Tâm Lạnh - Bhtt
C19: Chương 18 Cái Giá Phải Trả.

Ba Đợi kéo Thao lùi về phía sau lẩn khuất vào trong bụi chuối, gả định ra tay liền nghe tiếng ai gọi bên tai, Ba Đợi ngẩng mặt lên liền thấy cửa sau xuất hiện một bóng người.

Dưới ánh trăng vằng vặc thân thể kia lung lay như sắp ngã, Ba Đợi nuốt nước miếng cơ thể hắn run lên nhìn vào bóng đen lù lù trước mắt, khi ánh trăng chiếu vào một nửa khuôn mặt của cái bóng gả liền thở ra một hơi.

Ngót tròng mắt trắng đục nhìn vào bụi chuối, trong cổ họng phát ra tiếng cười khùng khục, nhỏ xoay người theo bờ kinh phía sau nhà mà bước đi. Bước chân nhỏ vững vàng, tay không quơ loạn mò mẫm vào không khí, rõ ràng một người bị mù làm sao đi đường thuận tiện như vậy.

Thao nhìn Ngót đi càng lúc càng xa, tim cô chợt đập nhanh từng hồi, cái cảm giác này giống hệt ngày Ngót gặp nạn. Thao dùng hết sức bình sinh mà cào vào tay của Ba Đợi, gả đau quá liền buông lỏng tay, nhân cơ hội Thao quay ra phía sau dồn sức đạp một cái vào giữa hai chân gả.

Ba Đợi rú lên một tiếng, gả ôm đủng quần ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thao thoát khỏi tay gả liền theo hướng Ngót vừa đi mà chạy theo, nhỏ mới đi chưa bao lâu mà không thấy bóng dáng đâu cả, Thao chân trần chạy trên con đường đất đầy gai, cô không quan tâm mình có đau hay không, giờ cô chỉ lo nhỏ sẽ gặp chuyện.

Thao chạy một lúc thì thấy Ngót đi phía trước, cô vội chạy đến kéo lấy tay của Ngót mà nói. "Em đi đâu".

"Tao đi đâu kệ tao". Ngót nghiến răng từng chữ âm trầm phát ra khiến Thao lạnh cả sống lưng.

"Ngót em bị cái chi". Thao nắm chặt tay Ngót, nào tới giờ nhỏ có khi nào xưng hô với cô như vậy.

Hông lẽ ....

Ngót hất tay Thao ra,ánh mắt trắng đục hằn lên những tia máu chằng chịt, nhỏ đưa tay chỉ thẳng mặt Thao mà quát. "Mày biến ,hông là tao giết luôn mày".

Thao ngã ngồi xuống đất ánh mắt kinh hãi mà nhìn vào gương mặt Ngót, khi thấy nhỏ quay người muốn đi thì Thao cắn chặt răng bật dậy ngồi dậy, cô đưa tay ôm chầm lấy nhỏ từ phía sau. Tay cô ôm lấy vòng eo nhỏ rất chặt, miệng không ngừng gọi tên nhỏ.

"Ngót... Ngót ơi".

Ngót cau mày đưa tay nắm lấy bàn tay Thao mà kéo ra,nhỏ ốm yếu mà sức lực kinh người, nhỏ xô mạnh khiến cô ngã xuống đất. Ngót cười lên the thé rồi trèo lên người cô, gương mặt nhỏ kề sát mặt cô gằng lên từng tiếng.

"Mày có kêu rát cổ nó cũng hông nghe thấy đâu".

Thao đang sợ hãi thì gò má bỗng nhiên đỏ lựng, hơi thở của nhỏ phả vào mặt cô ngưa ngứa, cô liếm môi nuốt nước miếng mà nhìn chằm chằm vào môi nhỏ.

Có lẽ hôm nay Thao đã chịu nhiều đã kích khiến gan lớn hơn một chút, cô nắm chặt tay rồi nhanh như chớp giơ lên ôm lấy đầu Ngót kéo xuống, môi chạm môi mềm mại xen lẫn tê dại.

Ngót đơ cả người tròng mắt trắng đục chuyển động liên tục, trên môi có vật gì ươn ướt đang không ngừng chạm đến, nhỏ đưa tay chống xuống đất dùng sức mà ngẩng đầu lên.


Ngót cau mày gương mặt trở nên nhăn nhó, cái thứ cảm giác xa lạ len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, ý thức nhỏ dần trở nên thanh tĩnh, thứ kia cũng bắt đầu trở nên hung hãn hơn. Ngót đưa tay bóp chặt lấy cổ Thao, xung quanh người nhỏ bị bao bọc bởi một luồng khói đen, thứ kia e dè người trước mặt này.

"Ngót... khụ".

Thao bị bóp chặt gương mặt dần tái nhợt, cô đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ kéo mạnh ra,nhưng có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Tưởng chừng như Thao sẽ chết thì một bàn tay hữu lực ấn đầu Ngót xuống, lực ấn rất mạnh khiến Ngót buông lỏng tay ra,môi Ngót đập mạnh vào môi Thao.

Thao mở trừng mắt mà nhìn chủ nhân của bàn tay kia,người đàn ông trước mắt thân mình cao lớn không ai khác chính là Ba Đợi.

Trên đỉnh đầu của Ngót bay ra một luồng khí đen,nó vừa bay ra ngoài thì nhỏ liền nhắm mắt mà xỉu trên người của Thao. Thao hít thật sâu cố để không khí tràn ngập khoang phổi,khi đã ổn định hơn liền ngồi dậy ôm lấy Ngót vào lòng che chở, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt sợ gả lại nổi cơn thú tính.

Ba Đợi tròng mắt trắng dã nhìn Thao hừ lạnh, gả chỉ nhìn một chút rồi xoay người bước đi trên đường bờ, dáng đi có chút xiêu vẹo giống như người say rượu.

Thao nhìn bóng dáng kia đi khuất mới buông xuống nổi sợ, cô nhìn gương mặt Ngót rồi lại xấu hổ mà che mặt lại, nãy giờ cô hôn nhỏ hai lần, được hai lần à nhen. Thao đỡ Ngót đứng lên muốn cõng nhỏ về nhà, môi cô có chút đau chắc bị rách rồi không chừng, Thao nâng mặt Ngót lên liền thấy môi nhỏ chảy máu,trong lòng lại chửi thầm Ba Đợi nhấn chi mạnh vậy không biết.

Thao đưa ngón tay lau đi máu dính trên môi nhỏ, cô cũng liếm môi đem vết máu trên môi mình nuốt xuống, trong lòng cô chợt xao động không thôi, hương vị tanh nồng nhưng có cảm giác thật ngọt ngào, xen lẫn còn có cảm xúc âm ấm nơi trái tim đang đập thình thịch.

Thao mím môi len lén nhìn xung quanh, rồi mới lớn gan hun nhỏ thêm một cái, cô vừa mới chạm môi thì Ngót liền há miệng ra, Thao chớp mắt thử đưa lưỡi vào bên trong miệng nhỏ. Ai ngờ Ngót lại mở mắt ra rồi ngậm miệng lại, nhỏ dùng răng cắn lại chiếc lưỡi đang muốn lùi về của Thao, đầu lưỡi bên trong khoang miệng chạm nhẹ đến đầu lưỡi mền mại kia. Có một thứ gì đó dâng lên trong lòng Ngót, như một trái lụa đạn nổ vang lên một tiếng, hàm răng nhỏ tách ra để chiếc lưỡi kia lùi về, khiến Thao vội vàng tách khỏi môi nhỏ.

Ngót đưa tay ôm lấy hai gò má của Thao, trong không gian tối đen giữa đồng ruộng, nhỏ khàn giọng nói.

"Em muốn thứ đó".

Thao không hiểu chỉ trơ mắt ra nhìn.

Ngót không nghe Thao nói gì, cũng không thấy cô hành động liền tiếp tục nói.

"Lưỡi của chị đâu, đưa qua đây cho em, em muốn".

Thao mở to mắt cả cơ thể cũng đờ ra, Ngót thấy cô chậm chạp thì đưa tay sờ lên môi Thao, ngón tay cái của nhỏ ấn xuống môi cô rồi đem bờ môi ấy tách ra. Ngót xác định được phương hướng liền chuẩn xác mà hôn tới, nhỏ đưa lưỡi qua chạm vào lưỡi cô mà chà tới chà lui, Thao bị nhỏ giỡn như thế cũng không chịu nổi, cô đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ mà đáp lại chiếc lưỡi kia.

Giữa bờ ruộng không chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, mà còn có tiếng thở dốc không ngừng của hai thiếu nữ.

......


"Mình ơi, mở cửa cho tui".

Thanh lim dim ngủ liền nghe tiếng gõ cửa, giọng nói trầm thấp quen thuộc từ bên ngồi cửa sổ vọng vào, Thanh chống người ngồi dậy ánh mắt có chút mơ màng. Cô đứng lên đi đến cửa sổ đưa tay mở ra, Thông đang đứng bên ngoài cả cơ thể chìm vào trong bóng tối, giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai Thanh.

"Ra đây dí tui đi mình, tui nhớ mình lắm mình ơi".

Thanh như bị thôi miên,cô mở cửa buồng nhẹ nhàng mà đi ra bên ngoài, vừa mở cửa ra vô đã chạy đến nhào vào lòng cậu Thông mà oán trách. "Sao mình bỏ em, mình hết thương em rồi sao, mình còn rước con Loan dìa nữa chứ".

"Đi ra đây dí tui ở đây hồi má thấy lại chửi tui cho coi". Cậu Thông nắm lấy tay Thanh mà dẫn đi, cậu dẫn Thanh đến một cái chồi gần đó mới nói tiếp. "Vô đây nói chuyện đi mình, tui nhớ mình lắm".

Thanh nghe cậu nói thì lòng dạ mềm nhũn, cô theo cậu vào trong rồi ngồi xuống giường tre,Thanh tựa đầu vào lòng ngực rắn rỏi của cậu mà thỏ thẻ. "Mình rước em dìa nhe mình".

"Ừ ngày mai tui rước mình dìa ,tui đuổi con Loan đi luôn". Cậu Thông vuốt tóc Thanh mà nói, giọng nói đều đều cứng nhắc không nghe ra được nhớ nhung ở chỗ nào.

Thanh vui vẻ mà cười trong lòng cậu, chợt tay cậu chạm vào má Thanh mà xoa,rồi cậu nâng mặt cô lên đối diện với mình. Thanh ánh mắt mông lung nhìn vào gương mặt mà mình ngày đêm mong nhớ, cô nhắm mắt lại chủ động dâng lên bờ môi của mình, Thông thấy vậy liền cúi xuống hôn cô thật sâu.

Thanh bị Thông đẩy ngã xuống giường, từng cúc áo bà ba được cậu gỡ ra hết sạch, thân thể trần trụi của cả hai quấn lấy nhau,trong căn chồi vang lên tiếng thở dốc mê muội. Thanh nhắm mắt lại nên không hề biết rằng, gương mặt người đàn ông đang ôm lấy mình đã không còn là Thông nữa rồi. Cảm giác sung sướng đã khiến Thanh như phát điên,không biết rằng đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, thấy người trần trụi bên mình không phải là Thông thì sẽ như thế nào.

Cách cái chồi không xa có một thân ảnh ngồi vắt vẻo trên nhánh cây, Nhàn cười khẩy khi nghe giọng rên rỉ từ phía bên trong vang đến, xa cách lâu ngày nên cũng dữ dội quá chứ, Nhàn lạnh lùng buông ra một câu.

"Đáng đời".

Nhàn nhìn lên ánh trăng trong lòng nhớ đến Phương, chắc nàng sợ cô lắm, không biết nàng có muốn gặp lại cô hay không, Nhàn ngồi một lát thì chợt nhớ ra điều gì, cô chớp mắt trong lòng thốt lên một câu.

"Chết cha năm ngày rồi còn gì, chắc ổng bực mình dữ lắm".

Nhàn nhìn vào căn chồi lần nữa mới rời đi, quả nhiên khi đến gặp ông Cấn thì đã thấy mặt ông như đưa đám ,Nhàn cười ha hả rồi mới nói. "Tối nay bắt đầu he ông Cấn".

Ông Cấn mặt bí sị không thèm nhìn cô mà bỏ vào trong nhà, ông ngồi xuống ghế lại không nhịn được mà hỏi ngó ra. "Đi rồi sao".

"Đi rồi". Nhàn đáp lại gọn hơ,cô nhìn ra phía xa cười chua xót mà nói. "Ở chỗ này có ai thương con nhỏ đâu".

Ông Cấn nghe xong thì thở dài.


Đúng rồi, ở đây thì ai mà thương cơ chứ,
đi rồi cũng tốt.

....

Tiếng bước chân lội nước vang lên phía bờ mương, ông Mười Quẹo cầm theo cái giỏ cá từ dưới mương đi lên,ông nhìn cái giỏ nặng trĩu đầy ắp cá mà chép miệng nói. "Bữa nay cũng bộn à".

Người dân ở đây chủ yếu sinh sống nhờ sông nước, đâu phải mùa nào cũng có thể trồng lúa, mà trồng được bao nhiêu cũng bị quan trên bóc lột sạch sẽ. Mười Quẹo thấy trời còn nhá nhem nên định đi đến cái chồi ngồi một chút, hôm bữa Lý Trưởng có cảnh báo là không được ra ngoài ban đêm nhưng ông hổng có nghe, ra ngoài cũng chết mà hông ra thì cũng chết đói mà thôi.

Mười Quẹo vừa mới bước vào căn chồi thì chợt mở to mắt, giỏ cá trong tay cũng rơi phịch xuống đất, ông xấu hổ đưa tay che mắt lại rồi chạy ra ngoài mà la lên. "Bớ làng nước ơi ra đây mà coi,hai cái đứa mất nết nó quần nhau trong chồi của tui nè, trời ơi là trời".

Thanh đang say ngủ nghe tiếng la liền giật mình thức dậy, cô mở mắt ra liền thấy khuôn ngực rắn chắc của một người đàn ông, cô nhớ lại chuyện đêm qua gò má liền đỏ ửng lên. Thanh vùi đầu vào ngực người trước mặt mà cọ vài cái, cọ một lúc trong miệng Thanh liền phát ra âm thanh, bên dưới của cô hình như vẫn còn được lấp đầy.

Ba Đợi cảm thấy trong lòng rạo rực liền thức dậy, gả cúi đầu nhìn xuống liền giật mình mà đẩy cái đầu kia ra, Thanh bị đẩy ra thì ngước mắt lên nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một tiếng hét vang lên từ miệng của Thanh, cô lùi lại phía sau kéo ra khoảng cách với Ba Đợi, vật kia vừa ra đã ướt một mảnh chiếu trên giường tre. Thanh vội túm lấy quần áo, chưa kịp mặt vào thì bên ngoài phát ra tiếng ồn ào huyên náo.

Mười Quẹo cùng mấy thanh niên trong làng từ cửa bước dô, Thanh thấy như thế thì la lên quay lưng lại chừa cho họ tấm lưng trần in đầy dấu hôn.

Ba Đợi cũng bắt đầu ý thức được chuyện gì đang diễn ra, gả bò dậy lấy quần áo bận vào, mà trên giường thứ ẩm ướt hai người để lại điều bị người ta nhìn thấy.

"Con gái con đứa mà vụng trộm ngủ với trai,đúng là đồ trơ trẽn mà".

"Hông biết con gái nhà ai, gặp con Nị nhà tui là tui đập đầu chết cho bớt xấu hổ ".

"Coi kìa trên giường kìa, dơ hết chỗ nói".

Mấy người đàn bà chụm đầu lại bàn tán xôn xao, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng, Thanh không dám quay đầu lại vội bận lại quần áo.

Một người đàn bà bạo gan đi thẳng vô trong chồi, mụ đưa tay kéo tay Thanh cho ló cái mặt ra coi thử, ai ngờ vừa thấy mụ liền hét lên như thọc tiết lợn.

"Bà con ơi con nhỏ là cô hai Thanh ".

Giọng nói vang dội khiến mấy người ngoài kia cũng ùa vô xem, ai nấy đều há hốc miệng khi thấy Thanh , chuyện hay à nhen vợ cậu Thông đi dan díu với trai.

Thanh đưa tay che mặt lại xấu hổ không biết phải làm sao, nhục nhã như vầy làm sao mà cô sống nổi, cô nhớ rõ ràng người đêm qua là cậu Thông mà.

Bên ngoài chồi người ta bu đen bu đỏ, mà con Lài đang xách giỏ đi chợ cũng nhiều chuyện mà ghé vô coi, nó chui qua đám người để coi con nhỏ nào ngủ dí trai liền nghe tiếng la vang dội. Con Lài mở to mắt rụt lại cơ thể chui ra lại bên ngoài, nó xách giỏ chạy về hướng nhà bà Hương cả báo tin.


Con Lài chạy vô nhà dục cái giỏ xuống đất, nó chống tay ngang hông thở hổn hển mà nói. "Bà ơi cô hai...cô hai ngủ dí trai".

Bà Hương cả nghe xong thì cho nó một cái bạt tai muốn nổ đom đóm, bà đứng lên trợn mắt mà quát. "Mày nói cái chi,mày tin tao đập mày què dò hông".

Con Lài ôm mặt dè dặt nói ." Con nói thiệt người ta bu coi ngoài chồi kìa bà".

Bà Hương cả cau mày đi thẳng vào buồng của Thanh, bà nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy con gái trong này, bà bậm môi lại đi vội ra hướng cái chồi ngoài kia,đi được mấy bước bà liền khựng lại."Con Lài đâu".

"Dạ bà kêu con". Lài nghe kêu thì chạy thiệt nhanh ra,lạng quạng là lại ăn thêm vài cái bạt tai.

"Mày kêu thằng Hà dẫn thêm vài người đi theo tao". Bà Hương cả nghĩ một chút rồi nói, dẫn theo người dễ đuổi mấy đứa dân đen nhiều chuyện kia.

Bà Hương cả ra tới chồi thì liền kêu người dẹp hết đám đông, người dân thấy mấy anh người làm cầm gậy gộc liền sợ mà tránh ra xa, đến khi dẹp hết ra liền thấy Thanh đang ôm mặt khóc nức nở. Bà Hương cả cắn răng hơi thở trở nên gấp gáp, giọng nói cũng nghẹn ứ lại.

"Đi dìa".

Thanh nghe tiếng của má liền ngẩng đầu lên, gương mặt cô tái nhợt khi thấy má đang tức giận, cô đứng lên chạy đến chỗ bà Hương cả dúi mặt vô lưng bà.

Bà Hương cả nổi tiếng độc địa nhưng lại thương con, bà chỉ thẳng mặt bà con có mặt ở đây mà quát.

"Tao mà nghe tụi bây đồn đại chuyện của cô hai là coi chừng tao, bây mà bép xép tao kêu người bỏ tù rục xương".

Những người bên ngoài sợ hãi tản ra, ai lo về nhà nấy không dám bàn tán nữa, chuyện của người ta mình ở tù thì oan lắm.

Thanh theo má về đến nhà liền chui vào buồng tắm, trên cơ thể cô nhiều dấu bầm đỏ , chứng minh đêm qua cô đã ân ái với người đàn ông khác. Thanh che miệng ngồi thụp xuống sàn mà khóc, nhục nhã xen lẫn tự trách chiếm đóng tâm trí cô, người kia không phải chồng mình mà cô lại sung sướng mà hoang lạc.

Bà Hương cả gương mặt âm trầm, bà ném mạnh ly trà xuống đất nghiến răng nói. "Bay bị chồng cài bẫy rồi, chắc nó muốn con kia làm vợ nó cho chính đáng, hông chừng đêm qua nó làm nữa chừng rồi kêu thằng ba vào chồi dí bay".

Thanh ngồi trên ghế nghe má nói xong liền khóc tiếp, cô không ngờ cậu Thông vì muốn cưới Loan mà hại cô đến vậy, vợ chồng không tình thì còn nghĩa, cậu làm vậy là ác tâm dữ lắm.

"Chuyện này tính sao đây má". Thanh lau nước mắt nghẹn giọng nói.

"Kêu thằng ba qua rước bay chứ sao". Bà Hương cả thở dài đưa tay xoa lên thái dương, nghĩ mà đau cả đầu.

"Con hông... ". Thanh vội la lên.

"Bay im nghe chưa, chuyện tới nước này mà bay còn muốn dìa dí cậu Thông à, bà con làng xóm cười cho thúi mặt". Bà Hương chỉ vào mặt Thanh mà quát, chuyện tới nước này thì đành chịu vậy thôi chứ biết làm sao.

Thanh mím môi lại bắt đầu khóc lên, cô ôm mặt chạy vào trong buồng, đành vậy thôi chứ làm chi được nữa.

Trưa bữa đó nhà bà Hương cả cũng nhận được tin dữ, cậu Thông cho người qua báo Phương té sông chết mất xác, nghe được tin nhưng trong nhà không một tiếng khóc, có lẽ họ còn mong con nhỏ chết đi cho rảnh nợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương