Tâm Duyệt Nguyệt Này
-
Chương 14: Cậu bé Wallflower
Bài tập ở trường vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, không lâu sau khi vở kịch được biểu diễn tại nhà hát, một vòng bài tập mới lại bắt đầu.
Lần này kịch bản do bạn của cô Cao —— một thầy giáo khoa Biên kịch chuyển sang, bối cảnh Dân quốc, kể về câu chuyện từ thịnh đến suy của một đại gia tộc trong thời loạn, sinh viên sẽ diễn nội dung sinh hoạt thường ngày khi gia tộc này đang hưng thịnh.
Độ khó vở kịch vốn không cao, nhưng người không một ngày để học sinh yên như cô cao không làm loạn lên lại là chuyện khó.
—— tất cả diễn thế vai*.
*tạm thời đóng vai mà mình không thạo, cụ thể trong trường hợp này là đổi vai nam nữ
Trong nháy mắt biến chính kịch thành hài kịch.
"Tớ làm sao mặc được sườn xám..." Ngụy Võ không cam tâm. Hắn cao hơn một mét tám, vóc người khôi ngô, khuôn mặt chính trực vuông chữ quốc chỉ hợp đóng phim truyền hình, nào hợp mặc sườn xám.
An Gia Nguyệt cùng mọi người ngồi quây quần thành một vòng tròn trên sàn gỗ trong phòng luyện tập, cố gắng cười đúng mực: "Cậu có thể may một bộ cỡ lớn."
Những nam sinh khác trong nhóm cũng rất âu sầu, Cao lão sư đưa ra yêu cầu như vậy vì muốn thử thách bọn họ xem có kiểm soát được nhân vật của mình hay không, nữ sinh diễn vai nam mà không để người ta cảm thấy mình là nữ sinh. Còn nam sinh diễn vai nữ và không để mọi người cảm giác mình là nam.
Là diễn viên dự bị, thế vai là yêu cầu vô cùng thông thường, nhưng để một thân thể mét tám cường tráng nhét vào bên trong một bộ sườn xám ôm sát, lộ ra hai cánh tay to khỏe rắn chắc và cẳng chân đầy lông thì sao có khả năng không nhìn ra là nam chứ?
An Gia Nguyệt thừa dịp bọn họ phàn nàn, quét mắt một vòng nhìn những đồng đội mới tuần này sau khi chia lại nhóm.
Ngoại trừ Đới Lâm xếp thứ hai trong kỳ thi đầu vào thì không có đối thủ mạnh mẽ.
Kịch bản lần này không chia đều lời thoại giống như vở "Không ai sống sót" lần trước mà sẽ có một cặp nam nữ chính, đương nhiên cũng phải thế vai, lát nữa trong nhóm sẽ bỏ phiếu chọn ra hai người diễn chính.
Có thể nổi bật giữa hàng ngàn ứng cử viên cả nước và lọt vào top đầu của khoa Diễn xuất đương nhiên đều không ngại thử thách. Ngụy Võ phàn nàn thì phàn nàn nhưng vẫn đứng lên phát biểu kéo phiếu: "Tuy rằng hình tượng của tớ không thích hợp, nhưng tớ cảm thấy tớ diễn nữ chính khẳng định sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, có tương phản mới có cái để xem, mọi người nghĩ đi, các nhóm khác nhất định sẽ chọn mấy nam sinh gầy gò diễn vai nữ chính, nhóm chúng ta chọn người cường tráng thì có phải đặc biệt hơn không? Kích thích hơn không? Giáo viên nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng với nhóm chúng ta."
Đới Lâm nở nụ cười: "Ấn tượng cũng có nhiều loại, lỡ đâu lưu lại ấn tượng không tốt thì phải làm sao bây giờ?
Những người khác cũng cười: "Đúng đó, không đi theo con đường bình thường rủi ro quá lớn."
"Không bằng cậu diễn một đoạn đi để chúng tớ tìm cảm giác?"
"Diễn thì diễn!" Ngụy Võ khí phách nói, định tạm kết cục, chuẩn bị biểu diễn cá nhân.
An Gia Nguyệt cũng ngồi dậy, đứng ở trung tâm vòng tròn, có chút ngượng ngùng: "Kỳ thực tớ cảm thấy đề nghị của Ngụy Võ cũng rất hợp lý, nhưng mà, diễn viên mà không muốn diễn vai chính thì không phải là diễn viên tốt, cho nên tớ cũng muốn biểu diễn một đoạn, hi vọng mọi người theo dõi, góp ý giúp tớ."
Đới Lâm: "Chúng tớ không có tư cách phê bình cậu đâu, học tập cậu thì được thôi."
Những lời này của cô thản nhiên hào phóng, không quái gở như Bao Dung, nghe ra thật tâm khích lệ. An Gia Nguyệt chưa tiếp xúc nhiều với cô, cũng chưa từng tụ tập, sau khi nghe vậy khiêm tốn cười nói: "Không dám đâu."
Có người nói: "Gia Nguyệt, vậy cậu cũng đi chuẩn bị đi."
"Không cần, tớ diễn luôn được, tốc chiến tốc thắng." An Gia Nguyệt vừa nói vừa cởi áo khoác và áo len dày nặng ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun body mỏng manh.
Vóc dáng gầy gò nhưng không yếu ớt, khung xương nhỏ, một cánh tay cũng ôm vừa vòng eo.
"Gia Nguyệt... Cậu làm gì vậy?"
"Để mọi người có cảm giác mặc sườn xám ôm sát, ngại quá, làm cay mắt mọi người rồi."
Không hề cay mắt, phải nói là đẹp mắt.
Các nhóm khác trong phòng tập cũng liếc nhìn qua bên này.
An Gia Nguyệt không quan tâm, từ trước đến giờ cậu vẫn rất lạc quan, lập tức nhập vai: Một cánh tay đặt ngang trước ngực, cánh tay còn lại dựng lên trên đó, hai ngón tay đặt lên môi, giả bộ hút thuốc. Đồng thời hông bên phải hơi nâng, bước ngắn nửa bước, cả người đứng vắt chéo, hất cằm nhìn mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường.
"Các người mặt hàng này... đánh nhau trước mặt tôi không thấy xấu hổ hay sao?" Giọng nói lười biếng chứa đựng sự giễu cợt, An Gia Nguyệt híp mắt đầy quyến rũ, nốt ruồi lệ nho nhỏ câu dẫn nhân tâm.
Nhất thời không biết là đang diễn kịch, hay là đang thuật lại một sự thât.
Thành thục diễn xong một đoạn, cậu hoàn toàn xứng đáng được đề cử vào vai nữ chính, Ngụy Võ thậm chí còn ngại không dám diễn nữa.
"Tí nữa thì tự chuốc lấy nhục, Gia Nguyệt, cậu lợi hại quá, tớ còn chưa đọc lời thoại mà cậu đã thuộc rồi?"
"Chỉ có đoạn này thôi, tớ đã tốc ký trước khi biểu diễn, cậu cũng có thể diễn được."
Ngụy Võ tin thật, cảm thấy bản thân còn chưa đủ nỗ lực, vì vậy sau khi cả nhóm chọn xong nam chính và các vai còn lại, hắn lập tức trở về còng lưng học thuộc lời kịch.
Sau tối đó, hắn cuối cùng cũng ý thức được An Gia Nguyệt chỉ đang an ủi mình thôi.
Bài tập ở trường học đã đi vào quỹ đạo, thời gian rảnh cuối tuần đã bị lấp đầy. Nhưng mỗi ngày không có Hạ Thần, cậu luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Lại qua một ngày thứ bảy, Chu Hưng Lỗi vẫn đến trước cổng trường Điện ảnh bán bánh vừng, trước khi đi tới gõ cửa hỏi An Gia Nguyệt có muốn đi cùng hay không.
An Gia Nguyệt đau đầu muốn chết, nằm trên giường không dậy nổi, cách cửa nói lời cự tuyệt.
Tối hôm qua có một cái khách hàng đã đặt một chai rượu trong chương trình khuyến mại của cậu, nhất định phải kéo cậu uống cùng. Tôn Đình Đình đến nói khéo cũng vô ích, cuối cùng để xoa dịu tâm tình khách hàng, cậu chỉ có thể uống. Rượu này mạnh, uống một chén vào bụng khiến dạ dày rỗng tuếch nóng như thiêu đốt, hoa mắt chóng mặt buồn nôn, về nhà phải nôn một lúc mới ổn, cả đêm ngủ không ngon.
Có những người giàu đến nhà hàng cao cấp để tiêu xài xa hoa nhưng bản chất chẳng tốt bằng bác trai bác gái đến chỗ Chu Hưng Lỗi mua bánh vừng.
Chu Hưng Lỗi đi một mình, An Gia Nguyệt đang muốn trở lại giấc nồng nhưng điện thoại di động lại vang lên. Cậu chán nản đá tung chăn bông, không thèm nhìn, tức giận nghe máy: "Alo, ai vậy?"
Đầu kia khựng lại: "Gia Nguyệt, là tôi."
An Gia Nguyệt đột nhiên mở mắt, bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: "Hạ tiên sinh! Sao lại rảnh rỗi gọi cho em vậy?"
"Tôi sắp đến Hobbiton, tôi muốn gọi video cho em." Hạ Thần nói, "Em không thoải mái lắm đúng không? Tôi chụp ảnh gửi em nhé."
"Không sao, không sao đâu! Anh mở video đi." An Gia Nguyệt vừa nói vừa bò dậy, kéo rèm cửa sổ chặn lại ánh sáng, đề phòng Hạ Thần nhìn thấy gương mặt phờ phạc của cậu.
Vừa nằm lại trên giường, Hạ Thần gửi tới lời mời video, cậu nhấn vào để kết nối.
Mạng di động hơi kém, màn hình đen kịt trong vài giây, ngay sau đó, một gương mặt nam nhân quen thuộc nhưng xa lạ hiện lên trên màn hình.
An Gia Nguyệt sững sờ, sau đó hít vào một hơi, tim đập lệch vài nhịp.
Hạ Thần đã cắt ngắn mái tóc xù, lúc này được gió thổi ngược về sau, đường nét gương mặt góc cạnh và mạnh mẽ hiện rõ. Sau lưng là bầu trời xanh bao la, cùng với đồng cỏ xanh mượt tươi tốt.
Đẹp không sao tả xiết.
Đáng tiếc duy nhất là cặp kính ông nội quê mùa đã chặn lại đôi mắt sâu thẳm kia.
"Hạ tiên sinh, sao nay anh không đeo kính áp tròng?"
"Nơi này gió lớn quá, đeo kính áp tròng không thoải mái." Hạ Thần đẩy kính mắt, "Gọng kính không đẹp à?"
An Gia Nguyệt nhìn nó một lúc: "Anh có thể đổi qua kính viền bạc, nhất định đẹp trai hơn nhiều, trong phim không phải có rất nhiều nhân vật phản diện IQ cao đeo loại kính mắt đó sao, em thấy vô cùng hấp dẫn."
"Được." Hạ Thần nhìn cậu, "Kính gọng đen của em cũng không tồi."
An Gia Nguyệt không hiểu: "Em đâu có đeo kính đen... A!"
Cậu lập tức kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt: "Anh đang cười em... nhìn rõ như vậy à?"
"Đúng, vành mắt đen to như vậy, sao giọng nói cũng khàn như thế, tối qua em làm gì vậy?"
Câu hỏi này có mấy phần chất vấn, An Gia Nguyệt sợ anh hiểu lầm nên thành thật kể lại chuyện tối qua, kể cả việc tối hôm qua lão nam nhân kia đụng vào tay và mông cậu như thế nào, cố ý đổ rượu lên ngực cậu ra sao, lại kể khi cậu không muốn uống chén rượu thứ hai, lão đã đổ cả chai rượu lên đầu cậu.
Trong video Hạ Thần lẳng lặng nghe, nếu không phải tóc tai bay loạn trong gió thì cậu đã nghĩ rằng cuộc gọi này đang bị gián đoạn.
"... Cho nên tối qua ngủ không ngon lắm." An Gia Nguyệt tổng kết, "Nhưng ngành dịch vụ mà, chắc chắn sẽ gặp phải một số khách hàng kỳ quặc, bình thường thôi, em nhịn một chút là được."
"Em thường gặp chuyện như vậy sao?"
An Gia Nguyệt nhớ lại một chút: "Không thường xuyên lắm, khách sờ tay sờ chân tương đối nhiều, nhưng hắt rượu thì là lần đầu tiên."
Nhưng hắt những thứ khác thì đã gặp không ít.
Chủ yếu vào năm lớp 11, khi đó cậu vừa mới nảy nở, vóc dáng thay đổi, trong mắt nữ sinh đột nhiên từ em trai hàng xóm biến thành giáo thảo* khiến người người mặt đỏ tim đập, nhận được không ít lời tán dương mến mộ.
*đẹp trai nhất trường
Đương nhiên cũng phải chịu rất nhiều sự ghen ghét khinh thường.
Đa số những nam sinh chán ghét hay hắt nước vào người cậu, có thể là Coca, sữa bò, thậm chí là nước tiểu.
Có một lần, trên đường đi học về cậu bị hai nam sinh không nói một lời kéo tới nhà vệ sinh vắng vẻ nhất trong trường học, nguyên nhân là cậu "đoạt mất" nữ sinh đối phương yêu thích.
Cậu còn chưa từng nghe tên nữ sinh kia đã vô duyên vô cớ bị kéo tới đây đánh một trận, cả người còn đầy mùi khai.
Mãi đến tận đêm khuya khi bảo vệ trường học đến kiểm tra thì cậu mới thoát khỏi nhà vệ sinh khóa kín. Trong lúc đó cậu đã ngâm giặt chiếc áo đồng phục đầy mùi khai trong bồn rửa mặt, nhưng mùi nước tiểu vẫn nồng nặc không ngửi nổi, cuối cùng phải ném vào thùng rác.
Ngày hôm sau, hai tên nam sinh kia trên đường về học bị người chặn trong ngõ nhỏ đánh một trận rất đau, nghe đâu còn bị cướp năm trăm đồng tiền.
Đêm đó, An Gia Nguyệt mời Chu Hưng Lỗi và đại ca hàng xóm khác trong tòa nhà tới tiệm nhỏ ăn cơm, tiền cơm một trăm. Lại qua mấy ngày, cậu có đồng phục mới, mua hết bốn trăm.
Khóái cảm báo thù rửa hận làm người ta tinh thần sảng khoái, nhưng cậu không thể lần nào cũng dựa vào Chu Hưng Lỗi. Chu Hưng Lỗi có việc làm ăn của mình, có cha mẹ cần phụng dưỡng, sau này còn có thể tìm được người mình yêu thương, cậu không thể làm phiền cuộc sống bình thường và tốt đẹp của Chu Hưng Lỗi.
Cậu phải có năng lực bảo vệ chính mình.
Sau lần đó, cậu sinh ra ý nghĩ thi vào Học viện Điện ảnh. Mặc dù cậu không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng ít ra cậu có thể quyết định mình sẽ trở thành người như thế nào.
Một người không bị bắt nạt, ít nhất sẽ không dễ dàng bị bắt nạt.
"Yên tâm đi, Hạ tiên sinh, những chuyện nhỏ nhặt này đối với em không đau không ngứa." Cậu không muốn làm hỏng phong cảnh tươi đẹp lúc này nên bỏ qua không đề cập tới mấy chuyện kinh tởm.
Đôi mắt Hạ Thần hơi lấp lóe sau ống kính, đột nhiên nói: "Gia Nguyệt, nghỉ việc ở nhà hàng đi."
An Gia Nguyệt sững sờ: "Tại sao? Em nói khách nhân như vậy rất ít mà."
"Điều em nên làm bây giờ là trau dồi kỹ năng diễn xuất, bình ổn tâm trạng nóng nảy của mình." Giọng nói của Hạ Thần trong tiếng gió phần phật vô cùng nghiêm túc, "Mà không phải là vội vã kiếm tiền, ứng phó với đủ loại khách hàng, nhiễm một thân thế tục phong trần, lãng phí tài năng, linh khí của em."
An Gia Nguyệ làm ổ trong chăn, ngơ ngác nửa ngày.
Ngơ ngác xong, có một nỗi đau dày đặt trong tim cậu.
"Hạ tiên sinh, em nghĩ anh sẽ đau lòng vì em." Dưới lớp chăn, cậu cong môi buồn bã "Anh còn dạy bảo em... Cái gì gọi là '"ứng phó với đủ loại khách hàng, nhiễm một thân thế tục phong trần"? Nói giống như em ra ngoài để bán..."
"Tôi không có ý đó, chỉ là hi vọng em có thể trở nên tốt hơn."
"Anh chê em hiện tại chưa đủ tốt sao? Em đã sớm nói em không tốt như anh nghĩ, em rất thế tục, em thích kiếm tiền là sai sao?" An Gia Nguyệt có chút tức giận, "Anh chưa từng chịu khổ như em, đừng nên cao cao tại thượng phê phán em, nếu anh thực sự không chịu đựng được, anh trả lương cho em, đưa em về nhà nuôi đi."
Hạ Thần dừng bước, khẽ thở dài: "Đừng náo loạn."
"Ai làm loạn với anh, em nghiêm túc, lẽ nào anh không nghĩ tới chuyện đưa em về nhà sao?"
Hạ Thần do dự nháy mắt.
Nhưng nháy mắt đó đủ để khiến lòng người tan nát.
An Gia Nguyệt bẹt miệng, nước mắt lưng tròng, trước khi không tự chủ được chảy ra, cậu đơn phương kết thúc video trò chuyện, ném điện thoại di động bên gối.
Vô cùng gay go.
Bọn họ xác thực còn chưa qua lại đến mức đi gặp trưởng bối, bây giờ nói những lời này có thể gây ra khó chịu. Nhưng cậu cũng đã nghĩ qua rồi, Hạ Thần lớn tuổi hơn cậu nhiều, người lớn hơn cậu lẽ ra càng phải thành thục hơn, nhưng sự chênh lệch này lại khiến cậu thất vọng và phẫn nộ.
Nếu như có thể, cậu muốn đưa tay qua màn hình, nắm tay Hạ Thần mắng to một trận: Không biết xấu hổ dạy bảo em như thế, anh nghĩ mình hoàn mỹ đến mức nào? Lúc nào cũng giữ dáng vẻ một tên nhà giàu khó ưa, ăn mặc lôi thôi, đến bây giờ vẫn không chịu thổ lộ, ngay cả tương lai của chúng ta cũng không cân nhắc qua... anh có nhiều khuyết điểm như vậy.....
Nhưng em vẫn thích anh mà.
Lần này kịch bản do bạn của cô Cao —— một thầy giáo khoa Biên kịch chuyển sang, bối cảnh Dân quốc, kể về câu chuyện từ thịnh đến suy của một đại gia tộc trong thời loạn, sinh viên sẽ diễn nội dung sinh hoạt thường ngày khi gia tộc này đang hưng thịnh.
Độ khó vở kịch vốn không cao, nhưng người không một ngày để học sinh yên như cô cao không làm loạn lên lại là chuyện khó.
—— tất cả diễn thế vai*.
*tạm thời đóng vai mà mình không thạo, cụ thể trong trường hợp này là đổi vai nam nữ
Trong nháy mắt biến chính kịch thành hài kịch.
"Tớ làm sao mặc được sườn xám..." Ngụy Võ không cam tâm. Hắn cao hơn một mét tám, vóc người khôi ngô, khuôn mặt chính trực vuông chữ quốc chỉ hợp đóng phim truyền hình, nào hợp mặc sườn xám.
An Gia Nguyệt cùng mọi người ngồi quây quần thành một vòng tròn trên sàn gỗ trong phòng luyện tập, cố gắng cười đúng mực: "Cậu có thể may một bộ cỡ lớn."
Những nam sinh khác trong nhóm cũng rất âu sầu, Cao lão sư đưa ra yêu cầu như vậy vì muốn thử thách bọn họ xem có kiểm soát được nhân vật của mình hay không, nữ sinh diễn vai nam mà không để người ta cảm thấy mình là nữ sinh. Còn nam sinh diễn vai nữ và không để mọi người cảm giác mình là nam.
Là diễn viên dự bị, thế vai là yêu cầu vô cùng thông thường, nhưng để một thân thể mét tám cường tráng nhét vào bên trong một bộ sườn xám ôm sát, lộ ra hai cánh tay to khỏe rắn chắc và cẳng chân đầy lông thì sao có khả năng không nhìn ra là nam chứ?
An Gia Nguyệt thừa dịp bọn họ phàn nàn, quét mắt một vòng nhìn những đồng đội mới tuần này sau khi chia lại nhóm.
Ngoại trừ Đới Lâm xếp thứ hai trong kỳ thi đầu vào thì không có đối thủ mạnh mẽ.
Kịch bản lần này không chia đều lời thoại giống như vở "Không ai sống sót" lần trước mà sẽ có một cặp nam nữ chính, đương nhiên cũng phải thế vai, lát nữa trong nhóm sẽ bỏ phiếu chọn ra hai người diễn chính.
Có thể nổi bật giữa hàng ngàn ứng cử viên cả nước và lọt vào top đầu của khoa Diễn xuất đương nhiên đều không ngại thử thách. Ngụy Võ phàn nàn thì phàn nàn nhưng vẫn đứng lên phát biểu kéo phiếu: "Tuy rằng hình tượng của tớ không thích hợp, nhưng tớ cảm thấy tớ diễn nữ chính khẳng định sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, có tương phản mới có cái để xem, mọi người nghĩ đi, các nhóm khác nhất định sẽ chọn mấy nam sinh gầy gò diễn vai nữ chính, nhóm chúng ta chọn người cường tráng thì có phải đặc biệt hơn không? Kích thích hơn không? Giáo viên nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng với nhóm chúng ta."
Đới Lâm nở nụ cười: "Ấn tượng cũng có nhiều loại, lỡ đâu lưu lại ấn tượng không tốt thì phải làm sao bây giờ?
Những người khác cũng cười: "Đúng đó, không đi theo con đường bình thường rủi ro quá lớn."
"Không bằng cậu diễn một đoạn đi để chúng tớ tìm cảm giác?"
"Diễn thì diễn!" Ngụy Võ khí phách nói, định tạm kết cục, chuẩn bị biểu diễn cá nhân.
An Gia Nguyệt cũng ngồi dậy, đứng ở trung tâm vòng tròn, có chút ngượng ngùng: "Kỳ thực tớ cảm thấy đề nghị của Ngụy Võ cũng rất hợp lý, nhưng mà, diễn viên mà không muốn diễn vai chính thì không phải là diễn viên tốt, cho nên tớ cũng muốn biểu diễn một đoạn, hi vọng mọi người theo dõi, góp ý giúp tớ."
Đới Lâm: "Chúng tớ không có tư cách phê bình cậu đâu, học tập cậu thì được thôi."
Những lời này của cô thản nhiên hào phóng, không quái gở như Bao Dung, nghe ra thật tâm khích lệ. An Gia Nguyệt chưa tiếp xúc nhiều với cô, cũng chưa từng tụ tập, sau khi nghe vậy khiêm tốn cười nói: "Không dám đâu."
Có người nói: "Gia Nguyệt, vậy cậu cũng đi chuẩn bị đi."
"Không cần, tớ diễn luôn được, tốc chiến tốc thắng." An Gia Nguyệt vừa nói vừa cởi áo khoác và áo len dày nặng ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun body mỏng manh.
Vóc dáng gầy gò nhưng không yếu ớt, khung xương nhỏ, một cánh tay cũng ôm vừa vòng eo.
"Gia Nguyệt... Cậu làm gì vậy?"
"Để mọi người có cảm giác mặc sườn xám ôm sát, ngại quá, làm cay mắt mọi người rồi."
Không hề cay mắt, phải nói là đẹp mắt.
Các nhóm khác trong phòng tập cũng liếc nhìn qua bên này.
An Gia Nguyệt không quan tâm, từ trước đến giờ cậu vẫn rất lạc quan, lập tức nhập vai: Một cánh tay đặt ngang trước ngực, cánh tay còn lại dựng lên trên đó, hai ngón tay đặt lên môi, giả bộ hút thuốc. Đồng thời hông bên phải hơi nâng, bước ngắn nửa bước, cả người đứng vắt chéo, hất cằm nhìn mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường.
"Các người mặt hàng này... đánh nhau trước mặt tôi không thấy xấu hổ hay sao?" Giọng nói lười biếng chứa đựng sự giễu cợt, An Gia Nguyệt híp mắt đầy quyến rũ, nốt ruồi lệ nho nhỏ câu dẫn nhân tâm.
Nhất thời không biết là đang diễn kịch, hay là đang thuật lại một sự thât.
Thành thục diễn xong một đoạn, cậu hoàn toàn xứng đáng được đề cử vào vai nữ chính, Ngụy Võ thậm chí còn ngại không dám diễn nữa.
"Tí nữa thì tự chuốc lấy nhục, Gia Nguyệt, cậu lợi hại quá, tớ còn chưa đọc lời thoại mà cậu đã thuộc rồi?"
"Chỉ có đoạn này thôi, tớ đã tốc ký trước khi biểu diễn, cậu cũng có thể diễn được."
Ngụy Võ tin thật, cảm thấy bản thân còn chưa đủ nỗ lực, vì vậy sau khi cả nhóm chọn xong nam chính và các vai còn lại, hắn lập tức trở về còng lưng học thuộc lời kịch.
Sau tối đó, hắn cuối cùng cũng ý thức được An Gia Nguyệt chỉ đang an ủi mình thôi.
Bài tập ở trường học đã đi vào quỹ đạo, thời gian rảnh cuối tuần đã bị lấp đầy. Nhưng mỗi ngày không có Hạ Thần, cậu luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Lại qua một ngày thứ bảy, Chu Hưng Lỗi vẫn đến trước cổng trường Điện ảnh bán bánh vừng, trước khi đi tới gõ cửa hỏi An Gia Nguyệt có muốn đi cùng hay không.
An Gia Nguyệt đau đầu muốn chết, nằm trên giường không dậy nổi, cách cửa nói lời cự tuyệt.
Tối hôm qua có một cái khách hàng đã đặt một chai rượu trong chương trình khuyến mại của cậu, nhất định phải kéo cậu uống cùng. Tôn Đình Đình đến nói khéo cũng vô ích, cuối cùng để xoa dịu tâm tình khách hàng, cậu chỉ có thể uống. Rượu này mạnh, uống một chén vào bụng khiến dạ dày rỗng tuếch nóng như thiêu đốt, hoa mắt chóng mặt buồn nôn, về nhà phải nôn một lúc mới ổn, cả đêm ngủ không ngon.
Có những người giàu đến nhà hàng cao cấp để tiêu xài xa hoa nhưng bản chất chẳng tốt bằng bác trai bác gái đến chỗ Chu Hưng Lỗi mua bánh vừng.
Chu Hưng Lỗi đi một mình, An Gia Nguyệt đang muốn trở lại giấc nồng nhưng điện thoại di động lại vang lên. Cậu chán nản đá tung chăn bông, không thèm nhìn, tức giận nghe máy: "Alo, ai vậy?"
Đầu kia khựng lại: "Gia Nguyệt, là tôi."
An Gia Nguyệt đột nhiên mở mắt, bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: "Hạ tiên sinh! Sao lại rảnh rỗi gọi cho em vậy?"
"Tôi sắp đến Hobbiton, tôi muốn gọi video cho em." Hạ Thần nói, "Em không thoải mái lắm đúng không? Tôi chụp ảnh gửi em nhé."
"Không sao, không sao đâu! Anh mở video đi." An Gia Nguyệt vừa nói vừa bò dậy, kéo rèm cửa sổ chặn lại ánh sáng, đề phòng Hạ Thần nhìn thấy gương mặt phờ phạc của cậu.
Vừa nằm lại trên giường, Hạ Thần gửi tới lời mời video, cậu nhấn vào để kết nối.
Mạng di động hơi kém, màn hình đen kịt trong vài giây, ngay sau đó, một gương mặt nam nhân quen thuộc nhưng xa lạ hiện lên trên màn hình.
An Gia Nguyệt sững sờ, sau đó hít vào một hơi, tim đập lệch vài nhịp.
Hạ Thần đã cắt ngắn mái tóc xù, lúc này được gió thổi ngược về sau, đường nét gương mặt góc cạnh và mạnh mẽ hiện rõ. Sau lưng là bầu trời xanh bao la, cùng với đồng cỏ xanh mượt tươi tốt.
Đẹp không sao tả xiết.
Đáng tiếc duy nhất là cặp kính ông nội quê mùa đã chặn lại đôi mắt sâu thẳm kia.
"Hạ tiên sinh, sao nay anh không đeo kính áp tròng?"
"Nơi này gió lớn quá, đeo kính áp tròng không thoải mái." Hạ Thần đẩy kính mắt, "Gọng kính không đẹp à?"
An Gia Nguyệt nhìn nó một lúc: "Anh có thể đổi qua kính viền bạc, nhất định đẹp trai hơn nhiều, trong phim không phải có rất nhiều nhân vật phản diện IQ cao đeo loại kính mắt đó sao, em thấy vô cùng hấp dẫn."
"Được." Hạ Thần nhìn cậu, "Kính gọng đen của em cũng không tồi."
An Gia Nguyệt không hiểu: "Em đâu có đeo kính đen... A!"
Cậu lập tức kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt: "Anh đang cười em... nhìn rõ như vậy à?"
"Đúng, vành mắt đen to như vậy, sao giọng nói cũng khàn như thế, tối qua em làm gì vậy?"
Câu hỏi này có mấy phần chất vấn, An Gia Nguyệt sợ anh hiểu lầm nên thành thật kể lại chuyện tối qua, kể cả việc tối hôm qua lão nam nhân kia đụng vào tay và mông cậu như thế nào, cố ý đổ rượu lên ngực cậu ra sao, lại kể khi cậu không muốn uống chén rượu thứ hai, lão đã đổ cả chai rượu lên đầu cậu.
Trong video Hạ Thần lẳng lặng nghe, nếu không phải tóc tai bay loạn trong gió thì cậu đã nghĩ rằng cuộc gọi này đang bị gián đoạn.
"... Cho nên tối qua ngủ không ngon lắm." An Gia Nguyệt tổng kết, "Nhưng ngành dịch vụ mà, chắc chắn sẽ gặp phải một số khách hàng kỳ quặc, bình thường thôi, em nhịn một chút là được."
"Em thường gặp chuyện như vậy sao?"
An Gia Nguyệt nhớ lại một chút: "Không thường xuyên lắm, khách sờ tay sờ chân tương đối nhiều, nhưng hắt rượu thì là lần đầu tiên."
Nhưng hắt những thứ khác thì đã gặp không ít.
Chủ yếu vào năm lớp 11, khi đó cậu vừa mới nảy nở, vóc dáng thay đổi, trong mắt nữ sinh đột nhiên từ em trai hàng xóm biến thành giáo thảo* khiến người người mặt đỏ tim đập, nhận được không ít lời tán dương mến mộ.
*đẹp trai nhất trường
Đương nhiên cũng phải chịu rất nhiều sự ghen ghét khinh thường.
Đa số những nam sinh chán ghét hay hắt nước vào người cậu, có thể là Coca, sữa bò, thậm chí là nước tiểu.
Có một lần, trên đường đi học về cậu bị hai nam sinh không nói một lời kéo tới nhà vệ sinh vắng vẻ nhất trong trường học, nguyên nhân là cậu "đoạt mất" nữ sinh đối phương yêu thích.
Cậu còn chưa từng nghe tên nữ sinh kia đã vô duyên vô cớ bị kéo tới đây đánh một trận, cả người còn đầy mùi khai.
Mãi đến tận đêm khuya khi bảo vệ trường học đến kiểm tra thì cậu mới thoát khỏi nhà vệ sinh khóa kín. Trong lúc đó cậu đã ngâm giặt chiếc áo đồng phục đầy mùi khai trong bồn rửa mặt, nhưng mùi nước tiểu vẫn nồng nặc không ngửi nổi, cuối cùng phải ném vào thùng rác.
Ngày hôm sau, hai tên nam sinh kia trên đường về học bị người chặn trong ngõ nhỏ đánh một trận rất đau, nghe đâu còn bị cướp năm trăm đồng tiền.
Đêm đó, An Gia Nguyệt mời Chu Hưng Lỗi và đại ca hàng xóm khác trong tòa nhà tới tiệm nhỏ ăn cơm, tiền cơm một trăm. Lại qua mấy ngày, cậu có đồng phục mới, mua hết bốn trăm.
Khóái cảm báo thù rửa hận làm người ta tinh thần sảng khoái, nhưng cậu không thể lần nào cũng dựa vào Chu Hưng Lỗi. Chu Hưng Lỗi có việc làm ăn của mình, có cha mẹ cần phụng dưỡng, sau này còn có thể tìm được người mình yêu thương, cậu không thể làm phiền cuộc sống bình thường và tốt đẹp của Chu Hưng Lỗi.
Cậu phải có năng lực bảo vệ chính mình.
Sau lần đó, cậu sinh ra ý nghĩ thi vào Học viện Điện ảnh. Mặc dù cậu không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng ít ra cậu có thể quyết định mình sẽ trở thành người như thế nào.
Một người không bị bắt nạt, ít nhất sẽ không dễ dàng bị bắt nạt.
"Yên tâm đi, Hạ tiên sinh, những chuyện nhỏ nhặt này đối với em không đau không ngứa." Cậu không muốn làm hỏng phong cảnh tươi đẹp lúc này nên bỏ qua không đề cập tới mấy chuyện kinh tởm.
Đôi mắt Hạ Thần hơi lấp lóe sau ống kính, đột nhiên nói: "Gia Nguyệt, nghỉ việc ở nhà hàng đi."
An Gia Nguyệt sững sờ: "Tại sao? Em nói khách nhân như vậy rất ít mà."
"Điều em nên làm bây giờ là trau dồi kỹ năng diễn xuất, bình ổn tâm trạng nóng nảy của mình." Giọng nói của Hạ Thần trong tiếng gió phần phật vô cùng nghiêm túc, "Mà không phải là vội vã kiếm tiền, ứng phó với đủ loại khách hàng, nhiễm một thân thế tục phong trần, lãng phí tài năng, linh khí của em."
An Gia Nguyệ làm ổ trong chăn, ngơ ngác nửa ngày.
Ngơ ngác xong, có một nỗi đau dày đặt trong tim cậu.
"Hạ tiên sinh, em nghĩ anh sẽ đau lòng vì em." Dưới lớp chăn, cậu cong môi buồn bã "Anh còn dạy bảo em... Cái gì gọi là '"ứng phó với đủ loại khách hàng, nhiễm một thân thế tục phong trần"? Nói giống như em ra ngoài để bán..."
"Tôi không có ý đó, chỉ là hi vọng em có thể trở nên tốt hơn."
"Anh chê em hiện tại chưa đủ tốt sao? Em đã sớm nói em không tốt như anh nghĩ, em rất thế tục, em thích kiếm tiền là sai sao?" An Gia Nguyệt có chút tức giận, "Anh chưa từng chịu khổ như em, đừng nên cao cao tại thượng phê phán em, nếu anh thực sự không chịu đựng được, anh trả lương cho em, đưa em về nhà nuôi đi."
Hạ Thần dừng bước, khẽ thở dài: "Đừng náo loạn."
"Ai làm loạn với anh, em nghiêm túc, lẽ nào anh không nghĩ tới chuyện đưa em về nhà sao?"
Hạ Thần do dự nháy mắt.
Nhưng nháy mắt đó đủ để khiến lòng người tan nát.
An Gia Nguyệt bẹt miệng, nước mắt lưng tròng, trước khi không tự chủ được chảy ra, cậu đơn phương kết thúc video trò chuyện, ném điện thoại di động bên gối.
Vô cùng gay go.
Bọn họ xác thực còn chưa qua lại đến mức đi gặp trưởng bối, bây giờ nói những lời này có thể gây ra khó chịu. Nhưng cậu cũng đã nghĩ qua rồi, Hạ Thần lớn tuổi hơn cậu nhiều, người lớn hơn cậu lẽ ra càng phải thành thục hơn, nhưng sự chênh lệch này lại khiến cậu thất vọng và phẫn nộ.
Nếu như có thể, cậu muốn đưa tay qua màn hình, nắm tay Hạ Thần mắng to một trận: Không biết xấu hổ dạy bảo em như thế, anh nghĩ mình hoàn mỹ đến mức nào? Lúc nào cũng giữ dáng vẻ một tên nhà giàu khó ưa, ăn mặc lôi thôi, đến bây giờ vẫn không chịu thổ lộ, ngay cả tương lai của chúng ta cũng không cân nhắc qua... anh có nhiều khuyết điểm như vậy.....
Nhưng em vẫn thích anh mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook