Tam Quốc Cơ Mật
6: Quyển 1 Long Nan Nhật Chương 2 Nhiên Thiêu Hứa Đô - P2 - Nghi Ngờ Của Mãn Sủng


Cùng lúc đó, Tuân Úc đang đứng trên đống đổ nát của tẩm điện, chỉ huy một đám người dọn dẹp gạch ngói vụn, tìm kiếm di vật.

Chuyện này vốn không phải là công việc của Thượng thư lệnh, nhưng Tuân Úc cho rằng cấm cung bị cháy là một việc hệ trọng, nhất định phải đích thân tới mới cảm thấy yên tâm.

Xung Tập thì cầm một bản danh sách, kiểm tra lại nhân số trong cung.

Di hài của tiểu thái giám kia được đặt ở bên cạnh, phủ lên một tấm vải trắng.
Lúc này, có một người đang bước qua đống gạch vụn, bước chân của người này rất vững vàng và nhẹ nhàng, giống như mọt con rắn cỏ trườn qua đống đổ nát sụt lở, tiếng kêu sột soạt.

Khi gã sắp tới gần, Xung Tập mới kịp phát giác, sắc mặc hắn không tốt cho lắm khẽ run lên, nhỏ giọng chửi một câu, sau đó ngửa mặt lên trời cười vui vẻ.
“Mãn đại nhân, ngài cũng tới rồi sao?”
Người đến có dáng người cao gầy, mặt vàng như nghệ, nếp nhăn trên mặt tầng tầng lớp lớp dường như bao phủ cả ngũ quan.

Gã gọi là Mãn Sủng, tự Bá Ninh, là Hứa Đô lệnh đương nhiệm, quản lý trị an bên trong thành Hứa Đô.
Các lão cựu thần ở Lạc Dương không e ngại trên triều đình chống lại Tào Đảng, nhưng gặp người này liền câm như hến.

Bốn năm trở lại đây, gã như một con cú đêm bay trên không trung xung quanh Hứa Đô, tất cả động tĩnh của tòa thành này đều không lọt ra khỏi cặp mắt của gã, khiến cho đám cựu thần ở Lạc Dương âm thầm chịu nhiều khổ sở.
Mãn Sủng dường như không chú ý đến biến hóa trên khuôn mặt của Xung Tập, gã cúi người chắp tay nhìn vào thi thể của tiểu thái giám.
“Tên này chính là tiểu thái giám vì cứu bệ hạ mà chết sao?”
“Đúng vậy.” Xung Tập trả lời ngắn gọn.
Mãn Sũng có vẻ hứng thú ngồi xuống, vén một góc tấm vải trắng lên xem, bên trong lộ ra một cánh tay bị cháy xém.

Cung nhân đứng xung quanh Xung Tập rối rít quay đầu đi, nhưng Mãn Sủng lại mặt không đổi sắc mà kéo mạnh tấm vải trắng ra, thi thể bốc lên tàn tro xám bay tán loạn.
Cả một thi thể cháy đen bị lộ ra an tĩnh nằm trên mặt đất, hai hốc mắt trống rỗng ngước lên bầu trời, hàm khép hờ như muốn nói diều gì.

Mãn Sủng vươn tay phải ra sờ mó trên thân người chết, thỉnh thoảng bốc lên một chút mảnh vụn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Xung Tập không nhịn được nói: “Mãn đại nhân, người chết là chuyện lớn, huống chi cũng là một trung thần hy sinh thân mình vì chủ, hà cớ gì phải làm như thế?”
Xung Tập cũng không rõ tình hình trong cung hôm qua, nhưng trực giác cho hắn biết phía sau trận hỏa hoạn này có ẩn giấu điều gì đó, không thể để cho Mãn Sủng tiếp xúc với thi thể này quá lâu.

Mãn Sủng không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi: “Tình hình tối hôm qua cụ thể là như thế nào?”
Cấm cung không nằm trong phạm vi chức trách của Mãn Sủng, nhưng gã có quyền hỏi đến.

Xung Tập vì muốn dời sự chú ý của Mãn Sủng khỏi thi thể kia đành phải mở miệng thuật lại một lượt quá trình hỏa hoạn tối qua.
Miêu tả của hắn là nghe được từ Phục Hậu, cùng với những gì Tuân Úc biết không có gì khác biệt.

Mãn Sủng đối với cố sự này nghe rất cẩn thận, còn hỏi kỹ mấy vấn đề, thậm chí không bỏ qua chi tiết nhỏ nào.
“Nói như vậy tối hôm qua, đám thuộc hạ Túc vệ của ngài cũng không có bên trong mà đóng quân ở ngoài cung, mãi cho đến khi phát sinh hỏa hoạn, mới phụng mệnh Tuân lệnh lệnh quân mà vội vàng vào cung.”
“Đúng vậy.”

“Nhưng mà chẳng phải ban đêm phải có người trực luân phiên sao, chủ quan trực đêm, còn thuộc hạ lại ở ngoài cung, chuyện này có chút không hợp tình hợp lý?”
Câu hỏi của Mãn Sũng khiến cho Xung Tập đứng hình một lúc.

Trên thực tế, hắn phái Túc vệ đi canh ngoài cung là mệnh lệnh của Phục Hậu, cô ta yêu cầu hắn gắng kéo dài thời gian, hắn cũng không biết vì sao, nhưng vẫn trung thành mà chấp hành mệnh lệnh này.

Chuyện này tuyệt đối không thể để Mãn Sủng biết được.
“Bởi vì trong cung chật hẹp, nhiều người sẽ loạn.

Bệ hạ gần đây long thể bất an, thích thanh tĩnh một chút.” Xung Tập giải thích, sau đó nhanh chóng suy nghĩ, không biết có lộ sơ hở gì không.
Cũng may Mãn Sủng cũng không truy tới cùng chuyện này, khách sáo nói “vất vả rồi”, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Tuân Úc.

Xung Tập nhìn theo bóng lưng của gã thở phào một hơi, vội vàng ra lệnh thuộc hạ khiêng thi thể đi, để khỏi xuất hiện thêm phiên phức.
Tuân Úc đang đi tới đi lui trên đống đổ nát, trên mặt y dính đầy vết xám vết đen của tro tàn, khóe mắt còn mang theo vẻ mệt mỏi.

Thỉnh thoãng có người từ trong đống gạch ngói trình lên vài trang quyển, thẻ tre, những thứ này đều bị đốt cháy không còn hoàn chỉnh, nhưng chỉ khi Tuân Úc tự mình xem qua xác nhận là vô dụng mới có thể bỏ đi.

Tối hôm qua lửa lớn , rất nhều văn quyển của triều đình đều hóa thành tro, trong đó có không ít là từ cố đô ngàn vạn khổ cực đem đến đây, điều này khiến Tuân Úc rất đau lòng.
Mãn Sủng lặng yên không tiếng động đi đến chỗ y, khom người nói: “Tuân lệnh quân.”
“Bá Ninh, ngươi đến rồi.” Tuân Úc gật gật đầu, đối với vị Mãn Sủng này y rất tôn trọng, nhưng không thể nói là thích.

Hai người sóng vai nhau đứng trước đống phế tích trầm mặc không nói.
“Ngươi thấy trận hỏa hoạn này thế nào?” Tuân Úc hỏi, tiện tay xoa xoa hai bên thái dương.
“Những lời giải thích ở trong cung, ta một câu cũng không tin.” Mãn Sủng nói mà không biểu cảm gì.
Nghe Mãn Sủng nói vậy, Tuân Úc cũng chẳng có gì ngạc nhiên, chỉ yên lặng vung ống tay áo, để người hầu xung quanh tản ra hết.

Mãn Sủng cũng không dông dài, trực tiếp nói vào chủ đề: “Nếu như tiểu hoạn quan này thật sự bị đốt chết, trước khi chết sẽ bị sặc khói, cố gắng thở dốc, miệng của thi thể hẳn là nên mở ra.

Huống chi tứ chi người chết mở ra, cùng với tư thế cuộn mình lại của người bị thiêu cháy hoàn toàn không giống.

Cái này chỉ có một khả năng, người chết là sau khi chết mới bị người ta đặt vào tẩm cung.”
Tuân Úc chậm rãi vuốt râu: “Bá Ninh, ngươi quan sát rất tỉ mỉ.”
“Ta đã từng làm thí nghiệm qua.” Mãn Sủng hời hợt trả lời, gã biết Tuân Úc không thích đề tài này, rất nhanh lại quay vể chủ đề chính: “Vừa rồi ta kiểm tra dưới bụng người chết, không có cái gì cả, bị cắt rất sạch sẽ - trên thực tế theo quy củ trong cung, hoạn quan chỉ cần cắt bỏ dương phong, cũng không cần cắt bỏ hai túi thận.”
Nghe đến đó, cuối cùng khuôn mặt của Tuân Úc cũng có biến đổi.
“Người chết không phải là tùy tùng của Đường Cơ, mà là một người khác, một người mà chúng ta phải rất quen thuộc.

Cho nên bệ hạ mới không tiếc mà châm lửa tẩm điện, hủy thi diệt tích.

Mặc dù ta không biết người này là ai, cũng không biết bệ hạ tốn công sức đưa hắn vào cung, sau đó lại giết chết là ý gì.” Mãn Sủng hiếm khi có dịp phải đau đầu, trầm ngâm một chút mới tiếp tục nói: “...!Tóm lại, đằng sau trận hỏa hoạn này nhất định ẩn giấu điều gì đó.”
Tuân Úc khẽ nhíu mày, Mãn Sủng nói rất đúng, bởi chính y cũng có nghi vấn này, nhưng y không thích cái cảm giác xem thiên tử như kẻ địch.


Làm phụ tá được Tào công tin cậy nhất cùng với Thượng Thư Lệnh trong triều đình, y trước sau vẫn bị loại mâu thuẫn này quấy nhiễu.
“Ta muốn yết kiến bệ hạ, vì chuyện cấm cung bị cháy mà thỉnh tội.” Mãn Sủng nói.
Tuân Úc nhìn gã một cái, biết mục đích của tên gia hỏa này không phải như vậy.

Hai vai y trầm xuống, thở dài nói: “Được thôi, ngươi đi theo ta, đừng có nói lung tung.”
Dựa theo nghi chế, Mãn Sủng chỉ là một huyện lệnh bổng lộc ngàn thạch, nếu như không có chiếu truyền thì không được đơn độc gặp mặt thiên tử.

Cần phải có quan viên có đẳng cấp như Thượng thư lệnh dẫn theo mới danh chính ngôn thuận.

Cho dù Hán thất đang lúc suy tàn, những quy củ này vẫn phải thi hành cẩn thận kỹ lưỡng, cũng là duy trì lớp màn tôn nghiêm cuối cùng cho hoàng gia.
Hai người bọn họ chào từ biệt Xung Tập rồi đi về phía Thượng Thư đài, trên đường đi bọn họ nhìn thấy rất nhiều quan viên bị Túc vệ cản lại ở phía xa, nhưng lại không dám rời đi, từng người từng người vẫn đứng trang nghiêm tại chỗ ghé tai nhau thì thầm.

Tin tức cấm cung bị cháy đã truyền khắp toàn thành, những quan viên này đều sợ hãi chạy đến cửa thành trước cung, để diễn tả lòng trung thành có thật có giả của mình.
Người duy nhất băng qua đường ranh giới của cấm quân là một vị trung niên mặc cát y và một cô gái bụng to vượt mặt.

Vị trung niên đỡ tay cô gái, lo lắng mà dẫn cô chậm rãi đi qua quảng trường trước điện.
“Đổng tướng quân!”
Tuân Úc đi nhanh mấy bước đuổi đến phía trước.

Người đến là Xa kỵ tướng quân Đổng Thừa, sau Dương Bưu, ông ta chính là lãnh tụ của đám cựu thần ở Lạc Dương, ít nhất trên danh nghĩa cũng là không phân cao thấp với Tào Tháo.

Con gái của ông ta là Đổng Quý nhân mấy tháng trước mang thai long chủng, nhưng hoàng thành quá chật chội, cho nên được đưa về nhà chờ sinh.

Mãi đến sáng nay bọn họ nghe tin hoàng cung bị cháy, không quản Đổng phi đang mang thai vội vàng chạy tới.

Nghe tiếng Tuân Úc gọi, Đổng Thừa quay đầu lại, nở một nụ cười rất có chừng mực, biểu đạt thiện ý, lại không làm mất đi vẻ quan tâm lo lắng đối với an nguy của thiên tử.

Tuân Úc nhìn thấy Đổng phi một tay ôm bụng bầu một tay ôm lấy tay phụ thân, liền cau mày: “Đổng phi đang mang thai, sao lại phải mệt nhọc như vậy?”
Đổng Thừa đỡ lấy cánh tay phải của con gái, thản nhiên nói: “Da không còn, lông làm sao mọc.

An nguy của bệ hạ so với tiểu nữ quan trọng hơn.

Làm thần tử như chúng ta, không thể vì việc nhỏ mà bỏ qua việc lớn.” Đổng Thừa nói chuyện lúc nào cũng đầy ẩn ý xách mé, Tuân Úc cũng không thèm tính toán với ông ta, cười nói: “Tối hôm qua bệ hạ cũng không xảy ra việc gì, hiện giờ đang ở trong Thượng Thư đài nghỉ ngơi.

Đổng tướng quân nếu không ngại thì đi cùng chúng ta.


Ta kêu bọn họ mang kiệu đến cho Đổng phi tránh động thai khí.”
“Xung hiệu úy đâu? Ông ta đâu?” Âm thanh của Đổng phi vô cùng sắc nhọn, khuôn mặt đang mang thai của ả có chút sưng vù, hiện ra mấy phần cay nghiệt: “Vô duyên vô cớ vì sao tẩm điện lại bốc cháy, có phải có kẻ gian muốn làm hại bệ hạ?”
Trong hoàng thành sao lại có thể nói chuyện không chút cố kị như vậy, đúng là cha nào con nấy, Tuân Úc nghĩ thầm, nhưng lại khuyên nhủ: “Đổng phi quá lo, Phục Hậu nói chỉ là trong lúc nhóm lò thuốc vô ý gây ra hỏa hoạn, cũng không còn nguyên nhân nào khác.” Đổng phi nghe đến tên của Phục Hậu lại hừ lạnh một tiếng: “Quay lại gọi cho Xung Tập, bảo ông ta cho người đến kiểm tra xem có đúng không.

Đường đường là tẩm diện của thiên tử lại bị đốt thành bình địa như vậy, chuyện này truyền ra, không phải là để người trong thiên hạ chế nhạo chủ công của ông sao?”
Mỗi câu của cô ả này đều vơ lấy Tào Tháo, ngạo mạn kiêu căng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Đổng Thừa có lẽ cũng cảm thấy con gái nói chuyện hơi quá, nhéo nhéo cánh tay của ả, Đổng Phi im lặng trong tức giận bất bình.
Ánh mắt của Đổng Thừa quét qua vai Tuân Úc nhìn thấy Mãn Sủng đứng ở phía sau, mi mắt không khỏi giật giật: “Mãn Bá Ninh, thì ra ngươi cũng tới rồi.” Đối mặt với sự vô lễ của Đổng Thừa, Mãn Sũng chỉ khiêm nhường bái một cái một mực im lặng, gã không có hứng thú với bộ đôi cha con miệng lưỡi lợi hại nhưng vô vị này.
Kỳ thật Đổng thừa cũng có chút kiêng kỵ với lực lượng trong bóng tối của Mãn Sủng tại Hứa Đô, nhưng so với Xa kỵ tướng quân thì phẩm trật của Hứa Đô lệnh kém hơn, làm cho ông ta có cảm giác ưu việt, từ trên cao nhìn xuống.

Chuyện này khiến ông ta mỗi lần nhìn thấy Mãn Sủng đều có cảm giác mâu thuẫn, giống như nhìn thấy cục đá bên đường, có thể tùy tiện giẫm dưới chân, nhưng chân cũng phải chịu đau đớn.
Hai người ngầm hiểu mà liếc nhìn đối phương, nhưng không nói gì.

Rất nhanh có hai thái giám nhấc một cái kiệu chạy đến, đỡ Đổng Phi lên kiệu.Tuân Úc và Đổng Thừa theo kiệu đi thẳng đến Thượng thư đài, Mãn Sủng im lặng đi ở phía sau.
Bên trong Thượng thư đài, loại than tượng hạn đang được đốt cháy hừng hực trong lò, trong phòng tràn ngập hơi ấm.

Thiên tử Lưu Hiệp nằm ở trên giường, đắp kín người một cái chăn bông dày, Phục Hậu canh giữ một bên, trong mắt hiện ra một chút mệt mỏi.
Vừa đi vào cửa, Đổng phi đã nhấc mép váy chạy nhanh tới bên giường, khóc thút thít nói: “Bệ hạ, ngài...ngài...” Nhưng nói được một nửa, đột nhiên ả dừng lại, nhìn chằm chằm vào thiên tử nằm trên giường, biểu tình có chút nghi hoặc.

Trong lòng Lưu Hiệp có chút hoàng sợ, Đổng Phi là người tiếp xúc da thịt cùng chung chăn gối với Lưu Hiệp, muốn qua mặt cô ả không phải dễ.

Đêm qua Phục Thọ đã nói với hắn, Đổng Phi chính là khảo nghiệm phiền toái nhất của hắn.

Ả ta nếu phát hiện thiên tử đã bị đổi, nói ra trước mặt mọi người, chính là một tai họa đối với Hán thất.

Mày ngài của Đổng phi cong lên, nghiêng đầu qua, trong lòng cũng bối rối không kém.

Người đàn ông trước mặt quả thật chính là trượng phu của mình, là thiên tử Hán thất, nhưng sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Ả xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, như muốn xem thử từ huyết mạch trong bụng có nhìn ra được manh mối gì không.
Có lẽ chỉ cần ả tiến thêm một bước, liền có thể hủy đi toàn bộ Hán thất.
Đột nhiên, Lưu Hiệp không báo trước bất ngờ ho dữ dội, làm mọi người trong phòng giật nảy mình.

Phục Thọ ở bên cạnh tranh thủ thời gian bưng tới một chén trà nóng, để hắn nhấp môi một cái.

Lưu Hiệp hắng giọng làm sạch cổ họng, dùng giọng khàn khàn cười nói: “Thiếu Quân, nàng đến rồi sao.” Đổng phi nghe thiên tử gọi tên khuê nữ của mình lộ ra thích thú, nghi ngờ cũng ít đi mấy phần.

Ả đi tới nhanh một bước, cố gắng nhìn kỹ một chút: “Bệ hạ sắc mặt của người vì sao...”
Lưu Hiệp vửa muốn mở miệng trả lời, lại đột nhiên ho một trận.

Lần này ho càng kịch liệt hơn lần trước, đến sắc mặt cũng trắng bệch, hắn phải lấy khăn che mũi miệng lại.

Đổng phi dừng bước, Phục Hậu đè ngực Lưu Hiệp xuống để làm dịu cơn ho, như quở trách Đổng phi nói: “Bệ hạ, người đêm qua bị cảm phong hàn, cũng không nên nói nhiều quá.”


Đổng phi vừa nghe nói như vậy, dựng mắt lên, lớn tiếng nói: “Là cô chiếu cố bệ hạ không chu toàn, đừng có đổ lên đầu ta.” Bụng ả thì lớn, hai tay chống nạnh, lộ ra bộ dáng cực kỳ điêu ngoa.

Phục Hậu khẽ cười nói: “Muội muội đừng hiểu lầm, ta chỉ lo lắng cho long thể của bệ hạ, không có nghĩ đến chuyện khác.”

Trong câu nói kia có cương có nhu, Đổng phi không khỏi nổi giận: “Cái gì mà lo lắng cho bệ hạ! Ngay cả tẩm điện cũng bị đốt thành bình địa, lo lắng cũng tốt ghê ha.

Ta là thấy cô cũng giống như Tào Tháo, ngại bệ hạ sống quá lâu.”

Đổng phi nói xong câu kia, tất cả mọi người trong Thượng thư đài nhìn nhau cười khổ.

Cô ả được Đổng Thừa cho tiến cung từ khi còn ở Lạc Dương, tính tình ruột để ngoài da, nếu không phải Hán thất mấy năm nay lang bạt kỳ hồ, không rảnh quan tâm chuyện khác, nữ nhân với tính cách này sợ là ở trong cung đấu bị đào thải lâu rồi.
Lưu Hiệp âm thầm bội phục, Phục Hậu chỉ nói vài câu đã dời đi sự chú ý của Đổng phi và những người khác, không còn vướng vào vấn đề thân phận.

Hắn thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp lau mồ hôi lạnh trên trán, đã cảm giác được một ánh mắt trong phòng đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt này lạnh lùng sắc bén làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ngươi kia đứng sau lưng Tuân Úc, mặc dù gã cung kính cúi đầu thật thấp, nhưng Lưu Hiệp biết, vừa rồi hắn đã âm thầm ngẩng đầu dò xét mình.

Chỉ là hời hợt thoáng qua,cũng khiến cho Lưu Hiệp phát lạnh.

Lúc này Phục hậu đứng dậy lạnh lùng nói với Đổng Thừa: “Đổng tướng quân, đây là cách dạy dỗ con gái của ông sao? Bây giờ long thai chưa sinh, đã ngang ngược như vậy, sau này sẽ thành thế nào?”
Đổng Thừa xám xanh mặt mũi, quát mắng Đổng phi một câu, Đồng phi ủy khuất trề môi, cũng không thèm hỏi Lưu Hiệp nữa xoay người đi ra khỏi Thượng thư đài.

Đổng Thừa cũng không quan tâm đuổi theo nàng, quay người lễ bái: “Thần quản giáo không nghiêm, mong bệ hạ trách phạt.” Lưu Hiệp nói: “Được rồi, Thiếu Quân đang mang thai, khó tránh khỏi tính tình có chút nóng nảy.

Cho một vài thị tỳ đi theo nàng, đừng để xảy ra vấn đề gì.” Giao phó xong những chuyện này, hắn dừng lại nghỉ một chút, mỉm cười với mọi người: “Ngược lại, các vị khanh gia sớm như vậy đã tới yết kiến, quả thật là trung thành cẩn cẩn.”
Tuân Úc, Mãn Sủng vội vàng lễ bái trên mặt đất, cùng với Đổng Thừa nói: “Làm cho thánh giá kinh sợ là tội của chúng thần, đến để thỉnh tội.” Lưu Hiệp rộng lượng phất tay áo: “Việc xảy ra trong tẩm điện không liên quan tới các ngươi.

Có thể là ông trời muốn cảnh cáo cho nên có điềm báo này.

Trẩm cần hạ chiếu tự vấn tội.”
Thần tử bên dưới đều thở dài, hoàng đế đã kết luận chuyện này là ngoài ý muốn, như vậy rất nhiều việc đều sẽ dễ làm rồi.

Lưu Hiệp nói rất chậm, cố gắng phán đoán “Lưu Hiệp thật” sẽ nói như thế nào.

Vừa rồi hắn giả vờ ho khan, che đậy đi giọng nói, thêm nữa bệnh nặng chưa khỏi, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, ngược lại sẽ không ai hoài nghi.

Những lời này cũng đã thương lượng với Phục hậu, trong một lúc nghe cũng không ra sơ hở gì.
Đồng Thừa lúc này lên tiếng: “Bệ hạ, bên trong cấm cung là nơi ở của thiên tử, không thể vô ý.

Thần nghĩ là nên tra rõ việc này, để có thể răn trước ngừa sau.” Tuân Úc đang quỳ gối bên cạnh liếc lão một cái, trong lòng sinh ra cảnh báo.

Thiên tử đã muốn chấm dứt chuyện này, vì sao vị quốc trượng này liên tục đưa thêm rắc rối, không biết là có dụng ý gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương