Tầm Hung Sách
-
Quyển 5 - Chương 8: Xà Nhân (7)
Sau khi cửa chính của địa khố đóng lại, dạ minh châu khảm ở bốn vách tường sáng lên, khiến mọi thứ bên trong dần rõ ràng. Bố cục của địa khố và “căn phòng” trong trí nhớ của Trì Dạ Bạch rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ giá sách cao bằng ba người, cách vài bước lại có một chiếc đèn ngọc lưu ly, treo phía trên giá sách.
Trì Dạ Bạch không lòng dạ nào để ý những thứ khác, lập tức đi sâu vào trong địa khố.
Sâu trong địa khố, là mật thất đóng chặt. Trên thực tế không có gì ngoài trần nhà và mặt đất, ba mặt tường của địa khố đều ấn giấu mật thất. Mà nơi Trì Dạ Bạch muốn tới, nằm ở góc phía đông nam.
Khoá chìm quả nhiên vẫn như lần trước hắn nghe lén. Khoá chìm của mật thất càng phức tạp hơn so với địa khố, đợi đến lúc Trì Dạ Bạch hoàn toàn mở được khoá, trên lưng đã thấm ướt mồ hôi.
Cơ quan phát ra tiếng động kẽo kẹt, rút vào trong thạch bích. Cửa đá nặng nề nứt ra một khe hở, Trì Dạ Bạch vươn tay đẩy ra.
Khi bàn tay chạm vào cửa đá, hắn đột nhiên khựng lại.
Một ít ký ức mơ hồ thoát ra, khiến hắn dâng lên cảm giác buồn nôn.
Bản thân hình như từng chạm vào cửa đá này. Tay Trì Dạ Bạch chầm chậm rời xuống dưới. Lúc ấy tựa hồ thấp hơn một chút, tuổi nhỏ hơn một chút so với hiện tại, cửa cũng còn chưa gia cố đến mức nặng như vậy, chỉ cần đẩy một cái là có thể mở ra…. Hắn ngừng tay, hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Trong mật thất có cái gì, hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn kiên trì đẩy cửa ra.
Mật thất này nhỏ hơn rất nhiều mật thất cất giữ tình báo về các bang phái như Thiếu Lâm, Võ Đang. Trong phòng đặt một cái giá, bên trên bày bảy tám cái hộp gỗ, đều bị khoá sắt khoá chặt.
Trì Dạ Bạch cầm lấy hộp gỗ ở mặt trên cùng, duỗi tay chặt đứt khoá sắt. Trong hộp gỗ có không ít sách, sắp xếp ngay ngắn, hắn cầm lấy một quyển nằm trên cùng.
Bìa sách chỉ viết “Thần Ưng Doanh”, ngoài ra không còn gì hết. Trì Dạ Bạch mở nó ra, phát hiện là một quyển thống kê danh sách.
Người đầu tiên tên là Bùi Nhạc Thiên, khi chết mười một tuổi. Các hạng mục khảo hạch, thể năng cơ hồ toàn bộ thất bại. Trải qua tiến hành tra tấn thực nghiệm, ba ngày sau tử vong.
Người thứ hai tên là Chu Bình, khi chết chín tuổi, bởi vì trong lúc khảo hạch bị đồng bạn đâm bị thương, chân trái không thể hoạt động. Hắn bị ngâm trong nước năm ngày, trước sau không ăn cơm, là chết đói.
Người thứ ba tên là Đồng Chính Đức, khi chết mười một tuổi, bởi vì có ý đồ trốn khỏi Thần Ưng Doanh mà bị bắt. Sau khi để học đồ của Thần Ưng Doanh tiến hành thí nghiệm mười sáu loại khảo vấn trên người hắn, vì mất máu quá nhiều mà chết.
Trì Dạ Bạch lướt nhanh xuống dưới.
Bành Trình, Vạn Gia Anh, Trình Minh Lãng, Nghiêm Văn Đức, Hướng Đại An….Sau trang giấy viết tên tuổi, chiều cao, cân nặng và ngày tử vong của từng đứa trẻ, là bản ghi chép tra tấn thực nghiệm cực kỳ tỉ mỉ.
Tra tấn mà Bùi Nhạc Thiên phải chịu do ba học đồ Thần Ưng Doanh hoàn thành, trước sau sử dụng ba mươi mốt loại dụng cụ tra tấn. Bọn họ vừa muốn Bùi Nhạc Thiên còn sống, vừa muốn từ miệng hắn đào ra càng nhiều tin tức càng tốt. Trong bản ghi chép ghi lại tỉ mỉ nội dung hỏi, như nhà Bùi Nhạc Thiên ở đâu, tên tuổi của cha mẹ, ruộng đất trong nhà trồng cái gì, nhà chú bác như thế nào, …..Trông qua có vẻ vô dụng, nhưng Trì Dạ Bạch hiểu được dụng ý của những vấn đề này: bọn họ coi Bùi Nhạc Thiên là một tù binh, một kẻ địch bị bắt, để học đồ luyện tập như thế nào moi được tin tức từ miệng hắn.
Trong ba học đồ tra tấn Bùi Nhạc Thiên, có một người chính là Đồng Chính Đức. Trì Dạ Bạch mở đến ngày hắn bị bắt, là ngày thứ hai sau khi Bùi Nhạc Thiên chết.
Đầu của hắn rất đau, trí nhớ ẩn sâu bên trong dường như muốn phá kén mà ra, mang đến đau đớn bén nhọn.
Trì Dạ Bạch buông sách xuống, há mồm thở dốc. Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào “căn phòng” không người. Trong phòng mờ mịt như cũ, hắn lập tức chạy trốn, hướng về nơi sâu nhất.
Tư Mã Phượng lôi kéo hắn, ý đồ ngăn cản cước bộ của hắn. Ở nơi ánh đèn không chiếu tới được, Văn Huyền Chu lẳng lặng đứng đó, bàn tay làm ra tư thế mời: “Chúng nó ở trong này.”
Trì Dạ Bạch thoáng do dự, nhấc chân đi về phía Văn Huyền Chu chỉ – nhưng khoảnh khắc hắn nhích người, Tư Mã Phượng lại ôm chặt lấy hắn.
Hắn mở to mắt, tỉnh táo lại, cả người ướt mồ hôi.
Bản ghi chép này hắn kỳ thật đã xem rồi. Trì Dạ Bạch rốt cuộc nhớ ra. Hắn không chỉ xem, mà đến nay vẫn còn nhớ như in nội dung bên trong.
Quyển thứ nhất có hai mươi mốt đứa trẻ, bọn nó cơ hồ đều bị tra tấn đến chết. Quyển thứ hai là mười hai đứa, học đồ của Thần Ưng Doanh từ trên người bọn nó thu hoạch số liệu thời gian từ lúc lấy máu đến khi chết. Quyển thứ ba có bảy đứa, đều vì phát cuồng mà tự sát.
Lúc ấy bản thân chỉ đọc ba quyển này, mà ba quyển chỉ là một phần ba trong hộp gỗ.
Cảm giác buồn nôn không thể xua tan, Trì Dạ Bạch dựa vào vách tường từ từ ngã ngồi.
Hắn nhớ lại rồi. Chuyện đầu tiên khi Văn Huyền Chu dạy hắn tạo nên “căn phòng”, chính là dạy hắn đem mọi ký ức liên quan tới Thần Ưng Doanh niêm phong lại, đặt ở chỗ sâu nhất trong phòng, đặt ở nơi sẽ không bị mình tìm thấy.
“Chuyện về Thần Ưng doanh, thật ra ta cũng có nghe nói.” Lý Diệc Cẩn cười nói.
Hắn xách hoa quế nhưỡng tới, cùng Tư Mã Phượng uống rượu. Trên bàn, Tư Mã Phượng nói với hắn chuyện về Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách.
Khi Lý Diệc Cẩn còn là hoà thượng Thiếu Lâm, vì được Thiếu Lâm phương trượng coi trọng, cho nên tiếp xúc không ít với cơ mật giang hồ. Thần Ưng Doanh tuy do triều đình thành lập, nhưng đã bị rất nhiều người giang hồ chú ý.
“Có điều triều đình đã làm gì trong Thần Ưng Doanh, những chuyện Lỗ Vương làm, ta qủa thật không biết.” Hắn thấp giọng nói, “Thiếu Lâm chú ý tới Thần Ưng Doanh, đơn giản là vì nó bồi dưỡng không ít thích khách và quân nhân cao minh, không liên quan gì tới thế lực đằng sau.”
Tư Mã Phượng ngẫm lại thấy cũng đúng, liền không hỏi lại nữa. Hiện tại hắn chỉ nghĩ chờ Lâm Thiếu Ý quay về, để xem hắn có mang đến tin tức tốt có liên quan tới Trì Dạ Bạch hay không.
Nhớ đến mục đích Thiếu Ý Minh mời mình, hắn vội vàng hỏi Lý Diệc Cẩn những chuyện xảy ra trong thành Thập Phương.
“Trước đây ba ngươi chết trong thành Thập Phương đều là công tử nhà phú quý, nhưng bởi vì thời tiết oi bức, bao gồm cả Tạ công tử mới chết gần đây, ba người đều đã chôn cất. Hai vị trước ta không rõ lắm, nhưng lúc Tạ công tử gặp chuyện không may, thành Thập Phương đã oanh động một phen. Tạ công tử là con trai độc nhất của Tạ An Khang-thương nhân giàu có nhất trong thành, Tạ An Khang cực kỳ đau khổ, khi trông thấy thi thể của con trai đã cầu xin quan phủ nhất định phải bắt được hung thủ.
“Nhưng một canh giờ sau, việc lạ đã xảy ra.” Lý Diệc Cẩn thần thần bí bí nói, “Lúc ngỗ tác khám nghiệm tử thi, Tạ An Khang cũng có mặt. Theo tin tức chúng ta tìm hiểu được, lúc ấy ngoài Tạ An Khang còn có ngỗ tác và hai bộ khoái. Khám nghiệm mới tiến hàng được một nửa, Tạ An Khang lại rút lại lời nói, không cho người ngoài chạm vào thi thể. Ngỗ tác và hai bộ khoái miệng kín như bưng, chúng ta không hỏi được gì, chỉ biết Tạ An Khang nhét tiền cho quan phủ, cuối cùng ngay cả nói muốn bắt hung thủ cũng không đề cập tới nữa. Tạ An Khang mang thi thể của con trai về nhà, chưa được vài ngày liền đem chôn cất.”
Tư Mã Phượng nheo mắt lại.
“Xem ra trên người thi thể có gì đó cổ quái.”
“Khi thi thể được phát hiện, cả người trần truồng, cuộn mình nằm trong rãnh nước.” Lý Diệc Cẩn buông chén rượu xuống, giọng điệu như kể chuyện xưa, “Xương tay chân của Tạ công tử đều dập nát, tử trạng không dễ nhìn. Rãnh nước quá hẹp, hắn bị nhét vào đó.”
Tư Mã Phượng: “….”
Lý Diệc Cẩn: “Theo như lời người ta nói, chỉ e xương sống và cổ của Tạ công tử cũng bị gãy, bằng không không nhét vào được.”
Tư Mã Phượng cảm thấy buồn nôn, thả điểm tâm trong tay xuống: “Còn gì nữa không?”
Lý Diệc Cẩn suy nghĩ: “Còn.”
Trước lúc phát hiện ra thi thể của Tạ công tử, Tạ công tử đã mất tích hơn nửa tháng.
Ban đầu Tạ An Khang cũng không cho rằng con trai mất tích, chỉ nghĩ hắn đến Yên Vũ lâu uống hoa tửu, không muốn về. Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, Tạ An Khang đứng ngồi không yên, tam thê tứ thiếp của Tạ công tử cũng ngồi không yên, đều làm ầm ĩ muốn đến Yên Vũ Lâu tìm người. Tạ An Khang phái quản gia đi tìm, ai ngờ quan gia rất nhanh đã quay lại, nói công tử gần đây chưa từng đến Yên Vũ Lâu.
Tạ công tử có nhân tình ở thanh lâu, nhưng không chỉ một người. Quản gia hỏi thăm khắp nơi, nhưng ai cũng nói chưa gặp Tạ công tử.
Đợi đến khi người hầu đến hỏi thăm vài vị hồ bằng cẩu hữu của Tạ công tử cũng quay về, Tạ An Khang mới cảm thấy không ổn: con trai của mình đích thực chỗ nào cũng chưa đi, cứ như vậy mất tích.
Khi Thiếu Ý Minh bắt đầu tìm kiếm Trác Vĩnh, cũng phát hiện vụ án mất tích của vài vị công tử thế gia trong thành. Nhưng giống với Tạ An Khang, bọn họ đối với chuyện mất tích và cái chết của con mình đều giữ kín như bưng, không chịu lộ ra một chữ.
Tư Mã Phượng càng nghe càng cảm thấy quái dị, trong lòng nảy sinh hứng thú. Hắn quyết định đến tìm Cam Nhạc Ý thương lượng.
Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn vào Thiếu Ý Minh, là do A Giáp và A Ất dẫn đường. Tống Bi Ngôn lần đầu tiên trông thấy song sinh tử, tò mò vô cùng, túm lấy hai người hỏi đông hỏi tây.
“A Giáp bị thương thì ngươi có đau không?” Hắn hỏi.
A Ất hình như đã bị hỏi như vậy rất nhiều lần, vung tay đập một nhát lên ót A Giáp.
“Không đau.” Hắn trả lời.
“Ta đau!” A Giáp kêu lên.
Hai người mang khách nhân đến nơi ở, mới qua nửa ngày mà như quen biết đã lâu, bắt đầu kể lể một ít bát quái giữa Thiếu Ý Minh và Tư Mã thế gia.
A Giáp và A Ất chính mắt nhìn thấy Lâm Thiếu Ý và Lý Diệc Cẩn giao hảo, ngay cả việc Minh chủ và đại sư lặng lẽ trao đổi thư từ cũng nói ra. Những gì Tống Bi Ngôn có thể kể đều nghe từ A Tứ và Mộ Dung Hải, thêm nữa hắn tới Tư Mã gia chưa đủ lâu, trình độ tường tận không thể sánh bằng A Giáp A Ất. Cam Nhạc Ý lúc này bắt đầu nhiệt tình bổ sung chi tiết cho hắn, từ chuyện Tư Mã Phượng trước kia ôm Trì Dạ Bạch mặc nữ trang hôn không ngừng, đến chuyện hai người luyện kiếm như thế nào trên võ trường của Ưng Bối Xá, rõ ràng rành mạch.
Ba kẻ còn lại cực kỳ bội phục, ngưng thần nghe hắn nói.
Tư Mã Phượng nhanh như chớp chạy tới, tàn gãy cắt ngang Cam Nhạc Ý đang thao thao bất tuyệt.
“Chờ ta đi rồi các ngươi hẵng nói.” Hắn nhanh chóng nói lại tin tức lấy được từ chỗ Lý Diệc Cẩn cho Cam Nhạc Ý, hỏi hắn có ý kiến gì không, muốn đào trộm mộ hay không.
Cam Nhạc Ý thật muốn trợn mắt với hắn: “Mộ nhà người ta, ngươi muốn đào là đào được sao?”
“Không đào, không tìm được manh mối.”
“Vậy cũng không tiện đào.” Cam Nhạc Ý nói,”Xem Tạ lão gia kiêng kỵ như vậy, nhất định là trên thi thể của con trai lão có cái gì đó không thể để người khác biết.”
Trì Dạ Bạch không lòng dạ nào để ý những thứ khác, lập tức đi sâu vào trong địa khố.
Sâu trong địa khố, là mật thất đóng chặt. Trên thực tế không có gì ngoài trần nhà và mặt đất, ba mặt tường của địa khố đều ấn giấu mật thất. Mà nơi Trì Dạ Bạch muốn tới, nằm ở góc phía đông nam.
Khoá chìm quả nhiên vẫn như lần trước hắn nghe lén. Khoá chìm của mật thất càng phức tạp hơn so với địa khố, đợi đến lúc Trì Dạ Bạch hoàn toàn mở được khoá, trên lưng đã thấm ướt mồ hôi.
Cơ quan phát ra tiếng động kẽo kẹt, rút vào trong thạch bích. Cửa đá nặng nề nứt ra một khe hở, Trì Dạ Bạch vươn tay đẩy ra.
Khi bàn tay chạm vào cửa đá, hắn đột nhiên khựng lại.
Một ít ký ức mơ hồ thoát ra, khiến hắn dâng lên cảm giác buồn nôn.
Bản thân hình như từng chạm vào cửa đá này. Tay Trì Dạ Bạch chầm chậm rời xuống dưới. Lúc ấy tựa hồ thấp hơn một chút, tuổi nhỏ hơn một chút so với hiện tại, cửa cũng còn chưa gia cố đến mức nặng như vậy, chỉ cần đẩy một cái là có thể mở ra…. Hắn ngừng tay, hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Trong mật thất có cái gì, hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn kiên trì đẩy cửa ra.
Mật thất này nhỏ hơn rất nhiều mật thất cất giữ tình báo về các bang phái như Thiếu Lâm, Võ Đang. Trong phòng đặt một cái giá, bên trên bày bảy tám cái hộp gỗ, đều bị khoá sắt khoá chặt.
Trì Dạ Bạch cầm lấy hộp gỗ ở mặt trên cùng, duỗi tay chặt đứt khoá sắt. Trong hộp gỗ có không ít sách, sắp xếp ngay ngắn, hắn cầm lấy một quyển nằm trên cùng.
Bìa sách chỉ viết “Thần Ưng Doanh”, ngoài ra không còn gì hết. Trì Dạ Bạch mở nó ra, phát hiện là một quyển thống kê danh sách.
Người đầu tiên tên là Bùi Nhạc Thiên, khi chết mười một tuổi. Các hạng mục khảo hạch, thể năng cơ hồ toàn bộ thất bại. Trải qua tiến hành tra tấn thực nghiệm, ba ngày sau tử vong.
Người thứ hai tên là Chu Bình, khi chết chín tuổi, bởi vì trong lúc khảo hạch bị đồng bạn đâm bị thương, chân trái không thể hoạt động. Hắn bị ngâm trong nước năm ngày, trước sau không ăn cơm, là chết đói.
Người thứ ba tên là Đồng Chính Đức, khi chết mười một tuổi, bởi vì có ý đồ trốn khỏi Thần Ưng Doanh mà bị bắt. Sau khi để học đồ của Thần Ưng Doanh tiến hành thí nghiệm mười sáu loại khảo vấn trên người hắn, vì mất máu quá nhiều mà chết.
Trì Dạ Bạch lướt nhanh xuống dưới.
Bành Trình, Vạn Gia Anh, Trình Minh Lãng, Nghiêm Văn Đức, Hướng Đại An….Sau trang giấy viết tên tuổi, chiều cao, cân nặng và ngày tử vong của từng đứa trẻ, là bản ghi chép tra tấn thực nghiệm cực kỳ tỉ mỉ.
Tra tấn mà Bùi Nhạc Thiên phải chịu do ba học đồ Thần Ưng Doanh hoàn thành, trước sau sử dụng ba mươi mốt loại dụng cụ tra tấn. Bọn họ vừa muốn Bùi Nhạc Thiên còn sống, vừa muốn từ miệng hắn đào ra càng nhiều tin tức càng tốt. Trong bản ghi chép ghi lại tỉ mỉ nội dung hỏi, như nhà Bùi Nhạc Thiên ở đâu, tên tuổi của cha mẹ, ruộng đất trong nhà trồng cái gì, nhà chú bác như thế nào, …..Trông qua có vẻ vô dụng, nhưng Trì Dạ Bạch hiểu được dụng ý của những vấn đề này: bọn họ coi Bùi Nhạc Thiên là một tù binh, một kẻ địch bị bắt, để học đồ luyện tập như thế nào moi được tin tức từ miệng hắn.
Trong ba học đồ tra tấn Bùi Nhạc Thiên, có một người chính là Đồng Chính Đức. Trì Dạ Bạch mở đến ngày hắn bị bắt, là ngày thứ hai sau khi Bùi Nhạc Thiên chết.
Đầu của hắn rất đau, trí nhớ ẩn sâu bên trong dường như muốn phá kén mà ra, mang đến đau đớn bén nhọn.
Trì Dạ Bạch buông sách xuống, há mồm thở dốc. Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào “căn phòng” không người. Trong phòng mờ mịt như cũ, hắn lập tức chạy trốn, hướng về nơi sâu nhất.
Tư Mã Phượng lôi kéo hắn, ý đồ ngăn cản cước bộ của hắn. Ở nơi ánh đèn không chiếu tới được, Văn Huyền Chu lẳng lặng đứng đó, bàn tay làm ra tư thế mời: “Chúng nó ở trong này.”
Trì Dạ Bạch thoáng do dự, nhấc chân đi về phía Văn Huyền Chu chỉ – nhưng khoảnh khắc hắn nhích người, Tư Mã Phượng lại ôm chặt lấy hắn.
Hắn mở to mắt, tỉnh táo lại, cả người ướt mồ hôi.
Bản ghi chép này hắn kỳ thật đã xem rồi. Trì Dạ Bạch rốt cuộc nhớ ra. Hắn không chỉ xem, mà đến nay vẫn còn nhớ như in nội dung bên trong.
Quyển thứ nhất có hai mươi mốt đứa trẻ, bọn nó cơ hồ đều bị tra tấn đến chết. Quyển thứ hai là mười hai đứa, học đồ của Thần Ưng Doanh từ trên người bọn nó thu hoạch số liệu thời gian từ lúc lấy máu đến khi chết. Quyển thứ ba có bảy đứa, đều vì phát cuồng mà tự sát.
Lúc ấy bản thân chỉ đọc ba quyển này, mà ba quyển chỉ là một phần ba trong hộp gỗ.
Cảm giác buồn nôn không thể xua tan, Trì Dạ Bạch dựa vào vách tường từ từ ngã ngồi.
Hắn nhớ lại rồi. Chuyện đầu tiên khi Văn Huyền Chu dạy hắn tạo nên “căn phòng”, chính là dạy hắn đem mọi ký ức liên quan tới Thần Ưng Doanh niêm phong lại, đặt ở chỗ sâu nhất trong phòng, đặt ở nơi sẽ không bị mình tìm thấy.
“Chuyện về Thần Ưng doanh, thật ra ta cũng có nghe nói.” Lý Diệc Cẩn cười nói.
Hắn xách hoa quế nhưỡng tới, cùng Tư Mã Phượng uống rượu. Trên bàn, Tư Mã Phượng nói với hắn chuyện về Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách.
Khi Lý Diệc Cẩn còn là hoà thượng Thiếu Lâm, vì được Thiếu Lâm phương trượng coi trọng, cho nên tiếp xúc không ít với cơ mật giang hồ. Thần Ưng Doanh tuy do triều đình thành lập, nhưng đã bị rất nhiều người giang hồ chú ý.
“Có điều triều đình đã làm gì trong Thần Ưng Doanh, những chuyện Lỗ Vương làm, ta qủa thật không biết.” Hắn thấp giọng nói, “Thiếu Lâm chú ý tới Thần Ưng Doanh, đơn giản là vì nó bồi dưỡng không ít thích khách và quân nhân cao minh, không liên quan gì tới thế lực đằng sau.”
Tư Mã Phượng ngẫm lại thấy cũng đúng, liền không hỏi lại nữa. Hiện tại hắn chỉ nghĩ chờ Lâm Thiếu Ý quay về, để xem hắn có mang đến tin tức tốt có liên quan tới Trì Dạ Bạch hay không.
Nhớ đến mục đích Thiếu Ý Minh mời mình, hắn vội vàng hỏi Lý Diệc Cẩn những chuyện xảy ra trong thành Thập Phương.
“Trước đây ba ngươi chết trong thành Thập Phương đều là công tử nhà phú quý, nhưng bởi vì thời tiết oi bức, bao gồm cả Tạ công tử mới chết gần đây, ba người đều đã chôn cất. Hai vị trước ta không rõ lắm, nhưng lúc Tạ công tử gặp chuyện không may, thành Thập Phương đã oanh động một phen. Tạ công tử là con trai độc nhất của Tạ An Khang-thương nhân giàu có nhất trong thành, Tạ An Khang cực kỳ đau khổ, khi trông thấy thi thể của con trai đã cầu xin quan phủ nhất định phải bắt được hung thủ.
“Nhưng một canh giờ sau, việc lạ đã xảy ra.” Lý Diệc Cẩn thần thần bí bí nói, “Lúc ngỗ tác khám nghiệm tử thi, Tạ An Khang cũng có mặt. Theo tin tức chúng ta tìm hiểu được, lúc ấy ngoài Tạ An Khang còn có ngỗ tác và hai bộ khoái. Khám nghiệm mới tiến hàng được một nửa, Tạ An Khang lại rút lại lời nói, không cho người ngoài chạm vào thi thể. Ngỗ tác và hai bộ khoái miệng kín như bưng, chúng ta không hỏi được gì, chỉ biết Tạ An Khang nhét tiền cho quan phủ, cuối cùng ngay cả nói muốn bắt hung thủ cũng không đề cập tới nữa. Tạ An Khang mang thi thể của con trai về nhà, chưa được vài ngày liền đem chôn cất.”
Tư Mã Phượng nheo mắt lại.
“Xem ra trên người thi thể có gì đó cổ quái.”
“Khi thi thể được phát hiện, cả người trần truồng, cuộn mình nằm trong rãnh nước.” Lý Diệc Cẩn buông chén rượu xuống, giọng điệu như kể chuyện xưa, “Xương tay chân của Tạ công tử đều dập nát, tử trạng không dễ nhìn. Rãnh nước quá hẹp, hắn bị nhét vào đó.”
Tư Mã Phượng: “….”
Lý Diệc Cẩn: “Theo như lời người ta nói, chỉ e xương sống và cổ của Tạ công tử cũng bị gãy, bằng không không nhét vào được.”
Tư Mã Phượng cảm thấy buồn nôn, thả điểm tâm trong tay xuống: “Còn gì nữa không?”
Lý Diệc Cẩn suy nghĩ: “Còn.”
Trước lúc phát hiện ra thi thể của Tạ công tử, Tạ công tử đã mất tích hơn nửa tháng.
Ban đầu Tạ An Khang cũng không cho rằng con trai mất tích, chỉ nghĩ hắn đến Yên Vũ lâu uống hoa tửu, không muốn về. Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, Tạ An Khang đứng ngồi không yên, tam thê tứ thiếp của Tạ công tử cũng ngồi không yên, đều làm ầm ĩ muốn đến Yên Vũ Lâu tìm người. Tạ An Khang phái quản gia đi tìm, ai ngờ quan gia rất nhanh đã quay lại, nói công tử gần đây chưa từng đến Yên Vũ Lâu.
Tạ công tử có nhân tình ở thanh lâu, nhưng không chỉ một người. Quản gia hỏi thăm khắp nơi, nhưng ai cũng nói chưa gặp Tạ công tử.
Đợi đến khi người hầu đến hỏi thăm vài vị hồ bằng cẩu hữu của Tạ công tử cũng quay về, Tạ An Khang mới cảm thấy không ổn: con trai của mình đích thực chỗ nào cũng chưa đi, cứ như vậy mất tích.
Khi Thiếu Ý Minh bắt đầu tìm kiếm Trác Vĩnh, cũng phát hiện vụ án mất tích của vài vị công tử thế gia trong thành. Nhưng giống với Tạ An Khang, bọn họ đối với chuyện mất tích và cái chết của con mình đều giữ kín như bưng, không chịu lộ ra một chữ.
Tư Mã Phượng càng nghe càng cảm thấy quái dị, trong lòng nảy sinh hứng thú. Hắn quyết định đến tìm Cam Nhạc Ý thương lượng.
Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn vào Thiếu Ý Minh, là do A Giáp và A Ất dẫn đường. Tống Bi Ngôn lần đầu tiên trông thấy song sinh tử, tò mò vô cùng, túm lấy hai người hỏi đông hỏi tây.
“A Giáp bị thương thì ngươi có đau không?” Hắn hỏi.
A Ất hình như đã bị hỏi như vậy rất nhiều lần, vung tay đập một nhát lên ót A Giáp.
“Không đau.” Hắn trả lời.
“Ta đau!” A Giáp kêu lên.
Hai người mang khách nhân đến nơi ở, mới qua nửa ngày mà như quen biết đã lâu, bắt đầu kể lể một ít bát quái giữa Thiếu Ý Minh và Tư Mã thế gia.
A Giáp và A Ất chính mắt nhìn thấy Lâm Thiếu Ý và Lý Diệc Cẩn giao hảo, ngay cả việc Minh chủ và đại sư lặng lẽ trao đổi thư từ cũng nói ra. Những gì Tống Bi Ngôn có thể kể đều nghe từ A Tứ và Mộ Dung Hải, thêm nữa hắn tới Tư Mã gia chưa đủ lâu, trình độ tường tận không thể sánh bằng A Giáp A Ất. Cam Nhạc Ý lúc này bắt đầu nhiệt tình bổ sung chi tiết cho hắn, từ chuyện Tư Mã Phượng trước kia ôm Trì Dạ Bạch mặc nữ trang hôn không ngừng, đến chuyện hai người luyện kiếm như thế nào trên võ trường của Ưng Bối Xá, rõ ràng rành mạch.
Ba kẻ còn lại cực kỳ bội phục, ngưng thần nghe hắn nói.
Tư Mã Phượng nhanh như chớp chạy tới, tàn gãy cắt ngang Cam Nhạc Ý đang thao thao bất tuyệt.
“Chờ ta đi rồi các ngươi hẵng nói.” Hắn nhanh chóng nói lại tin tức lấy được từ chỗ Lý Diệc Cẩn cho Cam Nhạc Ý, hỏi hắn có ý kiến gì không, muốn đào trộm mộ hay không.
Cam Nhạc Ý thật muốn trợn mắt với hắn: “Mộ nhà người ta, ngươi muốn đào là đào được sao?”
“Không đào, không tìm được manh mối.”
“Vậy cũng không tiện đào.” Cam Nhạc Ý nói,”Xem Tạ lão gia kiêng kỵ như vậy, nhất định là trên thi thể của con trai lão có cái gì đó không thể để người khác biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook