Tâm Hữu Bất Cam
Chương 44: “Cô cần gì phải lừa mình dối người tự rước lấy nhục chi?”

Tối hôm qua trời mưa đến rạng sáng bốn năm giờ mới ngừng nghỉ, Chu Thương Thương trước khi đi làm uống hết một ly cà phê, đứng trước gương sửa sang tóc tai quần áo, lại phát hiện trên áo sơmi màu xanh nhạt càng tôn thêm vẻ mặt tái nhợt vô sắc của mình.

Đứng trước gương đánh thêm hai cái má hồng, nhìn sắc mặt có chút huyết sắc như vậy, Chu Thương Thương mới xách túi ra khỏi cửa.

Trời tạnh sau cơn mưa, sáng sớm không khí ướt sũng, mặt đất ngay giao lộ của tiểu khu lộ chút không bẳng phẳng, trên mặt lưu lại nước mưa đêm qua, Chu Thương Thương mang giày cao gót 7cm, cẩn thận vượt qua mấy vũng nước.

Bất tri bất giác lá ngô đồng đã bắt đầu chuyển vàng, trải qua mưa to đêm qua thổi tàn, sáng nay nhân viên vệ sinh đã quét đầy một ki lá rụng.

Chu Thương Thương đứng ở ven đường chờ xe taxi, còn không có đợi được taxi, một chiếc Toyota màu đen đã đứng ở trước mắt cô, cửa sổ kéo xuống, Triệu Trung Học ló ra: “Tôi đưa con đến trường học, nếu cô giáo Chu không ngại, đi nhờ xe tôi đi.”

Chu Thương Thương sợ run một chút, nhoẻn miệng cười: “Làm thế nào lại có ý đó, tôi cảm kích còn không kịp.” Nói xong, kéo mở cửa xe.

“Chào buổi sáng cô giáo Chu.” Triệu Tiểu Lăng hút ngụm sữa chua, quay đầu cười cười với cô, sau đó còn đưa qua một cái bánh bao cho cô, “Cô giáo Chu ăn điểm tâm chưa?”

“Cảm ơn nha.” Chu Thương Thương lắc đầu, “Nhưng mà cô đã ăn rồi.”

Triệu Trung Học ở phía trước lái xe, chạy ổn thỏa dị thường, cũng không vượt qua, phía sau có xe muốn lên, sẽ tự giác thay đổi đường xe chạy nhường cho đầu xe phía sau.

Tiểu khu cách rường tiểu học S không xa, Triệu Trung Học chạy với tốc độ 30km/g cũng chỉ cần hơn mười phút liền tới rồi, lúc Chu Thương Thương xuống xe nói cảm ơn với anh ta, nét cười của Triệu Trung Học rạng rỡ: “Cô giáo Chu thật khách khí, cô là cô giáo của Tiểu Lăng, ở trong trường học còn phải làm phiền cô chiếu cố nhiều hơn.”

Nhất thời Chu Thương Thương có cảm giác làm tấm gương tốt, vuốt đầu Triệu Tiểu Lăng: “Tiểu Lăng rất ưu dị.”

Chu Thương Thương dùng “Ưu dị” để hình dung Triệu Tiểu Lăng kỳ thực tuyệt không khoa trương, lớp trưởng, đại biểu lớp toán học , đội trưởng đội thiếu niên tiền phong, các loại thi đua đều đoạt huy chương trong ba thứ hạng đầu.

Mỗi lần các chủ nhiệm lớp cùng nói với cô về Triệu Tiểu Lăng, trên cơ bản tất cả đều là ưu điểm, trong khoa bọn họ còn có một học sinh cũng nổi danh như Triệu Tiểu Lăng kêu là Trần Lâm Lâm, cũng là thuộc về loại muốn giải thưởng là dễ dàng cầm đến tay.

Hai đứa bé đều là bảo bối trong lòng bàn tay của chủ nhiệm lớp 3/8 Đỗ Khả Khả, cho nên khi Đỗ Khả Khả phải về nhà nghỉ sinh con, còn không quên cố ý phân phó Chu Thương Thương vị chủ nhiệm lớp thay thế này, cần phải giám sát cho tốt thành tích học tập của hai đứa, cúp thiếu nhi tháng sau còn phải trông cậy vào hai em học sinh này vì trường học làm vẻ vang màu sắc.

Tuần đầu tiên lên làm chủ nhiệm lớp thay thế, lượng công việc của Chu Thương Thương nhiều, áp lực cũng nhiều, tương phản thời gian rãnh cũng ít, cho nên thời gian mỗi ngày dùng để nghĩ Đông nghĩ Tây cái loại hành vi lãng phí thời gian này cũng ít đi.

Cô mỗi ngày 6 giờ rời giường, 5 giờ 30 về đến nhà, trên đường về nhà sẽ tới siêu thị mua thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, cuối tuần thỉnh thoảng cùng Triệu Tiểu Nhu tụ tập, tuần này đi spa rồi lại đi chơi mạt chược, cuối tuần lại tập thể hình leo núi đọc sách luyện yô-ga, thật là vô câu vô thúc, sinh hoạt phong phú không cho cô tự cảm nhận một chốc lát cô đơn độc thân nào.

Chỉ là trái cây rau dưa trong tủ lạnh bởi vì chỉ có một người, cho nên mỗi cuối tuần số lượng lãng phí bỏ đi so với số lượng ăn vào nhiều hơn; cho dù ban ngày cô thực sự hưởng thụ cuộc sống độc thân, khi buổi tối về đến nhà mở TV làm bạn, nội dung bộ phim náo nhiệt không ai cùng cô thảo luận, trong lòng vẫn có chút không quen.

Chu Thương Thương làm tổ trên sô pha nhìn điện thoại di động im ắng trên bàn trà, cầm lấy điều khiển từ xa đổi đài, cái gì càng náo nhiệt cô càng xem, người MC càng lấy lòng mọi người cô càng thích, phim hài xem một bộ lại một bộ, sau đó điểm cười trở nên càng ngày càng cao, thực sự là chuyện rất đáng ghét.

Chu Thương Thương đã có hai cái cuối tuần không có nhìn thấy Hàn Tranh, khổ sở lại may mắn.

Trên mặt tình cảm cô có vết xe đổ, kéo không dậy nổi, theo không dậy nổi, oán không dậy nổi.

-

Thư bổ nhiệm Hàn Tranh rốt cục đưa ra, là phó ủy bí thư chính pháp thành phố S, như trước là cấp bậc chính sảnh, tuy rằng chỉ thăng một cấp, nhưng mà chính pháp thẳng đến Sở quản lý công – kiểm – pháp (công an, kiểm sát, tư pháp) tứ đại bộ ngành, tại vị trí này mưu cầu chính trị, quyền lợi trên đầu so với cục xây dựng thành phố G thực sự là một thiên một địa, huống chi thành phố S là một thành phố trực thuộc trung ương.

Ông cụ ở nhà an bài cương vị này cho Hàn Tranh cơ bản nhất trí với suy nghĩ của anh, đằng trước có lộ tuyến chính trị của Hàn thủ trưởng làm tham khảo, Hàn Tranh cơ bản tự biết được mình vài năm sau có thể thăng đến cái cấp bậc gì, vài năm sau nữa lại thăng đến cái cấp bậc gì.

Từ nhỏ anh vẫn nghĩ mình và Hàn thủ trưởng không giống nhau, anh phản nghịch không tự tiến bộ, kết quả Hàn lão đầu có bản lĩnh a, cứng rắn khiến cho anh hòa vào quỹ đạo, anh và anh trai mình, rốt cuộc trăm sông đổ về một biển.

Ngày đó nửa đêm anh từ căn hộ của cô gái đó đi ra, Hàn Tranh lái xe đến bờ sông nghe hết một đêm mưa, hứng hết một đêm gió, song song đó cũng hút hết một đêm thuốc, ngày hôm sau tàn thuốc đầy đất, đại não cổ họng anh còn có trái tim lá phổi đều một đường kháng nghị, đây là lần đầu tiên từ sau năm lớp 2 bị thủy đậu Hàn Tranh cảm thấy thân thể không thoải mái cũng có thể có cái dạng khó chịu như vậy.

Sau đó mấy ngày này Hàn Tranh vẫn ở nhà cũ hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của mẹ Hàn, mẹ Hàn tính như là nửa chuyên gia dinh dưỡng, con trai nhỏ thật vất vả mới có thể về nhà ngây ngốc, mỗi ngày đều ở trong nhà bếp vài giờ khuấy khuấy nồi canh để cho con trai bồi bổ thân thể.

Kết quả tốt quá hoá dở, Hàn Tranh phát sốt cảm mạo thì thôi đi, đáng tiếc mỗi ngày canh bổ cháo bổ bổ đến Hàn Tranh nổi hỏa, sau đó lại không chỗ hạ hỏa. Nói chung mấy ngày này gan hỏa phế hỏa, các loại X hỏa ở trong cơ thể Hàn Tranh lủi a lủi a, càn quấy khủng khiếp.

-

Lúc sáng sớm mẹ Hàn đẩy cửa ra, Hàn Tranh còn không có xuống giường, chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa của nam màu xám, nửa nằm nửa ngồi chơi game trên di động.

“Thập Nhất à, mấy ngày này tâm tình không tốt?” Mẹ Hàn cầm qua điện thoại của anh, cười tủm tỉm mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Hàn Tranh miễn cưỡng nói, một bộ dáng không muốn nhiều lời.

“Mẹ không tin.” Mẹ Hàn cười nói, “Bình thường con a mấy tháng không về nhà, tháng này mỗi ngày đều ngốc ở nhà so với anh con còn trạch hơn, hay đổi tính rồi phải không?”

Hàn Tranh trở mình: “Đừng lo lắng cho con, mẹ cứ lo lắng chút nữa làm sao thắng nhiều tiền mạt chượt là được.”

Mẹ Hàn dịu dàng sờ sờ đầu Hàn Tranh: “Sẽ không phải là thất tình chứ?”

Thấy Hàn Tranh không nói lời nào, mẹ Hàn ló đầu lại gần: “Thập Nhất à, con thật sự thất tình?”

Hàn Tranh lại trở mình lần nữa, một lúc lâu, suy sụp nói: “Đúng vậy, thất tình, con bây giờ bị thương chính là xương mục tâm lãnh, ruột gan đứt từng khúc, tâm như tro tàn, đối với phụ nữ loại sinh vật này cũng đã chết tâm tuyệt vọng, về sau mọi người cũng đừng giục con kết hôn sinh con, dù sao đi nữa con đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, mọi người cứ bức con, con sẽ lên Ngũ Đài Sơn làm hòa thượng.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Nhà chúng ta nói không chừng còn có thể nhảy ra một cao tăng đắc đạo đây. . .”

Mẹ Hàn: “. . .”

Hàn Tranh khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo buổi tối vẫn bị một vị bạn thân điện thoại thúc giục ra ngoài, Hàn trạch nam rốt cục xuất động, Hàn thủ trưởng trở về thấy em trai đang tung tăng cái chìa khóa xe, có chút kinh ngạc mở miệng: “Rốt cục ra cửa rồi?”

Hàn Tranh lướt qua Hàn thủ trưởng, vỗ xuống bờ vai của anh trai, đi ra ngoài.

-

Trần Uyển Chi đại biểu cho Hoàng Nham phụ trách chuyện hợp tác khai thác phần mềm lần này với Tô thị, buổi chiều ngày hôm nay chính thức cùng Tô Dần Chính ký kết văn kiện hợp đồng các hạng mục công việc cần chú ý, sau khi qua luật sư công chính, cô ta cười hỏi Tô Dần Chính: “Làm thư ký cũ của anh và người ký kết hợp đồng hiện tại, em có thể mời Tô tổng ăn một bữa cơm hay không đây?”

Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn Trần Uyển Chi, đứng lên: “Không thành vấn đề.”

Đường Nam Thông thành phố S trong nhà hàng xoay Rose tầng 16, Tô Dần Chính đang ngồi ở trên sô pha ôm ngực nhìn Trần Uyển Chi, lông mi con mắt cái mũi dưới cằm, quét mắt vài cái, mở miệng: “Uyển Chi, cô không phải chỉnh hình chứ?”

Trần Uyển Chi sửng sốt một chút, sau đó đem mặt mình đưa sát qua: “Lão đại là khen em thay đổi trở nên đẹp sao?”

Tô Dần Chính bật cười, nhún vai: “Cô không phải vẫn rất đẹp sao, hiện tại chỉ là hấp dẫn hơn. . .”

Trần Uyển Chi cúi đầu, Tô Dần Chính khẩu thị tâm phi khiến cho cô ta có chút khó chịu, dừng một lúc, ngẩng đầu nâng ly: “Lần này có thể cùng Tô thị hợp tác, em kính Tô tổng.”

Tô Dần Chính nâng ly, lại có ý để xuống, đem ly buông tới trước bàn, ngay cả ý định hớp một ngụm cũng không có.

Nét tươi cười trên mặt Trần Uyển Chi có chút thu không được: “Lão đại, anh với trước đây không giống nhau.”

Tô Dần Chính a một tiếng, nâng cằm: “Có sao?”

Trần Uyển Chi quay đầu, quan sát ánh đèn đêm thành phố S, sau đó quay đầu, rốt cục mở miệng: “Lão đại, em vẫn rất hiều kỳ anh rốt cuộc nhìn trúng Trần Uyển Di chỗ nào?”

Tô Dần Chính nở nụ cười một chút: “Cô nghĩ xem?”

Trần Uyển Chi nhìn miệng cười của Tô Dần Chính, cúi đầu: “Em làm sao biết được.”

Tô Dần Chính dựa thẳng trên sô pha, chân dài vén lên, “Uyển Di có khi cũng rất đáng yêu.”

“Thật không?” Trần Uyển Chi chớp chớp mắt, “Nói đến em với tên của cô ấy cũng có chút giống nhau, Lão đại anh nghĩ Uyển Chi với Uyển Di, rốt cuộc cái nào êm tai hơn. . .”

“Đương nhiên là Uyển Chi.” Tô Dần Chính thưởng thức cái nhẫn màu bạc trên đầu ngón út, “Uyển Di, tục muốn chết.”

Trần Uyển Chi nhẹ cười rộ lên, cúi đầu xắt tảng thịt bò, bên ngoài ngọn đèn đuốc rã rời, bên trong đèn thủy tinh sáng lóng lánh, ánh đèn ánh lên bộ đồ ăn có thể chiếu ra đôi môi đỏ mọng vểnh lên của cô ta.

Một lúc lâu, Trần Uyển Chi buông dao nĩa, nói với Tô Dần Chính: “Lão đại, em vẫn không có oán anh cách chức em.”

Tô Dần Chính tìm tòi nghiên cứu nhìn Trần Uyển Chi: “Không có oán sao?”

Trần Uyển Chi lắc đầu, chống lại đôi mắt của Tô Dần Chính : “Lòng em nghĩ cái gì, kỳ thực anh vẫn rất rõ, không phải sao?”

Tô Dần Chính: “Nghĩ cái gì?”

Trần Uyển Chi: “Anh.”

Tô Dần Chính: “Tôi rất vinh hạnh.”

“Lão đại. . .” Dừng một lúc, “Anh với cô ấy đã ly hôn. . .”

Tô Dần Chính lại sờ soạng cái nhẫn trên ngón út, bờ môi dương dương tự đắc: “Uyển Chi cô rốt cuộc muốn nói cái gì đây?”

Trần Uyển Chi ánh mắt sáng quắc: “Dần Chính, nếu như anh muốn, cuối năm anh có thể thu mua Wlan của Hoàng Nhan, trên thương trường chia phần trăm hợp tác đều không phải phong cách của anh không phải sao?”

Tô Dần Chính nở nụ cười: “Đúng vậy, rất khó chịu.”

Trần Uyển Chi: “Chúng ta đây kết hôn.”

“Cô muốn gả cho tôi à, còn muốn tự mang đồ cưới?” Tô Dần Chính lại cười cười, “Tôi thực sự nên cảm động.”

Trần Uyển Chi xoay qua…, khóe miệng có chút cay đắng : “Thì ra anh một mực trêu đùa em. . .”

Tô Dần Chính buông lỏng tay: “Tôi cũng không nói gì thêm.”

Trần Uyển Chi trầm mặc, một lát, nhẹ giọng mở miệng: “Lão đại chê em ô uế đi.” Nói xong, uống hớp rượu, uống có chút nhanh, thiếu chút nữa ho khan ra.

Tô Dần Chính cũng trầm mặc lên, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.

Trần Uyển Chi thu thu thần sắc trên mặt: “Không có gì, đều là em tự nguyện. . .”

Tô Dần Chính thản nhiên nói: “Thật khờ.”

Một câu thật khờ, như là một dòng suối mát chảy vào trong tim Trần Uyển Chi, tưới đẫm hy vọng khô cạn, cô ta dè dè dặt dặt ngẩng đầu nhìn Tô Dần Chính.

Tô Dần Chính kéo khóe miệng: “Uyển Chi, có một chuyện tôi vẫn không nói cho cô.”

Trần Uyển Chi lúng ta lúng túng hỏi: “Chuyện gì?”

Tô Dần Chính nhìn Trần Uyển Chi, tựa như nói một chuyện râu ria nào đó: “Năm đó cô vì để cho bất động sản Chính Thịnh thuận lợi đưa ra thị trường, hầu ông già bên chứng giám ngủ một đêm. . .”

Chuyện khuất nhục bị nhắc lại, Trần Uyển Chi nắm chặt nắm tay.

Tô Dần Chính nhìn cô ta một cái, tiếp tục thản nhiên nói: “Khách sạn Quân Việt số phòng 888 có đúng hay không?”

Trần Uyển Chi đột nhiên ngẩng đầu.

Tô Dần Chính nhìn cô ta, môi vung ra một tia nhạt nhẽo: “Gian phòng là tôi đặt.”

Trần Uyển Chi mở to hai mắt.

Tô Dần Chính đột nhiên cười rộ lên, nhìn khuôn mặt Trần Uyển Chi từ từ tái nhợt: “Còn muốn gả cho tôi sao?”

“Vì sao?” Trần Uyển Chi run rẩy đôi môi, cả người y như mất hồn.

Rất lâu rất lâu, Trần Uyển Chi giương giương đôi môi đỏ mọng, “Anh căn bản không có từng thích tôi đúng hay không. . .”

Tô Dần Chính lắc đầu, trả lời thập phần thành thực: “Đừng không có tự tin như vậy, trước đây cô khiến cho tôi rất động dung đấy.”

Tô Dần Chính cật lực suy nghĩ một chút: “Khi đó cô mỗi ngày theo tôi tăng ca thêm giờ, làm việc lại không dài dòng, trên người cũng có vẻ thùy mị như nước của phụ nữ, không lừa cô, khi đó cô cũng là tốt đẹp. . .”

“Vậy anh làm thế nào còn có thể. . .” Trần Uyển Chi xoa xoa nước mắt chảy ra, yết hầu như là bị một vốc cát ngăn chặn, có chút nói không nên lời.

“Chọn lấy cái tốt hơn không phải sao? Huống chi cô cũng tự nguyện.”

-

Thật khờ a.

Vài phút trước cô ta còn vì câu ‘Thật khờ’ của Tô Dần Chính cảm thấy ấm lòng, một giây này, Trần Uyển Chi chỉ cảm thấy châm chọc lại tâm lãnh.

Cô ta xác thực khờ a, Tô Dần Chính vẫn là người khôn khéo không phải sao, khôn khéo đến mức trong lòng vẫn có cái cân tiểu ly, có thể ước lượng chính xác sự cố xảy ra trong sự nghiệp, tình yêu, tình nhân, người nhà vân vân… trọng lượng của mọi thứ, cái này bao nhiêu kg, cái kia mấy cân lượng.

Có chút đề mục lựa chọn đối với phụ nữ mà nói khó như lên trời, với hắn mà nói chỉ là một chuyện nhăn mặt nhíu mày.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu đánh vào trên mặt Trần Uyển Chi, như là đèn cao áp, trắng thê thảm, Trần Uyển Chi nhìn chằm chằm Tô Dần Chính thật lâu, sau đó nở nụ cười một chút: “Đàn ông các người đủ ác độc, một đám đều là vì sự nghiệp có thể bỏ qua tất cả, lão đại, tôi muốn biết, có phải hay không vì sự nghiệp, anh cũng có thể mang vợ mình đưa đến trên giường của mấy ông già đó hay không đây?”

Tô Dần Chính cúi đầu, nhấp hớp champagne , nhìn về phía Trần Uyển Chi, thản nhiên nói: “Cô cần gì phải lừa mình dối người tự rước lấy nhục chi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương