Tâm Ma - Tiếu Kì
-
Chương 14: Ta Không Thích Hai Tiếng Tiên Sinh
Lý Vũ đưa cánh tay xoa đầu muội muội, mỉm cười nhìn dì Hoa của mình và nói:
“Không cần đâu ạ, bà bà chuẩn bị luyện một loại đan dược mới, con không muốn làm bà bị phân tâm. Vả lại, chuyện này con cũng đã hỏi ý kiến cha rồi, cha còn tặng cho con một cuốn sách nữa.”
Mộng Hoa suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt, để dì vào trong thôn hỏi thử xem sao.”
“Dạ, cảm ơn dì.” Lý Vũ thở phào một hơi.
Hắn không định nói dối, chỉ là cảm thấy không cần thiết làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Trước đây, hắn không hiểu vì sao bản thân lại nhận được sự quan tâm quá mức cần thiết từ mọi người như vậy, nhưng khi biết được nguyên nhân, hắn chỉ có thể tự mình cười khổ trong lòng.
Tại chân giới, trẻ con hầu hết đều biết nói khi lên hai tuổi, sớm hơn là thông minh, mà chậm hơn thì là ngu dốt. Nếu chậm nói một năm thì trí tuệ thua kém so với bình thường, chậm hai năm tức là đần độn, mà chậm đến tận ba năm thì chỉ có thể bị thiểu năng mà thôi.
Lý Vũ không hoàn toàn là người của chân giới, không chịu ảnh hưởng của cái quy luật quái gở đó. Mà cũng bởi vì hắn đã có ngôn ngữ của riêng mình, nên việc học một ngôn ngữ mới cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Mặt khác, do vẫn còn nhớ đến chuyện đã xảy ra sau khi đầu thai, nên hắn có chút thận trọng, quyết định sẽ không mở miệng nói chuyện nếu chưa thành thạo thứ ngôn ngữ này.
Kết quả là lên năm tuổi Lý Vũ mới bắt đầu “biết nói”, nhưng đã quá muộn, hắn đã trở thành một đứa trẻ thiểu năng trong mắt nhiều người.
Hơn nữa, tâm hồn của một người trưởng thành bên trong không cho phép hắn hiếu động như những đứa trẻ khác. Nhưng thay vì nhận được những lời khen ngợi, sự chín chắn trước tuổi này lại bị xem như là dấu hiệu của bệnh tự kỷ.
Thế nên, mặc dù tự nhận thấy bản thân là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng Lý Vũ vẫn không thể lung lay được suy nghĩ của mọi người về mình. Hắn chẳng còn cách nào khác, đành đợi thêm một thời gian nữa, khi vẻ ngoài bắt kịp với con người thực sự của hắn.
Khi ba người Lý Vũ chuẩn bị ăn xong bữa sáng, đột nhiên giọng nói của Lý bà bà vang lên, oang oang như tiếng chuông đồng:
“Tiểu tử thối, ngươi trốn đâu rồi? Mau ra đây cho ta!”
Rất nhanh sau đó, thân ảnh bà lão cũng xuất hiện. Bà lão lừng lững đứng ở trước cửa, dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, trông có vẻ cao lớn vô cùng. Nhưng khi bà ta bước vào trong, hiện ra lại là một phụ nữ già nua với dáng người hơi thấp bé.
“Tiểu tử thối, ngươi trốn đâu rồi?” Lý bà bà lại quát lên.
“Bà bà, có chuyện gì vậy?” Mộng Hoa hỏi.
“Tên tiểu tử kia có ở đây không?”
“Đại huynh không có đây. Chuyện gì vậy, bà bà?” Trông thấy bà lão có vẻ tức giận, Mộng Hoa cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cố hỏi lại lần nữa.
“Các ngươi xem đi!” Nói xong, Lý bà bà ném một mảnh giấy lên mặt bàn, trên đó là vài dòng chữ nghệch ngoạc.
Ba cái đầu chụm vào một chỗ để xem, nhưng rồi lại lui ra. Mộng Hoa cầm mảnh giấy lên, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hai đứa trẻ, sau đó kéo tay Lý bà bà đi ra bên ngoài.
“Bà bà, có chuyện gì vậy?” Mộng Hoa nhỏ giọng, hỏi lại câu hỏi của mình lần thứ ba.
“Con xem đi…” Lý bà bà chỉ vào mảnh giấy trong tay Mộng Hoa, nhưng rồi lại đưa tay lên vỗ trán. “Ta quên mất, con không đọc được.”
“Bà bà, bọn chúng nghe thấy bây giờ.” Vành tai Mộng Hoa hơi ửng đỏ, hiển nhiên là da mặt cũng khá mỏng khi nhắc đến việc này. Nàng nhìn về phía phòng ăn rồi kéo Lý bà bà đi xa hơn, hỏi lại lần nữa: “Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy, bà bà?”
“Hừ. Tên tiểu tử thối kia không biết ăn phải gan rồng ở đâu mà dám ra lệnh cho ta, bảo ta không được đến làm phiền Vũ Nhi nữa. Vũ Nhi thích nhất là nghe kể chuyện, tên kia không làm được thì thôi, lại bắt người khác cũng như hắn.” Lý bà bà hừ lạnh một tiếng. “Phải rồi, Vũ Nhi hôm nay không có gì khác thường chứ?”
“Dạ không. À mà có.” Mộng Hoa nói, nhưng rồi lại thay đổi câu trả lời của mình ngay tức khắc. “Tiểu Vũ bỗng dưng lại đòi đi học.”
“Hả?” Lý bà bà tròn mắt, con ngươi đảo qua đảo lại. “Không được, Vũ Nhi như vậy, cho đi học chẳng phải làm trò cười cho người khác hay sao.”
“Bà bà…” Mộng Hoa muốn nói gì đó nhưng cứ ấp úng.
“Hoa Hoa, từ lâu ta đã xem con là người một nhà, có chuyện gì cứ nói, không cần phải khách sáo như thế.”
“Dạ, bà bà. Con thấy cho Tiểu Vũ đi học cũng tốt, biết đâu tiếp xúc với nhiều người có thể giúp thằng bé phát triển được một chút đầu óc. Vả lại, Liên Nhi…” Mộng Hoa ngập ngừng nói.
Nàng không biết chữ, không muốn con gái của mình cũng như vậy, chỉ là nói thẳng ra thì không tiện cho lắm nên mới đánh lời sang Lý Vũ. Bà lão nhìn nàng, cảm thấy những lời này cũng có vẻ hợp lý.
“Thôi được, tùy con lo liệu vậy. Mà Liên Nhi cũng tới tuổi đi học, con cho nó theo cùng để trông chừng Vũ Nhi một thể.”
“Dạ, con biết rồi. Đa tạ bà bà.” Mộng Hoa mừng rỡ nói.
Lý bà bà căn dặn Mộng Hoa thêm một số việc, sau đó ghé sang nhìn Lý Vũ một chút trước khi trở về phòng của mình. Mộng Hoa cũng quay lại phòng ăn, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trước khi rời khỏi nhà.
Mẹ vắng nhà, không còn ai quản mình, Mộng Liên liền kéo tay Lý Vũ đi chơi. Lúc thì thả diều, khi thì trèo cây, lội suối, bắt cá… Lý Vũ không thích những trò trẻ con này lắm, nhưng cũng đi theo để trông chừng muội muội của mình.
Cả ngày dài của hai huynh muội cứ trôi qua một cách bình thường như vậy, nhưng vô cùng vui vẻ. Đây là điều mà kiếp trước Lý Vũ chưa từng có được, tiếc là kiếp này, hắn lại không có mẹ, dù chỉ là một người.
Hoàng hôn đỏ rực cuối chân trời, kéo bức màn đêm dần buông xuống. Mộng Hoa đã làm xong những việc mà Lý bà bà giao phó, nhưng trước khi về nhà, nàng còn phải tìm thầy dạy học cho Lý Vũ và Mộng Liên.
Nàng nghe nói, trong thôn có một vị thầy đồ kiến thức uyên bác, tiếng tăm lan sang cả thôn bên cạnh. Học trò của người này đều là những tài năng xuất chúng, nếu không đỗ đạt làm quan lớn trong triều thì cũng là tài tử vang danh thiên hạ.
Dù vậy, quyền lực hay danh vọng của thường nhân lại quá nhỏ bé trong mắt người tu tiên, không đáng để nhắc tới. Mộng Hoa tuy là người bình thường, nhưng ở Lý gia lâu năm nên tầm mắt cũng cao hơn một chút. Nàng chỉ đơn giản là muốn con gái của mình được học hành tử tế mà thôi.
Trời vừa chập tối, bên ngoài cánh cổng lớn có viết ba chữ “Tiểu Trúc thôn”, bóng dáng Mộng Hoa dần hiện ra.
Nàng tiến vào trong thôn, thuận theo đường về Lý gia ở ngoài thôn phía bên kia mà đi. Nhưng được một đoạn, nàng lại rẽ sang hướng khác, băng qua vài lối nhỏ ngoằn ngoèo, trước khi dừng lại bên cạnh một khu vườn trồng đầy hoa.
Nơi này khá kỳ lạ, không có hàng rào bao quanh mà chỉ có duy nhất một cánh cổng lớn đóng kín, chặn giữa đường lớn và lối đi nhỏ dẫn đến khoảng đất trống giữa vườn hoa. Tại đó có một gian nhà nhỏ đang sáng đèn, bên cạnh là một gian nhà lớn hơn nhưng hoàn toàn yên tĩnh.
“Có lẽ là chỗ này rồi.”
Nàng đứng bên cạnh cánh cổng, hướng vào gian nhà nhỏ và gọi lớn:
“Lưu tiên sinh có nhà không?”
Chờ đợi một lúc lâu nhưng không có ai trả lời, Mộng Hoa gọi thêm vài lần nữa, và mọi thứ vẫn yên tĩnh như trước. Sắc trời đã tối, cơm nước ở nhà vẫn chưa có, khiến cho nàng cảm thấy hơi nôn nóng.
“Quái lạ, rõ ràng trong nhà sáng đèn. Hay là Lưu tiên sinh không nghe thấy nhỉ?”
Mộng Hoa nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định vòng qua cánh cổng, theo lối nhỏ tiến về phía ngôi nhà, vừa đi vừa gọi:
“Lưu tiên sinh! Lưu tiên sinh có nhà không?”
Lúc này, cánh cửa của gian nhà nhỏ mới mở ra, cùng với đó là sự xuất hiện của một thanh niên trẻ tuổi. Thân hình thanh niên vô cùng gầy gò, nhưng bù lại mặt mũi sáng láng, quần áo tuy đơn giản nhưng cũng rất chỉnh tề.
Người vừa xuất hiện tỏ vẻ không vui nhìn Mộng Hoa, mở miệng cằn nhằn:
“Gọi ta Lưu sư phụ!”
“A! Vâng, Lưu sư phụ.” Mộng Hoa chợt dừng bước, không biết vì sao thanh niên lại bày ra bộ mặt như vậy với mình, nhưng cũng nhẹ nhàng nói. “Tiểu nữ là người của Lý gia ở bên ngoài thôn phía nam, hôm nay mạo muội đến gặp tiên… sư, Lưu sư phụ có việc muốn nhờ vả.”
“Có chuyện gì sao không đến sớm hơn? Giờ muộn rồi, ta không có thời gian.” Thanh niên họ Lưu đáp lời.
“Tiên… sư, Lưu sư phụ thứ lỗi, tiểu nữ bận việc cả ngày, lúc này mới đến tìm được.”
“Thế khi ngươi rảnh rỗi đến tìm là ta cũng phải rảnh rỗi để tiếp à? Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
“Vâng, Lưu… sư phụ.” Mộng Hoa khẽ gật đầu. “Chuyện là, công tử nhà tiểu nữ vừa đến tuổi đi học, muốn tìm thầy giỏi để dạy dỗ, mong sư phụ có thể sắp xếp giúp việc này.”
“Học phí mười lượng bạc một tháng, sáng mai đến đây bắt đầu buổi học đầu tiên.” Thanh niên không nhanh không chậm nói.
“Lưu sư phụ có thể…”
“Không! Muốn học thì đến đây, ta không thích làm gia sư.” Thanh niên khoát tay ngắt lời Mộng Hoa, sau đó đi thẳng vào trong rồi đóng cửa lại.
Mộng Hoa cảm thấy vị Lưu sư phụ này hình như đang khó chịu trong người, cũng không muốn làm phiền nữa. Nàng theo lối cũ rời khỏi khu vườn, mở cổng rồi bước ra bên ngoài. Nhưng sau đó, nàng lại quay trở vào trong, cài then cổng rồi vòng qua bên cạnh như lúc đến.
Nàng lấy từ trong người một túi vải nhỏ, mở ra thì thấy một viên đá đang phát sáng. Đây là nguyệt quang thạch, vì thường xuyên phải về nhà khi trời tối nên bà bà mới cho nàng để soi đường, so với đèn lồng thì tiện hơn rất nhiều.
Mộng Hoa hơi đưa viên đá về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Không lẽ tên thầy đồ kia biết chuyện của Tiểu Vũ? Nhưng mười lượng cũng quá mắc rồi. Hừ, nếu không phải bà bà dặn là không được mặc cả… Lưu sư phụ gì chứ, lưu manh thì có.”
“Hắt xì!”
Thanh niên cúi gập người, hắt hơi một cái rõ to, khiến cho tóc tai rối xù cả lên, hai con mắt cũng long lên đỏ ngầu. Trong căn nhà giữa vườn hoa, hắn ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách nhưng không đọc, thỉnh thoảng lại lầm bầm làu bàu:
“Hừ! Ta còn trẻ trung phong độ thế này, gọi tiên sinh chẳng phải trù ẻo ta chết sớm hay sao? Hừ! Đã thế lại còn chửi khéo ta.”
“Hừ hừ… Hắt xì!”
“Không cần đâu ạ, bà bà chuẩn bị luyện một loại đan dược mới, con không muốn làm bà bị phân tâm. Vả lại, chuyện này con cũng đã hỏi ý kiến cha rồi, cha còn tặng cho con một cuốn sách nữa.”
Mộng Hoa suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt, để dì vào trong thôn hỏi thử xem sao.”
“Dạ, cảm ơn dì.” Lý Vũ thở phào một hơi.
Hắn không định nói dối, chỉ là cảm thấy không cần thiết làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Trước đây, hắn không hiểu vì sao bản thân lại nhận được sự quan tâm quá mức cần thiết từ mọi người như vậy, nhưng khi biết được nguyên nhân, hắn chỉ có thể tự mình cười khổ trong lòng.
Tại chân giới, trẻ con hầu hết đều biết nói khi lên hai tuổi, sớm hơn là thông minh, mà chậm hơn thì là ngu dốt. Nếu chậm nói một năm thì trí tuệ thua kém so với bình thường, chậm hai năm tức là đần độn, mà chậm đến tận ba năm thì chỉ có thể bị thiểu năng mà thôi.
Lý Vũ không hoàn toàn là người của chân giới, không chịu ảnh hưởng của cái quy luật quái gở đó. Mà cũng bởi vì hắn đã có ngôn ngữ của riêng mình, nên việc học một ngôn ngữ mới cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Mặt khác, do vẫn còn nhớ đến chuyện đã xảy ra sau khi đầu thai, nên hắn có chút thận trọng, quyết định sẽ không mở miệng nói chuyện nếu chưa thành thạo thứ ngôn ngữ này.
Kết quả là lên năm tuổi Lý Vũ mới bắt đầu “biết nói”, nhưng đã quá muộn, hắn đã trở thành một đứa trẻ thiểu năng trong mắt nhiều người.
Hơn nữa, tâm hồn của một người trưởng thành bên trong không cho phép hắn hiếu động như những đứa trẻ khác. Nhưng thay vì nhận được những lời khen ngợi, sự chín chắn trước tuổi này lại bị xem như là dấu hiệu của bệnh tự kỷ.
Thế nên, mặc dù tự nhận thấy bản thân là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng Lý Vũ vẫn không thể lung lay được suy nghĩ của mọi người về mình. Hắn chẳng còn cách nào khác, đành đợi thêm một thời gian nữa, khi vẻ ngoài bắt kịp với con người thực sự của hắn.
Khi ba người Lý Vũ chuẩn bị ăn xong bữa sáng, đột nhiên giọng nói của Lý bà bà vang lên, oang oang như tiếng chuông đồng:
“Tiểu tử thối, ngươi trốn đâu rồi? Mau ra đây cho ta!”
Rất nhanh sau đó, thân ảnh bà lão cũng xuất hiện. Bà lão lừng lững đứng ở trước cửa, dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, trông có vẻ cao lớn vô cùng. Nhưng khi bà ta bước vào trong, hiện ra lại là một phụ nữ già nua với dáng người hơi thấp bé.
“Tiểu tử thối, ngươi trốn đâu rồi?” Lý bà bà lại quát lên.
“Bà bà, có chuyện gì vậy?” Mộng Hoa hỏi.
“Tên tiểu tử kia có ở đây không?”
“Đại huynh không có đây. Chuyện gì vậy, bà bà?” Trông thấy bà lão có vẻ tức giận, Mộng Hoa cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cố hỏi lại lần nữa.
“Các ngươi xem đi!” Nói xong, Lý bà bà ném một mảnh giấy lên mặt bàn, trên đó là vài dòng chữ nghệch ngoạc.
Ba cái đầu chụm vào một chỗ để xem, nhưng rồi lại lui ra. Mộng Hoa cầm mảnh giấy lên, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hai đứa trẻ, sau đó kéo tay Lý bà bà đi ra bên ngoài.
“Bà bà, có chuyện gì vậy?” Mộng Hoa nhỏ giọng, hỏi lại câu hỏi của mình lần thứ ba.
“Con xem đi…” Lý bà bà chỉ vào mảnh giấy trong tay Mộng Hoa, nhưng rồi lại đưa tay lên vỗ trán. “Ta quên mất, con không đọc được.”
“Bà bà, bọn chúng nghe thấy bây giờ.” Vành tai Mộng Hoa hơi ửng đỏ, hiển nhiên là da mặt cũng khá mỏng khi nhắc đến việc này. Nàng nhìn về phía phòng ăn rồi kéo Lý bà bà đi xa hơn, hỏi lại lần nữa: “Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy, bà bà?”
“Hừ. Tên tiểu tử thối kia không biết ăn phải gan rồng ở đâu mà dám ra lệnh cho ta, bảo ta không được đến làm phiền Vũ Nhi nữa. Vũ Nhi thích nhất là nghe kể chuyện, tên kia không làm được thì thôi, lại bắt người khác cũng như hắn.” Lý bà bà hừ lạnh một tiếng. “Phải rồi, Vũ Nhi hôm nay không có gì khác thường chứ?”
“Dạ không. À mà có.” Mộng Hoa nói, nhưng rồi lại thay đổi câu trả lời của mình ngay tức khắc. “Tiểu Vũ bỗng dưng lại đòi đi học.”
“Hả?” Lý bà bà tròn mắt, con ngươi đảo qua đảo lại. “Không được, Vũ Nhi như vậy, cho đi học chẳng phải làm trò cười cho người khác hay sao.”
“Bà bà…” Mộng Hoa muốn nói gì đó nhưng cứ ấp úng.
“Hoa Hoa, từ lâu ta đã xem con là người một nhà, có chuyện gì cứ nói, không cần phải khách sáo như thế.”
“Dạ, bà bà. Con thấy cho Tiểu Vũ đi học cũng tốt, biết đâu tiếp xúc với nhiều người có thể giúp thằng bé phát triển được một chút đầu óc. Vả lại, Liên Nhi…” Mộng Hoa ngập ngừng nói.
Nàng không biết chữ, không muốn con gái của mình cũng như vậy, chỉ là nói thẳng ra thì không tiện cho lắm nên mới đánh lời sang Lý Vũ. Bà lão nhìn nàng, cảm thấy những lời này cũng có vẻ hợp lý.
“Thôi được, tùy con lo liệu vậy. Mà Liên Nhi cũng tới tuổi đi học, con cho nó theo cùng để trông chừng Vũ Nhi một thể.”
“Dạ, con biết rồi. Đa tạ bà bà.” Mộng Hoa mừng rỡ nói.
Lý bà bà căn dặn Mộng Hoa thêm một số việc, sau đó ghé sang nhìn Lý Vũ một chút trước khi trở về phòng của mình. Mộng Hoa cũng quay lại phòng ăn, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trước khi rời khỏi nhà.
Mẹ vắng nhà, không còn ai quản mình, Mộng Liên liền kéo tay Lý Vũ đi chơi. Lúc thì thả diều, khi thì trèo cây, lội suối, bắt cá… Lý Vũ không thích những trò trẻ con này lắm, nhưng cũng đi theo để trông chừng muội muội của mình.
Cả ngày dài của hai huynh muội cứ trôi qua một cách bình thường như vậy, nhưng vô cùng vui vẻ. Đây là điều mà kiếp trước Lý Vũ chưa từng có được, tiếc là kiếp này, hắn lại không có mẹ, dù chỉ là một người.
Hoàng hôn đỏ rực cuối chân trời, kéo bức màn đêm dần buông xuống. Mộng Hoa đã làm xong những việc mà Lý bà bà giao phó, nhưng trước khi về nhà, nàng còn phải tìm thầy dạy học cho Lý Vũ và Mộng Liên.
Nàng nghe nói, trong thôn có một vị thầy đồ kiến thức uyên bác, tiếng tăm lan sang cả thôn bên cạnh. Học trò của người này đều là những tài năng xuất chúng, nếu không đỗ đạt làm quan lớn trong triều thì cũng là tài tử vang danh thiên hạ.
Dù vậy, quyền lực hay danh vọng của thường nhân lại quá nhỏ bé trong mắt người tu tiên, không đáng để nhắc tới. Mộng Hoa tuy là người bình thường, nhưng ở Lý gia lâu năm nên tầm mắt cũng cao hơn một chút. Nàng chỉ đơn giản là muốn con gái của mình được học hành tử tế mà thôi.
Trời vừa chập tối, bên ngoài cánh cổng lớn có viết ba chữ “Tiểu Trúc thôn”, bóng dáng Mộng Hoa dần hiện ra.
Nàng tiến vào trong thôn, thuận theo đường về Lý gia ở ngoài thôn phía bên kia mà đi. Nhưng được một đoạn, nàng lại rẽ sang hướng khác, băng qua vài lối nhỏ ngoằn ngoèo, trước khi dừng lại bên cạnh một khu vườn trồng đầy hoa.
Nơi này khá kỳ lạ, không có hàng rào bao quanh mà chỉ có duy nhất một cánh cổng lớn đóng kín, chặn giữa đường lớn và lối đi nhỏ dẫn đến khoảng đất trống giữa vườn hoa. Tại đó có một gian nhà nhỏ đang sáng đèn, bên cạnh là một gian nhà lớn hơn nhưng hoàn toàn yên tĩnh.
“Có lẽ là chỗ này rồi.”
Nàng đứng bên cạnh cánh cổng, hướng vào gian nhà nhỏ và gọi lớn:
“Lưu tiên sinh có nhà không?”
Chờ đợi một lúc lâu nhưng không có ai trả lời, Mộng Hoa gọi thêm vài lần nữa, và mọi thứ vẫn yên tĩnh như trước. Sắc trời đã tối, cơm nước ở nhà vẫn chưa có, khiến cho nàng cảm thấy hơi nôn nóng.
“Quái lạ, rõ ràng trong nhà sáng đèn. Hay là Lưu tiên sinh không nghe thấy nhỉ?”
Mộng Hoa nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định vòng qua cánh cổng, theo lối nhỏ tiến về phía ngôi nhà, vừa đi vừa gọi:
“Lưu tiên sinh! Lưu tiên sinh có nhà không?”
Lúc này, cánh cửa của gian nhà nhỏ mới mở ra, cùng với đó là sự xuất hiện của một thanh niên trẻ tuổi. Thân hình thanh niên vô cùng gầy gò, nhưng bù lại mặt mũi sáng láng, quần áo tuy đơn giản nhưng cũng rất chỉnh tề.
Người vừa xuất hiện tỏ vẻ không vui nhìn Mộng Hoa, mở miệng cằn nhằn:
“Gọi ta Lưu sư phụ!”
“A! Vâng, Lưu sư phụ.” Mộng Hoa chợt dừng bước, không biết vì sao thanh niên lại bày ra bộ mặt như vậy với mình, nhưng cũng nhẹ nhàng nói. “Tiểu nữ là người của Lý gia ở bên ngoài thôn phía nam, hôm nay mạo muội đến gặp tiên… sư, Lưu sư phụ có việc muốn nhờ vả.”
“Có chuyện gì sao không đến sớm hơn? Giờ muộn rồi, ta không có thời gian.” Thanh niên họ Lưu đáp lời.
“Tiên… sư, Lưu sư phụ thứ lỗi, tiểu nữ bận việc cả ngày, lúc này mới đến tìm được.”
“Thế khi ngươi rảnh rỗi đến tìm là ta cũng phải rảnh rỗi để tiếp à? Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
“Vâng, Lưu… sư phụ.” Mộng Hoa khẽ gật đầu. “Chuyện là, công tử nhà tiểu nữ vừa đến tuổi đi học, muốn tìm thầy giỏi để dạy dỗ, mong sư phụ có thể sắp xếp giúp việc này.”
“Học phí mười lượng bạc một tháng, sáng mai đến đây bắt đầu buổi học đầu tiên.” Thanh niên không nhanh không chậm nói.
“Lưu sư phụ có thể…”
“Không! Muốn học thì đến đây, ta không thích làm gia sư.” Thanh niên khoát tay ngắt lời Mộng Hoa, sau đó đi thẳng vào trong rồi đóng cửa lại.
Mộng Hoa cảm thấy vị Lưu sư phụ này hình như đang khó chịu trong người, cũng không muốn làm phiền nữa. Nàng theo lối cũ rời khỏi khu vườn, mở cổng rồi bước ra bên ngoài. Nhưng sau đó, nàng lại quay trở vào trong, cài then cổng rồi vòng qua bên cạnh như lúc đến.
Nàng lấy từ trong người một túi vải nhỏ, mở ra thì thấy một viên đá đang phát sáng. Đây là nguyệt quang thạch, vì thường xuyên phải về nhà khi trời tối nên bà bà mới cho nàng để soi đường, so với đèn lồng thì tiện hơn rất nhiều.
Mộng Hoa hơi đưa viên đá về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Không lẽ tên thầy đồ kia biết chuyện của Tiểu Vũ? Nhưng mười lượng cũng quá mắc rồi. Hừ, nếu không phải bà bà dặn là không được mặc cả… Lưu sư phụ gì chứ, lưu manh thì có.”
“Hắt xì!”
Thanh niên cúi gập người, hắt hơi một cái rõ to, khiến cho tóc tai rối xù cả lên, hai con mắt cũng long lên đỏ ngầu. Trong căn nhà giữa vườn hoa, hắn ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách nhưng không đọc, thỉnh thoảng lại lầm bầm làu bàu:
“Hừ! Ta còn trẻ trung phong độ thế này, gọi tiên sinh chẳng phải trù ẻo ta chết sớm hay sao? Hừ! Đã thế lại còn chửi khéo ta.”
“Hừ hừ… Hắt xì!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook