Tam Phu Ký
-
Chương 36: Đỗ gia
“Ưm”, cảm giác cơ thể đang chơi vơi trên không. Nàng cố mở đôi mắt nặng trĩu. “Mộc Mộc …”, nàng nói nhỏ.
“Hửm”, hắn ôn nhu xoa xoa đầu nàng.
“Bế ta đi đâu đấy”, nàng khó hiểu hỏi.
“Tắm rửa”, hắn trả lời ngắn gọn.
Khuya rồi mà còn đi tắm? Nhìn lại cơ thể dinh dính, đầy dấu vết và mùi vị hoan ái, nàng nhíu mày.
Lâm Mộc bế nàng bỏ vào thùng nước ấm.
“Ừm ừm”, nàng thoải mái khinh ngâm ra tiếng.
Hắn cười khẽ, “thoải mái sao?”.
“Thoải mái”, nàng gật gật đầu.
Nàng chưa kịp hím mắt cảm nhận dòng nước ấm áp, đã bị tiếng nước làm cho giật mình, “Lâm Mộc, ngươi vào đây làm gì?”.
Mắt hắn tối lại, “tắm rửa”.
Nàng di chuyển ra xa, ôm ngực phòng vệ, “nhưng ta chưa tắm xong”.
“A, đừng”, lại một trận chiến quyết liệt nữa diễn ra nhưng có điều địa điểm lại là ở trong nước.
Nhìn những vết đo đỏ trên cơ thể nàng, hắn có chút kiềm chế không được. Liên tiếp muốn nàng đến tận sáng.
Sáng hôm sau, nàng ngồi trước mặt bọn hắn, lớn tiếng quát, “rốt cục là các ngươi muốn làm gì?”.
“Tại sao các ngươi không chịu nói”, nàng nhìn chằm chằm Giang Tuấn đang bế Tiểu Nam, “ngươi có phải ngươi muốn bắt Tiểu Nam về Giang phủ không?”.
Nàng bộ dáng hùng hùng hổ hổ, “Ta nói trước, nó là con của ta …”
“Hửm ngươi nói cái gì?”.
“Tẩu tử của địa ca đã sinh cho Giang lão phu nhân một đứa cháu trai để bồng rồi, nàng không cần phải lo lắng”, hắn từ tốn nói.
Nàng khó hiểu, “Vậy ngươi suốt ngày lảng vảng ở đây làm gì?”
“Tiểu Thiên đệ không lo làm ăn chăm sóc nương, ở đây ăn vạ tỷ làm gì?”
“Mộc Mộc, bọn hắn nổi điên thì thôi đi, tại sao ngươi cũng hùa theo?”.
“Các ngươi trong trả lời … ta mặc kệ các ngươi”, nàng tức giận đến dặm chân, mặt đỏ hừng hực bỏ đi xuống phòng bếp.
……. …….
Lăn lộn ngày một ngày hai thì không nói, ngày nào cũng lăn lộn, một tháng rồi, còn thay phiên nhau ăn nàng, coi nàng là thứ gì?
Nàng nổi giận thật rồi.
Nên quyết định mang theo Tiểu Nam bỏ trốn tới biệt viện Đỗ gia ở Tiên Sở.
Khó khăn lắm mới trốn xuống núi được. Trên đường đi nàng tình cờ gặp được Hương Liên, tú nương của Xuân Ý lâu – người hợp tác làm sinh ý đầu tiên với nàng.
Tuy mới đầu nàng ta có chút không tin tưởng nhưng kể đến bí mật chỉ nàng và nàng biết thì nàng ta chuyển thái độ hoàn toàn, quyết định đồng hành cùng nàng.
Ngồi vắt vẻo trên xích đu, nàng ôm bé con hỏi hỏi, “Cuộc sống tiêu dao vẫn là tốt hơn có phải không Tiểu Nam?”
“ba ba”, thằng nhóc cười hì hì.
“Hừ, gọi mẹ, nương coi nào?”, nàng dụ dỗ.
Thằng nhóc vẫn cứ lỳ lợm kêu, “ba ba”.
Hương Liên từ buồn chán tính tìm Tiểu Nam chơi đùa thì thấy nàng giận đến đầu cũng bốc khói, vội nhanh chân khuyên ngăn, “Lôi Lôi, trẻ nhỏ từ từ dạy đừng nóng vội”.
“Hương Liên tỷ tỷ, tỷ xem tên nhóc này có phải quá ư là ăn cháo đá bát rồi không?”, nàng phồng má.
Nàng ta che miệng cười, “Nó có biết gì đâu … ha ha”.
Thấy nàng ẩn giấu tâm sự, Hương Liên quan tâm hỏi, “Tại sao muội lại trốn tránh”.
“Ài, muội cũng đâu muốn … nhưng bọn hắn quả thật là ăn không nhả xương. Muội bị lăn lộn từ sáng đến tối, bộ xương già này làm sao chịu nổi”, nàng thành thật nói.
Hương Liên cười thầm, mấy nam nhân đó quả thật rất ngốc nhỉ, không biết cách lấy lòng nữ nhân.
“Muội đã 31 tuổi rồi, cũng đã làm mẹ rồi. Bọn hắn vẫn chưa quá 25, tội tình gì phải dính lấy người như muội”, nàng bĩu môi.
“Muội không tuyển được một người sao”, Hương Liên nói đầy ý cười.
Nàng che che mặt, “Nếu chọn được muội sao phải khổ tâm thế này”.
Hương Liên cười lớn, “Vậy thì tuyển hết”.
Nàng trợn mắt, “này cũng quá là tham lam đi”.
Hương Liên bộ dạng nghiêm túc nói, “Trong tình cảm, cái gì gọi là tham lam cái gì biết đủ. Nếu bọn hắn đã tình nguyện, muội cũng không bài xích vậy thì thử chấp nhận xem”.
Nàng mở to mắt nhìn nàng ta, thắc mắc hỏi, “ở thời này cho phép cưới nhiều chồng sao?”.
Hương Liên lắc lắc đầu, “không hề”.
“Vậy tỷ muốn muội đi tiên phong”, nàng một bộ không dám tin.
Hương Liên gật gật đầu, hiển nhiên là nghĩ như vậy.
Nàng: “ ………. ”.
Ai nha trông sắc mặt tỷ ấy còn suy sụp hơn nàng đâu, “Tỷ vẫn còn nhớ tên Lưu Văn phải không”.
Hương Liên cứng người, không chút phản ứng.
Nhìn thấy chút nước nơi khóe mắt của Hương Liên, nàng có chút lo lắng, vội chuyển đề tài, “Tỷ xem, Tiểu Nam thích tỷ quá chừng. Tỷ có muốn làm mẹ đỡ đầu của nó không”.
Nàng ta dụi dụi mắt, giọng nói có hơi nghẹn ngào, “Được sao”.
Nàng gật đầu mạnh một cái, chắc nịt nói, “Đương nhiên rồi”.
Đặt Tiểu Nam vào trong lòng Hương Liên, nàng dụ dỗ, “Tiểu Nam ngoan gọi mẹ đi nào”.
“ẹ mẹ”, bé con cười hì hì.
Nàng mừng rỡ, giọng nói có chút chua chua, “tỷ thấy nó thương tỷ ghê chưa, đến muội mà nó còn chưa chịu gọi”.
Hương Liên vui vẻ, bật cười ra tiếng.
Một tháng sau ……..............
Nàng ngỡ ngàng nhìn người trước mặt.
“Hửm”, hắn ôn nhu xoa xoa đầu nàng.
“Bế ta đi đâu đấy”, nàng khó hiểu hỏi.
“Tắm rửa”, hắn trả lời ngắn gọn.
Khuya rồi mà còn đi tắm? Nhìn lại cơ thể dinh dính, đầy dấu vết và mùi vị hoan ái, nàng nhíu mày.
Lâm Mộc bế nàng bỏ vào thùng nước ấm.
“Ừm ừm”, nàng thoải mái khinh ngâm ra tiếng.
Hắn cười khẽ, “thoải mái sao?”.
“Thoải mái”, nàng gật gật đầu.
Nàng chưa kịp hím mắt cảm nhận dòng nước ấm áp, đã bị tiếng nước làm cho giật mình, “Lâm Mộc, ngươi vào đây làm gì?”.
Mắt hắn tối lại, “tắm rửa”.
Nàng di chuyển ra xa, ôm ngực phòng vệ, “nhưng ta chưa tắm xong”.
“A, đừng”, lại một trận chiến quyết liệt nữa diễn ra nhưng có điều địa điểm lại là ở trong nước.
Nhìn những vết đo đỏ trên cơ thể nàng, hắn có chút kiềm chế không được. Liên tiếp muốn nàng đến tận sáng.
Sáng hôm sau, nàng ngồi trước mặt bọn hắn, lớn tiếng quát, “rốt cục là các ngươi muốn làm gì?”.
“Tại sao các ngươi không chịu nói”, nàng nhìn chằm chằm Giang Tuấn đang bế Tiểu Nam, “ngươi có phải ngươi muốn bắt Tiểu Nam về Giang phủ không?”.
Nàng bộ dáng hùng hùng hổ hổ, “Ta nói trước, nó là con của ta …”
“Hửm ngươi nói cái gì?”.
“Tẩu tử của địa ca đã sinh cho Giang lão phu nhân một đứa cháu trai để bồng rồi, nàng không cần phải lo lắng”, hắn từ tốn nói.
Nàng khó hiểu, “Vậy ngươi suốt ngày lảng vảng ở đây làm gì?”
“Tiểu Thiên đệ không lo làm ăn chăm sóc nương, ở đây ăn vạ tỷ làm gì?”
“Mộc Mộc, bọn hắn nổi điên thì thôi đi, tại sao ngươi cũng hùa theo?”.
“Các ngươi trong trả lời … ta mặc kệ các ngươi”, nàng tức giận đến dặm chân, mặt đỏ hừng hực bỏ đi xuống phòng bếp.
……. …….
Lăn lộn ngày một ngày hai thì không nói, ngày nào cũng lăn lộn, một tháng rồi, còn thay phiên nhau ăn nàng, coi nàng là thứ gì?
Nàng nổi giận thật rồi.
Nên quyết định mang theo Tiểu Nam bỏ trốn tới biệt viện Đỗ gia ở Tiên Sở.
Khó khăn lắm mới trốn xuống núi được. Trên đường đi nàng tình cờ gặp được Hương Liên, tú nương của Xuân Ý lâu – người hợp tác làm sinh ý đầu tiên với nàng.
Tuy mới đầu nàng ta có chút không tin tưởng nhưng kể đến bí mật chỉ nàng và nàng biết thì nàng ta chuyển thái độ hoàn toàn, quyết định đồng hành cùng nàng.
Ngồi vắt vẻo trên xích đu, nàng ôm bé con hỏi hỏi, “Cuộc sống tiêu dao vẫn là tốt hơn có phải không Tiểu Nam?”
“ba ba”, thằng nhóc cười hì hì.
“Hừ, gọi mẹ, nương coi nào?”, nàng dụ dỗ.
Thằng nhóc vẫn cứ lỳ lợm kêu, “ba ba”.
Hương Liên từ buồn chán tính tìm Tiểu Nam chơi đùa thì thấy nàng giận đến đầu cũng bốc khói, vội nhanh chân khuyên ngăn, “Lôi Lôi, trẻ nhỏ từ từ dạy đừng nóng vội”.
“Hương Liên tỷ tỷ, tỷ xem tên nhóc này có phải quá ư là ăn cháo đá bát rồi không?”, nàng phồng má.
Nàng ta che miệng cười, “Nó có biết gì đâu … ha ha”.
Thấy nàng ẩn giấu tâm sự, Hương Liên quan tâm hỏi, “Tại sao muội lại trốn tránh”.
“Ài, muội cũng đâu muốn … nhưng bọn hắn quả thật là ăn không nhả xương. Muội bị lăn lộn từ sáng đến tối, bộ xương già này làm sao chịu nổi”, nàng thành thật nói.
Hương Liên cười thầm, mấy nam nhân đó quả thật rất ngốc nhỉ, không biết cách lấy lòng nữ nhân.
“Muội đã 31 tuổi rồi, cũng đã làm mẹ rồi. Bọn hắn vẫn chưa quá 25, tội tình gì phải dính lấy người như muội”, nàng bĩu môi.
“Muội không tuyển được một người sao”, Hương Liên nói đầy ý cười.
Nàng che che mặt, “Nếu chọn được muội sao phải khổ tâm thế này”.
Hương Liên cười lớn, “Vậy thì tuyển hết”.
Nàng trợn mắt, “này cũng quá là tham lam đi”.
Hương Liên bộ dạng nghiêm túc nói, “Trong tình cảm, cái gì gọi là tham lam cái gì biết đủ. Nếu bọn hắn đã tình nguyện, muội cũng không bài xích vậy thì thử chấp nhận xem”.
Nàng mở to mắt nhìn nàng ta, thắc mắc hỏi, “ở thời này cho phép cưới nhiều chồng sao?”.
Hương Liên lắc lắc đầu, “không hề”.
“Vậy tỷ muốn muội đi tiên phong”, nàng một bộ không dám tin.
Hương Liên gật gật đầu, hiển nhiên là nghĩ như vậy.
Nàng: “ ………. ”.
Ai nha trông sắc mặt tỷ ấy còn suy sụp hơn nàng đâu, “Tỷ vẫn còn nhớ tên Lưu Văn phải không”.
Hương Liên cứng người, không chút phản ứng.
Nhìn thấy chút nước nơi khóe mắt của Hương Liên, nàng có chút lo lắng, vội chuyển đề tài, “Tỷ xem, Tiểu Nam thích tỷ quá chừng. Tỷ có muốn làm mẹ đỡ đầu của nó không”.
Nàng ta dụi dụi mắt, giọng nói có hơi nghẹn ngào, “Được sao”.
Nàng gật đầu mạnh một cái, chắc nịt nói, “Đương nhiên rồi”.
Đặt Tiểu Nam vào trong lòng Hương Liên, nàng dụ dỗ, “Tiểu Nam ngoan gọi mẹ đi nào”.
“ẹ mẹ”, bé con cười hì hì.
Nàng mừng rỡ, giọng nói có chút chua chua, “tỷ thấy nó thương tỷ ghê chưa, đến muội mà nó còn chưa chịu gọi”.
Hương Liên vui vẻ, bật cười ra tiếng.
Một tháng sau ……..............
Nàng ngỡ ngàng nhìn người trước mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook