Tâm Hữu Bất Cam
-
Chương 50
Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đó là cái chuyện gì a, thiên đao vạn quả, cũng không giải hận a!
Cảm tình của Chu Thương Thương đối với Tưởng Ái Linh, từ nhỏ đến lớn vẫn là phức tạp, bởi vì thái độ của Tưởng Ái Linh với cô lãnh đạm, cô từ nhỏ đối với Tưởng Ái Linh cũng sẽ không vô cùng thân thiết, mỗi lần Chu Trường An mang cô quay về nhà cũ Chu gia ăn cơm, cô như ngồi trên bàn châm, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ thuận theo, trên bàn cơm cũng không sẽ ở trước mặt Tưởng Ái Linh lãng phí một hạt gạo, dáng ngồi, cầm đũa, gắp món ăn đều quy củ chọn không ra bất luận cái tật xấu gì.
Bức vẽ màu nước này là cô tặng cho Tưởng Ái Linh, làm quà sinh nhật đại thọ 60 tuổi của Tưởng Ái Linh, bút họa ấu trĩ vẽ mặt ngoài nghiêm túc của một bà lão, ngồi ngay ngắn trên ghế tứ phương,Tưởng Ái Linh 60 tuổi còn không có tóc bạc, cho nên trong bức họa là Tưởng Ái Linh búi tóc cài trâm đen thui, thoạt nhìn nghiêm khắc lại cứng nhắc.
Chu Thương Thương nghĩ không ra Tưởng Ái Linh sẽ bảo lưu bức tranh này, còn bảo lưu nhiều năm như vậy, sinh bệnh còn đặt dưới gối đầu trên chính giường bệnh mình.
Cô nhớ kỹ khi cô mang bức tranh này đưa cho Tưởng Ái Linh thì, Tưởng Ái Linh biểu tình cũng không tốt, cô cười trốn ở sau lưng Chu Trường An, sau đó nghe đồng chí Trường An nói với Tưởng Ái Linh: “Mẹ, Thương Thương vẽ hai ngày đó.”
Có một số việc lần nữa nhớ lại, Chu Thương Thương mới hiểu được Chu Trường An khó khăn bao nhiêu, Tưởng Ái Linh có bao nhiêu khó khăn, cho tới nay, đều là cô thẹn với Chu gia.
Vai đột nhiên thêm một cánh tay, Chu Thương Thương ngẩng đầu, Tô Dần Chính sắc mặt ngưng trọng nhìn cô, sau đó mở miệng, “Thương Thương , đừng quá khổ sở.”
Chu Thương Thương mang bức tranh gấp gọn lại, lau nước mắt, đứng lên.
Tô Dần Chính mở tay, muốn ôm cô vào lòng, Chu Thương Thương nâng mắt nhìn Tô Dần Chính, lướt qua hắn.
Tô Dần Chính kinh ngạc đứng ở trong phòng bệnh, nhớ tới Tưởng Ái Linh trước khi lâm chung còn nắm tay hắn, bà xin hắn chăm sóc tốt Thương Thương , bà nói Thương Thương đã không có thân nhân gì, chồng là điểm dựa duy nhất của cô.
Mấy ngày nay, Tưởng Ái Linh đối với hắn rất thoả mãn, thừa dịp Chu Thương Thương không ở đó, bà thường nói ra với hắn Thương Thương thật là tốt, hắn ngồi ở một bên an tĩnh mà nghe, nghe được một ít chuyện thú vị năm xưa, hắn cũng sẽ ngẫm lại khi còn bé Chu Thương Thương là bộ dáng gì.
Tưởng Ái Linh lôi kéo tay hắn, vẫn luôn than thở, bà nói một cô gái không có nhà mẹ dễ chịu ủy khuất, bảo hắn khoan dung nhiều hơn.
Bà cầu xin hắn đối đãi thật tốt với Chu Thương Thương .
Tô Dần Chính bên ngoài ban công hút thuốc, châm một điếu Hoàng Hạc Lâu, hút một hơi thật sâu.
Mấy năm nay, hắn hút qua quá gấu mèo, tô yên, phù dung vương. . . trên một vạn loại thuốc, mùi vị vậy mà không bằng loại thuốc mua 3 tệ một gói ở Bắc Kinh.
Kỳ thực khi đó hắn cũng không thường hút thuốc, thỉnh thoảng áp lực lớn, từ trên giường đứng lên ra bên ngoài hút một điếu, quay trở về nhìn Chu Thương Thương đang ngủ say, trong lòng càng thêm ngọt ngào.
Tưởng Ái Linh là lão cách mạng, tuy nhiên sớm đã dặn dò lễ tang của mình tuyệt đối không thể phô trương lãng phí, tất cả phải giản lược. Nhưng mà chính phủ thành phố B vẫn tổ chức một lễ ai điếu cho bà.
Trong buổi lễ ai điếu nghiêm túc và trang trọng, Chu Thương Thương tuy rằng không phải họ Chu, nhưng vẫn lấy thân phận cháu gái tiếp đãi khách khứa, Tô Dần Chính một thân tây trang màu đen đứng ở bên cạnh cô, hai bên đầu di thể của Tưởng Ái Linh bày đặt hai cái vòng hoa, một cái là của cô, một là của Tô Dần Chính.
Mấy ngày nay đại não của Chu Thương Thương vẫn rất lờ mờ, cô đã không phải là cô bé 15 tuổi, đối với việc thân nhân qua đời không có phương pháp tiêu tan bi thương, tuổi tác lớn, đối với việc sinh ly tử biệt cũng có thể có lấy lý trí đối xử, cũng hiểu người đã qua đời là hết, nhưng là cô thực sự có chút khó có thể tiếp thu.
Cho tới nay, cô lẽ thẳng khí hùng sống trong oán hận với Tưởng Ái Linh, cho nên sau khi Tưởng Ái Linh qua đời sự thực lần thứ hai bày ra trước mắt cô, cô có chút không tiếp thụ được, không tiếp thụ được thái độ mình đã từng đối xử với Tưởng Ái Linh.
Dì Hà nói cho cô: “Thương Thương , kỳ thực trong lòng bà nội là có con đứa cháu gái này, trước đây khi ba mẹ con còn sống, bà thường xuyên nói với dì những điểm tốt của con, chỉ là không nói trước mặt con mà thôi; sau lại con đi thành phố S, bà cũng thường nhắc tới con, lo lắng con một mình trong nhà có thể chịu ủy khuất hay không. . .”
“Thương Thương, thực sự đừng oán bà nội con, trong lòng bà rất tiếc nuối con không phải cháu ruột của bà, có một số việc qua không được nhất quan của mình (quan trong tam quan gồm có thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan), về phần cất bước con. . .” Lúc dì Hà nói tới đây, lau lau nước mắt, “Dì nghĩ bà hẳn là không muốn liên lụy con.”
“Trước khi bà đưa con đi thì có bệnh tiểu đường, bà cùng dì nói một hồi, cùng với việc cho con theo bà lão bệnh hoạn này, còn không bằng cho con trở lại bên cạnh chỗ ba ruột con. . .”
“. . .”
Có người bắt đầu đọc diễn văn ai điếu, từng chữ từng chữ rơi vào trong lòng Chu Thương Thương, bài ai điếu hồi tưởng lại Tưởng Ái Linh khi còn sống, ca tụng phẩm cách của bà, hiện trường không ít người đều khóc, Chu Thương Thương cúi đầu, một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô, thanh âm hơi nặng nề của Tô Dần Chính vang lên trên đỉnh đầu cô: “Thương Thương, đừng quá khổ sở, bà nội em cũng không muốn nhìn thấy em thành như vậy.”
Chu Thương Thương đối với khăn tay của Tô Dần Chính nhắm mắt làm ngơ, đúng lúc này, nhân viên công tác dẫn một người tiến đến, Chu Thương Thương cúi đầu, chỉ nhìn thấy giày da đen kịt của người nọ.
“Thương Thương, nén bi thương.” Một giọng nói quen thuộc bay vào tai cô, Chu Thương Thương ngẩng đầu, là Hàn Tranh.
Quần đen, tây trang đen, tóc cắt rất ngắn, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt mắt hai mí vừa rộng vừa thâm sâu ngày hôm nay biến thành ba nếp gấp.
Hàn Tranh trước tiên cùng Tô Dần Chính bắt tay, sau đó tiến lên một bước, cho cô một cái ôm.
Một cái ôm không đến mười giây đồng hồ, mặt Chu Thương Thương dán trong ngực Hàn Tranh, rơi xuống vài giọt nước mắt.
Hàn Tranh buông tay ra, cùng Tô Dần Chính đối diện, quay đầu nhìn vòng hoa đâu tiên phía bên phải, câu phúng điếu viết “Cháu rể Tô Dần Chính kính viếng.”
Hàn Tranh thu thu tầm mắt, cúi người vái Tưởng Ái Linh ba cái, trước khi rời đi, nặng nề vỗ vai Tô Dần Chính, đi rồi.
Tưởng Ái Linh mang hai căn nhà cũ của Chu gia ở để lại cho Chu Thương Thương, gia sản còn lại toàn bộ hiến cho một viện phúc lợi nhi đồng của thành phố B, viện trưởng nói cho Chu Thương Thương, bọn họ dùng tiền mà Tưởng nữ sĩ quyên xây dựng một thư viện.
Trước khi Chu Thương Thương quay về thành phố S, cũng lấy từ tiền tiết kiệm của mình ra một phần gởi cho viện phúc lợi này, lúc chuyển khoản, trên ghi chú viết số tiền này là cho các em nhỏ mua sách.
Trước khi quay về thành phố S, Chu Thương Thương còn đến nghĩa trang của Chu Trường An và Trương Lâm. Lần này đứng ở trước mộ bia của bọn họ, Chu Thương Thương không có gì có thể nói, không thể so với hai lần trước khi cô và Tô Dần Chính cùng tới, mỗi lần đều có thể líu ríu nói với bọn họ rất nhiều, nói bản thân hiện tại tốt biết bao, nói Tô Dần Chính thật tốt, nói qua tiếp vài năm có thể mang đến cháu ngoại cho bọn họ nhìn một cái.
Chu Thương Thương ở nghĩa trang ngồi một lúc, khi mặt trời lặn về phía tây thì quay về khách sạn, lúc trở về phòng thì ngay tại cửa gặp gỡ Tô Dần Chính, cô hiếm khi có được nở nụ cười với hắn một chút, sau đó mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh.”
Tô Dần Chính nhìn cô, con ngươi tối như mực vòng vo một lúc, bình tĩnh mở miệng, hình như trải qua nghĩ sâu tính kỹ: “Thương Thương, chúng ta. . . Phục hôn đi.”
Chu Thương Thương kéo khóe miệng, hơi đau nhức.
Tô Dần Chính đi tới trước mặt cô, từ trên ngón út mình tháo xuống chiếc nhẫn màu bạc, cầm lấy tay trái Chu Thương Thương, muốn đem chiếc nhẫn mang đến ngón áp út của cô.
Chu Thương Thương rút tay mình về, nhàn nhạt mở miệng: “Dần Chính, đừng làm trò cười.”
Tô Dần Chính sắc mặt yên lặng nhìn cô: “Thương Thương, em chỉ có một mình.”
“Vậy thì làm sao?” Chu Thương Thương nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Dần Chính, “Lẽ nào anh bây giờ còn không rõ, cùng một chỗ với anh, còn không bằng một mình.”
Tô Dần Chính rủ mắt: “Chúng ta cho lẫn nhau một cơ hội, êm đẹp bắt đầu lại. . .”
Chu Thương Thương cười khẽ hai tiếng, cầm lấy cái nhẫn trên tay Tô Dần Chính, nhìn một chút, cũng giơ tay sờ sờ, chiếc nhẫn này là quà sinh nhật năm đầu tiên Tô Dần Chính ở Bắc Kinh đưa cho cô, bạc tinh khiết 999, nhớ kỹ lúc mua không tới 140 tệ, ngày đó Tô Dần Chính cứng rắn muốn đổi thành bạch kim cho cô, khi đó cô nói như thế nào ta, em thích mang đồ bạc, ở quê em nói trang sức bạc có thể phòng tránh ma quỷ đó.
Cái nhẫn này, cô bỏ lại biệt thự Hoa Khê không có mang đi, không nghĩ tới vậy mà ở chỗ Tô Dần Chính, Chu Thương Thương cầm lấy chiếc nhẫn, lần nữa nhìn một chút, lại sờ sờ, sau đó hung hăng ném tới trên tường.
Tô Dần Chính bỗng nhiên quay đầu, chiếc nhẫn “Leng keng” một tiếng, từ trên tường trắng bắn ngược đến trên mặt đất, lúc rơi xuống mặt đất phát sinh âm hưởng thanh thúy, sau đó trên mặt đất xoay ngược ba vòng, lăn ra xa.
“Tô Dần Chính , ở trong lòng tôi, tôi sớm đã coi như anh đã chết, rất sớm đã chết.” Chu Thương Thương chớp mắt, cúi đầu, lại lập lại một lần, “Rất sớm trước kia, tôi coi như Tô Dần Chính đã chết.”
Cái Tô Dần Chính của cô, yêu cô, thương cô, chỉ yêu cô, chỉ thương cô kia, đã chết, đồng dạng chết ở trong tình yêu cùng thanh xuân của cô và hắn.
-
Bên trường học Chu Thương Thương xin nghỉ hai tuần, ngày hôm sau đi trở về dạy học, cô bay chuyến đêm trở lại thành phố S thì đã hơn 10 giờ.
Tháng 11, khí trời thành phố S từ từ chuyển lạnh, lúc Chu Thương Thương ở sân bay đón taxi, gió đêm lành lạnh thổi tới trên mặt cô, nhìn biển quảng cáo màu sắc rực rỡ, cô chà chà mặt, Chu Thương Thương, mày thực sự phải cố gắng lên!
Chu Thương Thương ngày thứ hai tinh thần chấn hưng đi đến trường tiểu học, giày cao gót 5cm bước đi như bay ở trong vườn trường, Chu Thương Thương nghĩ, người chính là phải sống có tinh thần.
Trước đây cô một ngày dạy bốn tiết tứ chi đã mệt như nhũn ra, ngày hôm nay liên tục lên 6 tiết, mặt như trước vẫn mỉm cười.
Gần đây nữ giáo viên xin nghỉ sinh con có hai người, mặt khác trong phòng nhảy ra một cô giáo cũng mang thai, mọi người cảm khái nói năm nay là năm sinh con, đoàn người cùng dính vào một chỗ.
Lúc Chu Thương Thương nghe đến đó thì cười cười, sau đó có vị thầy giáo trêu ghẹo cô: “Cô giáo Chu, cô thì sao, có phải cũng muốn tham gia náo nhiệt hay không?”
Chu Thương Thương nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không đâu.”
“Không thể nào.” Thầy giáo phá lệ khoa trương, “Mỹ nữ cũng không có bạn trai a?”
Chu Thương Thương có chút xấu hổ, lúc này một cô giáo thay cô bênh vực kẻ yếu, bước đi thong thả đến trước mặt thầy giáo, cười nhạt hai tiếng: “Tôi nói thầy Trịnh, Trịnh miệng tiện, thầy có thể mỗi ngày trước khi đến trường học súc súc miệng, mang mồm tẩy rửa sạch sẽ chút không a!”
“Cô Vương.” Thầy Trịnh vội vã cười làm lành.
Thầy Trịnh với cô Vương là một đôi, nói chuyện 6 năm, đại học bốn năm, công tác hai năm, Vương Cát Nhi nói cô cần qua 10 năm mới kết hôn, Chu Thương Thương nghe xong, vốn định nói không cần phải thế, cảm tình không thể kéo dài.
Ngược lại vừa nghĩ, cảm tình việc này căn bản không có chuyện nói kinh nghiệm, chỉ có may mắn và vận xui mà thôi.
Vương Cát Nhi mỗi khi nói đến Trịnh tuấn Tiếu, chỉ cần nhắc tới anh ta miệng tiện, đều là vẻ mặt phẫn hận: “Cô nói trên đời làm thế nào lại có cái miệng tiện như vậy, ngày hôm qua anh ta nói nếu như tôi lại đầu tư cổ phiếu khẳng định sẽ bị lỗ vốn, kết quả sáng sớm mấy loại cổ phiếu tôi mua tất cả đều rớt xuống, cô đừng tưởng rằng anh ta nắm rõ xu thế a, anh ta ngay cả cái biểu đồ K còn không biết; còn có lần trước, nhà của tôi dưỡng mấy con cá cảnh nhiệt đới, cũng là bị cái miệng tiện của anh ta vừa nói, ngày hôm sau đã trắng bụng.”
Chu Thương Thương nghe Vương Cát Nhi oán giận, nói: “Có khả năng đúng dịp thôi.”
Cuối tháng, Chu Thương Thương ngồi xổm trong WC thấy một loạt que thử thai vạch hồng, cúi đầu, nắm tay nắm lại nắm, ngửa đầu nhìn trần nhà màu trắng, Trịnh Tuấn Tiếu, quả nhiên trời sinh miệng tiện a.
Chu Thương Thương tựa đầu trên đầu gối, cảm thụ được ngực mình không ngừng phập phồng, cô thực sự đã lâu không có tức giận như vậy,thuần túy tức giận như vậy, trong ngực như là bị đốt một ngọn lửa, lửa cháy phá lệ tràn đầy.
Chu Thương Thương đứng lên đi tới trước bồn rửa mặt, đối diện với cô gái đang thở hổn hển trước gương, cúi đầu nhìn bàn chải đánh răng trong ly của người nào đó bỏ lại còn chưa có xử lý, cô giơ tay cầm lấy cái bàn chải đánh răng màu lam, sau đó hung hăng ném vào trong thùng rác.
Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đó là cái chuyện gì a, thiên đao vạn quả, cũng không giải hận a!
Cảm tình của Chu Thương Thương đối với Tưởng Ái Linh, từ nhỏ đến lớn vẫn là phức tạp, bởi vì thái độ của Tưởng Ái Linh với cô lãnh đạm, cô từ nhỏ đối với Tưởng Ái Linh cũng sẽ không vô cùng thân thiết, mỗi lần Chu Trường An mang cô quay về nhà cũ Chu gia ăn cơm, cô như ngồi trên bàn châm, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ thuận theo, trên bàn cơm cũng không sẽ ở trước mặt Tưởng Ái Linh lãng phí một hạt gạo, dáng ngồi, cầm đũa, gắp món ăn đều quy củ chọn không ra bất luận cái tật xấu gì.
Bức vẽ màu nước này là cô tặng cho Tưởng Ái Linh, làm quà sinh nhật đại thọ 60 tuổi của Tưởng Ái Linh, bút họa ấu trĩ vẽ mặt ngoài nghiêm túc của một bà lão, ngồi ngay ngắn trên ghế tứ phương,Tưởng Ái Linh 60 tuổi còn không có tóc bạc, cho nên trong bức họa là Tưởng Ái Linh búi tóc cài trâm đen thui, thoạt nhìn nghiêm khắc lại cứng nhắc.
Chu Thương Thương nghĩ không ra Tưởng Ái Linh sẽ bảo lưu bức tranh này, còn bảo lưu nhiều năm như vậy, sinh bệnh còn đặt dưới gối đầu trên chính giường bệnh mình.
Cô nhớ kỹ khi cô mang bức tranh này đưa cho Tưởng Ái Linh thì, Tưởng Ái Linh biểu tình cũng không tốt, cô cười trốn ở sau lưng Chu Trường An, sau đó nghe đồng chí Trường An nói với Tưởng Ái Linh: “Mẹ, Thương Thương vẽ hai ngày đó.”
Có một số việc lần nữa nhớ lại, Chu Thương Thương mới hiểu được Chu Trường An khó khăn bao nhiêu, Tưởng Ái Linh có bao nhiêu khó khăn, cho tới nay, đều là cô thẹn với Chu gia.
Vai đột nhiên thêm một cánh tay, Chu Thương Thương ngẩng đầu, Tô Dần Chính sắc mặt ngưng trọng nhìn cô, sau đó mở miệng, “Thương Thương , đừng quá khổ sở.”
Chu Thương Thương mang bức tranh gấp gọn lại, lau nước mắt, đứng lên.
Tô Dần Chính mở tay, muốn ôm cô vào lòng, Chu Thương Thương nâng mắt nhìn Tô Dần Chính, lướt qua hắn.
Tô Dần Chính kinh ngạc đứng ở trong phòng bệnh, nhớ tới Tưởng Ái Linh trước khi lâm chung còn nắm tay hắn, bà xin hắn chăm sóc tốt Thương Thương , bà nói Thương Thương đã không có thân nhân gì, chồng là điểm dựa duy nhất của cô.
Mấy ngày nay, Tưởng Ái Linh đối với hắn rất thoả mãn, thừa dịp Chu Thương Thương không ở đó, bà thường nói ra với hắn Thương Thương thật là tốt, hắn ngồi ở một bên an tĩnh mà nghe, nghe được một ít chuyện thú vị năm xưa, hắn cũng sẽ ngẫm lại khi còn bé Chu Thương Thương là bộ dáng gì.
Tưởng Ái Linh lôi kéo tay hắn, vẫn luôn than thở, bà nói một cô gái không có nhà mẹ dễ chịu ủy khuất, bảo hắn khoan dung nhiều hơn.
Bà cầu xin hắn đối đãi thật tốt với Chu Thương Thương .
Tô Dần Chính bên ngoài ban công hút thuốc, châm một điếu Hoàng Hạc Lâu, hút một hơi thật sâu.
Mấy năm nay, hắn hút qua quá gấu mèo, tô yên, phù dung vương. . . trên một vạn loại thuốc, mùi vị vậy mà không bằng loại thuốc mua 3 tệ một gói ở Bắc Kinh.
Kỳ thực khi đó hắn cũng không thường hút thuốc, thỉnh thoảng áp lực lớn, từ trên giường đứng lên ra bên ngoài hút một điếu, quay trở về nhìn Chu Thương Thương đang ngủ say, trong lòng càng thêm ngọt ngào.
Tưởng Ái Linh là lão cách mạng, tuy nhiên sớm đã dặn dò lễ tang của mình tuyệt đối không thể phô trương lãng phí, tất cả phải giản lược. Nhưng mà chính phủ thành phố B vẫn tổ chức một lễ ai điếu cho bà.
Trong buổi lễ ai điếu nghiêm túc và trang trọng, Chu Thương Thương tuy rằng không phải họ Chu, nhưng vẫn lấy thân phận cháu gái tiếp đãi khách khứa, Tô Dần Chính một thân tây trang màu đen đứng ở bên cạnh cô, hai bên đầu di thể của Tưởng Ái Linh bày đặt hai cái vòng hoa, một cái là của cô, một là của Tô Dần Chính.
Mấy ngày nay đại não của Chu Thương Thương vẫn rất lờ mờ, cô đã không phải là cô bé 15 tuổi, đối với việc thân nhân qua đời không có phương pháp tiêu tan bi thương, tuổi tác lớn, đối với việc sinh ly tử biệt cũng có thể có lấy lý trí đối xử, cũng hiểu người đã qua đời là hết, nhưng là cô thực sự có chút khó có thể tiếp thu.
Cho tới nay, cô lẽ thẳng khí hùng sống trong oán hận với Tưởng Ái Linh, cho nên sau khi Tưởng Ái Linh qua đời sự thực lần thứ hai bày ra trước mắt cô, cô có chút không tiếp thụ được, không tiếp thụ được thái độ mình đã từng đối xử với Tưởng Ái Linh.
Dì Hà nói cho cô: “Thương Thương , kỳ thực trong lòng bà nội là có con đứa cháu gái này, trước đây khi ba mẹ con còn sống, bà thường xuyên nói với dì những điểm tốt của con, chỉ là không nói trước mặt con mà thôi; sau lại con đi thành phố S, bà cũng thường nhắc tới con, lo lắng con một mình trong nhà có thể chịu ủy khuất hay không. . .”
“Thương Thương, thực sự đừng oán bà nội con, trong lòng bà rất tiếc nuối con không phải cháu ruột của bà, có một số việc qua không được nhất quan của mình (quan trong tam quan gồm có thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan), về phần cất bước con. . .” Lúc dì Hà nói tới đây, lau lau nước mắt, “Dì nghĩ bà hẳn là không muốn liên lụy con.”
“Trước khi bà đưa con đi thì có bệnh tiểu đường, bà cùng dì nói một hồi, cùng với việc cho con theo bà lão bệnh hoạn này, còn không bằng cho con trở lại bên cạnh chỗ ba ruột con. . .”
“. . .”
Có người bắt đầu đọc diễn văn ai điếu, từng chữ từng chữ rơi vào trong lòng Chu Thương Thương, bài ai điếu hồi tưởng lại Tưởng Ái Linh khi còn sống, ca tụng phẩm cách của bà, hiện trường không ít người đều khóc, Chu Thương Thương cúi đầu, một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô, thanh âm hơi nặng nề của Tô Dần Chính vang lên trên đỉnh đầu cô: “Thương Thương, đừng quá khổ sở, bà nội em cũng không muốn nhìn thấy em thành như vậy.”
Chu Thương Thương đối với khăn tay của Tô Dần Chính nhắm mắt làm ngơ, đúng lúc này, nhân viên công tác dẫn một người tiến đến, Chu Thương Thương cúi đầu, chỉ nhìn thấy giày da đen kịt của người nọ.
“Thương Thương, nén bi thương.” Một giọng nói quen thuộc bay vào tai cô, Chu Thương Thương ngẩng đầu, là Hàn Tranh.
Quần đen, tây trang đen, tóc cắt rất ngắn, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt mắt hai mí vừa rộng vừa thâm sâu ngày hôm nay biến thành ba nếp gấp.
Hàn Tranh trước tiên cùng Tô Dần Chính bắt tay, sau đó tiến lên một bước, cho cô một cái ôm.
Một cái ôm không đến mười giây đồng hồ, mặt Chu Thương Thương dán trong ngực Hàn Tranh, rơi xuống vài giọt nước mắt.
Hàn Tranh buông tay ra, cùng Tô Dần Chính đối diện, quay đầu nhìn vòng hoa đâu tiên phía bên phải, câu phúng điếu viết “Cháu rể Tô Dần Chính kính viếng.”
Hàn Tranh thu thu tầm mắt, cúi người vái Tưởng Ái Linh ba cái, trước khi rời đi, nặng nề vỗ vai Tô Dần Chính, đi rồi.
Tưởng Ái Linh mang hai căn nhà cũ của Chu gia ở để lại cho Chu Thương Thương, gia sản còn lại toàn bộ hiến cho một viện phúc lợi nhi đồng của thành phố B, viện trưởng nói cho Chu Thương Thương, bọn họ dùng tiền mà Tưởng nữ sĩ quyên xây dựng một thư viện.
Trước khi Chu Thương Thương quay về thành phố S, cũng lấy từ tiền tiết kiệm của mình ra một phần gởi cho viện phúc lợi này, lúc chuyển khoản, trên ghi chú viết số tiền này là cho các em nhỏ mua sách.
Trước khi quay về thành phố S, Chu Thương Thương còn đến nghĩa trang của Chu Trường An và Trương Lâm. Lần này đứng ở trước mộ bia của bọn họ, Chu Thương Thương không có gì có thể nói, không thể so với hai lần trước khi cô và Tô Dần Chính cùng tới, mỗi lần đều có thể líu ríu nói với bọn họ rất nhiều, nói bản thân hiện tại tốt biết bao, nói Tô Dần Chính thật tốt, nói qua tiếp vài năm có thể mang đến cháu ngoại cho bọn họ nhìn một cái.
Chu Thương Thương ở nghĩa trang ngồi một lúc, khi mặt trời lặn về phía tây thì quay về khách sạn, lúc trở về phòng thì ngay tại cửa gặp gỡ Tô Dần Chính, cô hiếm khi có được nở nụ cười với hắn một chút, sau đó mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh.”
Tô Dần Chính nhìn cô, con ngươi tối như mực vòng vo một lúc, bình tĩnh mở miệng, hình như trải qua nghĩ sâu tính kỹ: “Thương Thương, chúng ta. . . Phục hôn đi.”
Chu Thương Thương kéo khóe miệng, hơi đau nhức.
Tô Dần Chính đi tới trước mặt cô, từ trên ngón út mình tháo xuống chiếc nhẫn màu bạc, cầm lấy tay trái Chu Thương Thương, muốn đem chiếc nhẫn mang đến ngón áp út của cô.
Chu Thương Thương rút tay mình về, nhàn nhạt mở miệng: “Dần Chính, đừng làm trò cười.”
Tô Dần Chính sắc mặt yên lặng nhìn cô: “Thương Thương, em chỉ có một mình.”
“Vậy thì làm sao?” Chu Thương Thương nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Dần Chính, “Lẽ nào anh bây giờ còn không rõ, cùng một chỗ với anh, còn không bằng một mình.”
Tô Dần Chính rủ mắt: “Chúng ta cho lẫn nhau một cơ hội, êm đẹp bắt đầu lại. . .”
Chu Thương Thương cười khẽ hai tiếng, cầm lấy cái nhẫn trên tay Tô Dần Chính, nhìn một chút, cũng giơ tay sờ sờ, chiếc nhẫn này là quà sinh nhật năm đầu tiên Tô Dần Chính ở Bắc Kinh đưa cho cô, bạc tinh khiết 999, nhớ kỹ lúc mua không tới 140 tệ, ngày đó Tô Dần Chính cứng rắn muốn đổi thành bạch kim cho cô, khi đó cô nói như thế nào ta, em thích mang đồ bạc, ở quê em nói trang sức bạc có thể phòng tránh ma quỷ đó.
Cái nhẫn này, cô bỏ lại biệt thự Hoa Khê không có mang đi, không nghĩ tới vậy mà ở chỗ Tô Dần Chính, Chu Thương Thương cầm lấy chiếc nhẫn, lần nữa nhìn một chút, lại sờ sờ, sau đó hung hăng ném tới trên tường.
Tô Dần Chính bỗng nhiên quay đầu, chiếc nhẫn “Leng keng” một tiếng, từ trên tường trắng bắn ngược đến trên mặt đất, lúc rơi xuống mặt đất phát sinh âm hưởng thanh thúy, sau đó trên mặt đất xoay ngược ba vòng, lăn ra xa.
“Tô Dần Chính , ở trong lòng tôi, tôi sớm đã coi như anh đã chết, rất sớm đã chết.” Chu Thương Thương chớp mắt, cúi đầu, lại lập lại một lần, “Rất sớm trước kia, tôi coi như Tô Dần Chính đã chết.”
Cái Tô Dần Chính của cô, yêu cô, thương cô, chỉ yêu cô, chỉ thương cô kia, đã chết, đồng dạng chết ở trong tình yêu cùng thanh xuân của cô và hắn.
-
Bên trường học Chu Thương Thương xin nghỉ hai tuần, ngày hôm sau đi trở về dạy học, cô bay chuyến đêm trở lại thành phố S thì đã hơn 10 giờ.
Tháng 11, khí trời thành phố S từ từ chuyển lạnh, lúc Chu Thương Thương ở sân bay đón taxi, gió đêm lành lạnh thổi tới trên mặt cô, nhìn biển quảng cáo màu sắc rực rỡ, cô chà chà mặt, Chu Thương Thương, mày thực sự phải cố gắng lên!
Chu Thương Thương ngày thứ hai tinh thần chấn hưng đi đến trường tiểu học, giày cao gót 5cm bước đi như bay ở trong vườn trường, Chu Thương Thương nghĩ, người chính là phải sống có tinh thần.
Trước đây cô một ngày dạy bốn tiết tứ chi đã mệt như nhũn ra, ngày hôm nay liên tục lên 6 tiết, mặt như trước vẫn mỉm cười.
Gần đây nữ giáo viên xin nghỉ sinh con có hai người, mặt khác trong phòng nhảy ra một cô giáo cũng mang thai, mọi người cảm khái nói năm nay là năm sinh con, đoàn người cùng dính vào một chỗ.
Lúc Chu Thương Thương nghe đến đó thì cười cười, sau đó có vị thầy giáo trêu ghẹo cô: “Cô giáo Chu, cô thì sao, có phải cũng muốn tham gia náo nhiệt hay không?”
Chu Thương Thương nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không đâu.”
“Không thể nào.” Thầy giáo phá lệ khoa trương, “Mỹ nữ cũng không có bạn trai a?”
Chu Thương Thương có chút xấu hổ, lúc này một cô giáo thay cô bênh vực kẻ yếu, bước đi thong thả đến trước mặt thầy giáo, cười nhạt hai tiếng: “Tôi nói thầy Trịnh, Trịnh miệng tiện, thầy có thể mỗi ngày trước khi đến trường học súc súc miệng, mang mồm tẩy rửa sạch sẽ chút không a!”
“Cô Vương.” Thầy Trịnh vội vã cười làm lành.
Thầy Trịnh với cô Vương là một đôi, nói chuyện 6 năm, đại học bốn năm, công tác hai năm, Vương Cát Nhi nói cô cần qua 10 năm mới kết hôn, Chu Thương Thương nghe xong, vốn định nói không cần phải thế, cảm tình không thể kéo dài.
Ngược lại vừa nghĩ, cảm tình việc này căn bản không có chuyện nói kinh nghiệm, chỉ có may mắn và vận xui mà thôi.
Vương Cát Nhi mỗi khi nói đến Trịnh tuấn Tiếu, chỉ cần nhắc tới anh ta miệng tiện, đều là vẻ mặt phẫn hận: “Cô nói trên đời làm thế nào lại có cái miệng tiện như vậy, ngày hôm qua anh ta nói nếu như tôi lại đầu tư cổ phiếu khẳng định sẽ bị lỗ vốn, kết quả sáng sớm mấy loại cổ phiếu tôi mua tất cả đều rớt xuống, cô đừng tưởng rằng anh ta nắm rõ xu thế a, anh ta ngay cả cái biểu đồ K còn không biết; còn có lần trước, nhà của tôi dưỡng mấy con cá cảnh nhiệt đới, cũng là bị cái miệng tiện của anh ta vừa nói, ngày hôm sau đã trắng bụng.”
Chu Thương Thương nghe Vương Cát Nhi oán giận, nói: “Có khả năng đúng dịp thôi.”
Cuối tháng, Chu Thương Thương ngồi xổm trong WC thấy một loạt que thử thai vạch hồng, cúi đầu, nắm tay nắm lại nắm, ngửa đầu nhìn trần nhà màu trắng, Trịnh Tuấn Tiếu, quả nhiên trời sinh miệng tiện a.
Chu Thương Thương tựa đầu trên đầu gối, cảm thụ được ngực mình không ngừng phập phồng, cô thực sự đã lâu không có tức giận như vậy,thuần túy tức giận như vậy, trong ngực như là bị đốt một ngọn lửa, lửa cháy phá lệ tràn đầy.
Chu Thương Thương đứng lên đi tới trước bồn rửa mặt, đối diện với cô gái đang thở hổn hển trước gương, cúi đầu nhìn bàn chải đánh răng trong ly của người nào đó bỏ lại còn chưa có xử lý, cô giơ tay cầm lấy cái bàn chải đánh răng màu lam, sau đó hung hăng ném vào trong thùng rác.
Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đó là cái chuyện gì a, thiên đao vạn quả, cũng không giải hận a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook