Tâm Linh Vũ Trụ
-
Chương 8: Đặc vụ hoa hướng dương
Sau khi nàng Alia trong màn đêm, kì ảo mất dạng. Erik với hành động dũng cảm cứu cô nhóc Melisa của mình, được Lucas cảm kích và đồng ý đưa về trọng điểm quân sự của lực lượng kháng chiến. Nhưng cậu bắt buộc phải chấp nhận sự bất tiện với một tấm vải lụa che mắt trên đường đi.
Còn Erik, lần phục sinh này dù bị chấn động mạnh làm mất đi trí nhớ. Nhưng cậu ta vẫn còn nguyên vẹn bộ óc tinh ranh, để đánh dấu cả một hành trình dài xuyên qua màn đêm, chỉ bằng những giọt máu trên ngón trỏ của mình, lưu lại một tấm bản đồ thân cây, từ điểm xuất phát.
“Cẩn thận chẳng bao giờ là thừa thải,” cậu tự nhắc nhở mình như vậy.
Trời vừa hửng sáng. Đôi mắt của Erik cảm nhận được ánh dương len qua thớ vải lụa với một màu đỏ tươi chói lóa. Trong những tiếng xì xào bàn tán, của một đám đông mà cậu đoán là đang tụ tập ngó nghiêng mình, chỉ nghe thấy tiếng đàn bà, trẻ nhỏ chiếm phần lớn. Có lẽ cánh đàn ông, ngoài những ông cụ mất khả năng chiến đấu ra. Thì đã đến ca trực, hoặc tham gia một trận tập kích bất ngờ ở đâu đó.
“Anh Erik,” Melisa gọi nhí nhảnh, cả đêm qua cô nhỏ tự xung phong nắm tay dẫn cậu trên đường. Vừa nhanh nhảu nhảy lên tháo tấm vải lụa, cô hớn hở tươi cười:
“Đến nơi rồi nè, hura!” cô nhóc khép chân, tay đan vào nhau, rồi gập người một góc bốn mươi lăm độ, với một cái đầu ngẩng lên, lại lí lắc: “Hừm…Anh cần phải có một bộ đồ mới.”
Nói xong cô nhỏ chẳng cần đợi cậu đáp, đã chí choắt tung tăng vào một cái chòi vải bạc màu rêu phong cũ kỹ. Hì hục làm ra cả một đống bụi khói, với tiếng ho lụ khụ như một bà cụ non.
“Erik,” Lucas nói. “Đây là căn cứ của Sư Đoàn 307, sau khi cậu tắm rửa thay trang phục, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Cụ.”
“Erik, anh bạn. Theo tôi,” Kayin giọng nói nhiệt thành, “chúng ta sẽ ở chung một lều, từ nay là anh em vào sinh ra tử, có phúc cùng hưởng. Gặp họa, tự mình chịu, ha ha” Nói xong anh ta hào hứng khoát vai, kéo cậu đi theo.
Erik vẫn trầm tĩnh không lên tiếng, chỉ một nụ cười hời hợt. Cậu chẳng thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ một ai, ngoài bản thân mình, tâm thức nó luôn nhắc nhở cậu như vậy. Có lẽ cậu đã sống trong cô độc quá lâu, đến mức quên đi cả những ứng xử giao tế bình thường.
Lucas với một vẻ mặt nghiêm nghị, sỏi đời, nhìn theo cái bóng cậu mất dạng sau túp lều thì quay sang nhóm người, lên tiếng:
“Được rồi, mọi người mau trở về làm việc của mình. Igor, cậu đi giao ca trực, còn tình hình tối qua tôi sẽ trực tiếp báo cáo với hội đồng.”
“Yes Sir,” thanh niên thấp lùn với cái mặt bành ki, cùng một tấn bị thịt che lấp cả cuống họng, rõ lời đáp.
“Tiểu đội, nghiêm.” Lucas trịnh trọng, “Nghỉ, giải tán.”
“Quyết thắng! Quyết thắng! Quyết thắng!” Một tràn khẩu hiệu khí thế được nhóm người hô vang.
Cà thọt rời đi bằng ba chân, một trong số đó là cái nạng tạm bợ làm bằng một thân cây thẳng đuốt, có hình chữ V ở phần trên kẹp nách. Lucas với những nếp nhăn trên vùng trán lộ ra một vẻ mặt u ám, mang theo đầy những lo âu, phiền muộn. Anh ta chẳng ngại ngùng gì thương tật, hay có thêm những vết sẹo trên cơ thể.
Chỉ có sự xuất hiện kì lạ của cô gái, và chàng trai mà cô ta có thể là quen biết, hoặc đúng hơn là đã từng có với nhau một mối quan hệ thân thiết nào đó. Vì ánh mắt nàng ta nhìn Erik, cùng những lời nói kia, thì một người từng trãi như Lucas chẳng khó gì mà đoán được.
“Ả Phù Thủy, có lẽ là rất thương yêu cậu ta,” Lucas trầm ngâm suy nghĩ. “Cô ta có làm hại cả thảy người, nhưng nhất quyết cũng không làm hắn bị rơi đi một sợi tóc. Mối quan hệ mờ ám này, rốt cuộc là như thế nào?”
Một vẻ mặt đăm chiêu, Lucas lại suy đoán: “À! Cái thần trí ngờ nghệch kia, thì hẳn là bị trúng bùa lú, cậu ta nếu trang phục chỉnh tề, coi ra cũng là một nam thần. Phù thủy chắc vì vậy, mà mê hoặc cậu ta vào rừng cũng nên.”
Bâng khuâng thêm một lúc, Lucas thở dài: “Thôi! Cứ để Cụ xem xét, rồi quyết định vậy!”
“Nếu con ra đi khi còn trẻ tuổi
Xin hãy mai táng con trong xa tanh bóng mịn
Đặt con nằm trên một chiếc giường phủ đầy hoa hồng
Thả con trên sông khi bình minh vừa rạng
Tiễn đưa con bằng những ca từ của yêu thương…
Úh ơh, Úh ờh…”
Tiếng hát trong veo như họa mi hót, dưới bầu trời xanh, của một bài đồng ca. Được Melisa ngân vang cả một vùng thung lũng bí ẩn, nằm sâu trong rừng già. Nơi đây được những dãy núi hùng vĩ che chắn, nên nó tách biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại bên ngoài. Lại còn có cả một dòng thác trắng cao hơn mười trượng đổ ra giữa khe núi, tạo ra một phong cảnh cổ xưa thần bí đến kì lạ.
Cư dân nơi đây người nào cũng một màu da vàng đồng, gương mặt khắc khoải, lam lũ nhưng họ rất lương thiện. Thanh thiếu niên thì ai cũng xung kích ra mặt trận, còn đàn bà, cụ già, trẻ nhỏ thì đều phải lao động làm việc, tự cung tự cấp lấy lương thực. Chỉ có Melisa, tuổi nhỏ đã theo cha ra chiến trận làm công tác Giao Liên(người truyền thông tin liên lạc giữa mặt trận, và bộ chỉ huy), một gương mặt hồn nhiên chỉ khoảng chừng mười bốn tuổi mà can đảm đến lạ thường.
Cô bé có biệt danh là Đặc Vụ Hoa Hướng Dương(một loài thực vật có hoa vàng rực, nở rộ lúc mặt trời mọc đã tuyệt chủng nhiều thập kỷ trước), mà dân vùng Khe Nằm Andres đặt cho cô nhóc. Chủ ý chính vẫn là để trêu ghẹo, nhưng với một số người nó còn đặc biệt mang một ý nghĩa sâu xa khác. Vì từ trong sự lạc quan, yêu đời của cô nhỏ. Họ thấy được một thứ mà thời đại này chẳng mấy người còn tin tưởng.
Đó là, niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng ở phía trước.
Còn Erik, lần phục sinh này dù bị chấn động mạnh làm mất đi trí nhớ. Nhưng cậu ta vẫn còn nguyên vẹn bộ óc tinh ranh, để đánh dấu cả một hành trình dài xuyên qua màn đêm, chỉ bằng những giọt máu trên ngón trỏ của mình, lưu lại một tấm bản đồ thân cây, từ điểm xuất phát.
“Cẩn thận chẳng bao giờ là thừa thải,” cậu tự nhắc nhở mình như vậy.
Trời vừa hửng sáng. Đôi mắt của Erik cảm nhận được ánh dương len qua thớ vải lụa với một màu đỏ tươi chói lóa. Trong những tiếng xì xào bàn tán, của một đám đông mà cậu đoán là đang tụ tập ngó nghiêng mình, chỉ nghe thấy tiếng đàn bà, trẻ nhỏ chiếm phần lớn. Có lẽ cánh đàn ông, ngoài những ông cụ mất khả năng chiến đấu ra. Thì đã đến ca trực, hoặc tham gia một trận tập kích bất ngờ ở đâu đó.
“Anh Erik,” Melisa gọi nhí nhảnh, cả đêm qua cô nhỏ tự xung phong nắm tay dẫn cậu trên đường. Vừa nhanh nhảu nhảy lên tháo tấm vải lụa, cô hớn hở tươi cười:
“Đến nơi rồi nè, hura!” cô nhóc khép chân, tay đan vào nhau, rồi gập người một góc bốn mươi lăm độ, với một cái đầu ngẩng lên, lại lí lắc: “Hừm…Anh cần phải có một bộ đồ mới.”
Nói xong cô nhỏ chẳng cần đợi cậu đáp, đã chí choắt tung tăng vào một cái chòi vải bạc màu rêu phong cũ kỹ. Hì hục làm ra cả một đống bụi khói, với tiếng ho lụ khụ như một bà cụ non.
“Erik,” Lucas nói. “Đây là căn cứ của Sư Đoàn 307, sau khi cậu tắm rửa thay trang phục, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Cụ.”
“Erik, anh bạn. Theo tôi,” Kayin giọng nói nhiệt thành, “chúng ta sẽ ở chung một lều, từ nay là anh em vào sinh ra tử, có phúc cùng hưởng. Gặp họa, tự mình chịu, ha ha” Nói xong anh ta hào hứng khoát vai, kéo cậu đi theo.
Erik vẫn trầm tĩnh không lên tiếng, chỉ một nụ cười hời hợt. Cậu chẳng thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ một ai, ngoài bản thân mình, tâm thức nó luôn nhắc nhở cậu như vậy. Có lẽ cậu đã sống trong cô độc quá lâu, đến mức quên đi cả những ứng xử giao tế bình thường.
Lucas với một vẻ mặt nghiêm nghị, sỏi đời, nhìn theo cái bóng cậu mất dạng sau túp lều thì quay sang nhóm người, lên tiếng:
“Được rồi, mọi người mau trở về làm việc của mình. Igor, cậu đi giao ca trực, còn tình hình tối qua tôi sẽ trực tiếp báo cáo với hội đồng.”
“Yes Sir,” thanh niên thấp lùn với cái mặt bành ki, cùng một tấn bị thịt che lấp cả cuống họng, rõ lời đáp.
“Tiểu đội, nghiêm.” Lucas trịnh trọng, “Nghỉ, giải tán.”
“Quyết thắng! Quyết thắng! Quyết thắng!” Một tràn khẩu hiệu khí thế được nhóm người hô vang.
Cà thọt rời đi bằng ba chân, một trong số đó là cái nạng tạm bợ làm bằng một thân cây thẳng đuốt, có hình chữ V ở phần trên kẹp nách. Lucas với những nếp nhăn trên vùng trán lộ ra một vẻ mặt u ám, mang theo đầy những lo âu, phiền muộn. Anh ta chẳng ngại ngùng gì thương tật, hay có thêm những vết sẹo trên cơ thể.
Chỉ có sự xuất hiện kì lạ của cô gái, và chàng trai mà cô ta có thể là quen biết, hoặc đúng hơn là đã từng có với nhau một mối quan hệ thân thiết nào đó. Vì ánh mắt nàng ta nhìn Erik, cùng những lời nói kia, thì một người từng trãi như Lucas chẳng khó gì mà đoán được.
“Ả Phù Thủy, có lẽ là rất thương yêu cậu ta,” Lucas trầm ngâm suy nghĩ. “Cô ta có làm hại cả thảy người, nhưng nhất quyết cũng không làm hắn bị rơi đi một sợi tóc. Mối quan hệ mờ ám này, rốt cuộc là như thế nào?”
Một vẻ mặt đăm chiêu, Lucas lại suy đoán: “À! Cái thần trí ngờ nghệch kia, thì hẳn là bị trúng bùa lú, cậu ta nếu trang phục chỉnh tề, coi ra cũng là một nam thần. Phù thủy chắc vì vậy, mà mê hoặc cậu ta vào rừng cũng nên.”
Bâng khuâng thêm một lúc, Lucas thở dài: “Thôi! Cứ để Cụ xem xét, rồi quyết định vậy!”
“Nếu con ra đi khi còn trẻ tuổi
Xin hãy mai táng con trong xa tanh bóng mịn
Đặt con nằm trên một chiếc giường phủ đầy hoa hồng
Thả con trên sông khi bình minh vừa rạng
Tiễn đưa con bằng những ca từ của yêu thương…
Úh ơh, Úh ờh…”
Tiếng hát trong veo như họa mi hót, dưới bầu trời xanh, của một bài đồng ca. Được Melisa ngân vang cả một vùng thung lũng bí ẩn, nằm sâu trong rừng già. Nơi đây được những dãy núi hùng vĩ che chắn, nên nó tách biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại bên ngoài. Lại còn có cả một dòng thác trắng cao hơn mười trượng đổ ra giữa khe núi, tạo ra một phong cảnh cổ xưa thần bí đến kì lạ.
Cư dân nơi đây người nào cũng một màu da vàng đồng, gương mặt khắc khoải, lam lũ nhưng họ rất lương thiện. Thanh thiếu niên thì ai cũng xung kích ra mặt trận, còn đàn bà, cụ già, trẻ nhỏ thì đều phải lao động làm việc, tự cung tự cấp lấy lương thực. Chỉ có Melisa, tuổi nhỏ đã theo cha ra chiến trận làm công tác Giao Liên(người truyền thông tin liên lạc giữa mặt trận, và bộ chỉ huy), một gương mặt hồn nhiên chỉ khoảng chừng mười bốn tuổi mà can đảm đến lạ thường.
Cô bé có biệt danh là Đặc Vụ Hoa Hướng Dương(một loài thực vật có hoa vàng rực, nở rộ lúc mặt trời mọc đã tuyệt chủng nhiều thập kỷ trước), mà dân vùng Khe Nằm Andres đặt cho cô nhóc. Chủ ý chính vẫn là để trêu ghẹo, nhưng với một số người nó còn đặc biệt mang một ý nghĩa sâu xa khác. Vì từ trong sự lạc quan, yêu đời của cô nhỏ. Họ thấy được một thứ mà thời đại này chẳng mấy người còn tin tưởng.
Đó là, niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng ở phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook