Tam Quốc Cơ Mật
-
7: Quyển 1 Long Nan Nhật Chương 2 Nhiên Thiêu Hứa Đô - P3 - Hứa Đô Cần Phải Loạn Một Trận
Nghe Đổng Thừa nói, Lưu Hiệp trong lòng cũng nổi sóng, bí mật đằng sau trận hỏa hoạn ở tẩm điện, sao có thể đem ra điều tra kỹ càng.
Hắn liếc nhìn qua Phục hậu, Phục hậu vẫn ung dung bình tĩnh mà chạm nhẹ tay phải hắn một cái.
Lưu Hiệp trong lòng mất bình tĩnh, liền nói: “Đổng khanh gia vì sao lại nói như vậy.”
Đỗng Thừa nói: “Tẩm điện bị đốt, không thể khinh thường, để triểu đình chọn ra một vài trọng thần, đôn đốc cung cấm, chỉnh đốn Túc vệ, ngăn ngừa hậu họa.”
Tuân Úc nghĩ thầm, Đổng Thừa chính là muốn mượn việc hỏa hoạn lần này mà khai đao với toàn bộ hệ thống cấm vệ hoàng thành.
Nhưng cấm vệ trước giờ không phải vẫn nằm trong tay các lão thần Lạc Dương sao, ông ta làm như vậy là muốn giơ cổ ra cho người ta chặt à? Nghĩ tới đây Tuân Úc không nhịn được nhìn xem ý đồ của Đổng Thừa, vị ngoại thích đương triều này vẫn làm bộ mặt trung thực, nhìn không ra có điều gì khác thường.
“Không biết Đổng tướng quân có cao kiến gì không?” Tuân Úc cũng không nóng lòng bày tỏ thái độ, mà lấy lui làm tiến, xem thử Đổng Thừa rốt cuộc muốn làm gì.
Đổng Thừa hơi suy nghĩ nói: “Thái thường(1) Từ Cầu, Ngự sử trung thừa (2) Đổng Phân, Quang Lộc Huân Hằng Phạm, ba người này đều là nhân tuyển tốt nhất.”
(1) Thái thường: chưởng quản tông miếu lễ nghi.
(2) Ngự Sử trung thừa: Đông Hán trở về sau: Ngự sử trung thừa là trưởng quan của Ngự Sử đài.
Ngự sử đài ở Đông Hán là cơ quan giám sát trung ương.
Nghe thấy ba cái tên này, Tuân Úc và Phục Thọ không hẹn mà gặp đồng thời giật giật khóe miệng.
Thái thường phụ trách lễ nghi cung đình và tông miếu tổ tiên, ngự sử trung thừa chuyên tra xét sơ hở của bách quan, Quang Lộc Huân phụ trách vệ binh cho cung thành, lựa chọn ba vị quan viên này chỉnh đốn hoàng thành không có gì có thể chỉ trích.
Nhưng những người biết nội tình ở bên trong, có thể nhìn ra thâm ý trong đó: Đổng Phân cùng Hằng Phạm đều là thế hệ lão thành ở Lạc Dương, cũng không cần nói nhiều, vị Thái thường Từ Cầu kia vốn là danh thần của Linh Đế, về sau bị Viên Thuật nửa mời nửa ép đến Thọ Xuân.
Sau khi Viên Thuật thua trận qua đời, vị lão thần này không quản ngàn vạn nguy hiểm, thế mà lấy được ngọc tỷ truyền quốc, ngàn dặm đưa về Hứa Đô – Từ khi ngọc tỉ này ở Lạc Dương bị Tôn Kiên lấy mất, cách biệt mấy năm, cuối cùng cũng trở lại trong tay Hán thất, việc này năm đó được coi là sự kiện chấn động thiên hạ.
Bất luận là Tào Tháo hay Lưu Hiệp, mặt mũi đều cảm thấy vinh dự.
Cũng chình vì vậy mọi chuyện Từ Cầu với Tào thị hay Hán thất đều thuận lợi , quan hệ với hai bên đều rất tốt đẹp.
Có ông ta ở đây, có thể xoa diệu cho đám lão thần Lạc Dương, Tào thị càng không thể chỉ trich, lại có thể đảm bảo cho lực lượng của Hán thất.
Không thể không nói, nước cờ gọi ra Từ Cầu hạ xuống cũng có phần vi diệu.
Tuân Úc không nhịn được nghĩ, vị quốc trượng này trước khi đến đây đã thiết kế trước nước này trong đầu.
Đêm hôm qua lửa mới cháy, sáng nay ông ta đã quăng ra được một danh sách như vậy, phản ứng quá nhanh, làm cho người ta phải suy nghĩ.
Khúc chiết ở trong này Lưu Hiệp đương nhiên mờ mịt không hiểu, Phục Hậu cũng không có cách nào nhắc ở trước mặt, hắn đành phải giả vờ như trầm tư, sợ mở miệng nói sai.
Lúc này Đổng Thừa mới quay đầu lại nhìn Mãn Sủng cười nói: “Cổ nhân có câu: Cung thành quách dã, bên ngoài không trật tự, bên trong sẽ không yên ổn.
Ta thấy, Bá Ninh cũng nên dứt khoát tham gia vào, luôn tiện chỉnh đốn lại Hứa Đô từ trên xuống dưới, như thế mới là sách lược vẹn toàn.”
Tuân Úc nghe vậy liền thở dài, đi vòng vòng một hồi ý đồ cuối cùng của ông ta vẫn là ở chỗ này.
Tước vị của Mãn Sủng cùng với ba vị đại thần vừa nêu có khoảng cách quá xa, bốn người cùng bàn chuyện, gã đương nhiên dưới cơ.
Theo đó, ngoại trừ cấm vệ cung thành, đến cả phòng vệ Hứa Đô đều phải chấn chỉnh hàng ngũ một lần, đám thần tử Lạc Dương liền có thể vươn tay đưa người mình vào Hứa Đô lệnh, sách lược này cũng có chút văn vẻ.
Đối mặt với “ý tốt” của Đổng Thừa, Mãn Sũng vẫn không thay đổi sắc mặt, thong thả nói: “Nghe theo thánh ý của bệ hạ.” Gã đá quả cầu này qua cho Lưu Hiệp, Lưu Hiệp khó xử nói: “Tuân lệnh quân, ngài cảm thấy chuyện này thế nào?”
Tuân Úc nói: “Lời nói của Đổng tướng quân cũng rất thỏa đáng.
Chỉ là việc này quá lớn, cần phải thận trọng, không bằng chờ Tào tư không trở lại rồi quyết định sau.” Trong lòng hắn nghĩ, câu trả lời này đã rất rõ ràng, các ngươi nên biết chừng mực là hơn.
Từ khi Hán đế dừng chân ở Hứa Đô, quyền hành và chính lệnh đều ban ra từ Mạc Phủ(3) của Tào công, triều đình gần như bị mất hết quyền lực.
Đám cựu thần Lạc Dương không thể làm gì liền coi chức quan trong triều là át chủ bài, có cơ hội tranh liền cố tranh cho được.
Nhưng Hứa Đô là trung tâm của Tào thị, từ trên xuống dưới bền chắc như thép, chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng có được mấy cái chức suông trên triều đình là có thể ngang cơ với Tào công.
Tuân Úc có ý muốn ngăn chặn nhóm trung thần tự cho mình thông minh này làm chuyện điên rồ, nhưng bọn hắn luôn luôn không hiểu.
(3) Mạc phủ là một thể chế chính trị cổ đại, tướng lĩnh chinh phạt lãnh đạo, quyền lực cao hơn hoàng đế.
Đối mặt với tranh chấp giữa hai vị đại thần, Lưu Hiệp không biết nên trả lời như thế nào mới thỏa đáng, đành phải lặng lẽ liếc mắt qua chỗ Phục hậu, Phục hậu lắc đầu, Lưu Hiệp cũng không biết ý nàng là không nên đáp ứng, hay là không cự tuyệt, trên mặt không khỏi lộ vẻ chần chừ.
Đổng Thừa lại nói: “Tào Tư Không ở Quan Độ xa xôi, lại vướng bận việc quân.
Việc trên triều đình không phải toàn bộ giao lại cho Tuân đại nhân sao, đâu cần phải đợi đến sau này.”
Trong lời nói của ông ta mang theo vài phần mỉa mai, Tuân Úc nghe mà hai hàng lông mày nheo lại cười khổ.
Đề nghị của Đổng Thừa mặc dù hoang đường, nhưng mà nó có cái cớ đàng hoàng mà không dễ bác bỏ.
Lưu Hiệp thầm nghĩ, Đổng Thừa là cựu thần Lạc Dương lại là cha vợ mình, tự nhiên là nên giúp người mình, liền mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, liền theo ý của Đổng tướng quân mà làm đi.
Tuân lệnh quân, vất vả cho ngài một chút.”
Đổng Thừa vui mừng khôn xiết, quỳ xuống tạ ơn.
Tuân Úc bị hoàng đế gọi tới tên cũng đành phải quỳ gối tuân chỉ.
Lưu Hiệp còn muốn động viên tên Mãn Sủng đứng phía sau Tuân Úc vài câu, nhưng nhìn thấy hắn trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, liền bỏ ý nghĩ này đi.
Sau khi đã đạt được mục đích, Đổng Thừa có chút đắc ý, xoay cổ mấy lần, cứ như vừa đánh thắng trận.
Phục hậu đẩy nhẹ thành ghế của Lưu Hiệp, Lưu Hiệp mới nhớ ra những điều trước đó Phục Hậu căn dặn, ho khan vài cái: “Đổng tướng quân, không nên phụ sự phó thác của trẫm đối với khanh.”
Câu nói bình thường này lại làm cho Đổng Thừa có phản ứng kỳ diệu.
Ông ta lớn tiếng đáp: “Thần đương nhiên tận lực báo đáp thánh ân của bệ hạ.” Cả người như dồn về hai tay chống trên mặt đất, giống như một con hổ đang cúi đầu, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết.
Lưu Hiệp thầm nghĩ vị Đổng tướng quân này có phải dùng từ hơi nghiêm trọng không, hay là bọn họ căn bản không phải đang nói cùng một chủ đề.
Mãn Sủng đứng phía sau nhìn Đổng Thừa một cách đầy hứng thú, suy nghĩ trong lòng gã cũng không khác suy nghĩ của Lưu Hiệp là bao.
Quân thần nói xã giao vài câu thì buổi gặp mặt cũng kết thúc.
Đợi sau khi những thần tử này rời khỏi Thượng thư đài, Phục hậu mới buông rèm xuống, nói với Lưu Hiệp: “Bệ hạ, người đã phạm một sai lầm.
Vừa rồi người không nên đồng ý với Đổng Tướng quân nhanh như vậy.”
Lưu Hiệp hơi khó hiểu: “Đổng Thừa là trung thần, Tuân Úc và Mãn Sủng là gian thần.
Ta phải nên giúp người tốt, không giúp người xấu, không phải sao?” Phục Hậu lắc đầu: “Chuyện trong triều đình sao lại có thể dùng gian thần và trung thần mà suy xét.
Thiên tử không thể để lộ rõ thái độ của mình.
Nếu không những người có tâm sẽ đoán ra nhiều chuyện.”
“Chẳng lẽ câu nói ta nói với Đổng tướng quân còn ẩn giấu điều gì?" Lưu Hiệp hỏi.
“Người sẽ biết thôi.” Phục hậu trả lời, sau đó nhìn xung quanh, “Nhưng mà ....!hiện tại cũng không phải là lúc để nói chuyện này.”
Lưu Hiệp không vui nói: “Nếu như ta đã là thiên tử, chẳng lẽ còn có chuyện phải giấu diếm hay sao?” Phục hậu ân cần cúi người xuống sửa sang lại chăn mền cho vị hoàng đế này, sau đó vỗ vỗ gương mặt của hắn, giống như một người mẹ đùa giỡn với đứa con bướng bỉnh của mình, dịu dàng nói: “Đó là một câu thần chú, một câu thần chú có thể làm cho toàn bộ Hứa Đô lâm vào hỗn loạn.”
Sau khi Đổng Thừa rời khỏi Thượng thư đài, Đổng phi đã ở trước cửa chờ ông ta, hai người bọn họ từ biệt Tuân Úc và Mãn Sủng lên xe ngựa.
Trước khi rời đi Đổng Thừa nói với tên tâm phúc đi theo xe ngựa: “Đi mời Xung hiệu úy và Vương tướng quân, nói hôm nay là sinh nhật ta, mời bọn họ qua phủ một chuyến.”
Tên tâm phúc lĩnh mệnh rời đi.
Đổng phi ngồi cùng xe ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân, ngày sinh thần của người không phải vào tháng tám sao?” Đổng Thừa khẽ nhìn qua con gái của mình, mỉm cười rồi lại không nói gì cả.
Đổng phi nhớ ra cái gì liền nói: “Đúng rồi, bệ hạ hôm nay làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ vô cùng.”
“Ồ? Có lẽ là do bị bệnh chăng?” Đổng Thừa hờ hững trả lời.
Đổng Phi cau mày ngẫm nghĩ, mãi vẫn không tìm ra từ thích hợp để diễn tả: “Không phải, giống như là...!biến thành một người khác.”
“Chắc là con lại bị nha đầu Phục Thọ kia làm cho choáng váng đầu óc, lần sau đừng có ghen tuông như vậy nữa” Đổng Thừa cười, sờ lên đầu con gái, Đổng phi bĩu môi, ngang ngược quay đầu sang chỗ khác.
Đổng Thừa nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, hắn nhẹ hàng vuốt ve vòng đồng ở thắt lưng, ánh mắt trở nên kiên nghị.
Nhìn thấy xe ngựa của Đổng thừa đã rời khỏi hoàng thành, Tuân Úc thu mắt lại: “Bá Ninh, ngươi cảm thấy thế nào?” Mãn Sũng nghiêng đầu như con rắn vừa thức dậy sau giấc ngủ đông: “Cũng không có thu hoạch gì mới, chỉ là đã chứng thực được một chuyện.”
Tuân Úc cũng không hỏi hắn đã chứng thực được chuyện gì, chỉ chắp tay sau lưng, nhìn thẳng phía trước, lo lắng dặn dò: “Chuyện này phải giải quyết nhanh một chút, tình hình của Tào Tư không trên tiền tuyến đang đến giai đoạn quan trọng, hậu phương không thể loạn.” Nghe Tuân Úc nhắc nhở, Mãn Sủng cung kính bái một cái rồi đáp: “Tế Tửu(4) trước khi đi đã ra chỉ thị, đại nhân không cần hao tâm tổn trí.”
(4)Tế Tửu: chức quan Quân sư tế tửu là quan văn.
Tuân Úc nhíu mày, nhắc tới cái tên này khiến cho người ta yên tâm, cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Cho dù người kia không ở Hứa Đô mà sức ảnh hưởng vẫn lớn như vậy.
“Tế Tửu nói sao?” Tuân Úc hỏi.
“Hứa đô cần phải loạn một trận.”
Phủ đệ của Đổng Thừa ở phía đông nam Hứa Đô, lúc trước là tòa nhà của một phú thương ở Hà Nội, hai cửa vào bốn lối đi, cực kỳ xa hoa.
Lúc này ở bên trong sảnh chính, đám nô bộc đang bận rộn quét tước dọn dẹp yến tiệc, trên bàn còn rất nhiều thức ăn, khách khứa cũng không để ý tới, chắc cũng không có khẩu vị.
Từ sau sảnh chính rẽ vào một hành lang có một khu vườn nhỏ, một vài tên nô bộc áo đen ẩn ẩn hiện hiện trong sân, đi xuống sâu hơn nữa là nội trạch của Xa kỵ tướng quân.
Bên trong phòng trừ Đổng Thừa còn có ba người nữa.
Bọn họ cũng không như lúc bình thường nghị sự quỳ trên đệm, mà đồng loạt vây quanh Đổng Thừa, nét mặt nghiêm nghị.
Đổng Thừa cầm trên tay một chiếc đai lưng ngọc rất hoa lệ, đai ngọc hình như bị vật sắc cắt qua để lộ ra miếng vải lót màu trắng.
Ba người kia kinh ngạc mà nhìn đai lưng ngọc này.
“...Nói cách khác, tối hôm qua trước khi cấm cung bị cháy, Phục Thọ để cho ngươi điều thuộc hạ rút ra ngoài thành?” Đổng Thừa nhíu mày.
Xung Tập gật gật, gã vừa mới tới từ hiện trường cấm cung bị cháy, trên người còn thoang thoảng mùi khói.
Theo lý mà nói, cấm cung bị cháy, tội của hắn không nhỏ.
Nhưng ngạc nhiên là bất luận Hoàng đế hay Thượng thư dường như cũng không vội vã truy cứu trách nhiệm, tạm thời cũng không ai giam giữ hắn.
Gã giải thích cẵn kẽ vụ hỏa hoạn tối hôm qua một lần, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Đây rõ ràng là một sự cố được lên kế hoạch trước, nhưng tại sao hoàng đế phải làm như vậy? Bọn họ đều tự nhận mình là trung thần, nhưng đôi khi bọn họ vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của chủ quân.
“Bệ hạ trước giờ làm việc đều có đạo lý, ...” Đổng Thừa trầm tư một lát, bỗng nhiên lại cười ha hả: “Trận hỏa hoạn này, đốt cũng thật tốt!” Ba người kia kinh ngạc mà nhìn ông ta, không hiểu cho lắm.
Đổng Thừa run run, tay giơ đai lưng ngọc lên nói: “Trận hỏa hoạn tối qua là bệ hạ trợ giúp cho chúng ta, giống như chiếu chỉ trong đai lưng này, là mật chỉ của bệ hạ, chính là một cơ hội.”
“Ý của tướng quân là?” Xung Tập mở to hai mắt, dường như gã mơ hồ đoán được điều gì đó.
Đổng Thừa đưa ngón tay lên nói: “Tào tặc đã hoạt động ở Hứa Đô nhiều năm như vậy, thực lực thâm căn cố đế, không phải tùy tiện là có thể xoay chuyển.
Trận hỏa hoạn này chính là chém ra một khe hở giữa bức tường sắt, gián tiếp cho chúng ta một cơ hội để dịch chuyển.”
Ông ta nhìn thấy vài người biểu lộ chưa hiểu lắm, lại giải thích tiếp: “Hôm nay bệ hạ đã đồng ý để Từ Cầu dẫn đầu, Đổng Phân, Hằng Phạm làm phó, ba vị đại thần hợp nghị chỉnh đốn lại Túc vệ hoàng thành và Hứa Đô vệ.
Cơ hội của chúng ta cuối cùng đã tới.”
“Nhưng Mãn Sủng sẽ cam tâm chấp nhận chuyện này sao?”Xung Tập lo lắng hỏi, Mãn Sủng cùng những thủ hạ Hứa Đô vệ trong tay hắn là loại gì gã hiểu rất rõ.
Ở trong bốn năm minh tranh ám đấu, đám thần tử Lạc Dương ít khi ở vào thế thượng phong.
Đổng Thừa nheo mắt: “Hắn có chấp nhận hay không, cũng không gấp, loạn mới tốt.
Tào tặc hiện tại, phía bắc cố kị Viên Thiệu, phía nam phải phòng ngừa Lưu Biểu.
Hứa Đô là căn nguyên của lão tặc, tuyệt đối không thể loạn.
Cho nên, nhất định phải đem Hứa Đô quậy đến long trời lở đất, chúng ta mới có cơ hội để tận dụng.
Hỏa hoạn bên trong cấm cung chính là chiêu thứ nhất bệ hạ tung ra để phá vỡ thế cục này, bây giờ chúng ta phải ra chiêu thứ hai.”
Hắn quay sang nói với một vị khách, người này có vóc dáng vạm vỡ, mặc dù đang mặc áo bào, cũng không che giấu được khí tức sắc bén.
“Vương Phục tướng quân, trong quân có động tĩnh gì không?” Vương Phục đang trầm tư, nghe Đổng Thừa đặt câu hỏi, liền vội vàng thẳng người lên: “Hôm qua có một toán cướp xuất hiện ở gần Hứa Đô, còn cướp giết một vị quan viên đi ngang qua.
Hiện quân đội đóng trong thành đã bị Đặng Triển điều đi một nửa để vây bắt, một nửa còn lại tản ra các nơi giới nghiêm trong thành.
Đội quân của Tào Nhân tướng quân đóng ở phía nam không có động tĩnh gì.”
Xung Tập chen vào nói: “Nếu như Hứa Đô có biến, trong vòng ba nén hương quân nội của Tào Nhân liền có mặt ở trong thành.” Đêm qua áp lực nặng nề của đội quân cảnh vệ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lỏng gã.
Đổng Thừa “ừ” một tiếng, thản nhiên nói: “Tào Nhân không là vấn đề.” Ông ta lại quay sang hỏi Vương Phục: “Nếu cần thì chúng ta có thể tập kết bao nhiêu người trong một đêm?” Vương Phục nói: “Ba trăm người.” Đổng Thửa nhắm mắt lại tính toán một chút: “Vẫn còn thiếu một chút.” Vương Phục có chút lúng túng giải thích: “Ba trăm người này đều là thân binh và đệ tử của ta.
Nếu mà nhiều người sợ sẽ bị người khác nghi ngờ.”
“Nếu như Hứa Đô loạn thật, mang ba trăm người này ra sợ cả tiếng vang cũng nghe không được.
Ngươi phải nghĩ chút biện pháp, phải đảm bảo nắm trong tay năm trăm người ở trong thành.
Việc này liên quan đến giang sơn Hán thất, Vương tướng quân phải để tâm cố gắng một chút.” Đổng Thừa nói cứ như là chuyện đơn giản.
Vương Phục hơi khẩn trương lau đi mồ hôi trên trán, gật đầu đồng ý.
Giáo huấn xong Vương Phục, Đổng Thừa lại mở to mắt chuyển sang người thứ ba: “Ngô Thạc, Lưu Huyền Đức bây giờ đã đi đến đâu rồi?”
Người thứ ba vẫn đứng trong bóng tối của căn phòng, nghe Đổng Thừa gọi tên mình thì đi tới một bước, từ trong ngực lấy ra một khúc gỗ, đưa cho Đổng Thừa: “Huyền Đức công đã đi qua Đông A, chuẩn bị nhập Từ Châu.”
Vừa nhắc đến cái tên này bầu không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ quái.
Đổng Thừa cong miệng lên, lời nói mang theo giểu cợt: “Hắn ta đúng là chạy nhanh như mọi lần.
Cũng được, chỉ cần hắn khởi sự ở Từ Châu, thu hút sự chú ý của Tào quân, chúng ta mới có thể thi triển quyền cước ở Hứa Đô.”
Xung Tập chần chừ một chút nói: “Đổng công, vị Lưu Huyền Đức này có đáng tin cậy không? Nếu như hắn lật lọng, giữa đường quay lại Tương Dương, coi như thua cả bàn cờ?”
Đổng Thừa cười lạnh: “Đối với loại người này chúng ta không cần nói đến đạo nghĩa gì.
Chỉ cần nói cho hắn biết có lợi lộc là được.
Từ Châu rộng lớn, như một miếng thịt mỡ dày bày ra đó, ta không tin hắn sẽ không động tâm.” Ông ta vuốt ve đầu kia của đai lưng, xúc động nói: “Thiên hạ rộng lớn, trung thần đâu hiếm.
Có thể tận trung với bệ hạ chỉ cần chúng ta là đủ rồi, những người khác chẳng qua chỉ là quân cờ thôi.”
Bốn người đồng loạt quỳ xuống, bái lễ quân thần với đai lưng kia.
Sau đó Đổng Thừa cẩn thận đem đai lưng cất vào trong ngực, quay người lại lấy từ trên giá sách xuống một cái phù ấn: “Hôm nay, Mãn Bá Ninh đã bắt đầu nghi ngờ ta, cho nên mấy ngày nay không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Những chuyện trên triều đình có ta cùng với Đổng Phân, Hằng Phạm hai vị đại nhân lo liệu, mặt khác kế hoạch trong bóng tối của chúng ta cũng cần có người thay ta chủ trì.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đổng Thừa là lãnh tụ của thần tử Lạc Dương, nếu ông ta buông tay, còn ai có tư cách có thể trù tính toàn cục?
Đám người còn chưa kịp đặt câu hỏi, bỗng nhiên cửa gỗ cọt kẹt một tiếng bị người ta đẩy ra, một người trẻ tuổi đi vào.
Hắn nhìn bốn phía khẽ cười nói: “Mấy vị ở đây, đổ xúc xắc lắc chuông, mưu đồ muốn chơi Tào Tư Không một vố lớn.
Chuyện tốt như thế này, sao không gọi ta đến chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook