Tam Quốc Tranh Phong
-
Chương 16: Danh sĩ Y Tịch (2)
Y Tịch hiển nhiên nhìn thấu đám người thế gia này.
- Tiên sinh nói, nếu như ta cho bọn họ lợi ích thật lớn, bọn họ sẽ đứng về phía ta.
Lưu Kỳ có chút không xác định.
- Đúng vậy, chỉ là tỷ lệ cực thấp.
Y Tịch không chút do dự nói.
- Xịt.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu.
- Đám người thế gia này thực sự chính là quả bom nổ chậm, khó tránh khỏi một ngày nào đó sẽ nổ mạnh.
Thử nghĩ mà xem, người ngoài tiền tuyến đánh giác, đám thế gia này đột nhiên đâm đao sau lưng, vậy là xong rồi.
- Vậy tiên sinh cho rằng, ta tiếp đến nên làm thế nào?
Lưu Kỳ gọi tiên sinh câu này chính là tâm phục khẩu phục.
Y Tịch để ý thấy ngữ của Lưu Kỳ biến đổi, vì thế trong lòng y thực sự rất vui vẻ.
Lưu Kỳ rốt cuộc quang minh chính đại biểu lộ rõ thái độ. Y chẳng phải chờ đợi ngày này sao? Y sao có thể không kích động được chứ? Trong lòng y lại thằm nhắc mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, kích khởi hùng tâm của đại công tử, làm một hồi chuyện lớn, bất kể thế nào đi nữa cũng phải lưu danh sử sách.
Y thoáng biến đổi ý nghĩ, mở miệng nói:
- Công tử hiện tại phải làm chính là tạo uy danh bản thân, công tử ở Kinh Châu tuy thông minh tài đức nhưng vẫn chưa đủ, phải để bách tính Kinh Châu, từ cụ lão tám mươi đến trẻ nhỏ ba tuổi đều biết tài năng của công tử, như vậy công tử mới có nhất hô bá ứng ở Kinh Châu, như vậy làm chuyện gì có dễ dàng hơn nhiều. Thứ hai, công tử hiện tại trong tay không có binh quyền, công tử không chỉ cần tạo uy danh trong lòng dân chúng mà còn phải tạo uy danh trong lòng binh sĩ, tạo lên một đội quân thuộc về mình mới là thượng sách, điểm này công tử không ngại có thể quật khởi từ Trường Sa. Trải qua chuyện lần này, hơn nữa chúng ta âm thầm mưu họa, Trường Sa Thái Thú Trương Tiện rất có khả năng bị bãi quan, công tử có thể cài người của mình vào làm chỗ dựa cho công tử. Chỉ là Trường Sa tiếp giáp thế lực Tông Quyền, không phải vùng đất lâu dài, công tử nên tìm một mảnh đất khác.
Y Tịch nói rất điềm đạm, giống như Trường Sa hiện tại có thể tùy ý cướp vào tay.
Y thấy Lưu Kỳ nghe rất chăm chú, trong lòng âm thầm vui sướng, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
- Thứ ba, bên cạnh công tử thiếu nhân tài, lúc này loạn thế, nhân tài là nền tảng dựng thân, công tử cần có mưu sĩ bày mưu tính kế, cần có võ tướng phá thành mở đất giúp công tử, cần có văn thần thống trị thành trì giúp công tử... Hiện tại bên cạnh công tử có bao nhiêu nhân tài, hẳn là công tử biết rõ, công tử phải sớm chuẩn bị tìm kiếm mời chào một số nhân tài, ở thời loạn thế này điều không thể thiếu nhất chính là nhân tài.
Lưu Kỳ hiểu đạo lý loạn thế tạo anh hùng, vài vấn đề Y Tịch nói cũng đang là thứ hắn thiếu sót, thanh danh đương nhiên quan trong, ngươi xem dưới trướng Viên Thiệu nhân tài như mây là vì cớ gì? Chẳng phải tổ tiên Viên Thiệu danh tiếng hàng đầu Tam Công tạo lên sao? Lưu Bị kia ngay cả nơi đứng thân còn không có vì cớ gì có nhiều người theo như vậy? Chẳng danh nghĩa Hoàng Thúc nhân nghĩa mang đến sao? Lưu Kỳ vốn không biết xử lý, hiện tại vừa nghe Y Tịch nói cảm thấy sự tình còn không gay go như mình nghĩ, lúc này vô tình thở nhẹ một hơi.
- Xin hỏi tiên sinh, ngài thấy đại thế thiên hạ thời nay thế nào?
Lưu Kỳ muốn mau chóng biết rốt cuộc biết mình đang ở thời điểm nào?
- Hiện nay Tào Tháo vừa mới bình định Từ Châu, Dự Châu rộng lớn như vậy, lúc này vừa nghỉ ngơi lấy sức, vừa âm thầm phân cao thấp với Viên Thiệu, hiện tại hai phe cũng chưa chuẩn bị tốt, ta phỏng đoán chỉ thời gian ngắn nữa sẽ phát sinh xung đột với Viên Thiệu, Tào Tháo thế yếu tất không xuất binh trước, chỉ xem khi nào Viên Thiệu xuất binh thôi. Còn đám người Mã Đằng, Hàn Toại, Công Tôn Độ... Thì không đủ lực tranh đoạt thiên hạ. Tôn Quyền Giang Đông đã muốn ổn định thế lực bên trong, cố thủ Giang Đông, dễ thủ khó công, nhưng tự phong bế khó khuếch trương thế lực, Kinh Châu tuy ba mặt thụ địch, nhưng Lưu Chương vô năng tất không đến công, nếu liên hợp với Giang Đông cùng công cùng thủ, có thể Châu Mục đại nhân không có lòng bành trướng thế lực, nếu không nhất định có thể tranh đoạt thiên hạ.
Y Tịch nói câu cuối cùng nhưng cảm xúc cũng không tăng mạnh như vừa nãy.
Lưu Kỳ lại hít sâu một hơi, cảm giác may mắn chưa phát sinh trận chiến Quan Độ, bằng không sẽ không đủ năng lực, nhưng thời gian cho hắn cũng không nhiều.
Y Tịch trò chuyện với Lưu Kỳ một hồi liền rời đi, y phải nói tin vui này với đồng bọn biết, thực sự nhiều năm nỗ lực không bị uổng phí. Y Tịch nghĩ vậy cảm xúc đột nhiên tăng vọt, biểu hiện rõ trên mặt.
Y Tịch đi rồi, Lưu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy có điểm bất thường, nhưng lại không biết bất thường ở chỗ nào. Lưu Kỳ vừa tỉnh lại thân thể chưa khôi phục, giằng co một ngày đến hiện tại đã có chút mệt nhọc, vì thế dưới sự hầu hạ của Tình nhi liền đi nghỉ.
Vào lúc này, tin tức Y Tịch phụm mệnh tới thăm hỏi Lưu Kỳ đã lọt vào tai đám quan viên lớn nhỏ trong thành Tương Dương. Không khí thành Tương Dương nhất thời trở nên quỷ dị khó lường.
Toánh Xuyên, trong một thôn trang nhỏ. Từ Thứ nhìn bộ y phục xanh trong tay mẫu thân thức khuya đan cho y, y suy nghĩ tới mẫu thân hao tâm tổn sức đan dệt, lúc này vẫn còn không ngừng làm việc, ánh mắt y có chút ướt át. Y cầm bộ y phục, dập đầu ba cái biểu hiện sự tôn kính đối với gia môn, sau đó bước nhanh rời đi, ánh mắt kiên định, cước bộ nhẹ nhàng.
Ông lão phía sau yên lặng nhìn đạo thân ảnh kia biến mất, thật lâu sau mới xoay người về phòng.
Phủ Lưu Kỳ.
- Tình nhi, tới đây bóp vai giúp ta.
Lưu Kỳ vừa ăn hoa quả vừa mập mờ nói. Trải qua mấy ngày bồi dưỡng, máu đọng trong ngực Lưu Kỳ dần dần tiêu tan, nhưng vẫn không thể vận động manh, mà chỉ có thể đi lại trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng vì ngồi trong phòng buồn chán, vì thế liền mang hoa quả ra ngoài hoa viên vừa ăn vừa đùa giỡn với Tình nhi, Uyển nhi. Lưu Kỳ còn sai người dựa theo bản vẽ riêng biệt của hắn làm bàn ghế, vì thế lúc này đùa giỡn trong hoa viên tuyệt đối không mệt mỏi.
- Thiếu gia, không phải vừa mới xoa bóp sao? Vì sao bây giờ lại bắt Tình nhi xoa bóp?
Tình nhi liên tục than thở nói.
- Vừa nãy nàng chỉ đùa bỡn chứ đâu có sử dụng công phu xoa bóp vai!
Lưu Kỳ nghiêm mặt nói.
- Thiếu gia còn nói, nếu không người ta làm sao lại như vậy? Thiếu gia xấu xa chỉ biết ức hiếp người, Uyển nhi tỷ nhìn xem, thiếu gia lại muốn ức hiếp người.
Tình nhi kéo tay Uyển nhi bĩu môi nói.
- Ta không thấy.
Uyển nhi nói xong đầu nghiêng về một bên có ý không nhìn nàng.
- Uyển nhi tỷ, tỷ...
Tình nhi chỉ tay về phía Uyển nhi không nói thành lời.
- Ha ha ha...
Lưu Kỳ phá lên cười.
- Hi hi...
Uyển nhi ở bên cũng che miệng cười trộm.
- Các người... Thì ra các người cố ý trọc ta, ta sẽ không bào giờ... Để ý tới hai người nữa.
Tình nhi nói xong, miệng lẩm bẩm, nghiên đầu ra chỗ khác không để ý tới Lưu Kỳ.
- Thôi, thôi... Là thiếu gia ta không tốt, Tình nhi đừng trách.
- Tiên sinh nói, nếu như ta cho bọn họ lợi ích thật lớn, bọn họ sẽ đứng về phía ta.
Lưu Kỳ có chút không xác định.
- Đúng vậy, chỉ là tỷ lệ cực thấp.
Y Tịch không chút do dự nói.
- Xịt.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu.
- Đám người thế gia này thực sự chính là quả bom nổ chậm, khó tránh khỏi một ngày nào đó sẽ nổ mạnh.
Thử nghĩ mà xem, người ngoài tiền tuyến đánh giác, đám thế gia này đột nhiên đâm đao sau lưng, vậy là xong rồi.
- Vậy tiên sinh cho rằng, ta tiếp đến nên làm thế nào?
Lưu Kỳ gọi tiên sinh câu này chính là tâm phục khẩu phục.
Y Tịch để ý thấy ngữ của Lưu Kỳ biến đổi, vì thế trong lòng y thực sự rất vui vẻ.
Lưu Kỳ rốt cuộc quang minh chính đại biểu lộ rõ thái độ. Y chẳng phải chờ đợi ngày này sao? Y sao có thể không kích động được chứ? Trong lòng y lại thằm nhắc mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, kích khởi hùng tâm của đại công tử, làm một hồi chuyện lớn, bất kể thế nào đi nữa cũng phải lưu danh sử sách.
Y thoáng biến đổi ý nghĩ, mở miệng nói:
- Công tử hiện tại phải làm chính là tạo uy danh bản thân, công tử ở Kinh Châu tuy thông minh tài đức nhưng vẫn chưa đủ, phải để bách tính Kinh Châu, từ cụ lão tám mươi đến trẻ nhỏ ba tuổi đều biết tài năng của công tử, như vậy công tử mới có nhất hô bá ứng ở Kinh Châu, như vậy làm chuyện gì có dễ dàng hơn nhiều. Thứ hai, công tử hiện tại trong tay không có binh quyền, công tử không chỉ cần tạo uy danh trong lòng dân chúng mà còn phải tạo uy danh trong lòng binh sĩ, tạo lên một đội quân thuộc về mình mới là thượng sách, điểm này công tử không ngại có thể quật khởi từ Trường Sa. Trải qua chuyện lần này, hơn nữa chúng ta âm thầm mưu họa, Trường Sa Thái Thú Trương Tiện rất có khả năng bị bãi quan, công tử có thể cài người của mình vào làm chỗ dựa cho công tử. Chỉ là Trường Sa tiếp giáp thế lực Tông Quyền, không phải vùng đất lâu dài, công tử nên tìm một mảnh đất khác.
Y Tịch nói rất điềm đạm, giống như Trường Sa hiện tại có thể tùy ý cướp vào tay.
Y thấy Lưu Kỳ nghe rất chăm chú, trong lòng âm thầm vui sướng, nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
- Thứ ba, bên cạnh công tử thiếu nhân tài, lúc này loạn thế, nhân tài là nền tảng dựng thân, công tử cần có mưu sĩ bày mưu tính kế, cần có võ tướng phá thành mở đất giúp công tử, cần có văn thần thống trị thành trì giúp công tử... Hiện tại bên cạnh công tử có bao nhiêu nhân tài, hẳn là công tử biết rõ, công tử phải sớm chuẩn bị tìm kiếm mời chào một số nhân tài, ở thời loạn thế này điều không thể thiếu nhất chính là nhân tài.
Lưu Kỳ hiểu đạo lý loạn thế tạo anh hùng, vài vấn đề Y Tịch nói cũng đang là thứ hắn thiếu sót, thanh danh đương nhiên quan trong, ngươi xem dưới trướng Viên Thiệu nhân tài như mây là vì cớ gì? Chẳng phải tổ tiên Viên Thiệu danh tiếng hàng đầu Tam Công tạo lên sao? Lưu Bị kia ngay cả nơi đứng thân còn không có vì cớ gì có nhiều người theo như vậy? Chẳng danh nghĩa Hoàng Thúc nhân nghĩa mang đến sao? Lưu Kỳ vốn không biết xử lý, hiện tại vừa nghe Y Tịch nói cảm thấy sự tình còn không gay go như mình nghĩ, lúc này vô tình thở nhẹ một hơi.
- Xin hỏi tiên sinh, ngài thấy đại thế thiên hạ thời nay thế nào?
Lưu Kỳ muốn mau chóng biết rốt cuộc biết mình đang ở thời điểm nào?
- Hiện nay Tào Tháo vừa mới bình định Từ Châu, Dự Châu rộng lớn như vậy, lúc này vừa nghỉ ngơi lấy sức, vừa âm thầm phân cao thấp với Viên Thiệu, hiện tại hai phe cũng chưa chuẩn bị tốt, ta phỏng đoán chỉ thời gian ngắn nữa sẽ phát sinh xung đột với Viên Thiệu, Tào Tháo thế yếu tất không xuất binh trước, chỉ xem khi nào Viên Thiệu xuất binh thôi. Còn đám người Mã Đằng, Hàn Toại, Công Tôn Độ... Thì không đủ lực tranh đoạt thiên hạ. Tôn Quyền Giang Đông đã muốn ổn định thế lực bên trong, cố thủ Giang Đông, dễ thủ khó công, nhưng tự phong bế khó khuếch trương thế lực, Kinh Châu tuy ba mặt thụ địch, nhưng Lưu Chương vô năng tất không đến công, nếu liên hợp với Giang Đông cùng công cùng thủ, có thể Châu Mục đại nhân không có lòng bành trướng thế lực, nếu không nhất định có thể tranh đoạt thiên hạ.
Y Tịch nói câu cuối cùng nhưng cảm xúc cũng không tăng mạnh như vừa nãy.
Lưu Kỳ lại hít sâu một hơi, cảm giác may mắn chưa phát sinh trận chiến Quan Độ, bằng không sẽ không đủ năng lực, nhưng thời gian cho hắn cũng không nhiều.
Y Tịch trò chuyện với Lưu Kỳ một hồi liền rời đi, y phải nói tin vui này với đồng bọn biết, thực sự nhiều năm nỗ lực không bị uổng phí. Y Tịch nghĩ vậy cảm xúc đột nhiên tăng vọt, biểu hiện rõ trên mặt.
Y Tịch đi rồi, Lưu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy có điểm bất thường, nhưng lại không biết bất thường ở chỗ nào. Lưu Kỳ vừa tỉnh lại thân thể chưa khôi phục, giằng co một ngày đến hiện tại đã có chút mệt nhọc, vì thế dưới sự hầu hạ của Tình nhi liền đi nghỉ.
Vào lúc này, tin tức Y Tịch phụm mệnh tới thăm hỏi Lưu Kỳ đã lọt vào tai đám quan viên lớn nhỏ trong thành Tương Dương. Không khí thành Tương Dương nhất thời trở nên quỷ dị khó lường.
Toánh Xuyên, trong một thôn trang nhỏ. Từ Thứ nhìn bộ y phục xanh trong tay mẫu thân thức khuya đan cho y, y suy nghĩ tới mẫu thân hao tâm tổn sức đan dệt, lúc này vẫn còn không ngừng làm việc, ánh mắt y có chút ướt át. Y cầm bộ y phục, dập đầu ba cái biểu hiện sự tôn kính đối với gia môn, sau đó bước nhanh rời đi, ánh mắt kiên định, cước bộ nhẹ nhàng.
Ông lão phía sau yên lặng nhìn đạo thân ảnh kia biến mất, thật lâu sau mới xoay người về phòng.
Phủ Lưu Kỳ.
- Tình nhi, tới đây bóp vai giúp ta.
Lưu Kỳ vừa ăn hoa quả vừa mập mờ nói. Trải qua mấy ngày bồi dưỡng, máu đọng trong ngực Lưu Kỳ dần dần tiêu tan, nhưng vẫn không thể vận động manh, mà chỉ có thể đi lại trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng vì ngồi trong phòng buồn chán, vì thế liền mang hoa quả ra ngoài hoa viên vừa ăn vừa đùa giỡn với Tình nhi, Uyển nhi. Lưu Kỳ còn sai người dựa theo bản vẽ riêng biệt của hắn làm bàn ghế, vì thế lúc này đùa giỡn trong hoa viên tuyệt đối không mệt mỏi.
- Thiếu gia, không phải vừa mới xoa bóp sao? Vì sao bây giờ lại bắt Tình nhi xoa bóp?
Tình nhi liên tục than thở nói.
- Vừa nãy nàng chỉ đùa bỡn chứ đâu có sử dụng công phu xoa bóp vai!
Lưu Kỳ nghiêm mặt nói.
- Thiếu gia còn nói, nếu không người ta làm sao lại như vậy? Thiếu gia xấu xa chỉ biết ức hiếp người, Uyển nhi tỷ nhìn xem, thiếu gia lại muốn ức hiếp người.
Tình nhi kéo tay Uyển nhi bĩu môi nói.
- Ta không thấy.
Uyển nhi nói xong đầu nghiêng về một bên có ý không nhìn nàng.
- Uyển nhi tỷ, tỷ...
Tình nhi chỉ tay về phía Uyển nhi không nói thành lời.
- Ha ha ha...
Lưu Kỳ phá lên cười.
- Hi hi...
Uyển nhi ở bên cũng che miệng cười trộm.
- Các người... Thì ra các người cố ý trọc ta, ta sẽ không bào giờ... Để ý tới hai người nữa.
Tình nhi nói xong, miệng lẩm bẩm, nghiên đầu ra chỗ khác không để ý tới Lưu Kỳ.
- Thôi, thôi... Là thiếu gia ta không tốt, Tình nhi đừng trách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook