Tâm Duyệt FULL
-
3: -mặt Dày
*TÂM DUYỆT
*3
...
Hàn Diệp ngàn vạn lần không muốn Cơ Phát trở về lại phương Bắc.
Nếu y chấp nhận làm giảng quan.
Hàng ngày hắn đến viện còn có thể ngắm y.
Nhưng phải làm sao a~.
Hắn nghĩ không ra, càng bí bách càng uống nhiều rượu hơn.
Uống đến mặt đỏ bừng bừng.
Sau đó nói nhỏ với Tiểu Văn tiểu thái giám vài câu.
Đợi tiểu thái giám kia truyền lời cho Cơ Phát xong mới đứng lên rời đi.
Hàn Diệp ngồi vắt vẻo trên bàn trong "Lầu Tàng Thơ" - Thư viện lớn nhất của Cung Điện.
Bình thường chỗ này hẳn sẽ có người qua lại để tìm sách đọc.
Nhưng hôm nay có tiệc lớn, nên chỗ này vắng tanh.
Đợi một lúc thì Cơ Phát đến.
Thực ra có chút nằm ngoài dự liệu, vì hắn đã ở tâm thế người kia sẽ không đến.
Hoặc hắn ở tâm thế hồi hộp đến thót tim vì ở đời trước, hắn chưa từng cả gan dám hẹn Cơ Phát đến gặp mình.
Vừa nhìn thấy người thì tâm run rẩy một trận.
Nếu là Hàn Diệp của trước đây, sẽ là một thiếu niên mười tám tuổi chỉ biết thầm thương trộm nhớ người ta, cái gì cũng không dám làm.
Nhưng hắn hiện tại là tâm hồn của một nam nhân hơn ba mươi tuổi rồi.
Cho nên cái gì ngại ngùng, cái gì là e thẹn đã sớm mất sạch sẽ.
Lúc đối mặt với trưởng bối vẫn cúi đầu cung kính.
"Hoàng Thúc"
"Ngươi muốn gặp ta? Có chuyện gì?" - Cơ Phát lạnh lùng hỏi, một chút vòng vo cũng không có.
Hàn Diệp tiến lại gần y.
Mặc dù Cơ Phát đã ba mươi tuổi, lớn hơn hắn rất nhiều.
Hắn hiện tại tuy là mười tám tuổi nhưng thân hình đã muốn cao hơn người nọ.
Lúc tiến lại gần, chiều cao và nét mặt của hắn gây ra áp bách tột độ.
Hắn đột ngột kéo người đẩy mạnh đến kệ sách gần đó.
Lưng bị va chạm mạnh khiến Cơ Phát khẽ nhíu mày, sách lộp bộp rơi vương vãi phía sau.
Không một lời dư thừa cúi xuống đem môi mình dán lên môi y.
Cơ Phát không đoán được là bị hôn bất ngờ như vậy.
Lập tức cứng đờ tại chỗ.
Mắt phượng mở lớn.
Đến tận khi đầu lưỡi trơn trượt ẩm nóng kia tách môi mình luồn vào trong càn quấy thì y mới bắt đầu vùng vẫy phản ứng lại.
"Thái Tử...!người làm gì...um...unmm" - Lời chưa nói xong đã bị Hàn Diệp nuốt lấy, nhấn nụ hôn càng sâu hơn, càng lúc càng mãnh liệt, hung hãn đến thô bạo.
Hút lấy ngọt ngào trong miệng y.
Tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực.
Da đầu đều đã tê dại.
Hàn Diệp không nghĩ được gì nữa, đôi môi mềm này thực ngọt.
Trải qua hai đời, lần đầu tiên hắn can đảm tiến đến cướp đoạt lấy dư vị tiêu hồn này.
Hắn nghĩ bây giờ, có chết cũng nguyện ý.
Nhân sinh không còn gì nuối tiếc.
Bàn tay vươn đến sờ loạn trong ngực áo, tay nhanh nhẹn tháo đi đai lưng người nọ.
Cơ Phát dù sao cũng là tướng quân oai hùng dũng mãnh trên lưng ngựa, thân thể cường tráng mạnh mẽ đẩy Hàn Diệp ngã xuống sàn.
Chật vật lấy tay túm lại vai áo hỗn loạn của mình.
Gương mặt tuấn mĩ đỏ bừng, thở hồng hộc.
"Lý Hàn Diệp...!Ngươi điên rồi.
Ta ...!ta là vương thúc của ngươi" - Cơ Phát giận đến gọi thẳng họ tên hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Diệp nghe y gọi đích tên mình cho nên có một loại hưng phấn không nói nên lời.
"Ngươi...!sao lại có thể làm ra chuyện vô luân này?" - Cơ Phát mặt tai đều đã đỏ bừng tiếp tục rống giận.
Hàn Diệp nằm dưới sàn, thong thả đem đai lưng của mình tháo bỏ, tự kéo áo đến xộc xệch, lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
"Vương Thúc...!người nên tự trọng là người a~...!Tại sao người lại hôn ta...!còn xé quần áo của ta?"
"Ngươi..." - Cơ Phát sững sờ đến bàng hoàng, tựa như không còn tin vào tai mắt mình nữa, chỉ có thể lắp bắp - "Ngươi...!ngươi...!mặt dày vô sỉ"
"Cơ Phát...!người hẹn ta đến đây, người cưỡng hôn ta...!ta thật sự rất ủy khuất...!ta phải bẩm chuyện này với phụ hoàng"
Mặt dày.
Vô liêm sỉ.
"Đê tiện"
Đúng a~.
Hắn là Hàn Diệp đã từng sống qua một đời, mặt đã dày hơn rất nhiều rồi.
Càng đê tiện hơn rất nhiều.
"Ngươi...!muốn gì?"
Hàn Diệp cuối cùng cũng nghe được câu này, lồm cồm ngồi dậy, lưng thoải mái ngả ngớn dựa vào kệ sách.
"Chỉ cần người rút lại ý định trở về Phương Bắc, gặp phụ hoàng nhận chức giáo quan.
Thì chuyện này, ngoài chúng ta ra, tuyệt đối không có người thứ ba biết" - Hắn vừa nói, vừa đưa tay lên miệng làm động tác khóa miệng.
"Ta làm giáo quan hay không? Liên quan gì đến ngươi"
"Có, ta chính là muốn ngươi dạy ta võ thuật.
Hoàng Thúc...!ngoài người ra, ta không cần ai đến dạy mình"
Bỗng bên ngoài có tiếng xôn xao
"Hình như trong Lầu Tàng Thơ có người, muội nghe có tiếng nói chuyện" - giọng nữ nhân e dè nói
"Muội có phải nghe nhầm không? ta không nghe thấy gì?"
Trước khi đôi nam nữ nọ kịp xông vào thì Cơ Phát đã kịp lôi Hàn Diệp lăn xuống dưới gầm kệ sách trong góc.
"Nàng thực hư hỏng nha" - Nam nhân giọng đã ngà ngà say - "Muốn ở đây sao?"
Hàn Diệp thấy y căng thẳng như dây đàn thì càng muốn trêu ghẹo tạo tiếng động.
Cơ Phát trừng mắt ngó hắn, giọng rít qua kẽ răng: "im lặng"
Hai cơ thể quần áo xô lệch dán sát vào nhau.
Hàn Diệp không nhịn được nâng cằm đối phương lên một chút, hai đôi môi gần trong gang tấc, phà hơi thở vào nhau.
Mà đôi nam nữ ngoài kia đã vào chính sự, tiếng rên rỉ của nàng lãng đãng vang vọng trong phòng.
Âm thanh da thịt chạm vào nhau dâm mĩ vô cùng.
Cơ Phát xem chừng giận đến hốc mắt đều đỏ.
Cố nhích người ra xa.
Hàn Diệp vẫn ngó y trừng trừng.
Tựa như muốn đem từng tấc trên da mặt người nọ mà chăm chú.
Đôi môi còn muốn hướng tới làm loạn thì Cơ Phát lạnh mặt nói.
"Ngươi đừng quá phận.
Cùng lắm nếu ta không nhịn nữa thì cá chết lưới rách."
"Được, hoàng thúc.
Người la lên đi. Chúng ta cùng chết chung" - Hắn ghé vào tai Cơ Phát thì thầm, phà hơi thở nóng hổi vào tai khiến y nhộn nhạo không thôi.
- "Nếu người vẫn tiếp tục muốn trở về Phương Bắc, ta cũng không ngại cùng người chết chùm một chỗ."
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook