao lại không biết, y chỉ biết là khi ấy nếu hai người tiếp tục dây dưa nữa, đến cuối cùng y thật sự sẽ yêu Cung Tú Nhân. Nghĩ đến kết quả như vậy, khiến cho y không khỏi sợ hãi**.
Có lẽ cùng với một người đàn ông là sự trả thù lớn nhất đối với gia tộc Tư Mã, nghĩ đến kết quả nếu chuyện này truyền ra bên ngoài đã khiến cho y rất muốn làm như vậy, bất quá… diễn viên chính trong vở kịch này tuyệt đối không thể là Cung Tú Nhân.
Để cho hắn rời xa loại đàn ông thối nát như y đi, trên đời này còn có rất nhiều người tốt xứng đáng với hắn hơn, để hắn yêu một người nào đó, quan hệ của bọn họ bốn năm trước đã kết thúc rồi, giấy xét nghiệm là bằng chứng để chứng minh quan hệ cha con của Cung Tú Nhân và đứa trẻ kia, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ vĩnh viễn sẽ không có liên quan gì đến nhau nữa.
~~~
Buổi tối, có lẽ bởi vì vài cái hợp đồng xác nhập đã được thông qua, chiến dịch gian nan nhất cũng đã hoàn thành, hiện tại chỉ còn lại một ít vấn đề nhỏ, vậy nên y càng có nhiều thời gian để phóng đãng, chơi đùa.
Thường thì cả người y nồng nặc mùi rượu, khi tỉnh dậy là đang ngủ ở bên cạnh một người phụ nữ xa lạ, thậm chí đến tên người đó là gì y cũng không nhớ rõ.
Hiện tại tình trạng của y trở nên tồi tệ hơn trước, ngay cả có phụ nữ ngủ bên cạnh, y cũng bắt đầu ngủ không ngon nữa.
Ngày hôm trước, y cảm thấy cổ họng khô rát, bác sĩ riêng đưa thuốc cho y, đề nghị y phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng y căn bản là có tai như điếc. Đến hôm nay, y cơ hồ không còn phát ra thanh âm được nữa, cả người mệt mỏi, thậm chí cảm thấy thực khó chịu.
Bây giờ đang là mùa mưa, trời mưa thật sự lớn, y tránh ra khỏi chiếc giường lớn có một người phụ nữ trần trụi đang nằm, mùi hương trên cái giường kia làm cho y cảm thấy phi thường dơ bẩn, tất cả bỗng nhiên khiến y cảm thấy thực chán ghét.
Nguyên bản Tư Mã Tuấn chỉ muốn ra ngoài tùy tiện ăn bữa sáng cho nên không mang dù theo, nhưng một cơn mưa rất lớn làm cả người y ướt đẫm. Y căm giận mắng thầm, cái lạnh truyền đến tận xương cốt.
Kết quả, y không ăn được bữa sáng, bởi vì cơn mưa quá lớn nên nhà hàng y đến không mở cửa. Y đi đến một nhà hàng khác, nơi đó cũng không mở. Sau đó y không về nhà, ngược lại đi dạo lung tung trên đường phố, cái lạnh truyền khắp thân thể y, y lấy áo mưa trùm kín cả người, làm như thế người y càng ẩm ướt hơn.
Y cảm thấy thực không thoải mái, hơn nữa thân thể bắt đầu run rẩy, đến lúc y ngồi xuống mới phát hiện mình đang ngồi ở bậc thang trước nhà người khác, nơi này có thể tránh mưa, hơn nữa có thể khiến cho y an tâm ngồi lại.
Tuy rằng rất lạnh, hơn nữa cái lạnh từ tận trong xương cốt càng lúc càng mãnh liệt, nhưng y lại cảm thấy ngồi ở chỗ này phi thường thoải mái, khiến cho y bắt đầu buồn ngủ, đã vài ngày y không có giấc ngủ ngon nào, phải dùng đến thuốc ngủ mới ngủ được, cho dù uống thuốc cũng thường tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Lúc này, Cung Tú Nhân dẫn theo Cung Tử An vừa đi dạo về.
Mặc dù mưa rất lớn, nhưng con của hắn vẫn bướng bỉnh muốn ra ngoài đi dạo nên hắn đành phải chiều theo ý của Tử An. Gần đến nhà, hắn ngạc nhiên phát hiện có người ngồi ở bậc thang trước nhà hắn.
Toàn thân người đó run rẩy, quần áo đều ướt đẫm, thoạt nhìn giống như người vô gia cư không có nơi nào để đi, nhưng chất liệu quần áo của người đó cũng không tệ lắm, thật sự không giống như người vô gia cư.
Hắn không biết người kia là ai, cũng không biết tại sao hắn ta lại ngồi trước nhà hắn, bởi vì người đó dùng áo khoác trùm lên đầu, không để lộ mặt ra, bởi vậy làm cho Cung Tú Nhân có chút lo ngại, hắn biết tình hình an ninh Đài Loan mấy năm nay có điểm bất ổn, nhưng là khu này từ trước đến nay đều rất yên bình, theo lý thuyết, hẳn là không có vấn đề, có thể chỉ là một người ngồi đó tránh mưa thôi.
Người kia khẽ giật mình, ngước mắt nhìn lên, hô hấp của Cung Tú Nhân nhất thời dừng lại, đôi mắt kia nhanh chóng khiến hắn nhận ra người này là ai, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Tư Mã Tuấn lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Hắn ôm lấy đứa trẻ, buông dù xuống, những giọt mưa cuồng mãnh rơi trên mặt cũng không cách nào cản trở bước đi càng lúc càng nhanh của hắn. Hắn chạy nhanh đến trước mặt Tư Mã Tuấn, y thoạt nhìn thực thê thảm, bộ dáng rất đáng thương, hắn chưa từng nghĩ đến Tư Mã Tuấn lại phi thường chật vật xuất hiện ở cửa nhà hắn.
“Tuấn.”
“Ta lạnh quá.” Giọng nói Tư Mã Tuấn khàn khàn, cả người không ngừng run rẩy.
Giọng nói của y yếu đến nỗi dường như không còn khí lực, Cung Tú Nhân chưa từng nhìn thấy y như vậy, tim của hắn đập mạnh, thanh âm lớn đến mức khiến hắn nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có tiếng tim hắn đập.
Giờ phút này Tư Mã Tuấn tựa như một con mèo bị bỏ rơi, Cung Tú Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì với y, nhưng là hắn biết rõ cá tính của Tư Mã Tuấn không có khả năng sẽ mở miệng xin người khác giúp đỡ.
Hắn đặt túi đồ xuống, lấy ra chìa khóa mở cửa, sau khi để Tử An vào nhà liền quay sang nâng Tư Mã Tuấn dậy, toàn thân y lạnh như băng làm cho Cung Tú Nhân cảm thấy rất đau lòng.
Hắn biết Tư Mã Tuấn không quan tâm đến người khác, hắn thậm chí cảm thấy được y ngay cả bản thân mình cũng không cần, luôn không muốn bất cứ ai trên thế giới này có được hạnh phúc, đó cũng là nguyên nhân mà y luôn tỏ vẻ hận thù với hắn.
Tư Mã Tuấn đưa tay ôm lấy Cung Tú Nhân, vùi mặt vào trong ngực hắn, cảm nhậṇ sự ấm áp của hắn, miệng mấp máy không rõ nói gì nhưng có lẽ chỉ là không ngừng lập lại những lời này: “Ta rất lạnh… rất lạnh.”
Cung Tú Nhân đưa Tư Mã Tuấn vào phòng tắm, lập tức mở vòi hoa sen, dùng nước nóng cọ rửa thân thể lạnh như băng của y, cho đến khi cơ thể y đỡ lạnh hơn một chút, hắn mới cởi bỏ quần áo ướt đẫm trên người y, cơ thể nam tính của y vẫn cường kiện như bốn năm trước, hắn thận trọng cố không chú ý đến nơi chính mình thích chạm vào nhất khi bọn họ ân ái lúc trước.
Sau khi giúp y lau khô thân thể, Cung Tú Nhân thay y mặc một bộ đồ ngủ vào, rồi đỡ y nằm xuống chiếc giường trong căn phòng dành cho khách.
Phát hiện y phát sốt, Cung Tú Nhân lập tức lấy thuốc hạ sốt bắt Tư Mã Tuấn uống hết, bây giờ thần trí Tư Mã Tuấn đã không còn rõ ràng, cho nên hắn nói cái gì, y đều làm theo.
Uống thuốc và nước ấm xong, y liền hôn mê, ngủ thiếp đi.
“Ba ba.”
Cung Tử An đứng ở cửa tò mò nhìn vào, Cung Tú Nhân đặt một ngón tay lên môi. “Suỵt, chú này bị cảm mạo đang ngủ, con không thể vào đây, sẽ bị lây bệnh cảm.”
Cung Tử An nghe hắn nói như vậy, đành phải ngoan ngoãn đứng ngoài cửa phòng, nhưng ánh mắt tò mò của nó thì lại nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, chú này nó đã gặp qua nhiều lần, sau mỗi lần ba ba gặp hắn sẽ trở nên là lạ, nó biết chú này làm cho ba ba của nó là lạ.
Hơn nữa bộ dáng ba ba nhìn chú này thật kỳ quái, giống như hiện tại, ba ba đang ngồi ở mép giường nhìn chu đó́, bộ dáng thế này giống như thực ôn nhu, lại có vẻ thực bi thương.
Tư Mã Tuấn ngủ rất thoải mái, có lẽ cả đời này y chưa từng ngủ ngon như vậy. Lúc y tỉnh lại, nhìn thấy Cung Tú Nhân ngồi ở bên giường ngủ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hắn khiến cho hàng lông mi dài rủ bóng, hắn vẫn đẹp đến mê người như trước, làm cho người ta không dám tin rằng hắn đã có đứa con ba tuổi.
Y muốn đứng dậy nhưng toàn thân lại hư nhuyễn vô lực, muốn phát ra âm thanh mới phát hiện chính mình bị mất giọng, sáng nay còn có thể nói được, hiện tại y đã hoàn toàn không thể phát ra thanh âm, hơn nữa cổ họng của y phi thường đau, giống như có lửa đang cháy bên trong.
Có lẽ vì y cử động, Cung Tú Nhân liền tỉnh lại, bàn tay ấm áp của hắn liền đặt lên trán y. “Hạ sốt rồi.”
Tư Mã Tuấn ngô ngô hai tiếng, chỉ vào cổ họng, Cung Tú Nhân hiểu được, khẽ gật đầu.
“Vừa nãy ta có mới bác sĩ đến khám và chữa bệnh cho ngươi, ngươi bị cảm rất nghiêm trọng, có thể phải nghỉ ngơi tốt vài ngày, bác sĩ có kê đơn thuốc cho ngươi, nhưng ngươi phải ăn gì đó trước mới có thể uống thuốc, ta vừa nấu vài món, bây giờ có thể ăn được rồi.” Cung Tú Nhân bưng một chén cháo từ nhà bếp, Tư Mã Tuấn thật sự không đói bụng, Cung Tú Nhân thấy thế, múc một muỗng cháo đưa đến miệng y, “Ngươi bị cảm rất nặng, có thể không muốn ăn gì, cũng không cảm nhận được mùi vị, nhưng mà ngươi vẫn phải ăn một chút gì đó.”
Tư Mã Tuấn không từ chối nữa, hé miệng ra, Cung Tú Nhân đưa cháo vào trong miệng y, muỗng cháo ấm áp tựa như muốn thỏa mãn dạ dày của y, nhanh chóng trôi xuống, chờ y nuốt vào, Cung Tú Nhân lập tức múc một muỗng nữa đưa đến miệng y, y lại nuốt xuống.
Cung Tú Nhân khẽ khuấy chén cháo, Tư Mã Tuấn theo những ngón tay đang cầm muỗng của hắn, nhìn đến cái cổ trắng như tuyết, rồi nhìn đến đôi môi đỏ tươi của hắn, bọn họ chưa từng ở chung giống như vậy, trước kia bọn họ khi gặp nhau trừ bỏ làm tình sẽ không làm gì khác, đừng nói là ở chung giống như bây giờ.
“Ăn tiếp mấy muỗng đi.”
Để tiện chăm sóc y, Cung Tú Nhân điều chỉnh vị trí một chút, ngồi càng gần y hơn, gần đến mức y nghe được mùi hương trên người Cung Tú Nhân. Y không chút kháng cự ăn hết, sau khi ăn cháo xong, Cung Tú Nhân cho y uống thuốc liền dìu y nằm xuống.
Chiếc giường mềm mại cùng bộ đồ ngủ không thích hợp trên người y làm cho Tư Mã Tuấn biết đây đều là đồ của Cung Tú Nhân, bởi vì tất cả đều có mùi của hắn, vừa ôn nhu lại thoải mái, loại mùi hương này y chưa từng ngửi được ở trên người bất cứ ai khác, làm cho toàn bộ thể xác và tinh thần của y đều thư giản và yên tĩnh, bỗng nhiên y lại thấy buồn ngủ.
Nghe được tiếng bước chân rời đi, Tư Mã Tuấn kích động mở to mắt, mãi cho đến khi Cung Tú Nhân trở lại phòng, ngồi ở mép giường, y mới cảm thấy an tâm, bình tĩnh lại, y nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ cùng với mùi hương của hắn.
Lúc y tỉnh dậy lần nữa, Cung Tú Nhân lại bắt đầu uy Tư Mã Tuấn ăn cái gì đó, sau khi ăn xong, uống thuốc rồi ngủ nữa, Cung Tú Nhân không hỏi y tại sao lại xuất hiện trước cửa nhà hắn, y cũng không có ý định trả lời, nhưng là y ở đây hai ngày, không bị mất ngủ, cũng không cần uống thuốc ngủ, thậm chí không cần phải có phụ nữ ngủ cùng.
Tựa như thân thể phải bổ sung khoảng thời gian mất ngủ từ trước đến nay, y rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ thanh âm bên ngoài, cũng không nằm mơ thấy ác mộng. Đến ngày thứ ba, thời điểm Tư Mã Tuấn tỉnh lại, y phát hiện mình đã nói được, hơn nữa bệnh cảm giống như đã nhanh chóng khỏi.
“Đưa điện thoại cho ta.” Y vừa tỉnh dậy, liền muốn gọi điện thoại, bởi vì ngày đó y không mang theo điện thoại di động, có một số việc cần phải xử lý một chút.
Cung Tú Nhân đưa điện thoại cho y, y lập tức gọi điện thoại đến công ty giải quyết tất cả mọi chuyện.
Quần áo mà y mặc hôm đó, Cung Tú Nhân sớm đã giặt sạch sẽ, treo trên mắc áo trong phòng, y lấy quần áo, Cung Tú Nhân vẫn trầm mặc. Sau khi Tư Mã Tuấn mặc quần áo tử tế, đi đến cửa, lại dừng bước, nếu Cung Tú Nhân không muốn nói chuyện, vậy để y nói rõ ràng mọi chuyện, “Sau này đừng để cho ta bước vào nhà ngươi.” Cung Tú Nhân không có lên tiếng trả lời.
Đôi mắt lạnh lùng của y nhìn chằm chằm vào Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân cũng nhìn thẳng vào mắt y, y biết Cung Tú Nhân không mở miệng không có nghĩa là trong lòng của hắn không trả lời.
“Cho dù ta chết ở trước nhà ngươi, ngươi cũng không cần để ý đến ta.”
Y mở cửa muốn đi khỏi đây, Cung Tú Nhân lúc này mới mở miệng trả lời, giọng nói của hắn rất nhẹ, khả là phi thường rõ ràng, hơn nữa lại vang dội, dường như bầu không khí đều tràn ngập thanh âm của hắn.
“Ta làm không được.”
Động tác mở cửa của Tư Mã Tuấn bỗng nhiên dừng lại, y nghiêng đầu nhìn về phía Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân cũng đã đứng lên, nhìn thẳng vào mắt y.
“Đây là tính nhân đạo, ta tuyệt không ngồi xem bất cứ kẻ nào chết ở trước nhà ta.”
Tư Mã Tuấn tức giận đến cực điểm, “Nhân đạo là cái quái gì chứ, Cung Tú Nhân, ta chính là ghét điểm này của ngươi, nói cái gì đều dính dáng đến nhân đạo, ngươi là loại ngụy quân tử làm cho ta buồn nôn.“[Tiểu Anh: ý ảnh là em Nhân chỉ được để ý ảnh thôi, không được để ý người khác=))=))=))]
“Nếu ta cứu ngươi là ta sai, vậy ngươi có thể đi kiện ta, ta rất vui lòng được ngươi kiện, xem thử có ai đến nói cho ta biết làm vậy là sai hay không.”
Cung Tú Nhân không nhìn y nữa, quay đầu thu thập đồ vật gì đó trên giường, nhưng là ý tứ khinh miệt hàm súc không cần nói cũng biết, hiển nhiên là lười tranh cãi cùng y. Tư Mã Tuấn tức giận đến phát run, y tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Cung Tú Nhân, y dùng lực xoay người hắn lại, làm cho mặt hắn quay về phía mình. Cung Tú Nhân ánh mắt kiên định không chút yếu thế, hắn cũng không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp.
“Nếu cứu ngươi còn phải chịu ngươi cố tình gây sự, vậy ngươi thật sự không chín chắn bằng một đứa trẻ ba tuổi. Hãy buông tay, ta đã nói ngươi chỉ có thể tìm người khác trên giường, ta sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với ngươi.”
Gương mặt Cung Tú Nhân đoan trang ngay thẳng không mang theo khí phách, cũng không lạnh như băng, nhưng lại có khí thế kinh người, Tư Mã Tuấn từ đôi môi đỏ tươi của hắn nhìn đến cái cổ trắng như tuyết, y biết cơ thể bị áo sơmi che lại của hắn càng có những nơi quyến rũ mê người hơn.
“Ta đối với ngươi không có hứng thú, yên tâm, ta sẽ không xâm phạm ngươi.” Giọng nói của y khàn khàn, dường như tràn ngập khinh thường.
Cung Tú Nhân cười lạnh, “Vậy không cần dùng ánh mắt phải cởi hết quần áo của ta để nhìn ta, hôm nay ngươi đã nhiều lần dùng loại ánh mắt đó nhìn ta.”
“Ngươi muốn chọc giận ta sao?” Giọng nói của y trở nên âm trầm, y làm sao có thể dùng cái loại ánh mắt đó mà nhìn hắn? Y nếu muốn phụ nữ, sẽ có rất nhiều người xếp hàng đầy đường.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không dám chọc giận ngươi sao? Loại cá tính giống như ngươi, tùy tiện nói vài câu là có thể chọc giận ngươi, có cái gì kỳ quái đâu.” Hắn tỏ vẻ nghi ngờ nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn để ta cứu ngươi, vậy không cần ngồi ở trước cửa nhà ta với một bộ dáng ướt đẫm đáng thương, nếu ngươi không muốn làm tình cùng ta thì đừng dùng loại ánh mắt tràn đầy dục vọng muốn cởi sạch quần áo của ta mà nhìn ta, hơn nữa mấy ngày nay ta không ngủ để chăm sóc ngươi, ngươi có thể nào ngay cả câu cám ơn cũng không nói được sao?”
“Đó là ngươi tự ý làm, ta cho đến bây giờ chưa từng cầu xin ngươi.”
Tư Mã Tuấn trả lời vô tình làm cho hai tay Cung Tú Nhân nắm chặt, hắn cầm lấy ly nước nguyên bản muốn cho Tư Mã Tuấn uống, bên trong không nhiều nước lắm, nhưng cũng đã muốn đủ cho hắn phát tiết sự tức giận của mình.
Hắn đem nửa ly nước hất về hướng Tư Mã Tuấn, Tư Mã Tuấn lùi về phía sau, nhưng quần áo vẫn bị ướt hơn phân nửa, mà người khởi xướng lại cười đến thập phần thoải mái.
“Ngươi chưa từng cầu xin ta, cho nên ta không nên cho ngươi vào nhà, đây là loại nghĩa lý gì, như thế nào ta sống đến tận bây giờ chưa từng nghe qua loại nghĩa lý này?”
“Ngươi dám…”
Tuy rằng chỉ là nửa ly nước, nhưng cũng đủ làm cho lửa giận của y cháy lớn, y giận dữ trừng mắt nhìn hắn, Cung Tú Nhân cũng không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của y.
“Đối phó với loại hỗn đản không nói nghĩa lý, vô tâm vô phế như ngươi, có cái gì mà ta không dám làm.”
Mùi hương trên người Cung Tú Nhân tỏa ra, Tư Mã Tuấn vươn tay, y vốn nghĩ muốn đánh hắn một chút, nhưng là tay y giơ ra lại đi ngược lại lý trí của y, y bắt lấy cổ áo Cung Tú Nhân, không chút do dự hôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn.
Khi không trang điểm, cô ta trông xấu đến mức khiến y chán ghét, nhưng hiện tại cô ta xấu xí như thế nào cũng không sao, y chỉ là cần phát tiết mà thôi.
Y không có cách nào ở lại trong nhà Cung Tú Nhân, nơi có tiếng cười ồn ào của trẻ em, không gian ngập tràn mùi thức ăn, hơn nữa Cung Tú Nhân còn mặc một cái tạp dề đi qua đi lại trong nhà bếp, bầu không khí ấm áp đến mức làm cho đầu óc y toàn bộ đều bị đóng băng.
Y nhanh chóng cởi dây thắt lưng của mình, y mặc kệ tiếng rên rỉ của cô ta có chút chân thật nào hay không, ít nhất phát tiết sinh lý có thể giúp y quên đi những chuyện xảy ra tối hôm qua và sáng nay.
Bộ dáng ấm áp của Cung Tú Nhân khi ở nhà làm cho y thật sự chịu không nổi, y sớm đã biết hắn là người thích hợp kết hôn, trên đời này không có kẻ nào có thể thích hợp với gia đình hơn hắn.
Trước kia hắn rời đi loại người lãnh huyết, thối nát như y là đúng, hắn lựa chọn không muốn cùng y phát sinh quan hệ cũng là đúng, người bình thường đều nên rời xa loại người lãnh huyết vô tình giống như y.
Buổi sáng y thiếu chút nữa đã không thể khống chế được mình, nếu như không phải có đứa trẻ kia ở đó, có lẽ y sẽ trực tiếp xé rách quần áo hắn, giống như lúc trước bọn họ ở khách sạn, tham luyến nhiệt độ cùng hương thơm của cơ thể hắn.
Y muốn hôn lên mọi chỗ trên thân thể hắn, ngay cả nơi tư mật nhất cũng không buông tha, y muốn nhìn thấy hai gò má của hắn ửng hồng, sau đó những tiếng rên rỉ phóng đãng kia sẽ dần dần biến thành tiếng thét mãnh liệt hưởng thụ.
Đến nay y vẫn còn tinh tường nhớ rõ cảm giác hai chân hắn vòng qua thắt lưng y, đó không chỉ là làm tình, mỗi lần y đều cảm thấy dường như linh hồn của cả haị đang kêu gọi lẫn nhau, muốn khiến cho linh hồn không trọn vẹn của mình cùng đối phương hợp làm một, không chỉ là thân thể dây dưa, mà giống như ngay cả linh hồn hai người đều phải bên nhau tới chết mới thôi.
Y không biết loại tình huống như thế gọi là gì, nhưng y thật rất vui mừng vì bốn năm trước đã cùng hắn đã chia tay. Một khi chia tay, không nhìn thấy đối phương, loại chuyện làm y lo sợ sẽ không xảy ra lần nữa.
Sau khi phát tiết, Tư Mã Tuấn kéo quần mặc vào.
Cung Tú Nhân yêu y, y làm sao lại không biết, y chỉ biết là khi ấy nếu hai người tiếp tục dây dưa nữa, đến cuối cùng y thật sự sẽ yêu Cung Tú Nhân. Nghĩ đến kết quả như vậy, khiến cho y không khỏi sợ hãi**.
Có lẽ cùng với một người đàn ông là sự trả thù lớn nhất đối với gia tộc Tư Mã, nghĩ đến kết quả nếu chuyện này truyền ra bên ngoài đã khiến cho y rất muốn làm như vậy, bất quá… diễn viên chính trong vở kịch này tuyệt đối không thể là Cung Tú Nhân.
Để cho hắn rời xa loại đàn ông thối nát như y đi, trên đời này còn có rất nhiều người tốt xứng đáng với hắn hơn, để hắn yêu một người nào đó, quan hệ của bọn họ bốn năm trước đã kết thúc rồi, giấy xét nghiệm là bằng chứng để chứng minh quan hệ cha con của Cung Tú Nhân và đứa trẻ kia, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ vĩnh viễn sẽ không có liên quan gì đến nhau nữa.
~~~
Buổi tối, có lẽ bởi vì vài cái hợp đồng xác nhập đã được thông qua, chiến dịch gian nan nhất cũng đã hoàn thành, hiện tại chỉ còn lại một ít vấn đề nhỏ, vậy nên y càng có nhiều thời gian để phóng đãng, chơi đùa.
Thường thì cả người y nồng nặc mùi rượu, khi tỉnh dậy là đang ngủ ở bên cạnh một người phụ nữ xa lạ, thậm chí đến tên người đó là gì y cũng không nhớ rõ.
Hiện tại tình trạng của y trở nên tồi tệ hơn trước, ngay cả có phụ nữ ngủ bên cạnh, y cũng bắt đầu ngủ không ngon nữa.
Ngày hôm trước, y cảm thấy cổ họng khô rát, bác sĩ riêng đưa thuốc cho y, đề nghị y phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng y căn bản là có tai như điếc. Đến hôm nay, y cơ hồ không còn phát ra thanh âm được nữa, cả người mệt mỏi, thậm chí cảm thấy thực khó chịu.
Bây giờ đang là mùa mưa, trời mưa thật sự lớn, y tránh ra khỏi chiếc giường lớn có một người phụ nữ trần trụi đang nằm, mùi hương trên cái giường kia làm cho y cảm thấy phi thường dơ bẩn, tất cả bỗng nhiên khiến y cảm thấy thực chán ghét.
Nguyên bản Tư Mã Tuấn chỉ muốn ra ngoài tùy tiện ăn bữa sáng cho nên không mang dù theo, nhưng một cơn mưa rất lớn làm cả người y ướt đẫm. Y căm giận mắng thầm, cái lạnh truyền đến tận xương cốt.
Kết quả, y không ăn được bữa sáng, bởi vì cơn mưa quá lớn nên nhà hàng y đến không mở cửa. Y đi đến một nhà hàng khác, nơi đó cũng không mở. Sau đó y không về nhà, ngược lại đi dạo lung tung trên đường phố, cái lạnh truyền khắp thân thể y, y lấy áo mưa trùm kín cả người, làm như thế người y càng ẩm ướt hơn.
Y cảm thấy thực không thoải mái, hơn nữa thân thể bắt đầu run rẩy, đến lúc y ngồi xuống mới phát hiện mình đang ngồi ở bậc thang trước nhà người khác, nơi này có thể tránh mưa, hơn nữa có thể khiến cho y an tâm ngồi lại.
Tuy rằng rất lạnh, hơn nữa cái lạnh từ tận trong xương cốt càng lúc càng mãnh liệt, nhưng y lại cảm thấy ngồi ở chỗ này phi thường thoải mái, khiến cho y bắt đầu buồn ngủ, đã vài ngày y không có giấc ngủ ngon nào, phải dùng đến thuốc ngủ mới ngủ được, cho dù uống thuốc cũng thường tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Lúc này, Cung Tú Nhân dẫn theo Cung Tử An vừa đi dạo về.
Mặc dù mưa rất lớn, nhưng con của hắn vẫn bướng bỉnh muốn ra ngoài đi dạo nên hắn đành phải chiều theo ý của Tử An. Gần đến nhà, hắn ngạc nhiên phát hiện có người ngồi ở bậc thang trước nhà hắn.
Toàn thân người đó run rẩy, quần áo đều ướt đẫm, thoạt nhìn giống như người vô gia cư không có nơi nào để đi, nhưng chất liệu quần áo của người đó cũng không tệ lắm, thật sự không giống như người vô gia cư.
Hắn không biết người kia là ai, cũng không biết tại sao hắn ta lại ngồi trước nhà hắn, bởi vì người đó dùng áo khoác trùm lên đầu, không để lộ mặt ra, bởi vậy làm cho Cung Tú Nhân có chút lo ngại, hắn biết tình hình an ninh Đài Loan mấy năm nay có điểm bất ổn, nhưng là khu này từ trước đến nay đều rất yên bình, theo lý thuyết, hẳn là không có vấn đề, có thể chỉ là một người ngồi đó tránh mưa thôi.
Người kia khẽ giật mình, ngước mắt nhìn lên, hô hấp của Cung Tú Nhân nhất thời dừng lại, đôi mắt kia nhanh chóng khiến hắn nhận ra người này là ai, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Tư Mã Tuấn lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Hắn ôm lấy đứa trẻ, buông dù xuống, những giọt mưa cuồng mãnh rơi trên mặt cũng không cách nào cản trở bước đi càng lúc càng nhanh của hắn. Hắn chạy nhanh đến trước mặt Tư Mã Tuấn, y thoạt nhìn thực thê thảm, bộ dáng rất đáng thương, hắn chưa từng nghĩ đến Tư Mã Tuấn lại phi thường chật vật xuất hiện ở cửa nhà hắn.
“Tuấn.”
“Ta lạnh quá.” Giọng nói Tư Mã Tuấn khàn khàn, cả người không ngừng run rẩy.
Giọng nói của y yếu đến nỗi dường như không còn khí lực, Cung Tú Nhân chưa từng nhìn thấy y như vậy, tim của hắn đập mạnh, thanh âm lớn đến mức khiến hắn nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có tiếng tim hắn đập.
Giờ phút này Tư Mã Tuấn tựa như một con mèo bị bỏ rơi, Cung Tú Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì với y, nhưng là hắn biết rõ cá tính của Tư Mã Tuấn không có khả năng sẽ mở miệng xin người khác giúp đỡ.
Hắn đặt túi đồ xuống, lấy ra chìa khóa mở cửa, sau khi để Tử An vào nhà liền quay sang nâng Tư Mã Tuấn dậy, toàn thân y lạnh như băng làm cho Cung Tú Nhân cảm thấy rất đau lòng.
Hắn biết Tư Mã Tuấn không quan tâm đến người khác, hắn thậm chí cảm thấy được y ngay cả bản thân mình cũng không cần, luôn không muốn bất cứ ai trên thế giới này có được hạnh phúc, đó cũng là nguyên nhân mà y luôn tỏ vẻ hận thù với hắn.
Tư Mã Tuấn đưa tay ôm lấy Cung Tú Nhân, vùi mặt vào trong ngực hắn, cảm nhậṇ sự ấm áp của hắn, miệng mấp máy không rõ nói gì nhưng có lẽ chỉ là không ngừng lập lại những lời này: “Ta rất lạnh… rất lạnh.”
Cung Tú Nhân đưa Tư Mã Tuấn vào phòng tắm, lập tức mở vòi hoa sen, dùng nước nóng cọ rửa thân thể lạnh như băng của y, cho đến khi cơ thể y đỡ lạnh hơn một chút, hắn mới cởi bỏ quần áo ướt đẫm trên người y, cơ thể nam tính của y vẫn cường kiện như bốn năm trước, hắn thận trọng cố không chú ý đến nơi chính mình thích chạm vào nhất khi bọn họ ân ái lúc trước.
Sau khi giúp y lau khô thân thể, Cung Tú Nhân thay y mặc một bộ đồ ngủ vào, rồi đỡ y nằm xuống chiếc giường trong căn phòng dành cho khách.
Phát hiện y phát sốt, Cung Tú Nhân lập tức lấy thuốc hạ sốt bắt Tư Mã Tuấn uống hết, bây giờ thần trí Tư Mã Tuấn đã không còn rõ ràng, cho nên hắn nói cái gì, y đều làm theo.
Uống thuốc và nước ấm xong, y liền hôn mê, ngủ thiếp đi.
“Ba ba.”
Cung Tử An đứng ở cửa tò mò nhìn vào, Cung Tú Nhân đặt một ngón tay lên môi. “Suỵt, chú này bị cảm mạo đang ngủ, con không thể vào đây, sẽ bị lây bệnh cảm.”
Cung Tử An nghe hắn nói như vậy, đành phải ngoan ngoãn đứng ngoài cửa phòng, nhưng ánh mắt tò mò của nó thì lại nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, chú này nó đã gặp qua nhiều lần, sau mỗi lần ba ba gặp hắn sẽ trở nên là lạ, nó biết chú này làm cho ba ba của nó là lạ.
Hơn nữa bộ dáng ba ba nhìn chú này thật kỳ quái, giống như hiện tại, ba ba đang ngồi ở mép giường nhìn chu đó́, bộ dáng thế này giống như thực ôn nhu, lại có vẻ thực bi thương.
Tư Mã Tuấn ngủ rất thoải mái, có lẽ cả đời này y chưa từng ngủ ngon như vậy. Lúc y tỉnh lại, nhìn thấy Cung Tú Nhân ngồi ở bên giường ngủ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hắn khiến cho hàng lông mi dài rủ bóng, hắn vẫn đẹp đến mê người như trước, làm cho người ta không dám tin rằng hắn đã có đứa con ba tuổi.
Y muốn đứng dậy nhưng toàn thân lại hư nhuyễn vô lực, muốn phát ra âm thanh mới phát hiện chính mình bị mất giọng, sáng nay còn có thể nói được, hiện tại y đã hoàn toàn không thể phát ra thanh âm, hơn nữa cổ họng của y phi thường đau, giống như có lửa đang cháy bên trong.
Có lẽ vì y cử động, Cung Tú Nhân liền tỉnh lại, bàn tay ấm áp của hắn liền đặt lên trán y. “Hạ sốt rồi.”
Tư Mã Tuấn ngô ngô hai tiếng, chỉ vào cổ họng, Cung Tú Nhân hiểu được, khẽ gật đầu.
“Vừa nãy ta có mới bác sĩ đến khám và chữa bệnh cho ngươi, ngươi bị cảm rất nghiêm trọng, có thể phải nghỉ ngơi tốt vài ngày, bác sĩ có kê đơn thuốc cho ngươi, nhưng ngươi phải ăn gì đó trước mới có thể uống thuốc, ta vừa nấu vài món, bây giờ có thể ăn được rồi.” Cung Tú Nhân bưng một chén cháo từ nhà bếp, Tư Mã Tuấn thật sự không đói bụng, Cung Tú Nhân thấy thế, múc một muỗng cháo đưa đến miệng y, “Ngươi bị cảm rất nặng, có thể không muốn ăn gì, cũng không cảm nhận được mùi vị, nhưng mà ngươi vẫn phải ăn một chút gì đó.”
Tư Mã Tuấn không từ chối nữa, hé miệng ra, Cung Tú Nhân đưa cháo vào trong miệng y, muỗng cháo ấm áp tựa như muốn thỏa mãn dạ dày của y, nhanh chóng trôi xuống, chờ y nuốt vào, Cung Tú Nhân lập tức múc một muỗng nữa đưa đến miệng y, y lại nuốt xuống.
Cung Tú Nhân khẽ khuấy chén cháo, Tư Mã Tuấn theo những ngón tay đang cầm muỗng của hắn, nhìn đến cái cổ trắng như tuyết, rồi nhìn đến đôi môi đỏ tươi của hắn, bọn họ chưa từng ở chung giống như vậy, trước kia bọn họ khi gặp nhau trừ bỏ làm tình sẽ không làm gì khác, đừng nói là ở chung giống như bây giờ.
“Ăn tiếp mấy muỗng đi.”
Để tiện chăm sóc y, Cung Tú Nhân điều chỉnh vị trí một chút, ngồi càng gần y hơn, gần đến mức y nghe được mùi hương trên người Cung Tú Nhân. Y không chút kháng cự ăn hết, sau khi ăn cháo xong, Cung Tú Nhân cho y uống thuốc liền dìu y nằm xuống.
Chiếc giường mềm mại cùng bộ đồ ngủ không thích hợp trên người y làm cho Tư Mã Tuấn biết đây đều là đồ của Cung Tú Nhân, bởi vì tất cả đều có mùi của hắn, vừa ôn nhu lại thoải mái, loại mùi hương này y chưa từng ngửi được ở trên người bất cứ ai khác, làm cho toàn bộ thể xác và tinh thần của y đều thư giản và yên tĩnh, bỗng nhiên y lại thấy buồn ngủ.
Nghe được tiếng bước chân rời đi, Tư Mã Tuấn kích động mở to mắt, mãi cho đến khi Cung Tú Nhân trở lại phòng, ngồi ở mép giường, y mới cảm thấy an tâm, bình tĩnh lại, y nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ cùng với mùi hương của hắn.
Lúc y tỉnh dậy lần nữa, Cung Tú Nhân lại bắt đầu uy Tư Mã Tuấn ăn cái gì đó, sau khi ăn xong, uống thuốc rồi ngủ nữa, Cung Tú Nhân không hỏi y tại sao lại xuất hiện trước cửa nhà hắn, y cũng không có ý định trả lời, nhưng là y ở đây hai ngày, không bị mất ngủ, cũng không cần uống thuốc ngủ, thậm chí không cần phải có phụ nữ ngủ cùng.
Tựa như thân thể phải bổ sung khoảng thời gian mất ngủ từ trước đến nay, y rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ thanh âm bên ngoài, cũng không nằm mơ thấy ác mộng. Đến ngày thứ ba, thời điểm Tư Mã Tuấn tỉnh lại, y phát hiện mình đã nói được, hơn nữa bệnh cảm giống như đã nhanh chóng khỏi.
“Đưa điện thoại cho ta.” Y vừa tỉnh dậy, liền muốn gọi điện thoại, bởi vì ngày đó y không mang theo điện thoại di động, có một số việc cần phải xử lý một chút.
Cung Tú Nhân đưa điện thoại cho y, y lập tức gọi điện thoại đến công ty giải quyết tất cả mọi chuyện.
Quần áo mà y mặc hôm đó, Cung Tú Nhân sớm đã giặt sạch sẽ, treo trên mắc áo trong phòng, y lấy quần áo, Cung Tú Nhân vẫn trầm mặc. Sau khi Tư Mã Tuấn mặc quần áo tử tế, đi đến cửa, lại dừng bước, nếu Cung Tú Nhân không muốn nói chuyện, vậy để y nói rõ ràng mọi chuyện, “Sau này đừng để cho ta bước vào nhà ngươi.” Cung Tú Nhân không có lên tiếng trả lời.
Đôi mắt lạnh lùng của y nhìn chằm chằm vào Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân cũng nhìn thẳng vào mắt y, y biết Cung Tú Nhân không mở miệng không có nghĩa là trong lòng của hắn không trả lời.
“Cho dù ta chết ở trước nhà ngươi, ngươi cũng không cần để ý đến ta.”
Y mở cửa muốn đi khỏi đây, Cung Tú Nhân lúc này mới mở miệng trả lời, giọng nói của hắn rất nhẹ, khả là phi thường rõ ràng, hơn nữa lại vang dội, dường như bầu không khí đều tràn ngập thanh âm của hắn.
“Ta làm không được.”
Động tác mở cửa của Tư Mã Tuấn bỗng nhiên dừng lại, y nghiêng đầu nhìn về phía Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân cũng đã đứng lên, nhìn thẳng vào mắt y.
“Đây là tính nhân đạo, ta tuyệt không ngồi xem bất cứ kẻ nào chết ở trước nhà ta.”
Tư Mã Tuấn tức giận đến cực điểm, “Nhân đạo là cái quái gì chứ, Cung Tú Nhân, ta chính là ghét điểm này của ngươi, nói cái gì đều dính dáng đến nhân đạo, ngươi là loại ngụy quân tử làm cho ta buồn nôn.“[Tiểu Anh: ý ảnh là em Nhân chỉ được để ý ảnh thôi, không được để ý người khác=))=))=))]
“Nếu ta cứu ngươi là ta sai, vậy ngươi có thể đi kiện ta, ta rất vui lòng được ngươi kiện, xem thử có ai đến nói cho ta biết làm vậy là sai hay không.”
Cung Tú Nhân không nhìn y nữa, quay đầu thu thập đồ vật gì đó trên giường, nhưng là ý tứ khinh miệt hàm súc không cần nói cũng biết, hiển nhiên là lười tranh cãi cùng y. Tư Mã Tuấn tức giận đến phát run, y tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Cung Tú Nhân, y dùng lực xoay người hắn lại, làm cho mặt hắn quay về phía mình. Cung Tú Nhân ánh mắt kiên định không chút yếu thế, hắn cũng không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp.
“Nếu cứu ngươi còn phải chịu ngươi cố tình gây sự, vậy ngươi thật sự không chín chắn bằng một đứa trẻ ba tuổi. Hãy buông tay, ta đã nói ngươi chỉ có thể tìm người khác trên giường, ta sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với ngươi.”
Gương mặt Cung Tú Nhân đoan trang ngay thẳng không mang theo khí phách, cũng không lạnh như băng, nhưng lại có khí thế kinh người, Tư Mã Tuấn từ đôi môi đỏ tươi của hắn nhìn đến cái cổ trắng như tuyết, y biết cơ thể bị áo sơmi che lại của hắn càng có những nơi quyến rũ mê người hơn.
“Ta đối với ngươi không có hứng thú, yên tâm, ta sẽ không xâm phạm ngươi.” Giọng nói của y khàn khàn, dường như tràn ngập khinh thường.
Cung Tú Nhân cười lạnh, “Vậy không cần dùng ánh mắt phải cởi hết quần áo của ta để nhìn ta, hôm nay ngươi đã nhiều lần dùng loại ánh mắt đó nhìn ta.”
“Ngươi muốn chọc giận ta sao?” Giọng nói của y trở nên âm trầm, y làm sao có thể dùng cái loại ánh mắt đó mà nhìn hắn? Y nếu muốn phụ nữ, sẽ có rất nhiều người xếp hàng đầy đường.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không dám chọc giận ngươi sao? Loại cá tính giống như ngươi, tùy tiện nói vài câu là có thể chọc giận ngươi, có cái gì kỳ quái đâu.” Hắn tỏ vẻ nghi ngờ nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn để ta cứu ngươi, vậy không cần ngồi ở trước cửa nhà ta với một bộ dáng ướt đẫm đáng thương, nếu ngươi không muốn làm tình cùng ta thì đừng dùng loại ánh mắt tràn đầy dục vọng muốn cởi sạch quần áo của ta mà nhìn ta, hơn nữa mấy ngày nay ta không ngủ để chăm sóc ngươi, ngươi có thể nào ngay cả câu cám ơn cũng không nói được sao?”
“Đó là ngươi tự ý làm, ta cho đến bây giờ chưa từng cầu xin ngươi.”
Tư Mã Tuấn trả lời vô tình làm cho hai tay Cung Tú Nhân nắm chặt, hắn cầm lấy ly nước nguyên bản muốn cho Tư Mã Tuấn uống, bên trong không nhiều nước lắm, nhưng cũng đã muốn đủ cho hắn phát tiết sự tức giận của mình.
Hắn đem nửa ly nước hất về hướng Tư Mã Tuấn, Tư Mã Tuấn lùi về phía sau, nhưng quần áo vẫn bị ướt hơn phân nửa, mà người khởi xướng lại cười đến thập phần thoải mái.
“Ngươi chưa từng cầu xin ta, cho nên ta không nên cho ngươi vào nhà, đây là loại nghĩa lý gì, như thế nào ta sống đến tận bây giờ chưa từng nghe qua loại nghĩa lý này?”
“Ngươi dám…”
Tuy rằng chỉ là nửa ly nước, nhưng cũng đủ làm cho lửa giận của y cháy lớn, y giận dữ trừng mắt nhìn hắn, Cung Tú Nhân cũng không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của y.
“Đối phó với loại hỗn đản không nói nghĩa lý, vô tâm vô phế như ngươi, có cái gì mà ta không dám làm.”
Mùi hương trên người Cung Tú Nhân tỏa ra, Tư Mã Tuấn vươn tay, y vốn nghĩ muốn đánh hắn một chút, nhưng là tay y giơ ra lại đi ngược lại lý trí của y, y bắt lấy cổ áo Cung Tú Nhân, không chút do dự hôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook