"Sao cô lại ở đây? Còn hút thuốc?" Tòng Thanh Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Mộng Hàm, cùng cô quan sát cảnh sắc thành thị.

Lương Mộng Hàm chỉ cười cười với cô, vẫn mang vẻ không đứng đắn không ràng buộc như cũ: "Bác sĩ Tòng muốn một điếu chứ?"
Tòng Thanh Vũ mỉm cười lắc đầu: "Tôi không có thói quen hút thuốc, hơn nữa hút thuốc lá đối thân thể cũng không tốt."
Lương Mộng Hàm nghe xong, ngược lại là hung hăng hít một hơi, sau đó một đoàn khói mờ mờ ập đến. Cô như đang đùa giỡn Tòng Thanh Vũ vậy: "Bác sĩ Tòng đang nhắc nhở tôi sao?"
"Cô cho là như vậy cũng được, dù sao nghe có lọt hay không cũng không liên quan đến tôi."
Lương Mộng Hàm nheo mắt, cong khóe miệng, lời nói thoát ra như đang trêu chọc cô: "Haha, bác sĩ Tòng khi còn bé nhất định là đứa trẻ ngoan, siêu —— cấp —— nghe lời mẹ." Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ siêu cấp, giống như đứa trẻ nói với người lớn về một chuyện mới lạ vậy.
"Đúng vậy đó, siêu —— cấp —— nghe lời." Lương Mộng Hàm cố ý giả giọng đáng yêu làm tâm tình Tòng Thanh Vũ đang không tốt cũng nhịn cười không được, cô học cách nói chuyện của Lương Mộng Hàm để trả lời.
Tòng Thanh Vũ thổi khí nhìn phong cảnh, Lương Mộng Hàm tiếp tục hút thuốc của mình. Cô rất hưởng thụ không khí yên tĩnh cùng khoan thai này trong chốc lát, sau đó cô hỏi: "Cô vẫn phải trả lời vấn đề của tôi, sao lại ở đây? Không phải bây giờ cô nên canh giữ bên cạnh em gái mình hay sao?" Tòng Thanh Vũ hỏi một cách thoải mái.
"Cô còn chê chưa đủ nhiều sao? Cả nhà đều đến, tôi ở bên trong làm cái gì?" Lương Mộng Hàm cũng không phải là chị gái vô tư kính dâng, bản thân cô cũng có chút tâm tư, "Muốn hút điếu thuốc, trong phòng bệnh không cho phép, nên tôi đi lên đây thôi."
"Có anh chị em thật tốt." Tòng Thanh Vũ nói, "Nào giống tôi, từ nhỏ đã cô đơn một mình."
Nói đến đây, Lương Mộng Hàm xoay người, một đôi mắt nheo lại, không biết mang theo tâm tình gì mà nhìn cô: "Ba mẹ không cùng cô sao? Bác sĩ Tòng cũng không giống đứa trẻ thiếu hụt tuổi thơ."
Tòng Thanh Vũ từ chối cho ý kiến cười cười: "Bọn họ so với ai khác cũng rất lo lắng cho tôi. Chỉ có điều lúc nhỏ, bọn họ công tác bận rộn, thực tế ba tôi ở trong đội hình cảnh, lúc có công vụ, nói đi là đi, lúc nào trở về cũng không chắc chắn. Mẹ tôi cũng thế. Cho nên một mình tôi đáng thương đi ngủ, cũng là chuyện thường xảy ra."
"Từ nhỏ đã dám ngủ một mình sao? Thật là dũng cảm." Tòng Thanh Vũ không biết Lương Mộng Hàm hôm nay làm sao, không ngừng ở đây giả vờ đáng yêu. Chẳng qua, thật đúng là rất vui vẻ, đoán chừng Nhị tiểu thư ở chung với cô không cần mỉm cười lời nói phát sầu.
"Nhất định phải dũng cảm."
"Đúng rồi, hôm nay làm xong phẫu thuật sao lại không nhắc đến cô?"
Vừa nhắc tới Lương Thư Hàm, ưu sầu liền leo lên lông mày của Tòng Thanh Vũ, cô khó có thể mở miệng, miệng mở mở ra lại không nói nên lời.
Lương Mộng Hàm vẫn chờ câu trả lời của cô, nhìn phản ứng của cô, càng xác định được Tòng Thanh Vũ đang không thích hợp.
Dường như Tòng Thanh Vũ cũng phát hiện được ánh mắt dò xét của Lương Mộng Hàm, che giấu dưới khóe miệng, kéo ra một nụ cười: "Không có, thời gian làm phẫu thuật quá dài. Sau khi kết thúc có chút choáng váng, nên ở trong nghỉ ngơi một chút mới bước ra."
Lương Mộng Hàm nhìn mái tóc dài theo gió che khuất khuôn mặt cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút thất thần: Cô gái xinh đẹp làm rung động lòng người. Khó trách Triệu Y Cách đã bị câu đi mất.
"Thuốc lá cũng đã hút xong rồi, tôi cũng nên đi xuống. Bác sĩ Tòng không thoải mái, vẫn là ít đón gió thôi. Còn có, chuyện Thư Hàm, vẫn muốn cám ơn cô." Câu nói cám ơn kia của Lương Mộng Hàm không thể nghi ngờ lại xúc động thần kinh mẫn cảm của Tòng Thanh Vũ, mình rõ ràng không có xứng đáng...
"Tôi..."
"Hử, còn có việc gì?"
Tòng Thanh Vũ muốn nói lại thôi: "Không có gì, kế tiếp Thư Hàm phục hồi sau phẫu thuật là bác sĩ Phan chịu trách nhiệm, tôi cần nghỉ ngơi một thời gian." Công việc giao cho bác sĩ Phan, cô rất yên tâm, lại có thể tránh gặp mặt Lương Bách Hàm.
Tuy rằng cô đối với Lương Bách Hàm hận thấu xương, nhưng, có một số việc mình vẫn cần biết rõ ràng. Cho nên, thừa lúc nghỉ ngơi, cô muốn quay về nhà, hỏi thăm cố nhân đã lâu không gặp mới được...
Giờ phút này Triệu Y Cách đang ngồi trong quán bar lần trước. Hôm nay Tòng Thanh Vũ phải trở về, nàng vốn định sẽ cố gắng tâm sự với cô, nhưng Trần Ngữ gọi điện thoại muốn nàng phải ra ngoài, nói làcó chuyện quan trọng.
"Cho nên, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi tôi ra ngoài muốn nói cho tôi biết, bác sĩ lần trước kia câu dẫn đứa em vị thành niên của cậu sao?" Triệu Y Cách nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, lại thủy chung không uống một ngụm. Nàng nhớ rõ, bác sĩ Tòng nói uống rượu sẽ làm tổn thương dạ dày. Nghe lời như vậy, có phải nên trở về nhà ngắm cô một cái?
Kiều Nam nói: "Cái gì gọi là bác sĩ kia? Y Cách, cậu bớt giả vờ đi, chuyện của Lữ Tân Dương bọn mình cũng biết rồi. Không phải tay bác sĩ kia ở chung với cậu sao? Mối quan hệ này, bọn mình cũng biết rồi."
"Bây giờ cậu còn muốn nói chuyện bác sĩ Tòng câu dẫn em gái mình không liên quan tới cậu nữa sao?"
"Tôi từ đầu đến cuối không nói câu nào không liên quan đến tôi cả." Chẳng qua nàng cảm thấy Tòng Thanh Vũ không giống loại người như vậy, "Hơn nữa, có phải cậu đã hiểu làm rồi hay không?" Tuy rằng gần đây cảm thấy Tòng Thanh Vũ là lạ.
Trần Ngữ nghe nàng nói là mình đã hiểu lầm, hắng giọng nói: "Cái gì chứ? Y Cách cậu cũng quá thiên vị rồi đó. Cô ta thật đúng là tình nhân của cậu, cậu cũng không thèm để ý đến cô ta, làm cô ta tận lực đi câu dẫn một đứa trẻ."
Triệu Y Cách nghĩ đến lần trước Tòng Thanh Vũ lần đầu gặp Lương Thư Hàm cùng với người ta mắt đưa mày lại, nói: "Quản cái gì chứ? Cô ta chính là người như vậy, thích quyến rũ bé gái non nớt nhất. Muốn cô ta không làm như vậy, hãy để em gái cậu cách xa cô ta một chút đi." Thật ra nàng muốn nói, nàng cùng người ta còn không thể hoàn toàn xem là quan hệ người yêu. Nhưng sau chuyện của Lữ Tân Dương lần trước, những người này đã sớm xác định quan hệ giữ hai người rồi. Nàng muốn phủ nhận, sợ là không ai tin hết, cũng chẳng thèm nói nữa.
"Sao mình vẫn chưa thấy scandal của hai người truyền ra?" Kiều Nam hỏi. Vốn vào lúc này, những con chó săn của truyền thông đã sớm bắt gió bắt bóng rồi chứ, điên cuồng đào bới chuyện riêng tư của người khác? Nhưng, lần này một chút động tĩnh cũng không có.
Nói đến đây, Triệu Y Cách im lặng. Nếu quả thật bị truyền thông đào ra, ba nàng cũng rất nhanh sẽ biết, như vậy, chuyện này sẽ rất phiền phức. Cho nên, lời nói của Kiều Nam cũng gián tiếp nhắc nhở mình, một mặt phải cẩn thận, một mặt phải gấp rút gia tăng lực lượng của mình.
Người ở chỗ này ngoại trừ Kiều Nam, những người khác đại khái cũng biết băn khoăn của Triệu Y Cách, chuyện của Tống Thi Vận và Triệu Y Cách trước kia chính là vết xe đổ.
"Y Cách, gần đây chuyện của cậu thế nào rồi? Nghe nói chú Triệu đang từng bước chuyển giao quyền lực ở công ty cho cậu và Y Ninh nhỉ?" Ngô Nhất Kỳ hỏi.
Triệu Y Cách bất đắc dĩ cười cười, nàng đang đợi ba mình chuyển giao Triệu thị cho mình và Y Ninh. Một khi quyền lực đều rơi vào tay mình rồi, Triệu Kiên sẽ rất khó lại đi can thiệp chuyện của nàng và Y Ninh. Nhưng, Triệu Kiên cũng không ngốc như vậy, ông vẫn luôn biết rõ Triệu Y Cách vẫn là tồn tại lòng yêu thích phụ nữ kia, cho nên, ông đưa ra, chỉ có sau khi nàng kết hôn với Lương Bách Hàm, mới có khả năng mới đem Triệu thị hoàn toàn giao cho nàng. Nếu không, không cần nghĩ nữa.
Triệu Y Cách đương nhiên biết rõ thủ đoạn của ba mình có bao nhiêu lợi hại, gậy đánh uyên ương, thậm chí làm đối phương từ bỏ mình đi kết hôn với người đàn ông khác, cũng không phải ông ta chưa từng làm. Nhưng, loại chuyện muốn nàng kết hôn với Lương Bách Hàm, nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Cho nên, nàng vẫn luôn lôi kéo các đồng sự trong công ty, kiên nhẫn chờ cơ hội.
"Chỉ có như vậy. Loại chuyện này, nóng vội không được." Đối phương dù sao cũng là ba của nàng, ít vẫn bận tâm đến thân tình, cũng không thể làm như ở cổ đại bức vui thoái vị được.
Trần Ngữ lập tức cảm giác bản thân mình tự do hơn nhiều, ít nhất ba mình sẽ không can thiệp vào chuyện này, càng sẽ không bức cô kết hôn cùng người đàn ông khác. Điều cô quan tâm nhất chính là em gái không hiểu chuyện của mình."Khốn khổ vì tình a!" Cô cảm tưởng, "Đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa, đêm nay là buổi họp mắt tốt đẹp của chúng ta mà."
Triệu Y Cách đối với Trần Ngữ không có lời nào để nói, cậu không có những chuyện phiền lòng này, phụ nữ cứ một lại một, tại sao không đi cùng Trịnh Khuynh tấu thành một đôi đi?! Nàng cần phiền não vì mối quan hệ giữ Trịnh Khuynh và Tòng Thanh Vũ. Nàng nghĩ đến mấy ngày nay không gặp Tòng Thanh Vũ rồi, muốn từ chối, kết quả Kiều Nam hô to không vừa lòng: "Làm gì đó?! Đây là thể hiện tình cảm hay là gì gì đó? Về muộn chút chẳng lẽ cô ta muốn cậu quỳ ván giặt đồ? Bác sĩ Tòng kia thật không khoan dung chút nào!" Những người khác cũng phụ hoạ theo.
Thật ra cũng chỉ ở lại cùng uống rượu, tâm sự. Sau đó Trần Ngữ lại đi câu mấy cô gái về nhà qua đêm, trách không được Tòng Thanh Vũ từng nói các nàng tụ họp là party của mấy nàng tiểu thư thối nát mà thôi. Các cô đều đã nói như vậy, Triệu Y Cách không có cách, nói đến 11 giờ nàng nhất định phải về. Các cô đồng ý, nàng mới miễn cưỡng ở lại.
Nào biết đâu, lúc nàng trở về, Tòng Thanh Vũ đã về rồi, nhưng lại đi rồi. Trên bàn để lại vài chữ của cô: Về nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau khi trở lại sẽ cho chị một câu trả lời thuyết phục—— có liên quan đến chuyện của chúng ta.
Tâm tình Triệu Y Cách vốn còn chút vui vẻ, sau khi nhìn thấy mảnh giấy, liền giống như bị tạt một gáo nước lạnh, tình cảnh nhảy nhót tan thành mây khói. Chẳng biết tại sao, nàng lại có dự cảm không lành...
Sau khi Tòng Thanh Vũ từ bệnh viện trở về, đơn giản thu thập đồ đạc rồi mới về nhà. Trước khi đi, Triệu Y Cách còn chưa trở lại, sau khi cô cân nhắc xong, để lại một mảnh giấy. Tuy rằng rời đi như vậy là có điểm kinh sợ, nhưng trước mắt cô nghĩ không ra cách nào tốt hơn.
Hơn nửa đêm, Tòng Khải nhận được điện thoại của con gái, nói ông đến nhà ga đón cô. Ông không rõ, bình thường mình và Diêu Vi thúc giục cô về nhà, cô bịa một đống lý do để không về nhà. Sao bây giờ lại trở về vào lúc nửa đêm vậy?
"Là Thanh Vũ à?" Diêu Vi xoa mắt hỏi.
"Ừ, hơn nửa đêm ở nhà ga, nói là sợ, không dám thuê xe về, bảo tôi đến đón nó." Tòng Khải từ trên giường đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Diêu Vi thở dài, con gái thật là, bà lẩm bẩm: "Thật sự là tìm đường chết rồi! Một chút cũng không biết đau lòng ba mẹ!" Tuy rằng nói như thế, bà cũng đứng lên.
"Một mình tôi đi qua đó là được rồi, bà cứ ngủ tiếp đi."
"Đều đã thức dậy cả rồi, cùng đi đi." Thật ra bà cũng rất nhớ Tòng Thanh Vũ, trong lòng còn băn khoăn lần Tòng Thanh Vũ bị thương.
Tòng Thanh Vũ đứng phòng chờ bên trong nhà ga, nhìn dãy số trong danh bạ rất lâu rồi chưa gọi, giãy giụa do dự rất lâu mới gọi. Vài tiếng đô qua đi, truyền đến giọng nói của một cô gái: "Alo?"
"Chị Mộ Ninh, là em..."
Sau đó đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, lần nữa truyền đến giọng nói dịu dàng: "Thanh Vũ, đã lâu không gặp."
"Vâng, ngày mai có thể gặp mặt không? Em... Em có việc muốn hỏi chị."
"Là về Thần Tĩnh?" Trần Mộ Ninh như có thể đoán được tâm sự Tòng Thanh Vũ, thoáng cái liền đâm vào tâm tư của cô. Tòng Thanh Vũ không có lên tiếng.
"Được, chiều mai đến nhà chị đi." Trần Mộ Ninh nói, giọng nói vẫn mỏng như trước.
"Được." Tòng Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Tòng Khải và Diêu Vi đi đến phòng chờ, vội vàng cúp điện thoại.
Tòng Thanh Vũ cầm túi đứng lên: "Cảnh sát Tòng, cảnh sát Diêu khổ cực rồi."
Tòng Khải cúi xuống cầm túi xách của cô, Diêu Vi thì bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Bác sĩ Tòng đêm hôm khuya khoắt về nhà có chuyện gì đó?"
Ở trước mặt người nhà, Tòng Thanh Vũ tâm tình thoáng cái buông lỏng, bước lên ôm chặt lấy Diêu Vi: "Mẹ, con nhớ người lắm."
Diêu Vi vốn là có chút kinh ngạc, rồi sau đó đau lòng vỗ lưng cô, nhỏ giọng dụ dỗ: "Làm sao vậy? Có phải bị ủy khuất hay không?" Tòng Thanh Vũ lắc đầu, chẳng qua là ôm chặt bà hơn nữa.
Tòng Khải cầm túi, bộ dạng ấm ức: "Tôi bị cách ly rồi à? Không phải con gái cùng ba thân thiết hơn sao?"
Nghe xong lời của ông, Tòng Thanh Vũ lại nở nụ cười, xoay người cũng ôm Tòng Khải: "Vẫn là ba ấm áp an toàn hơn."
Diêu Vi nghe xong, dùng ngón trỏ chọt vào trán Tòng Thanh Vũ: "Đứa nhóc vô lương tâm! Uổng công tôi thương cô!!"
Tòng Thanh Vũ cười cười, cả nhà quay về.
Nằm xuống giường, mấy ngày liền mệt mỏi làm Tòng Thanh Vũ rất nhanh ngủ mất. Trong lúc ngủ mơ, dường như cô có thể trông thấy Trần Thần Tĩnh cười với cô, sau đó rời khỏi cô càng lúc càng xa, chỉ chừa cho cô một bóng lưng. Sau khi tỉnh lại, cái loại tiếc nuối cùng thất lạc thật lâu xoay quanh trong lòng cô.
Rút cuộc cũng ngủ không được, cô dứt khoát rời giường, đến Tây Hồ tản bộ. Kết quả, lại trong thấy Hàng Vũ Tình tĩnh lặng ngồi một bên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương