Tâm Duyệt Nguyệt Này
Chương 8: Đêm việt quất

Buổi tối tám giờ, Hạ Thần vẫn chưa trở về.

An Gia Nguyệt ngồi trên sofa ngoài phòng khách, đói đến mức bụng cũng sôi lên ùng ục, ngồi co chân ôm gối, đè nén cái bụng đang nổi loạn.

Nói là sáu, bảy giờ sẽ về, đồ ăn bây giờ đã nguội, quả nhiên không thể tin bất kỳ nam nhân nào.

Cậu đặt điện thoại di động trên đầu gối, trong điện thoại di động đang phát một bộ phim tình cảm, nữ chính đứng dưới lầu, nhìn thấy đèn nhà mình vẫn sáng, bạn trai đang thân mật với cô gái khác bên cửa sổ, nữ chính ảm đạm rời đi, đọc một đoạn độc thoại nội tâm: "Nên nói chia tay thế nào với người mà mình chưa muốn mất đi? Tôi chưa nói chia tay, cũng chẳng hề nói gì, cứ thế bỏ đi à?."

Sao có thể cứ thế bỏ đi chứ? Sự đau lòng sẽ không dừng lại ở đó thôi đâu, cô gái ngu ngốc.

Cậu ấn tạm dừng, học giọng điệu oán niệm của nữ chính đọc lại lời thoại này, khi cậu đọc được một nửa, huyền quan truyền vào tiếng mở cửa.

"Hạ tiên sinh!" Cậu hô một câu, cất điện thoại di động, kéo lê đôi dép nhung ra cửa ngênh đón, "Anh đã về rồi."

"Ừm, thật ngại quá, sự việc so với tôi nghĩ ——" Hạ Thần cởi giày, vừa nói lời xin lỗi vừa ngẩng đầu, không khỏi sững sờ.

An Gia Nguyệt vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, áo len cổ lọ màu đỏ sẫm khiến màu da cậu càng trắng hơn, trên cổ vẫn đeo tạp dề kẻ caro, thắt lưng buộc phía sau thít chặt eo cậu, nhỏ nhắn đến mức một cánh tay cũng có thể ôm trọn.

"Không sao đâu, vất vả rồi, nhanh ăn cơm thôi, tôi vừa mới đun lại." An Gia Nguyệt khom lưng, giúp anh để giày lên giá, đi tới sau lưng anh, đẩy nhẹ anh về hướng phòng ăn, "Không biết anh thích ăn gì, làm nhiều một chút."

Hai người một trước một sau xô xô đẩy đẩy đi vào trong phòng bếp, một người vừa mới tan tầm, một người buộc cả tạp dề, Hạ Thần quay đầu lại nói: "Tình cảnh này khá giống cặp vợ chồng mới cưới."

An Gia Nguyệt ngơ ngác, cẩn thận nhìn lại cách ăn mặc và động tác của mình, đúng như vậy thật.

Cậu nổ bùng! Chột dạ rút tay về.

"Thật ngại quá... Thất lễ rồi."

"Không sao, tôi giỡn thôi." Hạ Thần rất rộng lượng, "Đói bụng rồi phải không?"

An Gia Nguyệt gật đầu: "Vâng, tôi không ăn cơm trưa."

"Sao lại không ăn?"

Bởi vì sáng ra anh đã làm bánh mì mật ong, cả ngày chẳng thấy ngon miệng. Trong lòng An Gia Nguyệt yên lặng oán giận.

"Đầu vẫn hơi choáng, không thấy ngon miệng lắm."

Hạ Thần quay người giơ tay, giống như muốn sờ lên trán cậu, An Gia Nguyệt không lộ dấu vết nghiêng đầu qua chỗ khác, tránh khỏi tay anh: "Giờ không sốt nữa rồi, đừng lo lắng, nhanh ăn cơm đi, một lát đồ ăn sẽ nguội."

Hạ Thần không ép buộc cậu, quay người đi trước, tiến vào phòng ăn: "Tôi rất mong chờ cậu làm —— "

Tiếng nói của anh bị nghẹn lại bởi chiếc bàn đầy đồ ăn, chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế: "Sao lại... nhiều như vậy? Cậu làm hết cả sao?"

"Vâng, học theo cách làm trên mạng, mất cả ngày đó" An Gia Nguyệt đưa đũa cho anh rồi giới thiệu từng món một, "Thức ăn nguội có củ sen đường quế, thịt gà xé trộn nấm, thức ăn nóng có thịt bò hầm nhỏ lửa, tôm đuôi phượng xào, nấm tre xào tam tiên, súp mầm đậu, canh măng tươi nấu nấm. Anh muốn ăn điểm tâm ngọt không? Tôi có thể làm thêm cà chua bi đường phèn."

Hạ Thần cầm đũa, im lặng nửa ngày, đột nhiên nói: "Tôi thấy cậu đang nói dối tôi."

An Gia Nguyệt mí mắt giật giật: "Sao cơ?"

"Cậu khẳng định không học khoa Diễn xuất, hẳn là học khoa Nấu ăn."

"Ha ha, nào có khoa trương như vậy." An Gia Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh anh, tay chống đầu, nghiêng đầu cười, "Tôi không có ưu điểm nào khác ngoài trí nhớ tốt, vậy nên học mọi thứ cũng nhanh."

Hạ Thần lắc đầu: "Cậu có rất nhiều ưu điểm."

"Hả? Ví dụ như?" An Gia Nguyệt muốn nghe nam nhân giản dị khiêm tốn này có thể khen mấy lời hoa mỹ như thế nào, đừng là mấy lời cũ rích như "Khuôn mặt cậu rất đẹp", vô cùng vô vị.



"Ví dụ như..." Hạ Thần suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói, "Cậu rất đơn thuần."

An Gia Nguyệt gần như cười thành tiếng.

Những tính từ khác sao không nói, lại khen cậu đơn thuần? Sợ là bị người bán đi còn giúp người ta đếm tiền đó.

"Tôi không đơn thuần đâu, Hạ tiên sinh." An Gia Nguyệt nháy mắt mấy cái, cố ý nói, "Ta rất có dã tâm, còn thù dai nữa".

Cậu muốn nhìn trò cười của Hạ Thần, muốn nhìn Hạ Thần ngạc nhiên, nhưng phản ứng của Hạ Thần lại bình thản ngoài dự đoán: "Thù dai nghĩa là trước đó có người khi dễ cậu, ngươi canh cánh trong lòng là điều bình thường. Tôi nói cậu đơn thuần, là bởi vì cậu đối với người đối tốt với mình, lập tức sẽ tin tưởng và ỷ lại, giống như đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, ai cho kẹo đều sẽ đi theo."

An Gia Nguyệt rất bất mãn với ví dụ này: "Tôi không phải đứa trẻ, tôi mười chín tuổi rồi."

Hạ Thần cũng không tranh luận cùng cậu: "Được, cậu cảm thấy không phải thì là không phải. Nói chung cậu không cần phải thấy bản thân mình xấu xa, những điểm xấu của cậu, trong xã hội này chẳng đáng kể chút nào. Thỉnh thoảng làm chút chuyện xấu nho nhỏ cũng rất đáng yêu."

Đó là bởi vì anh chưa hiểu rõ tôi thôi, An Gia Nguyệt oán thầm, nhưng nghe đến hai chữ "đáng yêu", tim cậu bỗng đập loạn không thể giải thích được.

"Hạ tiên sinh, anh khen quá rồi." Cậu ổn định tâm lý, gắp miếng củ sen đường quế, "Đây, thử ăn món này trước, anh thích ăn đồ ngọt đúng không?"

"... Đúng, sao cậu biết vậy?"

"Suy từ bữa sáng đó." An Gia Nguyệt mỉm cười, không đổi sắc nói dối, "Tôi cũng thích ăn đồ ngọt."

Hạ Thần cũng không phải không thể trị được, gắp một miếng củ sen đặt vào bát cậu: "Vậy cậu cũng ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn." An Gia Nguyệt hé miệng, cắn một miếng nhỏ, hương vị không sai, ít nhất so với bánh mì mật ong sáng nay ngon hơn.

Bên ngoài căn nhà thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió Bắc gào thét cùng tiếng lá cây tiếng sàn sạt, trong phòng ánh đèn dịu nhẹ, phản chiếu lên bát đĩa sứ trắng ánh vàng ấm áp.

Hai người ngồi cạnh nhau ăn tối, thỉnh thoảng lại gắp món ăn cho nhau.

Thật sự giống như vợ chồng mới cưới... Trong đầu An Gia Nguyệt vừa dâng lên ý niệm này, bản thân âm thầm "Phi!" một tiếng.

Cũng lung tung rối loạn một chút.

Nhưng cậu không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh.

Dáng vẻ ăn cơm của Hạ Thần cũng rất đoan chính, trong lúc vung tay nhấc chân lộ ra gia giáo tốt đẹp, khi thì nghiêng đầu tán gẫu cùng cậu, ánh mắt ôn hòa, có chút thân thiết.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cho đến nay, Hạ Thần đối với cậu rất tốt. Mặc dù ý đồ theo đuổi không rõ ràng, cũng không cố ý chạm vào cậu, không ép cậu uống rượu, không nói lời hạ lưu, thậm chí trong lúc nguy cấp còn cứu cậu, không hề phòng bị để cậu ngủ lại nhà mình.

Hạ Thần chẳng lẽ thật tâm yêu thích cậu sao?

An Gia Nguyệt cắn đũa, ngẩn ngơ nghĩ đến xác suất của khả năng này.

Cậu chưa từng yêu đương, nhưng từ nhỏ đến lớn đã được rất nhiều người tỏ tình.

Đặc biệt là lúc mới vào cao trung, hoóc-môn của các nam sinh tăng trưởng với tốc độ không thể ngăn cản, thời kỳ trưởng thành dục vọng mãnh liệt khó giấu, buổi tối đắp chăn thôi cũng cọ ra lửa, càng khỏi nói khi nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp, thậm chí là nam sinh đẹp đẽ.

Khi đó gương mặt cậu rất thanh tú, dáng người hơi gầy, vóc dáng so với nam sinh khác phát triển chậm hơn, chủ yếu là, không thể điêu luyện như bây giờ đối phó với ánh mắt đồng tính và sự vô tình đụng chạm. Bị kéo eo, đánh mông, trong lòng không thoải mái đi nữa cũng chỉ có thể cười đùa cho qua, giữa nam sinh với nhau chỉ coi là chuyện cười, nếu không dính phải người tính toán nhỏ nhen dễ bị gây thù chuốc oán.

Khi đó cậu nhận được rất nhiều lời tỏ tình, phần lớn là thuận miệng đùa giỡn, ví dụ như "Nếu cậu là nữ thì tốt, tớ khẳng định sẽ theo đuổi cậu", cũng có người nghiêm túc hơn, dẫn cậu tới một chỗ yên tĩnh, nói yêu thích cậu sau liền động tay động chân. Cậu đã gặp vài người như vậy, sau này cũng không đến chỗ hẹn nữa, chỉ nói một câu "Tôi không thích con trai "đã đuổi đi hết mấy người theo đuổi có mưu đồ khác.

Cậu kỳ thực không biết mình có thích con trai hay không, nhưng cậu xác định mình không thích kiểu con trai như thế.

Hạ Thần dường như không thuộc về kiểu "những tên con trai đó ".

An Gia Nguyệt len lén liếc nhìn nam nhân bên cạnh mình, cẩn thận quan sát.



Đường nét gương mặt của Hạ Thần rất rắn rỏi, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, ánh sáng phía trên bị hàng mi mỏng cản lại, không lọt vào trong mắt, khiến đôi mắt sâu đen thăm thẳm, không nhìn ra cảm xúc.

Nhưng thật ra vẻ bề ngoài có hơi lạnh lùng, vậy nên tình cảm mới gặp trắc trở.

Khi cười sẽ cảm thấy thân thiết hơn, nhưng Hạ Thần không hay cười, cho dù cười cũng chỉ nhếch miệng lên một chút, cách xa sẽ nhìn không ra.

Không nghi ngờ chút nào, Hạ Thần so với tất cả những nam nhân đã bày tỏ với cậu đẹp trai hơn nhiều, cũng so với đám nam nhân đó chính trực hơn.

Nếu Hạ Thần thật sự yêu thích cậu... Vậy những chuyện cậu đang làm thật xấu xa.

An Gia Nguyệt gắp cơm trắng trong bát, rũ mi, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Chân tâm đáng quý như thế, không nên bị phụ lòng.

Sau khi ăn xong bữa tối phong phú, Hạ Thần đặt đũa xuống, quan tâm hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, tôi có thể đón xe trở về." An Gia Nguyệt đứng lên thu dọn đồ ăn, hai người bọn họ ăn không nhiều lắm, trên bàn còn thừa không ít đồ ăn, "Có màng bọc không? Tôi cất vào tủ lạnh cho anh, ngày mai anh có thể ăn thêm một bữa."

"Không cần đâu, đổ đi thôi."

An Gia Nguyệt dừng tay.

Người này nói chuyện cũng quá đương nhiên.

Nên nói là người có tiền lãng phí? Hay là EQ thấp? Tốt xấu gì những món ăn này cũng là công sức nấu nướng cả một ngày, trước mặt người ta lại nói đổ hết đi.

Đôi khi Hạ Thần hay thể hiện vẻ cao cao tại thượng, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của anh.

An Gia Nguyệt cảm thấy cần phải nhắc nhở anh: "Hạ tiên sinh, đổ đi có lãng phí quá không? Tuy rằng tôi nấu ăn bình thường, nhưng nhiều món như vậy..."

Hạ Thần nhanh chóng phản ứng lại: "À, xin lỗi, tôi quen nói như vậy, bởi vì công việc bận rộn nên ít khi ăn cơm ở nhà, làm nhiều rồi cũng chỉ có thể bỏ đi. Nhưng ngày mai tôi được nghỉ, có thể ăn tiếp, cậu cứ đặt ở đây, lát nữa tôi sẽ cất vào tủ lạnh."

Một chút khó chịu nho nhỏ của An Gia Nguyệt tan thành mây khói: "Ừm, anh nhớ ăn nhé."

Rửa bát đũa lau khô tay, Hạ Thần vẫn cứ khăng khăng muốn đưa cậu về, cậu uyển chuyển từ chối, tự bắt xe trở về.

So với biệt thự xa hoa của Hạ Thần, nhà của cậu miễn cưỡng chỉ có thể coi là "nơi để ngủ".

Tòa nhà chìm trong yên tĩnh, tối tăm, An Gia Nguyệt dựa vào đèn hành lang đi lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa.

Cả nhà Chu Hưng Lỗi cách vách đã đi ngủ sớm, không có động tĩnh gì, mở cửa ra nghênh đón cậu chỉ có ánh trăng chiếu trên sàn nhà và tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ.

Cậu siết chặt cổ áo, bất chấp gió lạnh đi tới đóng kín cửa sổ, xoay người ngã vào chiếc sofa đơn, quấn chiếc chăn san hô lông cừu*, xem tiếp bộ phim tình yêu dang dở trên điện thoại.

*là một loại vải mới, do mật độ giữa các sợi cao, giống san hô, độ che phủ tốt, thân mềm như san hô sống, nhiều màu sắc nên được gọi là san hô lông cừu.

Thời điểm ở nhà một mình, cậu hi vọng quanh mình có chút âm thanh, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Cha cậu quanh năm làm việc bên ngoài, cậu dựa vào hết bộ phim này đến bộ phim khác làm bạn trong đêm tối, thường xuyên học cách nhân vật trong phim nói chuyện, thậm chí còn đối thoại với nhân vật, giống như chính mình là một thành viên trong đó, giống như chính mình có người làm bạn.

Ở trong mắt người ngoài, cậu có tài năng "thiên phú", nhưng đó cũng chỉ là kinh nghiệm được tích lũy theo thời gian mà thôi.

Hình ảnh trên điện thoại nhu hòa và nhiều màu sắc rực rỡ, kỹ thuật quay nhất quán với phong cách của đạo diễn này. Kết thúc câu chuyện, nữ chính hiểu rõ trái tim mình, trở lại New York, tìm về khởi điểm ban đầu, tìm được tình yêu thuộc về mình.

Tình yêu trong phim điện ảnh tâm lý tình cảm, nếu người xem không nhập tâm được vào câu chuyện trong đó, càng xem sẽ càng có cảm giác buồn ngủ.

Phần cuối phim An Gia Nguyệt đã buồn ngủ không chịu nổi, mí mắt rũ xuống, híp mắt nhìn nam chính mang tới cho nữ chính một ly kem việt quất.

Trông có vẻ rất ngọt, cậu nửa tỉnh nửa mê nghĩ Hạ Thần nhất định sẽ thích ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương