Tam Phục FULL
-
Chương 11
Tác động của một trăm cái chống đẩy đối với cơ thể vẫn còn rất rõ ràng.
Trên đường quay về phòng, cái chăn mà Giang Khoát đang cầm trở nên cực kỳ nặng, ôm bằng cả hai tay mà vẫn cứ cảm giác như sắp rớt xuống đất.
Bước vào phòng, cậu ném cái chăn lên giường rồi vung vẩy hai cánh tay một hồi.
“Tôi bóp tay cho cậu nhé?” Đường Lực nói.
“Không đến nỗi ấy,” Giang Khoát nói, “Chỉ là lâu quá rồi không vận động.”
“Rất ổn đấy,” Đường Lực nói, “Ngày nào tôi cũng chạy bộ mà cũng không làm nổi một trăm cái đâu.”
“… Cậu dùng chân chống đẩy hả?” Giang Khoát nói.
“Cậu ta chủ yếu chạy bằng tay.” Lý Tử Nhuệ nói.
Mấy người cùng cười nhảm một trận.
Tắm rửa xong, Giang Khoát chuẩn bị đi ăn với mấy người cùng phòng, nhưng Đại Pháo lại gọi điện tới bảo đợi cậu ta ở cổng trường.
Nghĩ tới việc mình vừa mới lao lực quá độ cần phải tẩm bổ, cậu quyết định ra ngoài ăn.
“Đừng ăn no quá,” Cậu bảo mấy người cùng phòng, “Tôi sẽ mang chút đồ về.”
“Được,” Lý Tử Nhuệ gật đầu, “Yên tâm, tôi ăn không biết no.”
Giang Khoát cầm cái túi, bỏ quần áo cần giặt vào rồi xách ra khỏi cửa.
Đại Pháo đã gọi xe, đang đợi ở cổng.
Giang Khoát lên xe, Đại Pháo liền bảo tài xế chạy thẳng tới nhà hàng.
“Tao lại tìm được một chỗ được lắm,” Đại Pháo thoải mái vỗ vai cậu, “Cải thiện chuyện ăn uống cho mày chút, nhân tiện mày khảo sát qua, xem có dẫn Giang Liễu Liễu qua đó ăn được không.”
Giang Khoát đưa tay che ngực: “Mấy ngày này đừng động vào tao.”
“Sao vậy?” Đại Pháo lập tức ngồi thẳng dậy, “Mày đánh nhau hả?”
“Không,” Giang Khoát nói, “Hôm nay tao chống đẩy một trăm cái, bây giờ tay ngực thắt lưng tao đều hết xài rồi.”
“Bị sĩ quan huấn luyện phạt?” Giọng Đại Pháo đột nhiên cao hẳn, “Mày để ý ông ấy làm gì! Khỏi làm, ổng còn nói nhảm thì đi luôn, tập huấn cái quần gì! Ai dám làm gì mày!”
Giang Khoát quay sang nhìn Đại Pháo: “Không phải mày hôm qua mới giáo huấn tao đấy à, bảo tao phải nhìn rõ cách thức hoạt động, rồi sửa mấy cái tật khó ngửi đi cơ mà.”
Đại Pháo không nói gì, như thể đang suy nghĩ.
“Tao biết rồi!” Giang Khoát chỉ cậu ta, “Mấy câu này không thể do mày nói ra được, Hồ Chấn Vũ con mẹ mày chính là kẻ địch mà Giang Úc Sơn cài bên cạnh tao! Lại còn là loại chỉ toàn xúi giục làm loạn!”
“Mày sủa cái gì đấy!” Đại Pháo nói.
“Diễn xuất quá tệ,” Giang Khoát nói, “Trí nhớ lại còn không ổn, lời thoại vừa học thuộc xong quay đi quay lại đã quên.”
Đại Pháo rốt cuộc vẫn không thừa nhận việc mình là tên phản bội.
Lại còn kể cho cậu nghe một việc.
“Suýt nữa bị mày nói leo làm quên mất.
Bố tao gọi điện, hỏi tao có biết Dương Khoa đi hướng nào không.” Đại Pháo ghé đến bên tai cậu thì thầm.
“Dương Khoa đi hướng nào là việc cần phải thì thầm hả?” Giang Khoát cau mày nhìn Đại Pháo, “Chẳng phải hướng đi của cậu ta là chỗ cách thác Cửu Thiên 15 cây số sao.”
“Nghe tao nói hết đã,” Đại Pháo tặc lưỡi một cái, “Sau đó cậu ta cũng gọi điện cho tao, bảo đã xin nghỉ một tháng ở trường, cùng bạn gái bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn một tháng?” Giang Khoát ngẩn người, “Bỏ trốn mà cũng có thời hạn sao?”
“Ai mà biết được,” Đại Pháo nói, “Hôm trước cậu ta nhờ mày đưa đến thác Cửu Thiên, chính là để gặp bạn gái đó.”
“Thằng đần ấy,” Giang Khoát nhướng mày chửi một câu, “Sếp Giang sẽ tính sổ món nợ này lên đầu tao thôi.”
“Ý tao chính là vậy đó.
Chiêu này chính là cái bẫy.” Đại Pháo nói, “Giờ gọi điện cho tao, mục đích chính là bảo tụi mình đừng có nói.
Nhưng nếu không nói thì mày chính là nhân chứng cuối cùng trước khi cậu ta mất tích.
Mối hiềm nghi này…”
“Mày nói chuyện chú ý chút đi.” Giang Khoát nhìn Đại Pháo.
“Là tao ví dụ thế, mày là… Dù sao đi nữa thì mày là người cuối cùng…” Đại Pháo giải thích.
“Mày bị mù phải không?” Giang Khoát nói, “Mù từ bao giờ vậy? Mù trước khi Dương Khoa xuống xe hả?”
“Đậu!” Đại Pháo cuối cùng cũng hiểu ra trọng điểm Giang Khoát nói nằm ở đâu, “Cả hai chúng ta! Cả hai chúng ta! Hai chúng ta đều là người cuối cùng nhìn thấy cậu ta! Ý tao không phải như vậy, là tại tao không có não!”
“Tao thấy mày có não rất đầy đủ, óc còn sắp lòi ra ngoài lỗ mũi kia kìa.” Giang Khoát nói.
“Mày không thấy tởm à.” Đại Pháo nói.
“Đừng đánh trống lảng.” Giang Khoát nói.
“Nói xong rồi, không đánh trống lảng, ý tao vẫn là phải nói.” Đại Pháo thở dài.
“Không nói.” Giang Khoát đáp lại rất đơn giản.
“Tại sao?” Đại Pháo cao giọng, “Chính mày cũng nói sếp Giang sẽ tính sổ món nợ này lên đầu mày cơ mà!”
“Nếu ông ấy thực sự kiếm tao hỏi chuyện thì lúc đó sẽ xem tình hình,” Giang Khoát nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Chuyện còn chưa đi đến đâu, Dương Khoa cũng chẳng phải vị thành niên.
Không phải bạn bè nhưng cũng đâu cần phải bán vội đến vậy.”
“… Được!” Đại Pháo có chút bất lực mà gật đầu thật mạnh, “Tao biết mày trượng nghĩa.”
Con người Đại Pháo tuy không được trượng nghĩa cho lắm, nhưng riêng chuyện kiếm chỗ ăn thì trình độ lại rất cao.
Đây là một nhà hàng món Quảng Đông, rất hợp với khẩu vị không ăn cay của Giang Liễu Liễu.
Đồ ăn làm rất ngon, nhà hàng cũng sạch sẽ.
Đại Pháo đặt một phòng riêng có cảnh hồ, ban công bên ngoài nhìn ra phong cảnh khá đẹp, lại còn mát mẻ.
Với sự hiểu biết không lấy gì làm nhiều nhặn của Giang Khoát về Giang Liễu Liễu, kiểu yên tĩnh giữa sự huyên náo của phố thị này, con bé chắc sẽ rất thích.
“Phải đặt bàn trước,” Đại Pháo nói, “Buổi trưa thì còn dễ, buổi tối thì phải đặt trước vài ngày, muộn quá thì người ta còn không cho đặt.”
Giang Khoát gọi nhân viên phục vụ tới, muốn đặt phòng riêng ngay.
Nhưng Giang Liễu Liễu cũng chưa xác định thời gian cụ thể có thể tới, phạm vi là khoảng ba ngày nữa.
“Như vậy cũng hơi khó ạ,” Nhân viên phục vụ do dự, “Quý khách đặt phòng riêng ba ngày, nhưng có tới hai ngày là bỏ trống…”
“Nhà hàng này đặt rồi là không thể vì có chuyện xảy ra mà không tới sao?” Đại Pháo nói, “Cứ coi như tôi chỉ đặt ngày hôm đó thôi, nếu tôi có việc không tới được thì cũng khác gì đâu.”
“Chủ yếu là ở chỗ, quý khách đến ngày đặt mới biết tới không được, với bây giờ xác định đặt thêm hai ngày rồi lại không tới, hai việc này không giống nhau ạ,” Nhân viên giải thích, “Chúng tôi…”
“Cả ba ngày tôi đều sẽ tới.” Giang Khoát nói.
Buổi trưa ăn uống phủ phê, buổi chiều tập quân sự xem ra chẳng mấy khổ sở.
Cái chính là buổi chiều bắt đầu tập đi tới đi lui, so với đứng yên tại chỗ đỡ hơn nhiều.
“Tập trung cao độ! Đây là bước đều! Không phải là giải tán rồi đi căng tin!” Giọng của sĩ quan huấn luyện rất có sức truyền lửa, “Cứ cái kiểu thế này, một lát nữa các cô cậu làm sao bước đều đá cao chân đây?”
Ngoài việc đi lại thì thoải mái hơn đứng một chỗ, tập bước đều cũng có nhiều cái thú vị hơn so với đứng yên.
Cùng tay cùng chân, giẫm lên giày người khác, đi ngược chiều tay va vào nhau, đi quá xuất thần đứng lại phanh không kịp nên đâm vào hàng trước…
Trong số đó có Đường Lực.
Tập quân sự xong về phòng, cậu ta vẫn còn không chịu ngưng.
Giang Khoát rất bất ngờ.
Cậu đã cảm thấy Đường Lực nhìn không giống một người vận động thiếu nhịp nhàng, ngờ đâu cậu ta tập cùng tay cùng chân ngon ơ.
Lúc cậu ta dẫn đầu hàng với Giang Khoát cùng đi trong hàng, Giang Khoát bị cậu ta làm cho có cảm giác thôi thúc muốn cùng tay cùng chân theo luôn.
“Bình thường cậu đi đứng kiểu gì?” Giang Khoát hỏi.
“Không biết,” Đường Lực nói, “Đi bước đều kiểu này, cánh tay để thế nào, lưng như thế nào… cứ nghĩ tới chuyện này là tôi cảm giác không thể đi được nữa.
Cái chính là lúc đi đứng bình thường, cũng không cần phải để tâm suy nghĩ đến tư thế…”
Vậy là lúc đi đứng bình thường, mình vẫn để ý tư thế xem có đẹp hay không.
Đường Lực là một người chăm chỉ, mấy người cùng phòng cũng là người nhiệt tình.
Về đến phòng, cơm còn chưa ăn, mấy người đã bắt đầu giúp Đường Lực tập.
Giang Khoát cũng không định ăn cơm, cậu đã gọi cho Đại Pháo, cả hai cùng định hôm nay sẽ mang máy giặt về.
1, 2, 1, trái, phải, trái.
Giang Khoát ra khỏi phòng.
1, 2, 1, trái, phải, trái.
Lúc đi ngang qua 107, cậu phát hiện cửa phòng bị khóa, xem ra Đoàn Phi Phàm vẫn chưa về ký túc.
Về nhà rồi sao?
Trời vẫn còn mát.
“Mấy thứ này phải mang đi đó.
Hồi trước lúc chị Lăng cháu đi, còn mang cho bố cháu quần áo chăn màn gì cơ mà.
Lần này chỉ có mấy cuốn sách,” Bà thím lấy ra một cái túi nhỏ, “Lần trước, bố cháu nói muốn đọc sách gì gì đó, thư viện trong đó không có, thế là bảo Đoàn Lăng đi mua.”
Đoàn Phi Phàm nhìn thử, là một bộ Agatha: “Ông ấy vẫn còn xem cái này sao?”
“Nhà có mấy anh em, chỉ có bố cháu thích đọc sách,” Thím nói, “Còn nữa, cháu đến đó thì bảo bố cháu tiêu tiền không cần tiết kiệm như vậy, lúc nào nhạt mồm nhạt miệng thì cứ mua đồ mà ăn, tiền đã để dành cho bố cháu rồi, không hề tiêu đến.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Cháu xin nghỉ ở trường chưa?” Ông chú đứng bên cạnh hỏi.
“Xin nghỉ rồi ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bảo Đoàn Lăng đánh xe đưa cháu đi.” Ông chú nói.
“Không cần đâu,” Đoàn Phi Phàm cầm lấy đồ, “Xe buýt đi thẳng tới đó luôn.”
“Lúc gặp, nếu bố cháu lại nói cái gì mà không cần cháu đến thăm nữa,” Ông chú dặn dò, “Cháu cứ nghe thôi, không cần phải đôi co với bố.
Bố cháu chỉ là không muốn cháu thấy bộ dạng ông ấy mặc áo tù.”
“Biết rồi ạ.” Đoàn Phi Phàm đáp gọn.
Chuyện đi thăm tù thế này, Đoàn Phi Phàm còn xa mới thông thạo bằng Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng một năm còn đi tới hai ba lần, còn cậu mấy năm mới đi một lần.
Đúng như chú cậu nói, bố cậu không muốn để con trai nhìn thấy bộ dạng mình mặc áo tù.
Năm ngoái có đi một lần là vì cậu vào đại học, năm nay lại đi một lần, cũng là vì chú cậu nói con trai bố cậu lại vào đại học rồi…
Tám giờ, Đoàn Phi Phàm đến đúng giờ.
Nộp giấy tờ tùy thân, làm thủ tục, kiểm tra an ninh, cầm thẻ người thăm, rồi đợi.
Trong phòng thăm nuôi, cậu là người vào đầu tiên, bên ngoài vẫn còn một chị đang đợi.
Đoàn Phi Phàm thấy hơi căng thẳng không rõ vì sao.
Bố cậu được dẫn vào phòng thăm nuôi, ông ngồi xuống đối diện với cậu, rồi nhấc cái điện thoại bên cạnh lên và nhìn cậu.
Cậu đơ ra phải tới năm giây, bố cậu chỉ vào điện thoại, cậu mới vội cầm máy lên.
“Làm gì mà như thể bố mới là người đến thăm con thế,” Giọng bố cậu vang lên, “Chú con bảo con bị đánh, có phải bị đánh phát ngốc luôn rồi không?”
“Cũng đâu đánh vào đầu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đánh vào đâu?” Bố cậu hỏi.
“Vào người.” Đoàn Phi Phàm nói, “Không nghiêm trọng.”
“Không cần giả bộ,” Bố cậu nói, “Không nghiêm trọng mà nằm viện mấy tháng? Chú con đã nói với bố hết rồi.”
“Chú ấy nói với bố chuyện này làm gì chứ,” Đoàn Phi Phàm cau mày, “Là hai người hết chuyện để nói rồi hay sao?”
“Chú con đi cả một chuyến tới đây cũng chỉ là để nói chuyện này,” Bố cậu nói, “Thật là kích động.”
Đoàn Phi Phàm thở dài không nói.
“Sau này đừng có ra vẻ ta đây,” Bố cậu nhìn cậu, “Làm việc tốt cũng phải xem tình hình, tưởng mình mạnh lắm hả… Có phải con nhân cơ hội để đánh nhau không đấy?”
“Con bị bệnh hay sao?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại bố.
Đột nhiên cậu phát hiện, có lẽ do số lần gặp mặt quá ít nên mỗi nếp nhăn mới trên mặt bố, cậu đều có thể nhận ra.
Tuy chưa tới năm mươi, nhưng nhìn bố cậu là cảm thấy đủ mọi bể dâu của cuộc đời.
“Năm nay lại một lần nữa làm sinh viên năm nhất nhỉ?” Bố cậu hỏi.
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Mấy hôm nay toàn tập quân sự thôi.”
“Tập cho tốt.” Bố cậu nói.
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Bố cậu im lặng một hồi, như thể đang tìm đề tài nói chuyện, Đoàn Phi Phàm cũng nhanh chóng suy nghĩ tìm một đề tài để nói.
“Lần sau con đừng tới nữa,” Bố cậu nói, “Chẳng có chuyện gì để nói, thật không thoải mái.”
Bố cậu nói câu này xong, Đoàn Phi Phàm càng không tìm được đề tài để nói.
“Các bạn học thế nào?” Bố cậu hỏi.
“… Con không quen biết mấy người mới này cho lắm,” Đoàn Phi Phàm nghĩ một chút, thực sự không biết nói gì, vậy nên cậu liền tiện thể lôi Giang Khoát ra lấp chỗ trống, “Phòng bên cạnh có một cậu lái xe thể thao tới trường.”
Bố cậu nhìn cậu, im lặng không nói.
Đoàn Phi Phàm cũng im lặng.
“Nói tiếp đi.” Bố cậu đợi một lúc rồi lên tiếng.
“Nói gì ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Phòng bên cạnh có một cậu lái xe thể thao tới trường.” Bố cậu nói.
“Đúng vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì là phòng bên cạnh có một cậu lái xe thể thao tới trường.”
“… Mẹ nó!” Bố cậu xua tay, “Con đúng là… Hai chúng ta đúng là gượng gạo quá đi… Kiểu tán gẫu này, không thể bằng bố với Đoàn Lăng được.”
Những lời này làm cho Đoàn Phi Phàm đột nhiên có chút cảm giác có lỗi, ống nghe trong tay cậu hạ xuống.
Bố cậu chỉ vào ống nghe, ra ý bảo cậu cầm lên.
Đoàn Phi Phàm miễn cưỡng cầm ống nghe lên.
“Là lỗi của bố.” Bố cậu nói.
Đoàn Phi Phàm lập tức quay mặt đi, tay gác ống nghe, chỉ sợ gác chậm thì sẽ kịp nghe thấy tiếng bố.
Lúc quay đi, cậu vẫn kịp thấy bố đang vẫy tay với cậu.
Một lúc sau, cậu mới quay đầu lại, tay một lần nữa nhấc ống nghe: “Bố đừng nói như vậy, con nghe không thoải mái.”
“Bố không biết tán gẫu thì cũng bỏ đi,” Bố cậu nói, “Còn con từ nhỏ, cái miệng kia từ đùa giỡn đến châm chọc đều tía lia không thiếu một câu, làm sao gặp bố lại không nói được lời nào vậy.”
“Con không biết.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy nên bố mới không muốn con tới, chú con thì cứ đòi bố phải gặp,” Bố cậu thở dài, “Chính là bố sợ cảnh này.
Con về đi.”
“Sức khỏe bố thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Thằng ranh này,” Bố cậu bật cười, “Rất tốt, yên tâm, khỏe hơn con.”
“Nổ to quá.” Đoàn Phi Phàm nói, “Con mang sách cho bố.
Bình thường bố cứ dùng tiền thỏa đáng, mua đồ ăn gì đó.
Thím bảo tiền để dành cho bố không hề động tới.”
“Bố biết rồi.” Bố cậu nói.
“Vậy con…” Đoàn Phi Phàm do dự.
“Về đi!” Bố cậu xua xua tay, “Được rồi, về đi con.”
*
Do đã xin nghỉ, ngày hôm sau Đoàn Phi Phàm mới quay về trường.
Còn chưa tới ký túc đã thấy Đinh Triết với Đổng Côn đang phi đạp xe về phía cậu.
“Lên lên lên lên.” Đinh Triết vẫy tay.
Cậu cũng không hỏi nhiều, nhảy luôn lên yên sau.
“Con xe của Giang Khoát về rồi.” Đinh Triết nói, “Vừa vào bãi đậu xe…”
“Tao xuống đây.” Đoàn Phi Phàm lập tức chuẩn bị nhảy xuống xe.
“Đừng!” Đinh Triết đưa tay ra sau túm cổ áo cậu, “Nói quen biết thì mày vẫn quen biết cậu ta hơn, có mày đi cùng, tất cả đều không đến nỗi ngượng nghịu.”
“Có gì để mà ngượng?” Đoàn Phi Phàm thật sự không hiểu, “Chính mày vác mặt đòi chạy ké xe, mày còn biết ngượng sao?”
“Chuyện này khác chuyện này khác chuyện này khác,” Đinh Triết nói liến thoắng, “Ít nhiều tao cũng có chút xấu hổ, nhưng tao lại thực sự muốn sờ vào vô lăng một cái.”
*
Bên cạnh bãi đậu xe là một bãi cỏ xanh, có khá nhiều bàn đá ghế đá, khá đông sinh viên sẵn sàng tới đây ngồi ăn cơm, đọc sách, chơi điện thoại.
Xe của Giang Khoát chạy vào bãi đậu, mọi người đều quay lại nhìn.
Đoàn Phi Phàm cảm giác mình giống như chạy từ trong nhà ra chỉ để xem cái xe đua.
Cái xe người ta còn chưa chạy vào chỗ đậu xe, đám bọn cậu đến cả xe đạp cũng đều đã dựng xong xuôi ở đó.
“Đây không phải là Giang Khoát lái sao?” Đổng Côn nhìn người ngồi ở vị trí lái.
Đúng là không phải Giang Khoát, mà là một người đàn ông mặc bộ đồ công xưởng bên đại lý xe hơi, đeo găng tay trắng.
Người này xuống xe, rồi đứng mặt đối mặt với bọn họ.
Bệnh hả.
Đoàn Phi Phàm quay người ngồi xuống cái đôn đá bên cạnh.
Đổng Côn cũng ngồi xuống theo.
Đinh Triết vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh xe, và bắt đầu đi vòng quanh xe.
“Gọi thằng ngáo kia lại đây đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Gọi không được đâu, sắp lên xe rồi,” Đổng Côn hất cằm về phía bên cạnh, “Chủ xe đến rồi.”
Giang Khoát đi từ ngoài cổng trường vào bãi đậu xe, chào Đinh Triết một câu, sau đó cầm chiếc chìa khóa từ bàn tay đeo găng của người kia, thuận tay đưa luôn cho Đinh Triết.
“Người này sắp điên rồi.” Đổng Côn đứng dậy.
“Tôi tự lái?” Đinh Triết nhìn Giang Khoát.
“Không sao,” Giang Khoát nói, “Cậu biết lái cơ bản chứ?”
“Biết,” Đinh Triết nói, “Chỉ là chưa lái thế này bao giờ.”
“Cũng gần như vậy.” Giang Khoát mở cửa xe, “Khởi động xong chạy là được.”
“Vậy tôi cảm nhận trước một chút.” Đinh Triết vào trong xe, “Hay là cậu ngồi ghế phụ lái đi?”
“Thôi khỏi.” Giang Khoát lùi lại hai bước, Đinh Triết chắc sẽ thấy hơi xấu hổ, nếu cậu cứ ngồi bên cạnh thì cậu ta sẽ càng ngượng ngập hơn.
Đổng Côn ngồi vào ghế phụ lái rồi lấy điện thoại ra giơ về phía Đinh Triết: “Để tao chụp cho mày một pô.”
“Quay clip đi.” Đinh Triết nói.
Giang Khoát nhìn bốn phía.
Tuy không muốn đi cho lắm, nhưng xung quanh bãi đậu xe, cái đôn đá duy nhất có bóng cây lại chính là cái đang nằm dưới mông Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát đành đi qua đó.
“Cậu không xem chút sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Xem cái gì,” Giang Khoát ngồi xuống, “Chẳng phải cậu ta có căn bản sao?”
“Vô tư thật.” Đoàn Phi Phàm gật gù.
Vốn dĩ còn định tán gẫu mấy câu, nhưng thấy chiếc xe đột nhiên chuyển động rồi chạy ra khỏi chỗ đậu xe, Đoàn Phi Phàm lập tức không còn tâm trí mà nói chuyện nữa.
Cậu nhìn chiếc xe chằm chằm, lỡ mà va quệt một cái, đụng một cái, Đinh Triết sẽ phải ra ngoài bán thân.
Với nhan sắc của Đinh Triết, hẳn rất lâu mới bán được.
“Gần đây có con đường nào vắng người không?” Giang Khoát hỏi.
“Đằng sau trường…” Đoàn Phi Phàm nói nửa chừng thì dừng lại, quay sang nhìn Giang Khoát, “Đâu cần phải thế?”
“Chỉ quay xe trong bãi đậu xe thôi hả? Vậy thì chán lắm.” Giang Khoát đứng dậy, đi tới bên cạnh xe, cúi xuống nói mấy câu với Đinh Triết.
Đinh Triết với Đổng Côn lập tức xuống xe.
“Làm gì vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đi thôi,” Đổng Côn ra hiệu, “Bên khu công nghệ cao toàn là đường lớn không người.”
“Tao không đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Xe ngồi không tính phí.” Giang Khoát giữ cửa xe, miệng nói, “Lại còn không phải ghế bố.”
“Cái ông chú cậu.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy.
Đinh Triết với Đổng Côn xuống ngồi băng ghế sau, Đoàn Phi Phàm lên ghế phụ lái, quay đầu lại nhìn: “Mày không ngồi đằng trước à?”
“Không sao,” Đinh Triết xua tay, “Lát nữa đến nơi tao sẽ lái, mày cứ ngồi trên đó cảm nhận trước chút đi.”
“Tao cảm nhận cái quần ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Dây an toàn.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm vừa cài xong dây an toàn, Giang Khoát liền đạp ngay chân ga.
Chiếc xe lập tức gầm lên, phóng vọt ra khỏi bãi đậu xe, chạy ra đường.
Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát, còn chưa mở miệng thì tốc độ xe đột ngột giảm xuống.
“Làm sao?” Giang Khoát cũng quay sang nhìn cậu một cái.
“Lái xe thì đừng có kích động giật cục như vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói gì, chiếc xe chạy ra khỏi cổng trường, rất nhanh chóng rẽ sang con đường phía sau trường.
Con đường này dẫn tới khu công nghệ cao, bãi đất hoang rộng lớn của khu công nghệ cao vẫn còn ngổn ngang dang dở, rất nhiều con đường mới làm thậm chí còn chưa vẽ vạch kẻ đường, ngay cả những con đường nhánh dẫn về hướng đó cũng không có người.
“Bây giờ,” Giang Khoát nói, “Tôi sẽ kích động đây.”
Đoàn Phi Phàm chưa kịp hiểu ra ý cậu ta là gì, trong xe đã đột ngột nổ vang một tiếng guitar điện, tiếp đó trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cảm giác thân mình đột nhiên dán vào lưng ghế.
A… Đồ thần kinh.
“Tuyệt!” Đinh Triết ở đằng sau hét lên, “Cảm giác dính ghế này!”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, Giang Khoát ở trường tuy rất ngầu, nhưng vẫn chưa phải là quá khác thường.
Nhưng lúc này, cái chân ga kia dường như đang đạp lên một cái công tắc nào đó của cậu ấy, ngay cả vẻ mặt cậu ấy cũng biến đổi.
Phòng ký túc bên cạnh có một cậu lái xe thể thao tới trường.
Lúc lái xe, cậu ấy cực kỳ ngạo mạn.
——————————————–.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook