Tam Phu Ký
-
Chương 16: Chiếc bánh ngọt ngào
Rằm tháng chạp…
Lâm Mộc bị bịt mắt, nàng nắm tay hắn lôi ra phòng khách.
“Ai nha, không được kéo miếng vải bịt mắt xuống”, nàng đánh tay hắn.
“Tèn ten, ngạc nhiên chưa”, mặt nàng đầy đắc ý.
“Cái này là … ”, nhìn nhìn cách bài trí cùng cái bánh quen thuộc trước mắt, khóe mắt có chút cay cay.
“A, tiểu nương tử cảm động sao”, nàng mở to mắt, cười hì hì.
“Thật giống … ”, rất nhiều kỷ niệm chợt tái hiện trước mặt.
Nhìn biểu cảm của hắn, nàng vuốt vuốt cằm suy nghĩ. “Ồ, chút nữa ta quên mất … mẫu thân của ngươi cũng xuyên không giống ta, nên chắc là sinh thần của ngươi nàng cũng làm những thứ tương tự thế này?”.
Hắn gật gật đầu, hốc mắt có chút đỏ.
Nàng ôm chầm, dỗ dỗ hắn, “Mẫu thân ngươi dù sau cũng đã trở về thế giới của nàng rồi, ngươi phải mừng cho nàng chứ”.
“Bây giờ không phải có ta làm bánh kem sinh nhật cho ngươi sao”, mặc dù đây là lần đầu cũng là lần cuối nàng làm cho hắn.
Nàng tưởng tượng ra một khung cảnh an ủi tuyệt mỹ nhưng sự thực lại khắc nghiệt hơn nhiều.
Nàng chỉ cao ngang ngực hắn, tay định xoa xoa đầu hắn nhưng cố nhón nhón chân mà tay vẫn với không tới. Khóc không ra nước mắt, nàng đành phải leo nên ghế đẩu.
Tay nhéo nhéo mặt hắn, “ai nha, tiểu nương tử nhà ai mà xấu quá”.
“Mau lại đây ước nguyện rồi thổi nến”, nhảy xuống ghế, nàng nắm tay hắn kéo đến trước bánh sinh nhật.
Cầm hai tay hắn chắp lại với nhau, ra hiệu hắn nhắm mắt lại. Cái tên này sao cứ chậm chạp.
Nhưng đến khi hắn nhắm mắt lại, một tiếng ầm đánh vào tim hắn.
Sáng hôm sau….
“Dậy, ăn chút gì đi”, hắn đỡ nàng ngồi dậy.
Nàng cúi mặt áy náy, “Xin lỗi … đã phá hỏng … ”.
“Ta cảm thấy rất vui... bánh ngươi làm ngon lắm”, hắn dịu dàng nói.
Mắt nàng sáng lên, “thật sao”. Nghĩ nghĩ lại xụ mặt, bĩu môi, “ngươi đang dỗ ta chứ gì”.
Hắn cười khẽ, thành thật gật đầu.
Nàng: “…...”. Ô ô, Lâm Mộc ôn nhu, dịu dàng nhất năm của nàng bị bắt cóc rồi.
“Có phải gió bấc đến rồi không?”, nàng xoa xoa hai tay lạnh cóng.
Mặt hắn có chút biến sắc, nhanh chóng thay thế bằng nụ cười tỏa nắng, “đúng rồi, năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều”.
“Tay ngươi thật ấm nha”, nàng có chút thèm thuồng nói.
Hắn xoa xoa đầu nàng, “ngươi ăn cháo rồi uống thuốc xong, ta sẽ cho ngươi túi giữ ấm”.
“Xí, keo kiệt”, nàng làm mặt quỷ.
Hắn cười kẽ.
Sau khi nàng ăn cháo uống thuốc xong, trong người vẫn không có chút sức lực, nên đã về phòng ngủ.
Lâm Mộc đang lót thêm một tấm chăn bông cho nàng, gấp đến cẩn thận vuông vức, lại dịu dàng phủ lên tay nàng một cái túi ấm.
Nàng thấy tay hắn còn ấm áp hơn đâu. Tay vừa ấm lại vừa to. Nắm một cái, tay nàng liền nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Nàng vứt cái mị nhãn, nũng nịu nói, “chẳng hay công tử đã có hôn ước chưa?”. Tay che che mặt làm bộ dáng e thẹn, “Chàng cảm thấy ta thế nào?”.
Hắn: “…..”.
Chớp chớp mắt, tiếp tục đùa dai. Nhưng ai mà ngờ hắn trả lời một câu làm nàng tụt hết cảm xúc.
“Ngươi diễn rất lố”, hắn thành thật trả lời.
Oa trên giường ấm ám, lại dễ chịu nàng bỗng thấy nó mới là nam nhân đem lại hạnh phúc đến cho cuộc đời nàng.
Nằm một chút liền ngáy khò khò.
Nhìn nàng an tỉnh mà ngủ, hắn ước gì nàng sẽ không đến đây, không phải khổ sở bị chịu hành hạ bởi những thứ này.
Càng ngày càng lạnh hơn, nàng cảm thấy cơ thể mình giống như một cục băng vậy.
Lạnh lẽo đến thấu xương, không ngừng run rẩy.
……
“Tiểu Thiên…Tiểu Thiên…”.
“Tỷ tỷ, tỷ sao rồi, còn lạnh không”.
“Ta…ta cảm thấy rất lạnh, ở trong đây này …đây này…khụ khụ”, nàng ứa nước mắt, vừa nói vừa vỗ vào lồng ngực mình.
“Ta cảm thấy tim mình như không còn đập nữa…”, nàng òa khóc, nàng thực sự rất khó chịu.
“Tỷ tỷ, ấm hơn chưa, đừng dọa đệ nữa mà”, hắn hoảng loạn ôm chặt nàng vào trong lòng, cách lớp chăn bông vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo, giống như đang ôm một khối băng vậy.
“hức hức…”, nàng khóc thúc thít, hắn vẫn ôm nàng vuốt đầu nàng an ủi nàng. Sau một hồi tiếng thở đều phát ra, hắn mới yên tâm buông lỏng người trong lòng. Tay vuốt ve mặt của nàng, nó trắng bệch như không có chút máu.
“Nàng yên tâm ta đã cho người đi tìm đại phu giỏi cho nàng, nàng sẽ mau chóng khỏe lại thôi”, ôm nàng trong lòng hắn khẽ nói.
……..
“Lôi Lôi, ngươi tỉnh tỉnh”, hắn vỗ vỗ mặt nàng.
Choàng tỉnh giấc, thấy Lâm Mộc bên cạnh không phải là …. Nàng nghẹn lòng, tim có chút chua xót.
“Ngươi đã ngủ suốt 2 ngày 2 đêm, ta cứ tưởng ….” Tưởng ngươi sẽ rời xa … ta, hắn nói thầm trong lòng. Nàng nói mớ cũng chỉ nhắc tới đệ đệ của nàng, còn ta đâu …
“ha ha, luyến tiếc ta”, nàng cười nhẹ.
“ừm”, hắn khẽ nói.
Nàng đùa, “Phải được ở đây lâu chút nữa, ta thực sự muốn cưới các ngươi về nhà giống như trong mấy thoại bản nữ tôn đâu”.
Hắn cốc đầu nàng, “ngươi bị bệnh còn hồ nháo”.
Nàng ăn vạ, ôm ôm đầu, “ui da, ta chết rồi. Ăn xí muội mới sống lại được”.
Lâm Mộc bị bịt mắt, nàng nắm tay hắn lôi ra phòng khách.
“Ai nha, không được kéo miếng vải bịt mắt xuống”, nàng đánh tay hắn.
“Tèn ten, ngạc nhiên chưa”, mặt nàng đầy đắc ý.
“Cái này là … ”, nhìn nhìn cách bài trí cùng cái bánh quen thuộc trước mắt, khóe mắt có chút cay cay.
“A, tiểu nương tử cảm động sao”, nàng mở to mắt, cười hì hì.
“Thật giống … ”, rất nhiều kỷ niệm chợt tái hiện trước mặt.
Nhìn biểu cảm của hắn, nàng vuốt vuốt cằm suy nghĩ. “Ồ, chút nữa ta quên mất … mẫu thân của ngươi cũng xuyên không giống ta, nên chắc là sinh thần của ngươi nàng cũng làm những thứ tương tự thế này?”.
Hắn gật gật đầu, hốc mắt có chút đỏ.
Nàng ôm chầm, dỗ dỗ hắn, “Mẫu thân ngươi dù sau cũng đã trở về thế giới của nàng rồi, ngươi phải mừng cho nàng chứ”.
“Bây giờ không phải có ta làm bánh kem sinh nhật cho ngươi sao”, mặc dù đây là lần đầu cũng là lần cuối nàng làm cho hắn.
Nàng tưởng tượng ra một khung cảnh an ủi tuyệt mỹ nhưng sự thực lại khắc nghiệt hơn nhiều.
Nàng chỉ cao ngang ngực hắn, tay định xoa xoa đầu hắn nhưng cố nhón nhón chân mà tay vẫn với không tới. Khóc không ra nước mắt, nàng đành phải leo nên ghế đẩu.
Tay nhéo nhéo mặt hắn, “ai nha, tiểu nương tử nhà ai mà xấu quá”.
“Mau lại đây ước nguyện rồi thổi nến”, nhảy xuống ghế, nàng nắm tay hắn kéo đến trước bánh sinh nhật.
Cầm hai tay hắn chắp lại với nhau, ra hiệu hắn nhắm mắt lại. Cái tên này sao cứ chậm chạp.
Nhưng đến khi hắn nhắm mắt lại, một tiếng ầm đánh vào tim hắn.
Sáng hôm sau….
“Dậy, ăn chút gì đi”, hắn đỡ nàng ngồi dậy.
Nàng cúi mặt áy náy, “Xin lỗi … đã phá hỏng … ”.
“Ta cảm thấy rất vui... bánh ngươi làm ngon lắm”, hắn dịu dàng nói.
Mắt nàng sáng lên, “thật sao”. Nghĩ nghĩ lại xụ mặt, bĩu môi, “ngươi đang dỗ ta chứ gì”.
Hắn cười khẽ, thành thật gật đầu.
Nàng: “…...”. Ô ô, Lâm Mộc ôn nhu, dịu dàng nhất năm của nàng bị bắt cóc rồi.
“Có phải gió bấc đến rồi không?”, nàng xoa xoa hai tay lạnh cóng.
Mặt hắn có chút biến sắc, nhanh chóng thay thế bằng nụ cười tỏa nắng, “đúng rồi, năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều”.
“Tay ngươi thật ấm nha”, nàng có chút thèm thuồng nói.
Hắn xoa xoa đầu nàng, “ngươi ăn cháo rồi uống thuốc xong, ta sẽ cho ngươi túi giữ ấm”.
“Xí, keo kiệt”, nàng làm mặt quỷ.
Hắn cười kẽ.
Sau khi nàng ăn cháo uống thuốc xong, trong người vẫn không có chút sức lực, nên đã về phòng ngủ.
Lâm Mộc đang lót thêm một tấm chăn bông cho nàng, gấp đến cẩn thận vuông vức, lại dịu dàng phủ lên tay nàng một cái túi ấm.
Nàng thấy tay hắn còn ấm áp hơn đâu. Tay vừa ấm lại vừa to. Nắm một cái, tay nàng liền nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Nàng vứt cái mị nhãn, nũng nịu nói, “chẳng hay công tử đã có hôn ước chưa?”. Tay che che mặt làm bộ dáng e thẹn, “Chàng cảm thấy ta thế nào?”.
Hắn: “…..”.
Chớp chớp mắt, tiếp tục đùa dai. Nhưng ai mà ngờ hắn trả lời một câu làm nàng tụt hết cảm xúc.
“Ngươi diễn rất lố”, hắn thành thật trả lời.
Oa trên giường ấm ám, lại dễ chịu nàng bỗng thấy nó mới là nam nhân đem lại hạnh phúc đến cho cuộc đời nàng.
Nằm một chút liền ngáy khò khò.
Nhìn nàng an tỉnh mà ngủ, hắn ước gì nàng sẽ không đến đây, không phải khổ sở bị chịu hành hạ bởi những thứ này.
Càng ngày càng lạnh hơn, nàng cảm thấy cơ thể mình giống như một cục băng vậy.
Lạnh lẽo đến thấu xương, không ngừng run rẩy.
……
“Tiểu Thiên…Tiểu Thiên…”.
“Tỷ tỷ, tỷ sao rồi, còn lạnh không”.
“Ta…ta cảm thấy rất lạnh, ở trong đây này …đây này…khụ khụ”, nàng ứa nước mắt, vừa nói vừa vỗ vào lồng ngực mình.
“Ta cảm thấy tim mình như không còn đập nữa…”, nàng òa khóc, nàng thực sự rất khó chịu.
“Tỷ tỷ, ấm hơn chưa, đừng dọa đệ nữa mà”, hắn hoảng loạn ôm chặt nàng vào trong lòng, cách lớp chăn bông vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo, giống như đang ôm một khối băng vậy.
“hức hức…”, nàng khóc thúc thít, hắn vẫn ôm nàng vuốt đầu nàng an ủi nàng. Sau một hồi tiếng thở đều phát ra, hắn mới yên tâm buông lỏng người trong lòng. Tay vuốt ve mặt của nàng, nó trắng bệch như không có chút máu.
“Nàng yên tâm ta đã cho người đi tìm đại phu giỏi cho nàng, nàng sẽ mau chóng khỏe lại thôi”, ôm nàng trong lòng hắn khẽ nói.
……..
“Lôi Lôi, ngươi tỉnh tỉnh”, hắn vỗ vỗ mặt nàng.
Choàng tỉnh giấc, thấy Lâm Mộc bên cạnh không phải là …. Nàng nghẹn lòng, tim có chút chua xót.
“Ngươi đã ngủ suốt 2 ngày 2 đêm, ta cứ tưởng ….” Tưởng ngươi sẽ rời xa … ta, hắn nói thầm trong lòng. Nàng nói mớ cũng chỉ nhắc tới đệ đệ của nàng, còn ta đâu …
“ha ha, luyến tiếc ta”, nàng cười nhẹ.
“ừm”, hắn khẽ nói.
Nàng đùa, “Phải được ở đây lâu chút nữa, ta thực sự muốn cưới các ngươi về nhà giống như trong mấy thoại bản nữ tôn đâu”.
Hắn cốc đầu nàng, “ngươi bị bệnh còn hồ nháo”.
Nàng ăn vạ, ôm ôm đầu, “ui da, ta chết rồi. Ăn xí muội mới sống lại được”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook