Tâm Duyệt Nguyệt Này
-
Chương 2: Tên lừa đảo
Năm năm trước.
Cuối đông năm nay lạnh vô cùng.
Gần đến tháng ba rồi nhưng gió đêm vẫn lạnh như dao băng. Người đi đường bị gió lạnh cứa vào mặt, hận không thể che kín thân mình hơn một chút.
Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà hàng Pháp, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu thắt nơ ở eo, đôi chân dài như ẩn như hiện, hờn dỗi nói câu "Lạnh quá a", nhún vai kéo cao chiếc áo khoác lông chồn, sau khi người phục vụ mở cửa, lập tức chui vào ghế phụ bên trong chiếc BMW.
"Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Nam nhân theo sát phía sau nghe thấy giọng nói ngọt ngào hơi dừng lại, quay đầu đánh giá người phục vụ vừa lên tiếng.
Đối phương vừa mới cúi đầu cung kính một góc chín mươi độ lúc này đã ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, thấy vị khách nhìn mình cũng không đứng thẳng dậy, vẫn duy trì tư thế khom lưng khiêm tốn nhìn lại.
Một gương mặt rất tinh xảo xinh đẹp.
Ước chừng mới khoảng mười tám mười chín tuổi, có lẽ bởi vì vẫn đang ngẩng đầu nên đôi mắt đen to càng ngây thơ và trong sáng, cười rộ lên cũng ngọt, ở dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, vô cùng câu tâm câu phách.
"Chào ngài, còn có thể phục vụ gì cho ngài nữa ạ?"
Nam nhân sờ cằm, mỉm cười, quay đầu lại liếc nhìn bạn gái bên ghế phụ đang không chú ý bên này. Vì vậy, hắn lấy ví da từ trong âu phục ra, tiện tay rút bốn, năm tờ tiền có giá trị lớn, cùng với một tấm danh thiếp của mình, mở áo vest đồng phục của nhân viên phục vụ kia ra, nhét tiền vào bên trong.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc thấp giọng thốt lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi, không dám phát ra động tĩnh gây chú ý cho người xung quanh.
Nam nhân thấy cậu không kháng cự, lập tức đưa tay vượt qua ranh giới, tiếp tục sờ soạng bên trong.
Áo sơ mi mỏng manh không ngăn được da thịt mềm mại và ấm áp của người trẻ tuổi, khiến người ta thêm nghiện.
"Tiên sinh, ngài..." Người phục vụ sắc mặt ửng hồng, "Ngài đừng như vậy..."
Nam nhân sờ đến thoải mái, thời điểm rút tay ra còn véo mạnh vào ngực cậu, mềm mại mà co giãn.
"Có cơ hội, cùng nhau uống một ly nhé?"
Người phục vụ cúi đầu, dường như hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Hoan nghênh ngài lần sau ghé thăm."
Nam nhân hài lòng lên xe rời đi, tính toán lần sau làm thế nào để mỹ nhân mới vui lòng.
Tiếc tối tại nhà hàng Pháp mười giờ kết thúc.
Sau khi tiễn đi bàn khách cuối cùng, những người phục vụ cố gắng duy trì dáng vẻ đoan trang ưu nhã đều thở ra một hơi dài, nghiêng nghiêng ngả ngả ngồi gục trên ghế, nghỉ ngơi mấy phút ngắn ngủi.
Nghỉ ngơi xong, còn phải dọn dẹp nhà hàng.
Để tiếp cho mình động lực đứng lên làm việc, những người phục vụ này lôi tiền tip ra đếm, kiểm kê mức thu vào.
"Một trăm, hai trăm... kháo, mới ba trăm rưỡi, chất lượng khách ngày hôm nay thật không tốt, sao chỉ ít như vậy chứ."
"Tiệc tối ngày hôm nay do người Trung Quốc tổ chức, không có nhiều người nước ngoài, tôi cũng chỉ có ngần ấy."
"Mọi người nói xem sao người nước mình không có thói quen tip thêm tiền nhỉ, nếu không chúng ta đã sớm kiếm được mười ngàn một tháng."
"Tự mình không làm được thì đừng đổ lỗi cho đất nước, nhìn Gia Nguyệt kia kìa."
Nghe vậy, một đám người đang bàn tán quay đầu nhìn về thanh niên duy nhất đang đứng bên cạnh.
Cậu không cài nơ, nhưng đồng phục vẫn gọn gàng, trong tay cầm một xấp tiền mặt, mới vừa đếm xong, nhìn độ dày cũng phải lên đến một ngàn.
Lương những người phục vụ này một tháng cũng chỉ bốn, năm ngàn, ngày thường tiền phục vụ khách hàng đã tính cả trong hóa đơn, tất cả đều vào túi ông chủ, chỉ khi nhà hàng tổ chức tiệc lớn thì mới lấy lòng khách nhân để nhận về chút tiền tip.
Mặc dù nói bằng bản lĩnh của mình, nhưng nhìn người khác kiếm được nhiều tiền hơn cũng khó tránh khỏi ghen tị.
"Tôi làm sao có thể so với Gia Nguyệt, người ta đẹp mắt như vậy, chỉ tùy tiện cười một cái với khách thôi, khách hàng đã như bé ngoan đưa tiền cho y." Một người phục vụ hừ nhẹ.
Những người khác cũng âm thầm cười trộm. Ý lời này chính là cậu vì tiền bán rẻ tiếng cười.
An Gia Nguyệt dường như không nghe thấy, đếm xong tiền xếp thành một xấp, nhoẻn miệng cười: "Tiểu Trần ca*, đừng cười em, mấy tháng trước em vừa tới tay chân vụng về thế nào anh còn không rõ sao, là do anh chỉ bảo cho em nhiều đó."
*cá nhân tớ thích dịch là ca hơn là anh Tiểu Trần!
Lời này rất hữu dụng, sắc mặt của Trần Hưng tốt hơn một chút, nửa đùa nửa thật nhiệt tình nói: "Vậy cậu định báo đáp anh thế nào?"
"Không cần anh phải nói, mời anh ăn cơm, tất cả mọi người cùng đi luôn? Chọn thời gian không phải đi làm nhé."
Những người khác vừa nghe có người mời khách, lập tức vui vẻ ra mặt: "Gia Nguyệt thật hào phóng."
"Được rồi, ăn gì đây?"
"Nhà hàng vịt nướng ở phía đối điện rất được, đã muốn ăn từ lâu."
An Gia Nguyệt mím môi: "Ca ca tỷ tỷ đừng hố em, vịt nướng nhà kia năm trăm, em chỉ có khoảng một nghìn, sao đủ mời mọi người ăn đây? Mỗi người ăn một miếng da à?"
Mọi người cười ha ha, trêu ghẹo nói suy nghĩ một chút, trước tiên đứng dậy làm việc đã, bằng không một lát quản lý đi ra sẽ mắng họ lười biếng..
Đến mười một rưỡi tối, toàn bộ công việc dọn dẹp mới hoàn thành.
Gạch lát nền nhà hàng bằng đá cẩm thạch màu trắng sữa sáng bóng như gương, bàn ăn được kê lại ngay ngắn, gọn gàng sạch sẽ. Sáng mai đổi lại hoa trong bình thành hoa tươi, như vậy có thể xóa đi vết tích ngợp vàng son ngày hôm nay.
Tao nhã, quý phái, tinh xảo là tiêu chuẩn phục vụ của nhà hàng Clairdelune làm nức lòng hàng nghìn người này. Mỗi nhân viên phục vụ nhất định phải ăn mặc đồng phục phù hợp, luôn luôn mỉm cười, ngữ khí cung kính, giống như quản gia cao cấp.
Nhưng cởi bỏ đồng phục này ra, hầu hết những người nhân viên này còn chẳng biết ý nghĩa của tên nhà hàng.
"Mẹ kiếp, hôm nay cổ phiếu lại giảm." Bên trong phòng thay quần áo, Trần Hưng vừa hút thuốc vừa mở miệng mắng chửi "May mà chỉ mua 10 ngàn."
"Tao đã bảo mày mua cái đó không tốt rồi."
"Mày mua cái gì?"
"Ảnh nghiệp Vạn Nạp, không phải gần đây mới phát hành bộ phim bom tấn đó sao, bùng nổ luôn, cổ phiếu tăng vọt."
"Thật hay giả, hiện tại tao mua kịp không?"
An Gia Nguyệt dựa vào tủ để đồ, lướt qua tin tức mới nhất, ngửi thấy mùi thuốc lá, quay đầu nhăn mũi chán ghét.
Nhân viên trong phòng thay đồ lần lượt rời đi, cho đến khi không còn ai nữa cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng, mở cửa tủ bắt đầu cởi đồng phục.
Đầu tiên là lấy tiền và danh thiếp trong túi áo trong, sau đó ở tay áo sơ mi, túi quần tây, trong giày da... Sau khi thay quần áo từ đầu đến chân, trên kệ để đồng phục có thêm một xấp tiền giấy và vài chiếc thẻ mua sắm.
Tiền mặt tổng cộng có hai ngàn tám, tổng giá trị thẻ là một ngàn rưỡi.
Bốn ngàn ba, đây là tiền tip cả ngày hôm nay của cậu.
Nếu không phải có vài lần nhận được tiền tip dưới mắt nhân viên khác không thể gạt được, cậu còn có thể giấu được nhiều hơn một chút.
"Được lợi cho bọn họ."
Phải bỏ ra một ngàn hai để mời những đồng nghiệp ghen tị này ăn một bữa, nghĩ lại cũng thấy bức bối.
"Gia Nguyệt, em còn chưa về à?" Lại có một người tới phòng thay đồ.
"Vâng, em sắp ra rồi." An Gia Nguyệt nhanh chóng nhét tiền vào ba lô, quay đầu mỉm cười, "Đình tỷ, em thấy ở đây hơi bừa nên thu dọn một chút, làm lỡ thời gian đóng cửa, thật không tiện, em lập tức về đây."
Tôn Đình Đình là quản lý nhà hàng này, là người tài giỏi nhưng nghiêm khắc, rất được giám đốc coi trọng.
"Thay bọn họ thu dọn làm gì, em đó, đừng lương thiện quá, dễ bị người ta bắt nạt... Có mùi gì vậy? Có người hút thuốc sao?"
Nhà hàng không quy định không thể hút thuốc trong phòng thay đồ, nhưng cá nhân Tôn Đình Đình cho là, nhà hàng sang trọng lịch sự như vậy, không nên có mùi thuốc lá.
"A... Em đã nói là Đình tỷ không thích mùi thuốc lá, nhưng ngày hôm nay tiểu Trần ca thực sự quá mệt nên mới hút một điếu, muốn thư giãn một chút, Đình tỷ đừng trách anh ấy, em mở cửa sổ thông gió, bảo đảm ngày mai sẽ không còn mùi." An Gia Nguyệt nói xong, lập tức đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào nhẹ giọng hắt hơi một cái.
Tôn ĐÌnh Đình nhíu chặt lông mày: "Thôi không cần, đừng có tự làm đông mình, đóng lại đi, ngày mai chị sẽ bảo cậu ta ở lại quét dọn sạch sẽ chỗ này, thật là... muốn hút sao không đi hai bước ra cửa sau mà hút? Ai không mệt chứ? Chị thấy em còn chăm chỉ hơn, cậu ta vẫn còn lười biếng."
An Gia Nguyệt lắc đầu: "Không có đâu, đều là chuyện em phải làm mà. Vậy em về trước nhé Đình tỷ, sáng mai em còn phải lên lớp."
Tôn Đình Đình gật đầu, giọng điệu mềm mỏng hơn: "Vất vả rồi, về nhà nghỉ sớm đi, nếu như có xung đột với giờ học trên trường, đừng ngại nói, chị sẽ điều chỉnh giờ làm việc cho em, em mới học năm nhất thôi, vẫn phải lấy chuyện học tập làm đầu."
"Vâng, cảm ơn Đình tỷ." An Gia Nguyệt biết nàng cũng chỉ nói miệng vậy thôi, lãnh đạo vẫn quen nói mấy lời ngon ngọt này, còn nếu thật sự xin nghỉ, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn người khác, vậy nên cậu chẳng để trong lòng.
Nếu có đủ tiền, ai muốn đi làm công?
Rời khỏi nhà hàng, bước đến xe đạp của mình, An Gia Nguyệt đạp bàn đạp, lái xe đi dưới ánh trăng mờ ảo theo làn gió đêm.
Đêm đông cuối tháng hai, trên đường chẳng còn ai, đường phố trung tâm thành phố đèn đuốc sáng trưng, nhưng qua mười mấy con phố, rẽ vào ngõ nhỏ thì số lượng đèn đường cũng giảm dần.
Khung cảnh phồn hoa bị bỏ lại phía sau, những gì trước mặt mới là diện mạo chân thật nhất của thành phố này.
Một dãy nhà cũ có từ lâu đời, nhà cao nhất không vượt quá bốn tầng, ngói bùn xanh lam, cửa sổ gỗ đỏ. Mặt tường chịu đủ giõ táp mưa sa đã phai màu, bong tróc, biển ghi số nhà bằng sắt treo trước cửa đã hoen gỉ.
Tất cả đều khắc họa rõ ràng lịch sử lâu đời của con phố này, và cả trình độ kinh tế của người dân nơi đây.
An Gia Nguyệt đạp xe quen thuộc đi qua mấy ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước ngôi nhà ba tầng cũ, khoá xe đạp đi vào bên trong.
Phòng ở quá cũ rồi, lối lên cầu thang tối tăm, mục nát ẩm thấp qua năm tháng. Trong nhà cũng không tốt hơn, dù quét dọn sạch sẽ mỗi ngày, sàn nhà gỗ vẫn toát lên mùi ẩm mốc.
Cho dù điều kiện kém, đi lại không tiện, nhưng ở nhà có thể tiết kiệm được năm nghìn nhân dân tệ cho kỳ học tiếp theo, vậy cũng coi như đáng giá.
Cả ngày nghiêm chỉnh phục vụ khách hàng, An Gia Nguyệt đã mệt đến eo mỏi lưng đau, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới vừa nằm xuống đã có một cuộc điện thoại gọi tới.
"Gia Nguyệt, cuối tuần này có rảnh không? Dẫn em tới một nhà hàng mới được đáng giá trên Michelin."
Người gọi điện là học trưởng năm tư của cậu, tên là Từ Huy, điển hình của phú nhị đại ăn chơi phè phỡn, thời điểm chào đón tân sinh đã tiếp đãi cậu, mượn lý do việc công lấy số điện thoại của cậu, nghe đâu nhà cũng có chút bối cảnh trong giới giải trí, có quan hệ với những tên tuổi máu mặt trong giới truyền hình, vậy nên cậu đưa số cho hắn. Khai giảng xong người kia theo đuổi rất nhiệt tình, tặng tiền tặng lễ vật, cậu nhận hết tất cả, nhưng chưa cho đối phương nếm mùi ngon ngọt, dần dần không thấy liên hệ nữa, kết quả mới yên tĩnh hơn một tháng lại tới quấy rầy.
An Gia Nguyệt nằm xuống trả lời: "Từ ca, cuối tuần này em còn phải đi làm, nào rảnh rỗi như anh."
"Đi làm làm gì, lãng phí thời gian." Từ Huy nhanh chóng chuyển qua một ngàn "Mua em cả ngày thứ sáu, đủ chưa?"
Chỉ có chút tiền này đã muốn mua một ngày của cậu.
An Gia Nguyệt không nhận: "Anh có ý gì vậy, sao lại giống như giao dịch thế, nhanh thu hồi đi, em thấy giận rồi, giữa chúng ta còn cần phải như thế sao?"
"Ôi đừng nóng giận, không phải giao dịch, là anh hồ đồ, tiền này coi như anh nhận lỗi với em, còn em nể mặt đi ăn cùng anh một bữa cơm được không? Em nhận đi!"
"Vậy cũng không được, cuối tuần này chưa chắc em đã có thời gian, lỡ như không đến được thì sao?"
"Vậy được, nếu như thật sự không rảnh, coi như đáp đền em tán gẫu với anh, còn chuyện đi ăn nói sau."
An Gia Nguyệt kinh ngạc: "Từ ca, anh cũng hào phóng quá nha, một ngàn tệ cho đi như vậy sao? Tán gẫu với em lại có giá trị như vậy?."
Lòng hư vinh của Từ Huy được thỏa mãn đến cực điểm: "Anh cảm thấy đáng giá, em nhanh nhận đi."
"Vậy được... Cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn anh Từ ca."
Nhận tiền xong, An Gia Nguyệt cũng kết thúc trò chuyện, đi tới giỏ hàng đã chọn, ngón tay trượt trên màn hình điện thoại, chọn ra mười mấy món đồ, đặt hàng, thanh toán, chờ giao hàng.
Một ngàn tệ tiêu trong nháy mắt.
Hành vi như vậy tính là lừa người sao? Có lẽ vậy, nhưng lần đầu tiên bị lừa, là lỗi của tên lừa đảo.
Lần thứ hai bị lừa, là do người bị lừa ngu ngốc.
Giống như Từ Huy bị lừa mấy chục lần còn cam tâm tình nguyện làm oan đại đầu thì nên gọi là gì?
An Gia Nguyệt trở mình nằm dài trên giường, lắc lư chân suy nghĩ.
Đại khái gọi là nam nhân đi.
***********
Tác giả có lời:
Đoán xem Gia Nguyệt là tiểu lừa đảo hay đại lừa đảo trong văn án nào?
(( Tên lừa đảo), một bộ phim đề tài tội phạm, vai chính là tên lừa đảo chuyên đi lừa gạt, rất có đầu óc, cũng rất có đạo đức, lừa gạt để trừng phạt tên lừa đảo.
Trích nguyên văn lời thoại: Lần đầu tiên bị lừa, đó là lỗi của kẻ lừa đảo.
Lần thứ hai bị lừa, là do người bị lừa ngu ngốc.)
***********
Phim The Swindlers (骗子) đang có trên Netflix với tên Vòng xoáy lừa đảo, có Huyn Bin diễn nam chính, nội dung phim được lắm, quan trọng là Huyn Bin đẹp trai. ????????????
04/09/2021
Cuối đông năm nay lạnh vô cùng.
Gần đến tháng ba rồi nhưng gió đêm vẫn lạnh như dao băng. Người đi đường bị gió lạnh cứa vào mặt, hận không thể che kín thân mình hơn một chút.
Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà hàng Pháp, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu thắt nơ ở eo, đôi chân dài như ẩn như hiện, hờn dỗi nói câu "Lạnh quá a", nhún vai kéo cao chiếc áo khoác lông chồn, sau khi người phục vụ mở cửa, lập tức chui vào ghế phụ bên trong chiếc BMW.
"Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Nam nhân theo sát phía sau nghe thấy giọng nói ngọt ngào hơi dừng lại, quay đầu đánh giá người phục vụ vừa lên tiếng.
Đối phương vừa mới cúi đầu cung kính một góc chín mươi độ lúc này đã ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, thấy vị khách nhìn mình cũng không đứng thẳng dậy, vẫn duy trì tư thế khom lưng khiêm tốn nhìn lại.
Một gương mặt rất tinh xảo xinh đẹp.
Ước chừng mới khoảng mười tám mười chín tuổi, có lẽ bởi vì vẫn đang ngẩng đầu nên đôi mắt đen to càng ngây thơ và trong sáng, cười rộ lên cũng ngọt, ở dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, vô cùng câu tâm câu phách.
"Chào ngài, còn có thể phục vụ gì cho ngài nữa ạ?"
Nam nhân sờ cằm, mỉm cười, quay đầu lại liếc nhìn bạn gái bên ghế phụ đang không chú ý bên này. Vì vậy, hắn lấy ví da từ trong âu phục ra, tiện tay rút bốn, năm tờ tiền có giá trị lớn, cùng với một tấm danh thiếp của mình, mở áo vest đồng phục của nhân viên phục vụ kia ra, nhét tiền vào bên trong.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc thấp giọng thốt lên một tiếng, sau đó cắn chặt môi, không dám phát ra động tĩnh gây chú ý cho người xung quanh.
Nam nhân thấy cậu không kháng cự, lập tức đưa tay vượt qua ranh giới, tiếp tục sờ soạng bên trong.
Áo sơ mi mỏng manh không ngăn được da thịt mềm mại và ấm áp của người trẻ tuổi, khiến người ta thêm nghiện.
"Tiên sinh, ngài..." Người phục vụ sắc mặt ửng hồng, "Ngài đừng như vậy..."
Nam nhân sờ đến thoải mái, thời điểm rút tay ra còn véo mạnh vào ngực cậu, mềm mại mà co giãn.
"Có cơ hội, cùng nhau uống một ly nhé?"
Người phục vụ cúi đầu, dường như hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Hoan nghênh ngài lần sau ghé thăm."
Nam nhân hài lòng lên xe rời đi, tính toán lần sau làm thế nào để mỹ nhân mới vui lòng.
Tiếc tối tại nhà hàng Pháp mười giờ kết thúc.
Sau khi tiễn đi bàn khách cuối cùng, những người phục vụ cố gắng duy trì dáng vẻ đoan trang ưu nhã đều thở ra một hơi dài, nghiêng nghiêng ngả ngả ngồi gục trên ghế, nghỉ ngơi mấy phút ngắn ngủi.
Nghỉ ngơi xong, còn phải dọn dẹp nhà hàng.
Để tiếp cho mình động lực đứng lên làm việc, những người phục vụ này lôi tiền tip ra đếm, kiểm kê mức thu vào.
"Một trăm, hai trăm... kháo, mới ba trăm rưỡi, chất lượng khách ngày hôm nay thật không tốt, sao chỉ ít như vậy chứ."
"Tiệc tối ngày hôm nay do người Trung Quốc tổ chức, không có nhiều người nước ngoài, tôi cũng chỉ có ngần ấy."
"Mọi người nói xem sao người nước mình không có thói quen tip thêm tiền nhỉ, nếu không chúng ta đã sớm kiếm được mười ngàn một tháng."
"Tự mình không làm được thì đừng đổ lỗi cho đất nước, nhìn Gia Nguyệt kia kìa."
Nghe vậy, một đám người đang bàn tán quay đầu nhìn về thanh niên duy nhất đang đứng bên cạnh.
Cậu không cài nơ, nhưng đồng phục vẫn gọn gàng, trong tay cầm một xấp tiền mặt, mới vừa đếm xong, nhìn độ dày cũng phải lên đến một ngàn.
Lương những người phục vụ này một tháng cũng chỉ bốn, năm ngàn, ngày thường tiền phục vụ khách hàng đã tính cả trong hóa đơn, tất cả đều vào túi ông chủ, chỉ khi nhà hàng tổ chức tiệc lớn thì mới lấy lòng khách nhân để nhận về chút tiền tip.
Mặc dù nói bằng bản lĩnh của mình, nhưng nhìn người khác kiếm được nhiều tiền hơn cũng khó tránh khỏi ghen tị.
"Tôi làm sao có thể so với Gia Nguyệt, người ta đẹp mắt như vậy, chỉ tùy tiện cười một cái với khách thôi, khách hàng đã như bé ngoan đưa tiền cho y." Một người phục vụ hừ nhẹ.
Những người khác cũng âm thầm cười trộm. Ý lời này chính là cậu vì tiền bán rẻ tiếng cười.
An Gia Nguyệt dường như không nghe thấy, đếm xong tiền xếp thành một xấp, nhoẻn miệng cười: "Tiểu Trần ca*, đừng cười em, mấy tháng trước em vừa tới tay chân vụng về thế nào anh còn không rõ sao, là do anh chỉ bảo cho em nhiều đó."
*cá nhân tớ thích dịch là ca hơn là anh Tiểu Trần!
Lời này rất hữu dụng, sắc mặt của Trần Hưng tốt hơn một chút, nửa đùa nửa thật nhiệt tình nói: "Vậy cậu định báo đáp anh thế nào?"
"Không cần anh phải nói, mời anh ăn cơm, tất cả mọi người cùng đi luôn? Chọn thời gian không phải đi làm nhé."
Những người khác vừa nghe có người mời khách, lập tức vui vẻ ra mặt: "Gia Nguyệt thật hào phóng."
"Được rồi, ăn gì đây?"
"Nhà hàng vịt nướng ở phía đối điện rất được, đã muốn ăn từ lâu."
An Gia Nguyệt mím môi: "Ca ca tỷ tỷ đừng hố em, vịt nướng nhà kia năm trăm, em chỉ có khoảng một nghìn, sao đủ mời mọi người ăn đây? Mỗi người ăn một miếng da à?"
Mọi người cười ha ha, trêu ghẹo nói suy nghĩ một chút, trước tiên đứng dậy làm việc đã, bằng không một lát quản lý đi ra sẽ mắng họ lười biếng..
Đến mười một rưỡi tối, toàn bộ công việc dọn dẹp mới hoàn thành.
Gạch lát nền nhà hàng bằng đá cẩm thạch màu trắng sữa sáng bóng như gương, bàn ăn được kê lại ngay ngắn, gọn gàng sạch sẽ. Sáng mai đổi lại hoa trong bình thành hoa tươi, như vậy có thể xóa đi vết tích ngợp vàng son ngày hôm nay.
Tao nhã, quý phái, tinh xảo là tiêu chuẩn phục vụ của nhà hàng Clairdelune làm nức lòng hàng nghìn người này. Mỗi nhân viên phục vụ nhất định phải ăn mặc đồng phục phù hợp, luôn luôn mỉm cười, ngữ khí cung kính, giống như quản gia cao cấp.
Nhưng cởi bỏ đồng phục này ra, hầu hết những người nhân viên này còn chẳng biết ý nghĩa của tên nhà hàng.
"Mẹ kiếp, hôm nay cổ phiếu lại giảm." Bên trong phòng thay quần áo, Trần Hưng vừa hút thuốc vừa mở miệng mắng chửi "May mà chỉ mua 10 ngàn."
"Tao đã bảo mày mua cái đó không tốt rồi."
"Mày mua cái gì?"
"Ảnh nghiệp Vạn Nạp, không phải gần đây mới phát hành bộ phim bom tấn đó sao, bùng nổ luôn, cổ phiếu tăng vọt."
"Thật hay giả, hiện tại tao mua kịp không?"
An Gia Nguyệt dựa vào tủ để đồ, lướt qua tin tức mới nhất, ngửi thấy mùi thuốc lá, quay đầu nhăn mũi chán ghét.
Nhân viên trong phòng thay đồ lần lượt rời đi, cho đến khi không còn ai nữa cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh một vòng, mở cửa tủ bắt đầu cởi đồng phục.
Đầu tiên là lấy tiền và danh thiếp trong túi áo trong, sau đó ở tay áo sơ mi, túi quần tây, trong giày da... Sau khi thay quần áo từ đầu đến chân, trên kệ để đồng phục có thêm một xấp tiền giấy và vài chiếc thẻ mua sắm.
Tiền mặt tổng cộng có hai ngàn tám, tổng giá trị thẻ là một ngàn rưỡi.
Bốn ngàn ba, đây là tiền tip cả ngày hôm nay của cậu.
Nếu không phải có vài lần nhận được tiền tip dưới mắt nhân viên khác không thể gạt được, cậu còn có thể giấu được nhiều hơn một chút.
"Được lợi cho bọn họ."
Phải bỏ ra một ngàn hai để mời những đồng nghiệp ghen tị này ăn một bữa, nghĩ lại cũng thấy bức bối.
"Gia Nguyệt, em còn chưa về à?" Lại có một người tới phòng thay đồ.
"Vâng, em sắp ra rồi." An Gia Nguyệt nhanh chóng nhét tiền vào ba lô, quay đầu mỉm cười, "Đình tỷ, em thấy ở đây hơi bừa nên thu dọn một chút, làm lỡ thời gian đóng cửa, thật không tiện, em lập tức về đây."
Tôn Đình Đình là quản lý nhà hàng này, là người tài giỏi nhưng nghiêm khắc, rất được giám đốc coi trọng.
"Thay bọn họ thu dọn làm gì, em đó, đừng lương thiện quá, dễ bị người ta bắt nạt... Có mùi gì vậy? Có người hút thuốc sao?"
Nhà hàng không quy định không thể hút thuốc trong phòng thay đồ, nhưng cá nhân Tôn Đình Đình cho là, nhà hàng sang trọng lịch sự như vậy, không nên có mùi thuốc lá.
"A... Em đã nói là Đình tỷ không thích mùi thuốc lá, nhưng ngày hôm nay tiểu Trần ca thực sự quá mệt nên mới hút một điếu, muốn thư giãn một chút, Đình tỷ đừng trách anh ấy, em mở cửa sổ thông gió, bảo đảm ngày mai sẽ không còn mùi." An Gia Nguyệt nói xong, lập tức đi mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào nhẹ giọng hắt hơi một cái.
Tôn ĐÌnh Đình nhíu chặt lông mày: "Thôi không cần, đừng có tự làm đông mình, đóng lại đi, ngày mai chị sẽ bảo cậu ta ở lại quét dọn sạch sẽ chỗ này, thật là... muốn hút sao không đi hai bước ra cửa sau mà hút? Ai không mệt chứ? Chị thấy em còn chăm chỉ hơn, cậu ta vẫn còn lười biếng."
An Gia Nguyệt lắc đầu: "Không có đâu, đều là chuyện em phải làm mà. Vậy em về trước nhé Đình tỷ, sáng mai em còn phải lên lớp."
Tôn Đình Đình gật đầu, giọng điệu mềm mỏng hơn: "Vất vả rồi, về nhà nghỉ sớm đi, nếu như có xung đột với giờ học trên trường, đừng ngại nói, chị sẽ điều chỉnh giờ làm việc cho em, em mới học năm nhất thôi, vẫn phải lấy chuyện học tập làm đầu."
"Vâng, cảm ơn Đình tỷ." An Gia Nguyệt biết nàng cũng chỉ nói miệng vậy thôi, lãnh đạo vẫn quen nói mấy lời ngon ngọt này, còn nếu thật sự xin nghỉ, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn người khác, vậy nên cậu chẳng để trong lòng.
Nếu có đủ tiền, ai muốn đi làm công?
Rời khỏi nhà hàng, bước đến xe đạp của mình, An Gia Nguyệt đạp bàn đạp, lái xe đi dưới ánh trăng mờ ảo theo làn gió đêm.
Đêm đông cuối tháng hai, trên đường chẳng còn ai, đường phố trung tâm thành phố đèn đuốc sáng trưng, nhưng qua mười mấy con phố, rẽ vào ngõ nhỏ thì số lượng đèn đường cũng giảm dần.
Khung cảnh phồn hoa bị bỏ lại phía sau, những gì trước mặt mới là diện mạo chân thật nhất của thành phố này.
Một dãy nhà cũ có từ lâu đời, nhà cao nhất không vượt quá bốn tầng, ngói bùn xanh lam, cửa sổ gỗ đỏ. Mặt tường chịu đủ giõ táp mưa sa đã phai màu, bong tróc, biển ghi số nhà bằng sắt treo trước cửa đã hoen gỉ.
Tất cả đều khắc họa rõ ràng lịch sử lâu đời của con phố này, và cả trình độ kinh tế của người dân nơi đây.
An Gia Nguyệt đạp xe quen thuộc đi qua mấy ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước ngôi nhà ba tầng cũ, khoá xe đạp đi vào bên trong.
Phòng ở quá cũ rồi, lối lên cầu thang tối tăm, mục nát ẩm thấp qua năm tháng. Trong nhà cũng không tốt hơn, dù quét dọn sạch sẽ mỗi ngày, sàn nhà gỗ vẫn toát lên mùi ẩm mốc.
Cho dù điều kiện kém, đi lại không tiện, nhưng ở nhà có thể tiết kiệm được năm nghìn nhân dân tệ cho kỳ học tiếp theo, vậy cũng coi như đáng giá.
Cả ngày nghiêm chỉnh phục vụ khách hàng, An Gia Nguyệt đã mệt đến eo mỏi lưng đau, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới vừa nằm xuống đã có một cuộc điện thoại gọi tới.
"Gia Nguyệt, cuối tuần này có rảnh không? Dẫn em tới một nhà hàng mới được đáng giá trên Michelin."
Người gọi điện là học trưởng năm tư của cậu, tên là Từ Huy, điển hình của phú nhị đại ăn chơi phè phỡn, thời điểm chào đón tân sinh đã tiếp đãi cậu, mượn lý do việc công lấy số điện thoại của cậu, nghe đâu nhà cũng có chút bối cảnh trong giới giải trí, có quan hệ với những tên tuổi máu mặt trong giới truyền hình, vậy nên cậu đưa số cho hắn. Khai giảng xong người kia theo đuổi rất nhiệt tình, tặng tiền tặng lễ vật, cậu nhận hết tất cả, nhưng chưa cho đối phương nếm mùi ngon ngọt, dần dần không thấy liên hệ nữa, kết quả mới yên tĩnh hơn một tháng lại tới quấy rầy.
An Gia Nguyệt nằm xuống trả lời: "Từ ca, cuối tuần này em còn phải đi làm, nào rảnh rỗi như anh."
"Đi làm làm gì, lãng phí thời gian." Từ Huy nhanh chóng chuyển qua một ngàn "Mua em cả ngày thứ sáu, đủ chưa?"
Chỉ có chút tiền này đã muốn mua một ngày của cậu.
An Gia Nguyệt không nhận: "Anh có ý gì vậy, sao lại giống như giao dịch thế, nhanh thu hồi đi, em thấy giận rồi, giữa chúng ta còn cần phải như thế sao?"
"Ôi đừng nóng giận, không phải giao dịch, là anh hồ đồ, tiền này coi như anh nhận lỗi với em, còn em nể mặt đi ăn cùng anh một bữa cơm được không? Em nhận đi!"
"Vậy cũng không được, cuối tuần này chưa chắc em đã có thời gian, lỡ như không đến được thì sao?"
"Vậy được, nếu như thật sự không rảnh, coi như đáp đền em tán gẫu với anh, còn chuyện đi ăn nói sau."
An Gia Nguyệt kinh ngạc: "Từ ca, anh cũng hào phóng quá nha, một ngàn tệ cho đi như vậy sao? Tán gẫu với em lại có giá trị như vậy?."
Lòng hư vinh của Từ Huy được thỏa mãn đến cực điểm: "Anh cảm thấy đáng giá, em nhanh nhận đi."
"Vậy được... Cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn anh Từ ca."
Nhận tiền xong, An Gia Nguyệt cũng kết thúc trò chuyện, đi tới giỏ hàng đã chọn, ngón tay trượt trên màn hình điện thoại, chọn ra mười mấy món đồ, đặt hàng, thanh toán, chờ giao hàng.
Một ngàn tệ tiêu trong nháy mắt.
Hành vi như vậy tính là lừa người sao? Có lẽ vậy, nhưng lần đầu tiên bị lừa, là lỗi của tên lừa đảo.
Lần thứ hai bị lừa, là do người bị lừa ngu ngốc.
Giống như Từ Huy bị lừa mấy chục lần còn cam tâm tình nguyện làm oan đại đầu thì nên gọi là gì?
An Gia Nguyệt trở mình nằm dài trên giường, lắc lư chân suy nghĩ.
Đại khái gọi là nam nhân đi.
***********
Tác giả có lời:
Đoán xem Gia Nguyệt là tiểu lừa đảo hay đại lừa đảo trong văn án nào?
(( Tên lừa đảo), một bộ phim đề tài tội phạm, vai chính là tên lừa đảo chuyên đi lừa gạt, rất có đầu óc, cũng rất có đạo đức, lừa gạt để trừng phạt tên lừa đảo.
Trích nguyên văn lời thoại: Lần đầu tiên bị lừa, đó là lỗi của kẻ lừa đảo.
Lần thứ hai bị lừa, là do người bị lừa ngu ngốc.)
***********
Phim The Swindlers (骗子) đang có trên Netflix với tên Vòng xoáy lừa đảo, có Huyn Bin diễn nam chính, nội dung phim được lắm, quan trọng là Huyn Bin đẹp trai. ????????????
04/09/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook