Tâm Hữu Bất Cam
-
Chương 65: “Dần Chính, nhìn phân lượng Thương Thương vì mày trả giá mười bốn năm, chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”
15 tuổi, Tô Dần Chính vì Chu Thương Thương, có thể xách
theo cái ghế xông lên phía trước vì cô liều mạng, đêm đó ánh trăng trên
đỉnh đầu vừa lớn lại vừa tròn, Tô Dần Chính đạp ánh trăng sáng chói mà
đến, anh dũng y như kỵ sĩ.
Thời gian biến a biến a, Tô Dần Chính 32 tuổi mang theo một cái rương chứa đầy tiền mặt đẩy ra cánh cửa sắt gần như mục nát, ngày hôm nay cũng đêm trăng tròn 15, ánh trăng bên ngoài đồng dạng vừa lớn vừa tròn.
Hắn làm nghiệt, làm thế nào lại liên đến lụy đến cô, Tô Dần Chính bước vào cửa sắt, cái rương đã bị cướp đi, hai tay đã bị hai người giữ chặt, cả người đã bị khống chế.
Trong nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng vang lên vài tiếng vỗ tay, Vương Lượng từ bên trong đi tới: “Tô tổng rốt cục đã tới, chúng ta chờ đến rất khổ cực, đương nhiên càng khổ cực hẳn là hai vị giai nhân của mày đây .”
Đêm nay Tô Dần Chính mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy màu xám, khăn quàng cổ màu đen, dưới tia sáng trắng bóng , sắc mặt Tô Dần Chính nghiêm túc đến làm cho người ta sợ hãi.
Hai người thanh niên mở cái rương, màu tiền rực rỡ lập tức nhảy vào trong mắt, một người trong đó lật lật trên dưới, lại lấy ra một cây bút kiểm nghiệm màu trắng bạc, kiểm nghiệm xong nói với Vương Lượng: “Anh Lượng, là thật.”
Anh Lượng lộ ra nụ cười thoả mãn: “Vẫn là Tô tổng có bản lĩnh, trong thời gian ngắn như vậy có thể chuẩn bị được nhiều tiền mặt như thế.”
Tô Dần Chính ngẩng đầu: “Tiền tới rồi, vậy thả người đi.” Nói xong, nhàn nhạt quét mắt khắp gian nhà xưởng.
“Không không không.” Anh Lượng liên tục nói ba chữ “Không” , lắc đầu: “Như vậy thả người không có thú vị, chúng ta trước chơi một trò chơi.”
Tô Dần Chính hí hí mắt: “Chơi đùa, coi chừng vốn gốc cũng không còn.”
Anh Lượng không cho là đúng giật nhẹ miệng: “Có chút đề tài tuyển chọn đối với Tô tổng khả năng rất dễ, có chút lại không dễ dàng, nói thật, tao cũng muốn nhìn một chút tuyển chọn của Tô tổng đây.”
Đôi mắt Tô Dần Chính nhíu lại, ánh mắt nặng nề, bên trong tất cả đều là mây đen mù mịt.
Anh Lượng thấy Tô Dần Chính biểu tình như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn, hắn vỗ vỗ tay, hai cái rương gỗ treo ở phía trên rơi xuống, đều tự dừng lại giữa lưng chừng trời.
Anh Lượng nhìn vẻ mặt Tô Dần Chính càng ngày càng trầm, cười mở miệng nói: “Bên trong một người là vợ trước cùng chung hoạn nạn, một là người tình mang cốt nhục của mày, nếu như chỉ có thể tuyển chọn một người, mày sẽ tuyển chọn người nào đây?”
“Thật là buồn chán.” Tô Dần Chính ung dung mở miệng, “Vương Lượng a Vương Lượng, mày còn nói mày không nhận thức Trần Uyển Chi, trò chơi buồn chán như vậy phỏng chừng chỉ có cô ta nghĩ ra.”
Vương Lượng cho Tô Dần Chính một cái ánh mắt nhận thức thì làm sao.
Tô Dần Chính nhìn bốn phía, kêu một tiếng tên Trần Uyển Chi.
Có người đánh Tô Dần Chính một quyền, “Có bệnh hả.”
Tô Dần Chính xoay mặt qua, giật nhẹ khóe miệng: “Tao cho rằng cô ta cũng ở chỗ này thôi, cho nên muốn kêu cô ta đi ra tự ôn chuyện.”
Vương Lượng cười lạnh một tiếng: “Tô tổng của chúng ta tâm thật đúng là đủ lớn nhỉ, nhiều phụ nữ như vậy chiếu cố được hết sao?”
Tô Dần Chính thương cảm nhìn Vương Lượng: “Tao chỉ lo lắng mày bị người ta coi là súng mà sai bảo, mà mặt còn cao hứng ngu ngốc như vậy.”
Anh Lượng giận không cười lại: “Tao đếm đến ba, Tô tổng làm tuyển chọn đi.”
Tô Dần Chính ngẩng đầu nhìn nhìn cái rương gỗ: “Bên kia chính là Trần Uyển Di.”
Vương Lượng: “Mày chọn Trần Uyển Di?”
Tô Dần Chính nhún nhún vai, thần sắc trên mặt thập phần thẳng thắn thành khẩn: “Nếu như cô ta không có mang con của tao, tao sẽ tuyển chọn Thương Thương.”
Vương Lượng tiếc nuối thở dài, ngẩng đầu nhìn nhìn cái rương bên phải: “Vợ trước của mày nghe được mấy lời này, nhất định thương tâm cực kỳ.”
“Tao không có biện pháp không phải sao, nếu như có thể, tao cũng mong muốn cô ấy bình an.” Tô Dần Chính buông lỏng tay, “Mày không phải nói chỉ có thể tuyển chọn một người sao?”
Vương Lượng nhìn Tô Dần Chính: “Xem ra cái đề tài tuyển chọn này đối với Tô tổng mà nói không khó a, vẫn rất dễ a.”
“Không, đề tài tuyển chọn này thực sự là khiến cho tao hơi khó xử.” Tô Dần Chính lắc đầu, “Tuy nhiên cũng không có cách nào, tao chỉ có thể tuyển chọn con tao.”
——–
Trò chơi này, thật đúng là đủ buồn chán, buồn chán đến mức Chu Thương Thương toàn thân rét run, hiện tại Chu Thương Thương hai tay đều bị buộc chặt, ngoài miệng dán băng dính đen, cùng Trần Uyển Di đang bị giấu ở phía sau cái chồng rương gỗ xếp cao cao.
Cô với Trần Uyển Di đều có thể nghe được đối thoại của Tô Dần Chính với Vương Lượng, Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Trần Uyển Di, khi Tô Dần Chính mở miệng nói tuyển chọn Trần Uyển Di, Trần Uyển Di nước mắt liền chảy ra, tròng mắt bị cảm động ẩm ướt nước mắt, đúng là sáng lấp lánh.
—–
“Được, biết Tô tổng đã làm ra tuyển chọn, vậy tao đây sẽ làm theo tâm ý của mày.”
Qua nửa phút, Vương Lượng cười cười, bắt đầu vỗ tay, hắn mỗi một vỗ liền dừng lại một chút nhìn Tô Dần Chính, tựa hồ như đợi lát nữa Tô Dần Chính thay đổi chủ ý, nhưng mà khóe miệng Tô Dần Chính vẫn đóng sít sao, nhướng mắt nhìn hai cái rương treo trên lưng chừng trời, đồng tử đen thui lại sâu sắc thoạt nhìn phá lệ mênh mông vô bờ.
“Ba ——” Vương Lượng cả người phấn khởi, tiếng vỗ tay vừa rơi xuống, “Loảng xoảng!” Một tiếng.
“Bịch ——” một cái rương rơi xuống, vật nặng rơi trên mặt đất, nhất thời bụi bặm tung bay.
Cái rương bên trái rơi vào trên mặt đất, Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn Vương Lượng.
Vương Lượng: “Ngại quá, thả nhầm rồi.”
Tô Dần Chính lạnh nghiêm mặt nhìn Vương Lượng, sau đó cái ót tê rần, cả người hắn ngã về phía trước.
“Cái đáp án này, cô đã thoả mãn chưa?” Vương Lượng nói với một người phụ nữ từ phía sau đi tới.
Trần Uyển Chi đồng dạng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Ít nói lời vô ích đi, ông cầm tiền của ông, tôi xem kịch của tôi.”
. . .
Mười phút sau, Hàn Tranh chạy tới mang cửa sắt đẩy ra, bên ngoài gió đêm lạnh buốt phần phật trút vào bên trong, tiếng còi cảnh sát vang khắp bầu trời, cái buổi tối này, trăng sáng sao thưa, các ngôi sao đều khẩn trương trốn vào trong những tầng mây.
——
Một chiếc xe Van màu trắng quay quanh đường núi, quấn qua một vòng lại một vòng, rốt cục ở một đỉnh núi dừng lại, hai người đàn ông đầu bóng lưỡng từ bên trong đi xuống, sau đó lại từ bên trong khiêng ra hai cái bao tải.
“Bên nào là con điếm họ Trần?”
“Bên trái ?”
Hai giọng cười châm chọc vang lên, bao tải chứa Trần Uyển Di bị nặng nề ném vào trong đám cỏ hoang.
“Van xin các nười. . . Thả tôi. . .” Cảm giác được bản thân bị nâng lên, Chu Thương Thương muốn lớn tiếng gọi, thế nhưng dùng hết hơi sức thanh âm vẫn nhẹ như muỗi kêu.
Nhưng mà bọn họ vẫn là nghe được thanh âm của cô, không biết có phải Chu Thương Thương cầu xin có hiệu quả hay không, đãi ngộ của Chu Thương Thương so với Trần Uyển Di tốt hơn một chút, là được nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Trần Uyển Di.
Đây tính là cái gì, nhân từ của kẻ bắt cóc sao?
Người đàn ông đầu bóng lưỡng xử lý tốt tất cả chuyện tình, liền lên xe, tiếng xe nổ máy quấy nhiễu màn đêm trong núi, quạ đen “quác quác quác” kêu loạn lên.
Hai tay hai chân như trước bị buộc chặt, Chu Thương Thương còn có một chút tốt hơn Trần Uyển Di, đầu bóng lưỡng trước khi bỏ đi, còn mang cô từ trong bao tải thả ra.
Đỉnh núi đen kịt, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng cây lớp lớp, thường có tiếng chim hót thú kêu.
Chu Thương Thương cong người dùng hàm răng cắn xé dây thừng, chí ít không có bỏ thây nơi hoang dã, chí ít cô còn có thể cảm giác bọn nhỏ tồn tại trong bụng cô.
Hàn Tranh a Hàn Tranh, đêm nay anh có thể tìm được em không? Chu Thương Thương chỉ cần nghĩ đến Hàn Tranh, nước mắt sẽ không tự chủ được rớt xuống.
Bên tai truyền đến tiếng Trần Uyển Di rên rỉ, còn có mùi máu tươi nồng đậm.
“Tao cũng không có cách nào, tao chỉ có thể tuyển chọn con tao.” Thanh âm của Tô Dần Chính lại quấy nhiễu ở bên tai Chu Thương Thương.
Cô tiếp tục dùng hàm răng dùng sức xé rách, dây thừng buộc chặt mình rốt cục bị gỡ ra, sau đó hai tay cô run rẩy mở ra hai chân, bò trên mặt đất, cởi ra bao tải của Trần Uyển Di , xé mở băng dính trên miệng cô ta, đè nặng thanh âm hỏi một câu: “Cô thế nào rồi?”
Trần Uyển Di bi thương khóc thành tiếng, mùi máu tươi càng ngày càng nặng làm cho Chu Thương Thương nhịn không được muốn nôn, cô nhịn xuống ham muốn nôn mửa cởi dây trói cho Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di hai tay được cởi ra, lập tức giơ tay hướng về phía bụng mình, cái này là một động tác bản năng của người mẹ khi đụng phải chuyện.
“Em bé. . . Em bé. . .”
Mùi máu tươi nồng đậm rốt cục làm cho Chu Thương Thương quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa lên, trong dạ dày đã không có cái gì, cho nên ói ra chỉ có mật và dịch dạ dày.
Lại một lần nữa sờ sờ bụng, hoàn hảo hoàn hảo.
Có một số việc, với cô là may mắn, với cô ta là bất hạnh.
. . .
Buổi chiều Hàn Tranh còn không có tan tầm, đã nhận được điện thoại của bảo mẫu chăm sóc Chu Thương Thương, bảo mẫu nói cô đi WC trở về bà chủ đã đánh mất, anh lập tức tới trung tâm thương mại kiểm tra hệ thống theo dõi, kết quả còn không có trong băng ghi hình tìm được bóng dáng Chu Thương Thương, đã nhận được điện thoại của Tô Dần Chính: “Thương Thương bị bắt cóc.”
Hung hiểm không thể phán đoán, cũng không có thời gian phán đoán, nếu như phán đoán sai, anh càng chịu không nổi.
Tô Dần Chính nói hắn đi trước, anh xem tình huống rồi tới sau, anh chỉ có thể đồng ý.
Như là có cái dự cảm gì đó, Tô Dần Chính trước khi đi, Hàn Tranh cầu xin Tô Dần Chính: “Dần Chính, nhìn phân lượng Thương Thương vì mày trả giá mười bốn năm, chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”
Tô Dần Chính nghe xong lời anh nói, ha ha cười ra tiếng, tiếng cười tự giễu không gì sánh được.
. . .
“Cứu cứu tôi. . .” Trần Uyển Di kéo tay Chu Thương Thương.
Lúc này, Chu Thương Thương là cọng rơm cứu mệnh của Trần Uyển Di, đáng tiếc Chu Thương Thương cọng rơm này cũng là chờ người khác tới cứu, cô và di động của mình lúc bị bắt lên xe đã đánh mất.
Hiện tại cô có thể làm cái gì đây? Chu Thương Thương nhắm mắt lại, cô thậm chí không dám động nhiều một chút, cô rõ ràng biết thân thể mình đã đến cực hạn, cô từng chút từng chút vuốt ve bụng mình, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
“Cứu cứu tôi. . .”
Trần Uyển Di vẫn khóc liên tục, Chu Thương Thương càng tâm loạn như ma, cô quay sang cô ta: “Có thể yên tĩnh chút hay không, mang sói kêu tới thì làm sao bây giờ. . .”
Rốt cục dùng “Sói” hù Trần Uyển Di, Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, Hàn Tranh đêm nay thực sự là lo lắng gần chết đi.
Gió đêm gào thét mà qua, Chu Thương Thương thử đứng lên, cật lực đi vài bước, đi tới trước mặt Trần Uyển Di, chỗ mắt cá chân bị Trần Uyển Di nắm: “Đừng bỏ lại tôi. . .”
Chu Thương Thương đột nhiên mọc lên một ngọn lửa, cô hơi há mồm, một lúc lâu, mới mở miệng: “Tôi xuống núi tìm người cứu cô. . .”
Trẻ con là vô tội, nếu như có thể, Chu Thương Thương cũng mong muốn con của Tô Dần Chính có thể bình an vượt qua đêm nay.
Chu Thương Thương rốt cục tìm được đường núi, đi ở đám cỏ dại, cô không cẩn thận giẫm phải một con ếch đang ngủ, sợ đến mức cô lại hồn phi phách tán.
Thật là nguy hiểm khắp nơi.
Vừa rơi nước mắt vừa đi trên đường, mỗi khi thấy bản thân chống đỡ không nổi, liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, cô mong muốn con của Trần Uyển Di được cứu trợ không sai, nhưng tiền đề cũng là phải đảm bảo an toàn cho con mình trước.
Khi Chu Thương Thương lần thứ ba ngồi xuống nghỉ ngơi, trong đầu cũng là lần thứ ba nghĩ tới Hàn Tranh, đúng lúc này, cô hình như nghe được thanh âm của Hàn Tranh.
“Thương Thương —— “
“Thương Thương ——” Chu Thương Thương chảy nước mắt, cô tuyệt vọng như người bị nhốt trong sa mạc, đều xuất hiện ảo giác.
Cô quay đầu, đỉnh núi thực sự xuất hiện ánh đèn, vòng sáng vừa lớn lại vừa tròn tới tới lui lui càn quét trên tòa đại sơn này.
Hàn Tranh thực sự tới.
Chu Thương Thương bụm mặt, còn chưa có thấy Hàn Tranh, đã khóc không thành tiếng.
Đèn trước của chiếc xe việt dã càng ngày càng gần, Chu Thương Thương đứng ở ven đường, từng giây từng giây trôi qua, xe rốt cục ngừng lại, lại một giây trôi qua, cửa xe mở.
Lại một giây trôi qua.
Hàn Tranh từ trong xe đi ra, hai bước thành một bước đi tới trước mặt Chu Thương Thương, sau đó ôm lấy cô.
Chu Thương Thương một ngụm cắn trên đầu vai Hàn Tranh, gắt gao không nhả ra.
Cô có bao nhiêu ủy khuất, cô có bao nhiêu sợ hãi, cô thầm nghĩ để cho anh biết rõ.
. . .
Hừng đông bốn năm giờ, bên ngoài như trước tối om một mảnh.
Chu Thương Thương làm tổ trong lòng Hàn Tranh, tuy rằng nhắm mắt lại nhưng không có ngủ.
Hàn Tranh từng chút từng chút vỗ sau lưng cô, cúi đầu kêu tên của cô: “Thương Thương. . .”
Chu Thương Thương như trước từ từ nhắm hai mắt, từ lúc trên đỉnh núi được Hàn Tranh đón về, cô không có mở miệng nói qua một câu nào, chỉ là nắm chặt cánh tay Hàn Tranh, một lời cũng không ra khỏi cổ họng.
Hàn Tranh lại mang Chu Thương Thương ôm sát một chút: “Không sợ, chúng ta không sợ, quên mất chuyện buổi tối nay, mang nó quên mất. . .”
Chu Thương Thương cũng ôm chặt Hàn Tranh, đem mặt chôn ở trong lòng anh, bên trong mở hệ thống máy sưởi, nhưng cô vẫn thấy lạnh như cũ.
“Không sợ, thật không có việc gì, về sau chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh nữa.”
Chu Thương Thương phát ra một tiếng “Ừ” rất nhỏ .
Hàn Tranh lại sờ sờ đầu của cô: “Vừa nãy cũng kiểm tra rồi, bọn nhỏ đều rất tốt, Thương Thương, thật không có gì so với điều này trọng yếu hơn, đúng hay không?”
Chu Thương Thương: “Ừ. . .”
Hàn Tranh nhẹ cười rộ lên, ban đêm an tĩnh, tiếng cười như vậy kỳ thực có chút đột ngột, nhưng mà tiếng cười rơi vào trong lòng Chu Thương Thương phá lệ ấm áp.
Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương, nhẹ nhàng niệm: “Heo mẹ, heo mẹ. .”
“Oa ——” Chu Thương Thương khóc thành tiếng, cả người rốt cục như từ trong giấc mộng nguy hiểm thoát ra, hai tay túm chặt áo ngủ Hàn Tranh: “Hàn Tranh, anh thực sự không biết em có sợ, sợ rất nhiều, em sợ. . .”
“Anh biết, anh biết. . .” Hàn Tranh ôm thân thể lạnh run của Chu Thương Thương, “Khóc đi, Thương Thương, khóc ra thì tốt rồi, nhưng mà heo ba nói cho em, khóc xong chúng ta sẽ không được phép nghĩ việc này nữa, phải dũng cảm, chúng ta phải làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ có đúng hay không. . .”
Chu Thương Thương ở trong ngực Hàn Tranh chùi nước mũi: “Em không bao giờ … ra ngoài nữa. . .”
“Được.” Hàn Tranh vỗ vỗ đầu cô, dừng một lúc, “Nhưng mà về sau nếu như là tình huống có heo ba đi cùng, heo mẹ vẫn có thể ra ngoài phơi nắng sưởi ấm.”
“Oa ——” Chu Thương Thương lại một tiếng bi thương, “Em không phải heo mẹ, đều không phải. . .”
Thời gian biến a biến a, Tô Dần Chính 32 tuổi mang theo một cái rương chứa đầy tiền mặt đẩy ra cánh cửa sắt gần như mục nát, ngày hôm nay cũng đêm trăng tròn 15, ánh trăng bên ngoài đồng dạng vừa lớn vừa tròn.
Hắn làm nghiệt, làm thế nào lại liên đến lụy đến cô, Tô Dần Chính bước vào cửa sắt, cái rương đã bị cướp đi, hai tay đã bị hai người giữ chặt, cả người đã bị khống chế.
Trong nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng vang lên vài tiếng vỗ tay, Vương Lượng từ bên trong đi tới: “Tô tổng rốt cục đã tới, chúng ta chờ đến rất khổ cực, đương nhiên càng khổ cực hẳn là hai vị giai nhân của mày đây .”
Đêm nay Tô Dần Chính mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy màu xám, khăn quàng cổ màu đen, dưới tia sáng trắng bóng , sắc mặt Tô Dần Chính nghiêm túc đến làm cho người ta sợ hãi.
Hai người thanh niên mở cái rương, màu tiền rực rỡ lập tức nhảy vào trong mắt, một người trong đó lật lật trên dưới, lại lấy ra một cây bút kiểm nghiệm màu trắng bạc, kiểm nghiệm xong nói với Vương Lượng: “Anh Lượng, là thật.”
Anh Lượng lộ ra nụ cười thoả mãn: “Vẫn là Tô tổng có bản lĩnh, trong thời gian ngắn như vậy có thể chuẩn bị được nhiều tiền mặt như thế.”
Tô Dần Chính ngẩng đầu: “Tiền tới rồi, vậy thả người đi.” Nói xong, nhàn nhạt quét mắt khắp gian nhà xưởng.
“Không không không.” Anh Lượng liên tục nói ba chữ “Không” , lắc đầu: “Như vậy thả người không có thú vị, chúng ta trước chơi một trò chơi.”
Tô Dần Chính hí hí mắt: “Chơi đùa, coi chừng vốn gốc cũng không còn.”
Anh Lượng không cho là đúng giật nhẹ miệng: “Có chút đề tài tuyển chọn đối với Tô tổng khả năng rất dễ, có chút lại không dễ dàng, nói thật, tao cũng muốn nhìn một chút tuyển chọn của Tô tổng đây.”
Đôi mắt Tô Dần Chính nhíu lại, ánh mắt nặng nề, bên trong tất cả đều là mây đen mù mịt.
Anh Lượng thấy Tô Dần Chính biểu tình như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn, hắn vỗ vỗ tay, hai cái rương gỗ treo ở phía trên rơi xuống, đều tự dừng lại giữa lưng chừng trời.
Anh Lượng nhìn vẻ mặt Tô Dần Chính càng ngày càng trầm, cười mở miệng nói: “Bên trong một người là vợ trước cùng chung hoạn nạn, một là người tình mang cốt nhục của mày, nếu như chỉ có thể tuyển chọn một người, mày sẽ tuyển chọn người nào đây?”
“Thật là buồn chán.” Tô Dần Chính ung dung mở miệng, “Vương Lượng a Vương Lượng, mày còn nói mày không nhận thức Trần Uyển Chi, trò chơi buồn chán như vậy phỏng chừng chỉ có cô ta nghĩ ra.”
Vương Lượng cho Tô Dần Chính một cái ánh mắt nhận thức thì làm sao.
Tô Dần Chính nhìn bốn phía, kêu một tiếng tên Trần Uyển Chi.
Có người đánh Tô Dần Chính một quyền, “Có bệnh hả.”
Tô Dần Chính xoay mặt qua, giật nhẹ khóe miệng: “Tao cho rằng cô ta cũng ở chỗ này thôi, cho nên muốn kêu cô ta đi ra tự ôn chuyện.”
Vương Lượng cười lạnh một tiếng: “Tô tổng của chúng ta tâm thật đúng là đủ lớn nhỉ, nhiều phụ nữ như vậy chiếu cố được hết sao?”
Tô Dần Chính thương cảm nhìn Vương Lượng: “Tao chỉ lo lắng mày bị người ta coi là súng mà sai bảo, mà mặt còn cao hứng ngu ngốc như vậy.”
Anh Lượng giận không cười lại: “Tao đếm đến ba, Tô tổng làm tuyển chọn đi.”
Tô Dần Chính ngẩng đầu nhìn nhìn cái rương gỗ: “Bên kia chính là Trần Uyển Di.”
Vương Lượng: “Mày chọn Trần Uyển Di?”
Tô Dần Chính nhún nhún vai, thần sắc trên mặt thập phần thẳng thắn thành khẩn: “Nếu như cô ta không có mang con của tao, tao sẽ tuyển chọn Thương Thương.”
Vương Lượng tiếc nuối thở dài, ngẩng đầu nhìn nhìn cái rương bên phải: “Vợ trước của mày nghe được mấy lời này, nhất định thương tâm cực kỳ.”
“Tao không có biện pháp không phải sao, nếu như có thể, tao cũng mong muốn cô ấy bình an.” Tô Dần Chính buông lỏng tay, “Mày không phải nói chỉ có thể tuyển chọn một người sao?”
Vương Lượng nhìn Tô Dần Chính: “Xem ra cái đề tài tuyển chọn này đối với Tô tổng mà nói không khó a, vẫn rất dễ a.”
“Không, đề tài tuyển chọn này thực sự là khiến cho tao hơi khó xử.” Tô Dần Chính lắc đầu, “Tuy nhiên cũng không có cách nào, tao chỉ có thể tuyển chọn con tao.”
——–
Trò chơi này, thật đúng là đủ buồn chán, buồn chán đến mức Chu Thương Thương toàn thân rét run, hiện tại Chu Thương Thương hai tay đều bị buộc chặt, ngoài miệng dán băng dính đen, cùng Trần Uyển Di đang bị giấu ở phía sau cái chồng rương gỗ xếp cao cao.
Cô với Trần Uyển Di đều có thể nghe được đối thoại của Tô Dần Chính với Vương Lượng, Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Trần Uyển Di, khi Tô Dần Chính mở miệng nói tuyển chọn Trần Uyển Di, Trần Uyển Di nước mắt liền chảy ra, tròng mắt bị cảm động ẩm ướt nước mắt, đúng là sáng lấp lánh.
—–
“Được, biết Tô tổng đã làm ra tuyển chọn, vậy tao đây sẽ làm theo tâm ý của mày.”
Qua nửa phút, Vương Lượng cười cười, bắt đầu vỗ tay, hắn mỗi một vỗ liền dừng lại một chút nhìn Tô Dần Chính, tựa hồ như đợi lát nữa Tô Dần Chính thay đổi chủ ý, nhưng mà khóe miệng Tô Dần Chính vẫn đóng sít sao, nhướng mắt nhìn hai cái rương treo trên lưng chừng trời, đồng tử đen thui lại sâu sắc thoạt nhìn phá lệ mênh mông vô bờ.
“Ba ——” Vương Lượng cả người phấn khởi, tiếng vỗ tay vừa rơi xuống, “Loảng xoảng!” Một tiếng.
“Bịch ——” một cái rương rơi xuống, vật nặng rơi trên mặt đất, nhất thời bụi bặm tung bay.
Cái rương bên trái rơi vào trên mặt đất, Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn Vương Lượng.
Vương Lượng: “Ngại quá, thả nhầm rồi.”
Tô Dần Chính lạnh nghiêm mặt nhìn Vương Lượng, sau đó cái ót tê rần, cả người hắn ngã về phía trước.
“Cái đáp án này, cô đã thoả mãn chưa?” Vương Lượng nói với một người phụ nữ từ phía sau đi tới.
Trần Uyển Chi đồng dạng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Ít nói lời vô ích đi, ông cầm tiền của ông, tôi xem kịch của tôi.”
. . .
Mười phút sau, Hàn Tranh chạy tới mang cửa sắt đẩy ra, bên ngoài gió đêm lạnh buốt phần phật trút vào bên trong, tiếng còi cảnh sát vang khắp bầu trời, cái buổi tối này, trăng sáng sao thưa, các ngôi sao đều khẩn trương trốn vào trong những tầng mây.
——
Một chiếc xe Van màu trắng quay quanh đường núi, quấn qua một vòng lại một vòng, rốt cục ở một đỉnh núi dừng lại, hai người đàn ông đầu bóng lưỡng từ bên trong đi xuống, sau đó lại từ bên trong khiêng ra hai cái bao tải.
“Bên nào là con điếm họ Trần?”
“Bên trái ?”
Hai giọng cười châm chọc vang lên, bao tải chứa Trần Uyển Di bị nặng nề ném vào trong đám cỏ hoang.
“Van xin các nười. . . Thả tôi. . .” Cảm giác được bản thân bị nâng lên, Chu Thương Thương muốn lớn tiếng gọi, thế nhưng dùng hết hơi sức thanh âm vẫn nhẹ như muỗi kêu.
Nhưng mà bọn họ vẫn là nghe được thanh âm của cô, không biết có phải Chu Thương Thương cầu xin có hiệu quả hay không, đãi ngộ của Chu Thương Thương so với Trần Uyển Di tốt hơn một chút, là được nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Trần Uyển Di.
Đây tính là cái gì, nhân từ của kẻ bắt cóc sao?
Người đàn ông đầu bóng lưỡng xử lý tốt tất cả chuyện tình, liền lên xe, tiếng xe nổ máy quấy nhiễu màn đêm trong núi, quạ đen “quác quác quác” kêu loạn lên.
Hai tay hai chân như trước bị buộc chặt, Chu Thương Thương còn có một chút tốt hơn Trần Uyển Di, đầu bóng lưỡng trước khi bỏ đi, còn mang cô từ trong bao tải thả ra.
Đỉnh núi đen kịt, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng cây lớp lớp, thường có tiếng chim hót thú kêu.
Chu Thương Thương cong người dùng hàm răng cắn xé dây thừng, chí ít không có bỏ thây nơi hoang dã, chí ít cô còn có thể cảm giác bọn nhỏ tồn tại trong bụng cô.
Hàn Tranh a Hàn Tranh, đêm nay anh có thể tìm được em không? Chu Thương Thương chỉ cần nghĩ đến Hàn Tranh, nước mắt sẽ không tự chủ được rớt xuống.
Bên tai truyền đến tiếng Trần Uyển Di rên rỉ, còn có mùi máu tươi nồng đậm.
“Tao cũng không có cách nào, tao chỉ có thể tuyển chọn con tao.” Thanh âm của Tô Dần Chính lại quấy nhiễu ở bên tai Chu Thương Thương.
Cô tiếp tục dùng hàm răng dùng sức xé rách, dây thừng buộc chặt mình rốt cục bị gỡ ra, sau đó hai tay cô run rẩy mở ra hai chân, bò trên mặt đất, cởi ra bao tải của Trần Uyển Di , xé mở băng dính trên miệng cô ta, đè nặng thanh âm hỏi một câu: “Cô thế nào rồi?”
Trần Uyển Di bi thương khóc thành tiếng, mùi máu tươi càng ngày càng nặng làm cho Chu Thương Thương nhịn không được muốn nôn, cô nhịn xuống ham muốn nôn mửa cởi dây trói cho Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di hai tay được cởi ra, lập tức giơ tay hướng về phía bụng mình, cái này là một động tác bản năng của người mẹ khi đụng phải chuyện.
“Em bé. . . Em bé. . .”
Mùi máu tươi nồng đậm rốt cục làm cho Chu Thương Thương quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa lên, trong dạ dày đã không có cái gì, cho nên ói ra chỉ có mật và dịch dạ dày.
Lại một lần nữa sờ sờ bụng, hoàn hảo hoàn hảo.
Có một số việc, với cô là may mắn, với cô ta là bất hạnh.
. . .
Buổi chiều Hàn Tranh còn không có tan tầm, đã nhận được điện thoại của bảo mẫu chăm sóc Chu Thương Thương, bảo mẫu nói cô đi WC trở về bà chủ đã đánh mất, anh lập tức tới trung tâm thương mại kiểm tra hệ thống theo dõi, kết quả còn không có trong băng ghi hình tìm được bóng dáng Chu Thương Thương, đã nhận được điện thoại của Tô Dần Chính: “Thương Thương bị bắt cóc.”
Hung hiểm không thể phán đoán, cũng không có thời gian phán đoán, nếu như phán đoán sai, anh càng chịu không nổi.
Tô Dần Chính nói hắn đi trước, anh xem tình huống rồi tới sau, anh chỉ có thể đồng ý.
Như là có cái dự cảm gì đó, Tô Dần Chính trước khi đi, Hàn Tranh cầu xin Tô Dần Chính: “Dần Chính, nhìn phân lượng Thương Thương vì mày trả giá mười bốn năm, chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”
Tô Dần Chính nghe xong lời anh nói, ha ha cười ra tiếng, tiếng cười tự giễu không gì sánh được.
. . .
“Cứu cứu tôi. . .” Trần Uyển Di kéo tay Chu Thương Thương.
Lúc này, Chu Thương Thương là cọng rơm cứu mệnh của Trần Uyển Di, đáng tiếc Chu Thương Thương cọng rơm này cũng là chờ người khác tới cứu, cô và di động của mình lúc bị bắt lên xe đã đánh mất.
Hiện tại cô có thể làm cái gì đây? Chu Thương Thương nhắm mắt lại, cô thậm chí không dám động nhiều một chút, cô rõ ràng biết thân thể mình đã đến cực hạn, cô từng chút từng chút vuốt ve bụng mình, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
“Cứu cứu tôi. . .”
Trần Uyển Di vẫn khóc liên tục, Chu Thương Thương càng tâm loạn như ma, cô quay sang cô ta: “Có thể yên tĩnh chút hay không, mang sói kêu tới thì làm sao bây giờ. . .”
Rốt cục dùng “Sói” hù Trần Uyển Di, Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, Hàn Tranh đêm nay thực sự là lo lắng gần chết đi.
Gió đêm gào thét mà qua, Chu Thương Thương thử đứng lên, cật lực đi vài bước, đi tới trước mặt Trần Uyển Di, chỗ mắt cá chân bị Trần Uyển Di nắm: “Đừng bỏ lại tôi. . .”
Chu Thương Thương đột nhiên mọc lên một ngọn lửa, cô hơi há mồm, một lúc lâu, mới mở miệng: “Tôi xuống núi tìm người cứu cô. . .”
Trẻ con là vô tội, nếu như có thể, Chu Thương Thương cũng mong muốn con của Tô Dần Chính có thể bình an vượt qua đêm nay.
Chu Thương Thương rốt cục tìm được đường núi, đi ở đám cỏ dại, cô không cẩn thận giẫm phải một con ếch đang ngủ, sợ đến mức cô lại hồn phi phách tán.
Thật là nguy hiểm khắp nơi.
Vừa rơi nước mắt vừa đi trên đường, mỗi khi thấy bản thân chống đỡ không nổi, liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, cô mong muốn con của Trần Uyển Di được cứu trợ không sai, nhưng tiền đề cũng là phải đảm bảo an toàn cho con mình trước.
Khi Chu Thương Thương lần thứ ba ngồi xuống nghỉ ngơi, trong đầu cũng là lần thứ ba nghĩ tới Hàn Tranh, đúng lúc này, cô hình như nghe được thanh âm của Hàn Tranh.
“Thương Thương —— “
“Thương Thương ——” Chu Thương Thương chảy nước mắt, cô tuyệt vọng như người bị nhốt trong sa mạc, đều xuất hiện ảo giác.
Cô quay đầu, đỉnh núi thực sự xuất hiện ánh đèn, vòng sáng vừa lớn lại vừa tròn tới tới lui lui càn quét trên tòa đại sơn này.
Hàn Tranh thực sự tới.
Chu Thương Thương bụm mặt, còn chưa có thấy Hàn Tranh, đã khóc không thành tiếng.
Đèn trước của chiếc xe việt dã càng ngày càng gần, Chu Thương Thương đứng ở ven đường, từng giây từng giây trôi qua, xe rốt cục ngừng lại, lại một giây trôi qua, cửa xe mở.
Lại một giây trôi qua.
Hàn Tranh từ trong xe đi ra, hai bước thành một bước đi tới trước mặt Chu Thương Thương, sau đó ôm lấy cô.
Chu Thương Thương một ngụm cắn trên đầu vai Hàn Tranh, gắt gao không nhả ra.
Cô có bao nhiêu ủy khuất, cô có bao nhiêu sợ hãi, cô thầm nghĩ để cho anh biết rõ.
. . .
Hừng đông bốn năm giờ, bên ngoài như trước tối om một mảnh.
Chu Thương Thương làm tổ trong lòng Hàn Tranh, tuy rằng nhắm mắt lại nhưng không có ngủ.
Hàn Tranh từng chút từng chút vỗ sau lưng cô, cúi đầu kêu tên của cô: “Thương Thương. . .”
Chu Thương Thương như trước từ từ nhắm hai mắt, từ lúc trên đỉnh núi được Hàn Tranh đón về, cô không có mở miệng nói qua một câu nào, chỉ là nắm chặt cánh tay Hàn Tranh, một lời cũng không ra khỏi cổ họng.
Hàn Tranh lại mang Chu Thương Thương ôm sát một chút: “Không sợ, chúng ta không sợ, quên mất chuyện buổi tối nay, mang nó quên mất. . .”
Chu Thương Thương cũng ôm chặt Hàn Tranh, đem mặt chôn ở trong lòng anh, bên trong mở hệ thống máy sưởi, nhưng cô vẫn thấy lạnh như cũ.
“Không sợ, thật không có việc gì, về sau chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh nữa.”
Chu Thương Thương phát ra một tiếng “Ừ” rất nhỏ .
Hàn Tranh lại sờ sờ đầu của cô: “Vừa nãy cũng kiểm tra rồi, bọn nhỏ đều rất tốt, Thương Thương, thật không có gì so với điều này trọng yếu hơn, đúng hay không?”
Chu Thương Thương: “Ừ. . .”
Hàn Tranh nhẹ cười rộ lên, ban đêm an tĩnh, tiếng cười như vậy kỳ thực có chút đột ngột, nhưng mà tiếng cười rơi vào trong lòng Chu Thương Thương phá lệ ấm áp.
Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương, nhẹ nhàng niệm: “Heo mẹ, heo mẹ. .”
“Oa ——” Chu Thương Thương khóc thành tiếng, cả người rốt cục như từ trong giấc mộng nguy hiểm thoát ra, hai tay túm chặt áo ngủ Hàn Tranh: “Hàn Tranh, anh thực sự không biết em có sợ, sợ rất nhiều, em sợ. . .”
“Anh biết, anh biết. . .” Hàn Tranh ôm thân thể lạnh run của Chu Thương Thương, “Khóc đi, Thương Thương, khóc ra thì tốt rồi, nhưng mà heo ba nói cho em, khóc xong chúng ta sẽ không được phép nghĩ việc này nữa, phải dũng cảm, chúng ta phải làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ có đúng hay không. . .”
Chu Thương Thương ở trong ngực Hàn Tranh chùi nước mũi: “Em không bao giờ … ra ngoài nữa. . .”
“Được.” Hàn Tranh vỗ vỗ đầu cô, dừng một lúc, “Nhưng mà về sau nếu như là tình huống có heo ba đi cùng, heo mẹ vẫn có thể ra ngoài phơi nắng sưởi ấm.”
“Oa ——” Chu Thương Thương lại một tiếng bi thương, “Em không phải heo mẹ, đều không phải. . .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook