Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
-
Chương 7
Mấy ngày nay, Tần Liệt bận tối mặt tối mũi cả người xoay như bông vụ, vừa đi lên thị trấn tiến hành các thủ tục xây dựng, vừa bố trí công việc cho đội thi công mới thành lập rồi thuê máy xúc, xe nâng. Người trong thôn rất coi trọng việc này, lão Triệu ở nhà ngẫm nghĩ mất mấy ngày, chọn được một phong pháo đỏ rực trên đó có chữ ‘vạn sự tốt lành’, để đốt mừng ngày khởi công ở Niễn Đạo Câu.
Tờ mờ sáng hôm nay, nam nữ già trẻ đều thức dậy từ rất sớm hối hả kéo nhau đến cổng làng xem náo nhiệt; đường sửa rồi, việc đi lại thuận tiện, cuộc sống sẽ đỡ khó khăn vất vả hơn. Những cụ già đi gần hết đời người, chờ đợi biết bao lần trăng mọc rồi trăng tàn, nắng lên rồi nắng tắt, đi xuyên qua những giọt nước mắt khóc con khi đất đá đổ ập xuống, rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày này, trên những khuôn mặt già nua chằng chịt nếp nhăn chỉ thấy nụ cười tươi rói.
Lạc Bình nghèo khó, hoang vu hẻo lánh, đường xá hiểm trở, nằm khuất mình sâu trong con núi, rất ít điều kiện tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ở lại nơi này hầu hết là người già và trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng đến tuổi lao động phần lớn đều ra ngoài học hành, làm việc.
Lần sửa đường này, Tần Liệt đã tập hợp mấy thanh niên khỏe mạnh đáng tin cậy trở về, thành lập nên một đội thi công tạm thời.
Sáu giờ sáng, tiếng pháo nổ rung trời.
Từ Đồ vẫn còn đang trong giấc mộng, cô khẽ nhíu hai hàng chân mày, lật người lại, rút gối ra đè lên đầu.
Những âm thanh hỗn độn phiền chết người vẫn không ngừng vang lên như cũ, thêm vào đó là tiếng chiêng trống và tiếng kèn xô-na* cao vút.
(*Kèn xô-na là một loại kèn dân tộc còn gọi là kèn ‘tỏa nột’ có miệng loa rộng. Âm thanh tiếng kèn xô-na có thể ngân vang rất xa. Nó đã từng là một trong những loại nhạc cụ được yêu thích nhất trên vùng hoàng thổ, nhưng do ngày càng có nhiều phương thức giải trí mà nhu cầu thưởng thức của con người hiện đại đối với kèn xô-na đã giảm sút, người thổi kèn xô-na cũng ngày một ít đi, và những bài hát được phổ từ kèn xô-na cũng không còn.)
Cô tung gối ra, nhìn chằm chằm lên nóc nhà màu trắng, ánh mắt đã dần tỉnh táo lại. Sau khi nằm ngây người trên giường thêm mấy giây, Từ Đồ phóng xuống giường, để chân trần chạy tới cái cửa sổ phía đối diện giường đẩy mạnh ra: “Có để người ta ngủ không hả.”
Tiếng nhạc vui vẻ rộn ràng át đi hết tiếng cô nàng la hét.
“Một đám nhà quê đáng ghét…” cô nàng phóng thêm mấy đề xi ben, gào to lên lần nữa.
Đáp trả lại là tiếng kèn nhộn nhịp tưng bừng, tiếng la hét đó hoàn toàn tan vào hư không, vô dụng rồi. Cô nàng Từ Đồ tức giận thở phì phò, ngực phập phồng lên xuống một lúc, đưa tay vén tóc, đứng bật dậy lấy chậu đựng nước đi ra ngoài rửa mặt.
Trời vẫn chưa sáng tỏ, mờ mờ ảo ảo trong tầm mắt là một màu than chì xanh xám, nơi mỏm núi phía xa xa dần viền lên một nét mực óng vàng, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, mặt trời chuyển mình ló đỉnh đầu tròn xoe ra.
Từ Đồ thu ánh mắt lại, đứng yên đó ngẫm nghĩ một hồi, nhớ lại cách bình thường Tiểu Ba hay làm để lấy nước. Cô đi tới cái khạp đựng nước trong góc sân, lấy cái ca múc một ít nước đổ vào họng giếng, hai tay nắm giữ tay cầm từ từ ấn xuống, chỉ thấy nước mồi trong họng giếng tuột hết, không có chút phản ứng gì.
Cô lại đi ra khạp múc nước, lặp đi lặp lại mấy lần, mãi đến khi trên vầng trán nhỏ nhắn tứa ra lớp mồ hôi mỏng, một dòng sóng nước trong veo dũng mãnh tuôn ra khỏi vòi, chảy vào chậu rửa mặt.
(Giếng bơm tay mà Từ Đồ vật vã với nó đây.)
“Đúng là độc đáo, chẳng dễ chút nào.” Cô lẩm bẩm một câu rồi ngồi xổm xuống bệ xi măng đánh răng, Từ Đồ mặc chiếc váy cotton sọc đen trắng thùng thình, cổ áo rộng để lộ ra xương quai xanh xinh xắn. Mái tóc lâu rồi không cắt tỉa chăm chút, tóc mai hai bên che kín hơn phân nửa lỗ tai, phần chân tóc vừa mọc ra đã trở lại màu đen nguyên thủy, có mấy lọn tóc mất trật tự cứ dựng thẳng lên, là do đêm qua ngủ lăn lộn quá sức thoải mái.
Từ Đồ nửa nhắm nửa mở mơ mơ màng màng xoẹt xoẹt bàn chải, hoàn toàn là dáng vẻ biếng nhác đầy ngốc nghếch, mãi tới khi hất một vốc nước lạnh ngắt lên rửa mặt, rốt cuộc cô nàng mới thật sự tỉnh táo.
Không biết từ khi nào, tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài đầu thôn đã dừng lại. Rửa mặt xong, cô nàng vẽ viền mắt, đánh màu nền lên toàn bộ bóng mắt rồi đánh thêm một màu đậm hơn vào góc mí thoa đều nhẹ vào trong; sau đó chải mascara đen đậm lên làn mi vốn đã dài rậm cong vút… Làm xong hết mọi thứ, cô nàng đã không còn là mình của lúc nãy nữa.
Từ Đồ hắt chậu nước ra phía ngoài sân.
Đúng lúc đó có người đi qua, ‘a’ to một tiếng khiếp đảm.
Từ Đồ cũng bị tiếng la đó làm cho hoảng hồn, cái chậu rửa mặt tụt khỏi tay, lăn cun cút mấy vòng trên mặt đất, lắc lư mấy cái, đứng yên.
Cô đưa mắt lên nhìn: “A, xin lỗi, tôi không nhìn thấy có người.”
Hướng San ném tay của Tần Tử Duyệt ra, giận dữ thở hổn hển giũ giũ nước trên người. Vừa rồi chậu nước đó vô cùng chính xác hắt lên người cô ta, bên dưới ống quần ướt một mảng lớn.
Tần Tử Duyệt vội vàng ngồi xổm xuống, giúp cô ta lau nước: “Ôi, ống quần bị ướt rồi.”
Hướng San bực dọc hất tay cô bé ra: “Không việc gì.”
Từ Đồ xoa xoa chóp mũi, vừa há miệng định giải thích, Hướng San đột nhiên giẫm mạnh chân hùng hổ đi đến trước mặt cô, âm thanh đầy hằn học: “Có người đổ nước như vậy hả? Cái sân lớn như thế, là để cho tạt nước vào người ta sao? Nước này của cô là cái quái gì vậy, khó ngửi chết đi được, đúng là buồn nôn.” Cô ta ghét bỏ hất hất tay, sau đó hạ thấp giọng nói thêm mấy chữ: “Vô giáo dục.”
Từ Đồ nghe xong mấy lời đó, nuốt hết những lời vừa muốn nói vào, như cười như không cất lời: “Không chỉ khó ngửi thôi đâu, còn có thứ khác nữa.”
“Cái gì?”
Từ Đồ nói: “Tôi có bệnh truyền nhiễm, giấu diếm hơn mười năm nay rồi, nước rửa mặt này sao có thể sạch sẽ được, chị gái tốt bụng mau thay quần áo khác đi, có lẽ bệnh viện còn có thể cứu kịp chị.”
“Cô…” Gương mặt Hướng San sung huyết đỏ bừng, hồi lâu sau mới nói: “Bớt gọi tôi là chị đi.”
Lông mày của cô nàng nhướng lên: “Vậy thì gọi là gì chứ? Dì xinh đẹp? Dì tốt bụng sao?”
Từ Đồ đang ở vào những năm tháng đẹp nhất thanh xuân, cho dù có bột phấn son tô cũng không thể nào che đi được làn da trong suốt không tì vết tựa như được chạm khắc từ loại bạch ngọc thượng đẳng, khi ánh mặt trời đùa nghịch khẽ lướt qua đôi gò má trắng hồng, thần dược collagen phảng phất muốn tuôn trào ra ngoài, non mềm tươi mịn khiến người ta chỉ biết tấm tắc. Mà Hướng San đã bước qua tuổi ba mươi, làn da đã không còn được như trước, bình thường không dám nhíu mày hay cười to, sợ chỉ một động tác rất nhỏ cũng sẽ làm hằn sâu thêm vết tích năm tháng, cho dù sử dụng không ít mặt nạ cao cấp, cũng không thể nào lấy lại được thời gian đã qua.
Cô ta rất nhạy cảm với chuyện này, cơ hồ nghiến chặt răng nói: “Cô nhìn tôi không vừa mắt chứ gì! Rốt cuộc tôi đã chọc cô chuyện gì hả?”
Từ Đồ nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Mấy câu này hẳn là tôi hỏi chị mới phải.”
Hướng San siết chặt nắm tay, nhất thời không nghĩ ra cách nào đánh trả lại cô.
Bên cạnh có một giọng nói nho nhỏ: “Chị ơi, đừng cãi nhau với mẹ em nữa.” Tần Tử Duyệt một tay kéo góc áo của Hướng San, nửa thân hình nho nhỏ núp phía sau cô ta, đôi mắt mở to sợ hãi nhìn Từ Đồ.
Từ Đồ nhớ tới những lời đêm đó đứng bên ngoài nhà tắm nghe được, chẳng muốn để ý tới người phụ nữ này nữa, ngược lại, đối với cô bé con thì có chút hờn giận, trừng to mắt lên: “Làm như chị thích cãi nhau lắm vậy.” Nói xong hừ một tiếng, giọng nói trái lại đầy nét hờn mát trẻ con.
Giằng co mấy giây, Từ Đồ xoay người định đi, bỗng từ phía sau có người bước tới: “Đều đứng ở đây làm gì?”
Tần Tử Duyệt ngẩng đầu, chạy tới kéo tay anh.
Tần Liệt xoa xoa đầu cô bé, vừa cúi đầu hỏi: “Quần bị ướt sao?”
Cô bé liếm liếm môi, cứ đảo mắt nhìn ba người lớn, không nói tiếng nào.
Tần Liệt cũng không hỏi thêm nữa, dắt tay cô bé đi vào trong sân.
Hướng San bình tĩnh lại, lúc này mới thấy không chỉ riêng cô ta, mà cả quần áo của Tần Tử Duyệt cũng bị ướt.
Cô ta ra vẻ sợ hãi, vội bước nhanh tới phía trước mấy bước, ôm vai Tần Tử Duyệt: “Em đưa Duyệt Duyệt đi thay quần áo.” Cô ta dịu dàng mỉm cười: “Vừa rồi đi vào, không cẩn thận bị Từ Đồ tạt trúng.”
Tần Liệt thoáng đưa mắt liếc nhìn Hướng San, ống quần của cô ta ướt sũng, bết sát vào người, anh ngừng lại một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: “Cô cũng thay đồ đi, ở trên núi mà bị cảm cúm bất tiện lắm.”
Hướng San tựa như được quan tâm mà sửng sốt, mặt mày giãn ra không còn căng cứng như lúc nãy nữa: “Cô ta cũng không phải cố ý, cái này thay ra là được.” Khi nói chuyện đã hoàn toàn đắp lên một gương mặt khác.
Nói xong mỗi người đi theo hướng của mình. Từ Đồ xem nhiêu đó là đủ rồi, lẩm bẩm độc thoại: “Thật đúng là hội diễn.”
“Cái gì?” Anh hỏi bằng một tông ngang đơ.
Từ Đồ thu ánh mắt lại, thấy Tần Liệt đang nghiêng người lườm mình, cô nàng ngoài tươi rói như hoa đồng nội ngào ngạt gió xuân nhưng trong bụng rủa thầm: “Khen vợ của anh điềm đạm, dịu dàng chứ… gì.”
Tần Liệt mặc kệ cô, chỉ nói: “Nhặt chậu rửa mặt lên, đi vào ăn cơm.” Anh bước tới phía trước hai bước, dừng lại nói tiếp: “Lần sau đổ nước nhớ nhìn xem có người không.”
Giọng điệu có chút máy móc, theo kiểu nhắc cho có vậy thôi, còn nghe hay không là chuyện của cô.
Từ Việt Hải nhờ anh dạy dỗ cô, nhưng bản tính khó dời, anh cũng tự nhận mình không có năng lực này, nửa năm trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này bảo đảm cho cô được an toàn khỏe mạnh, cũng coi như không phụ sự ủy thác của Từ Việt Hải.
Sau này, cầu đã nên hình, đường đã nên lối, cô có nên người hay không, chẳng có chút quan hệ gì với anh.
Một lúc sau, Từ Đồ thay quần áo xong từ trong phòng đi ra. Trước giờ cô nàng chỉ bò dậy khỏi giường khi trời chiều đã đổ nắng, đồng hồ sinh học hoạt động không giống với người bình thường, lúc này bụng dạ đang ấm ức bất mãn, đi chưa được ba bước đã ngáp không biết bao nhiêu lần.
Tần Liệt đang ngồi ăn cơm ở cái bàn dài, mấy đứa bé con ngồi bên phía đối diện, những người khác đang rửa mặt dọn dẹp, mỗi người tự loay hoay làm chuyện của mình.
Từ Đồ đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Liệt, nhìn trên bàn, chỉ có bánh bao và dưa chuột muối.
Anh đang cúi đầu ăn cháo, quét mắt liếc nhìn cô: “Cháo ở trong bếp, tự vào lấy.”
Từ Đồ không nhúc nhích, chống cằm nhìn anh.
Chưa được bao lâu, Tần Liệt không vui nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi, tôi mới cãi nhau với vợ anh mấy câu ở ngoài cửa.”
Cách xưng hô này thật sự vô cùng chói tai, nhưng anh cũng mệt phải nói nhiều với cô, Tần Liệt cầm đũa, nhất thời không lên tiếng.
Cô nàng Từ Đồ tiếp tục kiếm chuyện: “Không tức giận sao?”
“Chuyện đó liên quan tới tôi hả?”
“Cô ta là vợ anh, có người cãi nhau với vợ anh, chẳng lẽ anh không tức giận?”
Tần Liệt hừ cười một tiếng, đặt bát đũa xuống, khuỷu tay khoác lên trên mép bàn, hơi nghiêng người, bờ vai thoáng sượt qua cô, cất giọng hờ hững hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
Hai mắt Từ Đồ tròn xoe đảo tới đảo lui như trái banh trong lồng quay sổ xố, giọng nói hạ tông sát đất khẽ thì thầm: “Không phải hai người đã ly hôn rồi chứ?”
Khi nói chuyện, cô nàng rướn cái đầu sát lại gần anh, khoảng cách gần gũi hơn khá nhiều so với thường ngày, các dây thần kinh đầy kích động, hệt như đang nói chuyện gì đó bí mật sống còn, hàng lông mi dày cộp nặng nề cứ chớp chớp không ngừng, mí mắt lại tô quét màu nâu khói. Cái dung nhan này quả thật anh thưởng thức không nổi.
Nhưng hai cái đồng tử lại đen láy sáng lấp lánh đẹp hơn cả tinh tú trên trời, phản chiếu trong đó là hình ảnh của anh.
Tần Liệt thu lại nụ cười, cầm bát lên: “Đừng hỏi vớ vẩn nữa.”
“Hiếu kỳ!”
Sau đó, cô hỏi gì, Tần Liệt cũng đều vờ như không nghe thấy.
“Lại giả điếc.” Từ Đồ bĩu môi, duỗi tay nhón một miếng dưa leo muối trong đĩa đưa lên miệng, hương vị tươi mát chậm rãi tan ra, không quá mặn, một chút vị chua chua cũng vừa đủ. Cô nàng đưa ngón tay lên mút chung với dưa leo, gật gật đầu: “Ngon tuyệt.”
Tần Liệt nhìn thấy cảnh này, khàn giọng nói: “Cái tật này của cô là gì vậy chứ.”
“Còn anh thì sao biết không?”
“Cô nói đi.” Anh khẽ cau mày.
“Tôi nghĩ anh ngoài tứ chi kiện toàn, còn lại chỗ nào cũng có vấn đề. Vừa điếc vừa mù.”
Từ Đồ liếm liếm môi, cánh tay lần nữa duỗi tới phía cái đĩa, ngón tay nhón một cái, chỉ túm được không khí.
Bàn tay to lớn của Tần Liệt tóm lấy tay cô, giữ lơ lửng cách cái đĩa hai ba xăng ti mét.
Xương cốt cô mảnh mai, da thịt mềm mịn như nước, anh chỉ nắm nhẹ một cái, cả bàn tay nằm lọt thỏm trong tay anh, từ mu bàn tay truyền đến xúc cảm mãnh liệt, cứng rắn, thô ráp, mang theo cả nhiệt độ ổn định vững vàng của anh.
Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp bất ngờ chạm vào nhau, bàn tay Tần Liệt thoáng khựng lại, như đang nắm một miếng bọt biển êm ái mềm mại tích đầy nước.
Xúc cảm trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến đầu trái tim, anh vội ném tay cô ra, cổ tay cô không nặng không nhẹ đập xuống mép bàn.
Từ Đồ: “Ui”
“Đi lấy đũa đi.”
Từ Đồ không đi lấy đũa, cô không có thói quen ăn sáng, lê thắt lưng kiệt sức trở về phòng ngủ bù.
Vừa đặt lưng một cái đã nằm luôn đến chiều, lúc thức dậy trong sân không còn bóng người nào, cô đi ra góc sân trêu chọc con Đại Tráng một hồi, con Đại Tráng xem cô như kẻ địch, nhe răng trừng mắt nhìn cô, bộ dạng sẵn sàng phản công bất cứ khi nào.
Từ Đồ bật cười khúc khích: “Cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đáng ghét.”
Cô nàng không có việc gì làm, trên người sắp mọc ra rơm rạ luôn rồi. Đến Lạc Bình được mấy ngày, cái sân này ngoại trừ buổi tối, suốt thời gian còn lại cơ hồ không có chút hơi người, không có internet di động chẳng khác nào đồ trang trí, ngay cả mấy game offline cũng đã chơi đi chơi lại không biết bao nhiêu lần.
Quả thật là nhà tù mà.
Từ Đồ đi loanh quanh mấy vòng, rồi mở cửa thong thả bước ra khỏi sân.
Nơi này có thể xem như vị trí trung tâm trong làng, cây cổ thụ bên cạnh với những chiếc rể nhánh mọc dài xuống đất tạo ra những khoảng trống như một cánh cổng mời người ta vào không gian trong lành dễ chịu dưới tán lá xum xuê của mình, mấy bà mấy cô trải chiếu bên dưới vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với nhau, líu ríu không ngừng.
Thời tiết mỗi ngày một ấm hơn, bà cụ Lục hàng xóm ngồi dưới chân tường phơi nắng, đôi mắt bà bị đục thủy tinh thể, tuổi đã hơn tám mươi, hầu như không còn đi lại được nữa, bà cụ cứ ngồi đó đợi đợi cho đến khi con trai đi làm về rồi cõng vào nhà.
Từ Đồ đến gần, ngồi xuống đất bên cạnh bà cụ.
Bà cụ Lục cảm nhận được có người, khẽ quay đầu: “Ai vậy?”
“Con là Từ Đồ, Lục bà bà.”
Bà bà suy nghĩ một lúc: “Là cô bé con mới đến ở bên cạnh à.” Bà cụ nói chuyện thẳng tênh: “Không có chuyện gì làm sao?”
Từ Đồ khoanh tay đặt lên hai đầu gối, chống cằm lên tay không nói tiếng nào.”
Lục bà bà nói tiếp: “Không có việc gì làm thì ngồi đây với bà bà một lúc.”
Từ Đồ như có như không ‘dạ’ một tiếng.
Khi ánh mặt trời rọi những tia nắng vào bức tường được đắp lên từ đất đỏ bazan, cái màng vàng ươm của nó càng sáng bừng lộng lẫy, một già một trẻ yên lặng ngồi đó, không ai nói gì, nhưng động tác và cảm xúc lại giống nhau đến lạ, hình ảnh này thật yên bình và đẹp đẽ biết bao.
Cũng như mấy hôm trước, Từ Đồ ngồi đó hơn nửa canh giờ, rồi lên tiếng tạm biệt Lục bà bà, đứng dậy đi ra khoảng sân phía sau. Đằng sau có trường học, là ngôi trường tiểu học duy nhất của những ngọn núi quanh vùng, điều kiện còn rất nhiều thiếu thốn, một dãy phòng tường đất mái bằng, đại khái khoảng chừng bảy tám lớp học, phía trước là khoảnh sân chơi không lớn lắm, ở giữa là bục kéo cờ rất đơn sơ.
Có lớp đang học ngữ văn, tiếng đọc bài vang lên lanh lảnh.
Các cửa sổ đều mở rộng, Từ Đồ đi tới, đưa mắt nhìn lần lượt các phòng học, bỗng bước chân khựng lại.
Giờ học vẽ của các em lớp hai, bọn trẻ không có lấy một cây bút nguyên vẹn thẳng thớm, có những chiếc bút chì màu dài chưa tới một đốt tay, ngắn đến không còn cầm được.
Đúng lúc đó, Hướng San đang đứng bên cạnh cửa sổ, cô ta khom lưng chỉ vào bức tranh của một cô bé: “Em vẽ như vậy không đúng, mặt trời phải màu vàng, em lại vẽ thành màu xanh dương.”
Cô bé nói: “Mặt trời màu xanh dương, mùa hè mọi người sẽ không còn bị nóng nữa ạ.”
Hướng San lắc đầu: “Mặt trời có hình dạng gì, em nghiêm túc quan sát rồi sao?”
“Lẽ nào cô đã từng quan sát?” Từ Đồ nắm chặt ngón tay cái, cười hỏi.
Hướng San giật mình, bị âm thanh đột nhiên xuất hiện khiến cho cô ta sợ đến run người.
Từ Đồ gác hai tay lên bệ cửa sổ, khom người chống cằm lên tay, mông cong ra phía sau.
Lồng ngực của Hướng San phập phồng: “Cô muốn gì?”
“Không có gì ah.” Từ Đồ nói: “Tôi chỉ cảm thấy, dạy trẻ con không nhất thiết phải nề hà khuôn mẫu đâu ra đấy như vậy, để cho bọn chúng phát huy tư duy sáng tạo cũng tốt mà.”
“Cô biết cái gì.” Hướng San lạnh nhạt liếc nhìn.
Từ Đồ nhún nhún vai nghiêng đầu, mấy đứa trẻ trong phòng học đều đang chăm chú nhìn cô, những đôi mắt to tròn trong veo tinh khiết, đen láy.
Còn đang tính nói thêm mấy câu, phía sau có người kêu: “Từ Đồ.”
Cô ngoảnh đầu lại.
Tần Liệt đứng dưới ánh mặt trời, mặc áo thun đen và chiếc quần rằn ri, một tay anh nhét vào trong túi, một tay thả lỏng tự nhiên dọc theo người, giữa ngón trỏ và ngón cái gồ lên những đường cong mạnh mẽ, mấy đầu ngón tay khẽ nắm lại.
Tần Liệt vừa đi ngang qua, đã nhìn thấy một cái mông vểnh cong ngoài cửa sổ. Anh giơ tay về phía cô, ngón tay ngoắc ngoắc: “Lại đây.”
Từ Đồ liếm môi, đứng yên một lúc không thèm nhúc nhích, rốt cuộc cũng từ từ bò qua.
Tần Liệt hỏi: “Cô định tới đây quậy cái gì?”
Cô xem thường, nhỏ giọng nói: “Sao đi tới chỗ nào cũng gặp anh vậy.”
Tần Liệt nheo mắt lại nhìn cô, rồi lướt dần tầm mắt ra xa, ô cửa sổ của lớp hai có vô số cái đầu nhỏ xếp chồng lên nhau, đang hào hứng xem náo nhiệt. Anh nghiêm mặt lại, nâng cánh tay lên, chỉ vào bên trong lớp học cảnh cáo, không cần nói tiếng nào, đám nhóc kia sợ hãi đứng thẳng dậy, lui đầu vào trong, nháy mắt đã ngồi lại vào chỗ của mình.
Từ Đồ câm nín: “Hung dữ như vậy!” Lại nhiều chuyện: “Anh là hiệu trưởng hả?”
Tần Liệt không trả lời cô, chỉ đuổi người: “Mau về đi.”
Đầu óc cô nàng xoay chuyển cực nhanh: “Vậy tìm cho tôi việc gì làm đi, tôi chán tới mọc rêu rồi.”
“Cô?”
“Đúng vậy, tôi.”
“Cô có thể làm gì.” Anh chỉ trả lời cho có lệ, căn bản không cho là thật.
“Đừng xem thường người khác, được không!” Thấy anh muốn đi, Từ Đồ vội xông lên ngăn ở phía trước: “Tôi nói thật mà!”
Hai người nhìn nhau vài giây.
Tần Liệt đút tay vào túi quần, nghĩ ngợi một hồi: “Sửa đường và nấu ăn trong nhà bếp, cô chọn một cái đi.”
P/s: cô nàng Từ Đồ này ngoài mạnh trong yếu, cái mặt lúc nào cũng đắc ý như thế, thật ra chỉ là con bê con đâm đầu cụng bậy, đấu kiểu gì lại bò tót.
– Chi tiết lấy nước mồi trong lu này khá dễ thương, thể hiện người trong thôn không thờ ơ với Từ Đồ để cô phải tự lấy nước. Và Từ Đồ cũng không phải một tiểu thư không đụng ngón tay, nước có sẵn nhưng cô vẫn tự mình lấy như mọi người, rất hòa đồng.
Tờ mờ sáng hôm nay, nam nữ già trẻ đều thức dậy từ rất sớm hối hả kéo nhau đến cổng làng xem náo nhiệt; đường sửa rồi, việc đi lại thuận tiện, cuộc sống sẽ đỡ khó khăn vất vả hơn. Những cụ già đi gần hết đời người, chờ đợi biết bao lần trăng mọc rồi trăng tàn, nắng lên rồi nắng tắt, đi xuyên qua những giọt nước mắt khóc con khi đất đá đổ ập xuống, rốt cuộc cũng đã đợi được đến ngày này, trên những khuôn mặt già nua chằng chịt nếp nhăn chỉ thấy nụ cười tươi rói.
Lạc Bình nghèo khó, hoang vu hẻo lánh, đường xá hiểm trở, nằm khuất mình sâu trong con núi, rất ít điều kiện tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ở lại nơi này hầu hết là người già và trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng đến tuổi lao động phần lớn đều ra ngoài học hành, làm việc.
Lần sửa đường này, Tần Liệt đã tập hợp mấy thanh niên khỏe mạnh đáng tin cậy trở về, thành lập nên một đội thi công tạm thời.
Sáu giờ sáng, tiếng pháo nổ rung trời.
Từ Đồ vẫn còn đang trong giấc mộng, cô khẽ nhíu hai hàng chân mày, lật người lại, rút gối ra đè lên đầu.
Những âm thanh hỗn độn phiền chết người vẫn không ngừng vang lên như cũ, thêm vào đó là tiếng chiêng trống và tiếng kèn xô-na* cao vút.
(*Kèn xô-na là một loại kèn dân tộc còn gọi là kèn ‘tỏa nột’ có miệng loa rộng. Âm thanh tiếng kèn xô-na có thể ngân vang rất xa. Nó đã từng là một trong những loại nhạc cụ được yêu thích nhất trên vùng hoàng thổ, nhưng do ngày càng có nhiều phương thức giải trí mà nhu cầu thưởng thức của con người hiện đại đối với kèn xô-na đã giảm sút, người thổi kèn xô-na cũng ngày một ít đi, và những bài hát được phổ từ kèn xô-na cũng không còn.)
Cô tung gối ra, nhìn chằm chằm lên nóc nhà màu trắng, ánh mắt đã dần tỉnh táo lại. Sau khi nằm ngây người trên giường thêm mấy giây, Từ Đồ phóng xuống giường, để chân trần chạy tới cái cửa sổ phía đối diện giường đẩy mạnh ra: “Có để người ta ngủ không hả.”
Tiếng nhạc vui vẻ rộn ràng át đi hết tiếng cô nàng la hét.
“Một đám nhà quê đáng ghét…” cô nàng phóng thêm mấy đề xi ben, gào to lên lần nữa.
Đáp trả lại là tiếng kèn nhộn nhịp tưng bừng, tiếng la hét đó hoàn toàn tan vào hư không, vô dụng rồi. Cô nàng Từ Đồ tức giận thở phì phò, ngực phập phồng lên xuống một lúc, đưa tay vén tóc, đứng bật dậy lấy chậu đựng nước đi ra ngoài rửa mặt.
Trời vẫn chưa sáng tỏ, mờ mờ ảo ảo trong tầm mắt là một màu than chì xanh xám, nơi mỏm núi phía xa xa dần viền lên một nét mực óng vàng, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, mặt trời chuyển mình ló đỉnh đầu tròn xoe ra.
Từ Đồ thu ánh mắt lại, đứng yên đó ngẫm nghĩ một hồi, nhớ lại cách bình thường Tiểu Ba hay làm để lấy nước. Cô đi tới cái khạp đựng nước trong góc sân, lấy cái ca múc một ít nước đổ vào họng giếng, hai tay nắm giữ tay cầm từ từ ấn xuống, chỉ thấy nước mồi trong họng giếng tuột hết, không có chút phản ứng gì.
Cô lại đi ra khạp múc nước, lặp đi lặp lại mấy lần, mãi đến khi trên vầng trán nhỏ nhắn tứa ra lớp mồ hôi mỏng, một dòng sóng nước trong veo dũng mãnh tuôn ra khỏi vòi, chảy vào chậu rửa mặt.
(Giếng bơm tay mà Từ Đồ vật vã với nó đây.)
“Đúng là độc đáo, chẳng dễ chút nào.” Cô lẩm bẩm một câu rồi ngồi xổm xuống bệ xi măng đánh răng, Từ Đồ mặc chiếc váy cotton sọc đen trắng thùng thình, cổ áo rộng để lộ ra xương quai xanh xinh xắn. Mái tóc lâu rồi không cắt tỉa chăm chút, tóc mai hai bên che kín hơn phân nửa lỗ tai, phần chân tóc vừa mọc ra đã trở lại màu đen nguyên thủy, có mấy lọn tóc mất trật tự cứ dựng thẳng lên, là do đêm qua ngủ lăn lộn quá sức thoải mái.
Từ Đồ nửa nhắm nửa mở mơ mơ màng màng xoẹt xoẹt bàn chải, hoàn toàn là dáng vẻ biếng nhác đầy ngốc nghếch, mãi tới khi hất một vốc nước lạnh ngắt lên rửa mặt, rốt cuộc cô nàng mới thật sự tỉnh táo.
Không biết từ khi nào, tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài đầu thôn đã dừng lại. Rửa mặt xong, cô nàng vẽ viền mắt, đánh màu nền lên toàn bộ bóng mắt rồi đánh thêm một màu đậm hơn vào góc mí thoa đều nhẹ vào trong; sau đó chải mascara đen đậm lên làn mi vốn đã dài rậm cong vút… Làm xong hết mọi thứ, cô nàng đã không còn là mình của lúc nãy nữa.
Từ Đồ hắt chậu nước ra phía ngoài sân.
Đúng lúc đó có người đi qua, ‘a’ to một tiếng khiếp đảm.
Từ Đồ cũng bị tiếng la đó làm cho hoảng hồn, cái chậu rửa mặt tụt khỏi tay, lăn cun cút mấy vòng trên mặt đất, lắc lư mấy cái, đứng yên.
Cô đưa mắt lên nhìn: “A, xin lỗi, tôi không nhìn thấy có người.”
Hướng San ném tay của Tần Tử Duyệt ra, giận dữ thở hổn hển giũ giũ nước trên người. Vừa rồi chậu nước đó vô cùng chính xác hắt lên người cô ta, bên dưới ống quần ướt một mảng lớn.
Tần Tử Duyệt vội vàng ngồi xổm xuống, giúp cô ta lau nước: “Ôi, ống quần bị ướt rồi.”
Hướng San bực dọc hất tay cô bé ra: “Không việc gì.”
Từ Đồ xoa xoa chóp mũi, vừa há miệng định giải thích, Hướng San đột nhiên giẫm mạnh chân hùng hổ đi đến trước mặt cô, âm thanh đầy hằn học: “Có người đổ nước như vậy hả? Cái sân lớn như thế, là để cho tạt nước vào người ta sao? Nước này của cô là cái quái gì vậy, khó ngửi chết đi được, đúng là buồn nôn.” Cô ta ghét bỏ hất hất tay, sau đó hạ thấp giọng nói thêm mấy chữ: “Vô giáo dục.”
Từ Đồ nghe xong mấy lời đó, nuốt hết những lời vừa muốn nói vào, như cười như không cất lời: “Không chỉ khó ngửi thôi đâu, còn có thứ khác nữa.”
“Cái gì?”
Từ Đồ nói: “Tôi có bệnh truyền nhiễm, giấu diếm hơn mười năm nay rồi, nước rửa mặt này sao có thể sạch sẽ được, chị gái tốt bụng mau thay quần áo khác đi, có lẽ bệnh viện còn có thể cứu kịp chị.”
“Cô…” Gương mặt Hướng San sung huyết đỏ bừng, hồi lâu sau mới nói: “Bớt gọi tôi là chị đi.”
Lông mày của cô nàng nhướng lên: “Vậy thì gọi là gì chứ? Dì xinh đẹp? Dì tốt bụng sao?”
Từ Đồ đang ở vào những năm tháng đẹp nhất thanh xuân, cho dù có bột phấn son tô cũng không thể nào che đi được làn da trong suốt không tì vết tựa như được chạm khắc từ loại bạch ngọc thượng đẳng, khi ánh mặt trời đùa nghịch khẽ lướt qua đôi gò má trắng hồng, thần dược collagen phảng phất muốn tuôn trào ra ngoài, non mềm tươi mịn khiến người ta chỉ biết tấm tắc. Mà Hướng San đã bước qua tuổi ba mươi, làn da đã không còn được như trước, bình thường không dám nhíu mày hay cười to, sợ chỉ một động tác rất nhỏ cũng sẽ làm hằn sâu thêm vết tích năm tháng, cho dù sử dụng không ít mặt nạ cao cấp, cũng không thể nào lấy lại được thời gian đã qua.
Cô ta rất nhạy cảm với chuyện này, cơ hồ nghiến chặt răng nói: “Cô nhìn tôi không vừa mắt chứ gì! Rốt cuộc tôi đã chọc cô chuyện gì hả?”
Từ Đồ nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Mấy câu này hẳn là tôi hỏi chị mới phải.”
Hướng San siết chặt nắm tay, nhất thời không nghĩ ra cách nào đánh trả lại cô.
Bên cạnh có một giọng nói nho nhỏ: “Chị ơi, đừng cãi nhau với mẹ em nữa.” Tần Tử Duyệt một tay kéo góc áo của Hướng San, nửa thân hình nho nhỏ núp phía sau cô ta, đôi mắt mở to sợ hãi nhìn Từ Đồ.
Từ Đồ nhớ tới những lời đêm đó đứng bên ngoài nhà tắm nghe được, chẳng muốn để ý tới người phụ nữ này nữa, ngược lại, đối với cô bé con thì có chút hờn giận, trừng to mắt lên: “Làm như chị thích cãi nhau lắm vậy.” Nói xong hừ một tiếng, giọng nói trái lại đầy nét hờn mát trẻ con.
Giằng co mấy giây, Từ Đồ xoay người định đi, bỗng từ phía sau có người bước tới: “Đều đứng ở đây làm gì?”
Tần Tử Duyệt ngẩng đầu, chạy tới kéo tay anh.
Tần Liệt xoa xoa đầu cô bé, vừa cúi đầu hỏi: “Quần bị ướt sao?”
Cô bé liếm liếm môi, cứ đảo mắt nhìn ba người lớn, không nói tiếng nào.
Tần Liệt cũng không hỏi thêm nữa, dắt tay cô bé đi vào trong sân.
Hướng San bình tĩnh lại, lúc này mới thấy không chỉ riêng cô ta, mà cả quần áo của Tần Tử Duyệt cũng bị ướt.
Cô ta ra vẻ sợ hãi, vội bước nhanh tới phía trước mấy bước, ôm vai Tần Tử Duyệt: “Em đưa Duyệt Duyệt đi thay quần áo.” Cô ta dịu dàng mỉm cười: “Vừa rồi đi vào, không cẩn thận bị Từ Đồ tạt trúng.”
Tần Liệt thoáng đưa mắt liếc nhìn Hướng San, ống quần của cô ta ướt sũng, bết sát vào người, anh ngừng lại một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: “Cô cũng thay đồ đi, ở trên núi mà bị cảm cúm bất tiện lắm.”
Hướng San tựa như được quan tâm mà sửng sốt, mặt mày giãn ra không còn căng cứng như lúc nãy nữa: “Cô ta cũng không phải cố ý, cái này thay ra là được.” Khi nói chuyện đã hoàn toàn đắp lên một gương mặt khác.
Nói xong mỗi người đi theo hướng của mình. Từ Đồ xem nhiêu đó là đủ rồi, lẩm bẩm độc thoại: “Thật đúng là hội diễn.”
“Cái gì?” Anh hỏi bằng một tông ngang đơ.
Từ Đồ thu ánh mắt lại, thấy Tần Liệt đang nghiêng người lườm mình, cô nàng ngoài tươi rói như hoa đồng nội ngào ngạt gió xuân nhưng trong bụng rủa thầm: “Khen vợ của anh điềm đạm, dịu dàng chứ… gì.”
Tần Liệt mặc kệ cô, chỉ nói: “Nhặt chậu rửa mặt lên, đi vào ăn cơm.” Anh bước tới phía trước hai bước, dừng lại nói tiếp: “Lần sau đổ nước nhớ nhìn xem có người không.”
Giọng điệu có chút máy móc, theo kiểu nhắc cho có vậy thôi, còn nghe hay không là chuyện của cô.
Từ Việt Hải nhờ anh dạy dỗ cô, nhưng bản tính khó dời, anh cũng tự nhận mình không có năng lực này, nửa năm trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này bảo đảm cho cô được an toàn khỏe mạnh, cũng coi như không phụ sự ủy thác của Từ Việt Hải.
Sau này, cầu đã nên hình, đường đã nên lối, cô có nên người hay không, chẳng có chút quan hệ gì với anh.
Một lúc sau, Từ Đồ thay quần áo xong từ trong phòng đi ra. Trước giờ cô nàng chỉ bò dậy khỏi giường khi trời chiều đã đổ nắng, đồng hồ sinh học hoạt động không giống với người bình thường, lúc này bụng dạ đang ấm ức bất mãn, đi chưa được ba bước đã ngáp không biết bao nhiêu lần.
Tần Liệt đang ngồi ăn cơm ở cái bàn dài, mấy đứa bé con ngồi bên phía đối diện, những người khác đang rửa mặt dọn dẹp, mỗi người tự loay hoay làm chuyện của mình.
Từ Đồ đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Liệt, nhìn trên bàn, chỉ có bánh bao và dưa chuột muối.
Anh đang cúi đầu ăn cháo, quét mắt liếc nhìn cô: “Cháo ở trong bếp, tự vào lấy.”
Từ Đồ không nhúc nhích, chống cằm nhìn anh.
Chưa được bao lâu, Tần Liệt không vui nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi, tôi mới cãi nhau với vợ anh mấy câu ở ngoài cửa.”
Cách xưng hô này thật sự vô cùng chói tai, nhưng anh cũng mệt phải nói nhiều với cô, Tần Liệt cầm đũa, nhất thời không lên tiếng.
Cô nàng Từ Đồ tiếp tục kiếm chuyện: “Không tức giận sao?”
“Chuyện đó liên quan tới tôi hả?”
“Cô ta là vợ anh, có người cãi nhau với vợ anh, chẳng lẽ anh không tức giận?”
Tần Liệt hừ cười một tiếng, đặt bát đũa xuống, khuỷu tay khoác lên trên mép bàn, hơi nghiêng người, bờ vai thoáng sượt qua cô, cất giọng hờ hững hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
Hai mắt Từ Đồ tròn xoe đảo tới đảo lui như trái banh trong lồng quay sổ xố, giọng nói hạ tông sát đất khẽ thì thầm: “Không phải hai người đã ly hôn rồi chứ?”
Khi nói chuyện, cô nàng rướn cái đầu sát lại gần anh, khoảng cách gần gũi hơn khá nhiều so với thường ngày, các dây thần kinh đầy kích động, hệt như đang nói chuyện gì đó bí mật sống còn, hàng lông mi dày cộp nặng nề cứ chớp chớp không ngừng, mí mắt lại tô quét màu nâu khói. Cái dung nhan này quả thật anh thưởng thức không nổi.
Nhưng hai cái đồng tử lại đen láy sáng lấp lánh đẹp hơn cả tinh tú trên trời, phản chiếu trong đó là hình ảnh của anh.
Tần Liệt thu lại nụ cười, cầm bát lên: “Đừng hỏi vớ vẩn nữa.”
“Hiếu kỳ!”
Sau đó, cô hỏi gì, Tần Liệt cũng đều vờ như không nghe thấy.
“Lại giả điếc.” Từ Đồ bĩu môi, duỗi tay nhón một miếng dưa leo muối trong đĩa đưa lên miệng, hương vị tươi mát chậm rãi tan ra, không quá mặn, một chút vị chua chua cũng vừa đủ. Cô nàng đưa ngón tay lên mút chung với dưa leo, gật gật đầu: “Ngon tuyệt.”
Tần Liệt nhìn thấy cảnh này, khàn giọng nói: “Cái tật này của cô là gì vậy chứ.”
“Còn anh thì sao biết không?”
“Cô nói đi.” Anh khẽ cau mày.
“Tôi nghĩ anh ngoài tứ chi kiện toàn, còn lại chỗ nào cũng có vấn đề. Vừa điếc vừa mù.”
Từ Đồ liếm liếm môi, cánh tay lần nữa duỗi tới phía cái đĩa, ngón tay nhón một cái, chỉ túm được không khí.
Bàn tay to lớn của Tần Liệt tóm lấy tay cô, giữ lơ lửng cách cái đĩa hai ba xăng ti mét.
Xương cốt cô mảnh mai, da thịt mềm mịn như nước, anh chỉ nắm nhẹ một cái, cả bàn tay nằm lọt thỏm trong tay anh, từ mu bàn tay truyền đến xúc cảm mãnh liệt, cứng rắn, thô ráp, mang theo cả nhiệt độ ổn định vững vàng của anh.
Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp bất ngờ chạm vào nhau, bàn tay Tần Liệt thoáng khựng lại, như đang nắm một miếng bọt biển êm ái mềm mại tích đầy nước.
Xúc cảm trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến đầu trái tim, anh vội ném tay cô ra, cổ tay cô không nặng không nhẹ đập xuống mép bàn.
Từ Đồ: “Ui”
“Đi lấy đũa đi.”
Từ Đồ không đi lấy đũa, cô không có thói quen ăn sáng, lê thắt lưng kiệt sức trở về phòng ngủ bù.
Vừa đặt lưng một cái đã nằm luôn đến chiều, lúc thức dậy trong sân không còn bóng người nào, cô đi ra góc sân trêu chọc con Đại Tráng một hồi, con Đại Tráng xem cô như kẻ địch, nhe răng trừng mắt nhìn cô, bộ dạng sẵn sàng phản công bất cứ khi nào.
Từ Đồ bật cười khúc khích: “Cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đáng ghét.”
Cô nàng không có việc gì làm, trên người sắp mọc ra rơm rạ luôn rồi. Đến Lạc Bình được mấy ngày, cái sân này ngoại trừ buổi tối, suốt thời gian còn lại cơ hồ không có chút hơi người, không có internet di động chẳng khác nào đồ trang trí, ngay cả mấy game offline cũng đã chơi đi chơi lại không biết bao nhiêu lần.
Quả thật là nhà tù mà.
Từ Đồ đi loanh quanh mấy vòng, rồi mở cửa thong thả bước ra khỏi sân.
Nơi này có thể xem như vị trí trung tâm trong làng, cây cổ thụ bên cạnh với những chiếc rể nhánh mọc dài xuống đất tạo ra những khoảng trống như một cánh cổng mời người ta vào không gian trong lành dễ chịu dưới tán lá xum xuê của mình, mấy bà mấy cô trải chiếu bên dưới vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với nhau, líu ríu không ngừng.
Thời tiết mỗi ngày một ấm hơn, bà cụ Lục hàng xóm ngồi dưới chân tường phơi nắng, đôi mắt bà bị đục thủy tinh thể, tuổi đã hơn tám mươi, hầu như không còn đi lại được nữa, bà cụ cứ ngồi đó đợi đợi cho đến khi con trai đi làm về rồi cõng vào nhà.
Từ Đồ đến gần, ngồi xuống đất bên cạnh bà cụ.
Bà cụ Lục cảm nhận được có người, khẽ quay đầu: “Ai vậy?”
“Con là Từ Đồ, Lục bà bà.”
Bà bà suy nghĩ một lúc: “Là cô bé con mới đến ở bên cạnh à.” Bà cụ nói chuyện thẳng tênh: “Không có chuyện gì làm sao?”
Từ Đồ khoanh tay đặt lên hai đầu gối, chống cằm lên tay không nói tiếng nào.”
Lục bà bà nói tiếp: “Không có việc gì làm thì ngồi đây với bà bà một lúc.”
Từ Đồ như có như không ‘dạ’ một tiếng.
Khi ánh mặt trời rọi những tia nắng vào bức tường được đắp lên từ đất đỏ bazan, cái màng vàng ươm của nó càng sáng bừng lộng lẫy, một già một trẻ yên lặng ngồi đó, không ai nói gì, nhưng động tác và cảm xúc lại giống nhau đến lạ, hình ảnh này thật yên bình và đẹp đẽ biết bao.
Cũng như mấy hôm trước, Từ Đồ ngồi đó hơn nửa canh giờ, rồi lên tiếng tạm biệt Lục bà bà, đứng dậy đi ra khoảng sân phía sau. Đằng sau có trường học, là ngôi trường tiểu học duy nhất của những ngọn núi quanh vùng, điều kiện còn rất nhiều thiếu thốn, một dãy phòng tường đất mái bằng, đại khái khoảng chừng bảy tám lớp học, phía trước là khoảnh sân chơi không lớn lắm, ở giữa là bục kéo cờ rất đơn sơ.
Có lớp đang học ngữ văn, tiếng đọc bài vang lên lanh lảnh.
Các cửa sổ đều mở rộng, Từ Đồ đi tới, đưa mắt nhìn lần lượt các phòng học, bỗng bước chân khựng lại.
Giờ học vẽ của các em lớp hai, bọn trẻ không có lấy một cây bút nguyên vẹn thẳng thớm, có những chiếc bút chì màu dài chưa tới một đốt tay, ngắn đến không còn cầm được.
Đúng lúc đó, Hướng San đang đứng bên cạnh cửa sổ, cô ta khom lưng chỉ vào bức tranh của một cô bé: “Em vẽ như vậy không đúng, mặt trời phải màu vàng, em lại vẽ thành màu xanh dương.”
Cô bé nói: “Mặt trời màu xanh dương, mùa hè mọi người sẽ không còn bị nóng nữa ạ.”
Hướng San lắc đầu: “Mặt trời có hình dạng gì, em nghiêm túc quan sát rồi sao?”
“Lẽ nào cô đã từng quan sát?” Từ Đồ nắm chặt ngón tay cái, cười hỏi.
Hướng San giật mình, bị âm thanh đột nhiên xuất hiện khiến cho cô ta sợ đến run người.
Từ Đồ gác hai tay lên bệ cửa sổ, khom người chống cằm lên tay, mông cong ra phía sau.
Lồng ngực của Hướng San phập phồng: “Cô muốn gì?”
“Không có gì ah.” Từ Đồ nói: “Tôi chỉ cảm thấy, dạy trẻ con không nhất thiết phải nề hà khuôn mẫu đâu ra đấy như vậy, để cho bọn chúng phát huy tư duy sáng tạo cũng tốt mà.”
“Cô biết cái gì.” Hướng San lạnh nhạt liếc nhìn.
Từ Đồ nhún nhún vai nghiêng đầu, mấy đứa trẻ trong phòng học đều đang chăm chú nhìn cô, những đôi mắt to tròn trong veo tinh khiết, đen láy.
Còn đang tính nói thêm mấy câu, phía sau có người kêu: “Từ Đồ.”
Cô ngoảnh đầu lại.
Tần Liệt đứng dưới ánh mặt trời, mặc áo thun đen và chiếc quần rằn ri, một tay anh nhét vào trong túi, một tay thả lỏng tự nhiên dọc theo người, giữa ngón trỏ và ngón cái gồ lên những đường cong mạnh mẽ, mấy đầu ngón tay khẽ nắm lại.
Tần Liệt vừa đi ngang qua, đã nhìn thấy một cái mông vểnh cong ngoài cửa sổ. Anh giơ tay về phía cô, ngón tay ngoắc ngoắc: “Lại đây.”
Từ Đồ liếm môi, đứng yên một lúc không thèm nhúc nhích, rốt cuộc cũng từ từ bò qua.
Tần Liệt hỏi: “Cô định tới đây quậy cái gì?”
Cô xem thường, nhỏ giọng nói: “Sao đi tới chỗ nào cũng gặp anh vậy.”
Tần Liệt nheo mắt lại nhìn cô, rồi lướt dần tầm mắt ra xa, ô cửa sổ của lớp hai có vô số cái đầu nhỏ xếp chồng lên nhau, đang hào hứng xem náo nhiệt. Anh nghiêm mặt lại, nâng cánh tay lên, chỉ vào bên trong lớp học cảnh cáo, không cần nói tiếng nào, đám nhóc kia sợ hãi đứng thẳng dậy, lui đầu vào trong, nháy mắt đã ngồi lại vào chỗ của mình.
Từ Đồ câm nín: “Hung dữ như vậy!” Lại nhiều chuyện: “Anh là hiệu trưởng hả?”
Tần Liệt không trả lời cô, chỉ đuổi người: “Mau về đi.”
Đầu óc cô nàng xoay chuyển cực nhanh: “Vậy tìm cho tôi việc gì làm đi, tôi chán tới mọc rêu rồi.”
“Cô?”
“Đúng vậy, tôi.”
“Cô có thể làm gì.” Anh chỉ trả lời cho có lệ, căn bản không cho là thật.
“Đừng xem thường người khác, được không!” Thấy anh muốn đi, Từ Đồ vội xông lên ngăn ở phía trước: “Tôi nói thật mà!”
Hai người nhìn nhau vài giây.
Tần Liệt đút tay vào túi quần, nghĩ ngợi một hồi: “Sửa đường và nấu ăn trong nhà bếp, cô chọn một cái đi.”
P/s: cô nàng Từ Đồ này ngoài mạnh trong yếu, cái mặt lúc nào cũng đắc ý như thế, thật ra chỉ là con bê con đâm đầu cụng bậy, đấu kiểu gì lại bò tót.
– Chi tiết lấy nước mồi trong lu này khá dễ thương, thể hiện người trong thôn không thờ ơ với Từ Đồ để cô phải tự lấy nước. Và Từ Đồ cũng không phải một tiểu thư không đụng ngón tay, nước có sẵn nhưng cô vẫn tự mình lấy như mọi người, rất hòa đồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook