Tam Quốc Tranh Phong
-
Chương 13: Dư âm (1)
Gã hắc y đầu lĩnh
chết, khiến cho sĩ khí đám người hắc y giảm sút, nhưng đám hắc y này
không đầu hàng, mà quay ngược lại tấn công càng thêm mãnh liệt. So với
vừa nãy tấn công hoàn toàn khác biệt, vừa rồi bọn họ tiến công có tiến
có lui, tuy không có công dụng phá trận, nhưng miễn cưỡng còn có thể tự
bảo vệ mình. Hiện tại bọn họ chỉ có tấn công không phòng thủ, hiển nhiên đã quyết chí sinh tử, muốn trước khi chết kéo theo một hai người.
Vương Uy bắn chết gã hắc y đầu lĩnh sau đó cũng không ngừng lại, mà tiếp tục cài tên bắn về phía đám hắc y còn sống sót đang lao tới.
- Vương Tướng Quân, giữ người sống.
Lưu Tu thấy động tác của Vương Uy còn tưởng rằng y muốn giết chết đám hắc y còn lại, trong lòng có chút lo lắng. Vì thế từ phía sau đoàn người vội vàng la lớn ngăn cản.
- Công tử yên tâm, Vương Mỗ tự có chừng mực.
Vương Uy nói, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng đạo mũi tên sắc bén nhanh như tia chớp xuyên kẽ hở đám binh sĩ vây công đám hắc y, chuẩn xác bắn trúng cánh tay một tên hắc y.
Tên hắc y này đau đớn buông đao trong tay, còn chưa kịp phản ứng đã bị Phi Hổ Quân xung quanh ấn xuống đất.
Có tên hắc y thấy đồng bạn bị bắt, liền giơ đao trong tay lên muốn tự sát, nhưng Vương Uy đã sớm chuẩn bị, khi bọn chúng giơ đao lên, đao trong tay đã bị mũi tên nhanh như thiển điện bắt rớt.
Có sự tham gia của Vương Uy, Phi Hổ Quân chỉ trong vài phút chiến đấu liền giải quyết xong, trong quá trình chiến đấu vẻn vẻn chỉ có hai gã hắc y bị chết, còn lại mười ba tên bị bắt sống.
Lưu Kỳ hôn mê dưới sự hộ tống của Phi Hổ Quân bình an trở về phủ, sau đó thầy thuốc khám chữa xác thực chỉ bị hôn mê không có gì đáng ngại, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, tin tức Lưu Kỳ bị ám sát lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Tương Dương.
Hai canh giờ sau tin tức Vương Uy đích thân dẫn quân đội bắt Trương Duyệt, lại khiến thành Tương Dương chấn động thêm lần nữa.
Tin tức Lưu Kỳ bị ám sát truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Tương Dương, các đại gia tộc đều suy đoán rốt cuộc là ai dám to gan lớn mật đi ám sát Lưu Kỳ.
Ngay sau đó tin tức Trương Duyệt bị bắt không cần cãi chính là đáp án cho mọi người, kẻ chủ mưu ám sát Lưu Kỳ chính là Trương Duyệt. Các đại gia tộc trong thành Tương Dương đều có cơ sở ngầm của mình, chuyện lúc trước Lưu Kỳ tranh chấp với Lưu Tông, Trương Duyệt cũng bị vạch trần.
Thoáng chốc trong thành Tương Dương, từ các thế gia đại tộc cho đến dân chúng bình dân đều trở nên im lặng.
Đối với bọn họ mà nói, nói là một hồi ám sát không bằng nói là một đợt thách thức, thách thức đối với Lưu Biểu. Lưu Biểu năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, có thể nói chỉ nửa bước chân là vào quan tài, mà người kế vị vẫn chưa được xác định.
Những năm trước đây thân thể Lưu Biểu khá khỏe mạnh, nhưng mấy năm nay Lưu Biểu thường xuyên sinh bệnh, lúc này việc tranh chấp người kế vị đã triển khai. Trương Duyệt lần này ám sát không cần bàn cãi chính là tranh chấp người kế vị, mặc kệ lần này xử lý Trương Duyệt thế nào, cũng biết Lưu Kỳ và Lưu Tông vào lúc này tranh đấu càng thêm ác liệt.
Về phần Trương Duyệt, y chẳng qua chỉ là viên đá dò đường thôi, ngoại trừ người này có ích lợi thiết thực đối với Lưu Biểu, không ai để ý tới y sống hay chết? Mọi người chỉ muốn biết Lưu Biểu có sủng ái Lưu Kỳ nữa hay không, còn muốn bảo vệ hắn hay không, bởi vì mấy năm nay thái độ của Lưu Biểu dần dần lạnh nhạt đối với Lưu Kỳ, ngay cả mấy ngày trước Lưu Kỳ hôn mê Lưu Biểu cũng chỉ phái người tới hỏi thăm một chút mà thôi.
Gia tộc nhỏ trong thành Tương Dương đều đang chờ đợi Lưu Biểu đưa ra quyết định, để xác định hướng đi của gia tộc trong tương lai.
Khi Lưu Kỳ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, ngoài trừ ngục có chút đau nhức ngoài ra không có chuyện gì. Nhớ tới tình cảnh nguy hiểm ngày hôm qua trong lòng còn vài phần sợ hãi, hắn cần phải quyết định nên làm như thế nào?
Lưu Kỳ trong thư phòng nằm nghiêng trên giường, mở nửa mắt quan sát Lưu Bàn, Lưu Tu và Mã Trung vừa mới nương nhờ hắn ở bên cạnh giường. Hắn tập trung quan sát Mã Trung, ngày hôm qua hắn có chút quen tai đối với cái tên Mã Trung, hôm nay nhìn thấy mới nhớ tới Mã Trung là ai.
Mã Trung ở thời tam quốc quan chức không cao, chỉ là một Tư Mã, nhưng y bên ngoài được xưng là Danh tướng sát thủ. Ngoài danh hiệu này trong ký ức của Lưu Kỳ còn mới mẻ, lúc trước Lưu Kỳ lần đầu đọc tam quốc chính là sùng bái Quan Vũ nhất, về sau Quan Vũ bị Mã Trung bắt làm hắn sầu muội một hồi.
Trong Tam Quốc ngoại trừ Lữ Bố lợi hại nhất, những người khác, kể cả Triệu Vân, Điển Vi, Mã Siêu... Đều không địch nổi Quan Vũ. Cho dù là đánh lén, nhưng Mã Trung bắt được Quan Vũ có thể thấy được y võ nghệ mưu trí không tầm thường. Huống hồ trận chiến ấy không chỉ bắt Quan Vũ mà còn bắt đám tướng lĩnh Quan Bình, Triệu Luy...
Sau này, khi Lưu Bị thảo phạt Đông Ngô, Mã Trung còn bắn chết lão tướng Hoàng Trung. Lão tướng Hoàng Trung chính là người dựa vào tài bắn cung nổi tiếng thiên hạ, nhưng vẫn bị Mã Trung bắn chết đủ để thấy tài bắn cung của Mã Trung cực kỳ phi thường. Ngũ Hổ Thượng Tướng nước Thục có hai vị bị Mã Trung giết chết, gọi y là Danh tướng sát thủ cũng không đủ. Đổi lại không thể nói là tướng lĩnh bình thường.
Lưu Kỳ sắc mặt không đổi xem xét ba người, nói:
- Các ngươi đối với việc ngày hôm qua cảm thấy thế nào?
Lưu Bàn giận dữ nói:
- Cần gì phải nghĩ, nhất định là vương bát đản Lưu Tông làm.
Lưu Tu cũng gật đầu, nói:
- Dựa vào tình hình trước mắt nhìn nhận, khả năng lớn nhất thực sự chỉ Lưu Tông.
Lưu Kỳ không nói gì mà nhìn về phía Mã Trung.
Mã Trung suy nghĩ, nói:
- Tôi cảm thấy không phải Lưu Tông, nhưng y khẳng định biết chuyện này.
- Uả, vì sao?
Lưu Kỳ hứng thú nhìn Mã Trung.
- Ngày hôm qua gặp Lưu Tông, ta cảm thấy y không giống người không có đầu óc, ngược lại phi thường thông minh. Ngày hôm qua y dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy, ta cho rằng cũng bởi vì chuyện công, về phương diện khác y không muốn gây chuyện náo loạn, như vậy y không có lợi. Dưới tình huống đó vẫn có thể giữ vững lý trí, hiểu được tiến lui, y nhất định không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Về phần Trương Duyệt, ta nghĩ không ai hiểu y hơn Lưu Tông, Lưu Tông dù không phát hiện cũng cảm nhận được một chút dấu vết để lại.
Mã Trung suy nghĩ nói. Còn có một nguyên nhân khác Mã Trung chưa nói, chính là chuyện ngày hôm qua lọt vào tai Lưu Biểu, dựa theo sự sủng ái của Lưu Biểu đối với Lưu Tông, Lưu Biểu chắc chắn cho là Lưu Kỳ ức hiếp đệ đệ.
Lưu Kỳ gật gật đầu, không hổ người bên ngoài sáng suốt hơn, quả nhiên ý kiến hoàn toàn khác so với huynh đệ nhà mình:
- Không tồi, Lưu Tông không có lý do gì ám sát ta vào lúc này, tình thế hiện tại chính là ta rơi vào hoàn cảnh xấu, Lưu Tông sẽ không bí quá hóa liều.
Vương Uy bắn chết gã hắc y đầu lĩnh sau đó cũng không ngừng lại, mà tiếp tục cài tên bắn về phía đám hắc y còn sống sót đang lao tới.
- Vương Tướng Quân, giữ người sống.
Lưu Tu thấy động tác của Vương Uy còn tưởng rằng y muốn giết chết đám hắc y còn lại, trong lòng có chút lo lắng. Vì thế từ phía sau đoàn người vội vàng la lớn ngăn cản.
- Công tử yên tâm, Vương Mỗ tự có chừng mực.
Vương Uy nói, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng đạo mũi tên sắc bén nhanh như tia chớp xuyên kẽ hở đám binh sĩ vây công đám hắc y, chuẩn xác bắn trúng cánh tay một tên hắc y.
Tên hắc y này đau đớn buông đao trong tay, còn chưa kịp phản ứng đã bị Phi Hổ Quân xung quanh ấn xuống đất.
Có tên hắc y thấy đồng bạn bị bắt, liền giơ đao trong tay lên muốn tự sát, nhưng Vương Uy đã sớm chuẩn bị, khi bọn chúng giơ đao lên, đao trong tay đã bị mũi tên nhanh như thiển điện bắt rớt.
Có sự tham gia của Vương Uy, Phi Hổ Quân chỉ trong vài phút chiến đấu liền giải quyết xong, trong quá trình chiến đấu vẻn vẻn chỉ có hai gã hắc y bị chết, còn lại mười ba tên bị bắt sống.
Lưu Kỳ hôn mê dưới sự hộ tống của Phi Hổ Quân bình an trở về phủ, sau đó thầy thuốc khám chữa xác thực chỉ bị hôn mê không có gì đáng ngại, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, tin tức Lưu Kỳ bị ám sát lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Tương Dương.
Hai canh giờ sau tin tức Vương Uy đích thân dẫn quân đội bắt Trương Duyệt, lại khiến thành Tương Dương chấn động thêm lần nữa.
Tin tức Lưu Kỳ bị ám sát truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Tương Dương, các đại gia tộc đều suy đoán rốt cuộc là ai dám to gan lớn mật đi ám sát Lưu Kỳ.
Ngay sau đó tin tức Trương Duyệt bị bắt không cần cãi chính là đáp án cho mọi người, kẻ chủ mưu ám sát Lưu Kỳ chính là Trương Duyệt. Các đại gia tộc trong thành Tương Dương đều có cơ sở ngầm của mình, chuyện lúc trước Lưu Kỳ tranh chấp với Lưu Tông, Trương Duyệt cũng bị vạch trần.
Thoáng chốc trong thành Tương Dương, từ các thế gia đại tộc cho đến dân chúng bình dân đều trở nên im lặng.
Đối với bọn họ mà nói, nói là một hồi ám sát không bằng nói là một đợt thách thức, thách thức đối với Lưu Biểu. Lưu Biểu năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, có thể nói chỉ nửa bước chân là vào quan tài, mà người kế vị vẫn chưa được xác định.
Những năm trước đây thân thể Lưu Biểu khá khỏe mạnh, nhưng mấy năm nay Lưu Biểu thường xuyên sinh bệnh, lúc này việc tranh chấp người kế vị đã triển khai. Trương Duyệt lần này ám sát không cần bàn cãi chính là tranh chấp người kế vị, mặc kệ lần này xử lý Trương Duyệt thế nào, cũng biết Lưu Kỳ và Lưu Tông vào lúc này tranh đấu càng thêm ác liệt.
Về phần Trương Duyệt, y chẳng qua chỉ là viên đá dò đường thôi, ngoại trừ người này có ích lợi thiết thực đối với Lưu Biểu, không ai để ý tới y sống hay chết? Mọi người chỉ muốn biết Lưu Biểu có sủng ái Lưu Kỳ nữa hay không, còn muốn bảo vệ hắn hay không, bởi vì mấy năm nay thái độ của Lưu Biểu dần dần lạnh nhạt đối với Lưu Kỳ, ngay cả mấy ngày trước Lưu Kỳ hôn mê Lưu Biểu cũng chỉ phái người tới hỏi thăm một chút mà thôi.
Gia tộc nhỏ trong thành Tương Dương đều đang chờ đợi Lưu Biểu đưa ra quyết định, để xác định hướng đi của gia tộc trong tương lai.
Khi Lưu Kỳ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, ngoài trừ ngục có chút đau nhức ngoài ra không có chuyện gì. Nhớ tới tình cảnh nguy hiểm ngày hôm qua trong lòng còn vài phần sợ hãi, hắn cần phải quyết định nên làm như thế nào?
Lưu Kỳ trong thư phòng nằm nghiêng trên giường, mở nửa mắt quan sát Lưu Bàn, Lưu Tu và Mã Trung vừa mới nương nhờ hắn ở bên cạnh giường. Hắn tập trung quan sát Mã Trung, ngày hôm qua hắn có chút quen tai đối với cái tên Mã Trung, hôm nay nhìn thấy mới nhớ tới Mã Trung là ai.
Mã Trung ở thời tam quốc quan chức không cao, chỉ là một Tư Mã, nhưng y bên ngoài được xưng là Danh tướng sát thủ. Ngoài danh hiệu này trong ký ức của Lưu Kỳ còn mới mẻ, lúc trước Lưu Kỳ lần đầu đọc tam quốc chính là sùng bái Quan Vũ nhất, về sau Quan Vũ bị Mã Trung bắt làm hắn sầu muội một hồi.
Trong Tam Quốc ngoại trừ Lữ Bố lợi hại nhất, những người khác, kể cả Triệu Vân, Điển Vi, Mã Siêu... Đều không địch nổi Quan Vũ. Cho dù là đánh lén, nhưng Mã Trung bắt được Quan Vũ có thể thấy được y võ nghệ mưu trí không tầm thường. Huống hồ trận chiến ấy không chỉ bắt Quan Vũ mà còn bắt đám tướng lĩnh Quan Bình, Triệu Luy...
Sau này, khi Lưu Bị thảo phạt Đông Ngô, Mã Trung còn bắn chết lão tướng Hoàng Trung. Lão tướng Hoàng Trung chính là người dựa vào tài bắn cung nổi tiếng thiên hạ, nhưng vẫn bị Mã Trung bắn chết đủ để thấy tài bắn cung của Mã Trung cực kỳ phi thường. Ngũ Hổ Thượng Tướng nước Thục có hai vị bị Mã Trung giết chết, gọi y là Danh tướng sát thủ cũng không đủ. Đổi lại không thể nói là tướng lĩnh bình thường.
Lưu Kỳ sắc mặt không đổi xem xét ba người, nói:
- Các ngươi đối với việc ngày hôm qua cảm thấy thế nào?
Lưu Bàn giận dữ nói:
- Cần gì phải nghĩ, nhất định là vương bát đản Lưu Tông làm.
Lưu Tu cũng gật đầu, nói:
- Dựa vào tình hình trước mắt nhìn nhận, khả năng lớn nhất thực sự chỉ Lưu Tông.
Lưu Kỳ không nói gì mà nhìn về phía Mã Trung.
Mã Trung suy nghĩ, nói:
- Tôi cảm thấy không phải Lưu Tông, nhưng y khẳng định biết chuyện này.
- Uả, vì sao?
Lưu Kỳ hứng thú nhìn Mã Trung.
- Ngày hôm qua gặp Lưu Tông, ta cảm thấy y không giống người không có đầu óc, ngược lại phi thường thông minh. Ngày hôm qua y dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy, ta cho rằng cũng bởi vì chuyện công, về phương diện khác y không muốn gây chuyện náo loạn, như vậy y không có lợi. Dưới tình huống đó vẫn có thể giữ vững lý trí, hiểu được tiến lui, y nhất định không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Về phần Trương Duyệt, ta nghĩ không ai hiểu y hơn Lưu Tông, Lưu Tông dù không phát hiện cũng cảm nhận được một chút dấu vết để lại.
Mã Trung suy nghĩ nói. Còn có một nguyên nhân khác Mã Trung chưa nói, chính là chuyện ngày hôm qua lọt vào tai Lưu Biểu, dựa theo sự sủng ái của Lưu Biểu đối với Lưu Tông, Lưu Biểu chắc chắn cho là Lưu Kỳ ức hiếp đệ đệ.
Lưu Kỳ gật gật đầu, không hổ người bên ngoài sáng suốt hơn, quả nhiên ý kiến hoàn toàn khác so với huynh đệ nhà mình:
- Không tồi, Lưu Tông không có lý do gì ám sát ta vào lúc này, tình thế hiện tại chính là ta rơi vào hoàn cảnh xấu, Lưu Tông sẽ không bí quá hóa liều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook