Tâm Duyệt Nguyệt Này
-
Chương 20: Pulp Fiction
Hậu quả của việc nửa đêm canh ba hẹn hò cùng bạn trai chính là ngày hôm sau miệng sưng lên mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
An Gia Nguyệt lén lén lút lút rời giường, muốn thừa dịp cha cậu chưa tỉnh nhanh chóng rửa mặt đi học, kết quả cha cậu tối qua ngủ sớm, hôm nay tinh thần vô cùng phấn chấn. Sáng sớm ông đã thức dậy nấu cháo, cậu vừa ra khỏi phòng đã bị tóm gọn.
An Cương Vĩ bưng hai bát cháo hoa từ phòng bếp đi ra, giật mình nhìn gương mặt cậu, lo lắng hỏi: "Gia Nguyệt, sao miệng con lại sưng lên vậy? Có phải tối qua cho nhiều tương ớt quá không?"
"Vâng ạ..." An Gia Nguyệt không dám nhiều lời, kéo cao cổ áo, lấp liếm cho qua, "Ba ơi con bị muộn rồi, không ăn sáng ở nhà đâu."
"Hả? Còn chưa tới bảy giờ mà?..."
"Không thể bỏ bài tập thể dục buổi sáng đâu ba!" Cậu đường đường chính chính đáp lại sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà như một cơn gió.
An Cương Vĩ vô cùng vui mừng, đứng trước cửa sổ gọi với theo bóng lưng con trai đang chạy dưới nhà: "Không hổ là con trai của ba! Vô cùng chăm chỉ!"
Tiếng la to rõ khiến đám mèo hoang đang say ngủ thức giấc, ầm ĩ kêu loạn.
Quầy bánh vừng của Chu Hưng Lỗi vẫn ở chỗ cũ, đã sớm mở cửa. Xung quanh quầy bánh nóng hổi là sinh viên và người đi làm đứng xếp hàng, còn có thêm một vài bác gái dậy sớm đang chờ. An Gia Nguyệt xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt mình, giống như mọi ngày chọn món bánh vừng nhân mơ khô.
"Ô ke!" Chu Hưng Lỗi gói bánh lại đưa cậu, đột nhiên đôi mắt mở lớn, nhìn chằm chằm cổ cậu, "Gia Nguyệt, cổ ông sao thế?"
Tiếng nói to rõ khiến mấy người xung quanh lập tức nhìn sang.
Khoé miệng An Gia Nguyệt khẽ giật một cái, bất động thanh sắc cười nói: "Tối hôm qua ra ngoài vất rác nên bị muỗi cắn."
Chu Hưng Lỗi thần kinh thô, không nghi ngờ cậu: "Vậy hả, sao ông không nói sớm, nhà tôi có thuốc mỡ tốt lắm, bôi một chút là đỡ ngay."
"Được, lần sau hỏi ông." An Gia Nguyệt cầm bánh vừng, nhanh chân trốn khỏi tầm mắt của mọi người.
Tối hôm đó, cậu đã kiên quyết ngăn cản không cho Hạ Thần hôn lên cổ.
Hạ Thần suy nghĩ một chút, đổi thành hôn những nơi khác.
Hơn một tuần lễ sau, chờ đến ngày An Cương Vĩ rốt cục phải đi đến một công trình ở thành phố khác, trên người cậu ngoại trừ cổ thì đâu đâu cũng có những "vết muỗi cắn" hoặc nông hoặc sâu.
Từ trong buồng tắm đi ra, An Gia Nguyệt nhìn thân thể của chính mình trong gương, không tới vài giây đã cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.
Cậu vốn cho là mình chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng coi qua vô số heo chạy, nhất định có thể bình thường ứng phó. Nhưng trên thực tế, cậu đã quá đề cao bản thân. Tối hôm qua, Hạ Thần cách áo T-shirt hôn lên lồng ngực cậu, cậu dường như lập tức có phản ứng, run rẩy như kiểu đang ở trong xe -30 độ. Sau khi Hạ Thần phát hiện cũng không hôn cậu nữa, nhìn dáng vẻ cậu cười hỏi: "Em có khỏe không?"
Mất mặt không đất dung thân.
Nhưng cậu thích Hạ Thần hôn mình, rất rất thích. Thích đến mức ngày nào đi học cũng phải ăn thêm vài viên kẹo hoa quả, dư vị ngọt ngào cứ như tối hôm trước vậy.
Những dấu vết này trên người cậu từng cái từng cái giống như huân chương chiến công, chứng minh cậu có người yêu.
Thứ hai, sáu giờ sáng tiếng chuông báo thức reo vang.
An Gia Nguyệt mở mắt từ trên giường bò dậy, làm một bữa sáng đơn giản cho ba, cháo hoa và dưa muối, sau khi ăn xong lại đưa ba tới trạm xe. Đội thi công đi xe buýt, tám giờ xuất phát.
"Tự chiếu cố bản thân cho tốt nhé." An Cương Vĩ mỗi lần rời nhà đều thấy không yên lòng, dường như cậu vẫn là đứa trẻ năm sáu tuổi, việc nhỏ không đáng kể cũng phải căn dặn, "Ở trường học phải thân thiết với bạn bè và thầy cô nhé, nghe lời một chút biết không?"
"Con biết mà."
"Ba để lại ít tiền dưới khay trà, không đủ thì bảo ba nhé."
An Gia Nguyệt bất đắc dĩ: "Ba, ba thật là, kết toán cuối kỳ còn chưa thấy đâu, ba cho con tiền làm gì? Giờ ba lại phải qua chỗ khác, ba giữ lại dùng đi."
An Cương Vĩ vỗ vai cậu: "Kết toán cuối kỳ ba sẽ tự giải quyết, con đừng bận tâm. Hôm qua ba chẳng thấy bộ quần áo mới nào trong tủ của con cả, nhà chúng ta không đến mức nghèo như vậy. Con mua thêm vài bộ mặc đi nhé, đừng để bạn học chê cười."
"Ai dám chê cười con chứ? Con của ba nhất định sẽ nổi tiếng, người khác nịnh bợ còn không kịp kia kìa."
"Kiêu ngạo khiến người ta thất bại, con khiêm tốn chút đi."
"Vâng vâng con biết rồi."
Tiễn ba đi, An Gia Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Trên đường trở về, tiện đường ghé vào Clairdelune đã lâu chưa đến.
Vừa vào cửa, đồng nghiệp nhìn thấy cậu biểu tình vi diệu. Tôn Đình Đình còn chẳng thèm buông sắc mặt, xoay người đến quầy thu ngân, biểu hiện không muốn để ý đến cậu.
An Gia Nguyệt không để ý lắm, thoải mái đi tới trước mặt Tôn Đình Đình, lễ phép hỏi: "Đình tỷ, tiền lương cuối tháng em vẫn chưa nhận được? Gọi điện thì chị không nhận."
Tôn Đình Đình lạnh nhạt trả lời: "Tôi làm theo quy trình, hai ngày nữa sẽ nhận được."
"Vâng, vậy em chờ thêm hai ngày. Nếu như hai ngày sau em chưa nhận được, khả năng em sẽ gọi thêm một cuộc nữa tới Cục lao động."
"Bắt buộc phải làm khó nhau đến thế à?" Tôn Đình Đình nháy mắt trở mặt, cắn răng nói, "Gia Nguyệt, trước đây chị đối xử với em không tốt sao? Sao em có thể lấy oán báo ơn như thế chứ?"
An Gia Nguyệt nở nụ cười: "Đình tỷ, chị có ân gì với em? Em tới đây làm thêm kiếm tiền, chị không dựa theo quy định trên hợp đồng, trừ hết tiền lương và tiền thưởng của em. Chẳng lẽ em nên cám ơn chị sao?"
"Chị cũng đâu nhằm vào em, những người trước đây thôi việc cũng bị trừ như vậy, đây là quy định của nhà hàng!"
"Đều như vậy thì là đúng sao? Quy định của nhà hàng cao hơn pháp luật hiện hành à?" An Gia Nguyệt lười tranh luận cùng cô, phất tay tạm biệt, "Dù gì chúng ta cũng là đồng nghiệp một thời gian nên em không muốn tranh cãi với chị. Chị nhanh chóng kết toán tiền lương và thưởng giúp em, tạm biệt!"
Tôn Đình Đình cố kỵ khách hàng ở đây, tuy phẫn nộ nhưng không dám la hét, trơ mắt nhìn cậu thong dong rời đi. Cuối cùng chỉ có thể giậm mạnh chân, gót giày cao gót nện sâu trên nền đá hoa.
Lấy chuyện gọi điện tố cáo ra đe doạ quả nhiên hữu dụng. Ngày hôm sau, tiền lương và thưởng nguyên vẹn chuyển vào tài khoản cậu.
An Gia Nguyệt tính toán số dư trong thẻ một chút, tiền tiết kiệm trong nhà và một ít cổ phiếu tổng cộng mới có 90 ngàn, nào đủ phát lương cho mấy chục công nhân? Hơn nữa cậu còn nợ Hạ Thần bảy, tám vạn, đến bây giờ còn chưa trả được một đồng.
"Haizz..."
"Gia Nguyệt, cậu thở dài gì vậy? Nhanh lên đây, đọc lại lời thoại đi." Đới Lâm giục.
"Biết rồi, tớ thuộc làu làu rồi mà." An Gia Nguyệt từ trên ghế đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên sườn xám.
Cuối buổi chiều nay sẽ chấm điểm vở kịch này. Tất cả học sinh đã sớm đến hậu đài tập trung, tạo hình, hoá trang, ngồi chờ lão sư cho điểm.
Diễn phục đều mượn từ phòng phục trang của trường, sườn xám bình thường chỉ có nữ sinh mặc nên không có số đo của nam sinh. An Gia Nguyệt thuộc dạng gầy trong nhóm nam sinh còn thấy chật, chớ nói đến Nguỵ Võ thân hình to cao cường tráng, mặc lên chẳng khác gì chiếc bánh giò.
"Không phải tớ bảo cậu nên đặt may một cái đi à." Đới Lâm nói.
Ngụy Võ: "Đặt may sườn xám phiền phức lắm, mà dùng có mỗi lần, mặc tạm cũng được."
"Không nhất định đâu nhé." Đới Lâm nói, "Nghe nói lần này tổ được điểm cao nhất có khả năng được biểu diễn trong buổi dạ hội cuối năm đó."
Ngụy Võ nhất thời tinh thần tỉnh táo: "Thật hay giả vậy? Không thấy cô Cao nói gì mà."
Hai tuần lễ sau là dạ hội cuối kỳ của Học viên Điện ảnh, đây là việc trọng đại mỗi năm một lần của trường. Trong buổi lễ chắc chắn sẽ tập hợp rất nhiều gương mặt ưu tú trong khoa Diễn xuất. Đến lúc đó cũng có các đơn vị truyền thông tham gia, biết đâu trong đám học sinh này tương lai sẽ có một minh tinh lớn, vậy đây chắc chắn sẽ là tư liệu quý giá. Mặt khác, nghe đâu cũng có nhiều người đại diện đến đây chọn lựa hạt giống, nếu biểu hiện tốt còn có thể trực tiếp ký hợp đồng.
"Cô Cao không phải vẫn luôn như vậy à, không nói cho chúng ta biết, đến khi có kết quả mới công bố, tiện thể dạy dỗ chúng mình một trận: 'Các em xem, không phải đã cho các em cơ hội chuẩn bị để các em chăm chút vào từng bài tập của mình sao. Giờ đang hối hận đúng không?' " Đới Lâm mô phỏng giống y như thật.
Ngụy Võ cười to: "Đúng là phong cách của cô Cao. Cậu nói thế làm tớ khẩn trương hơn đấy."
Lúc này, tổ cậu chuẩn bị lên sân khấu, còn một tổ khác đang xuống, lướt ngang qua nhau sau cánh gà. Khu vực này không lớn lắm, chỉ rộng đủ cho hai, ba người đi song song. Đới Lâm dừng lại nói chuyện với Ngụy Võ, nép bên hông nhường đường. An Gia Nguyệt cũng đứng gọn một bên, vừa ngẩng đầu đã thấy Bao Dung đi ở cuối cùng. Thời điểm đi qua trước mặt cậu còn liếc mắt nhìn cổ cậu, quái gở nói: "Ai da, dấu vết trên cổ mất rồi à?"
Xem ra mấy lời Chu Hưng Lỗi nói ngày đó đã lan truyền ra ngoài.
An Gia Nguyệt cụp mắt: "Đã sớm mờ rồi, một vết muỗi cắn mà thôi."
"Hừ, ai biết là muỗi cắn hay là đàn ông cắn."
Đới Lâm hơi thay đổi sắc mặt: "Cậu nói gì vậy Bao Dung?"
Bao Dung trợn trắng mắt, đi về phía trước, nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Tới nói gì trong lòng cậu ta biết rõ. Chúc các cậu sớm ngày nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta nhé!"
Ngụy Võ tức đến mức suýt bung nút cài trên sườn xám: "Gia Nguyệt, đừng để ý. Người như cậu ta đáng đời gặp báo ứng, lần này không ai nguyện ý cùng tổ với cậu ta, phải nhờ cô Cao sắp xếp, nhận về vai diễn nhỏ chỉ có mấy câu thoại thôi."
An Gia Nguyệt gật đầu: "Ừ, tớ biết rồi, cám ơn các cậu."
Vốn cậu cũng chẳng để ý đến cô ta.
Bại tướng dưới tay, tiểu binh tôm tép, nào đáng giá để cậu lãng phí ánh nhìn.
Buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi, chỉ là đã xảy ra một bất ngờ nho nhỏ. Ngụy Võ dùng sức quá mạnh, nút cài trên sườn xám bung ra một đoạn, bạn học đang đối diễn cùng hắn không nhịn được bật cười, bị lão sư trừ đi một điểm.
Cũng may khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, có thủ khoa và á khoa tọa trấn, nhóm họ vinh quang dành được vị trí thứ nhất.
Sau khi kết thúc, Cao lão sư đúng như dự đoán tuyên bố tin tức nhóm đứng đầu được biểu diễn trong buổi dạ hội. Giọng điệu bà y hệt những gì Đới Lâm đã nói qua.
Các nhóm khác vô cùng ảo não, nhóm thắng lợi thì lại rất vui mừng, hẹn buổi tối cùng đi ăn lẩu chúc mừng.
An Gia Nguyệt vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi cảnh Nguỵ Võ nhiệt tình nài nỉ bên cạnh. Cậu nghĩ cải thiện mối quan hệ với bạn bè cũng có chỗ tốt, huống chi Đới Lâm và Nguỵ Võ đều rất trượng nghĩa, về tình về lý cậu đều nên tham gia.
Thời gian hẹn nhau vào bảy giờ tối tại nhà hàng lẩu ở trung tâm thành phố, đạp xe qua đó cũng mất nửa tiếng. An Gia Nguyệt tự học trong thư viện đến sáu giờ, chuẩn bị đạp xe đi thì nhận được tin nhắn của Hạ Thần, hỏi cậu tối nay có muốn đến nhà anh không.
[ Muốn đi ăn lẩu với bạn học.] Cậu gửi thêm biểu tình khóc lóc.
Hạ Thần gửi lại biểu tình xoa đầu: [ Anh đưa em đi, chờ em ăn xong thì đón em về nhà anh. ]
An Gia Nguyệt vội nhắn lại: [ Không cần phiền phức như vậy đâu. Em ăn xong tự qua nhà anh được mà. ]
Hạ Thần: [ Anh đang ở trước cổng trường rồi, ra đi. ]
Ngữ khí không cho từ chối, giống như nhận ra sự khách sáo trong lời nói của cậu, trực tiếp giúp cậu đưa ra câu trả lời từ đáy lòng.
Đủ cứng rắn, đủ mị lực.
An Gia Nguyệt đạp xe đến cổng trường, chiếc xe Mercedes của Hạ Thần quả nhiên đã đỗ ven đường. Cậu gõ lên cửa sổ, Hạ Thần xuống xe, mở cốp sau, giúp cậu gấp gọn xe địa hình rồi cho vào cốp, tiếp đó lại thay cậu mở cửa ghế phụ.
An Gia Nguyệt chui vào, thắt chặt dây an toàn, hỏi: "Anh tới đón em sao không nói trước một tiếng, lỡ như em về nhà rồi thì sao?"
"Vậy thì tới nhà đón em, như nhau thôi." Hạ Thần nói, "Chỉ là muốn tạo bất ngờ cho em."
Nếu không phải bên ngoài còn sinh viên qua lại có thể nhìn thấy bọn họ trong xe, cậu thật sự muốn ôm chặt Hạ Thần hôn sâu một cái.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu vực trường học náo nhiệt, theo dòng người hướng về phía trung tâm thành phố nhộn nhịp. Từ ngã tư này tới ngã tư kia, tốc độ xe không vượt quá được sáu mươi ki lô mét.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, hai người đều không nói lời nào, theo lý thuyết có thể sẽ lúng túng, nhưng An Gia Nguyệt lại cảm thấy vô cùng an nhàn và thư thái.
Đúng như câu nói: Khi bạn có thể không nói lời nào với một người, cùng chia sẻ thời gian yên tĩnh mà không thấy lúng túng hay buồn tẻ. Vào lúc đó, bạn sẽ biết mình gặp đúng người.
Nhưng cậu sợ Hạ Thần tẻ nhạt, vì vậy nghiêng đầu hỏi: "Muốn đi ăn lẩu với em không?"
Hạ Thần lắc đầu: "Không đâu, anh không thích mấy hoạt động đông người."
"Vậy sao? Nhưng sau này khi tiếp quản công ty, anh nhất định phải tham gia một số tiệc rượu thì sao?"
"Có thể không đi sẽ không đi."
"Vậy nếu như sau này em đi thảm đỏ, tới tham gia lễ trao giải, anh cũng không tới sao?" An Gia Nguyệt cố ý tìm cớ.
Hạ Thần quay đầu: "Nếu là lễ trao giải của em, anh nhất định sẽ có mặt."
Câu nói này đủ khiến người ta phổng mũi.
An Gia Nguyệt thừa dịp bầu không khí tốt đẹp, dè dặt hỏi anh: "Đúng rồi, em có thể đề nghị một việc này được không?"
"Em nói đi."
"Vâng... Bảy, tám vạn em nợ anh có thể trả muộn một chút được không? Gần đây nhà em đang cần tiền... Nghỉ hè em có thể đi quay thêm quảng cáo hoặc phim ngắn, nếu không được sẽ đi làm thêm để trả đủ cho anh nhé!" Đôi mắt cậu mở to, chớp chớp lay động, ra sức tỏ vẻ dễ thương.
Hạ Thần giơ tay xoa tóc cậu: "Em thiếu tiền thì nói thẳng chứ, không cần như vậy đâu."
An Gia Nguyệt: "?"
Hạ Thần giẫm phanh xe, duỗi cánh tay lấy ví tiền từ ghế sau, sau đó rút ra một chiếc thẻ, là thẻ bạch kim anh thường dùng.
"Hạn mức hàng năm của thẻ này là năm mươi vạn, bên trong còn lại hai mươi mấy vạn, không nhiều lắm đâu, em dùng tạm trước nhé." Hạ Thần đưa cho cậu.
An Gia Nguyệt ngốc lăng, nửa ngày sau mới tìm về âm thanh của mình: "Hả... Hai mươi mấy vạn?"
"Không đủ sao? Vậy cho em thẻ này nữa." Hạ Thần lại rút thêm một tấm thẻ, "Trong thẻ này có ba mươi mấy vạn, em cầm cả đi."
An Gia Nguyệt lén lén lút lút rời giường, muốn thừa dịp cha cậu chưa tỉnh nhanh chóng rửa mặt đi học, kết quả cha cậu tối qua ngủ sớm, hôm nay tinh thần vô cùng phấn chấn. Sáng sớm ông đã thức dậy nấu cháo, cậu vừa ra khỏi phòng đã bị tóm gọn.
An Cương Vĩ bưng hai bát cháo hoa từ phòng bếp đi ra, giật mình nhìn gương mặt cậu, lo lắng hỏi: "Gia Nguyệt, sao miệng con lại sưng lên vậy? Có phải tối qua cho nhiều tương ớt quá không?"
"Vâng ạ..." An Gia Nguyệt không dám nhiều lời, kéo cao cổ áo, lấp liếm cho qua, "Ba ơi con bị muộn rồi, không ăn sáng ở nhà đâu."
"Hả? Còn chưa tới bảy giờ mà?..."
"Không thể bỏ bài tập thể dục buổi sáng đâu ba!" Cậu đường đường chính chính đáp lại sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà như một cơn gió.
An Cương Vĩ vô cùng vui mừng, đứng trước cửa sổ gọi với theo bóng lưng con trai đang chạy dưới nhà: "Không hổ là con trai của ba! Vô cùng chăm chỉ!"
Tiếng la to rõ khiến đám mèo hoang đang say ngủ thức giấc, ầm ĩ kêu loạn.
Quầy bánh vừng của Chu Hưng Lỗi vẫn ở chỗ cũ, đã sớm mở cửa. Xung quanh quầy bánh nóng hổi là sinh viên và người đi làm đứng xếp hàng, còn có thêm một vài bác gái dậy sớm đang chờ. An Gia Nguyệt xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt mình, giống như mọi ngày chọn món bánh vừng nhân mơ khô.
"Ô ke!" Chu Hưng Lỗi gói bánh lại đưa cậu, đột nhiên đôi mắt mở lớn, nhìn chằm chằm cổ cậu, "Gia Nguyệt, cổ ông sao thế?"
Tiếng nói to rõ khiến mấy người xung quanh lập tức nhìn sang.
Khoé miệng An Gia Nguyệt khẽ giật một cái, bất động thanh sắc cười nói: "Tối hôm qua ra ngoài vất rác nên bị muỗi cắn."
Chu Hưng Lỗi thần kinh thô, không nghi ngờ cậu: "Vậy hả, sao ông không nói sớm, nhà tôi có thuốc mỡ tốt lắm, bôi một chút là đỡ ngay."
"Được, lần sau hỏi ông." An Gia Nguyệt cầm bánh vừng, nhanh chân trốn khỏi tầm mắt của mọi người.
Tối hôm đó, cậu đã kiên quyết ngăn cản không cho Hạ Thần hôn lên cổ.
Hạ Thần suy nghĩ một chút, đổi thành hôn những nơi khác.
Hơn một tuần lễ sau, chờ đến ngày An Cương Vĩ rốt cục phải đi đến một công trình ở thành phố khác, trên người cậu ngoại trừ cổ thì đâu đâu cũng có những "vết muỗi cắn" hoặc nông hoặc sâu.
Từ trong buồng tắm đi ra, An Gia Nguyệt nhìn thân thể của chính mình trong gương, không tới vài giây đã cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.
Cậu vốn cho là mình chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng coi qua vô số heo chạy, nhất định có thể bình thường ứng phó. Nhưng trên thực tế, cậu đã quá đề cao bản thân. Tối hôm qua, Hạ Thần cách áo T-shirt hôn lên lồng ngực cậu, cậu dường như lập tức có phản ứng, run rẩy như kiểu đang ở trong xe -30 độ. Sau khi Hạ Thần phát hiện cũng không hôn cậu nữa, nhìn dáng vẻ cậu cười hỏi: "Em có khỏe không?"
Mất mặt không đất dung thân.
Nhưng cậu thích Hạ Thần hôn mình, rất rất thích. Thích đến mức ngày nào đi học cũng phải ăn thêm vài viên kẹo hoa quả, dư vị ngọt ngào cứ như tối hôm trước vậy.
Những dấu vết này trên người cậu từng cái từng cái giống như huân chương chiến công, chứng minh cậu có người yêu.
Thứ hai, sáu giờ sáng tiếng chuông báo thức reo vang.
An Gia Nguyệt mở mắt từ trên giường bò dậy, làm một bữa sáng đơn giản cho ba, cháo hoa và dưa muối, sau khi ăn xong lại đưa ba tới trạm xe. Đội thi công đi xe buýt, tám giờ xuất phát.
"Tự chiếu cố bản thân cho tốt nhé." An Cương Vĩ mỗi lần rời nhà đều thấy không yên lòng, dường như cậu vẫn là đứa trẻ năm sáu tuổi, việc nhỏ không đáng kể cũng phải căn dặn, "Ở trường học phải thân thiết với bạn bè và thầy cô nhé, nghe lời một chút biết không?"
"Con biết mà."
"Ba để lại ít tiền dưới khay trà, không đủ thì bảo ba nhé."
An Gia Nguyệt bất đắc dĩ: "Ba, ba thật là, kết toán cuối kỳ còn chưa thấy đâu, ba cho con tiền làm gì? Giờ ba lại phải qua chỗ khác, ba giữ lại dùng đi."
An Cương Vĩ vỗ vai cậu: "Kết toán cuối kỳ ba sẽ tự giải quyết, con đừng bận tâm. Hôm qua ba chẳng thấy bộ quần áo mới nào trong tủ của con cả, nhà chúng ta không đến mức nghèo như vậy. Con mua thêm vài bộ mặc đi nhé, đừng để bạn học chê cười."
"Ai dám chê cười con chứ? Con của ba nhất định sẽ nổi tiếng, người khác nịnh bợ còn không kịp kia kìa."
"Kiêu ngạo khiến người ta thất bại, con khiêm tốn chút đi."
"Vâng vâng con biết rồi."
Tiễn ba đi, An Gia Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Trên đường trở về, tiện đường ghé vào Clairdelune đã lâu chưa đến.
Vừa vào cửa, đồng nghiệp nhìn thấy cậu biểu tình vi diệu. Tôn Đình Đình còn chẳng thèm buông sắc mặt, xoay người đến quầy thu ngân, biểu hiện không muốn để ý đến cậu.
An Gia Nguyệt không để ý lắm, thoải mái đi tới trước mặt Tôn Đình Đình, lễ phép hỏi: "Đình tỷ, tiền lương cuối tháng em vẫn chưa nhận được? Gọi điện thì chị không nhận."
Tôn Đình Đình lạnh nhạt trả lời: "Tôi làm theo quy trình, hai ngày nữa sẽ nhận được."
"Vâng, vậy em chờ thêm hai ngày. Nếu như hai ngày sau em chưa nhận được, khả năng em sẽ gọi thêm một cuộc nữa tới Cục lao động."
"Bắt buộc phải làm khó nhau đến thế à?" Tôn Đình Đình nháy mắt trở mặt, cắn răng nói, "Gia Nguyệt, trước đây chị đối xử với em không tốt sao? Sao em có thể lấy oán báo ơn như thế chứ?"
An Gia Nguyệt nở nụ cười: "Đình tỷ, chị có ân gì với em? Em tới đây làm thêm kiếm tiền, chị không dựa theo quy định trên hợp đồng, trừ hết tiền lương và tiền thưởng của em. Chẳng lẽ em nên cám ơn chị sao?"
"Chị cũng đâu nhằm vào em, những người trước đây thôi việc cũng bị trừ như vậy, đây là quy định của nhà hàng!"
"Đều như vậy thì là đúng sao? Quy định của nhà hàng cao hơn pháp luật hiện hành à?" An Gia Nguyệt lười tranh luận cùng cô, phất tay tạm biệt, "Dù gì chúng ta cũng là đồng nghiệp một thời gian nên em không muốn tranh cãi với chị. Chị nhanh chóng kết toán tiền lương và thưởng giúp em, tạm biệt!"
Tôn Đình Đình cố kỵ khách hàng ở đây, tuy phẫn nộ nhưng không dám la hét, trơ mắt nhìn cậu thong dong rời đi. Cuối cùng chỉ có thể giậm mạnh chân, gót giày cao gót nện sâu trên nền đá hoa.
Lấy chuyện gọi điện tố cáo ra đe doạ quả nhiên hữu dụng. Ngày hôm sau, tiền lương và thưởng nguyên vẹn chuyển vào tài khoản cậu.
An Gia Nguyệt tính toán số dư trong thẻ một chút, tiền tiết kiệm trong nhà và một ít cổ phiếu tổng cộng mới có 90 ngàn, nào đủ phát lương cho mấy chục công nhân? Hơn nữa cậu còn nợ Hạ Thần bảy, tám vạn, đến bây giờ còn chưa trả được một đồng.
"Haizz..."
"Gia Nguyệt, cậu thở dài gì vậy? Nhanh lên đây, đọc lại lời thoại đi." Đới Lâm giục.
"Biết rồi, tớ thuộc làu làu rồi mà." An Gia Nguyệt từ trên ghế đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên sườn xám.
Cuối buổi chiều nay sẽ chấm điểm vở kịch này. Tất cả học sinh đã sớm đến hậu đài tập trung, tạo hình, hoá trang, ngồi chờ lão sư cho điểm.
Diễn phục đều mượn từ phòng phục trang của trường, sườn xám bình thường chỉ có nữ sinh mặc nên không có số đo của nam sinh. An Gia Nguyệt thuộc dạng gầy trong nhóm nam sinh còn thấy chật, chớ nói đến Nguỵ Võ thân hình to cao cường tráng, mặc lên chẳng khác gì chiếc bánh giò.
"Không phải tớ bảo cậu nên đặt may một cái đi à." Đới Lâm nói.
Ngụy Võ: "Đặt may sườn xám phiền phức lắm, mà dùng có mỗi lần, mặc tạm cũng được."
"Không nhất định đâu nhé." Đới Lâm nói, "Nghe nói lần này tổ được điểm cao nhất có khả năng được biểu diễn trong buổi dạ hội cuối năm đó."
Ngụy Võ nhất thời tinh thần tỉnh táo: "Thật hay giả vậy? Không thấy cô Cao nói gì mà."
Hai tuần lễ sau là dạ hội cuối kỳ của Học viên Điện ảnh, đây là việc trọng đại mỗi năm một lần của trường. Trong buổi lễ chắc chắn sẽ tập hợp rất nhiều gương mặt ưu tú trong khoa Diễn xuất. Đến lúc đó cũng có các đơn vị truyền thông tham gia, biết đâu trong đám học sinh này tương lai sẽ có một minh tinh lớn, vậy đây chắc chắn sẽ là tư liệu quý giá. Mặt khác, nghe đâu cũng có nhiều người đại diện đến đây chọn lựa hạt giống, nếu biểu hiện tốt còn có thể trực tiếp ký hợp đồng.
"Cô Cao không phải vẫn luôn như vậy à, không nói cho chúng ta biết, đến khi có kết quả mới công bố, tiện thể dạy dỗ chúng mình một trận: 'Các em xem, không phải đã cho các em cơ hội chuẩn bị để các em chăm chút vào từng bài tập của mình sao. Giờ đang hối hận đúng không?' " Đới Lâm mô phỏng giống y như thật.
Ngụy Võ cười to: "Đúng là phong cách của cô Cao. Cậu nói thế làm tớ khẩn trương hơn đấy."
Lúc này, tổ cậu chuẩn bị lên sân khấu, còn một tổ khác đang xuống, lướt ngang qua nhau sau cánh gà. Khu vực này không lớn lắm, chỉ rộng đủ cho hai, ba người đi song song. Đới Lâm dừng lại nói chuyện với Ngụy Võ, nép bên hông nhường đường. An Gia Nguyệt cũng đứng gọn một bên, vừa ngẩng đầu đã thấy Bao Dung đi ở cuối cùng. Thời điểm đi qua trước mặt cậu còn liếc mắt nhìn cổ cậu, quái gở nói: "Ai da, dấu vết trên cổ mất rồi à?"
Xem ra mấy lời Chu Hưng Lỗi nói ngày đó đã lan truyền ra ngoài.
An Gia Nguyệt cụp mắt: "Đã sớm mờ rồi, một vết muỗi cắn mà thôi."
"Hừ, ai biết là muỗi cắn hay là đàn ông cắn."
Đới Lâm hơi thay đổi sắc mặt: "Cậu nói gì vậy Bao Dung?"
Bao Dung trợn trắng mắt, đi về phía trước, nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Tới nói gì trong lòng cậu ta biết rõ. Chúc các cậu sớm ngày nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ta nhé!"
Ngụy Võ tức đến mức suýt bung nút cài trên sườn xám: "Gia Nguyệt, đừng để ý. Người như cậu ta đáng đời gặp báo ứng, lần này không ai nguyện ý cùng tổ với cậu ta, phải nhờ cô Cao sắp xếp, nhận về vai diễn nhỏ chỉ có mấy câu thoại thôi."
An Gia Nguyệt gật đầu: "Ừ, tớ biết rồi, cám ơn các cậu."
Vốn cậu cũng chẳng để ý đến cô ta.
Bại tướng dưới tay, tiểu binh tôm tép, nào đáng giá để cậu lãng phí ánh nhìn.
Buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi, chỉ là đã xảy ra một bất ngờ nho nhỏ. Ngụy Võ dùng sức quá mạnh, nút cài trên sườn xám bung ra một đoạn, bạn học đang đối diễn cùng hắn không nhịn được bật cười, bị lão sư trừ đi một điểm.
Cũng may khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, có thủ khoa và á khoa tọa trấn, nhóm họ vinh quang dành được vị trí thứ nhất.
Sau khi kết thúc, Cao lão sư đúng như dự đoán tuyên bố tin tức nhóm đứng đầu được biểu diễn trong buổi dạ hội. Giọng điệu bà y hệt những gì Đới Lâm đã nói qua.
Các nhóm khác vô cùng ảo não, nhóm thắng lợi thì lại rất vui mừng, hẹn buổi tối cùng đi ăn lẩu chúc mừng.
An Gia Nguyệt vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi cảnh Nguỵ Võ nhiệt tình nài nỉ bên cạnh. Cậu nghĩ cải thiện mối quan hệ với bạn bè cũng có chỗ tốt, huống chi Đới Lâm và Nguỵ Võ đều rất trượng nghĩa, về tình về lý cậu đều nên tham gia.
Thời gian hẹn nhau vào bảy giờ tối tại nhà hàng lẩu ở trung tâm thành phố, đạp xe qua đó cũng mất nửa tiếng. An Gia Nguyệt tự học trong thư viện đến sáu giờ, chuẩn bị đạp xe đi thì nhận được tin nhắn của Hạ Thần, hỏi cậu tối nay có muốn đến nhà anh không.
[ Muốn đi ăn lẩu với bạn học.] Cậu gửi thêm biểu tình khóc lóc.
Hạ Thần gửi lại biểu tình xoa đầu: [ Anh đưa em đi, chờ em ăn xong thì đón em về nhà anh. ]
An Gia Nguyệt vội nhắn lại: [ Không cần phiền phức như vậy đâu. Em ăn xong tự qua nhà anh được mà. ]
Hạ Thần: [ Anh đang ở trước cổng trường rồi, ra đi. ]
Ngữ khí không cho từ chối, giống như nhận ra sự khách sáo trong lời nói của cậu, trực tiếp giúp cậu đưa ra câu trả lời từ đáy lòng.
Đủ cứng rắn, đủ mị lực.
An Gia Nguyệt đạp xe đến cổng trường, chiếc xe Mercedes của Hạ Thần quả nhiên đã đỗ ven đường. Cậu gõ lên cửa sổ, Hạ Thần xuống xe, mở cốp sau, giúp cậu gấp gọn xe địa hình rồi cho vào cốp, tiếp đó lại thay cậu mở cửa ghế phụ.
An Gia Nguyệt chui vào, thắt chặt dây an toàn, hỏi: "Anh tới đón em sao không nói trước một tiếng, lỡ như em về nhà rồi thì sao?"
"Vậy thì tới nhà đón em, như nhau thôi." Hạ Thần nói, "Chỉ là muốn tạo bất ngờ cho em."
Nếu không phải bên ngoài còn sinh viên qua lại có thể nhìn thấy bọn họ trong xe, cậu thật sự muốn ôm chặt Hạ Thần hôn sâu một cái.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu vực trường học náo nhiệt, theo dòng người hướng về phía trung tâm thành phố nhộn nhịp. Từ ngã tư này tới ngã tư kia, tốc độ xe không vượt quá được sáu mươi ki lô mét.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, hai người đều không nói lời nào, theo lý thuyết có thể sẽ lúng túng, nhưng An Gia Nguyệt lại cảm thấy vô cùng an nhàn và thư thái.
Đúng như câu nói: Khi bạn có thể không nói lời nào với một người, cùng chia sẻ thời gian yên tĩnh mà không thấy lúng túng hay buồn tẻ. Vào lúc đó, bạn sẽ biết mình gặp đúng người.
Nhưng cậu sợ Hạ Thần tẻ nhạt, vì vậy nghiêng đầu hỏi: "Muốn đi ăn lẩu với em không?"
Hạ Thần lắc đầu: "Không đâu, anh không thích mấy hoạt động đông người."
"Vậy sao? Nhưng sau này khi tiếp quản công ty, anh nhất định phải tham gia một số tiệc rượu thì sao?"
"Có thể không đi sẽ không đi."
"Vậy nếu như sau này em đi thảm đỏ, tới tham gia lễ trao giải, anh cũng không tới sao?" An Gia Nguyệt cố ý tìm cớ.
Hạ Thần quay đầu: "Nếu là lễ trao giải của em, anh nhất định sẽ có mặt."
Câu nói này đủ khiến người ta phổng mũi.
An Gia Nguyệt thừa dịp bầu không khí tốt đẹp, dè dặt hỏi anh: "Đúng rồi, em có thể đề nghị một việc này được không?"
"Em nói đi."
"Vâng... Bảy, tám vạn em nợ anh có thể trả muộn một chút được không? Gần đây nhà em đang cần tiền... Nghỉ hè em có thể đi quay thêm quảng cáo hoặc phim ngắn, nếu không được sẽ đi làm thêm để trả đủ cho anh nhé!" Đôi mắt cậu mở to, chớp chớp lay động, ra sức tỏ vẻ dễ thương.
Hạ Thần giơ tay xoa tóc cậu: "Em thiếu tiền thì nói thẳng chứ, không cần như vậy đâu."
An Gia Nguyệt: "?"
Hạ Thần giẫm phanh xe, duỗi cánh tay lấy ví tiền từ ghế sau, sau đó rút ra một chiếc thẻ, là thẻ bạch kim anh thường dùng.
"Hạn mức hàng năm của thẻ này là năm mươi vạn, bên trong còn lại hai mươi mấy vạn, không nhiều lắm đâu, em dùng tạm trước nhé." Hạ Thần đưa cho cậu.
An Gia Nguyệt ngốc lăng, nửa ngày sau mới tìm về âm thanh của mình: "Hả... Hai mươi mấy vạn?"
"Không đủ sao? Vậy cho em thẻ này nữa." Hạ Thần lại rút thêm một tấm thẻ, "Trong thẻ này có ba mươi mấy vạn, em cầm cả đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook