Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên
-
Chương 41: Tin tức Tham Lăng bí cảnh
Doãn Liễm vừa nghe Tham Lăng bí cảnh thì ánh mắt chợt loé, hắn quay sang Dạ Nguyệt cùng Độc Cô Thiên nói "hai vị, có thể hay không giao hắn cho ta giải quyết?"
Độc Cô Thiên nhìn sang Dạ Nguyệt, thấy nàng không nói gì, hiểu ý nói "hảo, các ngươi tự tiện, bọn ta đứng xem diễn là được."
"Đa tạ" Doãn Liễm cảm kích nhìn hai người.
Trác Dật nghe bọn họ đối thoại lập tức biết lời mình nói có hiệu quả, hắn vội vàng nói tiếp "ta nói là sự thật, ngươi chỉ cần thả ta đi, ta lập tức nói cho ngươi biết."
"Nói đi, tất cả những thứ ngươi biết, nếu ngươi dám tính kế, hậu quả là gì ta nghĩ ngươi đã biết" Doãn Liễm cầm kiếm trên tay, nhẹ nhàng quơ nó trước đũng quần của Trác Dật, khoé môi tươi cười nhưng lại làm kẻ bị đe doạ lạnh cả sống lưng.
Trác Dật hơi hơi nhìn xuống chỗ đũng quần của mình, sợ đến mức nín thở. Hắn sợ Doãn Liễm lỡ tay liền làm hắn đoạn tử tuyệt tôn, hắn thà rằng bị gϊếŧ cũng không muốn chính mình biến thành kẻ tàn phế "ta nói, ta cái gì cũng nói, ngươi đừng làm bậy."
"Ta nghe lén được phụ thân ta cùng ca ca ta nói chuyện. Bọn hắn nói bên trong Tham Lăng bí cảnh có bảo vật xuất thế, ta còn nghe người của tứ đại gia tộc cũng đến. Bảo vật lần này có liên quan đến Thịnh Kinh đại hội, cho nên các đại gia tộc ở đế đô rất coi trọng. Nếu gia tộc ta có thể giúp Bạch gia giành được bảo vật, bọn họ bảo đảm sẽ cho Trác gia thống trị Nguyệt Triêu thành. Ta đã nói hết ngươi đừng gϊếŧ ta" Trác Dật nói một hơi mới ngừng, lập tức cầu xin tha mạng.
Doãn Liễm nheo mắt, biết hắn còn có điều giấu diếm, tay cầm kiếm nhẹ nhàng lướt qua đùi hắn, lưỡi kiếm sắc bén bén lập tức tạo thành một đường máu mỹ miều.
"Ah..." Trác Dật bị đau la lên.
"Còn gì nữa, nói! Nếu không nói, không đơn giản chỉ là một vết thương nhỏ như vậy đâu" Doãn Liễm trầm giọng đe doạ.
Doãn Liễm vừa nghe hắn nói xong, tay cầm kiếm nắm chặt, chứng minh hắn hiện tại vô cùng phẫn nộ, ánh mắt ẩn chứa vô tận sát khí "còn gì nữa!"
"Hết..hết rồi, ta đã nói hết những gì ta biết, xin ngươi tha cho ta. Ta sẽ nói cha ta không trêu chọc Doãn gia các ngươi nữa." Trác Dật run rẩy cần xin Doãn Liễm, hi vọng hắn tha cho mình một mạng.
Doãn Liễm cười lạnh, hắn kéo cổ áo Trác Dật ánh mắt thâm trầm ẩn giấu vô tận sát khí "chuyện Trác gia các ngươi làm với Doãn gia ta, ta nhất định sẽ gấp bội dâng trả. Mà ngươi, là kẻ đầu tiên ta khai đao!"
Dứt lời một kiếm xuyên tim, Trác Dật ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Nghĩ đến tứ đại gia tộc, Dạ Nguyệt lập tức nhớ đến Tư Đồ gia, lạnh băng tròng mắt mang theo hận ý. Món nợ của nàng cùng Tư Đồ gia vẫn chưa kết thúc, nếu nàng nhớ không lầm, Tư Đồ gia dòng chính là ở đế đô, mà kẻ thù họ Tư Đồ của nàng ở Thiên Vũ thành là một chi nhánh nhỏ của đại gia tộc này.
"Tiểu Nguyệt, bảo vật mà hắn nói có phải hay không là thứ ngươi đang tìm?" Độc Cô Thiên nghe những lời của Trác Dật xong, ngẫm lại nhớ đến mục đích của Dạ Nguyệt đi đến nơi này là vì tìm bảo vật, lập tức nhỏ giọng nhắc nhở Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt còn đang thất thần nghĩ tới Tư Đồ gia, nhưng lời nói của Độc Cô Thiên đã thức tỉnh nàng. Nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Từ trận chiến đó kết thúc Thần Nhi biến mất không thấy, khiến cho nàng vô cùng bất an, tìm kiếm Ngũ Linh Châu là cơ hội duy nhất để nàng biết được tình trạng của Thần Nhi.
Nhưng cho đến hiện tại trừ bỏ biết phải đi về hướng Nam, tin tức còn lại về Ngũ Linh Châu nàng hoàn toàn không biết gì cả. Hiện giờ nghe được tin tức "bảo vật xuất thế" Quân Dạ Nguyệt biết không thể bỏ qua cơ hội này, cho dù chỉ là một tia hi vọng mong manh nàng cũng muốn thử.
Doãn Liễm sau khi giải quyết xong Trác Dật lập tức quay sang Dạ Nguyệt hai người cúi người cảm kích nói "hai vị, ơn cứu mạng Doãn Liễm suốt đời khó quên. Nếu được, tại hạ xin mạn phép mời hai vị trở Doãn gia, để tại hạ có thể bày tỏ sự cảm kích này."
"Tại hạ họ Độc Cô danh một chữ Thiên, bên cạnh là bằng hữu của ta tên Quân Dạ Nguyệt. Cứu ngươi cũng là chúng ta cứu bản thân nên ngươi không cần phải khách khí như vậy. Nhưng khi nãy nghe được những lời của tên kia, ta cùng bằng hữu rất tò mò, không biết Doãn thiếu gia có thể trả lời bằng hữu ta vài câu hỏi được không?" Độc Cô Thiên lập tức biến thành sứ thần ngoại giao của băng sơn, khách khí cùng Doãn Liễm trò chuyện.
Doãn Liễm nghe vậy, lập tức gật đầu "hai vị cứ hỏi, chỉ cần tại hạ biết nhất định sẽ không che giấu nửa lời."
"Tham Lăng bí cảnh ở nơi nào?" Dạ Nguyệt trước nay kiệm lời, nhưng có chuyện quan trọng nàng cũng không ngại hỏi nhiều một ít.
Độc Cô Thiên nghe nàng hỏi Doãn Liễm đã hiểu mục đích của Dạ Nguyệt, bởi vì đã lựa chọn cùng nàng đồng hành, cho nên Dạ Nguyệt muốn đi đâu nàng cũng sẽ không phản đối. Dù sao chỉ cần không đem nàng đưa đến trước mặt gia gia là được.
Doãn Liễm cũng không ngu ngốc, hắn nghe Dạ Nguyệt hỏi liền biết ý định của nàng, cũng không che giấu nói ra nguồn gốc bí cảnh "ta nghe cha ta kể Nguyệt Triêu thành tại hơn ba ngàn năm trước xuất hiện một vị Huyền Sư cấp 80, khi hắn chuẩn bị đột phá Pháp Thánh thì bị kẻ thù ám toán, bởi vì không cam lòng, hắn liều mình hi sinh tánh mạng tạo ra bí cảnh đem kẻ thù phong ấn bên trong, khiến kẻ thù của hắn vĩnh viễn bị nhốt trong đó. Mà bên trong Tham Lăng bí cảnh cũng cất chứa tất cả bảo vật mà vị Huyền Sư để lại."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp "nhưng mà bí cảnh có điều đặc biệt chính là hạn chế tuổi cùng cấp bậc, cao nhất là Võ Linh hoặc Ma Đạo Sư, niên kỷ cao nhất là từ hai mươi trở xuống mới có thể đi vào bí cảnh. Bởi vì như vậy, Nguyệt Triêu thành tam đại thế lực bao gồm, Trác, Doãn, Nguỵ ba đại gia tộc quyết định phong ấn bí cảnh và sẽ mở năm năm một lần, mục đích ban đầu tìm kiếm bảo vật còn sót lại của vị Huyền Sư kia. Nhưng ba ngàn năm trôi qua, người tìm được bảo vật càng ngày càng ít, cho đến hiện tại thì các gia tộc chỉ dùng nó để rèn luyện con cháu mà thôi. Năm năm một lần, mỗi gia tộc sẽ chọn ra mười con cháu phù hợp nhất để tham gia bí cảnh. Nhưng từ mười năm trở lại đây, bởi vì hai nhà Nguỵ, Trác chèn ép, gia tộc ta ngày càng xuống dốc, danh ngạch cũng bị bọn họ dùng thủ đoạn mà chỉ còn có năm người có thể tham dự."
Doãn Liễm nói đến đây không khỏi phẫn nộ mà hai mắt đỏ bừng, bi thống mà kể tiếp " đại ca ta năm nay mười chín, là Võ Hồn bát phẩm, mà nhị tỷ ta thiên phú trác tuyệt mười sáu tuổi đã đột phá Cao Cấp ma pháp sư cấp 36, bọn họ là hi vọng vực dậy của gia tộc, cho nên phụ thân dùng hết khả năng bảo vệ bọn họ không bị làm hại. Nhưng mà, có làm sao chúng ta cũng không nghĩ tới...nhị trưởng lão phản bội, hắn liên kết với Trác gia trong ứng ngoại hợp hãm hại đại ca cùng nhị tỷ ta. Đại ca bởi vì liều chết bảo vệ nhị tỷ mà mất mạng, nhị tỷ thân chịu trọng thương đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Đan Y Sư nói rằng cần có Kim Ngân hoa mới có thể cứu nhị tỷ. Bởi vì nhị trưởng lão phản bội, gia tộc bị tổn thất nghiêm trọng, phụ thân cùng các trưởng lão khác đều bị thương, không ai có thể vào rừng tìm Kim Ngân hoa, vốn ta muốn đi nhưng phụ thân kiên quyết không cho. Ta cùng phụ thân cãi một trận, cuối cùng lén mang người đi đến nơi này. Vận may của ta cũng không tệ, Thiên Diện nhện là ma thú canh giữ Kim Ngân hoa, nhưng không hiểu vì sao nó lại cùng Hắc Vĩ xà đánh nhau, ta lợi dụng thời điểm chúng nó lưỡng bại câu thương mà hái Kim Ngân hoa. Tưởng rằng một đường thuận lợi mà trở về, không nghĩ tới đám người Trác Dật đã mai phục sẵn, bọn chúng truy đuổi chúng ta đến nơi. Chuyện còn lại hai người đã biết rồi."
"Như vậy tình trạng hiện tại của gia tộc ngươi rất nguy hiểm a. Theo lời tên kia thì gia tộc hắn đang âm mưu gϊếŧ hết tiểu bối có năng lực của Doãn gia trong bí cảnh, sau đó hợp tác với gia tộc còn lại từng bước hủy duyệt Doãn gia" Độc Cô Thiên nghe nàng nói xong lập tức ý thức được tình thế hiện nay của Doãn gia như ngàn cân treo sợi tóc.
Doãn Liễm chua xót gật đầu xem như cam chịu, hắn cũng không biết làm cách nào để cứu thoát gia tộc chính mình khỏi nguy cơ bị diệt vong đây.
"Vẫn còn sinh cơ" trong lúc Doãn Liễm còn đang chìm trong tuyệt vọng thì một giọng nói lạnh như băng vang lên.
"Làm..làm cách nào?" Doãn Liễm gấp gáp nói, ánh mắt lập loè không giấu khỏi sự hi vọng nhìn về phía người vừa nói.
"Tứ đại gia tộc không chỉ có Bạch gia" Dạ Nguyệt chỉ nói một câu nhưng thức tỉnh Doãn Liễm lẫn Độc Cô Thiên.
"Nhưng chúng ta chỉ là một tiểu gia tộc, làm sao để người của đại gia tộc khác đứng về phía chúng ta chống lại Bạch gia nha?" Doãn Liễm tuy rằng hiểu ý của Dạ Nguyệt, nhưng hắn không biết dùng cách nào để tiếp cận người của gia tộc còn lại, còn khiến bọn họ chống lưng cho mình.
"Ngươi ngốc nha, tứ đại gia tộc xưa nay vốn dĩ thủy hoả bất dung, bọn họ làm khó dễ nhau là chuyện như ăn cơm bữa thôi. Điều quan trọng là làm cách nào mới khiến gia tộc ngươi được đến bọn họ chống lưng. Hiện tại Nguyệt Triêu thành có ba đại gia tộc có được danh ngạch, nếu Bạch gia đã mượn sức Trác gia, theo ta đoán Ngụy gia nhất định đã được gia tộc khác mượn sức. Mà gia tộc ngươi dù chỉ có năm danh ngạch, tốt xấu gì cũng là có danh ngạch, nói không chừng hai gia tộc còn lại đang cùng cha ngươi đàm phán chuyện mượn danh ngạch, nhưng là gia tộc ngươi hiện tại đã suy yếu, không loại trừ khả năng các đại gia tộc ỷ thế hiếp người, buộc gia tộc ngươi giao ra danh ngạch" Độc Cô Thiên nhanh chóng phân tích thế cục hiện tại. Nàng vốn là thiếu chủ của Ma Pháp công hội, tự nhiên đối với mấy cách làm của các đại gia tộc cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook