Tam Quan Bất Chính
-
Chương 9
CHƯƠNG 8
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Mặc Cận ở nhà Phó Lỗi đã được mấy ngày, Phó Lỗi nghĩ sạch các loại biện pháp để đuổi hắn đi. Cùng là ăn thịt bò uống sữa tươi lớn lên, nhưng chỗ thua kém giữa hai người lại nằm ngay chiều cao, Mặc Cận cao khoảng 1m9, còn Phó Lỗi bất quá chỉ 1m75… Xuỵt! Đây chẳng qua là con số được công bố với bên ngoài thôi. Sau lần thất bại thứ N+1, Phó Lỗi đầu hàng.
“Cậu không đi, tôi đi. Bố đây sợ cậu rồi!”
“Mặc Viễn không cần em, anh cũng không muốn em.”
“Cậu ở đây làm nũng cho ai xem vậy? Ở chỗ tôi giả vờ đáng thương cũng vô dụng, vài giọt nước đái mèo của cậu phải để cho anh cậu thấy mới hữu dụng kìa. Nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì hãy đem người mình thích cướp lại đi.”
“Anh đi đâu?”
“Bố đây muốn đi đâu thì đi. Cậu cứ ở đó ngu người đi!”
Kỳ thật trong nhà vẫn còn một gian phòng trống, để Mặc Cận ở vài ngày cũng không thành vấn đề. Nhưng Phó Lỗi đã quen một mình tự do tự tại, ngày đêm đảo lộn, muốn chơi là chơi, muốn ngủ là ngủ, canh ba nửa đêm có tinh thần liền vội vã làm báo cáo của hai ngày. Cậu chưa từng mang phụ nữ về nhà, cũng không muốn đàn ông đến ở. Huống hồ còn phải đối diện với gương mặt khóc tang của Mặc Cận, thường hay tìm cậu tham khảo gì mà “vấn đề tình cảm”, ngẫm lại đã đau đầu. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi tới tiệm Internet cùng các huynh đệ trong nghiệp đoàn chơi đến sảng khoái thôi.
Nơi thường đi là một dãy các tiệm Internet có hơn 400 máy tính, đặc biệt có cả khu trò chơi cấu hình cao, Phó Lỗi mỗi lần cùng bạn bè trong nghiệp đoàn ra ngoài chơi đều xác định là ở trong này bao trọn máy. Phó bản 25 người đấu 25 người, người một khi đã chiến đấu thì sẽ bắt đầu gào thét; ông chủ không thèm quản, một đám người vô cùng náo nhiệt, không khí đặc biệt high, thậm chí còn có người chơi ở khu khác đặc biệt chạy tới đây để tận mắt xem bọn họ đánh phó bản tại chỗ.
Ở trong trò chơi mới là con người chân thực nhất của mình. Đối với Phó Lỗi mà nói, đây chính là tín điều nhân sinh của cậu.
Đàm Ngạn gần như chưa bao giờ đến tiệm Internet, hồi anh đi du học, trong nước vẫn còn chưa thịnh hành thứ giải trí Internet này, chỉ có phòng máy tính cung cấp game nối mạng nội bộ. Tín Đồ Trò Chơi vẫn luôn đi theo con đường sản phẩm cao cấp, mức độ chú ý đối với người chơi không cố định của tiệm Internet còn kém xa người chơi cá nhân gia đình. Nhưng hiện nay, hơn phân nửa giá trị sản phẩm hằng năm của ngành game online đều thuộc về tiệm Internet. Hiểu biết thị trường Internet cafe, là xu thế phải làm; anh một mặt nhờ công ty nghiên cứu thị trường làm khảo sát, một mặt nhân ngày nghỉ tự mình đến tiệm Internet, muốn thể nghiệm một chút hành vi tiêu dùng của người tiêu thụ đầu cuối (tức là người tiêu thụ sản phẩm sau cùng) của nền công nghiệp game online.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài lựa chọn khu vực không hút thuốc hay hút thuốc?”
“Ách… Khu vực hút thuốc là được.”
Đàm Ngạn không phải dân hút thuốc, theo bản năng muốn nói khu vực không hút thuốc nhưng suy đi nghĩ lại thì tựa hồ những người chơi game đều ở khu hút thuốc. Đành phải cầm thẻ hội viên của Internet cafe, kiên trì đi vào khu vực hút thuốc sương khói lượn lờ. Không thấy người, chỉ nghe tiếng.
“Lão Đại Rudy, hình như hôm nay anh không tập trung thì phải. Vừa rồi lại thao tác nhầm…”
“Cậu muốn chết à!”
“A! Lão Đại tha mạng.”
“Lão Đại không phải đang chờ cái tên cùng anh chơi trường đấu 2V2… Ê? Gọi là gì nhỉ? Tên nước ngoài.”
“Người ta tên Alex!”
“Tất cả im miệng cho tôi, trang bị S3 đêm nay có còn muốn lấy không hả?”
Đến gần, mới nhìn thấy một đám người đang cùng chơi một trò chơi do Tín Đồ đưa vào hoạt động. Gã cầm đầu lớn tiếng quát tháo, được ba bốn người vây quanh, ngón tay nhanh nhẹn thao tác trên bàn phím và con chuột, miệng không quên phát ra mệnh lệnh chỉ huy, để đồng đội chung quanh yểm trợ tiến công hoặc tạm thời rút lui. Tiếng bàn phím, tiếng nói chuyện, tiếng quạt điện, tiệm Internet vốn xem như rộng rãi lại có vẻ huyên náo không ngừng; chai cola, gạt tàn thuốc, hộp cơm tiện lợi, trong ánh sáng chớp động của màn hình, mọi người đối với những thứ này đều đã thành thói quen. Cho dù không mặc âu phục, người đến chơi lần đầu như Đàm Ngạn và Internet cafe vẫn lộ vẻ hoàn toàn không ăn nhập, chờ đến khi có người nhận ra anh, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại.
“Lão Đại Rudy, hình như có người tìm anh?”
Phó Lỗi đang đeo tai nghe chuyên tâm vào trò chơi, mãi đến khi ở trong kênh nói chuyện của trò chơi nhìn thấy những lời này, mới tháo tai nghe xuống quay đầu lại. Xém chút nữa thì bò lăn ra cười, vị khách không mời trước mặt, mặc áo POLO màu xanh biển và quần màu trắng ngà như sắp đi đánh golf này không phải Đàm Ngạn thì là ai?
“Yêu, ngài đây là cải trang vi hành à?”
Kéo Đàm Ngạn đi qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, Phó Lỗi châm một điếu thuốc. Vòng khói cùng tiếng cười đồng thời từ bờ môi cậu lọt ra, dáng vẻ một chút cũng không thay đổi, y hệt như tiểu lưu manh.
“Có gì buồn cười sao?”
“Thử nhìn một thân quần áo của anh xem, ha ha ha… Mặc áo POLO Dunhill đến tiệm Internet 4 đồng 1 giờ để chơi, không bị bu lại nhìn mới lạ!”
Tựa hồ là bất mãn việc Phó Lỗi nghiêng đầu đánh giá bộ dáng của mình, Đàm Ngạn lùi một bước, hảo hảo nghiên cứu một lượt từ đầu đến chân thanh niên đương thời vào tiệm Internet phải ăn mặc thế nào: đầu tóc vuốt keo đã thành một đống lộn xộn, mặc chồng hai áo thun, bên trong là áo cổ tròn xanh lá bên ngoài là cổ chữ V màu trắng; quần lửng rằn ri vừa vặn lộ ra cẳng chân mảnh khảnh, thắt lưng cùng màu lỏng lẻo thả giữa đùi, như lúc nào cũng có thể rớt xuống; dép lào tối màu, mười phần lưu manh; bên cạnh còn để một cái ba lô hình trụ màu bạc, xem ra cũng là của cậu. Đàm Ngạn gặp qua rất nhiều đồng loại ham thích chải chuốt, có vài người rất đàn bà, có vài người còn đốt tiền nhiều hơn phụ nữ, còn Phó Lỗi đứng trước mặt làm cho anh cảm thấy mới mẻ hợp khẩu vị mà lại không điệu đà quá mức. Đem so với khi cậu mặc âu phục thì tựa hồ vẫn là trang phục thanh niên thích hợp cậu hơn, nếu như theo cẳng chân trần hướng lên trên…
“Mở rộng thị trường Internet cafe của Tín Đồ làm không tốt, cho nên tôi muốn đến xem vì sao.”
“Ha ha, thú vị. Như vậy sau khi nhìn xong có cảm tưởng gì?”
“Trò chơi mới được công ty dốc sức phát triển không ai chơi, ngược lại trò chơi cũ từ ba năm trước các cậu vẫn còn chơi.”
“Muốn biết vì sao? Đi theo tôi.”
Chưa quen với môi trường Internet cafe, Đàm Ngạn bị Phó Lỗi kéo tay đi vào sâu trong tiệm. Một dãy khách hàng ngồi lên mạng trước máy vi tính, Phó Lỗi mang anh đi vào trong cùng rồi lại từ bên kia đi ra.
“Anh thấy gì?”
“Cái gì?”
“Một hàng như thế là 20 máy tính, hai đường đi tiếp vào trong chính là 80 máy tính, anh thấy rõ bọn họ đang chơi trò gì không?”
“Mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng, cậu đi nhanh quá…”
“Không phải mơ hồ, cũng không phải do tôi đi quá nhanh, mà là mấy trò này vốn đã rất giống nhau. A sao chép B, B sao chép C, trò chơi nào thành công thì sao chép trò đó. Trò chơi của Tín Đồ cũng bị sao chép rất lợi hại.”
Nói xong Phó Lỗi chỉ vào một góc khác của tiệm Internet, một hàng máy vi tính đều để tấm bảng “Chơi miễn phí” phía trước, bên cạnh có ba bốn người mang thẻ công tác nhìn dáng vẻ như nhân viên công ty đang đi tới đi lui tựa hồ rất bận rộn.
“Lại nhìn bên này — biết họ đang làm gì không?”
“Phát triển trò chơi?”
“Vào thời gian hoàng kim cuối tuần bọn họ bao trọn 23 máy tính trong tiệm Internet, cung cấp miễn phí cho người chơi, nhưng chỉ có thể chơi game được chỉ định. Nhân viên phát triển sẽ ngay tại chỗ dạy người chơi mới chơi như thế nào, cũng phụ trách ghi chép lại tài khoản được đăng kí mới mỗi lần chơi ở tiệm Internet, số lượng tài khoản mới có liên quan trực tiếp đến tiền thưởng của bọn họ. Trong giai đoạn tập trung mở rộng trò chơi, hoạt động này sẽ được đồng loạt tiến hành ở hơn 3000 tiệm Internet trên cả nước. Đây chính là cách đối thủ cạnh tranh làm sao đánh bại các anh đấy, nhất là ở thành phố nhỏ, trên thị trường có hai ba trăm game online, người chơi chọn lựa thế nào đây? Không phải người chơi nòng cốt (tức là lâu lâu mới chơi) thì đối với việc lựa chọn trò chơi thường dễ bị người khác ảnh hưởng, nếu như người này vừa vặn lại là nhân viên phát triển của công ty game online thì kết quả hiển nhiên đã biết.”
“Nhưng nếu bản thân trò chơi không tốt, sao có thể thu hút người chơi lâu dài?”
“Anh a, đúng là đồ ngốc ngồi ở trong cao ốc văn phòng không dính khói lửa nhân gian mà. Tôi biết anh đang nghĩ gì, trò chơi của Tín Đồ các anh đương nhiên là tốt, tác phẩm của phòng chế tạo nổi tiếng, của nhà máy sản xuất nổi tiếng, trò chơi tinh xảo, từ chất lượng hình ảnh đến cấp bậc chơi đều rất cao. Tại sao lại bại bởi trò chơi trong nước, thậm chí là mấy trò rẻ tiền?”
“Vì sao?”
Chỉ thấy Phó Lỗi xoạt một cái kéo xuống một cái poster game trên tường hành lang của tiệm Internet, phía sau lộ ra một tấm poster của Tín Đồ.
“Các anh thua Internet cafe, tương đương thua hơn nửa giang sơn. Nhân viên phát triển game của Tín Đồ trung bình mỗi ba tháng mới đến điều tra tiệm Internet có liên hệ một lần, kết quả là, trong ba tháng, poster bọn họ dán đã sớm bị che mất bởi đối thủ cạnh tranh chăm chỉ hơn. Tín Đồ một lần bỏ ra mấy ngàn vạn, mua mấy vị trí quảng cáo trên tường và bảng đèn trong đường tàu điện ngầm, thực là lóa mắt thực là phong cách, ở trong đường tàu điện ngầm mà còn có thể nhìn thấy poster khổ lớn của game online. Kết quả thì sao? Lưu lượng người trong đường tàu điện ngầm quả thực rất lớn, nhưng các anh đã quên hiệu quả quảng cáo ở các ngành khác nhau sẽ khác nhau, xác định các nhóm khách hàng khác nhau sẽ khác nhau. Người mỗi ngày ngồi tàu điện ngầm đi làm, hành khách vội vã chạy tới sân bay hoặc nhà ga, phần lớn lượng người không cố định và công nhân viên từ bên ngoài vào đi làm, có bao nhiêu phần trăm có thể trở thành người tiêu dùng trả tiền cho các anh?”
“Cùng Cola tiến hành hợp tác khác ngành là đúng, người chơi game đều uống Cola, nhưng sau đó anh thử xem xem mình đã làm những gì? Hợp tác với nhãn hiệu thời trang trung cấp, đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời. Bỏ ra 1000 đồng mua một cái áo khoác đối với anh mà nói có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với người chơi nòng cốt (chơi thường xuyên, khách hàng chính của cty) phải tính toán chi phí sinh hoạt mỗi tháng, phải chọn hoặc bỏ giữa Internet cafe, thẻ, mì ăn liền, thì hoàn toàn là một trò cười, khả năng họ gom tiền đi mua một bộ trang bị ảo trị giá 1000 đồng còn cao hơn. Bắt đầu từ quý 3 năm ngoái, trong báo cáo tài vụ của Tín Đồ, dính líu đến lợi nhuận rõ ràng nhất chính là chi phí mở rộng thị trường tăng vọt. Các anh dùng phương pháp tệ nhất để đẩy mạnh trò chơi hoàn mỹ, nhiệt tình của người chơi cùng lắm chịu được ba tháng, các nhà phát triển ngoại quốc lại nối tiếp góp phần đánh gãy mắc xích này, tuyết lạnh thêm sương, người chơi mệt mỏi khiến bọn họ chuyển sang mấy trò 2D thấp kém vô vị mà các anh coi thường… nhưng lại là những trò phổ biến có đông đảo người chơi bình dân.”
“Theo như lời cậu nói, trò chơi tốt ở trong nước nhất định không có thị trường?”
“Như thế nào mới tính là thành công? Ký kết được trò chơi chất lượng cao chỉ chiếm 50%, 50% còn lại hoàn toàn quyết định bởi sách lược của nhà vận hành. Nói cho anh biết một câu chuyện cười: anh mới đi con đường cao cấp, cả nhà anh đều đi con đường cao cấp.”
“Ách… Là có ý gì?”
“Quên đi quên đi, loại ông chú như anh đúng là nhàm chán, kể chuyện cười anh cũng nghe không hiểu. Đó là từ nội bộ “hàng xóm sát vách” của anh truyền ra, cười nhạo Tín Đồ Trò Chơi các anh ký một trò hủy một trò, kết cục của con đường cao cấp rất có thể là toàn quân bị diệt.”
Đàm Ngạn đương nhiên biết “hàng xóm sát vách” chính là chỉ một công ty game online bên cạnh tòa nhà hành chính của Tín Đồ Trò Chơi, phong cách hoàn toàn không giống Tín Đồ, họ đưa vào hoạt động đồng thời hơn 30 games online, đem chiếc lược phân tán kinh doanh và bình quân hóa trò chơi phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
“Vậy mấy trò chơi trong tay làm sao bây giờ?”
“Đổi mới, các anh sẽ giống mấy nhà đầu tư nhỏ trên thị trường chứng khoán A, càng buộc càng sâu. Không đổi mới, các anh sẽ giống những tổ chức tín dụng trong cơn khủng hoảng nợ dưới chuẩn ở Mỹ, một người mất tất cả mất. Trò chơi này là sinh mạng của Tín Đồ, cũng là gót chân Achilles (gót chân là nhược điểm của Achilles, ý chỉ mấy trò chơi này là nhược điểm của Tín Đồ) của Tín Đồ. Thị trường này không chỉ có mình công ty Tín Đồ, quy tắc trò chơi từ thời đại quần hùng phân tranh đã sửa đổi vô số lần rồi (quần hùng phân tranh là phải quang minh chính đại lên sàn đọ sức); các anh cứ ôm lấy con đường cao cấp đến chết không buông, không biết thị trường đã sớm trở thành bình dân, cái gì bàng môn tả đạo đều dùng hết, thế nào? Không phục? Vậy các tinh anh cứ đợi bị hàng nhái làm cho nghèo chết đói chết đi.”
Ở cửa tiệm Internet có đủ loại người tới tới lui lui, không ai ngờ được cái tên lưu manh hút thuốc uống Cola kia lại đang cùng một CEO của công ty game online đàm luận viễn cảnh tương lai của công ty. Vẻ mặt của Phó Lỗi, trong mắt Đàm Ngạn là ung dung đến mức như đang bình luận một bộ phim hành động vừa mới chiếu. Hoàn toàn không quan tâm, nhưng từng câu từng chữ lại như đao nhọn đâm thẳng vào xương sườn của Tín Đồ, sự thực không mang bất kỳ sắc thái cảm tình nào so với một tấn bi kịch còn khó tiếp nhận hơn.
“Loại người như anh, cuối tuần vẫn thích hợp với việc lái Mercedes-Benz ra ngoại ô thành phố đánh golf hơn. Internet cafe? Là chiến trường anh hoàn toàn không hiểu, anh không thể thắng, đã định trước là người thất bại rồi.”
Nhìn Phó Lỗi xoay người đi, Đàm Ngạn không có dũng khí lại đi vào tiệm Internet tìm cậu. Phó Lỗi thấy rõ tất cả nhược điểm của Tín Đồ Trò Chơi, còn anh thân là CEO của công ty lại không thể phản bác, thậm chí không thể đưa ra bất kì phương án giải quyết hữu hiệu nào.
Cuối tháng sáu, tiếng ong ong của điều hòa trung tâm trở thành âm thanh làm nền duy nhất cho việc tăng ca ngày đêm của Đàm Ngạn. Anh không muốn bại bởi bất kì ai. Anh cũng không nghe thấy ở một nơi khác trên mạng, Phó Lỗi ở trong kênh trò chơi cầm đại loa mắng tên trò chơi của anh:
“Alex? Ông thèm vào! Nếu là đàn ông, ông đây nguyền rủa nó không có JJ (“cái đó” đó:”>~). Đại chiến thu quan (chung kết) tuần cuối cùng của trường đấu quý cư nhiên còn chơi mất tích!? Đừng để ông gặp lại thằng trộm chim này, gặp một lần chém một lần! Còn phải canh giữ bên cạnh xác nó, gian thi một trăm lần a một trăm lần.”
Cho dù đã hoàn thành xong báo cáo quý 2, Mặc Cận cũng không đến làm phiền, Phó Lỗi vẫn ôm một bụng hỏa. Đã hẹn hò xong xuôi với Tô Dục Tu đi đánh bài bridge, kết quả Phó Lỗi tâm tình nóng nảy ngay cả cầm được bài tốt mấy lần đều đánh thành bài cực xấu. Tô Dục Tu hỏi cậu làm sao vậy, cậu lại ngại nói là vì ở trong game online bị đồng bọn vứt bỏ không được giải quán quân nên không thoải mái. Nhìn thấy bạn tốt luôn luôn ồn ào bát quái đột nhiên im như hũ nút, Tô Dục Tu vừa buồn cười vừa tò mò.
Buồn bực đến thiếu điều làm một người rơm tên “Alex” rồi đóng đinh nó, vào cuối tháng sáu vốn là ngày cuối cùng của trận chung kết trường đấu quý, Phó Lỗi chẳng biết sao lại nhận được một phần thưởng xuất sắc. Cậu chạy lên diễn đàn trò chơi dạo một vòng, dường như phần thưởng của người khác đều là thú cưỡi siêu cấp, chỉ có phần thưởng của cậu là trang bị siêu cấp, hơn nữa còn là bộ đồ cậu luôn muốn có. Cậu cũng không lên tiếng, nghĩ là sai lầm khi GM (Game Master: người quản lý game) của trò chơi làm việc. Nhưng qua vài ngày, cũng không thấy GM tìm cậu rầy rà, cậu mới dám mặc vào trang bị mới đăng nhập trò chơi, quả nhiên nhận được tán thưởng đầy ao ước của mọi người. Vài kẻ mạnh nghe danh mà đến tìm cậu PK đều bị thoải mái giải quyết hết.
Trong nhất thời, hư vinh và khoái cảm do trò chơi mang lại đã làm Phó Lỗi quên mất mối hận của trường đấu. Cậu lật cuốn lịch trên bàn, tháng bảy đến, là hội nghị triển lãm mỗi năm một lần của ngành game online mà cậu mong chờ đã lâu. Nhớ tới những MM (meimei: mấy cô em xinh đẹp) trò chơi nóng bỏng trên bục triển lãm games, cảm giác mát mẻ của mùa hè rất nhanh sẽ tới.
————————————-
Khủng hoảng nợ dưới chuẩn ở Mỹ: đây là cuộc khủng hoảng vào năm 2007, nói dễ hiểu là các tổ chức tín dụng có dư tiền, cho vay vô tội vạ nhưng lãi suất rất cao, nhiều người vay không có khả năng trả nợ dẫn đến khủng hoảng, bang Ohio là nơi bắt nguồn cuộc khủng hoảng. Ý Phó Lỗi là nếu đổi mới thì sẽ chết lẻ tẻ còn không đổi mới thì chết chùm.
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Mặc Cận ở nhà Phó Lỗi đã được mấy ngày, Phó Lỗi nghĩ sạch các loại biện pháp để đuổi hắn đi. Cùng là ăn thịt bò uống sữa tươi lớn lên, nhưng chỗ thua kém giữa hai người lại nằm ngay chiều cao, Mặc Cận cao khoảng 1m9, còn Phó Lỗi bất quá chỉ 1m75… Xuỵt! Đây chẳng qua là con số được công bố với bên ngoài thôi. Sau lần thất bại thứ N+1, Phó Lỗi đầu hàng.
“Cậu không đi, tôi đi. Bố đây sợ cậu rồi!”
“Mặc Viễn không cần em, anh cũng không muốn em.”
“Cậu ở đây làm nũng cho ai xem vậy? Ở chỗ tôi giả vờ đáng thương cũng vô dụng, vài giọt nước đái mèo của cậu phải để cho anh cậu thấy mới hữu dụng kìa. Nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì hãy đem người mình thích cướp lại đi.”
“Anh đi đâu?”
“Bố đây muốn đi đâu thì đi. Cậu cứ ở đó ngu người đi!”
Kỳ thật trong nhà vẫn còn một gian phòng trống, để Mặc Cận ở vài ngày cũng không thành vấn đề. Nhưng Phó Lỗi đã quen một mình tự do tự tại, ngày đêm đảo lộn, muốn chơi là chơi, muốn ngủ là ngủ, canh ba nửa đêm có tinh thần liền vội vã làm báo cáo của hai ngày. Cậu chưa từng mang phụ nữ về nhà, cũng không muốn đàn ông đến ở. Huống hồ còn phải đối diện với gương mặt khóc tang của Mặc Cận, thường hay tìm cậu tham khảo gì mà “vấn đề tình cảm”, ngẫm lại đã đau đầu. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi tới tiệm Internet cùng các huynh đệ trong nghiệp đoàn chơi đến sảng khoái thôi.
Nơi thường đi là một dãy các tiệm Internet có hơn 400 máy tính, đặc biệt có cả khu trò chơi cấu hình cao, Phó Lỗi mỗi lần cùng bạn bè trong nghiệp đoàn ra ngoài chơi đều xác định là ở trong này bao trọn máy. Phó bản 25 người đấu 25 người, người một khi đã chiến đấu thì sẽ bắt đầu gào thét; ông chủ không thèm quản, một đám người vô cùng náo nhiệt, không khí đặc biệt high, thậm chí còn có người chơi ở khu khác đặc biệt chạy tới đây để tận mắt xem bọn họ đánh phó bản tại chỗ.
Ở trong trò chơi mới là con người chân thực nhất của mình. Đối với Phó Lỗi mà nói, đây chính là tín điều nhân sinh của cậu.
Đàm Ngạn gần như chưa bao giờ đến tiệm Internet, hồi anh đi du học, trong nước vẫn còn chưa thịnh hành thứ giải trí Internet này, chỉ có phòng máy tính cung cấp game nối mạng nội bộ. Tín Đồ Trò Chơi vẫn luôn đi theo con đường sản phẩm cao cấp, mức độ chú ý đối với người chơi không cố định của tiệm Internet còn kém xa người chơi cá nhân gia đình. Nhưng hiện nay, hơn phân nửa giá trị sản phẩm hằng năm của ngành game online đều thuộc về tiệm Internet. Hiểu biết thị trường Internet cafe, là xu thế phải làm; anh một mặt nhờ công ty nghiên cứu thị trường làm khảo sát, một mặt nhân ngày nghỉ tự mình đến tiệm Internet, muốn thể nghiệm một chút hành vi tiêu dùng của người tiêu thụ đầu cuối (tức là người tiêu thụ sản phẩm sau cùng) của nền công nghiệp game online.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài lựa chọn khu vực không hút thuốc hay hút thuốc?”
“Ách… Khu vực hút thuốc là được.”
Đàm Ngạn không phải dân hút thuốc, theo bản năng muốn nói khu vực không hút thuốc nhưng suy đi nghĩ lại thì tựa hồ những người chơi game đều ở khu hút thuốc. Đành phải cầm thẻ hội viên của Internet cafe, kiên trì đi vào khu vực hút thuốc sương khói lượn lờ. Không thấy người, chỉ nghe tiếng.
“Lão Đại Rudy, hình như hôm nay anh không tập trung thì phải. Vừa rồi lại thao tác nhầm…”
“Cậu muốn chết à!”
“A! Lão Đại tha mạng.”
“Lão Đại không phải đang chờ cái tên cùng anh chơi trường đấu 2V2… Ê? Gọi là gì nhỉ? Tên nước ngoài.”
“Người ta tên Alex!”
“Tất cả im miệng cho tôi, trang bị S3 đêm nay có còn muốn lấy không hả?”
Đến gần, mới nhìn thấy một đám người đang cùng chơi một trò chơi do Tín Đồ đưa vào hoạt động. Gã cầm đầu lớn tiếng quát tháo, được ba bốn người vây quanh, ngón tay nhanh nhẹn thao tác trên bàn phím và con chuột, miệng không quên phát ra mệnh lệnh chỉ huy, để đồng đội chung quanh yểm trợ tiến công hoặc tạm thời rút lui. Tiếng bàn phím, tiếng nói chuyện, tiếng quạt điện, tiệm Internet vốn xem như rộng rãi lại có vẻ huyên náo không ngừng; chai cola, gạt tàn thuốc, hộp cơm tiện lợi, trong ánh sáng chớp động của màn hình, mọi người đối với những thứ này đều đã thành thói quen. Cho dù không mặc âu phục, người đến chơi lần đầu như Đàm Ngạn và Internet cafe vẫn lộ vẻ hoàn toàn không ăn nhập, chờ đến khi có người nhận ra anh, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại.
“Lão Đại Rudy, hình như có người tìm anh?”
Phó Lỗi đang đeo tai nghe chuyên tâm vào trò chơi, mãi đến khi ở trong kênh nói chuyện của trò chơi nhìn thấy những lời này, mới tháo tai nghe xuống quay đầu lại. Xém chút nữa thì bò lăn ra cười, vị khách không mời trước mặt, mặc áo POLO màu xanh biển và quần màu trắng ngà như sắp đi đánh golf này không phải Đàm Ngạn thì là ai?
“Yêu, ngài đây là cải trang vi hành à?”
Kéo Đàm Ngạn đi qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, Phó Lỗi châm một điếu thuốc. Vòng khói cùng tiếng cười đồng thời từ bờ môi cậu lọt ra, dáng vẻ một chút cũng không thay đổi, y hệt như tiểu lưu manh.
“Có gì buồn cười sao?”
“Thử nhìn một thân quần áo của anh xem, ha ha ha… Mặc áo POLO Dunhill đến tiệm Internet 4 đồng 1 giờ để chơi, không bị bu lại nhìn mới lạ!”
Tựa hồ là bất mãn việc Phó Lỗi nghiêng đầu đánh giá bộ dáng của mình, Đàm Ngạn lùi một bước, hảo hảo nghiên cứu một lượt từ đầu đến chân thanh niên đương thời vào tiệm Internet phải ăn mặc thế nào: đầu tóc vuốt keo đã thành một đống lộn xộn, mặc chồng hai áo thun, bên trong là áo cổ tròn xanh lá bên ngoài là cổ chữ V màu trắng; quần lửng rằn ri vừa vặn lộ ra cẳng chân mảnh khảnh, thắt lưng cùng màu lỏng lẻo thả giữa đùi, như lúc nào cũng có thể rớt xuống; dép lào tối màu, mười phần lưu manh; bên cạnh còn để một cái ba lô hình trụ màu bạc, xem ra cũng là của cậu. Đàm Ngạn gặp qua rất nhiều đồng loại ham thích chải chuốt, có vài người rất đàn bà, có vài người còn đốt tiền nhiều hơn phụ nữ, còn Phó Lỗi đứng trước mặt làm cho anh cảm thấy mới mẻ hợp khẩu vị mà lại không điệu đà quá mức. Đem so với khi cậu mặc âu phục thì tựa hồ vẫn là trang phục thanh niên thích hợp cậu hơn, nếu như theo cẳng chân trần hướng lên trên…
“Mở rộng thị trường Internet cafe của Tín Đồ làm không tốt, cho nên tôi muốn đến xem vì sao.”
“Ha ha, thú vị. Như vậy sau khi nhìn xong có cảm tưởng gì?”
“Trò chơi mới được công ty dốc sức phát triển không ai chơi, ngược lại trò chơi cũ từ ba năm trước các cậu vẫn còn chơi.”
“Muốn biết vì sao? Đi theo tôi.”
Chưa quen với môi trường Internet cafe, Đàm Ngạn bị Phó Lỗi kéo tay đi vào sâu trong tiệm. Một dãy khách hàng ngồi lên mạng trước máy vi tính, Phó Lỗi mang anh đi vào trong cùng rồi lại từ bên kia đi ra.
“Anh thấy gì?”
“Cái gì?”
“Một hàng như thế là 20 máy tính, hai đường đi tiếp vào trong chính là 80 máy tính, anh thấy rõ bọn họ đang chơi trò gì không?”
“Mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng, cậu đi nhanh quá…”
“Không phải mơ hồ, cũng không phải do tôi đi quá nhanh, mà là mấy trò này vốn đã rất giống nhau. A sao chép B, B sao chép C, trò chơi nào thành công thì sao chép trò đó. Trò chơi của Tín Đồ cũng bị sao chép rất lợi hại.”
Nói xong Phó Lỗi chỉ vào một góc khác của tiệm Internet, một hàng máy vi tính đều để tấm bảng “Chơi miễn phí” phía trước, bên cạnh có ba bốn người mang thẻ công tác nhìn dáng vẻ như nhân viên công ty đang đi tới đi lui tựa hồ rất bận rộn.
“Lại nhìn bên này — biết họ đang làm gì không?”
“Phát triển trò chơi?”
“Vào thời gian hoàng kim cuối tuần bọn họ bao trọn 23 máy tính trong tiệm Internet, cung cấp miễn phí cho người chơi, nhưng chỉ có thể chơi game được chỉ định. Nhân viên phát triển sẽ ngay tại chỗ dạy người chơi mới chơi như thế nào, cũng phụ trách ghi chép lại tài khoản được đăng kí mới mỗi lần chơi ở tiệm Internet, số lượng tài khoản mới có liên quan trực tiếp đến tiền thưởng của bọn họ. Trong giai đoạn tập trung mở rộng trò chơi, hoạt động này sẽ được đồng loạt tiến hành ở hơn 3000 tiệm Internet trên cả nước. Đây chính là cách đối thủ cạnh tranh làm sao đánh bại các anh đấy, nhất là ở thành phố nhỏ, trên thị trường có hai ba trăm game online, người chơi chọn lựa thế nào đây? Không phải người chơi nòng cốt (tức là lâu lâu mới chơi) thì đối với việc lựa chọn trò chơi thường dễ bị người khác ảnh hưởng, nếu như người này vừa vặn lại là nhân viên phát triển của công ty game online thì kết quả hiển nhiên đã biết.”
“Nhưng nếu bản thân trò chơi không tốt, sao có thể thu hút người chơi lâu dài?”
“Anh a, đúng là đồ ngốc ngồi ở trong cao ốc văn phòng không dính khói lửa nhân gian mà. Tôi biết anh đang nghĩ gì, trò chơi của Tín Đồ các anh đương nhiên là tốt, tác phẩm của phòng chế tạo nổi tiếng, của nhà máy sản xuất nổi tiếng, trò chơi tinh xảo, từ chất lượng hình ảnh đến cấp bậc chơi đều rất cao. Tại sao lại bại bởi trò chơi trong nước, thậm chí là mấy trò rẻ tiền?”
“Vì sao?”
Chỉ thấy Phó Lỗi xoạt một cái kéo xuống một cái poster game trên tường hành lang của tiệm Internet, phía sau lộ ra một tấm poster của Tín Đồ.
“Các anh thua Internet cafe, tương đương thua hơn nửa giang sơn. Nhân viên phát triển game của Tín Đồ trung bình mỗi ba tháng mới đến điều tra tiệm Internet có liên hệ một lần, kết quả là, trong ba tháng, poster bọn họ dán đã sớm bị che mất bởi đối thủ cạnh tranh chăm chỉ hơn. Tín Đồ một lần bỏ ra mấy ngàn vạn, mua mấy vị trí quảng cáo trên tường và bảng đèn trong đường tàu điện ngầm, thực là lóa mắt thực là phong cách, ở trong đường tàu điện ngầm mà còn có thể nhìn thấy poster khổ lớn của game online. Kết quả thì sao? Lưu lượng người trong đường tàu điện ngầm quả thực rất lớn, nhưng các anh đã quên hiệu quả quảng cáo ở các ngành khác nhau sẽ khác nhau, xác định các nhóm khách hàng khác nhau sẽ khác nhau. Người mỗi ngày ngồi tàu điện ngầm đi làm, hành khách vội vã chạy tới sân bay hoặc nhà ga, phần lớn lượng người không cố định và công nhân viên từ bên ngoài vào đi làm, có bao nhiêu phần trăm có thể trở thành người tiêu dùng trả tiền cho các anh?”
“Cùng Cola tiến hành hợp tác khác ngành là đúng, người chơi game đều uống Cola, nhưng sau đó anh thử xem xem mình đã làm những gì? Hợp tác với nhãn hiệu thời trang trung cấp, đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời. Bỏ ra 1000 đồng mua một cái áo khoác đối với anh mà nói có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với người chơi nòng cốt (chơi thường xuyên, khách hàng chính của cty) phải tính toán chi phí sinh hoạt mỗi tháng, phải chọn hoặc bỏ giữa Internet cafe, thẻ, mì ăn liền, thì hoàn toàn là một trò cười, khả năng họ gom tiền đi mua một bộ trang bị ảo trị giá 1000 đồng còn cao hơn. Bắt đầu từ quý 3 năm ngoái, trong báo cáo tài vụ của Tín Đồ, dính líu đến lợi nhuận rõ ràng nhất chính là chi phí mở rộng thị trường tăng vọt. Các anh dùng phương pháp tệ nhất để đẩy mạnh trò chơi hoàn mỹ, nhiệt tình của người chơi cùng lắm chịu được ba tháng, các nhà phát triển ngoại quốc lại nối tiếp góp phần đánh gãy mắc xích này, tuyết lạnh thêm sương, người chơi mệt mỏi khiến bọn họ chuyển sang mấy trò 2D thấp kém vô vị mà các anh coi thường… nhưng lại là những trò phổ biến có đông đảo người chơi bình dân.”
“Theo như lời cậu nói, trò chơi tốt ở trong nước nhất định không có thị trường?”
“Như thế nào mới tính là thành công? Ký kết được trò chơi chất lượng cao chỉ chiếm 50%, 50% còn lại hoàn toàn quyết định bởi sách lược của nhà vận hành. Nói cho anh biết một câu chuyện cười: anh mới đi con đường cao cấp, cả nhà anh đều đi con đường cao cấp.”
“Ách… Là có ý gì?”
“Quên đi quên đi, loại ông chú như anh đúng là nhàm chán, kể chuyện cười anh cũng nghe không hiểu. Đó là từ nội bộ “hàng xóm sát vách” của anh truyền ra, cười nhạo Tín Đồ Trò Chơi các anh ký một trò hủy một trò, kết cục của con đường cao cấp rất có thể là toàn quân bị diệt.”
Đàm Ngạn đương nhiên biết “hàng xóm sát vách” chính là chỉ một công ty game online bên cạnh tòa nhà hành chính của Tín Đồ Trò Chơi, phong cách hoàn toàn không giống Tín Đồ, họ đưa vào hoạt động đồng thời hơn 30 games online, đem chiếc lược phân tán kinh doanh và bình quân hóa trò chơi phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
“Vậy mấy trò chơi trong tay làm sao bây giờ?”
“Đổi mới, các anh sẽ giống mấy nhà đầu tư nhỏ trên thị trường chứng khoán A, càng buộc càng sâu. Không đổi mới, các anh sẽ giống những tổ chức tín dụng trong cơn khủng hoảng nợ dưới chuẩn ở Mỹ, một người mất tất cả mất. Trò chơi này là sinh mạng của Tín Đồ, cũng là gót chân Achilles (gót chân là nhược điểm của Achilles, ý chỉ mấy trò chơi này là nhược điểm của Tín Đồ) của Tín Đồ. Thị trường này không chỉ có mình công ty Tín Đồ, quy tắc trò chơi từ thời đại quần hùng phân tranh đã sửa đổi vô số lần rồi (quần hùng phân tranh là phải quang minh chính đại lên sàn đọ sức); các anh cứ ôm lấy con đường cao cấp đến chết không buông, không biết thị trường đã sớm trở thành bình dân, cái gì bàng môn tả đạo đều dùng hết, thế nào? Không phục? Vậy các tinh anh cứ đợi bị hàng nhái làm cho nghèo chết đói chết đi.”
Ở cửa tiệm Internet có đủ loại người tới tới lui lui, không ai ngờ được cái tên lưu manh hút thuốc uống Cola kia lại đang cùng một CEO của công ty game online đàm luận viễn cảnh tương lai của công ty. Vẻ mặt của Phó Lỗi, trong mắt Đàm Ngạn là ung dung đến mức như đang bình luận một bộ phim hành động vừa mới chiếu. Hoàn toàn không quan tâm, nhưng từng câu từng chữ lại như đao nhọn đâm thẳng vào xương sườn của Tín Đồ, sự thực không mang bất kỳ sắc thái cảm tình nào so với một tấn bi kịch còn khó tiếp nhận hơn.
“Loại người như anh, cuối tuần vẫn thích hợp với việc lái Mercedes-Benz ra ngoại ô thành phố đánh golf hơn. Internet cafe? Là chiến trường anh hoàn toàn không hiểu, anh không thể thắng, đã định trước là người thất bại rồi.”
Nhìn Phó Lỗi xoay người đi, Đàm Ngạn không có dũng khí lại đi vào tiệm Internet tìm cậu. Phó Lỗi thấy rõ tất cả nhược điểm của Tín Đồ Trò Chơi, còn anh thân là CEO của công ty lại không thể phản bác, thậm chí không thể đưa ra bất kì phương án giải quyết hữu hiệu nào.
Cuối tháng sáu, tiếng ong ong của điều hòa trung tâm trở thành âm thanh làm nền duy nhất cho việc tăng ca ngày đêm của Đàm Ngạn. Anh không muốn bại bởi bất kì ai. Anh cũng không nghe thấy ở một nơi khác trên mạng, Phó Lỗi ở trong kênh trò chơi cầm đại loa mắng tên trò chơi của anh:
“Alex? Ông thèm vào! Nếu là đàn ông, ông đây nguyền rủa nó không có JJ (“cái đó” đó:”>~). Đại chiến thu quan (chung kết) tuần cuối cùng của trường đấu quý cư nhiên còn chơi mất tích!? Đừng để ông gặp lại thằng trộm chim này, gặp một lần chém một lần! Còn phải canh giữ bên cạnh xác nó, gian thi một trăm lần a một trăm lần.”
Cho dù đã hoàn thành xong báo cáo quý 2, Mặc Cận cũng không đến làm phiền, Phó Lỗi vẫn ôm một bụng hỏa. Đã hẹn hò xong xuôi với Tô Dục Tu đi đánh bài bridge, kết quả Phó Lỗi tâm tình nóng nảy ngay cả cầm được bài tốt mấy lần đều đánh thành bài cực xấu. Tô Dục Tu hỏi cậu làm sao vậy, cậu lại ngại nói là vì ở trong game online bị đồng bọn vứt bỏ không được giải quán quân nên không thoải mái. Nhìn thấy bạn tốt luôn luôn ồn ào bát quái đột nhiên im như hũ nút, Tô Dục Tu vừa buồn cười vừa tò mò.
Buồn bực đến thiếu điều làm một người rơm tên “Alex” rồi đóng đinh nó, vào cuối tháng sáu vốn là ngày cuối cùng của trận chung kết trường đấu quý, Phó Lỗi chẳng biết sao lại nhận được một phần thưởng xuất sắc. Cậu chạy lên diễn đàn trò chơi dạo một vòng, dường như phần thưởng của người khác đều là thú cưỡi siêu cấp, chỉ có phần thưởng của cậu là trang bị siêu cấp, hơn nữa còn là bộ đồ cậu luôn muốn có. Cậu cũng không lên tiếng, nghĩ là sai lầm khi GM (Game Master: người quản lý game) của trò chơi làm việc. Nhưng qua vài ngày, cũng không thấy GM tìm cậu rầy rà, cậu mới dám mặc vào trang bị mới đăng nhập trò chơi, quả nhiên nhận được tán thưởng đầy ao ước của mọi người. Vài kẻ mạnh nghe danh mà đến tìm cậu PK đều bị thoải mái giải quyết hết.
Trong nhất thời, hư vinh và khoái cảm do trò chơi mang lại đã làm Phó Lỗi quên mất mối hận của trường đấu. Cậu lật cuốn lịch trên bàn, tháng bảy đến, là hội nghị triển lãm mỗi năm một lần của ngành game online mà cậu mong chờ đã lâu. Nhớ tới những MM (meimei: mấy cô em xinh đẹp) trò chơi nóng bỏng trên bục triển lãm games, cảm giác mát mẻ của mùa hè rất nhanh sẽ tới.
————————————-
Khủng hoảng nợ dưới chuẩn ở Mỹ: đây là cuộc khủng hoảng vào năm 2007, nói dễ hiểu là các tổ chức tín dụng có dư tiền, cho vay vô tội vạ nhưng lãi suất rất cao, nhiều người vay không có khả năng trả nợ dẫn đến khủng hoảng, bang Ohio là nơi bắt nguồn cuộc khủng hoảng. Ý Phó Lỗi là nếu đổi mới thì sẽ chết lẻ tẻ còn không đổi mới thì chết chùm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook