Doãn Liễm nghe Độc Cô Thiên phân tích, sắc mặt càng kém, hai nắm tay xiết chặt. Nếu sự thật đúng như lời Độc Cô Thiên nói, thì Doãn gia của hắn đã hoàn toàn không có hi vọng.

"Bình tĩnh, ta chỉ phân tích tình huống xấu nhất. Nếu như chúng ta bày ra thực lực mạnh mẽ thì vẫn còn cơ hội." Độc Cô Thiên vỗ vai hắn trấn an.

"Nhưng..làm cách nào để bày ra thực lực? Đối với đại gia tộc, thì tiểu gia tộc như bọn ta chỉ là con kiến." Doãn Liễm nghe Độc Cô Thiên nói chỉ cảm thấy càng bi quan hơn, hắn cảm giác chính mình hảo bất lực. Vì không đủ mạnh mà bất lực.

"Bọn hắn, sẽ chứng minh thực lực của chúng ta" Dạ Nguyệt im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, ngón tay nàng chỉ vào thi thể đám người Trác Dật nói.

Doãn Liễm khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, như chờ nàng giải thích.


"Ngươi là Cao Cấp ma pháp sư cấp bao nhiêu?" Dạ Nguyệt không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.

"Ta cấp 31 a" Doãn Liễm tuy không hiểu lắm nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Ta là Võ Hồn nhất phẩm, nàng là ma pháp sư cấp 33. Thuộc hạ ngươi cao nhất chỉ là Võ Hồn tam phẩm" Dạ Nguyệt trần thuật mà nói ra thực lực của từng người, nàng không có thói quen giải thích, nhưng nàng sẽ dẫn chứng để người khác hiểu được nàng muốn nói gì.

Doãn Liễm nhắm mắt trầm tư suy nghĩ lời Dạ Nguyệt nói, nhưng giống như nhớ đến cái gì, hắn trợn tròn mắt nhìn Dạ Nguyệt "Ngươi nói ngươi là Võ Hồn nhất phẩm!?"

Độc Cô Thiên nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn không khỏi cười khẽ, băng sơn yêu nghiệt đâu chỉ hư danh "ngươi đừng ngạc nhiên, nàng là kẻ biếи ŧɦái vượt cấp đánh người cũng không phải ngày một ngày hai. Chủ yếu là đám người đại gia tộc thấy chúng ta thực lực cao nhất chỉ là ma pháp sư cấp 33, nhưng gϊếŧ chết Võ hồn ngũ phẩm, còn diệt đám người Trác gia không còn một móng. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"


"Vượt cấp gϊếŧ địch, thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, có đảm lược, có thực lực, một gia tộc nếu có tiểu bối như vậy, đáng giá bọn họ liếc mắt nhìn một chút. Dù sao thủ đoạn mà các đại gia tộc thường dùng vẫn là liên minh để khuếch trương thế lực của chính mình." Độc Cô Thiên thấy hắn vẫn không rõ ý đồ của Dạ Nguyệt, dứt khoát nói ra cho Doãn Liễm hiểu.

Sự chú ý của Doãn Liễm từ thực lực của Dạ Nguyệt, rất nhanh bị lời nói của Độc Cô Thiên hấp dẫn. Hắn nghe xong, không khỏi vui mừng, gia tộc của hắn có thể được cứu rồi.

"Nhưng ta không thể không nhắc ngươi, những gì chúng ta nghĩ đều là phỏng đoán, mọi chuyện đều có thể xảy ra biến cố. Ngươi phải chuẩn bị trước tâm lý." Độc Cô Thiên nhìn vẻ mặt phấn chấn của hắn, không đành lòng nhưng vẫn phải nói ra sự thật, trách chuyện hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.


Doãn Liễm đương nhiên không phải tiểu hài tử, hắn cũng biết mọi chuyện trên đời đều có định số cho nên hắn cũng không mang tâm trạng lạc quan hoàn toàn.

"Chúng ta làm giao dịch" Dạ Nguyệt đi đến trước mặt Doãn Liễm nói ra yêu cầu của chính mình

Doãn Liễm thần sắc nghiêm túc gật đầu, hắn trong lòng loáng thoáng cũng đoán được yêu cầu giao dịch là gì.

"Ta đảm bảo gia tộc các ngươi có thể cùng đại gia tộc hợp tác. Đổi lại là một danh ngạch đi Tham Lăng bí cảnh" Dạ Nguyệt không dài dòng khách sáo, lập tức nói ra yêu cầu của chính mình.

Độc Cô Thiên nghe nàng nói vậy cũng không ngạc nhiên, về phần ngạch nàng cũng đoán được vì sao Dạ Nguyệt chỉ lấy một. Bởi vì Doãn gia nếu hợp tác với đại gia tộc, người của đại gia tộc sẽ không cho phép bọn họ chiếm nhiều hơn một danh ngạch. Cho nên chuyến này, chỉ có thể một mình Dạ Nguyệt đi mà thôi
"Hảo, ta đáp ứng" Doãn Liễm không cần suy nghĩ liền gật đầu. Một danh ngạch đổi lấy cả gia tộc an nguy, hắn cảm thấy trận giao dịch này chính mình quá có lời.

"Được rồi, nếu vậy để tránh đêm dài lắm mộng chúng ta nhanh chóng thu thập xác của bọn hắn rồi đi thôi." Thấy mọi chuyện đã ổn thoả, Độc Cô Thiên lập tức hối thúc bọn họ mau chóng đến Doãn gia.

************

Mà lúc này tại Doãn gia,

Doãn Vệ, Doãn gia gia chủ, cũng chính là phụ thân của Doãn Liễm sắc mặt căng thẳng nhìn vị khách quý đang nhàn nhã ngồi trên ghế phẩm trà.

"Doãn gia chủ, điều kiện mà Tư Đồ gia chúng ta đưa ra cũng không tồi đi. Không biết ngài đã suy nghĩ thế nào a?" Người nói là một trung niên nam tử mặc trường bào đỏ, dung mạo hắn có thể tính là anh tuấn, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo của mang theo khinh thường của hắn khiến cho người xem thật sự khó chịu.
"Tư Đồ thất trưởng lão, danh ngạch ta có thể cho ngài, nhưng nữ nhi của ta vô đức vô năng, sợ là không xứng với ngài, mong ngài rút lại đề nghị này" Doãn Vệ nhìn Tư Đồ Thành ngưng trọng mà nói ra từng chữ.

Tư Đồ Thành thấy hắn cự tuyệt dứt khoát như vậy, gương mặt lập tức hiện lên tia không vui "Doãn gia chủ, ta khuyên ngươi nên nghĩ kỹ một chút. Nữ nhi ngươi nếu gả cho ta chẳng những cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, còn giúp gia tộc của ngươi có thêm một chỗ dựa vững chắc là Tư Đồ gia. Như vậy không tốt sao?"

"Tư Đồ trưởng lão thứ lỗi, chuyện này Doãn mỗ không cách nào làm được. Nữ nhi từ nhỏ được nuông chiều, điêu hoa tùy tính tại hạ sợ rằng sẽ chọc Tư Đồ trưởng lão không vui. Huống chi nữ nhi còn nhỏ, làm phụ thân ta cũng không đành lòng xa nữ nhi sớm như vậy. Cho nên nếu Tư Đồ trưởng lão cảm thấy ta có gì mạo phạm, mong ngài chớ trách." Doãn Vệ nói với thái thành khẩn khiến cho Tư Đồ Thành cho dù tức giận cũng bắt bẻ không được.
"Hừ, Doãn gia chủ, "người ngay không nói tiếng lóng" chúng ta đều là người thông minh. Một cây Kim Ngân hoa cứu mạng nữ nhi của ngươi, cùng nữ nhi ngươi đổi lấy Doãn gia hưng thịnh không suy, đối với các ngươi đã quá có lợi rồi. Ngươi cũng biết hậu quả chống lại Tư Đồ gia rồi đó." Tư Đồ Thành đã không còn kiên nhẫn đánh thái cực qua lại với Doãn Vệ nữa, lập tức lên tiếng từ trao đổi đổi biến thành uy hiếp.

Doãn Vệ nghe những lời hắn nói sắc mặt đã trở nên thâm trầm cực kỳ. Làm gia chủ, Doãn Vệ biết chính mình không thể lựa chọn, nhưng làm một vị phụ thân hắn bắt hắn tự tay đem nữ nhi của mình đẩy vào hố lửa, hắn không cách nào làm được.

Tư Đồ Thành đối với Doãn Vệ do dự không quyết rất là khinh thường. Nói thật nếu muốn, hắn chỉ cần dùng vài thủ đoạn nhỏ liền đạt được mà thôi. Nếu không phải coi trọng Doãn Y xinh đẹp. Hắn cũng không thèm để mắt đến một gia tộc con cỏn như vậy, cũng không cần bỏ thời gian quý giá của mình gặp mặt gia chủ của một tiểu gia tộc ra điều kiện trao đổi. Hắn nhưng không nghĩ tới Doãn gia chủ lại là kẻ không biết thức thời, mượn lý do kỳ kèo từ chối điều kiện của hắn. Điều này khiến cho kẻ luôn sĩ diện như Tư Đồ Thành không khỏi tức giận.
Trong lúc Tư Đồ Thành cùng Doãn Liễm còn đang dằn co thì một trận hương khí thoáng qua, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một vị tử y nữ tử, dung mạo có thể nói là tuyệt sắc khuynh thành, khí chất ôn nhu càng thêm hấp dẫn tròng mắt của người nhìn, nàng dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Tư Đồ Thành "Dùng một cây Kim Ngân hoa đổi lấy bốn danh ngạch, còn muốn cướp luôn nữ nhi của người ta về nhà. Tác phong ỷ thế hiếp người của Tư Đồ gia thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Phượng mỗ không khỏi bội phục."

Tư Đồ Thành nhìn người vừa nói, sắc mặt của hắn lúc này đã không quá đẹp. Người của Thuỵ gia không phải đã bị người của hắn cản trở rồi sao? Sao lúc này lại đến?

"Nhìn sắc mặt của ngươi hình như rất kinh ngạc ta đến. Mà cũng đúng thôi, người đáng lý nên ở trong bẫy rập đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, ai mà không kinh ngạc nha. Đặc biệt là kẻ đặt bẫy, tự tin bẫy của mình thiên hạ vô địch, nhưng thực chất chỉ là vài trò mèo, kẻ vô dụng cho dù dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không che lấp được sự thật là kẻ vô dụng" Thuỵ Phượng cười lạnh nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Thành từ từ chuyển sang màu xanh mét.
"Thuỵ Phượng, ngươi đừng ở đó mà chỉ cây dâu mắng cây hoè, có gì thì nói thẳng, ai sợ ngươi nhưng Tư Đồ Thành ta tuyệt không sợ ngươi!" Nếu hỏi Tư Đồ Thành người của Thụy gia hắn chán ghét nhất là ai? Hắn nhất định không ngần ngại mà nói là Thuỵ Phượng.

Nữ nhân này uổng có gương mặt khuynh thành, bề ngoài ôn nhu động lòng người, nhưng vừa mở miệng liền châm chọc đến người khác mặt đỏ tía tai, một lời không hợp liền rút kiếm, lúc đánh nhau chẳng khác nào kẻ điên chỉ biết liều mạng không chút lưu tình, hoàn toàn không tìm ra dáng vẻ nữ nhân nào từ nàng ta cả.

Thuỵ Phượng cười lạnh "mười ngày trước nếu không phải Ảnh nhi xin cho ngươi, ngươi nghĩ hiện tại còn mạng cùng ta nói chuyện sao? Phế vật!"

"Thuỵ Phượng ngươi..." Tư Đồ Thành lúc này đã hoàn toàn không nhịn được nữa, tay hắn không biết từ nào đã triệu hồi ra ma pháp trượng. Tuy rằng ma pháp sư đối chiến võ đấu sư có phần bất lợi, nhưng là người của đại gia tộc, hắn tất nhiên đã khắc phục điểm này, cho nên cho dù đơn độc đối chiến võ đấu sư, Tư Đồ Thành cũng không sợ.
Mà Thuỵ Phượng tay đã cầm sẵn một cây roi dài. Hiển nhiên, Tư Đồ Thành đối với đoàn người của nàng sử dụng thủ đoạn hèn hạ đã triệt để chọc giận nàng.

"Hai vị, trước xin đừng đánh, nếu hai vị đánh nhau ở nơi này, thì Doãn gia thật sự xong đời a. Danh ngạch cũng không còn" Doãn Vệ nhìn thấy hai người có xu thế vung tay đánh nhau, lập tức đi ra ngăn cản, hắn khôn khéo nhắc đến danh ngạch mới khiến hai vị đang bừng bừng khí thế đánh nhau này bình tĩnh trở lại.

"Doãn gia chủ, ta cũng không muốn dong dài. Nếu ngươi đem danh ngạch cho Thuỵ gia ta, Kim Ngân hoa cùng với lễ vật ta sẽ lập tức cho người mang đến, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng." Thuỵ Phương so với Tư Đồ Thành càng trực tiếp, nàng không thích day dưa dong dài.

Tư Đồ Thành nghe Thuỵ Phượng nói xong, tâm cũng bắt đầu nôn nóng, cũng hiểu được bởi vì có Thuỵ gia chen chân nên đã không thể dùng điều kiện giá rẻ mua lại mấy cái danh ngạch.
"Doãn gia chủ, trừ bỏ Kim Ngân hoa, ta hứa với ngươi sẽ giúp nữ nhi và nhi tử của ngươi thuận lợi đột phá Võ Linh, còn thêm một rương lễ vật. Hi vọng ngươi sẽ suy xét cẩn thận." Nói đến đây, Tư Đồ Thành giọng điệu đã mang theo uy hiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương