Tâm Duyệt Nguyệt Này
-
Chương 30: Interstellar
Năm năm sau.
Nhà hát Đông Phương trong đêm như một giáo đường La Ma cổ kính hoa lệ, nguy nga sừng sững, từng dãy nhà tầng mọc lên san sát mở rộng dọc theo hai cánh.
Trước mặt là đại lộ bốn làn chạy dài từ đông sang tây, đối diện là quảng trường thương mại náo nhiệt sôi động. Dọc đường có đủ loại cửa hàng, người người ra vào tấp nập, có người ngồi bên ngoài tiệm cà phê nói chuyện phiếm, có người xách túi đi dạo phố, cũng có người dừng lại mua hàng trong cửa hàng trực tuyến nổi tiếng.
Còn có người đứng bất động hút thuốc ngẩn người.
An Gia Nguyệt nhắn lại cho Trương Dũng, thở ra một làn khói trắng trong màn đêm mờ ảo. Cậu dập tắt tàn thuốc thứ năm, tiện tay ném vào thùng rác bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Sau đó cậu lấy từ túi áo vest ra một viên kẹo bạc hà mới mua, ném vào trong miệng, hít sâu một hơi từ mũi xuống phổi, vị đắng chát được vị ngọt và sự tươi mát của bạc hà lấp đầy, khiến tinh thần cậu trở nên tỉnh táo hơn.
Nếu đã bị Hạ Tâm Thần phát hiện, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
"Haiz, nước chảy ngược dòng..." Cậu thở dài một tiếng, không thể không bước vào màn đêm yên tĩnh.
Một trận gió đêm cuốn qua khoảng đất trống cậu vừa đứng, cuộn theo một làn khói bụi mỏng manh, giống như một bộ phim được nghiền thành bột trong tâm trí cậu.
Tiệc tối bắt đầu lúc chín giờ.
Thời điểm An Gia Nguyệt tìm được chỗ ngồi chỉ còn kém chín giờ một phút. Trương Dũng cau mày gõ lên đồng hồ đeo tay nhìn cậu, e ngại còn người xung quanh nên không trách cứ thẳng, chỉ lạnh nhạt nói: "Lần sau đừng chạy lung tung, đến sớm một chút."
An Gia Nguyệt làm bộ như không nhìn thấy sự nghiêm nghị trong ánh mắt hắn, gật đầu đồng ý, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, đèn trần mờ đi, ánh đèn chiếu vào trung tâm sân khấu phía đông phòng tiệc, người chủ trì đi lên, là một diễn viên hài kịch nổi danh. Những lời lẽ dong dài đã được phát biểu trong lễ trao giải, điều cần thiết hơn lúc này là thư giãn và giao lưu qua lại, người dẫn chương trình cũng đang kể lại một số câu chuyện cười thú vị.
Bên trong ánh sáng tối tăm không thể nhìn rõ khuôn mặt ai, An Gia Nguyệt thu tầm mắt lại, quay đầu hỏi Vu Duy bên phải: "Tối nay bộ phim nào dành giải vậy?"
Vu Duy kinh ngạc: "Anh chưa xem hot search à?"
"Chưa xem, anh vừa ngủ trong xe."
"À, là ( Nhập diễn), do Giang Lưu Thâm diễn chính."
"Lợi hại vậy." An Gia Nguyệt chân thành ngưỡng mộ, "Đã giành hai giải ảnh đế, giờ lại lấy được giải thưởng lớn như vậy... Anh đoán lần này Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng là anh ta đúng không?"
Vu Duy cười nói: "Anh đoán sai rồi, lần này Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là Lê Lạc."
An Gia Nguyệt trợn mắt: "Thật hay giả vậy?"
Giang Lưu Thâm đóng phim từ năm 12 tuổi, đã tôi luyện diễn xuất hơn mười năm, có thể giành được hai giải Ảnh đế cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng Lê Lạc là một diễn viên mới, tốt nghiệp đại học mới diễn bộ phim đầu tiên, anh ta chỉ lớn hơn cậu vài tuổi nhưng đã lấy được giải Ảnh đế.
Nếu so sánh hai người với nhau, cậu xác thực giống như lời mà Trương Dũng hay treo ngoài: "Gia Nguyệt, cậu thật sự khiến tôi thất vọng."
Không nghĩ đả kích to lớn hơn còn ở phía sau.
Vu Duy vô cùng hào hứng vì có thể đích thân tham dự lễ trao thưởng Kim Ảnh lần này, chỉ mong có thể tìm được một người cùng chia sẻ thảo luận: "Anh biết lần này Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là ai không?"
An Gia Nguyệt còn chưa mở miệng, hắn đã không kịp chờ đợi nói ra đáp án: "Là Đới Lâm!"
An Gia Nguyệt sửng sốt, sau đó cười khổ: "À, là cô ấy sao, cô ấy rất ưu tú."
Học kỳ hai năm nhất, Đới Lâm có nói tới chuyện một bộ đại IP tuyển nam nữ chính, rủ cậu tham gia casting, nhưng khi đó cậu vì chuyện Hạ Thần mà chịu đả kích lớn, thất bại hoàn toàn, không đăng ký tham gia. Đới Lâm từ trong ngàn người kia bộc lộ tài năng, được chọn làm nữ chính của bộ phim, cũng thuận lý thành chương ký hợp đồng với Ảnh nghiệp Vạn Nạp, từ đây sự nghiệp thăng tiến, hôm nay đã sớm là hoa đán nổi tiếng trong showbiz.
Vu Duy nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, mong muốn buôn chuyện không được thoả mãn, hắn không cam lòng tiếp tục đào sâu chủ đề này: "Hình như cô ấy bằng tuổi anh đúng không, cũng học khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, hai ngươi quen nhau không?"
An Gia Nguyệt cầm đũa, gắp miếng cá hồi xông khói, dạ dày đói cồn cào được ăn ủi đôi chút, đáp lại ngắn gọn: "Có quen."
"Bây giờ còn liên hệ không?"
"Không." Đây là lời nói thật, năm thứ hai Đới Lâm đóng phim ở ngoài, năm ba sau khi phim công chiếu thì bận bịu chạy thông cáo nên ít khi đến trường học, sau tốt nghiệp cũng chưa từng gặp mặt.
"Anh có muốn đi tìm cô ấy ôn lại chuyện xưa không?"
"Không cần đâu."
Vu Duy không nói nên lời và bỏ qua chuyện tâm sự với một kẻ huỷ diệt chủ đề.
Người chủ trì kết thúc lời dẫn, đèn trần trong phòng tiệc sáng lên, bữa tiệc tối nay chính thức bắt đầu. Mọi người đều hàn huyên với người ngồi cùng bàn mấy câu, sau đó bưng ly rượu qua bàn khác chúc tụng và ôn chuyện. Loại tiệc tối này chẳng ai sẽ chuyên tâm dùng bữa, chủ yếu là tìm cơ hội gặp gỡ và xã giao thôi.
An Gia Nguyệt gắp một viên tôm lên ăn, miệng nhai ngấu nghiến.
Trương Dũng đang chuẩn bị dẫn hai người họ đi chúc rượu, thấy dáng vẻ chỉ nghĩ đến ăn này của cậu, lông mày nhíu chặt: "Gia Nguyệt, bây giờ là lúc để ăn à? Tôi dẫn cậu đi gặp gỡ mấy người. Còn có, cất dây chuyền đi ngay, mất mặt quá thể."
An Gia Nguyệt đột nhiên bị sặc, nước trong viên tôm trào ra, cậu cũng không quan tâm đến chuyện lau miệng, cúi đầu nhìn xuống, sợi dây chuyền với hình mặt trăng lấp lánh kia thật sự đang lơ lửng bên ngoài.
... Thật muốn chết mà..
"Tiểu Duy, sợi dây chuyền của anh lộ ra từ bao giờ vậy?"
Vu Duy đã phải đi, nghe thấy cậu hỏi, quay đầu mê man nói: "Từ lúc anh ngồi xuống em đã thấy rồi, em còn tưởng anh cố ý lôi ra cơ."
Trong đầu An Gia Nguyệt nhanh chóng nhớ lại một lần.
Cậu tuyệt vọng xác định, chỉ có thể trong lúc cậu khom người nhặt tàn thuốc dưới chân Hạ Tâm Thần lộ ra thôi.
Hạ Tâm Thần nhìn thấy không nhỉ? Nếu như nhìn thấy, anh sẽ nghĩ thế nào?
Chắc chắn anh sẽ cảm thấy cậu tham tiền, lúc trước rõ ràng đã ném đi rồi, lại còn nhặt lại mang ra khoe khoang.
Vậy những nỗ lực cậu từ bỏ vai diễn thời gian qua, chỉ làm một diễn viên bình thường đều uổng phí hết hay sao?
"Cậu có đi không hả? Còn chờ tôi cầu xin cậu đi à?" Trương Dũng tức giận nói.
"Xin lỗi, em đi ngay đây." An Gia Nguyệt vội vàng lau miệng, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, theo sau Trương Dũng và Vu Duy mở rộng giao thiệp.
Trương Dũng đã làm việc trong ngành hơn mười năm, cũng không phải bù nhìn. Trong bữa tiệc tối nay có nhiều người hắn có thể trò chuyện nhiều hơn mấy câu, đề tài chủ yếu xung quanh chuyện quay phim của Vu Duy, cuối cùng mới vỗ An Gia Nguyệt phía sau lưng, đẩy cậu ra trước: "Đây là Gia Nguyệt, là diễn viên rất có tiềm lực trong công ty tôi, sau này nếu có cơ hội thích hợp, nhờ ngài giúp đỡ nhiều hơn nhé."
Sau đó sẽ đến lượt An Gia Nguyệt cúi người cảm ơn, nâng ly chúc rượu.
Cũng may không cần cạn hết ly, mỗi lần chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ, đi nửa vòng thì cũng bằng một ly rượu, so với rượu mà bên sản xuất hay nhà đầu tư phải uống chẳng đáng là bao.
Sau khi chào hỏi xong một bàn khác, An Gia Nguyệt đang định quay về rót thêm cho mình một ly rượu, ánh mắt bỗng chợt liếc qua một vệt xanh lam sẫm.
Cậu ngừng bước, trấn định nhìn lại——
Xuyên qua khe hở giữa âu phục và váy dạ hội, ở một góc bàn tối, có một người đàn ông ngồi một mình uống rượu, điềm nhiên tĩnh lặng như thể sự náo nhiệt xung quanh chẳng liên quan gì đến anh.
Vu Duy theo tầm mắt cậu nhìn qua, hỏi cậu: "Gia Nguyệt, ai vậy? Anh quen à?"
An Gia Nguyệt há miệng và nhận ra mình chẳng có lời gì để giới thiệu.
Khẳng định không thể nói là bạn trai cũ, ngoài ra, cậu biết rất ít về Hạ Tâm Thần.
Thậm chí không biết hai chữ "xinchen" này viết như thế nào.
*phiên âm pinyin của Tâm Thần là xinchen, tiếng Trung có nhiều từ phát âm giống nhau.
Lúc trước không nghe rõ đối phương nói là âm mũi trước hay âm mũi sau, sau đó cậu lên mạng tìm rất nhiều tổ hợp tiếng Hán nhưng vẫn không tìm được Hạ Tâm Thần trong nhận thức của cậu.
Về phần công việc cụ thể của Hạ Tâm Thần là gì, trong nhà mở công ty gì thì cậu càng không rõ.
Rõ ràng là quan hệ yêu đương lên giường, nhưng lại xa lạ giống như chuyện tình một đêm.
"Không quen biết, chẳng qua thấy đẹp trai thôi." An Gia Nguyệt dời tầm mắt, về bàn mình rót rượu.
Vu Duy vẫn nhìn chằm chằm: "Đẹp trai thật..."
"Nhìn gì vậy? Ai đẹp trai?" Trương Dũng vừa nói chuyện xong với một nhà sản xuất, quay đầu lại nghe thấy câu này, "Em phát ngốc với đàn ông làm gì?"
Vu Duy chỉ cho hắn xem: "Dũng ca, anh nhìn người đàn ông ở bàn kia, có phải rất tuấn tú đẹp trai không?"
Trương Dũng nheo mắt nhìn theo, lập tức sốt sắng đập tay hắn xuống, thấp giọng trách: "Đừng chỉ vào người ta! Không lễ phép chút nào, người ta phát hiện tức giận thì sao, anh không cứu được em đâu."
Vu Duy sờ mu bàn tay bị vỗ đỏ, buồn bực hỏi: "Anh ta là ai vậy? Nghe đáng sợ thế... Sao trước giờ em chưa thấy nhỉ?"
"Em chưa thấy cũng bình thường thôi, con trai độc nhất của Chủ tịch Vạn Nạp, trên mạng cũng không có nhiều thông tin về cậu ta đâu, kín tiếng như không tồn tại vậy."
"Hả? Vậy sao tối nay anh ta lại tham gia bữa tiệc này?"
"..." Trương Dũng bị hắn hỏi, không muốn mất mặt trước tiểu bối nên nhanh trí tự biên tự diễn nói: "Bởi vì Đới Lâm chứ sao, cô ấy bây giờ là nữ minh tinh nổi tiếng của Vạn Nạp, ngày hôm nay lại nhận giải thưởng lớn. Cậu ta là ông chủ tương lai, nhất định phải ra mặt chúc mừng chứ."
Vu Duy bội phục gật đầu: "Vẫn là Dũng ca tin tức linh thông."
An Gia Nguyệt trở lại bàn mình, rót một nửa ly rượu đỏ vào chiếc ly rỗng, cậu chăm chú nhìn chất lỏng màu hồng rơi xuống, bỗng nhiên kích động nâng ly uống cạn.
Tốt nhất cậu nên uống say khướt, liều mạng xông lên, vứt dây chuyền lên đầu Hạ Tâm Thần, gào thét: "Ông đây không hiếm lạ dây chuyền này của anh!"
Nhưng hành động này khá khiếm nhã, nếu cậu thật sự làm vậy, đừng mong được hợp tác với bất cứ đạo diễn hay nhà sản xuất phim nào ở đây.
Đánh đổi quá lớn, không trả được.
Cậu vẫn còn muốn làm một minh tinh tuyến mười tám một năm kiếm được ba mươi, bốn mươi vạn.
Một năm cậu chỉ cần quay một bộ phim, ít phần diễn, không cần kỹ năng diễn xuất, vô cùng thoải mái. Những ngày còn lại đều là ngày nghỉ, có thể ở nhà cùng ba, cũng có thể đi du lịch khắp nơi. Bởi vì quá flop nên chẳng có paparazi chẳng có chuyện đời tư, vô cùng rảnh rỗi. Đương nhiên cậu cũng không bị hắc, bởi vì không có ai đào bới quá khứ, mà cho dù có người lôi ra được chuyện xấu cũng chẳng có nhà nào sập.
Cái này gọi là gì nhỉ? Chính là công chức trong ngành biểu diễn.
Cậu nhất định phải giữ được chén cơm này, không thể hành động theo cảm tính.
Nhà hát Đông Phương trong đêm như một giáo đường La Ma cổ kính hoa lệ, nguy nga sừng sững, từng dãy nhà tầng mọc lên san sát mở rộng dọc theo hai cánh.
Trước mặt là đại lộ bốn làn chạy dài từ đông sang tây, đối diện là quảng trường thương mại náo nhiệt sôi động. Dọc đường có đủ loại cửa hàng, người người ra vào tấp nập, có người ngồi bên ngoài tiệm cà phê nói chuyện phiếm, có người xách túi đi dạo phố, cũng có người dừng lại mua hàng trong cửa hàng trực tuyến nổi tiếng.
Còn có người đứng bất động hút thuốc ngẩn người.
An Gia Nguyệt nhắn lại cho Trương Dũng, thở ra một làn khói trắng trong màn đêm mờ ảo. Cậu dập tắt tàn thuốc thứ năm, tiện tay ném vào thùng rác bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Sau đó cậu lấy từ túi áo vest ra một viên kẹo bạc hà mới mua, ném vào trong miệng, hít sâu một hơi từ mũi xuống phổi, vị đắng chát được vị ngọt và sự tươi mát của bạc hà lấp đầy, khiến tinh thần cậu trở nên tỉnh táo hơn.
Nếu đã bị Hạ Tâm Thần phát hiện, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
"Haiz, nước chảy ngược dòng..." Cậu thở dài một tiếng, không thể không bước vào màn đêm yên tĩnh.
Một trận gió đêm cuốn qua khoảng đất trống cậu vừa đứng, cuộn theo một làn khói bụi mỏng manh, giống như một bộ phim được nghiền thành bột trong tâm trí cậu.
Tiệc tối bắt đầu lúc chín giờ.
Thời điểm An Gia Nguyệt tìm được chỗ ngồi chỉ còn kém chín giờ một phút. Trương Dũng cau mày gõ lên đồng hồ đeo tay nhìn cậu, e ngại còn người xung quanh nên không trách cứ thẳng, chỉ lạnh nhạt nói: "Lần sau đừng chạy lung tung, đến sớm một chút."
An Gia Nguyệt làm bộ như không nhìn thấy sự nghiêm nghị trong ánh mắt hắn, gật đầu đồng ý, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, đèn trần mờ đi, ánh đèn chiếu vào trung tâm sân khấu phía đông phòng tiệc, người chủ trì đi lên, là một diễn viên hài kịch nổi danh. Những lời lẽ dong dài đã được phát biểu trong lễ trao giải, điều cần thiết hơn lúc này là thư giãn và giao lưu qua lại, người dẫn chương trình cũng đang kể lại một số câu chuyện cười thú vị.
Bên trong ánh sáng tối tăm không thể nhìn rõ khuôn mặt ai, An Gia Nguyệt thu tầm mắt lại, quay đầu hỏi Vu Duy bên phải: "Tối nay bộ phim nào dành giải vậy?"
Vu Duy kinh ngạc: "Anh chưa xem hot search à?"
"Chưa xem, anh vừa ngủ trong xe."
"À, là ( Nhập diễn), do Giang Lưu Thâm diễn chính."
"Lợi hại vậy." An Gia Nguyệt chân thành ngưỡng mộ, "Đã giành hai giải ảnh đế, giờ lại lấy được giải thưởng lớn như vậy... Anh đoán lần này Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng là anh ta đúng không?"
Vu Duy cười nói: "Anh đoán sai rồi, lần này Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là Lê Lạc."
An Gia Nguyệt trợn mắt: "Thật hay giả vậy?"
Giang Lưu Thâm đóng phim từ năm 12 tuổi, đã tôi luyện diễn xuất hơn mười năm, có thể giành được hai giải Ảnh đế cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng Lê Lạc là một diễn viên mới, tốt nghiệp đại học mới diễn bộ phim đầu tiên, anh ta chỉ lớn hơn cậu vài tuổi nhưng đã lấy được giải Ảnh đế.
Nếu so sánh hai người với nhau, cậu xác thực giống như lời mà Trương Dũng hay treo ngoài: "Gia Nguyệt, cậu thật sự khiến tôi thất vọng."
Không nghĩ đả kích to lớn hơn còn ở phía sau.
Vu Duy vô cùng hào hứng vì có thể đích thân tham dự lễ trao thưởng Kim Ảnh lần này, chỉ mong có thể tìm được một người cùng chia sẻ thảo luận: "Anh biết lần này Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là ai không?"
An Gia Nguyệt còn chưa mở miệng, hắn đã không kịp chờ đợi nói ra đáp án: "Là Đới Lâm!"
An Gia Nguyệt sửng sốt, sau đó cười khổ: "À, là cô ấy sao, cô ấy rất ưu tú."
Học kỳ hai năm nhất, Đới Lâm có nói tới chuyện một bộ đại IP tuyển nam nữ chính, rủ cậu tham gia casting, nhưng khi đó cậu vì chuyện Hạ Thần mà chịu đả kích lớn, thất bại hoàn toàn, không đăng ký tham gia. Đới Lâm từ trong ngàn người kia bộc lộ tài năng, được chọn làm nữ chính của bộ phim, cũng thuận lý thành chương ký hợp đồng với Ảnh nghiệp Vạn Nạp, từ đây sự nghiệp thăng tiến, hôm nay đã sớm là hoa đán nổi tiếng trong showbiz.
Vu Duy nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, mong muốn buôn chuyện không được thoả mãn, hắn không cam lòng tiếp tục đào sâu chủ đề này: "Hình như cô ấy bằng tuổi anh đúng không, cũng học khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, hai ngươi quen nhau không?"
An Gia Nguyệt cầm đũa, gắp miếng cá hồi xông khói, dạ dày đói cồn cào được ăn ủi đôi chút, đáp lại ngắn gọn: "Có quen."
"Bây giờ còn liên hệ không?"
"Không." Đây là lời nói thật, năm thứ hai Đới Lâm đóng phim ở ngoài, năm ba sau khi phim công chiếu thì bận bịu chạy thông cáo nên ít khi đến trường học, sau tốt nghiệp cũng chưa từng gặp mặt.
"Anh có muốn đi tìm cô ấy ôn lại chuyện xưa không?"
"Không cần đâu."
Vu Duy không nói nên lời và bỏ qua chuyện tâm sự với một kẻ huỷ diệt chủ đề.
Người chủ trì kết thúc lời dẫn, đèn trần trong phòng tiệc sáng lên, bữa tiệc tối nay chính thức bắt đầu. Mọi người đều hàn huyên với người ngồi cùng bàn mấy câu, sau đó bưng ly rượu qua bàn khác chúc tụng và ôn chuyện. Loại tiệc tối này chẳng ai sẽ chuyên tâm dùng bữa, chủ yếu là tìm cơ hội gặp gỡ và xã giao thôi.
An Gia Nguyệt gắp một viên tôm lên ăn, miệng nhai ngấu nghiến.
Trương Dũng đang chuẩn bị dẫn hai người họ đi chúc rượu, thấy dáng vẻ chỉ nghĩ đến ăn này của cậu, lông mày nhíu chặt: "Gia Nguyệt, bây giờ là lúc để ăn à? Tôi dẫn cậu đi gặp gỡ mấy người. Còn có, cất dây chuyền đi ngay, mất mặt quá thể."
An Gia Nguyệt đột nhiên bị sặc, nước trong viên tôm trào ra, cậu cũng không quan tâm đến chuyện lau miệng, cúi đầu nhìn xuống, sợi dây chuyền với hình mặt trăng lấp lánh kia thật sự đang lơ lửng bên ngoài.
... Thật muốn chết mà..
"Tiểu Duy, sợi dây chuyền của anh lộ ra từ bao giờ vậy?"
Vu Duy đã phải đi, nghe thấy cậu hỏi, quay đầu mê man nói: "Từ lúc anh ngồi xuống em đã thấy rồi, em còn tưởng anh cố ý lôi ra cơ."
Trong đầu An Gia Nguyệt nhanh chóng nhớ lại một lần.
Cậu tuyệt vọng xác định, chỉ có thể trong lúc cậu khom người nhặt tàn thuốc dưới chân Hạ Tâm Thần lộ ra thôi.
Hạ Tâm Thần nhìn thấy không nhỉ? Nếu như nhìn thấy, anh sẽ nghĩ thế nào?
Chắc chắn anh sẽ cảm thấy cậu tham tiền, lúc trước rõ ràng đã ném đi rồi, lại còn nhặt lại mang ra khoe khoang.
Vậy những nỗ lực cậu từ bỏ vai diễn thời gian qua, chỉ làm một diễn viên bình thường đều uổng phí hết hay sao?
"Cậu có đi không hả? Còn chờ tôi cầu xin cậu đi à?" Trương Dũng tức giận nói.
"Xin lỗi, em đi ngay đây." An Gia Nguyệt vội vàng lau miệng, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, theo sau Trương Dũng và Vu Duy mở rộng giao thiệp.
Trương Dũng đã làm việc trong ngành hơn mười năm, cũng không phải bù nhìn. Trong bữa tiệc tối nay có nhiều người hắn có thể trò chuyện nhiều hơn mấy câu, đề tài chủ yếu xung quanh chuyện quay phim của Vu Duy, cuối cùng mới vỗ An Gia Nguyệt phía sau lưng, đẩy cậu ra trước: "Đây là Gia Nguyệt, là diễn viên rất có tiềm lực trong công ty tôi, sau này nếu có cơ hội thích hợp, nhờ ngài giúp đỡ nhiều hơn nhé."
Sau đó sẽ đến lượt An Gia Nguyệt cúi người cảm ơn, nâng ly chúc rượu.
Cũng may không cần cạn hết ly, mỗi lần chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ, đi nửa vòng thì cũng bằng một ly rượu, so với rượu mà bên sản xuất hay nhà đầu tư phải uống chẳng đáng là bao.
Sau khi chào hỏi xong một bàn khác, An Gia Nguyệt đang định quay về rót thêm cho mình một ly rượu, ánh mắt bỗng chợt liếc qua một vệt xanh lam sẫm.
Cậu ngừng bước, trấn định nhìn lại——
Xuyên qua khe hở giữa âu phục và váy dạ hội, ở một góc bàn tối, có một người đàn ông ngồi một mình uống rượu, điềm nhiên tĩnh lặng như thể sự náo nhiệt xung quanh chẳng liên quan gì đến anh.
Vu Duy theo tầm mắt cậu nhìn qua, hỏi cậu: "Gia Nguyệt, ai vậy? Anh quen à?"
An Gia Nguyệt há miệng và nhận ra mình chẳng có lời gì để giới thiệu.
Khẳng định không thể nói là bạn trai cũ, ngoài ra, cậu biết rất ít về Hạ Tâm Thần.
Thậm chí không biết hai chữ "xinchen" này viết như thế nào.
*phiên âm pinyin của Tâm Thần là xinchen, tiếng Trung có nhiều từ phát âm giống nhau.
Lúc trước không nghe rõ đối phương nói là âm mũi trước hay âm mũi sau, sau đó cậu lên mạng tìm rất nhiều tổ hợp tiếng Hán nhưng vẫn không tìm được Hạ Tâm Thần trong nhận thức của cậu.
Về phần công việc cụ thể của Hạ Tâm Thần là gì, trong nhà mở công ty gì thì cậu càng không rõ.
Rõ ràng là quan hệ yêu đương lên giường, nhưng lại xa lạ giống như chuyện tình một đêm.
"Không quen biết, chẳng qua thấy đẹp trai thôi." An Gia Nguyệt dời tầm mắt, về bàn mình rót rượu.
Vu Duy vẫn nhìn chằm chằm: "Đẹp trai thật..."
"Nhìn gì vậy? Ai đẹp trai?" Trương Dũng vừa nói chuyện xong với một nhà sản xuất, quay đầu lại nghe thấy câu này, "Em phát ngốc với đàn ông làm gì?"
Vu Duy chỉ cho hắn xem: "Dũng ca, anh nhìn người đàn ông ở bàn kia, có phải rất tuấn tú đẹp trai không?"
Trương Dũng nheo mắt nhìn theo, lập tức sốt sắng đập tay hắn xuống, thấp giọng trách: "Đừng chỉ vào người ta! Không lễ phép chút nào, người ta phát hiện tức giận thì sao, anh không cứu được em đâu."
Vu Duy sờ mu bàn tay bị vỗ đỏ, buồn bực hỏi: "Anh ta là ai vậy? Nghe đáng sợ thế... Sao trước giờ em chưa thấy nhỉ?"
"Em chưa thấy cũng bình thường thôi, con trai độc nhất của Chủ tịch Vạn Nạp, trên mạng cũng không có nhiều thông tin về cậu ta đâu, kín tiếng như không tồn tại vậy."
"Hả? Vậy sao tối nay anh ta lại tham gia bữa tiệc này?"
"..." Trương Dũng bị hắn hỏi, không muốn mất mặt trước tiểu bối nên nhanh trí tự biên tự diễn nói: "Bởi vì Đới Lâm chứ sao, cô ấy bây giờ là nữ minh tinh nổi tiếng của Vạn Nạp, ngày hôm nay lại nhận giải thưởng lớn. Cậu ta là ông chủ tương lai, nhất định phải ra mặt chúc mừng chứ."
Vu Duy bội phục gật đầu: "Vẫn là Dũng ca tin tức linh thông."
An Gia Nguyệt trở lại bàn mình, rót một nửa ly rượu đỏ vào chiếc ly rỗng, cậu chăm chú nhìn chất lỏng màu hồng rơi xuống, bỗng nhiên kích động nâng ly uống cạn.
Tốt nhất cậu nên uống say khướt, liều mạng xông lên, vứt dây chuyền lên đầu Hạ Tâm Thần, gào thét: "Ông đây không hiếm lạ dây chuyền này của anh!"
Nhưng hành động này khá khiếm nhã, nếu cậu thật sự làm vậy, đừng mong được hợp tác với bất cứ đạo diễn hay nhà sản xuất phim nào ở đây.
Đánh đổi quá lớn, không trả được.
Cậu vẫn còn muốn làm một minh tinh tuyến mười tám một năm kiếm được ba mươi, bốn mươi vạn.
Một năm cậu chỉ cần quay một bộ phim, ít phần diễn, không cần kỹ năng diễn xuất, vô cùng thoải mái. Những ngày còn lại đều là ngày nghỉ, có thể ở nhà cùng ba, cũng có thể đi du lịch khắp nơi. Bởi vì quá flop nên chẳng có paparazi chẳng có chuyện đời tư, vô cùng rảnh rỗi. Đương nhiên cậu cũng không bị hắc, bởi vì không có ai đào bới quá khứ, mà cho dù có người lôi ra được chuyện xấu cũng chẳng có nhà nào sập.
Cái này gọi là gì nhỉ? Chính là công chức trong ngành biểu diễn.
Cậu nhất định phải giữ được chén cơm này, không thể hành động theo cảm tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook