Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử
Chương 16: Bất tử

Moi tim.

Diêm Vương nghiêm trang viết xuống hai chữ.

Ta quỳ gối dưới điện Diêm Vương, lần đầu dập đầu trước mặt Diêm Vương.

Ta ở Nhân gian giết mấy nghìn người, đã quấy nhiễu trật tự luân hồi. Chỉ bị moi tim đúng là quá dễ dàng cho ta rồi, chắc chắn Diêm Vương đã phải thay ta gánh không ít áp lực.

Trước khi ta tới Địa Ngục hành hình, Hắc Vô Thường kéo ta lại, thở dài một hồi, nói: “Vốn chỉ là một tảng đá, vất vả lắm mới có được trái tim, giờ lại phải moi tim… Tuy vẫn là linh vật, nhưng có khác gì những tảng đá bình thường chứ?”

Ta nói: “Không phải vẫn còn đầu óc sao?”

Hắc Vô Thường lại thở dài. Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp Ất cũng vô cùng đau lòng. Chỉ có Bạch Vô Thường vẫn lạnh lùng như thường ngày, hỏi: “Có hối hận không?”span>

Ta biết hắn đang hỏi cái gì. Ta trở về Minh giới, chắc chắn Mạch Khê đã biết chuyện, bây giờ hắn đã lịch kiếp xong rồi. Là một Thần Quân, thay ta cầu tình, nói không chừng ta còn có thể không phải chịu phạt lần này. Hơn nữa, lần này ta bị phạt, trong mắt mọi người xem ra phần lớn đều vì Mạch Khê. Nhưng hắn không làm gì cả. Ngay cả xuống Minh giới nhìn ta một cái cũng không.

Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không."

"Vì sao?"

Ta quay đầu nhìn về phía cuối con đường Hoàng Tuyền, nơi đó có quỷ hồn lũ lượt đi xuống, mà trong mắt ta chỉ có hoa Bỉ Ngạn tuyệt đẹp nhưng cô tịch mọc ven đường, giống như ngày đầu tiên gặp Mạch Khê, bị ánh nắng ở Nhân giới chiếu rọi xuống tận đáy.

“Trùng hợp như vậy, bị ta gặp được. Ta cũng không thể tránh khỏi.” Ta thở dài, tự giễu nói: “Có lẽ mất trái tim này rồi, sẽ thấy hối hận thôi.”

Bạch Vô Thường không nói nữa, vẫn đưa ta tới nơi hành hình rồi mới xoay người rời đi.

Quá trình moi tim diễn ra rất thuận lợi, quỷ hành hình ta xuống tay rất nhanh. Ta mới cảm giác mũi đao chạm vào ngực, trái tim luôn nhảy nhót trong lồng ngực ấm áp của ta đã bị lấy ra ngoài. Cho đến khi miệng vết thương được khâu lại, ta mới cảm thấy đau đớn.

Hóa ra, tảng đá không có tim vẫn biết đau.

Minh giới có quy định, linh vật hoặc quỷ quái bị hành hình, không ai được đến giúp. Cho nên ngày đó, một mình ta bò về bên trong tảng đá Tam Sinh. Máu chảy qua ngực, thấm qua quần áo, nhỏ giọt xuống đất.

Sau đó, khi ta ở trong tảng đá dưỡng thương, tiểu quỷ Giáp lén lút nói cho ta biết, vệt máu ta làm rơi trên mặt đất đã nở thành một bông hoa tỏa hương thơm ngát, ở Nhân giới gọi là hoa mai. Rất đẹp.

Lúc đầu ta còn không tin.

Minh giới là nơi tràn ngập âm khí. Địa phủ, Vong xuyên là vùng đất chết. Chỉ có vật chết, chưa bao giờ có vật còn sống đi vào. Ngoại trừ mấy vị thần tiên rảnh rỗi quá mức, thỉnh thoảng xuống đây chơi ra, thì làm sao có hoa mọc ở Địa phủ.

Càng về sau, ta ở trong tảng đá cũng ngửi thấy hương mai.

Tiểu quỷ Ất nói với ta: “Tam Sinh, chân thân của người mọc lên một bông hoa đỏ xinh đẹp, vừa thơm vừa đẹp. Không còn giống người Minh giới chúng ta nữa rồi.”

Ta không biết có chuyện gì xảy ra, cũng lười suy nghĩ. Sau khi bị moi tim, ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác tò mò, cảm giác không đành lòng cũng dần dần phai nhạt. Nhưng thỉnh thoảng bóng dáng Mạch Khê vẫn xuất hiện thoảng qua trong trí nhớ.

Nhưng ta nghĩ, theo thời gian chậm rãi trôi qua, bóng dáng tuyệt đẹp đó cũng sẽ biến mất trong đầu ta.

Giống như miệng vết thương trên ngực chậm rãi khép lại, một ngày nào đó, ngay cả vết sẹo cũng không còn.

Sau khi vết thương đã khá hơn, ta có thể rời khỏi tảng đá đi vài bước nhỏ, thì đóa hoa mai mọc bên cạnh ta cũng sớm tàn úa.

Ta không có cảm giác tiếc nuối, ta càng hiểu sâu sắc rằng, mấy thứ này, dù là ánh mặt trời Nhân giới, hoa mai đỏ và hương thơm của nó, cũng như Mạch Khê ôn nhuận như ngọc cũng dần dần tan thành mây khói. Gạt một cái đã tan biến.

Mỗi ngày ở Minh giới cũng không khác với lúc xưa nhiều lắm, ta vẫn như trước, mỗi ngày tản bộ bên bờ Vong Xuyên, cũng ngày ngày dựa vào tảng đá đọc thoại bản.

Những câu chuyện thường khiến đáy lòng ta dâng lên cảm xúc khát khao, mà nay trở thành một loại hồi ức đơn thuần trong đầu. Những tình tiết tốt đẹp ấy không thể khiến lòng ta rung động một lần nữa.

Một hôm, ta tản bộ quanh bờ Vong Xuyên trở về, ngẩng đầu lên nhìn lơ đãng xung quanh, thoáng thấy một bóng người đứng bên cạnh chân thân của ta.

Một tay hắn đặt lên phía trên tảng đá, đôi mắt thâm thúy nhắm nghiền, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nơi đó giống hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.

“Mạch Khê…” Ta mấp máy môi, nhẹ nhàng phát ra hai chữ đã lâu rồi chưa từng gọi.

Người ấy nghe thấy tiếng ta, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đã lâu rồi không nhìn thấy gương mặt ấy, ta vươn tay vỗ nhẹ ngực mình, nơi này đã không còn cảm giác nữa rồi.

Nhưng vì sao, ta vẫn không kiềm chế được, hốc mắt ẩm ướt.

Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.

Trong tầm mắt mơ hồ của ta, hắn mỉm cười ấm áp.

“Không phải nàng nói muốn quyến rũ ta sao? Biểu hiện vụng về như vậy không lọt vào mắt bản thần được đâu.”span>

Ta đứng yên không nhúc nhích.

Hắn cười cười, vươn tay về phía ta: "Tam Sinh, lại đây ta xem nào."

Chân ta không nghe theo sự điều khiển của ta, nhẹ nhàng bước tới. Hắn sờ sờ tóc ta: “Không phải ghét nhất bị người khác chạm vào đầu nàng sao?”

Ta thật thà gật đầu: “Bởi vì tảng đá rất khó mọc tóc.”

“Ta chạm vào như vậy, nàng có giận không?”

Ta lắc đầu: "Bởi vì là Mạch Khê."

Hắn nheo mắt cười vô cùng vui vẻ. Ta nói: “Vì bây giờ chàng là Chiến Thần, ta đánh không lại chàng.” Tay hắn dừng lại một chút, dùng sức ghìm chặt tóc ta. Ta lại nói, “Nhưng dù có đánh thắng được, ta cũng không ra tay.”

“Không nỡ à?”

“Không nỡ.”

Hắn im lặng, đột nhiên vươn tay giữ chặt tay ta, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau: “Tam Sinh, cùng ta lên Thiên giới. Nàng thích hoa mai như vậy, làm Mai tiên được không?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn chân thành như vậy, biết không phải hắn nói đùa, ta sợ hãi lui ra sau từng bước, muốn tránh xa tay hắn. Hắn lại càng giữ chặt hơn.

Ta có chút bối rối, nói: “Ta chỉ là linh vật ở Minh phủ, là đá Tam Sinh người đầy âm khí, vốn không thể đi lên Thiên giới, hơn nữa bây giờ lại mất tim…”

Mạch Khê thở dài một hơi: “Tam Sinh, nàng dùng ba kiếp đi quyến rũ ta, giờ đã quyến rũ được rồi, lại muốn xoay người bỏ chạy sao? Như vậy không công bằng. Ta không buông tay được.”

“Chàng… nói gì?”

“Tam Sinh, nàng đã quyến rũ được ta rồi.”

Ta ngẩn người.

Mạch Khê lấy từ trong ngực ra một vật hình tròn tỏa ánh sáng nhấp nháy như con đom đóm, “Định một thời gian nữa mới đưa cho nàng.” Hắn niệm một cái quyết, ta chỉ thấy vật đó lóe sáng trong lòng bàn tay hắn, thoáng chốc đã không thấy đâu, ngay sau đó, ngực ta tràn đầy cảm giác ấm áp, lồng ngực lạnh lẽo đã lâu nay lại ấm áp như thưở nào.

Tim của ta.

Mạch Khê trả lại trái tim đã từng bị moi ra cho ta.

Trong lòng, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, đè ép dòng máu ấm áp, khiến toàn thân nhức nhối: “Mạch Khê… Ta, ta…” Nước mắt tràn mi rơi ra, “Ta sinh ra ở Vong Xuyên, chưa bao giờ từng thật sự sống, ở vùng đất chết đợi lâu như vậy, ta sợ ta không còn sống nữa.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt hai má ta, ôn hòa nói: “Nơi này sinh ra Tam Sinh, mà Tam Sinh của ta là linh vật to gan nhất ta từng gặp, sao nàng có thể không sống chứ.”

Hắn nói, “Tam Sinh, Vong Xuyên bất tử.”

Hắn vuốt tóc ta nói, “Cùng ta lên Thiên giới, làm thê tử Chiến Thần được không?”

“Chàng bị ta quyến rũ thật sao?”

Hắn thở dài, “Đã sớm bị quyến rũ.”

Ta cúi đầu, dựa vào trong lòng hắn, vươn tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn, lặng lẽ áp má vào lồng ngực hắn.

“Có gả cho ta hay không?”

“Gả.”

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương