Tầm Hung Sách
-
Quyển 7 - Chương 11: Địa thượng phần (10)
Cửa sau của Lỗ Vương phủ không dễ qua, gia đinh và thị vệ bên trong phủ đã chạy ra ngoài ngăn địch. Tư Mã Phượng không để bọn họ vào mắt, một lòng chỉ muốn xông vào tìm Trì Dạ Bạch và Sương Hoa. Sau lưng truyền đến tiếng Anh Tác vung roi, hắn không rảnh quay đầu lại, cùng A Tứ chạy thẳng về phía trước.
Vốn phòng vệ ở Lỗ Vương phủ sẽ không yếu như vậy, nhưng Lỗ Vương rời phủ đến chỗ quan phủ thành Bồng Dương, bởi vì lò gạch trên núi Cửu Đầu và người thần bí cứu bộ khoái kia đi, để phòng ngừa ngoài ý muốn, đương nhiên hắn sẽ mang đi nhóm người tinh nhuệ nhất. Hiện tại ở trong vương phủ ngoại trừ Vương phi và một đám phụ nữ trẻ em yếu ớt, chỉ còn lực lượng phòng vệ bình thường.
Mà ám vệ mạnh mẽ như đám người tinh nhuệ kia,đang bị Anh Tác dùng Cửu Lăng Xà Cốt Tiên vây khốn, không thoát thân được.
“A Tứ, ngươi vào trước đi!”
“Thiếu gia! Ngươi bịt mũi vào, đừng thở!” A Tứ lấy mấy viên cầu từ trong lòng ra, ném về phía đám đông đang tụ tập trong ngoài cửa sau.
Viên cầu nổ tung, tràn vão mũi mùi bột hạt tiêu.
“A Tứ?!” Tư Mã Phượng không kịp bịt mũi, lập tức bị sặc chảy nước mắt. “Cái, cái gì vậy?!”
“Cam lệnh sử lúc trước làm mấy viên pháo hồ tiêu, ta luôn mang trên người…” A Tứ lướt qua đám người ngã trái ngã phải, đi đầu vọt vào trong vương phủ.
Vương phủ rất lớn, Tư Mã Phượng đã tới vài lần, nhưng chỉ làm khách, cũng không biết cụ thể đường qua lối lại trong phủ. A Tứ thì trước nay chưa từng tới đây, chỉ cắm đầu chạy trước, thấy có gia đinh lao tới thì vung kiếm, đánh ngất đã rồi nói sau. Thị vệ khi ấy đã tụ tập ngoài cửa, đang bị pháo hồ tiêu làm cho nước mắt giàn dụa, Tư Mã Phượng cũng nhanh chóng chuồn vào trong vương phủ.
“Tìm Tiểu Bạch trước đã…”
Hắn kêu lên với bóng dáng của A Tứ. Nhưng còn chưa nói xong, hai người đồng thời ngừng lại.
Có một người đang đứng giữa sân, là Văn Huyền Chu.
Trong tay Văn Huyền Chu cầm kiếm, trầm mặc nhìn chằm chằm hai kẻ vừa xông vào.
Tư Mã Phượng biết người này cực kỳ nguy hiểm, lập tức chắn trước mặt A Tứ, “Tứ, ngươi đến nơi khác tìm, ta ngăn cản y.”
“Một mình ngươi không ngăn được ta, Tư Mã Phượng.” Văn Huyền Chu chậm rãi nói,”Vị kia, ngươi cũng đừng đi.”
A Tứ không thèm để ý đến y, mắt thấy phía trong một cánh cửa truyền ra tiếng ồn ào, lập tức muốn chạy về hướng đó. Ai ngờ vừa mới cất bước, bên tai chợt nghe có tiếng gió vù vù, là Văn Huyền Chu quăng ám khí lại đây.
Thủ pháp ném ám khí của y đơn giản nhưng rất nhanh, trong thời gian ngắn chia làm thượng trung hạ tung ra ba loại ám khí. Tư Mã Phượng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp. May mà A Tứ phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy lên, ám khí bắn vào mặt tường dưới chân.
Nhưng hắn vô lực nhảy cao hơn nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cây châm mảnh đang bay về phía hông mình.
Hai cây châm kia lại không thể chạm vào cơ thể của A Tứ. Mé bên trái đột nhiên bay ra một mảnh góc áo, chắn giữa A Tứ và châm.Châm đâm vào mảnh vải, rồi theo thế đi của mảnh vải, rơi xuống đất.
Trì Dạ Bạch nhảy xuống từ đầu tường. Cổ tay áo hắn thiếu mất một góc.
“Đi vào cảnh cửa đằng sau ta, thẳng qua hai cánh cửa nữa rồi quẹo trái, đi tiếp một lúc lại quẹo trái là đến nơi. Sương Hoa bị giam trong địa lao ở căn phòng hướng nam.” Trì Dạ Bạch nói nhanh với A Tứ,”Mau đi!”
A Tứ không kịp nói lời cảm tạ, xoay người chạy ra ngoài.
Trì Dạ Bạch ngẩng đầu, trông thấy tầm mắt của Tư Mã Phượng.
“Không sao.” Hắn bình tĩnh nói, “Lỗ Vương phủ cũng chỉ như thế, không một ai phát hiện ta ẩn nấp bên trong.”
“…Là kỹ năng theo dõi của Trì đương gia thần diệu, Văn mỗ bội phục.”Văn Huyền Chu cắn răng cười nói, “Không hổ Là Ưng Bối Xá nổi danh trên giang hồ từ lâu.”
Vì chỗ này có ba người nhìn qua rất không dễ chọc, gia đinh và thị vệ trong vương phủ, nhất thời không dám tiến lên, tất cả đều giơ kiếm chạy xung quanh.
“Đi bảo vệ Vương phi.” Văn Huyền Chu nói, “Có người tiến vào, tuyệt đối không để cho hắn uy hiếp Vương phi.”
Trì Dạ Bạch đang định nói mình không uy hiếp nữ nhân, nhưng nhớ đến A Tứ và Tư Mã Phượng, Tư Mã Phượng…Hắn không dám cam đoan.
Tư Mã Phượng coi như không nghe thấy Văn Huyền Chu nói gì, đi vài bước đến bên cạnh Trì Dạ Bạch.
“…Ngươi đừng lại đây.” Trì Dạ Bạch ý bảo hắn chú ý Văn Huyền Chu, “Ngươi ta hẳn là tiền hậu giáp kích.”
“Ngươi thật sự không sao chứ?” Tư Mã Phượng hỏi.
Trì Dạ Bạch chịu đựng suy nghĩ linh tinh của hắn, dưới chân bật nhẹ lên, linh hoạt lộn nhào, đến sau lưng Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu trong lòng biết hôm nay không tốt, cho nên vẫn cẩn thận nắm chuôi kiếm, không tuỳ tiện xuất thủ.
“Hai đánh một, không phải hành vi của người giang hồ.” Y cao giọng nói, “Trì đương gia và Tư Mã gia chủ là hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, thế nhưng cũng làm chuyện lấy nhiều thắng ít, cậy mạnh khinh yếu?”
Y vừa dứt lời, trên đầu tường bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lanh lảnh: “Ha ha ha ha ha! Con chuột nhắt nhà ngươi, cũng xứng cùng ta đàm luận cái gì là hành vi của người giang hồ?!”
Văn Huyền Chu sắc mặt trắng nhợt: không phải hai đánh một, mà là ba đánh một?!
Trong lúc sợ sệt, Anh Tác đã trèo tường tiến vào. Dưới váy nàng có vết máu, một tay vung vẩy Cửu Lăng Xà Cốt Tiên nặng nề vù vù thành tiếng.
“Nương!” Trì Dạ Bạch không ngờ nàng sẽ tới đây, giật mình kinh ngạc.
Anh Tác so với đám Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng ăn gạo nhiều hơn hai mươi năm, trước khi kết hôn nàng cũng từng một mình hành tẩu giang hồ,sau khi gả cho Trì Tinh Kiếm lại cùng hắn lo liệu mọi chuyện của Ưng Bối Xá, đi mòn gót các nơi trong võ lâm, kinh nghiệm đối địch phong phú hơn hai vị thiếu hiệp tuổi trẻ nhiều lắm.Hơn nữa nàng am hiểu dùng roi nhất, Cửu Lăng Xà Cốt Tiên lại là vũ khí cực kỳ lợi hại, cho nên rất nhanh đã giải quyết xong đám ám vệ bên ngoài.
Bây giờ không phải lúc hàn huyên. Anh Tác nhìn từ trên xuống dưới Trì Dạ Bạch, thấy hắn ngoại trừ cổ tay áo thiếu mất một góc cũng không có vấn đề gì, âm thầm thở phào.
“Nương, nương và A Tứ đi cứu Sương Hoa đi.” Trì Dạ Bạch nhắc lại đường đi, “Hắn đã xuất phát rồi.”
“Sương Hoa là ai?” Anh Tác hỏi.
Nàng miệng nói chuyện, tay đột nhiên lại vung roi lên, vụt thẳng về phía Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu vẫn cảnh giới vũ khí của nàng, bất đắc dĩ lắc mình né tránh. Nhưng Xà Cốt Tiên thế đi quái dị, khi y lùi lại đã linh hoạt rạch nát ống tay áo y.
Ám khí cực độc rơi xuống đất, còn loé lam quang.
Anh Tác hai mắt trợn lên, nghĩ rằng thằng nhãi này lại nhân lúc mình nói chuyện với con trai mà ám toán, tức giận đến tay cầm roi run rẩy, vung thẳng về phía mặt Văn Huyền Chu.
Mũi roi thế tới rào rạt, phía sau Văn Huyền Chu chính là vách tường, tránh cũng không thể tránh, cả người hoàn toàn bị bao phủ dưới bóng roi. Đột nhiên y giương tay, chộp lấy mũi roi, quay nhanh hai vòng, giữ roi trong tay.
Vốn y cho rằng đây chỉ là xà tiên bình thường, nhưng thân roi vừa tới tay, liền động tới gờ sắt thô ráp bên trên.
Một tiếng không ổn còn chưa kịp nói ra, y nghe thấy Anh Tác cười, cổ tay khẽ chuyển, roi vốn quấn trên tay y tựa như có sự sống, gờ sắt nổi lên, chà xát trên da thịt y.
“A a a!” Văn Huyền Chu bị cơn đau doạ sợ, buông lỏng tay.
Xà Cốt Tiên được Anh Tác rút về, mũi roi lại nhếch lên, ở trên mặt Văn Huyền Chu thậm chí cả trên eo y lột xuống một tầng da thịt.
Trì Dạ Bạch sống cùng Anh Tác hơn hai chục năm, đây là lần đầu tiên thấy Anh Tác đánh người khác hung hăng như vậy. Cửu Lăng Xà Cốt Tiên là vũ khí mới của nương hắn, hắn chưa từng trông thấy bao giờ, nhất thời có phần ngây người. Mà Tư Mã Phượng đã từng hưởng thụ uy lực của Cửu Lăng Xà Cốt Tiên – tuy rằng khi ấy còn chưa hoàn toàn, không khỏi lùi ra sau hai bước, cách xa roi, cùng với Anh Tác.
“Con trai, trừng ác dương thiện, mặc kệ người nhiều người ít.” Anh Tác thu roi lại cầm trong tay, “Về phần mạnh yếu….Y giết người hoặc khi xúi giục người khác giết người, cho tới nay chưa từng nghĩ tới phụ nữ và trẻ em, đều là những người yếu hơn y nhiều lắm! Đừng nói đạo lý với kẻ ác, khi y làm việc ác cũng không nói đạo lý với người ta.”
Trì Dạ Bạch liên tục gật đầu: “Vâng.”
Anh Tác thấy Văn Huyền Chu ôm nửa bên mặt run rẩy trên đất, biết Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng liên thủ không thành vấn đề, không nhiều lời nữa, chạy nhanh theo hướng con đường mà Trì Dạ Bạch đã chỉ.
A Tứ xuất phát sớm hơn một chút, nhưng tìm đường cũng tốn thời gian. Anh Tác nhảy lên nóc nhà nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy được A Tứ.
“A Tứ!” Nàng vượt qua A Tứ, “Sương Hoa là ai?”
A Tứ giật mình, quay đầu lại nhìn, nhận ra là người quen mới thờ phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ vào căn phòng hướng nam trong viện: “Trì đương gia nói Sương Hoa cô nương bị nhốt ở đây…”
Dứt lời liền tiến lên một cước đá văng cửa gỗ.
Cửa vào địa lao ngay trên mặt đất, tuy bị che giấu, nhưng mơ hồ lộ ra chút ánh sáng. A Tứ và Anh Tác đồng thời dưới tiếng người huyên náo xung quanh,nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng cười của nam nhân.
A Tứ ánh mắt đỏ lên, lập tức mở cửa muốn đi xuống.
Anh Tác kéo hắn lại.
“Tứ à, ngươi đừng đi.” Anh Tác kéo hắn qua một bên, “Ngươi không thể đi.”
“Bá mẫu, Sương Hoa nàng…” A Tứ giãy không thoát, gấp đến độ nói không có thứ tự, “Không phải loại đó….Nàng đặc biệt…”
“Ta hiểu ngươi muốn nói gì.” Anh Tác an ủi hắn nói, “Nhưng ngươi đừng đi xuống, bá mẫu nhất định mang nàng toàn vẹn ra ngoài.”
Nàng thoáng khựng lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi là nam tử, ngươi đừng nhìn.”
A Tứ trầm mặc gật đầu. Hắn nhìn Anh Tác kích động tiến vào trong địa lao, nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng động. Hắn đứng ở góc tường, nắm tay siết chặt.
Anh Tác xuống dưới rồi đi lên, chỉ qua một lát, nhưng A Tứ lại cảm thấy như đã qua mấy canh giờ.
Nàng cõng Sương Hoa, cẩn thận băng qua thang lầu nhỏ hẹp. Nhìn về phía A Tứ, Anh Tác nhíu mày nói: “Ở bên ngoài gặp những kẻ như thế này ta chưa từng hạ sát thủ, nhưng….rất ghê tởm, ta đã giết hai người, còn lại hẳn cũng bị trọng thương.”
A Tứ không nghe rõ nàng đang nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào Sương Hoa.
Trên người Sương Hoa khoác áo của Anh Tác, cặp mắt nửa mở, như trông thấy A Tứ, hoặc là không.
“Nàng thế nào?” A Tứ theo sát bên cạnh Anh Tác, khom lưng, vẫn luôn nhìn vào mắt Sương Hoa.
“Mấy tên này tựa hồ biết nàng là hồng nhân trước mắt Lỗ Vương, không dám thật sự xuống tay cưỡng ép, nhưng quần áo đã cởi ra…”
“Không phải, ta là hỏi, nàng không sao chứ?” A Tứ nhẹ giọng nói, “Nàng dường như…..không nhận ra ta?”
Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy Sương Hoa trên lưng Anh Tác há miệng thở dốc, phát ra giọng nói suy yếu: “Ta nhận ra ngươi….A Tứ.”
Trái tim lơ lửng của A Tứ, rốt cuộc trở về vị trí cũ.
Hắn muốn nắm tay Sương Hoa, nhưng lại không dám. Muốn nói với Anh Tác để mình cõng, lại sợ Sương Hoa không thoải mái, do dự nửa ngày, cuối cùng đánh bạo sửa sang lại mấy lọn tóc hỗn loạn trên mặt Sương Hoa.
Anh Tác quay đầu lại nói: “Ta mang cô nương này về nhà đã, xem bệnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Đi đi, đi tìm Trì Dạ Bạch và Tư Mã.”
Nàng nói xong, như nhớ tới cái gì, vươn một tay từ trong lòng ngực lấy ra một cây trâm bạc, đưa tới trước mắt Sương Hoa.
“Là của ngươi sao?” Anh Tác dịu dàng nói, “Cây trâm này ngươi cầm trong tay, ta thấy trên mặt của hai kẻ có lỗ máu, là ngươi dùng nó đâm phải không?”
Sương Hoa nhìn chằm chằm cây trâm bạch trắng trong thuần khiết kia một lát, thấp giọng nói: “Là của ta.”
“Còn muốn sao?” Anh tác hỏi. Mũi nhọn của cây trâm dính máu, vết máu ngưng kết ở hoa văn hoa sáu cánh trên thân trâm.
“Bỏ đi.” Sương Hoa cau mày thấp giọng nói, “Cũng không biết là ai tặng, đã ô uế.”
A Tứ sửng sốt, quay đầu nhìn Sương Hoa: “…Ngươi không nhớ là ai tặng?”
“Ừm…” Sương Hoa nhắm mắt lại, dường như hoảng hốt, lại như sợ sệt, “Người ấy, đâm vào đầu ta một cái châm. Châm rút ra rồi, nhưng có một số việc, ta không nhớ ra nữa…Ngươi là A Tứ, nhưng vị đại tỷ này, ta không biết là ai.”
Anh Tác cõng nàng, dưới chân vững bước như cũ. Nghe được lời Sương Hoa nói, nàng cười bảo: “Ngươi không biết ta cũng đúng, ta là mẫu thân của Trì Dạ Bạch.”
Sương Hoa đang định lên tiếng, A Tứ lại cầm lấy cây trâm từ tay Anh Tác, do dự hỏi lại một lần: “Sương Hoa cô nương, ngươi thật sự không nhớ là ai tặng?”
“Phải…” Sương Hoa miễn cưỡng mở to mắt nhìn cây trâm, chần chờ nói, “Là thiếu gia ngươi tặng sao?”
A Tứ nắm chặt cây trâm trong tay, thấp giọng đáp không phải.
Hắn cười cười trấn an Sương Hoa, nhét cây trâm vào trong ngực mình: “Không nhớ ra cũng không sao, ngươi bình an là được.”
Sương Hoa dường như cũng không buồn để ý, vô lực tựa đầu lên vai Anh Tác: “Vậy cái người Trì gì đó…là ai”
“Sương Hoa….Hẳn là đã chết rồi đi?” Thấy Anh tác rời đi, Văn Huyền Chu quỳ rạp trên đất, cười ra tiếng, “Tra tấn một nữ nhân có rất nhiều cách, mà cái nàng trải qua, lại là vừa sung sướng vừa đau – á!”
Y há to miệng, giống như một con cá mắc cạn giãy dụa trên đất.
Kiếm của Tư Mã Phượng xuyên qua bả vai y, đâm sâu vào bùn đất dưới thân y, đóng đinh y tại chỗ.
Văn Huyền Chu thở hổn hển, nghẹn giọng nói: “Kỳ thật….Các ngươi bắt ta, có ích gì đâu?”
Y gian nan ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Mã Phượng: “Ta giết ai sao…Các ngươi căn cứ vào đâu…Chẳng qua, chẳng qua là nói mấy câu với hung thủ mà thôi, ta làm sai cái gì?”
Không đợi Tư Mã Phượng mở miệng, y lại nói tiếp: “Các ngươi điều tra vụ án….Không bằng chứng….còn tự xưng là hình danh thế gia cái gì, thật buồn cười…”
Y ho ra mấy ngụm máu, chịu đựng đau đớn trên mặt và tay,lớn tiếng cười rộ lên.
Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng hai mặt nhìn nhau.
Văn Huyền Chu nói có lý.
Nhưng Tư Mã Phượng lại gảy gảy chuôi kiếm, thấy Văn Huyền Chu đau đến cả người run rẩy, vì thế cũng nhẹ giọng mở miệng: “Văn tiên sinh, ngươi lầm một việc.”
Văn Huyền Chu đau đến hút khí, miễn cưỡng vực dậy tinh thần lắng nghe.
“Những gì ngươi nói là quy của phá án của quan phủ, là quy củ phá án của chúng ta. Nhưng hiện tại chúng ta không thảo luận với ngươi chuyện này. Ngươi là người giang hồ, ta và Tiểu Bạch cũng là người giang hồ, người giang hồ muốn báo thù giải hận, không cần phải tra vụ án gì cả.”
Trì Dạ Bạch cảm thấy khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Văn Huyền Chu rất buồn nôn, liền đứng cách xa nơi đó. Hắn nghe thấy Tư Mã Phượng nói như vậy, có chút kinh ngạc, lại cảm thấy có hơi buồn cười. Hơn nữa ai kia còn quay đầu lại lộ ra vẻ mặt lấy lòng cầu khích lệ với hắn, hắn không khỏi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Văn Huyền Chu quỳ rạp trên đất, không thể động đậy, ngay cả tiếng cười cũng dần dần biến mất.
Đúng vậy, Tư Mã Phượng sao có thể là người nói quy củ được. Y hung hăng thầm nghĩ, trẻ con xen lẫn đàn ông, vốn đã rời bỏ thiên lý luân thường, chẳng lẽ còn trông cậy hắn tuân thủ giang hồ quy tắc với ngươi? Người giang hồ, chính trực một chút, có quyền thế một chút, hai chữ “đạo lý” lật tới lật lui, dù sao cũng là bọn họ có lý.
Đau đớn từ cánh tay, bả vai và trên mặt tiến vào trong xương y, hút đi sức lực của y. Cây roi của Anh Tác thật độc,kiếm của Tư Mã Phượng cũng không chút khách khí.Nhưng trải qua cơn đau mãnh liệt nhất, Văn Huyền Chu dần dần phục hồi lại tinh thần.
Tư Mã Phượng đang nói dối.
Đột nhiên y nghĩ tới một điểm mấu chốt: Tư Mã thế gia và Ưng Bối Xá nếu đã theo dõi Lỗ Vương từ lâu, như vậy đương nhiên cũng biết người sau lưng mình chắc chắn là Lỗ Vương. Ưng Bối Xá vì sưu tập tin tức chú ý tới Thần Ưng Doanh còn có thể hiểu được, nhưng Tư Mã thế gia tại sao lại quan tâm tới Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách – nhất định là vì triều đình gợi ý, bọn họ mới có thể cuốn vào trong vụ án không hề liên quan tới mình này.
Nếu là triều đình gợi ý, như vậy chết một mình Văn Huyền Chu là không đủ – thậm chí Văn Huyền Chu cũng không được chết. Chỉ cần y chưa nói ra âm mưu của Lỗ Vương phía sau mình, âm mưu tới trình độ nào, y chắc chắn sẽ không chết.
Nhưng lập tức y lại nhớ ra, hiện tại Lỗ Vương đến quan phủ. Quan phủ ngược lại là an toàn, bởi vì đương kim thiên tử năm đó cũng từng vì Thần Ưng Doanh của lão Lỗ Vương vận chuyển tài vật, chuyện bí mất và dơ bẩn như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để lộ ra bên ngoài.
Văn Huyền Chu càng đau đớn, suy nghĩ càng mau.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, y đã biết mình sẽ không chết, sẽ không chết dưới cái gọi là quy củ giang hồ. Y nhất định còn sống, bởi vì triều đình, bởi vì đương kim hoàng thượng, còn cần từ chỗ y đào ra nhiều chuyện khác, đào ra mục đích của Lỗ Vương.
Lỗ Vương đang mưu phản sao? Lỗ Vương xây dựng lại Thần Ưng Doanh, giống với phụ thân hắn, mưu toan thành lập một đội quân đặc biệt hoàn toàn chịu khống chế của mình- giống nhưng cũng không giống, tất cả đều dựa vào một câu của Văn Huyền Chu.
Y càng nghĩ càng vui mừng.
Mình quả nhiên vẫn điều khiển hết thảy: ngoài sống chết của bản thân, còn có sống chết của Lỗ Vương, thậm chí còn có sống chết của Tư Mã Lương Nhân, Tư Mã Phượng.
Tất cả đều ở trên đầu lưỡi của Văn Huyền Chu y!
Y cực kỳ vui vẻ, cảm giác phẫn nộ và thất bại lúc trước biến mất, ngay cả đau đớn trên vai cũng không thể ngăn cản y cười ha hả.
Tư Mã Phượng đang cùng Trì Dạ Bạch liếc mắt trao đổi ngầm với nhau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Văn Huyền Chu, đều giật mình.
“Điểm huyệt đi.” Trì Dạ Bạch cau mày nói, “Khó nghe.”
Tư Mã Phượng nhanh nhẹn điểm huyệt đạo của Văn Huyền Chu.
“Mang y về sao?” Tư Mã Phượng hỏi, “Mang về nhà ta, hay là nơi khác?”
Trì Dạ Bạch suy nghĩ, mở miệng nói: “Trực tiếp giao cho Thẩm Chính Nghĩa đi.”
Tư Mã Phượng sửng sốt: “Giao cho quan phủ?”
Trì Dạ Bạch cười nói: “Nếu ta nghĩ không sai, cha ngươi hiện tại nhất định đã chạy tới quan phủ. Triểu đình uỷ thác Tư Mã thế gia điều tra Thần Ưng Sách, nhưng chuyện cơ mật như Thần Ưng Sách, cho dù tra ra hay không ra, đều rất nguy hiểm.”
Tư Mã Phượng hiểu được: “Cha ta đến quan phủ, là vì cứu người nhà chúng ta – cứu như thế nào?”
“Vậy thì phải xem ông ấy nói chuyện này thế nào với đệ đệ của Thẩm Quang Minh.” Trì Dạ Bạch đáp.
Văn Huyền Chu không phát ra được tiếng nói, đáy lòng lại sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Tư Mã Lương Nhân tựa hồ trước nay không nằm trong kế hoạch của y, cho tới nay cũng không chịu sự khống chế của y.
Mà lúc này, Tư Mã Lương Nhân đang ghìm ngựa trước cửa quan phủ.
Ông một đường lao nhanh tới đây, vừa hay bắt gặp quan lão gia lên ngựa đang định rời đi, hai người đối mặt nhau.
“Thẩm đại nhân, tiểu dân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Tư Mã Lương Nhân nhớ rõ vị Thầm Chính Nghĩa Thẩm đại nhân này tựa hồ là người quen của Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch. Hai người có quan hệ vô cùng tốt với huynh trưởng của Thẩm đại nhân, nhưng Thẩm đại nhân lại bảo thủ đến gần như chất phác, bởi vì hai người có quan hệ tốt với huynh trưởng, nên không mấy qua lại với hai nhà. Tư Mã Lương Nhân cảm thấy người này thuộc chính phái, tuy cứng nhắc, nhưng cứng nhắc có chỗ tốt của cứng nhắc, ông thích giao tiếp với người chất phác chính trực.
“Trở về rồi nói sau, Tư Mã đại hiệp.” Thầm Chính Nghĩa trên lưng ngựa vội vàng chắp tay, “Lò gạch trên núi Cửu Đầu xảy ra chuyện, ta đang định lên xem thử. Chuyện của ngươi không bằng chuyện khẩn yếu này.”
“Đại nhân, chuyện ta muốn bẩm báo với ngươi, vừa hay có liên quan rất lớn tới vụ việc liên tiếp xảy ra thương vong ở lò gạch trên núi Cửu Đầu.” Tư Mã Lương Nhân mỉm cười nói, “Ta nói ngắn gọn, xin đại nhân dừng bước đã.”
Vốn phòng vệ ở Lỗ Vương phủ sẽ không yếu như vậy, nhưng Lỗ Vương rời phủ đến chỗ quan phủ thành Bồng Dương, bởi vì lò gạch trên núi Cửu Đầu và người thần bí cứu bộ khoái kia đi, để phòng ngừa ngoài ý muốn, đương nhiên hắn sẽ mang đi nhóm người tinh nhuệ nhất. Hiện tại ở trong vương phủ ngoại trừ Vương phi và một đám phụ nữ trẻ em yếu ớt, chỉ còn lực lượng phòng vệ bình thường.
Mà ám vệ mạnh mẽ như đám người tinh nhuệ kia,đang bị Anh Tác dùng Cửu Lăng Xà Cốt Tiên vây khốn, không thoát thân được.
“A Tứ, ngươi vào trước đi!”
“Thiếu gia! Ngươi bịt mũi vào, đừng thở!” A Tứ lấy mấy viên cầu từ trong lòng ra, ném về phía đám đông đang tụ tập trong ngoài cửa sau.
Viên cầu nổ tung, tràn vão mũi mùi bột hạt tiêu.
“A Tứ?!” Tư Mã Phượng không kịp bịt mũi, lập tức bị sặc chảy nước mắt. “Cái, cái gì vậy?!”
“Cam lệnh sử lúc trước làm mấy viên pháo hồ tiêu, ta luôn mang trên người…” A Tứ lướt qua đám người ngã trái ngã phải, đi đầu vọt vào trong vương phủ.
Vương phủ rất lớn, Tư Mã Phượng đã tới vài lần, nhưng chỉ làm khách, cũng không biết cụ thể đường qua lối lại trong phủ. A Tứ thì trước nay chưa từng tới đây, chỉ cắm đầu chạy trước, thấy có gia đinh lao tới thì vung kiếm, đánh ngất đã rồi nói sau. Thị vệ khi ấy đã tụ tập ngoài cửa, đang bị pháo hồ tiêu làm cho nước mắt giàn dụa, Tư Mã Phượng cũng nhanh chóng chuồn vào trong vương phủ.
“Tìm Tiểu Bạch trước đã…”
Hắn kêu lên với bóng dáng của A Tứ. Nhưng còn chưa nói xong, hai người đồng thời ngừng lại.
Có một người đang đứng giữa sân, là Văn Huyền Chu.
Trong tay Văn Huyền Chu cầm kiếm, trầm mặc nhìn chằm chằm hai kẻ vừa xông vào.
Tư Mã Phượng biết người này cực kỳ nguy hiểm, lập tức chắn trước mặt A Tứ, “Tứ, ngươi đến nơi khác tìm, ta ngăn cản y.”
“Một mình ngươi không ngăn được ta, Tư Mã Phượng.” Văn Huyền Chu chậm rãi nói,”Vị kia, ngươi cũng đừng đi.”
A Tứ không thèm để ý đến y, mắt thấy phía trong một cánh cửa truyền ra tiếng ồn ào, lập tức muốn chạy về hướng đó. Ai ngờ vừa mới cất bước, bên tai chợt nghe có tiếng gió vù vù, là Văn Huyền Chu quăng ám khí lại đây.
Thủ pháp ném ám khí của y đơn giản nhưng rất nhanh, trong thời gian ngắn chia làm thượng trung hạ tung ra ba loại ám khí. Tư Mã Phượng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp. May mà A Tứ phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy lên, ám khí bắn vào mặt tường dưới chân.
Nhưng hắn vô lực nhảy cao hơn nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cây châm mảnh đang bay về phía hông mình.
Hai cây châm kia lại không thể chạm vào cơ thể của A Tứ. Mé bên trái đột nhiên bay ra một mảnh góc áo, chắn giữa A Tứ và châm.Châm đâm vào mảnh vải, rồi theo thế đi của mảnh vải, rơi xuống đất.
Trì Dạ Bạch nhảy xuống từ đầu tường. Cổ tay áo hắn thiếu mất một góc.
“Đi vào cảnh cửa đằng sau ta, thẳng qua hai cánh cửa nữa rồi quẹo trái, đi tiếp một lúc lại quẹo trái là đến nơi. Sương Hoa bị giam trong địa lao ở căn phòng hướng nam.” Trì Dạ Bạch nói nhanh với A Tứ,”Mau đi!”
A Tứ không kịp nói lời cảm tạ, xoay người chạy ra ngoài.
Trì Dạ Bạch ngẩng đầu, trông thấy tầm mắt của Tư Mã Phượng.
“Không sao.” Hắn bình tĩnh nói, “Lỗ Vương phủ cũng chỉ như thế, không một ai phát hiện ta ẩn nấp bên trong.”
“…Là kỹ năng theo dõi của Trì đương gia thần diệu, Văn mỗ bội phục.”Văn Huyền Chu cắn răng cười nói, “Không hổ Là Ưng Bối Xá nổi danh trên giang hồ từ lâu.”
Vì chỗ này có ba người nhìn qua rất không dễ chọc, gia đinh và thị vệ trong vương phủ, nhất thời không dám tiến lên, tất cả đều giơ kiếm chạy xung quanh.
“Đi bảo vệ Vương phi.” Văn Huyền Chu nói, “Có người tiến vào, tuyệt đối không để cho hắn uy hiếp Vương phi.”
Trì Dạ Bạch đang định nói mình không uy hiếp nữ nhân, nhưng nhớ đến A Tứ và Tư Mã Phượng, Tư Mã Phượng…Hắn không dám cam đoan.
Tư Mã Phượng coi như không nghe thấy Văn Huyền Chu nói gì, đi vài bước đến bên cạnh Trì Dạ Bạch.
“…Ngươi đừng lại đây.” Trì Dạ Bạch ý bảo hắn chú ý Văn Huyền Chu, “Ngươi ta hẳn là tiền hậu giáp kích.”
“Ngươi thật sự không sao chứ?” Tư Mã Phượng hỏi.
Trì Dạ Bạch chịu đựng suy nghĩ linh tinh của hắn, dưới chân bật nhẹ lên, linh hoạt lộn nhào, đến sau lưng Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu trong lòng biết hôm nay không tốt, cho nên vẫn cẩn thận nắm chuôi kiếm, không tuỳ tiện xuất thủ.
“Hai đánh một, không phải hành vi của người giang hồ.” Y cao giọng nói, “Trì đương gia và Tư Mã gia chủ là hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, thế nhưng cũng làm chuyện lấy nhiều thắng ít, cậy mạnh khinh yếu?”
Y vừa dứt lời, trên đầu tường bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lanh lảnh: “Ha ha ha ha ha! Con chuột nhắt nhà ngươi, cũng xứng cùng ta đàm luận cái gì là hành vi của người giang hồ?!”
Văn Huyền Chu sắc mặt trắng nhợt: không phải hai đánh một, mà là ba đánh một?!
Trong lúc sợ sệt, Anh Tác đã trèo tường tiến vào. Dưới váy nàng có vết máu, một tay vung vẩy Cửu Lăng Xà Cốt Tiên nặng nề vù vù thành tiếng.
“Nương!” Trì Dạ Bạch không ngờ nàng sẽ tới đây, giật mình kinh ngạc.
Anh Tác so với đám Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng ăn gạo nhiều hơn hai mươi năm, trước khi kết hôn nàng cũng từng một mình hành tẩu giang hồ,sau khi gả cho Trì Tinh Kiếm lại cùng hắn lo liệu mọi chuyện của Ưng Bối Xá, đi mòn gót các nơi trong võ lâm, kinh nghiệm đối địch phong phú hơn hai vị thiếu hiệp tuổi trẻ nhiều lắm.Hơn nữa nàng am hiểu dùng roi nhất, Cửu Lăng Xà Cốt Tiên lại là vũ khí cực kỳ lợi hại, cho nên rất nhanh đã giải quyết xong đám ám vệ bên ngoài.
Bây giờ không phải lúc hàn huyên. Anh Tác nhìn từ trên xuống dưới Trì Dạ Bạch, thấy hắn ngoại trừ cổ tay áo thiếu mất một góc cũng không có vấn đề gì, âm thầm thở phào.
“Nương, nương và A Tứ đi cứu Sương Hoa đi.” Trì Dạ Bạch nhắc lại đường đi, “Hắn đã xuất phát rồi.”
“Sương Hoa là ai?” Anh Tác hỏi.
Nàng miệng nói chuyện, tay đột nhiên lại vung roi lên, vụt thẳng về phía Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu vẫn cảnh giới vũ khí của nàng, bất đắc dĩ lắc mình né tránh. Nhưng Xà Cốt Tiên thế đi quái dị, khi y lùi lại đã linh hoạt rạch nát ống tay áo y.
Ám khí cực độc rơi xuống đất, còn loé lam quang.
Anh Tác hai mắt trợn lên, nghĩ rằng thằng nhãi này lại nhân lúc mình nói chuyện với con trai mà ám toán, tức giận đến tay cầm roi run rẩy, vung thẳng về phía mặt Văn Huyền Chu.
Mũi roi thế tới rào rạt, phía sau Văn Huyền Chu chính là vách tường, tránh cũng không thể tránh, cả người hoàn toàn bị bao phủ dưới bóng roi. Đột nhiên y giương tay, chộp lấy mũi roi, quay nhanh hai vòng, giữ roi trong tay.
Vốn y cho rằng đây chỉ là xà tiên bình thường, nhưng thân roi vừa tới tay, liền động tới gờ sắt thô ráp bên trên.
Một tiếng không ổn còn chưa kịp nói ra, y nghe thấy Anh Tác cười, cổ tay khẽ chuyển, roi vốn quấn trên tay y tựa như có sự sống, gờ sắt nổi lên, chà xát trên da thịt y.
“A a a!” Văn Huyền Chu bị cơn đau doạ sợ, buông lỏng tay.
Xà Cốt Tiên được Anh Tác rút về, mũi roi lại nhếch lên, ở trên mặt Văn Huyền Chu thậm chí cả trên eo y lột xuống một tầng da thịt.
Trì Dạ Bạch sống cùng Anh Tác hơn hai chục năm, đây là lần đầu tiên thấy Anh Tác đánh người khác hung hăng như vậy. Cửu Lăng Xà Cốt Tiên là vũ khí mới của nương hắn, hắn chưa từng trông thấy bao giờ, nhất thời có phần ngây người. Mà Tư Mã Phượng đã từng hưởng thụ uy lực của Cửu Lăng Xà Cốt Tiên – tuy rằng khi ấy còn chưa hoàn toàn, không khỏi lùi ra sau hai bước, cách xa roi, cùng với Anh Tác.
“Con trai, trừng ác dương thiện, mặc kệ người nhiều người ít.” Anh Tác thu roi lại cầm trong tay, “Về phần mạnh yếu….Y giết người hoặc khi xúi giục người khác giết người, cho tới nay chưa từng nghĩ tới phụ nữ và trẻ em, đều là những người yếu hơn y nhiều lắm! Đừng nói đạo lý với kẻ ác, khi y làm việc ác cũng không nói đạo lý với người ta.”
Trì Dạ Bạch liên tục gật đầu: “Vâng.”
Anh Tác thấy Văn Huyền Chu ôm nửa bên mặt run rẩy trên đất, biết Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng liên thủ không thành vấn đề, không nhiều lời nữa, chạy nhanh theo hướng con đường mà Trì Dạ Bạch đã chỉ.
A Tứ xuất phát sớm hơn một chút, nhưng tìm đường cũng tốn thời gian. Anh Tác nhảy lên nóc nhà nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy được A Tứ.
“A Tứ!” Nàng vượt qua A Tứ, “Sương Hoa là ai?”
A Tứ giật mình, quay đầu lại nhìn, nhận ra là người quen mới thờ phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ vào căn phòng hướng nam trong viện: “Trì đương gia nói Sương Hoa cô nương bị nhốt ở đây…”
Dứt lời liền tiến lên một cước đá văng cửa gỗ.
Cửa vào địa lao ngay trên mặt đất, tuy bị che giấu, nhưng mơ hồ lộ ra chút ánh sáng. A Tứ và Anh Tác đồng thời dưới tiếng người huyên náo xung quanh,nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng cười của nam nhân.
A Tứ ánh mắt đỏ lên, lập tức mở cửa muốn đi xuống.
Anh Tác kéo hắn lại.
“Tứ à, ngươi đừng đi.” Anh Tác kéo hắn qua một bên, “Ngươi không thể đi.”
“Bá mẫu, Sương Hoa nàng…” A Tứ giãy không thoát, gấp đến độ nói không có thứ tự, “Không phải loại đó….Nàng đặc biệt…”
“Ta hiểu ngươi muốn nói gì.” Anh Tác an ủi hắn nói, “Nhưng ngươi đừng đi xuống, bá mẫu nhất định mang nàng toàn vẹn ra ngoài.”
Nàng thoáng khựng lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi là nam tử, ngươi đừng nhìn.”
A Tứ trầm mặc gật đầu. Hắn nhìn Anh Tác kích động tiến vào trong địa lao, nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng động. Hắn đứng ở góc tường, nắm tay siết chặt.
Anh Tác xuống dưới rồi đi lên, chỉ qua một lát, nhưng A Tứ lại cảm thấy như đã qua mấy canh giờ.
Nàng cõng Sương Hoa, cẩn thận băng qua thang lầu nhỏ hẹp. Nhìn về phía A Tứ, Anh Tác nhíu mày nói: “Ở bên ngoài gặp những kẻ như thế này ta chưa từng hạ sát thủ, nhưng….rất ghê tởm, ta đã giết hai người, còn lại hẳn cũng bị trọng thương.”
A Tứ không nghe rõ nàng đang nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào Sương Hoa.
Trên người Sương Hoa khoác áo của Anh Tác, cặp mắt nửa mở, như trông thấy A Tứ, hoặc là không.
“Nàng thế nào?” A Tứ theo sát bên cạnh Anh Tác, khom lưng, vẫn luôn nhìn vào mắt Sương Hoa.
“Mấy tên này tựa hồ biết nàng là hồng nhân trước mắt Lỗ Vương, không dám thật sự xuống tay cưỡng ép, nhưng quần áo đã cởi ra…”
“Không phải, ta là hỏi, nàng không sao chứ?” A Tứ nhẹ giọng nói, “Nàng dường như…..không nhận ra ta?”
Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy Sương Hoa trên lưng Anh Tác há miệng thở dốc, phát ra giọng nói suy yếu: “Ta nhận ra ngươi….A Tứ.”
Trái tim lơ lửng của A Tứ, rốt cuộc trở về vị trí cũ.
Hắn muốn nắm tay Sương Hoa, nhưng lại không dám. Muốn nói với Anh Tác để mình cõng, lại sợ Sương Hoa không thoải mái, do dự nửa ngày, cuối cùng đánh bạo sửa sang lại mấy lọn tóc hỗn loạn trên mặt Sương Hoa.
Anh Tác quay đầu lại nói: “Ta mang cô nương này về nhà đã, xem bệnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Đi đi, đi tìm Trì Dạ Bạch và Tư Mã.”
Nàng nói xong, như nhớ tới cái gì, vươn một tay từ trong lòng ngực lấy ra một cây trâm bạc, đưa tới trước mắt Sương Hoa.
“Là của ngươi sao?” Anh Tác dịu dàng nói, “Cây trâm này ngươi cầm trong tay, ta thấy trên mặt của hai kẻ có lỗ máu, là ngươi dùng nó đâm phải không?”
Sương Hoa nhìn chằm chằm cây trâm bạch trắng trong thuần khiết kia một lát, thấp giọng nói: “Là của ta.”
“Còn muốn sao?” Anh tác hỏi. Mũi nhọn của cây trâm dính máu, vết máu ngưng kết ở hoa văn hoa sáu cánh trên thân trâm.
“Bỏ đi.” Sương Hoa cau mày thấp giọng nói, “Cũng không biết là ai tặng, đã ô uế.”
A Tứ sửng sốt, quay đầu nhìn Sương Hoa: “…Ngươi không nhớ là ai tặng?”
“Ừm…” Sương Hoa nhắm mắt lại, dường như hoảng hốt, lại như sợ sệt, “Người ấy, đâm vào đầu ta một cái châm. Châm rút ra rồi, nhưng có một số việc, ta không nhớ ra nữa…Ngươi là A Tứ, nhưng vị đại tỷ này, ta không biết là ai.”
Anh Tác cõng nàng, dưới chân vững bước như cũ. Nghe được lời Sương Hoa nói, nàng cười bảo: “Ngươi không biết ta cũng đúng, ta là mẫu thân của Trì Dạ Bạch.”
Sương Hoa đang định lên tiếng, A Tứ lại cầm lấy cây trâm từ tay Anh Tác, do dự hỏi lại một lần: “Sương Hoa cô nương, ngươi thật sự không nhớ là ai tặng?”
“Phải…” Sương Hoa miễn cưỡng mở to mắt nhìn cây trâm, chần chờ nói, “Là thiếu gia ngươi tặng sao?”
A Tứ nắm chặt cây trâm trong tay, thấp giọng đáp không phải.
Hắn cười cười trấn an Sương Hoa, nhét cây trâm vào trong ngực mình: “Không nhớ ra cũng không sao, ngươi bình an là được.”
Sương Hoa dường như cũng không buồn để ý, vô lực tựa đầu lên vai Anh Tác: “Vậy cái người Trì gì đó…là ai”
“Sương Hoa….Hẳn là đã chết rồi đi?” Thấy Anh tác rời đi, Văn Huyền Chu quỳ rạp trên đất, cười ra tiếng, “Tra tấn một nữ nhân có rất nhiều cách, mà cái nàng trải qua, lại là vừa sung sướng vừa đau – á!”
Y há to miệng, giống như một con cá mắc cạn giãy dụa trên đất.
Kiếm của Tư Mã Phượng xuyên qua bả vai y, đâm sâu vào bùn đất dưới thân y, đóng đinh y tại chỗ.
Văn Huyền Chu thở hổn hển, nghẹn giọng nói: “Kỳ thật….Các ngươi bắt ta, có ích gì đâu?”
Y gian nan ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Mã Phượng: “Ta giết ai sao…Các ngươi căn cứ vào đâu…Chẳng qua, chẳng qua là nói mấy câu với hung thủ mà thôi, ta làm sai cái gì?”
Không đợi Tư Mã Phượng mở miệng, y lại nói tiếp: “Các ngươi điều tra vụ án….Không bằng chứng….còn tự xưng là hình danh thế gia cái gì, thật buồn cười…”
Y ho ra mấy ngụm máu, chịu đựng đau đớn trên mặt và tay,lớn tiếng cười rộ lên.
Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng hai mặt nhìn nhau.
Văn Huyền Chu nói có lý.
Nhưng Tư Mã Phượng lại gảy gảy chuôi kiếm, thấy Văn Huyền Chu đau đến cả người run rẩy, vì thế cũng nhẹ giọng mở miệng: “Văn tiên sinh, ngươi lầm một việc.”
Văn Huyền Chu đau đến hút khí, miễn cưỡng vực dậy tinh thần lắng nghe.
“Những gì ngươi nói là quy của phá án của quan phủ, là quy củ phá án của chúng ta. Nhưng hiện tại chúng ta không thảo luận với ngươi chuyện này. Ngươi là người giang hồ, ta và Tiểu Bạch cũng là người giang hồ, người giang hồ muốn báo thù giải hận, không cần phải tra vụ án gì cả.”
Trì Dạ Bạch cảm thấy khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của Văn Huyền Chu rất buồn nôn, liền đứng cách xa nơi đó. Hắn nghe thấy Tư Mã Phượng nói như vậy, có chút kinh ngạc, lại cảm thấy có hơi buồn cười. Hơn nữa ai kia còn quay đầu lại lộ ra vẻ mặt lấy lòng cầu khích lệ với hắn, hắn không khỏi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Văn Huyền Chu quỳ rạp trên đất, không thể động đậy, ngay cả tiếng cười cũng dần dần biến mất.
Đúng vậy, Tư Mã Phượng sao có thể là người nói quy củ được. Y hung hăng thầm nghĩ, trẻ con xen lẫn đàn ông, vốn đã rời bỏ thiên lý luân thường, chẳng lẽ còn trông cậy hắn tuân thủ giang hồ quy tắc với ngươi? Người giang hồ, chính trực một chút, có quyền thế một chút, hai chữ “đạo lý” lật tới lật lui, dù sao cũng là bọn họ có lý.
Đau đớn từ cánh tay, bả vai và trên mặt tiến vào trong xương y, hút đi sức lực của y. Cây roi của Anh Tác thật độc,kiếm của Tư Mã Phượng cũng không chút khách khí.Nhưng trải qua cơn đau mãnh liệt nhất, Văn Huyền Chu dần dần phục hồi lại tinh thần.
Tư Mã Phượng đang nói dối.
Đột nhiên y nghĩ tới một điểm mấu chốt: Tư Mã thế gia và Ưng Bối Xá nếu đã theo dõi Lỗ Vương từ lâu, như vậy đương nhiên cũng biết người sau lưng mình chắc chắn là Lỗ Vương. Ưng Bối Xá vì sưu tập tin tức chú ý tới Thần Ưng Doanh còn có thể hiểu được, nhưng Tư Mã thế gia tại sao lại quan tâm tới Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách – nhất định là vì triều đình gợi ý, bọn họ mới có thể cuốn vào trong vụ án không hề liên quan tới mình này.
Nếu là triều đình gợi ý, như vậy chết một mình Văn Huyền Chu là không đủ – thậm chí Văn Huyền Chu cũng không được chết. Chỉ cần y chưa nói ra âm mưu của Lỗ Vương phía sau mình, âm mưu tới trình độ nào, y chắc chắn sẽ không chết.
Nhưng lập tức y lại nhớ ra, hiện tại Lỗ Vương đến quan phủ. Quan phủ ngược lại là an toàn, bởi vì đương kim thiên tử năm đó cũng từng vì Thần Ưng Doanh của lão Lỗ Vương vận chuyển tài vật, chuyện bí mất và dơ bẩn như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để lộ ra bên ngoài.
Văn Huyền Chu càng đau đớn, suy nghĩ càng mau.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, y đã biết mình sẽ không chết, sẽ không chết dưới cái gọi là quy củ giang hồ. Y nhất định còn sống, bởi vì triều đình, bởi vì đương kim hoàng thượng, còn cần từ chỗ y đào ra nhiều chuyện khác, đào ra mục đích của Lỗ Vương.
Lỗ Vương đang mưu phản sao? Lỗ Vương xây dựng lại Thần Ưng Doanh, giống với phụ thân hắn, mưu toan thành lập một đội quân đặc biệt hoàn toàn chịu khống chế của mình- giống nhưng cũng không giống, tất cả đều dựa vào một câu của Văn Huyền Chu.
Y càng nghĩ càng vui mừng.
Mình quả nhiên vẫn điều khiển hết thảy: ngoài sống chết của bản thân, còn có sống chết của Lỗ Vương, thậm chí còn có sống chết của Tư Mã Lương Nhân, Tư Mã Phượng.
Tất cả đều ở trên đầu lưỡi của Văn Huyền Chu y!
Y cực kỳ vui vẻ, cảm giác phẫn nộ và thất bại lúc trước biến mất, ngay cả đau đớn trên vai cũng không thể ngăn cản y cười ha hả.
Tư Mã Phượng đang cùng Trì Dạ Bạch liếc mắt trao đổi ngầm với nhau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của Văn Huyền Chu, đều giật mình.
“Điểm huyệt đi.” Trì Dạ Bạch cau mày nói, “Khó nghe.”
Tư Mã Phượng nhanh nhẹn điểm huyệt đạo của Văn Huyền Chu.
“Mang y về sao?” Tư Mã Phượng hỏi, “Mang về nhà ta, hay là nơi khác?”
Trì Dạ Bạch suy nghĩ, mở miệng nói: “Trực tiếp giao cho Thẩm Chính Nghĩa đi.”
Tư Mã Phượng sửng sốt: “Giao cho quan phủ?”
Trì Dạ Bạch cười nói: “Nếu ta nghĩ không sai, cha ngươi hiện tại nhất định đã chạy tới quan phủ. Triểu đình uỷ thác Tư Mã thế gia điều tra Thần Ưng Sách, nhưng chuyện cơ mật như Thần Ưng Sách, cho dù tra ra hay không ra, đều rất nguy hiểm.”
Tư Mã Phượng hiểu được: “Cha ta đến quan phủ, là vì cứu người nhà chúng ta – cứu như thế nào?”
“Vậy thì phải xem ông ấy nói chuyện này thế nào với đệ đệ của Thẩm Quang Minh.” Trì Dạ Bạch đáp.
Văn Huyền Chu không phát ra được tiếng nói, đáy lòng lại sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Tư Mã Lương Nhân tựa hồ trước nay không nằm trong kế hoạch của y, cho tới nay cũng không chịu sự khống chế của y.
Mà lúc này, Tư Mã Lương Nhân đang ghìm ngựa trước cửa quan phủ.
Ông một đường lao nhanh tới đây, vừa hay bắt gặp quan lão gia lên ngựa đang định rời đi, hai người đối mặt nhau.
“Thẩm đại nhân, tiểu dân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Tư Mã Lương Nhân nhớ rõ vị Thầm Chính Nghĩa Thẩm đại nhân này tựa hồ là người quen của Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch. Hai người có quan hệ vô cùng tốt với huynh trưởng của Thẩm đại nhân, nhưng Thẩm đại nhân lại bảo thủ đến gần như chất phác, bởi vì hai người có quan hệ tốt với huynh trưởng, nên không mấy qua lại với hai nhà. Tư Mã Lương Nhân cảm thấy người này thuộc chính phái, tuy cứng nhắc, nhưng cứng nhắc có chỗ tốt của cứng nhắc, ông thích giao tiếp với người chất phác chính trực.
“Trở về rồi nói sau, Tư Mã đại hiệp.” Thầm Chính Nghĩa trên lưng ngựa vội vàng chắp tay, “Lò gạch trên núi Cửu Đầu xảy ra chuyện, ta đang định lên xem thử. Chuyện của ngươi không bằng chuyện khẩn yếu này.”
“Đại nhân, chuyện ta muốn bẩm báo với ngươi, vừa hay có liên quan rất lớn tới vụ việc liên tiếp xảy ra thương vong ở lò gạch trên núi Cửu Đầu.” Tư Mã Lương Nhân mỉm cười nói, “Ta nói ngắn gọn, xin đại nhân dừng bước đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook