Tâm Hữu Bất Cam
Chương 2: Nhưng mà đối với Chu Thương Thương mà nói, năm 15 tuổi ấy, là một màn hài kịch thảm đạm

Lúc còn rất nhỏ Chu Thương Thương đều cho rằng mình là một người đặc biệt may mắn, thông minh, xinh đẹp, mạnh mẽ, còn có lớn lên trong một gia đình hòa thuận vui vẻ có ‘phụ từ mẫu ái’ khiến cho người ta ước ao.

Thiên chi kiêu nữ hàng thật giá thật, cũng là cái loại “Con nhà người ta” này. Nhưng mà may mắn của Chu Thương Thương dừng lại ở mùa hè thứ 15, một màn tai nạn xe cộ đoạt đi sinh mệnh của vợ chồng bí thư kỷ luật của thành phố B.

Về sau lại phát sinh cái gì đó, cô lại nhiều thêm một người ba, còn là ba ruột, khi dẫn vào cửa sửa lại họ, từ “Chu” biến thành “Tống”, Chu Thương Thương cũng thành Tống Thương Thương, Tống gia Tống Quốc Huyền tuổi đã gần 80 cảm thấy Tống Thương Thương khó đọc, vốn định sửa một cái, nhưng là bởi vì có bệnh ngớ ngẩn người già nghiêm trọng, không đến ngày hôm sau việc này đã bị ném ở sau đầu, đừng nói chọn tên khác, có lần Tống Lâm Sinh mang theo Thương Thương nhìn ông còn hỏi cô tên họ là gì, nghiễm nhiên đã quên đứa cháu gái ông khăng khăng muốn Tống Lâm Sinh dẫn vào cửa này.

Ở trong mắt người khác, có lẽ cô coi như may mắn, tuy rằng không còn là con gái của bí thư kỷ luật thành phố B, tuy nhiên lại là con gái của Tống Lâm Sinh của thành phố S.

Nhưng mà đối với Chu Thương Thương mà nói, năm 15 tuổi ấy, là một màn hài kịch thảm đạm. Cô như thế nào cũng không thể tưởng được mình đang đi trên đường bình bình thường thường lại đột nhiên chuyển biến thành như vậy, rõ ràng xoay ngược nhân sinh của cô, đối với màn đảo ngược nhân sinh mà ông trời an bài cho cô này, cô trở tay không kịp.

Tống Lâm Sinh còn có một đứa con gái, gọi là Tống Thiến, so với Chu Thương Thương nhỏ hơn một tuổi, bộ dạng có chút giống Dương Thừa Lâm, đúng dịp má phải cũng có một nốt ruồi nổi bật như vậy. Khi đó đúng là thời điểm bộ phim Đài Loan ‘Lưu tinh hoa viên’ đang nổi đến không thể nổi hơn, đường lớn ngõ nhỏ tùy ý có thể nghe được “Cùng anh ngắm mưa sao băng, rơi trên địa cầu này…”

Lúc《 Lưu Tinh Hoa Viên 》 mới ra, cũng chính là mấy tháng trước khi vợ chồng Chu Trường An gặp tai nạn xe cộ qua đời, Chu Thương Thương còn đang một bên chuẩn bị thi trung khảo, một bên canh xem《 Lưu Tinh Hoa Viên 》,chưa được vài ngày đã bị cấm chiếu , lúc bác Vương của cục phát thanh truyền hình lúc đến nhà cô ăn cơm, cô còn tính toán cầu xin bác Vương đừng cấm chiếu bộ phim này, phu nhân Trương Lâm đi tới mắng cô càn quấy, Chu Thương Thương ủy khuất trông ngóng về phía Chu Trường An, “Đồng chí Trường An cũng thích xem mà.”

“Không có.” Chu Trường An nhanh chân lắc đầu, “Tuyệt đối không có.”

“Thực không có?” Chu Thương Thương híp đôi mắt, cười giống như con hồ ly, “Ba rõ ràng còn nói Đằng Đường Tĩnh rất đẹp.”

Chu Trường An cầu xin tha thứ nhìn về phía vợ mình: “Anh có nói, nhưng mà mặt sau anh còn nói thêm một câu, vẫn là đồng chí Trương Lâm xinh đẹp hơn.”



Sau lại đi tới Tống gia ở thành phố S, Tống Thiến tiêu tiền mua CD《 Lưu Tinh Hoa Viên 》, Chu Thương Thương ngồi ở bên cạnh cùng cô ấy xem vài lần, xem xem nước mắt liền chứa đầy vành mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nữ nhân vật chính trên màn hình, khuôn mặt tròn tròn càng thêm mơ hồ không rõ.

Mùa hè năm ấy, Chu Thương Thương có một đặc điểm rõ ràng, đôi mắt vĩnh viễn đều sưng phù, vốn là một đôi mắt rất xinh đẹp khóc thành suýt mở không ra được. Chu Thương Thương hốc mắt sâu, mày rậm mắt to. Bởi vì Chu Trường An cùng Trương Lâm đều là mắt xếch dài nhỏ, có một thời gian cô không rõ đôi mắt này giống ai, sau lại thấy Tống Lâm Sinh mới hiểu được.

Chu Thương Thương tiểu học sơ trung đều ở thành phố B học, trung khảo bởi vì ba mẹ qua đời không tham gia, đi theo Tống Lâm Sinh tới thành phố S sẽ ở thành phố S đến trường, cho dù cô chưa từng tham gia thi trung khảo, nhưng mà Tống gia vẫn đem cô quăng vào trường trung học tốt nhất ở thành phố S, S nhất trung.

Trước khi nhập học S nhất trung phải tham gia huấn luyện quân sự, lúc nhận được lịch huấn luyện, Tống Lâm Sinh còn đặc biệt tử tế lên lầu hỏi ý kiến cô: “Nếu không muốn tham gia huấn luyện quân sự, nán lại trong nhà cũng được, khai giảng thì trực tiếp đến trường học.”

Chu Thương Thương không chút do dự lựa chọn huấn luyện.

“Có cái gì cần, có thể nói với dì Thẩm Băng.” Tống Lâm Sinh nhìn cô, không nói thêm nữa, xuống lầu.

Thẩm Băng là người vợ đương nhiệm của Tống Lâm Sinh, mẹ Tống Thiến, xinh đẹp dịu dàng, đối với cô vĩnh viễn là nhỏ nhẹ mềm giọng, người không biết tình huống, nhất định cho rằng cô là con ruột của bà.

Nhất trung S huấn luyện quân sự thực hành quản lý phong bế, vì tăng mạnh quản lý, địa điểm cố ý đặt ở quân khu nào đó của thành phố S. Vài ngày trước hôm xuất phát, Thẩm Băng tự mình chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho cô, Chu Thương Thương nói cám ơn, Thẩm Băng vỗ vỗ của bả vai cô: “Dì biết con không có khả năng đem dì trở thành mẹ con, nhưng hãy đem nơi này trở thành nhà của con, được không?”

Chu Thương Thương gật gật đầu, nhất thời cảm thấy Thẩm Băng quả thực là Vương Bảo Xuyến tái thế, điển hình hiền thê lương mẫu trên thế gian. Ngoài cửa ngừng một chiếc xe hơi màu đen, từ trên xe có một chàng trai, đặc biệt trẻ tuổi, mày tuấn mắt to, tóc cắt rất ngắn, có vẻ là người hướng ngoại sôi nổi.

“Chị dâu vẫn khỏe.” Anh ta lên tiếng chào Thẩm Băng, sau đó cười tủm tỉm nhìn cô: “Anh Tống nói chú đến đưa cháu, lên xe đi.”

Chu Thương Thương nói tạm biệt với Thẩm Băng, sau đó không nói một lời lên xe.

Đóng cửa xe, anh ta một bên đốt lửa, một bên nói: “Chú gọi là Hà Thiên, cháu kêu chú Tiểu Thiên đi.”

“Thương Thương.”

“A?”

“Tên của cháu.” Amiđan nhiễm trùng vài tuần lễ, Chu Thương Thương mở miệng nói chuyện tiếng giống như con muỗi.

“Chú biết cháu kêu Thương Thương, anh Tống đột nhiên nổi lên đứa con gái, aiz, nói thật, thời gian trước chú còn thực sợ hãi, việc này làm sao lại giống y như phim truyền hình, gọi là cái gì nhỉ , à là Hoàn Quân Minh Châu…” Hà Thiên cười đến sáng lạn, càng nói càng hưng phấn, “Nói thật, anh Tống số mệnh thật đúng là tốt, đột nhiên liền thêm một đứa con gái lớn như vậy…”

Hà Thiên nói đến một nửa phát hiện có chút không đúng, quay đầu vừa thấy, Chu Thương Thương biểu tình bất thường. Hà Thiên này đột nhiên ý thức được mình vừa mới nói có bao nhiêu hồ đồ, cười nhẹ vài tiếng, sau đó câm miệng, nghiêm túc lái xe.

“Đúng rồi, đây là anh Tống bảo chú đưa cho cháu.” Lúc sắp xuống xe, Hà Thiên nhét vào tay cô một cái điện thoại di động, kiểu máy mới của Nokia, nắp trượt, màu lam, kiểu dáng rất vênh váo.

Chu Thương Thương nhận lấy di động bỏ vào trong túi.

Hà Thiên tiếp tục nói: “Bên trong lưu anh Tống, cũng chính là ba… cháu, điện thoại nhà, còn có chú … Có chuyện gì, gọi điện thoại là được.” Dừng một chút, “Biết dùng chưa, đợi xuống xe chú chỉ cho cháu.”

Chu Thương Thương giương mắt: “Không cần, cám ơn.”

“Aiz ai ai, đứa nhỏ này cũng thật khách khí a…”

Quân khu cung cấp cho nhất trung S điều kiện cũng không tốt, khi Hà Thiên mang túi của Chu Thương Thương bước vào, cao thấp trái phải quét một lần, “Nơi này là người ở sao?” Đem cô kéo đến bên cạnh: “Nếu không muốn ở lại đây ngây ngốc mười ngày, chú lập tức chuẩn bị cho cháu giấy chứng nhận?”

Chu Thương Thương lấy túi xách trong tay Hà Thiên: “Cháu thân thể bình thường, cám ơn.”

Hà Thiên nói thầm một câu: “Chú là ý tốt đó thôi.”

Ký túc xá quân khu phá lệ lớn, toàn bộ nữ sinh trong một ban đều chen chúc trong một cái phòng, tổng cộng có hai mươi chiếc giường. Chu Thương Thương nhận chăn mền, chạy đến trải ra chiếu, cô ngủ ở vị trí dựa sát tường nhất, giường ngủ bên cạnh đã để một ít quần áo cùng mấy quyển sách, Chu Thương Thương nhìn sang, sách giáo khoa trung học, đã cũ, hẳn là mượn từ trên đến, con gái chịu khó đọc sách hẳn là thực im lặng, như vậy tốt lắm.

Chu Thương Thương vốn cũng không phải là người thích yên tĩnh, nhưng là từ sau khi Chu Trường An cùng Trương Lâm qua đời, liền không thế nào thích nói chuyện, cũng không biết có cái tật xấu gì hay không, bản thân biết loại trạng thái này có thể không tốt, nếu như bên cạnh là một người thích nói chuyện, cô sợ mình sẽ làm người ta tẻ ngắt.

Lúc cơm chiều, trong ký túc xá vài cô gái đã đánh thành một vòng, sau đó kết bạn đi ăn cơm, nhìn người khác lục tục đều đi rồi, Chu Thương Thương từ trên giường bò xuống dưới, thật cẩn thận, vừa đứng xuống, một cô gái đeo kính cột tóc đuôi ngựa đột nhiên từ ngoài cửa chạy ào lại.

“Bạn còn chưa có đi ăn à.”

Chu Thương Thương: “Sẽ đi.”

“Vậy đi chung đi.”

ăn tin người ta tấp nập, học sinh ăn mặc đồ lính rằn ri ngây ngốc phân không rõ ràng lắm, Chu Thương Thương cùng cô gái mang kính đến căn tin tìm vị trí ngồi xong, nghĩ đến mình còn không biết rõ tên đối phương, ngượng ngùng hỏi: “Bạn tên gì?”

“Trương Thái Nhi.” Vụng trộm nhìn Chu Thương Thương vài lần, “Còn bạn?”

“Thương Thương.”

“Họ?”

Chu Thương Thương cúi đầu, hơi im lặng chút, “Tống.”

“Tống Thương Thương, tên này thật là có chút kỳ quái.” Hơi hơi do dự, tiếp tục đặt câu hỏi, “Người con trai đưa bạn tới là ai vậy, anh bạn sao?”

Thấy bộ dáng Chu Thương Thương không biết trả lời như thế nào, Trương Thái Nhi bỡn cợt nở nụ cười: “Sẽ không phải là bạn trai chứ?”

“Không phải, không phải.” Chu Thương Thương một hơi thở kẹt trong lồng ngực, lắc đầu giải thích nói, “Thân thích đi.”

Trương Thái Nhi hiển nhiên không tin, nhưng mà cũng không tiếp tục truy vấn, cùng Chu Thương Thương một chỗ chọn cơm, lúc ăn cơm lại hỏi một vấn đề muốn biết nhất, ví dụ như: “Bạn trung khảo thi được bao nhiêu điểm?”

“Mình không tham gia thi trung khảo?”

“A?” Trương Thái Nhi nuốt xuống đồ ăn, “Không thể nào.”

Chu Thương Thương có phần không muốn trả lời, chống lại ánh mắt lăng lăng của Trương Thái Nhi, trả lời: “Trong nhà có chút chuyện, nên không tham gia.”

Đối với một học sinh trung học, tưởng tượng không ra còn có chuyện gì so với thi trung khảo quan trọng hơn, Trương Thái Nhi tuy rằng kinh ngạc, cũng không có tiếp tục hỏi tiếp, như vừa mới hiểu ra, cô ấy chỉ biết cô gái trước mắt này là một người có quan hệ.

Buổi tối quy định có tự học, buổi tối đầu tiên trên cơ bản dùng để tự giới thiệu và nói chuyện phiếm lẫn nhau, từng người khoác lác về người và chuyện vênh váo ngút trời từ thời sơ trung.

Nữ sinh cơ bản ngồi ở hàng trước, Chu Thương Thương cùng Trương Thái Nhi đi có vẻ trễ, ở hàng thứ hai tìm hai vị trí. Ngồi ở cuối cùng là một loạt năm sáu nam sinh cao to, trong đó có một người đặc biệt phát triển an vị ở phía sau Trương Thái Nhi.

Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai Chu Thương Thương, Chu Thương Thương quay đầu, đối diện là một khuôn mặt mập mạp nhiều mụn trứng cá.

“Bạn học, bạn lúc trước ở trường sơ trung nào?” Vừa dứt lời, xếp sau nam sinh liền có tiếng cười, trong đó có người nói, “Hoa tử, mày thực không tồi nha, chọn người xinh đẹp nhất xuống tay.”

Chu Thương Thương không nói được một lời quay người lại, Trương Thái Nhi chạm vào cánh tay của cô: “Giá thị trường không tệ nha.”

Mặt sau tiếng cười nói còn không dứt, đoán chừng là cùng một trường sơ trung đi lên, cho nên giễu cợt lẫn nhau không ngại gì.

“Hoa tử a, mày thật đúng là không hiểu chuyện, dù sao cũng phải chờ Hàn ca của chúng ta chọn xong mới ra tay a, gấp như vậy, có phải vừa thấy con gái xinh đẹp đã mất đầu óc…”

“Đừng nói lung tung, tao chỉ bồi dưỡng tình nghĩa bạn học, mọi người là cùng một lớp, phải tương thân tương ái biết không?”

“Ui, còn tương thân tương ái kìa, đối phương làm sao còn không để ý tới mày a, có bản lĩnh mày làm cho bạn học nữ kia nói chuyện với mày coi? Nếu cô ấy nói chuyện với mày, tụi này mới tin ——” một nam sinh khác nói tiếp, “Đúng không, Hàn Tranh?”

Hàn Tranh vỗ bả vai Hoa tử: “Đi thôi, Hoa tử.”

Nam sinh bị kêu là Hoa tử tóc trán cắt mái ngố, đứng lên đi đến vị trí chỗ Chu Thương Thương.

“Hi, bạn vừa mới rồi cũng nghe được đi, xin thương xót, nói vài lời với mình, mình gọi là Hoa Câu, Lưu Đức Hoa – hoa, Hoàng gia câu – câu, từ khoa ngoại ngữ thăng lên, mình thật là học sinh tốt, không giống như bọn họ, điểm thi trung khảo hơn 600 đấy, bạn thì sao, trước kia học khoa nào a, mình đoán khẳng định không phải khoa ngoại ngữ, bằng không xinh đẹp như vậy, mình nhất định gặp qua…”

Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Hoa Câu vài lần, mở miệng nói: “Mình sơ trung không học ở thành phố B.”

Hoa Câu “À ——” một tiếng thật dài, sau đó hướng về phía sau đắc ý, khi còn muốn cùng Chu Thương Thương tiếp tục nói tiếp, bị Trương Thái Nhi một chưởng phủi đi: “Mình nói bạn người này thực không mặt mũi không da à.”

Hoa Câu cũng không giận, nở nụ cười hỏi Trương Thái Nhi: “Bạn học, còn bạn, tên gọi là gì, về sau mọi người đều quen biết mà?”

Trương Thái Nhi nhịn không được, mím miệng, liếc mắt một cái về phía đám nam sinh đang cười vang ở phía sau, bĩu môi: “Một đám mấy người cũng thật đủ đáng ghét.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương