Tâm Lạnh - Bhtt
13: Chương 12 Gỡ Trấn Yểm.

Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, gió rít gào thổi mạnh khiến lá cây va vào nhau xào xạc, nơi căn buồng tối âm thanh của Nhàn vẫn vang lên đều đặn. Nhàn có chút bối rối không biết làm sao để dỗ Phương, nàng không chịu ôm cô mà cứ khóc thút thít, Nhàn tay hết ôm rồi lại buông nàng ra.


Nhàn nghe một tiếng sấm nổ vang , giữa tia sét rạch ngang bầu trời có một tia u oán phát ra, tiếng gào thét oán than vang vọng trong đêm tối đầy mưa gió. Nhàn bật người ngồi dậy bước xuống giường mà tiến đến cửa sổ, cô đưa tay bật tung cánh cửa, tằm mắt nhìn thẳng vào màn mưa dày đặc. Gió vẫn từng trận rít gào, âm thanh u oán càng lúc càng lớn hơn, cô quay đầu nhìn đến trên giường lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài kia.


Phương thấy Nhàn ngồi dậy thì cũng lồm cồm ngồi lên, nàng nhìn bóng lưng lạnh lẽo của cô mà trở nên lo lắng, có phải tại nàng giận nên cô muốn bỏ đi.


Nhàn đưa tay đóng lại cửa sổ, ánh mắt phát ra một tia hung ác mà cười khẽ, trong căn buồng yên tĩnh vang lên tiếng cười như chọc người run rẩy. Nhàn không quay trở lại giường mà là đi đến cửa buồng, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe một tiếng động phát ra ở sau lưng, Nhàn quay lại thì thấy Phương đã ngã nhào xuống giường.


"Sao lại té rồi".Nhàn bước nhanh đến cúi xuống ôm lấy Phương nâng lên, khuôn mặt của nàng giờ đây ướt đẫm nước mắt, cái mũi đỏ ửng lên vì bị đập xuống đất.


Phương khóc nghẹn muốn mở miệng nói nhưng không thể thành lời, nàng nuốt nước bọt cổ họng trở nên khô rát nghèn nghẹn, Phương há miệng ra hít vào một hơi thật sâu rồi đứt quãng nói. "Cô ...cô đừng bỏ con".


Nhàn im lặng không có trả lời nàng, oán khí u ám kia lại càng thêm nồng đậm dày đặc, tròng mắt Nhàn trở nên đỏ rực nhìn cái đầu nhỏ đang ôm lấy mình. Nhàn siết chặt tay tròng mắt trở lại như bình thường, cô bế Phương lên mà đưa đến bên giường, cô trực tiếp nằm xuống rồi ôm Phương thì thầm.


"Ngủ đi cô hông có đi".


Phương đưa tay nắm lấy vạt áo Nhàn mà uốn người một chút, rồi úp mặt vào ngực cô cứ thế im lặng mà nhắm mắt lại.


Nhàn nằm trên giường đợi đến khi Phương ngủ mới xoay đầu nhìn ra phía cửa sổ, cánh cửa không biết tự bao giờ đã bật mở ra, đầu Nhàn xoay hẳn về phía sau, ánh mắt nhìn xuyên qua màn mưa đến cái thân ảnh đen thui bên ngoài.


Thân ảnh kia đầy quỷ dị căm tức mà nghiến chặt răng, từ trong cổ họng âm thanh gầm gừ rít qua kẻ răng, giọng nói trầm đục vang lên đầy thù ghét.


"Đừng trách tao".


.....


Tiếng bước chân dẫm lên bùn lầy mà băng băng chạy về phía trước, Tí cầm theo cái cuốc mà ngó nghiêng xung quanh, khuôn mặt nó ướt đẫm nước mưa răng va vào nhau vì lạnh. Tí chạy đến chỗ bãi đất lạnh đã chôn xác hai cha con bất hạnh , nơi đây cũng là mồ chôn bao nhiêu con người xấu số.


Bãi tha ma này nằm xa so với vị trí của ngôi làng, nó nằm khuất vào trong những rặng tre già um tùm, Tí bắt đầu đếm tre ,nó nhớ lúc rình xem mấy tuần đinh chôn người đã cố tình ghi nhớ. Tí đếm đến cây thứ mười lăm liền đi đến chỗ đất đối diện, nó đưa tay lau nước mưa trên mặt rồi bắt đầu đào đất.


Đào khá sâu thì cái cuốc đụng trúng vật bên dưới, Tí bỏ cuốc qua một bên dùng tay đào lớp đất bùn kia lên, dưới lớp bùn là một gương mặt xám ngoét, cặp mắt mở trừng trừng mà nhìn thẳng lên trời. Tí vét phần đất xung quanh khuôn mặt cho sạch , nó mò vào thắt lưng rút ra con dao bạc bóng loáng, nó hít sâu một hơi đưa con dao cứa vào phần cổ của cái xác.


Gió rít bỗng kéo đến cuồng cuộn, một cơn gió lạnh lẽo hất thằng Tí bật ngửa ra sau, con dao trên tay nó rơi xuống đất nằm im lìm. Tí cau mày tay rút ra cái túi vải màu đỏ rồi đeo lên cổ, mắt nó láo liên nhìn vào màn đêm u ám.


Một tiếng gầm đột nhiên vang lên kèm theo một giọng nói trầm đục. "Mày cút khỏi đây".



Thằng Tí cả người lạnh run nó cắn răng mà lụm con dao lên, tay nó sờ lên túi vải đỏ mà thều thào. "Con ơi ra giúp cha".


Tí vừa dứt lời trong không trung liền vang lên tiếng trẻ con lanh lảnh, xung quanh bắt đầu xuất hiện rất nhiều chấm đỏ sáng rực lên, một luồng khói đen liền bao lấy thằng Tí vào bên trong.


Thằng Tí cười lên đắc ý rồi lại bắt đầu đưa dao lên cứa vào cái cổ trắng bệch, người chết cũng đã lâu nhưng dòng máu tươi đen sì theo vết cắt mà tuôn ra xối xả, cứa được một lúc thì cái đầu cũng đứt lìa. Tí lấy ra một tấm vải vàng có vẻ mấy hình thù quái dị mà bọc cái đầu lại, làm xong nó liền trèo lên trên bỏ lại cái xác không đầu với phần cổ bầy nhầy thịt nát. Tí một tay ôm bọc vải một tay lùa đất lấp lại cái xác, nó lùa đất vừa lẩm nhẩm đọc gì đó trong miệng.


Lấp xong thằng Tí ôm bọc vải định sẽ rời đi thì cả người cứng đờ, trước mặt nó một nhân dạng đáng sợ đang nhìn nó chăm chăm. Nhân dáng kia gương mặt vô cùng xấu xí, mắt nó lòi ra sắp rớt xuống đất, cái miệng rộng toét đến mang tai, cổ nó ngoẹo qua một bên như là bị bẻ gãy mà rũ xuống.


Nhân dáng kia gào lên một tiếng, sau đó là một âm thanh giận dữ phát ra. "Trả cái đầu cho tao".


Nhân dáng kia là thằng Bảy, nó muốn lấy lại cái đầu cho người nó thương, nhỏ chết rồi còn bị cắt đầu mà đem đi.


Thằng Tí cười khẩy vẻ mặt khinh khỉnh mà nói. "Mày ngon thì qua đây mà lấy".


Nó nói xong còn đưa ra bọc vải mà hất mặt khinh thường thằng Bảy.


Thằng Bảy gào lên lao thẳng vào nó muốn giật lại cái túi, nhưng chưa kịp đụng vào đã bị hất bay ra, trước người thằng Tí là quỷ nhi đang lơ lửng trong không trung. Quỷ nhi cười lên the thé, nó há cái miệng đỏ lòm bên trong mọc đầy răng nanh nhọn hoắt, cặp mắt đỏ ngầu mà khóa chặt từng cử động của thằng Bảy.


Thằng Bảy chống tay đứng lên, nó biết không thể nào đánh lại quỷ nhi kia, nó chỉ là hồn còn kia là quỷ. Hồn và quỷ có chênh lệch sức mạnh rất lớn, hồn chỉ là những oán niệm còn vương vấn của người đã chết, còn quỷ nhi kia được người ta dùng máu tu luyện lệ khí đã mạnh mẽ đến dường nào.


Thằng Bảy gào lên một tiếng từng sợi gân đỏ bao phủ lấy tròng mắt trắng dã của nó, nó lao đến dùng hết sức lực mà đánh vào con quỷ kia,thế nhưng nó đánh không lại quỷ nhi, cuối cùng lại trở thành một chất bổ dưỡng để quỷ nhi nhấm nháp.


Nó chết rồi, hồn cũng bị cắn nuốt.


Tí cười lên đầy châm chọc nó ôm bọc vải mà rời khỏi bãi tha ma.


Trong ngôi nhà tranh giữa ruộng vang lên từng tiếng ho khan, Dần nhìn vào bàn tay gầy trơ xương không nén nổi tiếng thở dài, cô không còn nhiều máu cho quỷ nhi uống nữa.


Bên ngoài mưa không dứt càng khiến cô thêm lo lắng, Dần bước xuống giường lê tấm thân rã rời đi ra cửa, cô đứng dựa lưng mà nhìn vào màn mưa rả rích. Bóng thằng Tí dần xuất hiện trong tầm mắt của Dần, trong lòng cô buông xuống lo lắng từ chiều đến giờ.


"Sao em đứng đây vô nhà đi". Tí thấy Dần đứng ngoài cửa thì vội hối cô vào nhà, trời đang mưa lỡ bị lạnh bệnh thì khổ.


"Em chờ anh". Dần đưa tay rút cái khăn đưa cho Thằng Tí lau tóc, mấy tháng qua được Tí bao bọc chăm sóc khiến Dần xiêu lòng, cô lúc trước thương anh nhưng vì ham mê tiền tài nên mới dụ dỗ cậu Thông. Bây giờ biết được ai tốt với mình thì đã quá muộn rồi, cô cũng không còn đường nào mà rút lui nữa, luyện quỷ thì cuộc đời định sẵn chỉ có một con đường để đi.



Tí lấy khăn lau bên cánh tay bị ướt mới đỡ Dần vào trong nhà, rồi để cô ngồi xuống mới đem bọc vải đặt lên trên bàn thờ,đoạn Tí quay qua hỏi Dần. "Giờ làm chi hở em".


"Anh lấy gạo bỏ vào trong mâm, đốt cho em mười ba cây nhang cắm xung quanh thành hình tròn, chính giữa thì lấy đậu đen xếp thành hình thái cực, bên dưới thái cực lại thêm một hình Thái Âm". Dần giọng nói có chút suy yếu nhưng rõ ràng rành mạch, cô không thể bỏ qua một chi tiết nhỏ nào nếu không sẽ bị quật lại cho chết.


Dần biết rõ như vậy là do thầy Chín đã chỉ cách cho cô, mà cô phải dùng số tiền mà mình dành dụm để đổi lấy vài câu vài chữ, đã nuôi quỷ thì phải tiếp tục nuôi đến cùng ,không thể để quỷ bị suy yếu nếu không công sức đổ sông đổ biển.


Tí liền đi làm theo hết thẩy những gì mà Dần nói, làm xong Tí còn kiểm tra lại một lượt rồi mới đến bên giường đỡ Dần đứng lên. Dần đi đến trước bàn thờ, cô đưa tay lấy con dao cắt một đường ở cổ tay, mà nơi cổ tay kia cũng đã in hằng biết bao nhiêu là dấu tích.


Máu tươi nhỏ xuống hình thái cực liền bị hút cạn, mấy hạt gạo trắng bây giờ lại như nhuộm một màu đỏ tươi quỷ dị. Dần mở ra túi vải lấy cái đầu của Mén mà đặt vào trong mâm gạo, chất dịch đen nhầy nhụa liền từ phần cổ chảy ra tạo thành những đường chỉ bò đến mười ba cây nhang.


Trong không gian liền vang lên tiếng cười man dại của Mén, từng tiếng từng tiếng đầy ma quái cùng rùng rợn, cặp mắt trên cái đầu cũng trở nên đỏ rực mà nhìn vào Dần, khóe môi kia cũng nhếch lên một nụ cười ma mị.


Dần ho lên khù khụ lảo đảo ngã xuống, Tí thấy vậy liền ôm lấy cô vào lòng, môi Dần trở nên tím tái gương mặt trắng bệch như một xác chết, một mình cô không thể cung cấp máu cho hai con quỷ được.


"Em không đủ sức phải tìm thêm người thôi". Dần thều thào hô hấp trở nên nặng nề hơn.


"Tìm ai bây giờ". Tí nhìn vào nụ cười của Mén thì sống lưng lạnh buốt, cặp mắt kia đỏ rực cứ như nhìn xoáy vào tâm hồn của Tí.


"Người cùng cung mệnh với em,mà phải là đàn bà". Dần cau mày mà nghĩ ngợi, cô là người cho quỷ uống máu người thay cô nuôi phải có mệnh cách giống cô mới phù hợp.


"A". Tí kêu lên một tiếng rồi mừng rỡ mà nói. "Anh nhớ rồi thằng Nam từng nói con nó sinh tháng chạp, anh tìm cách bắt nó về".


Dần cười lên vui sướng, tay cô chỉ vào cái đầu của Mén mà nói. "Hông cần anh đi chỉ cần nó là được".

.....

Ba giờ sáng khi sắc trời còn tối mịt, bên ngoài cánh đồng lúa lại vang lên tiếng hét thất thanh , người đàn ông ôm cái giỏ cá trong tay ngã lùi về phía sau gương mặt trắng bệch. Dưới bờ ruộng một cái xác chết cứng đơ chỉ còn nữa thân người, phần thân bên dưới đứt liền lòi cả ruột ra bên ngoài, cái xác kia là một người đàn ông ở trần, trên lưng ông còn xuất hiện thêm một dòng chữ.


"Tao giết hết lũ chúng mày".


Ông ta hoảng quá ném luôn giỏ cá mà cấm đầu chạy đi, từ trong không trung bổng vang lên một tràn cười lanh lảnh, chúng chui thẳng vào tai người đàn ông đang cố gắng chạy khỏi nơi đáng sợ này.


Lý trưởng rất nhanh lại đi đến hiện trường, cánh tay bị đứt vẫn chưa lành hẳn nên trong ông còn xanh xao lắm, ông lúc trước đã cao gầy bây giờ lại như cây tre trước gió. Lý trưởng nhìn thấy dòng chữ trên cái xác thì gương mặt đanh lại, ông quay đầu nhìn về hướng con sông lớn, họ quay về báo thù rồi.



Bà con trong làng sau khi biết được cái chết kinh dị kia liền hoang mang sợ sệt, trời vừa sập tối liền không dám ra ngoài ai nấy đóng cửa lại trốn ở trong nhà. Mấy thằng say rượu nay cũng bỏ tất, uống thì lúc nào uống chả được, giữ được cái mạng sau này đi uống bù.


Đêm tối rất nhanh kéo đến, đêm nay gió lớn hơn mọi khi, cái lạnh của sương đêm theo từng ngóc ngách mà luồng vào nhà lạnh buốt, trong hơi sương mờ ảo xuất hiện bóng dáng người con gái đang tiến đến.


Mà nơi buồng ngủ của Ngót lại phát ra một tiếng thở dài não ruột, Ngót ôm lấy cái gối mà nhìn lên trần nhà ngói đỏ, trong đầu nhỏ vẫn còn sợ hãi những chuyện đã xảy ra ở nhà của Thao. Ngót sau khi nghe Mén nói thì cầm chổi chạy một mạch về nhà Thao,khi tới đầu đường liền thấy ba Đợi ôm theo một đống đồ đi vào nhà.


Ngót không suy nghĩ nhiều nên hùng hổ mà xách chổi dí ba Đợi, anh ta sợ quá ôm đồ chạy tuốt ra đám ruộng trước mặt, chạy cho đã lọt mẹ xuống cái ruộng người ta mới sạ lúa, anh ta bị hụt chân cả người với đồ ụp mặt xuống sình.


Ngót đứng trên đường bờ vắt chổi trên vai mà cười hả hê, đợi đến khi anh ta ngốc cái đầu lên thì liền nhe răng mà hăm dọa. "Anh mà vác mặt qua đây nữa tui đập cho hết đường dìa".


Ngót nói xong thì đi một nước vào nhà Thao, thấy chỉ nhìn nhỏ thì cười toe toét mà ôm lấy tay người ta kéo vào nhà. Thao trong lòng vui lắm nhưng không có biểu hiện ra mặt, cô ngồi xuống ghế nhìn Ngót muốn nói lại thôi.


"Chị muốn gả cho ổng thiệt hả". Ngót đứng phía sau lưng Thao mà hỏi.


"Hông có". Thao vội quay lại mà trả lời câu hỏi của Ngót, do quay quá đột ngột nên cả hai cách nhau chỉ vài đốt ngón tay.


Thao nhìn Ngót không tự chủ lại nuốt nước miếng, khi thấy bờ môi nhỏ nhắn của Ngót hơi chu ra liền không giữ được lý trí, cô nhướng người môi chạm lên bờ môi của nhỏ.


Ngót trợn mắt nhìn cặp mắt đã nhắm chặt của Thao, trên môi nhỏ ươn ướt mềm mại, Ngót lùi lại một bước đưa tay lên bụm miệng khó tin mà nhìn Thao. "Chị... Chị ".


Thao vội đứng phắt lên trong lòng chợt như rơi xuống vực sâu, sao cô lại xúc động mà hôn nhỏ chứ, nhìn ánh mắt kinh sợ của nhỏ cô liền hối hận chuyện mình vừa làm.


Ngót không đợi Thao nói thêm cái gì liền xoay người mà chạy đi, trong lòng nhỏ rối ren hết rồi, nhỏ bây giờ không dám nhìn mặt Thao luôn ấy.


Nhớ xong chuyện này Ngót lại đỏ mặt, nhỏ đưa tay mà chạm lên bờ môi của mình, lòng tự hỏi tại sao Thao lại hôn môi của nhỏ. Ngót từng nghe Mén nói hôn môi là chuyện của người thương, hông lẽ Thao thương nhỏ sao nhưng Thao là con gái mà. Ngót lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, cẩn thận suy xét lại một lượt thì nhỏ không có ghét Thao, nhỏ chỉ bất ngờ vì Thao hôn nhỏ.


"Ngót ơi".


Suy nghĩ của Ngót bị cắt đứt bởi tiếng gọi bên cửa sổ, Ngót đưa mắt nhìn ra thì thấy Mén đang lấp ló ngoài đó, Ngót ngồi dậy trèo xuống giường mà đi đến bên cửa.


"Mày qua đây mần chi giờ này". Ngót đứng hỏi Mén đang đứng cúi mặt bên ngoài cửa sổ, Ngót từ nhà Thao trở về liền chui vào buồng ,nên nhỏ không hề biết người đang nói chuyện đã không còn trên đời.


"Thằng ba nó muốn cưỡng hiếp chị Thao". Giọng Mén âm trầm mà vang lên nghe vang vọng giữa màn đêm.


"Thiệt hông mậy ở đâu". Ngót nghe xong thì la lên, nhỏ chạy vào trong mang đôi dép rồi chạy ra phía bên ngoài.


Mén không biết từ bao giờ đã đứng trước ngõ, nó vẫn cúi đầu mái tóc dài che khuất đi cả gương mặt.



"Đi theo tao".


Ngót liền không nghi ngờ gì mà chạy theo Mén, nhỏ không để ý rằng phía sau cổ Mén đang chảy ra một chất lỏng màu đen sền sệt. Trong tâm trí của nhỏ bây giờ chỉ có đi cứu Thao, lòng nhỏ cồn cào âm ỉ một cơn lửa giận, nhỏ mà gặp ba Đợi thì đập cho què luôn.


......


Ông Cấn đi dọc theo đường bờ mà đến bến sông, gió thổi từng chập mang theo cái hơi lạnh thổi vào mặt ông lạnh buốt, ông Cấn đi đến một gốc cây bần rồi dừng lại. Ông đưa tay móc từ trong túi ra một lá bùa vàng, ông kẹp trên tay lẩm nhẩm gì đó rồi đánh mạnh lá bùa vào ngay dưới gốc cây.


Nhàn đang ôm lấy Phương ngủ bỗng dưng mở mắt ra, tròng mắt cô trở nên đỏ rực trong đêm đen, Nhàn nhìn vào trong lòng ngực mình nhẹ nhàng mà đặt Phương nằm xuống giường, Nhàn đứng lên nhìn Phương một lát rồi biến mất.


Ông Cấn đợi một chút liền nghe hơi lạnh phả vào lưng mình, ông quay lại liền bị móng vuốt sắc bén chụp đến, ông Cấn nhanh chóng lùi ra sau tránh được một đòn đánh của cô.


"Ông gọi tui đến làm chi". Nhàn ánh mắt lạnh tanh nhìn ông, trong lời nói còn mang theo nhàn nhạt khó chịu vì bị làm phiền.


"Họ trả thù rồi". Ông Cấn thở dài nói một câu.


"Hừ, liên quan gì tui". Nhàn cười khẩy nhìn về mặt sông êm ả, bình yên là thế nhưng có ai ngờ thân thể của cô đang nằm dưới đáy sông lạnh lẽo này.


"Người dân họ vô tội".


"Vậy tui có tội chi mà lại nằm dưới đáy sông lạnh lẽo này, tui bị đánh đau lắm, đến chết đi còn bị gãy cổ, tui có tội chi mà phải chịu những điều này".


Nhàn tức giận mà gầm lên, những người kia vô tội cô thì sao, cô chưa làm gì nên tội cả, chưa từng hại một ai nhưng kết cục là chết thảm. Những người như từng chịu ơn của cha cô, nhưng lại quay lưng bàn tán bôi nhọ danh dự của cô, còn nói cô theo trai khiến cha má phải đau lòng. Tròng mắt Nhàn hằn lên từng tia máu chằng chịt, oán khí bao quanh thân mà tỏa ra mạnh mẽ, Nhàn nhìn ông Cấn mà gằn giọng. "Không có ai là vô tội cả kể cả ông, ông Cấn à".


Nhàn nói xong thì xoay người rời đi, cô đến đây làm chi để nghe mấy lời nhảm nhí này, về buồng ôm Phương ngủ sướng hơn.


Ông Cấn cau mày khóe môi run lên, môi ông mấp máy muốn nói gì đó mà không thành lời, ông nắm chặt tay đưa ra một quyết định. "Cô giúp tui trị họ, tui sẽ gỡ trấn yểm cho cô".


Thân ảnh của Nhàn bỗng dưng khựng lại, cô quay phắt ra sau nhìn ông đầy dò xét.


"Tui nói được làm được". Ông Cấn rút trong người ra một lá bùa, ông kẹp trong tay đưa về phía Nhàn để chứng minh lời ông nói.


"Ông không sợ tui giết bà ta sao". Nhàn híp mắt nhìn chăm chăm vào ông, cô không tin ông ta dám thả mình ra, không sợ cô giết người đàn bà ông ta thương sao.


"Cô muốn giết tùy cô, nhưng con Liên không có hại cô". Ông Cấn nhếch môi cười khẽ.


Nhàn nghe xong thì có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh cô liền cười lên, thì ra là vậy.


"Ông cũng chẳng tốt đẹp chi".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương