Tẩm Quân
-
Chương 82: Lời cảnh cáo ngờ vực
Một đêm này, có hương hoa quế thoang thoảng bầu bạn cùng nàng.
Giúp nàng nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mộng.
Nàng lại mơ thấy mẫu thân một lần nữa.
Nàng nhỏ nhắn yếu đuối, bé bỏng vô tội, dựa vào trong lòng mẫu thân, mẫu thân khẽ hát khúc hát ru, êm ái như suối nguồn trong trẻo.
Bà nở một nụ cười ngọt ngào mà nàng cũng chưa từng được thấy.
Nhưng tại sao, thiên không đột nhiên biến đổi, mây đen che kín bầu trời, gió dữ rít gào, mẫu thân đột nhiên biến mất.
Nàng tìm kiếm khắp xung quanh, cũng chẳng thể tìm thấy bóng dáng mẫu thân.
Nàng kinh ngạc, hoảng loạn.
Không biết phải làm thế nào cho phải.
Chỉ biết tìm kiếm khắp cả ngọn núi.
Nhưng chẳng thể tìm thấy chút tung tích nào của mẫu thân, chỉ có một chùm hoa quế trong tay, phiêu tán một làn hương mờ ảo.
Hai hàng lệ trào ra trong bất lực.
Chậm rãi tỉnh lại, mở mắt nhìn, đã thấy Hách Liên Bá Thiên ngồi ở đầu giường không biết tự lúc nào, đang nhìn nàng đầy quan tâm.
Tay hắn cầm một khăn tay màu lam, đang tỉ mỉ lau mồ hôi cho nàng: “Làm sao vậy, nàng mơ thấy ác mộng sao?”
Gật đầu: “Vâng.”
“Mơ thấy ác mộng gì?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.
Khinh Tuyết lắc đầu, vẻ mặt đau xót: “Thiếp không nhớ rõ, chỉ nhớ là xung quanh tối đen, rất đáng sợ vô cùng đáng sợ, có thứ gì đó đuổi theo thiếp, thiếp chỉ có thể liều mạng chạy trốn, nhưng không ai tới cứu thiếp.”
Nàng nói dối hắn.
Đúng vậy, lời nói dối này, là muốn hắn phải rõ ràng, việc gặp gấu trong hoàng viên đã khiến nàng bị chấn thương nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hách Liên Bá Thiên nhướng mày, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Không phải sợ, có trẫm ở đây, sẽ không có ai tổn thương được đến nàng.”
“Hoàng thượng, nếu có một ngày, thiếp phạm sai lầm, người có thể tha thứ cho thiếp hay không?” Khinh Tuyết nói, nàng biết hắn không thích những kẻ thủ đoạn xảo trá.
Nhưng nàng lại không thể không làm thế.
Đồng tử Hách Liên Bá Thiên hiện lên một tia không hiểu, dường như có chút đau lòng và không tin được, hắn cúi đầu một lúc, những băn khoăn nghi hoặc, đau lòng chua chát dần tan biến hết, chỉ còn lại sự dịu dàng: “Nàng sẽ phạm sai lầm sao?”
“Nhân vô thập toàn, thiếp không thể cam đoan, bản thân sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm.” Khinh Tuyết nói với ngữ khí nhạt nhẽo.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Tuyết Nhi, bất kỳ ai cũng có lúc phạm sai lầm, nếu là nhất thời hồ đồ, trẫm có thể tha thứ, nếu là biết rõ còn cố ý, trẫm sẽ không tha thứ. Nàng… sẽ biết rõ mà vẫn còn cố ý sao?”
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà đặt một câu hỏi khác.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, cười, có chút vô lực: “Sẽ không.”
Nàng buông xuôi trong lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm trầm mà hữu lực.
Người đàn ông này, là người gần gũi với nàng nhất về mặt thể xác, nhưng tâm hồn của hai người chưa từng chung bước.
Nhãn thần Hách Liên Bá Thiên lóe một tia sáng màu lam u tối, nhìn thân thể nhu nhược mềm mại.
Rốt cuộc hắn lên tiếng: “Chuyện đàn bà các nàng tranh giành tình cảm trẫm không thể ngăn cản hoàn toàn, nhưng trẫm không hy vọng mọi chuyện đi quá giới hạn của nó, đàn bà thủ đoạn xảo trá, cho dù tốt, trẫm cũng sẽ không cần! Vì thế, Tuyết Nhi, tuy rằng trẫm thật sủng ái nàng, nhưng sẽ không dung túng nàng, trẫm hy vọng nàng sẽ không cô phụ nỗi khổ tâm này của trẫm.”
Ngữ khí của hắn hàm chứa vài phần cảnh cáo, khiến đáy lòng Khinh Tuyết khẽ run lên.
Tại sao, những lời này, nghe qua, lại giống như đang ám chỉ nàng?
Phải chăng, hắn đã biết điều gì?
Nhưng hắn làm sao mà biết được chứ?
“Hoàng thượng đang nói gì! Nghiêm khắc như thể Tuyết Nhi chính là loại đàn bà thủ đoạn xảo trá!” Nàng nhẹ nhàng nói, đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào hắn, như muốn tìm ra điều gì đấy từ trên mặt hắn.
Nhưng Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, tâm tư của hắn, kẻ khác có thể nhìn thấu một cách dễ dàng sao.
Vẻ mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, trầm lặng nhìn nàng chằm chằm.
Khiến nàng chẳng thể nhìn ra chút manh mối nào.
Nàng lơ đãng đưa mắt nhìn Ngọc cô cô, đã thấy cô ta bầy ra vẻ mặt bình tĩnh, chẳng thể nhìn ra chút bất thường nào.
“Trẫm tin tưởng Tuyết Nhi mà trẫm yêu thương, nàng sẽ không phải loại người đấy.” Hách Liên Bá Thiên nói, nhãn thần sâu kín, nhìn xa xăm.
Đầu giờ chiều, Hách Liên Bá Thiên đi xử lý chính sự.
Khinh Tuyết nằm một mình trên giường.
Đối với những lời cảnh cáo trong ngờ vực của Hách Liên Bá Thiên ban sáng, nàng cảm thấy rất nghi hoặc.
Không lẽ là Ngọc cô cô đi cáo mật?
Vừa nghĩ đến đó, Ngọc cô cô đã đến: “Tuyết Phi nương nương, nô tỳ xin được lớn mật nhắc nhở nương nương một lần.”
“Có chuyện gì, ngươi nói đi.” Khinh Tuyết đáp.
Ngọc cô cô nói: “Tuyết Phi nương nương, kế hoạch sáng mai, có nên lùi lại không? Nô tỳ cảm thấy những lời Hoàng thượng nói sáng nay nghe qua có chút không ổn, có phải kế hoạch đã bị tiết lộ rồi không?”
Nghe cô ta nói xong, Khinh Tuyết nhìn cô ta chằm chằm một hồi lâu, cho đến khi xác nhận được rằng cô ta không giống đang nói dối, mới lên tiếng: “Chuyện này, ta tự có chủ trương.”
Nàng nói xong, ngẫm nghĩ tỉ mỉ một lúc rồi lại tiếp: “Chuyện này, không thể lùi lại, chỉ có thể đẩy lên trước, tiến hành ngay chiều tối nay, nhưng tạm thời đừng cho Linh Phi biết. Đến chiều tối, ta sẽ cho ngươi đi báo với Linh Phi, để cô ta dẫn Hoàng thượng đến. Làm thế thì sẽ không còn sơ hở nữa.”
Chuyện này, không thể đợi nữa, nỗi đau trong lòng nàng, đã quá sâu sắc.
Nhưng nàng không biết, muốn làm việc gì cũng không được nóng vội, dục tất bất đạt, một khi nóng vội, chỉ có thất bại.
Mà thất bại này, đã giáng cho nàng một bài học quá nặng nề.
“Nhưng thân thể nương nương chưa lành, sao có thể rời giường chứ?” Ngọc cô cô lo lắng nói.
Khinh Tuyết cười nhạt: “Phải thế mới được.”
“Nô tỳ đã biết.” Ngọc cô cô đáp.
Khinh Tuyết nhìn cô ta xoay người đi ra ngoài, đột nhiên gọi giật lại: “Ngọc cô cô!”
Ngọc cô cô quay đầu: “Nương nương còn chuyện gì.”
Khinh Tuyết nhìn cô ta một cái, chỉ nói: “Cám ơn.”
Ngọc cô cô cười câu nệ: “Nô tỳ không dám nhận!” Khoảnh khắc cô ta cúi đầu, nhãn thần hiện sự phức tạp và giằng xé.
Giúp nàng nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mộng.
Nàng lại mơ thấy mẫu thân một lần nữa.
Nàng nhỏ nhắn yếu đuối, bé bỏng vô tội, dựa vào trong lòng mẫu thân, mẫu thân khẽ hát khúc hát ru, êm ái như suối nguồn trong trẻo.
Bà nở một nụ cười ngọt ngào mà nàng cũng chưa từng được thấy.
Nhưng tại sao, thiên không đột nhiên biến đổi, mây đen che kín bầu trời, gió dữ rít gào, mẫu thân đột nhiên biến mất.
Nàng tìm kiếm khắp xung quanh, cũng chẳng thể tìm thấy bóng dáng mẫu thân.
Nàng kinh ngạc, hoảng loạn.
Không biết phải làm thế nào cho phải.
Chỉ biết tìm kiếm khắp cả ngọn núi.
Nhưng chẳng thể tìm thấy chút tung tích nào của mẫu thân, chỉ có một chùm hoa quế trong tay, phiêu tán một làn hương mờ ảo.
Hai hàng lệ trào ra trong bất lực.
Chậm rãi tỉnh lại, mở mắt nhìn, đã thấy Hách Liên Bá Thiên ngồi ở đầu giường không biết tự lúc nào, đang nhìn nàng đầy quan tâm.
Tay hắn cầm một khăn tay màu lam, đang tỉ mỉ lau mồ hôi cho nàng: “Làm sao vậy, nàng mơ thấy ác mộng sao?”
Gật đầu: “Vâng.”
“Mơ thấy ác mộng gì?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.
Khinh Tuyết lắc đầu, vẻ mặt đau xót: “Thiếp không nhớ rõ, chỉ nhớ là xung quanh tối đen, rất đáng sợ vô cùng đáng sợ, có thứ gì đó đuổi theo thiếp, thiếp chỉ có thể liều mạng chạy trốn, nhưng không ai tới cứu thiếp.”
Nàng nói dối hắn.
Đúng vậy, lời nói dối này, là muốn hắn phải rõ ràng, việc gặp gấu trong hoàng viên đã khiến nàng bị chấn thương nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hách Liên Bá Thiên nhướng mày, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Không phải sợ, có trẫm ở đây, sẽ không có ai tổn thương được đến nàng.”
“Hoàng thượng, nếu có một ngày, thiếp phạm sai lầm, người có thể tha thứ cho thiếp hay không?” Khinh Tuyết nói, nàng biết hắn không thích những kẻ thủ đoạn xảo trá.
Nhưng nàng lại không thể không làm thế.
Đồng tử Hách Liên Bá Thiên hiện lên một tia không hiểu, dường như có chút đau lòng và không tin được, hắn cúi đầu một lúc, những băn khoăn nghi hoặc, đau lòng chua chát dần tan biến hết, chỉ còn lại sự dịu dàng: “Nàng sẽ phạm sai lầm sao?”
“Nhân vô thập toàn, thiếp không thể cam đoan, bản thân sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm.” Khinh Tuyết nói với ngữ khí nhạt nhẽo.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Tuyết Nhi, bất kỳ ai cũng có lúc phạm sai lầm, nếu là nhất thời hồ đồ, trẫm có thể tha thứ, nếu là biết rõ còn cố ý, trẫm sẽ không tha thứ. Nàng… sẽ biết rõ mà vẫn còn cố ý sao?”
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà đặt một câu hỏi khác.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, cười, có chút vô lực: “Sẽ không.”
Nàng buông xuôi trong lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm trầm mà hữu lực.
Người đàn ông này, là người gần gũi với nàng nhất về mặt thể xác, nhưng tâm hồn của hai người chưa từng chung bước.
Nhãn thần Hách Liên Bá Thiên lóe một tia sáng màu lam u tối, nhìn thân thể nhu nhược mềm mại.
Rốt cuộc hắn lên tiếng: “Chuyện đàn bà các nàng tranh giành tình cảm trẫm không thể ngăn cản hoàn toàn, nhưng trẫm không hy vọng mọi chuyện đi quá giới hạn của nó, đàn bà thủ đoạn xảo trá, cho dù tốt, trẫm cũng sẽ không cần! Vì thế, Tuyết Nhi, tuy rằng trẫm thật sủng ái nàng, nhưng sẽ không dung túng nàng, trẫm hy vọng nàng sẽ không cô phụ nỗi khổ tâm này của trẫm.”
Ngữ khí của hắn hàm chứa vài phần cảnh cáo, khiến đáy lòng Khinh Tuyết khẽ run lên.
Tại sao, những lời này, nghe qua, lại giống như đang ám chỉ nàng?
Phải chăng, hắn đã biết điều gì?
Nhưng hắn làm sao mà biết được chứ?
“Hoàng thượng đang nói gì! Nghiêm khắc như thể Tuyết Nhi chính là loại đàn bà thủ đoạn xảo trá!” Nàng nhẹ nhàng nói, đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào hắn, như muốn tìm ra điều gì đấy từ trên mặt hắn.
Nhưng Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, tâm tư của hắn, kẻ khác có thể nhìn thấu một cách dễ dàng sao.
Vẻ mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, trầm lặng nhìn nàng chằm chằm.
Khiến nàng chẳng thể nhìn ra chút manh mối nào.
Nàng lơ đãng đưa mắt nhìn Ngọc cô cô, đã thấy cô ta bầy ra vẻ mặt bình tĩnh, chẳng thể nhìn ra chút bất thường nào.
“Trẫm tin tưởng Tuyết Nhi mà trẫm yêu thương, nàng sẽ không phải loại người đấy.” Hách Liên Bá Thiên nói, nhãn thần sâu kín, nhìn xa xăm.
Đầu giờ chiều, Hách Liên Bá Thiên đi xử lý chính sự.
Khinh Tuyết nằm một mình trên giường.
Đối với những lời cảnh cáo trong ngờ vực của Hách Liên Bá Thiên ban sáng, nàng cảm thấy rất nghi hoặc.
Không lẽ là Ngọc cô cô đi cáo mật?
Vừa nghĩ đến đó, Ngọc cô cô đã đến: “Tuyết Phi nương nương, nô tỳ xin được lớn mật nhắc nhở nương nương một lần.”
“Có chuyện gì, ngươi nói đi.” Khinh Tuyết đáp.
Ngọc cô cô nói: “Tuyết Phi nương nương, kế hoạch sáng mai, có nên lùi lại không? Nô tỳ cảm thấy những lời Hoàng thượng nói sáng nay nghe qua có chút không ổn, có phải kế hoạch đã bị tiết lộ rồi không?”
Nghe cô ta nói xong, Khinh Tuyết nhìn cô ta chằm chằm một hồi lâu, cho đến khi xác nhận được rằng cô ta không giống đang nói dối, mới lên tiếng: “Chuyện này, ta tự có chủ trương.”
Nàng nói xong, ngẫm nghĩ tỉ mỉ một lúc rồi lại tiếp: “Chuyện này, không thể lùi lại, chỉ có thể đẩy lên trước, tiến hành ngay chiều tối nay, nhưng tạm thời đừng cho Linh Phi biết. Đến chiều tối, ta sẽ cho ngươi đi báo với Linh Phi, để cô ta dẫn Hoàng thượng đến. Làm thế thì sẽ không còn sơ hở nữa.”
Chuyện này, không thể đợi nữa, nỗi đau trong lòng nàng, đã quá sâu sắc.
Nhưng nàng không biết, muốn làm việc gì cũng không được nóng vội, dục tất bất đạt, một khi nóng vội, chỉ có thất bại.
Mà thất bại này, đã giáng cho nàng một bài học quá nặng nề.
“Nhưng thân thể nương nương chưa lành, sao có thể rời giường chứ?” Ngọc cô cô lo lắng nói.
Khinh Tuyết cười nhạt: “Phải thế mới được.”
“Nô tỳ đã biết.” Ngọc cô cô đáp.
Khinh Tuyết nhìn cô ta xoay người đi ra ngoài, đột nhiên gọi giật lại: “Ngọc cô cô!”
Ngọc cô cô quay đầu: “Nương nương còn chuyện gì.”
Khinh Tuyết nhìn cô ta một cái, chỉ nói: “Cám ơn.”
Ngọc cô cô cười câu nệ: “Nô tỳ không dám nhận!” Khoảnh khắc cô ta cúi đầu, nhãn thần hiện sự phức tạp và giằng xé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook