Tâm Động Diệc Hạ
Chương 3: Cậu đào hôn đấy à?

Lúc này cô mới nhớ ra mình vội vàng ra ngoài mà không mang theo tiền mặt.

 

Không còn cách nào, cho dù không muốn nhìn thấy những lời "chào hỏi" mà họ lần lượt gửi đến, nhưng vì trả tiền cơm nên cô cũng chỉ có thể bật nguồn máy.

 

Do dự nhấn nút nguồn: "WeChat."

 

Đúng như dự đoán, trước khi cô kịp bấm vào mã thanh toán, các tin nhắn liên tục hiện lên.

 

Sau một phút, điện thoại mới trở lại bình thường.

 

Lờ đi "99+" tin nhắn, cô úp mặt điện thoại xuống bàn ăn, khoanh tay dựa vào lưng ghế, nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì dòng suy nghĩ của cô đã bị tiếng rung điện thoại gián đoạn.

 

Ngu Chi Hạ nhấc điện thoại lên, lặng lẽ di chuyển ra xa vài bước, thấy chết không sờn nhấn nút nghe màu xanh.

 

Khuôn mặt của một cô gái hiện lên trên màn hình điện thoại, giọng nói phát ra từ ống nghe chứa đầy sự tức giận.

 

"Ngu! Chi! Hạ!"

 

Mình làm sai trước, Ngu Chi Hạ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dao Dao, cậu bình tĩnh lại đã.”

 

"Bình tĩnh? Cậu có biết mỗi ngày có bao nhiêu fan thúc giục cậu cập nhật trên weibo không?" Hứa Hy Dao khịt mũi.

 

Ở đầu bên kia, trong màn hình chỉ còn lại gò má của cô.

 

Ngu Chi Hạ không giỏi giao tiếp với mọi người, không có thời gian cũng như sức lực để giao tiếp với người khác. Cô tập trung sáng tác truyện tranh nhưng người hâm mộ lại rất mong chờ việc cô mở weibo.

 

Để thỏa mãn mong muốn của fan hâm mộ, Ngu Chi Hạ quyết định giao nhiệm vụ quản lý tài khoản weibo cho người bạn thân kiêm biên tập Hứa Hy Dao.

 

Hứa Hy Dao cũng vui vẻ đồng ý, cũng chỉ là quản lý một tài khoản weibo, thỉnh thoảng giao lưu với fan của Ngu Chi Hạ thôi.

 

Cô ấy được công nhận là một "người có kỹ năng giao tiếp tốt" trong giới xã hội của Lâm Thành, không nói khoa trương, việc trở thành bạn bè với cô ấy tương đương với việc bước vào giới xã hội của Lâm Thành.

 

Nhưng nhiệm vụ này không dễ dàng như Hứa Hy Dao tưởng tượng, nguyên nhân chủ yếu là do thời gian cập nhật của Ngu Chí Hạ không ổn định.

 

Hứa Hy Dao không ngừng phàn nàn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nói: "Ngay cả trong mơ tớ cũng không thoát ra được, bị một đám người truy đuổi, bọn họ còn lẩm bẩm: 'Nếu cô còn không cập nhật, chúng tôi sẽ đuổi theo cắn mông của cô.' "

 

Nói đến đây thì càng tức giận hơn, doạ Hứa Hy Dao trong mơ chạy trốn, luôn luôn bảo vệ mông mình.

 

“Dao Dao, thật xin lỗi.” Ngu Chi Hạ cụp mắt xuống, yếu ớt giải thích: “Mấy ngày nay tớ nhốt mình trong phòng vẽ, ngày đêm vẽ ba bản mở đầu, nhưng tớ đều không hài lòng, tớ muốn tranh tớ thích và nội dung fan thích giống nhau."

 

Truyện tiếp theo là một câu chuyện Ngu Chi Hạ nghĩ ra cách đây hai năm. Sau khi nghĩ ra nó, cô đã chia sẻ với người hâm mộ trên trang chủ của mình. Vào thời điểm đó, bộ truyện đầu tay của cô được đăng nhiều kỳ.

 

Cô chỉ không ngờ, ý tưởng đột nhiên xuất hiện này lại thu hút sự chú ý của đông đảo người yêu truyện tranh, họ đều bày tỏ sự yêu thích, thậm chí còn hy vọng cô sẽ mở hố.

 

Người ta thường nói, kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

 

Sự kỳ vọng quá lớn từ người hâm mộ khiến Ngu Chi Hạ phải chịu rất nhiều áp lực, chậm chạp không dám hạ bút.

 

Hứa Hy Dao biết suy nghĩ của cô, cũng không thúc ép cô.

 

Nhưng Ngu Chi Hạ không thể chống đỡ được sự nhiệt tình rực lửa của người hâm mộ. Trong một lần giao lưu với người hâm mộ ở khu bình luận, cô nóng đầu nên đã đồng ý mở hố truyện tranh mà mọi người mong chờ.

 

Điều này đã thúc đẩy việc trốn thoát.

 

"Chờ đã, cậu đừng cử động." Hứa Hy Dao nghi hoặc đến gần, khuôn mặt trên màn hình điện thoại phóng to, cô ấy cẩn thận nhìn hoàn cảnh chỗ Ngu Chi Hạ, đùa giỡn hỏi: "Cậu đào hôn đấy à?"

 

Trước đây, khi hai người đi chơi, họ sẽ ghé vào các cửa hàng sang trọng, mua sản phẩm mới theo mùa, hoặc đến các nhà hàng năm sao để thưởng thức những món ăn ngon và đánh giá tay nghề của đầu bếp.

 

Ai có thể ngờ rằng Ngu Chi Hạ lại xuất hiện ở nơi như vậy. Ngọn đèn sợi đốt chói lóa chiếu vào từng vị khách, trên bàn gỗ còn có vết dầu mỡ chưa lau sạch, thậm chí còn có thể phát hiện vài con ruồi bay vo ve.

 

“Cái gì?” Hứa Hy Dao đột nhiên đổi chủ đề, Ngu Chi Hạ vẫn đang đắm chìm vào chủ đề trước đó.

 

“Cái gì?” Ngu Chi Hạ lại hỏi, giọng điệu không giống vừa rồi, nghi hoặc càng sâu hơn, "Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ lại chưa muốn kết hôn, làm sao có thể đào hôn?”

 

Lời đồn có thể đúng cũng có thể sai, Hứa Hy Dao lập tức nghe theo.

 

“Hôm qua, mẹ bảo tớ đi dự tiệc tối thay bà ấy. Tình cờ tớ thấy Tống Kha Du đang bày mưu tính kế cho em gái, nói rằng nếu không nỗ lực ngay, chỉ vài ngày nữa thôi, cuộc liên hôn giữa Ngu gia và Tống gia sẽ được quyết định, sẽ không có cơ hội đâu."

 

Liên hôn là số mệnh mà mọi đứa trẻ được sinh ra trong Ngu gia đều không thể thoát khỏi.

 

Chị gái của Ngu Chi Hạ là Ngu Thanh Y đã chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, gả vào Tề gia.

 

Mà lúc này, nếu Ngu gia quyết định liên hôn với Tống gia, ứng cử viên duy nhất chính là Ngu Chi Hạ.

 

Cô không cảm thấy ngạc nhiên, liên hôn là một sự thật cố định, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

 

Nói đến chuyện liên hôn, Ngu Chi Hạ không có ý định tiếp tục nói chuyện, vội vàng cúp điện thoại.

 

Cô mang bữa ăn đã nguội một chút đến trước mặt, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

 

Từ lúc Ngu Chi Hạ bước vào quán ăn, ánh mắt của người đàn ông bàn bên cạnh chỉ tập trung vào cô. Sau khi bí mật quan sát cô một lúc, thấy cô một mình không có bạn bè, cuối cùng anh ta không thể kìm được, ngo ngoe muốn động.

 

Anh ta bưng đĩa của mình, đứng ở chiếc ghế trống đối diện Ngu Chi Hạ, hỏi: "Người đẹp, đối diện cô có ai không? Tôi ngồi đây không phiền chứ?"

 

Ngu Chi Hạ chưa kịp trả lời thì anh ta đã ngồi xuống, như thể hỏi chỉ là thể hiện sự lễ phép của mình. Anh ta rất tự tin vào bản thân mình, không người phụ nữ nào có thể từ chối anh ta.

 

"Phiền, mời anh đi cho.” Ngu Chi Hạ không vui nhíu mày, chán ghét hành vi không mời mà đến của anh ta.

 

Nụ cười trên mặt người đàn ông có chút cứng nhắc, tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng ồn ào, anh ta ngại mất mặt, nghiêm nghị nói: “Tôi có thể mời cô ngồi chung một bàn, coi như tôi cất nhắc cô, cô đừng không cho nhau mặt mũi như vậy, dù sao cái bàn này cũng chỉ có một mình cô ngồi."

 

Câu cuối cùng mang theo giọng điệu có phần đe dọa.

 

“Nhìn thấy mặt của anh, tôi cảm thấy buồn nôn, không ăn được.” Ngu Chi Hạ thả đôi đũa trong tay xuống, chúng rơi xuống đĩa ăn phát ra âm thanh lanh lảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương