Tâm Linh Vũ Trụ
-
Chương 29: Thủ lỉnh hội thợ săn
Tiếng mạch nước ngầm chảy róc rách, và những tiếng bước chân lạch tạch, bên dưới dưới những ga tàu điện ngầm hoang phế. Một nơi âm u không một tia sáng len lỏi, cùng cái không khí lành lạnh khiến kẻ đến phải rùng mình, thì chẳng thể hoàn hảo hơn để những kẻ khát máu, tàn nhẫn, trú thân và rình rập con mồi ở bên ngoài.
Đứng trước một bức tường đá rêu phong, Kẻ Lang Thang gõ vào những viên gạch mục nát, theo một thứ tự phức tạp. Và bức tường nhẹ nhàng chuyển động, mở ra một lối đi bí mật. Hắn rón rén đi vào bên trong một cách từ tốn, và cánh cửa âm thầm đóng lại, như chưa từng lay động.
Trái ngược với sự hoang vắng bên ngoài, nơi hắn đang đến, đầy những tiếng cười sặc sụa, cùng những âm thanh hô hoán, cổ vũ, của một đám người dị hợm, trang bị khắp người toàn vũ trang, và kẻ nào trong ánh mắt cũng nằng nặc mùi sát khí. Một đám đông, đang rượu chè bê bếch, quây quần bên hai gã đang cáu xé lẫn nhau. Một gã thì to cao, mập phì lũ với hàm râu dài rậm rạp, đang kẹp cổ kéo lê một tên gầy còm, cao khều với những hình xăm kín mít khắp cơ thể. Kẻ Lang Thang vừa đến, cũng là lúc gã cao lớn, vặn ngược đầu tên kia, rồi vứt thây hắn xuống sàn nhà. Trong những tiếng la hò, reo vang của một đám người chứng kiến.
Nhưng cùng với mỗi nhịp chân, nơi mà Kẻ Lang Thang đang bước đến, đám đông bỗng trở nên thinh lặng, với những cái nhìn dò xét, lăm lăm khí giới về phía hắn. Đêm nay, Hội Thợ Săn sẽ chọn ra thủ lỉnh mới, thay thế cho kẻ mà hắn đã giết chết tối hôm qua. Cái tin này, đã chẳng còn mấy xa lạ với bọn chúng, nhưng một kẻ vốn chẳng bao giờ ngó ngàng đến những quy tắc và chỉ hoạt động đơn độc như Kitaro. Lại đường đột xuất hiện ở nơi mà Hội Thợ Săn tụ tập, trong một buổi họp hệ trọng, lại là một chuyện hết sức lạ lùng.
Nhưng hắn dường như chẳng mảy may bận tâm gì đến ngoại cảnh, vì nội tâm hắn vô cùng thăng bằng. Với chỉ một lý do duy nhất để hắn phải mạo hiểm thách thức, đến cả một thế lực còn đáng sợ hơn những kẻ đang nhìn đăm đăm hắn lúc này.
Hắn cần đến sức mạnh của Hội Thợ Săn. Vì hắn biết rõ, kẻ mà hắn đang đối đầu, không phải là một tên dễ nhằn, và dù cho hắn có tài giỏi đến đâu. Thì đối đầu với Johan trong một cuộc chiến sống còn, là chuyện một mình hắn không thể nào làm được. Luôn tự biết mình là ai, có thể làm được những gì, nội bản thân việc đó cũng đã là một loại năng lực hiếm có của hắn.
Đứng trước một thách thức lớn hơn, nên việc hắn cần phải vượt qua những kẻ, đang sẵn sàng lao vào báu xé hắn ra thành trăm ngàn mãnh. Lại hiển nhiên trở thành một việc chẳng đáng để lo nghĩ nhiều. Thể nào, cũng phải chết, “hôm nay chết, hay ngày mai chết, thì có khác gì nhau!” hắn chợt nhớ đến câu nói của chàng trai trẻ mà hắn chưa kịp làm quen, đã để lại cho hắn một ấn tượng trong khoảnh khắc mà cậu ta sắp phải bỏ mạng. Có lẽ, đó chỉ là một câu nói mà Erik buộc miệng nói ra, nhưng với một kẻ phải đối diện với cái chết hàng ngày như hắn. Thì nó lại ẩn chứa một sự sâu sắc đáng để hắn phải khắc ghi đến tận giờ phút này như vậy.
“Kẻ nào có thể lấy mạng hắn, trả thù cho Mandric, thì sẽ trở thành thủ lỉnh mới của hội thợ săn.” Một mụ già khăn trùm kín, ngự trên một cái ghế bằng xương người được đệm êm bởi lớp da sói trắng, gục đầu chỉ tay về phía Kẻ Lang Thang lên tiếng.
Lời tuyên bố xé tan bầu không gian yên ắng, tạo nên những tiếng xì xào. Nhưng phần đông chỉ thấy e dè không dám sấn tới. Vì cái nguyên tắc ngớ ngẩn không được dùng súng đạn trong Hộp Đá của hội thợ săn, đã vô tình tạo ra cho Kẻ Lang Lang một lợi thế quá lớn. Nhưng vì cái vinh quang, đang sừng sững trước mặt, lại thêm vừa kết liễu một kẻ chẳng ra hồn nên dáng, nên tên râu ria phụng phệ, hừng hực khí thế bước đến. Hắn quát lên:
“Thằng nhãi con, ông vặn đầu mày!”
Dứt lời hắn rần rật xông đến, như một con gấu điên vồ mồi, loạn xạ chộp lấy Kẻ Lang Thang. Nhưng hắn ta nhanh nhảu xoay người, rồi từ đằng sau, một nhát kiếm ngọt lịm, xuyên thẳng qua cổ, thò ra khỏi họng tên râu ria. Hắn trợn ngược mắt đổ sầm như đại thụ bị cưa gốc, loang lổ trong vũng máu. Cùng sự kinh hãi của một đám đông, cũng được xem là những kẻ giết người không gớm tay. Kẻ Lang Thang lướt kiếm một vòng, dõng dạc lên tiếng:
“Kẻ mạnh thực sự tự chủ vận mệnh của mình. Chỉ là một tên Mandric, giết chóc những người yếu ớt không có khả năng tự vệ. Rồi tự tâng bốc mình như thượng đế, đáng để các người nghe theo sao!”
Mụ già đảo mắt nhìn quanh một lượt, trên môi loáng một nụ cười nham hiểm, rồi mụ rời khỏi ghế, lòm khòm qua đám đông cung kính nhường đường. Mụ đảo một vòng quanh Kẻ Lang Thang, cố ngoải đầu qua khỏi cái lưng còng nhìn ngó hắn. Rồi ậm ừ trở về chổ ngồi, mụ khàn khàn nói:
“Từ đầu đến chân của ngươi, đều mang dáng vẻ của một Sát Thủ Đại Tài. Nhưng đáng tiếc ngươi vẫn còn vướng bận, ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành một trong số bọn ta. Vậy, kẻ kia, ngươi đến đây với ý đồ gì?”
“Ta cần các người giúp sức!” Kẻ Lang Thang đáp.
Lời hắn nói ra như một trò tiêu khiển, khiến cả đám người rần rật cười lớn, rồi ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mà ngó lơ. Chỉ khi mụ già, dùng cái sọ đầu, đập bôm bốp chan chát trên thành ghế, thì chúng mới giữ trật tự. Mụ nhìn Kẻ Lang Thang, rồi nói:
“Ngươi, giết người của bọn ta, đến đây thể hiện sự bất kính với trưởng lão. Ngươi dựa vào cái gì, mà yêu cầu bọn ta giúp sức.”
“Giúp ta cũng chính là tự cứu lấy mạng của các ngươi,” hắn đáp. “Sở dĩ, các ngươi có thể tồn tại được đến ngày hôm nay, chẳng phải đều là do lão Johan âm thầm bao che đó sao. Nay, mối nguy của hắn đã bị tiêu diệt, thì người tiếp theo hắn tìm đến sẽ là các ngươi. Giết người diệt khẩu, không lẽ các ngươi còn chưa rõ điều này.”
“Bên trên thành phố hắn có thể là một kẻ đáng sợ, nhưng ở dưới lòng đất, chúng ta mới là kẻ mạnh thực sự.” Mụ già khẳng khái tự tin đáp.
Kẻ Lang Thang khẩy cười, tra kiếm vào vỏ nói: “Các ngươi chẳng phải dung dưỡng một ả đàn bà có tên là Mira đó sao. Một ả điếm nghiện ngập, từ lâu đã trở thành con bài của lão Johan, mà nếu ta đoán không nhầm thì nơi lấn thân của các ngươi rồi chỉ ngay đây thôi, sẽ trở thành một bãi tha ma. Nếu không tin lời ta, các ngươi nhất định sẽ phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.”
Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu rôm rã, trong thinh lặng một số kẻ khôn ngoan đã lẻn qua đám đông lặng lẽ rời đi. Mụ già thoáng do dự rồi lên tiếng:
“Ta dựa vào gì, để tin lời ngươi nói là sự thật!”
“Ta sẽ giết hắn trước khi mưu đồ đó được thực hiện.” Hắn đáp. “Và dù thành công hay thất bại, ta đều đem mạng sống của mình ra để trả giá.”
“Biết trước thất bại sao ngươi vẫn làm?” Mụ hỏi.
“Đó là việc của riêng ta, nhưng đổi lại ta muốn các ngươi giúp ta cứu một người.”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Mụ già đáp chắc nịch. “Nhưng kẻ mà ngươi muốn cứu, là ai, và bọn ta làm thế nào để nhận ra hắn?”
“Đó là một bé gái liệt nữa thân người, đang bị giam giữ ở phía sau hộp đêm Ademas dưới chân tòa tháp đôi. Khi ta, lẽn vào văn phòng trên tầng thượng để lấy mạng tên Johan. Tiếng còi báo động, sẽ là dấu hiệu để các ngươi hành động.”
Mụ già chần chừ một chập, rồi nhìn vào ánh mắt của Kẻ Lang Thang, sau đó mụ lòm khòm đứng dậy, cười lanh lảnh đáp lời:
“Nếu ngươi thành công, và còn sống. Từ nay, ngươi sẽ là thủ lỉnh mới của Hội Thợ Săn.”
Đứng trước một bức tường đá rêu phong, Kẻ Lang Thang gõ vào những viên gạch mục nát, theo một thứ tự phức tạp. Và bức tường nhẹ nhàng chuyển động, mở ra một lối đi bí mật. Hắn rón rén đi vào bên trong một cách từ tốn, và cánh cửa âm thầm đóng lại, như chưa từng lay động.
Trái ngược với sự hoang vắng bên ngoài, nơi hắn đang đến, đầy những tiếng cười sặc sụa, cùng những âm thanh hô hoán, cổ vũ, của một đám người dị hợm, trang bị khắp người toàn vũ trang, và kẻ nào trong ánh mắt cũng nằng nặc mùi sát khí. Một đám đông, đang rượu chè bê bếch, quây quần bên hai gã đang cáu xé lẫn nhau. Một gã thì to cao, mập phì lũ với hàm râu dài rậm rạp, đang kẹp cổ kéo lê một tên gầy còm, cao khều với những hình xăm kín mít khắp cơ thể. Kẻ Lang Thang vừa đến, cũng là lúc gã cao lớn, vặn ngược đầu tên kia, rồi vứt thây hắn xuống sàn nhà. Trong những tiếng la hò, reo vang của một đám người chứng kiến.
Nhưng cùng với mỗi nhịp chân, nơi mà Kẻ Lang Thang đang bước đến, đám đông bỗng trở nên thinh lặng, với những cái nhìn dò xét, lăm lăm khí giới về phía hắn. Đêm nay, Hội Thợ Săn sẽ chọn ra thủ lỉnh mới, thay thế cho kẻ mà hắn đã giết chết tối hôm qua. Cái tin này, đã chẳng còn mấy xa lạ với bọn chúng, nhưng một kẻ vốn chẳng bao giờ ngó ngàng đến những quy tắc và chỉ hoạt động đơn độc như Kitaro. Lại đường đột xuất hiện ở nơi mà Hội Thợ Săn tụ tập, trong một buổi họp hệ trọng, lại là một chuyện hết sức lạ lùng.
Nhưng hắn dường như chẳng mảy may bận tâm gì đến ngoại cảnh, vì nội tâm hắn vô cùng thăng bằng. Với chỉ một lý do duy nhất để hắn phải mạo hiểm thách thức, đến cả một thế lực còn đáng sợ hơn những kẻ đang nhìn đăm đăm hắn lúc này.
Hắn cần đến sức mạnh của Hội Thợ Săn. Vì hắn biết rõ, kẻ mà hắn đang đối đầu, không phải là một tên dễ nhằn, và dù cho hắn có tài giỏi đến đâu. Thì đối đầu với Johan trong một cuộc chiến sống còn, là chuyện một mình hắn không thể nào làm được. Luôn tự biết mình là ai, có thể làm được những gì, nội bản thân việc đó cũng đã là một loại năng lực hiếm có của hắn.
Đứng trước một thách thức lớn hơn, nên việc hắn cần phải vượt qua những kẻ, đang sẵn sàng lao vào báu xé hắn ra thành trăm ngàn mãnh. Lại hiển nhiên trở thành một việc chẳng đáng để lo nghĩ nhiều. Thể nào, cũng phải chết, “hôm nay chết, hay ngày mai chết, thì có khác gì nhau!” hắn chợt nhớ đến câu nói của chàng trai trẻ mà hắn chưa kịp làm quen, đã để lại cho hắn một ấn tượng trong khoảnh khắc mà cậu ta sắp phải bỏ mạng. Có lẽ, đó chỉ là một câu nói mà Erik buộc miệng nói ra, nhưng với một kẻ phải đối diện với cái chết hàng ngày như hắn. Thì nó lại ẩn chứa một sự sâu sắc đáng để hắn phải khắc ghi đến tận giờ phút này như vậy.
“Kẻ nào có thể lấy mạng hắn, trả thù cho Mandric, thì sẽ trở thành thủ lỉnh mới của hội thợ săn.” Một mụ già khăn trùm kín, ngự trên một cái ghế bằng xương người được đệm êm bởi lớp da sói trắng, gục đầu chỉ tay về phía Kẻ Lang Thang lên tiếng.
Lời tuyên bố xé tan bầu không gian yên ắng, tạo nên những tiếng xì xào. Nhưng phần đông chỉ thấy e dè không dám sấn tới. Vì cái nguyên tắc ngớ ngẩn không được dùng súng đạn trong Hộp Đá của hội thợ săn, đã vô tình tạo ra cho Kẻ Lang Lang một lợi thế quá lớn. Nhưng vì cái vinh quang, đang sừng sững trước mặt, lại thêm vừa kết liễu một kẻ chẳng ra hồn nên dáng, nên tên râu ria phụng phệ, hừng hực khí thế bước đến. Hắn quát lên:
“Thằng nhãi con, ông vặn đầu mày!”
Dứt lời hắn rần rật xông đến, như một con gấu điên vồ mồi, loạn xạ chộp lấy Kẻ Lang Thang. Nhưng hắn ta nhanh nhảu xoay người, rồi từ đằng sau, một nhát kiếm ngọt lịm, xuyên thẳng qua cổ, thò ra khỏi họng tên râu ria. Hắn trợn ngược mắt đổ sầm như đại thụ bị cưa gốc, loang lổ trong vũng máu. Cùng sự kinh hãi của một đám đông, cũng được xem là những kẻ giết người không gớm tay. Kẻ Lang Thang lướt kiếm một vòng, dõng dạc lên tiếng:
“Kẻ mạnh thực sự tự chủ vận mệnh của mình. Chỉ là một tên Mandric, giết chóc những người yếu ớt không có khả năng tự vệ. Rồi tự tâng bốc mình như thượng đế, đáng để các người nghe theo sao!”
Mụ già đảo mắt nhìn quanh một lượt, trên môi loáng một nụ cười nham hiểm, rồi mụ rời khỏi ghế, lòm khòm qua đám đông cung kính nhường đường. Mụ đảo một vòng quanh Kẻ Lang Thang, cố ngoải đầu qua khỏi cái lưng còng nhìn ngó hắn. Rồi ậm ừ trở về chổ ngồi, mụ khàn khàn nói:
“Từ đầu đến chân của ngươi, đều mang dáng vẻ của một Sát Thủ Đại Tài. Nhưng đáng tiếc ngươi vẫn còn vướng bận, ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành một trong số bọn ta. Vậy, kẻ kia, ngươi đến đây với ý đồ gì?”
“Ta cần các người giúp sức!” Kẻ Lang Thang đáp.
Lời hắn nói ra như một trò tiêu khiển, khiến cả đám người rần rật cười lớn, rồi ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mà ngó lơ. Chỉ khi mụ già, dùng cái sọ đầu, đập bôm bốp chan chát trên thành ghế, thì chúng mới giữ trật tự. Mụ nhìn Kẻ Lang Thang, rồi nói:
“Ngươi, giết người của bọn ta, đến đây thể hiện sự bất kính với trưởng lão. Ngươi dựa vào cái gì, mà yêu cầu bọn ta giúp sức.”
“Giúp ta cũng chính là tự cứu lấy mạng của các ngươi,” hắn đáp. “Sở dĩ, các ngươi có thể tồn tại được đến ngày hôm nay, chẳng phải đều là do lão Johan âm thầm bao che đó sao. Nay, mối nguy của hắn đã bị tiêu diệt, thì người tiếp theo hắn tìm đến sẽ là các ngươi. Giết người diệt khẩu, không lẽ các ngươi còn chưa rõ điều này.”
“Bên trên thành phố hắn có thể là một kẻ đáng sợ, nhưng ở dưới lòng đất, chúng ta mới là kẻ mạnh thực sự.” Mụ già khẳng khái tự tin đáp.
Kẻ Lang Thang khẩy cười, tra kiếm vào vỏ nói: “Các ngươi chẳng phải dung dưỡng một ả đàn bà có tên là Mira đó sao. Một ả điếm nghiện ngập, từ lâu đã trở thành con bài của lão Johan, mà nếu ta đoán không nhầm thì nơi lấn thân của các ngươi rồi chỉ ngay đây thôi, sẽ trở thành một bãi tha ma. Nếu không tin lời ta, các ngươi nhất định sẽ phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.”
Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu rôm rã, trong thinh lặng một số kẻ khôn ngoan đã lẻn qua đám đông lặng lẽ rời đi. Mụ già thoáng do dự rồi lên tiếng:
“Ta dựa vào gì, để tin lời ngươi nói là sự thật!”
“Ta sẽ giết hắn trước khi mưu đồ đó được thực hiện.” Hắn đáp. “Và dù thành công hay thất bại, ta đều đem mạng sống của mình ra để trả giá.”
“Biết trước thất bại sao ngươi vẫn làm?” Mụ hỏi.
“Đó là việc của riêng ta, nhưng đổi lại ta muốn các ngươi giúp ta cứu một người.”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Mụ già đáp chắc nịch. “Nhưng kẻ mà ngươi muốn cứu, là ai, và bọn ta làm thế nào để nhận ra hắn?”
“Đó là một bé gái liệt nữa thân người, đang bị giam giữ ở phía sau hộp đêm Ademas dưới chân tòa tháp đôi. Khi ta, lẽn vào văn phòng trên tầng thượng để lấy mạng tên Johan. Tiếng còi báo động, sẽ là dấu hiệu để các ngươi hành động.”
Mụ già chần chừ một chập, rồi nhìn vào ánh mắt của Kẻ Lang Thang, sau đó mụ lòm khòm đứng dậy, cười lanh lảnh đáp lời:
“Nếu ngươi thành công, và còn sống. Từ nay, ngươi sẽ là thủ lỉnh mới của Hội Thợ Săn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook